Chương trước
Chương sau
Vô Hoa Điện, nguyên bản là một trong tam đại thế lực đỉnh tiêm Nam Vực giờ phút này lại là một mảnh hỗn độn, khắp nơi tường đổ vách xiêu, vết tích sau đại chiến có thể thấy rõ.

Trên từng ngọn núi, còn sót lại đám võ giả phân biệt hạ trại, trên mặt từng người đều hiện vẻ lòng còn sợ hãi, mỗi khi hồi tưởng lại chuyện gặp phải mấy ngày trước đây, đều không rét mà run.

Một đám người tới từ Bắc Vực cũng không phiền ghét gì mà tới thẳng bên người vài Đế Tôn cảnh Nam Vực, ân cần hỏi han. Cổ địa 32 đường Yêu Vương thì độc chiếm một tòa Linh Phong, cũng không biết từ chỗ nào tìm tới rất nhiều rượu ngon mà cùng ăn uống, uống rượu làm vui, bầu không khí chúc mừng ngược hoàn toàn so với Nam Vực bên này sầu vân thảm vụ, đối với bọn hắn mà nói, nhân loại sống chết căn bản không để ở trong lòng, chuyến này nếu không phải đi theo Dương Khai tới, làm sao cũng không có khả năng nhúng tay vào chuyện của Nam Vực.

Mà Nam Vực bên này thấy như vậy cũng là vui, dù sao mỗi một vị Yêu Vương đều không phải là dễ trêu, Yêu tộc tính cách quái đản ngang ngược, nếu thật là ở cùng một chỗ với nhân tộc, không chừng còn dẫn phát xung đột gì. Nơi đây lại không có ai có thể ngăn chặn bọn hắn, bọn hắn yêu uống rượu làm vui vậy liền để bọn hắn uống rượu làm vui đi.

Mấy ngày nhàn rỗi đi qua, nhẹ nhàng trôi nổi trên không trung giám thị động tĩnh bốn phía, Mộ Dung Hiểu Hiểu bỗng nhiên nghiêm sắc mặt lại, cẩn thận hướng một phương hướng mà dò xét, một lát sau mừng rỡ hướng phía dưới hô: "Trở về rồi!"

Xoát. . .

Ôn Tử Sam lập tức xuất hiện bên người nàng, khẩn trương hướng phía đó nhìn lại, chỉ thấy bên kia có mấy đạo nhân ảnh cấp tốc chạy tới, dẫn đầu chính là Dương Khai, theo đằng sau là tiểu cô nương 7~8 tuổi kia cùng tam đại Thánh Linh đến từ Đông Vực, sau đó. . . Không còn ai khác.

Ôn Tử Sam sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, một đôi tay nắm chặt lại.

Mộ Dung Hiểu Hiểu hiển nhiên cũng ý thức được cái gì, gương mặt xinh đẹp hơi đổi, vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

"Điện chủ!" Dương Khai bay đến trước mặt Ôn Tử Sam, chắp tay ôm quyền, chợt thấy hắn cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu đều biểu lộ có chút không đúng, trong lòng không khỏi thắc mắc: "Có chuyện gì?"

Ôn Tử Sam hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp hỏi: "Lôi Cổ đâu?"

Dương Khai nói: "May mắn không làm nhục mệnh, Lôi Cổ đã chết!"

Ôn Tử Sam gật đầu nói: "Tốt, vất vả." Lại há to miệng, giống như còn muốn hỏi thêm cái gì, nhưng lại không dám nói ra, sợ nghe được đáp án mình không muốn nghe.

Mộ Dung Hiểu Hiểu thay hắn hỏi lên, có chút nghẹn ngào mà nói: "Cao sư tỷ đâu?"

Dương Khai giờ mới hiểu được vì sao hai người này biểu lộ ngưng trọng như thế, nguyên lai là lo lắng cho an nguy Cao Tuyết Đình, nghiêm sắc mặt lại, trầm giọng nói: "Cao sư tỷ nàng. . ."

Mộ Dung Hiểu Hiểu bỗng nhiên che miệng lại, nước mắt to như hạt đậu theo gương mặt trượt xuống.

Dương Khai một mặt im lặng, nghĩ thầm ta còn chưa nói xong đâu, ngươi khóc cái gì a, quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Tử Sam, thấy hắn cũng là một bộ bi thương, tâm chết lặng, thần sắc cực kỳ bi ai, ngay cả người cũng lung lay mấy lần, tựa như lúc nào cũng có thể đổ xuống dưới.

"Cao sư tỷ nàng bị thương nhẹ, nhưng cũng không đáng ngại." Dương Khai đem lời nói tiếp, đồng thời vung tay lên một cái, đem Cao Tuyết Đình từ bên trong Tiểu Huyền Giới thả ra.

Vừa hiện thân, Cao Tuyết Đình hiển nhiên còn có chút không thích ứng kịp, vội vàng thôi động Đế Nguyên mới đứng vững thân hình, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức ngạc nhiên nói: "Sư muội ngươi thế nào?"

