"Trốn đi!" Tiêu Bạch Y bỗng nhiên động khí lực, hét lớn một tiếng, động tác kịch liệt này ảnh hưởng tới thương thế của hắn, Đế nguyên hộ thân lập tức tán loạn, vô biên ma khí theo mũi miệng cùng vết thương của hắn tràn vào, để hắn trong thời gian cực ngắn có dấu hiệu nhập ma.
Tiếng gào thét thống khổ từ trong miệng truyền ra, Tiêu Bạch Y nỗ lực giữ vững một đường thanh minh, hai mắt run rẩy kịch liệt, từ từ bị màu đen kịt thay thế, trước khi hai con mắt hoàn toàn bị màu đen tràn ngập, hắn bỗng nhiên lộ ra một vệt cười khổ, sau đó như không muốn sống thôi thúc tự thân sức mạnh. Thân thể bành trướng, oanh một tiếng vỡ ra, thịt nát cùng máu tươi bắn tung tóe, dưới cây lớn trông như một đóa hoa đỏ kinh dị.
Dương Khai ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét trong gió tràn đầy cảm giác bi phẫn, Đế nguyên toàn thân kịch liệt trấn động, hai con mắt cũng biến thành đỏ đậm.
Tiếng thét im bặt lại, hắn lạnh lùng nhìn chung quanh, âm thanh âm trầm truyền ra: "Lôi Cổ, không chém ngươi thành muôn mảnh ta thề không làm người!"
Dứt lời, bên tai lập tức truyền đến tiếng Lôi Cổ cười to.
Dương Khai phẫn nộ, Bách Vạn kiếm toả hào quang, từng đạo từng đạo như dải lụa ánh sáng hướng bốn phía mà chém, chém vào trong bóng tối biến mất không còn tăm hơi, mà theo ánh kiếm chém ra, tâm tình cũng càng ngày càng không ổn định, con ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687125/chuong-3208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.