Đạp phá thiết hài vô mịch xử
Đắc lai toàn bất phí công phu
Tìm mòn gót giày mà không thấy,
Gặp được chẳng tốn chút công phu.
Dương Khai hít một tiếng: "Lam cô nương ở Đông vực, danh vọng làm sao?"
Lam Hòa nói: "Danh vọng cái gì?"
"Có nhiều người nhận biết ngươi hay không?"
Lam Hòa rụt rè nở nụ cười: "Không coi là nhiều, nhưng cũng không thiếu đi" nàng ở bên trong Đông vực cũng là có danh tiếng, tuy rằng không so được với tên Xích Quỷ kia, nhưng cũng là nhân tài mới xuất hiện là một trong những nhân vật thủ lĩnh, bằng không năm đó cũng không tư cách tiến vào Toái Tinh Hải.
Hơn nữa Doãn Nhạc Sinh Hoàng Tuyền Tông cùng hai vị Thánh tử Phạm Thiên Thánh địa đều bị Dương Khai giết, thì nàng càng thêm bộc lộ tài năng. Bây giờ có tu vi Đế Tôn một tầng cảnh, tự nhiên là có không ít người biết đến.
"Vậy thì phiền toái rồi." Dương Khai khóe miệng giật một cái.
"Phiền toái gì?" Lam Hòa nghe vậy liền không rõ.
Dương Khai lắc đầu nói: "Không có gì." Hoàng Tuyền Tông hay Phạm Thiên Thánh địa căn bản hắn đều không sợ, không tìm đến hắn gây phiền phức thì cũng thôi đi, nếu thật là dám đến gây phiền phức liền cho bọn họ biết cái gì là lấy trứng chọi đá. Nhưng bây giờ Lam Hòa lại có hảo ý lại đây nhắc nhở mình, lại đang trước mặt mọi người, khó tránh khỏi bị người ta nhìn thấy.
Bản thân mình tất nhiên có thể trực tiếp rời đi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687157/chuong-3240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.