Mộ Dung Hiểu Hiểu nước mắt còn đang chảy xuống lấy, đôi mắt trừng lớn, ngây ngốc nhìn qua Cao Tuyết Đình, ngay sau đó nín khóc mỉm cười, duyên dáng gọi to nói: "Cao sư tỷ!"

Cao Tuyết Đình khẽ gật đầu, lại nhìn tới Ôn Tử Sam, mi cau lại: "Ngươi thì thế nào?"

Ôn Tử Sam gian khổ nuốt nước bọt, từng bước một đi tới Cao Tuyết Đình, dường như còn không dám tin vào hai mắt của mình, thẳng đến trước mặt Cao Tuyết Đình mới đứng vững người lại, duỗi ra một tay vuốt nhẹ trên mặt nàng.

Cao Tuyết Đình khuôn mặt vốn lạnh như băng lại lập tức hiện lên một vòng đỏ ửng, nửa thân thể có chút ngửa ra sau, khẽ cắn môi đỏ mọng nói: "Ngươi làm gì vậy?"

"Đừng nhúc nhích!" Ôn Tử Sam khẽ quát một tiếng, Cao Tuyết Đình thân thể cứng lại một cái, quả nhiên ngoan ngoãn bất động, mặc cho bàn tay to kia phụ trên nửa bên mặt mình, đôi tay kia có chút run rẩy, để trong nội tâm nàng loạn loạn, ý thức được Ôn Tử Sam dường như là đang lo lắng cho an toàn của mình, mặt mày lập tức toát ra thần sắc thẹn thùng, trong lòng cũng là ấm áp vô cùng.

Bao nhiêu năm không thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn như vậy rồi? Lần trước dường như là khi mình còn bé vụng trộm chạy ra ngoài chơi, kết quả kém chút bị một con Yêu thú cắn chết. Trong lúc hoảng hốt, thời gian như quay ngược lại, mấy trăm năm qua chung đụng, từng li từng tí khắc sâu vào trong nội tâm.

Sau một khắc, Ôn Tử Sam trên tay bỗng nhiên vừa dùng lực, nắm lấy khuôn mặt Cao Tuyết Đình, nhấc nhẹ lên, trừng to mắt, khẩn trương hỏi: "Đau không?"

Chính đang say sưa ngon lành xem trò hay, Dương Khai một tay che mặt lại, không đành lòng nhìn thẳng.

Đỏ ửng trên mặt tán đi, thay vào đó đôi mắt tách ra hàn quang lạnh lẽo, Cao Tuyết Đình dưới váy nhô ra một chân hướng bụng dưới Ôn Tử Sam, bành một tiếng đạp hắn bay ra ngoài.

Cao Tuyết Đình mặt như sương lạnh, hừ lạnh nói: "Ngươi có đau hay không."

Ôn Tử Sam khom người lại, tay bưng bít lấy phần bụng, lại là cười thoải mái: "Đau, đau, đau chết."

"Bị bệnh sao!" Cao Tuyết Đình vuốt vuốt mặt mình, quay qua Mộ Dung Hiểu Hiểu nói: "Ta không sao, để cho các ngươi lo lắng."

Mộ Dung Hiểu Hiểu lập tức gật đầu như gà con mổ thóc, nhưng một lát sau mặt lại tối sầm lại: "Lạc sư huynh hắn. . . Gặp độc thủ."

Dương Khai sắc mặt hơi đổi: "Lạc sư huynh chết rồi?"

Mộ Dung Hiểu Hiểu gật gật đầu, nước mắt lại chảy xuống. Tuy sớm có suy đoán, nhưng khi nghe được tin tức này vẫn là không khỏi có chút thổn thức. Hắn cùng Lạc Thần tuy không quen biết nhau nhiều, nhưng dù sao đều là người Thanh Dương Thần Điện, không khỏi có chút cảm giác thỏ tử hồ bi.

"Tiểu Bạch đâu?" Dương Khai lại hỏi, mặc dù xác định mình giết Tiểu Bạch trước đó tuyệt đối là huyễn tượng, nhưng tình hình cụ thể của Tiêu Bạch Y hắn cũng không rõ ràng.

Mộ Dung Hiểu Hiểu nói: "Tiêu sư huynh bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại."

Ôn Tử Sam giờ phút này cũng khôi phục tư thái nhất quán như thường, có phần giận dữ nói: "Lần này Nam Vực thật đúng là. . . Tổn thất nặng nề a."

Dương Khai quét mắt xuống phía dưới, thần niệm thoáng qua một cái, liền biết đại khái tình huống, xác thực tổn thương thảm trọng, mấy trăm Đế Tôn cảnh áng chừng chết tới một phần ba, mấy vạn đệ tử tinh anh chết còn hơn một nửa, qua chiến dịch này, Nam Vực không có 500 năm mơ tưởng khôi phục lại.

