Chương trước
Chương sau
Vào lúc này mà một lời đáp ứng luôn, chịu thiệt sẽ chỉ là tam đại Thánh Tôn, đến khi đều thành anh chị em, Lăng Tiêu Cung có chuyện bọn họ có thể không giúp đỡ sao? Nhất định phải kéo ra mười mấy đường yêu vương thay vị tứ đệ này giải quyết.

 

Đây chính là chuyện bọn họ lo lắng nhất, tránh đi còn không kịp, sao lại còn chủ động hướng tới mà dây vào?

 

Bầu không khí vốn đang hòa hợp đột nhiên cứng đờ.

Dương Khai nghe lời đoán ý, sao có thể không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, trong lòng lạnh rên một tiếng, thầm nghĩ thói đời quả nhiênvẫn là phải dựa vào thực lực mà nói chuyện, ba tên này sợ là có phần xem thường mình, bằng không sao lại lộ ra vẻ khó khăn.

 

Hắn cũng là thuận miệng nói mà thôi, cũng không phải là thật sự có ý này, chẳng qua là vì tài nguyên phong phú trong cổ địa, người ta đã không muốn, hắn sao lại đi cưỡng cầu? Dưa xanh hái cũng không ngọt, huống chi Dương Khai cũng không cảm giác mình so với ba tên này kém cái gì, Long Đảo hắn còn giết vào giết ra, ba Thánh Linh so với Long tộc kém rất nhiều, sao khiến hắn để vào trong mắt.

 

Cười ha hả nói: "Nói giỡn nói giỡn, ba vị không cần để ý."

 

Phạm Ngô xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, gắng lộ ra vẻ tươi cười: "Dương lão đệ thật là diệu nhân, đến đến đến, Phạm mỗ mời ngươi một chén nữa." Nói chuyện, cũng nháy mắt ra dấu với Loan Phượng cùng Thương Cẩu.

 

Mấy chén rượu vào bụng, không khí ngột ngạt giảm bớt không ít.

 

Đến tận lúc chạng vạng, xán hà đầy trời, ba người Phạm Ngô đứng dậy cáo từ.

 

Dương Khai nhiệt tình nói: "Ta tiễn mấy vị."

 

"Không cần không cần." Phạm Ngô vội nói, "Chúng ta tự đi là được, Dương lão đệ nghỉ ngơi đi." Vốn là không muốn để hắn đi lại nhiều trong cổ địa, sao có thể để hắn đưa tiễn?

 

"Vậy... Được rồi!" Dương Khai gật gù, ôm quyền nói: "Vậy thì thất lễ ba vị."

 

"Không sao cả, Dương lão đệ dừng chân thôi!" Phạm Ngô rụt rè mỉm cười, lại quay qua chia tay trưởng lão cùng Mộc Na, lúc này mới cùng Loan Phượng Thương Cẩu bay lên trên không.

 

Dương Khai nhiệt tình phất tay: "Ý tốt hôm nay của ba vị, tiểu đệ khắc trong tâm khảm, ngày khác sẽ đến thăm nhà báo đáp, ba vị tạm biệt!"

 

Chính đang chuẩn bị xoay người rời đi, ba người Phạm Ngô người lảo đảo một cái, suýt chút nữa từ không trung ngã xuống. Mắt thường có thể thấy được, Phạm Ngô hít vài hơi thật sâu, Loan Phượng càng là quay đầu lại trừng Dương Khai.

 

Ba bóng người hóa thành lưu quang biến mất, Dương Khai đứng tại chỗ, chau mày, nghĩ mãi mà không ra, vò đầu nói: "Quái lạ, thật là quái lạ!"

 

"Phốc!" Mộc Na lại không nhịn được bật cười.

 

Trưởng lão cười cũng thật là đáng yêu. :3

 

Dương Khai quay đầu lại nhìn bọn họ: "Trưởng lão, tộc trưởng, các ngươi nói xem hôm nay ba tên này có ý gì vậy? Cố ý chạy tới đưa cho ta ít đồ? Ta cùng bọn hắn dường như cũng không có quá nhiều giao tình a." Cũng chỉ cùng Loan Phượng quen thuộc một ít, Thương Cẩu cùng Phạm Ngô cũng chỉ mới lần trước đánh xuống liên hệ thôi.

 

Dù sau lưng mình có Trương Nhước Tích, bọn họ cũng không đến nỗi phải như vậy a.

 

"Ngươi là thật không biết hay là giả không biết?" Mộc Na hỏi, tâm tư cùng cách làm hôm nay của đám người Phạm Ngô dưới cái nhìn của nàng quả thực là như trên đỉnh đầu con rận, rõ bày, vậy mà Dương Khai vẫn đầu óc mơ hồ, còn nói cái gì mà kết nghĩa kim lan.

 

Này không phải là bức người ta tới tử lộ sao.

 

Dương Khai thần sắc nghiêm lại, ôm quyền nói: "Kính xin tộc trưởng chỉ giáo."

 

"Ngươi làm sao có thể sống đến bây giờ?" Mộc Na ngạc nhiên nhìn hắn.

 

Trưởng lão cười ha hả nói: "Việc này hắn nghĩ không rõ, cũng không trách hắn ngu dốt, chỉ sợ chính hắn cũng không biết nội tình trong đó."

