Lúc trước khi đi đến thung lũng này, Dương Khai cũng đã hoài nghi Lôi Cổ đang cố dẫn hắn vào bẫy, rõ ràng nhất chính là hai tiếng kêu thảm thiết của Mộ Dung Hiểu Hiểu, hai tiếng kêu một tiếng so với một tiếng gấp gáp, ý đồ quá rõ ràng.
Dương Khai tự nhiên một bộ dáng "Giận nuốt không trôi", một mình xông vào trong sơn cốc, muốn xem xem Lôi Cổ đến cùng đang giở trò quỷ gì, sự tình xảy ra sau đó tất nhiên là thuận thế mà làm, kết quả cũng như hắn mong muốn, câu ra Lôi Cổ con cá lớn này, chỉ là trước mắt bởi vì Cao Tuyết Đình mà sợ ném chuột vỡ bình.
Hai người dăm ba câu, ma khí bên trong thung lũng đã giảm xuống mức độ lớn, tất cả đều tiến vào trong bụng Quy Khư. Hắc ám từ từ tản đi, cảnh sắc vốn có bên trong sơn cốc từ từ hiển lộ ra, lần lượt từng bóng người đứng sừng sững, trên mặt đất cũng có không ít thi thể.
Cả cái sơn cốc cũng không còn cái vẻ thanh thanh lục lục vốn có, phóng tầm mắt nhìn tới khắp nơi bừa bộn, mặt đất cơ hồ bị màu máu nhuộm đỏ.
Ngay chính giữa thung lũng, mấy ngàn người hội tụ, bài bố thành từng cái trận pháp. Những người này, chính là những võ giả Nam Vực tham gia võ hội lần này, đám người cũng không có một người nhập ma.
Nhìn ra, trước đây bọn họ chính là dựa vào trận pháp mới có thể kiên trì đến bây giờ, nhưng bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687127/chuong-3210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.