"Tình hình bên kia như thế nào?" Dương Khai bỗng nhiên đưa tay chỉ chỗ sơn cốc nơi tổ chức võ hội hỏi, giờ phút này sơn cốc kia bị vô số dây leo bao khỏa, phóng tầm mắt từ xa nhìn tới, toàn bộ sơn cốc như một viên cầu tạo thành từ vô số dây leo, mà bên trong viên cầu không ngừng truyền ra ma khí đen kịt khiến cho người ta kiêng kỵ, liên đới cả những dây leo kia cũng đều biến thành màu đen kịt.

Hơn trăm cái thân hình nhỏ nhắn xinh xắn Mộc Linh dưới sự thủ hộ của các Thạch Khôi đang quây quanh bốn phía viên cầu, dường như là đang thi pháp.

Ôn Tử Sam nói: "Là thủ đoạn của các Mộc Linh mà ngươi mang tới, bọn họ dường như có biện pháp áp chế những ma khí kia, cho nên chúng ta đem người nhập ma đều tập trung ở đó." Nói xong lại thở dài một tiếng: "Nhưng như này căn bản không phải biện pháp, chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian, thủ đoạn của bọn họ không có cách nào giải quyết vấn đề triệt để, những người kia sớm muộn cũng bị ma khí triệt để ăn mòn, đến lúc đó liền vô lực hồi thiên."

"Ta đi xem một chút." Dương Khai nói một tiếng, liền hướng bên kia phi nhanh tới.

Mã Khanh cùng Tiêu Vũ Dương cũng tọa trấn ở bên kia, dù sao ai cũng không biết thủ đoạn của các Mộc Linh có hữu dụng hay không, vạn nhất những võ giả nhập ma kia lại bạo khởi đả thương người, dù sao cũng phải có người có thể xuất thủ chế ngự bọn hắn mới được.

Hai người cũng đều đã sớm nhìn thấy Dương Khai trở về, chỉ là chức trách tại thân, không thể nào chạy tới hỏi thăm cái gì, giờ phút này thấy Dương Khai tới, Mã Khanh vội vàng nói: "Tình hình như thế nào rồi?"

"Lôi Cổ đã chết."

Mã Khanh cùng Tiêu Vũ Dương nghe vậy đều là thần sắc chấn động, vỗ tay nói: "Tốt!"

Nếu thật là để Lôi Cổ chạy, trời mới biết về sau còn xảy ra chuyện gì, Lôi Cổ nếu đã đền tội, vậy trên cơ bản chuyện lần này coi như được giải quyết, còn lại chính là xử lý những võ giả nhập ma này.

Bọn hắn cũng có chút đau đầu, số lượng những võ giả này không ít, chừng hơn vạn, nếu thật là đang đánh nhau bên trong, người bị giết còn chưa tính, bây giờ hơn vạn Ma Nhân này bị bắt được, giết lại không tốt giết, thả lại không thể thả, thật khiến người ta đau đầu.

Trên vạn người này, cơ hồ tất cả các tông phái đều có đệ tử trong đó, ai có thể dưới quyết tâm lớn như vậy mà đem trên vạn người này tàn sát sạch sẽ, mặc dù mượn nhờ thủ đoạn thần kỳ của các Mộc Linh mà trấn áp được những ma khí ma nhân kia, nhưng cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc.

Tiêu Vũ Dương như có điều suy nghĩ nói: "Dương trưởng lão có thể có biện pháp tỉnh lại thần trí những Ma Nhân này?" Hắn cũng đã thấy Cao Tuyết Đình bình yên vô sự cùng trở về, cho nên mới có suy đoán này, trước đó Cao Tuyết Đình cũng là bị nhập ma.

Bây giờ nếu nhìn không khác bình thường, vậy nói rõ ma khí trong thể nội đã bị khu trừ, mà có thể có thủ đoạn thần kỳ như thế, hoặc là Dương Khai, hoặc là ba vị Thánh Linh kia, lần này được chứng kiến thủ đoạn của Dương Khai, hắn kỳ vọng đối với Dương Khai còn cao hơn ba vị Thánh Linh kia.

"Ta thử một chút." Dương Khai gật gật đầu, không cần Tiêu Vũ Dương nói, hắn cũng phải làm như vậy, quay đầu xông Mộc Na cách đó không xa nói: "Tộc trưởng xin mời thu bí thuật."


Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi đồng thời nhắm mắt lại.

Trước mắt bao người, Dương Khai bình yên như túc, bỗng nhiên, con mắt mở ra, một thân khí tức phát sinh biến hóa không thể tưởng tượng, trở nên cực kỳ cổ lão thê lương.

Tiêu Vũ Dương cùng Mã Khanh đều nhìn ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau, không biết đây là cỡ nào diệu pháp, thế mà lại kỳ lạ như vậy.

Tiếng chú ngôn rườm rà vang lên, Dương Khai đầu ngón tay chầm chậm hướng phía dưới điểm tới, một điểm quang mang nở rộ, một vòng vầng sáng bỗng nhiên hình thành ra, đảo qua thân thể hơn vạn võ giả phía dưới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.