Vào lúc này mà một lời đáp ứng luôn, chịu thiệt sẽ chỉ là tam đại Thánh Tôn, đến khi đều thành anh chị em, Lăng Tiêu Cung có chuyện bọn họ có thể không giúp đỡ sao? Nhất định phải kéo ra mười mấy đường yêu vương thay vị tứ đệ này giải quyết.
Đây chính là chuyện bọn họ lo lắng nhất, tránh đi còn không kịp, sao lại còn chủ động hướng tới mà dây vào?
Bầu không khí vốn đang hòa hợp đột nhiên cứng đờ.
Dương Khai nghe lời đoán ý, sao có thể không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, trong lòng lạnh rên một tiếng, thầm nghĩ thói đời quả nhiênvẫn là phải dựa vào thực lực mà nói chuyện, ba tên này sợ là có phần xem thường mình, bằng không sao lại lộ ra vẻ khó khăn.
Hắn cũng là thuận miệng nói mà thôi, cũng không phải là thật sự có ý này, chẳng qua là vì tài nguyên phong phú trong cổ địa, người ta đã không muốn, hắn sao lại đi cưỡng cầu? Dưa xanh hái cũng không ngọt, huống chi Dương Khai cũng không cảm giác mình so với ba tên này kém cái gì, Long Đảo hắn còn giết vào giết ra, ba Thánh Linh so với Long tộc kém rất nhiều, sao khiến hắn để vào trong mắt.
Cười ha hả nói: "Nói giỡn nói giỡn, ba vị không cần để ý."
Phạm Ngô xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, gắng lộ ra vẻ tươi cười: "Dương lão đệ thật là diệu nhân, đến đến đến, Phạm mỗ mời ngươi một chén nữa." Nói chuyện, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687067/chuong-3150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.