 

Mộc Na nghe vậy suy nghĩ một chút nói: "Cũng đúng. Được rồi tiểu tử, liền nói với ngươi chuyện hôm nay là ra sao. . ."

 

Nghe Mộc Na một phen giảng giải xong, Dương Khai mới chợt hiểu ra, tay chỉ mình trợn mắt nói: "Bọn họ sợ ta đem những Yêu vương kia đi?"

 

Mộc Na nói: "Tu vi các yêu vương gần như đã đến đỉnh điểm, muốn tiến thêm một bước, cũng chỉ có thể đánh chủ ý tới Huyết Môn, mà ngươi, có thể là người duy nhất khiến Thiên Hình hậu nhân đáp lời, Thạch Cửu có thể đi vào Huyết Môn chính là lấy phúc của ngươi, có cái tiền lệ này, ngươi đã rõ địa vị mình ở trong lòng các yêu vương là như nào rồi chứ?"

 

Dương Khai còn có chút ngẩn ra: "Việc này ta tuy rằng đã sớm biết, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ ảnh hưởng lớn như vậy."

 

Ưng Phi Tê Lôi cùng Tạ Vô Vị, đều là tam đại yêu vương đang làm nhiệm vụ dưới tay hắn, năm đó dẫn bọn họ rời cổ địa, cũng chỉ là thuận thế mà thôi, sau đó sự tình xong xuôi, Dương Khai muốn đưa bọn họ trở lại, ba yêu Vương lão đại lại không muốn, mà sau khi biết không gian trận pháp bị hủy, có thể tiếp tục ở lại Lăng Tiêu Cung, ba người càng là vui mừng ra mặt.

 

Cũng không phải là bọn họ vong bản, chỉ là người thường đi chỗ cao, nước hướng tới nơi thấp, các yêu vương cũng như thế.

 

Dương Khai như có điều suy nghĩ nói: "Nói như vậy, nếu ta ở cổ địa vung cánh tay hô lên, chẳng phải là có thể mang hết thảy yêu vương đi?"

 

"Đại khái có thể."

 

Dương Khai nói: "Nếu ta kêu bọn họ cùng ta đi diệt đám người Phạm Ngô. . ."

 

"Mơ hão!" Mộc Na không chút khách khí khinh bỉ hắn, "Tam đại Thánh Tôn thống trị cổ địa năm tháng lâu đời, tích uy rất nhiều, yêu vương nào có can đảm đối địch với bọn họ? Vì tiến vào Huyết Môn, bọn họ có lẽ sẽ đồng ý đi theo ngươi, nghe ngươi hiệu lệnh, nhưng nếu là ngươi dám kêu bọn họ đi đối phó Phạm Ngô Loan Phượng, sợ là không thể vừa lòng đẹp ý."

 

Dương Khai ha ha cười nói: "Ta chỉ tùy tiện nói một chút." Vẻ mặt rung lên nói: "Như vậy xem ra, ngày sau ta nên đến cổ địa nhiều chút mới được a."

 

Chỉ cần đến, thậm chí không cần làm cái gì, chỉ cần thả ra phong thanh, Phạm Ngô Loan Phượng cùng Thương Cẩu e sợ hắn, lại phải đưa tới một chút chỗ tốt để đuổi hắn đi.

 

Đương nhiên, chuyện như vậy có thể một có thể hai không thể ba, Thánh Linh cũng không phải hảo trêu chọc, nếu không nể mặt mũi, để bọn họ thật điên lên, lúc đấy có trời mới biết chuyện gì xảy ra.

 

Nhưng mặc kệ thế nào, làm rõ ngọn nguồn xong Dương Khai tâm tình vui sướng, tuy rằng không thể đem toàn bộ cổ địa xem là hậu hoa viên Lăng Tiêu Cung, nhưng ngày sau vẫn là có thể cùng tam đại Thánh Tôn đạt thành quan hệ hợp tác, lẫn nhau có thể cùng được lợi ích mới là lâu dài vững chắc.

 

Cổ địa sản xuất ra không ít vật tư, Lăng Tiêu Cung hoàn toàn có thể lấy đan dược đến hối đoái cùng bọn họ. Yêu tộc chỉ là không ai biết luyện đan, không có nghĩa là bọn họ không thể dùng linh đan, ngược lại, đan dược nhân loại luyện chế ra đối với Yêu tộc có thể nói là hàng khan hiếm, coi như lấy giá gấp mười lần hai mươi lần bán cho bọn họ, sợ cũng là cung không đủ cầu.

 

Đến lúc đó, ở Nam vực Lăng Tiêu Cung có tử nguyên thương hội cùng hợp tác, ở Đông vực cùng Man Hoang cổ địa hợp tác, bù đắp nhau, chỉ cần kiếm lấy chênh lệch giá nhất định, vật tư tu luyện cho đệ tử sẽ vĩnh viễn không phải phát sầu.

 

Hơn nữa đây còn là chuyện làm ăn độc môn, người ngoài dù cho đỏ mắt cũng không học theo được. Ai bảo bọn họ không có không gian trận pháp vượt vực a.

 

Trong lòng mơ hồ đã có một cái ý nghĩ, về Lăng Tiêu Cung, để Hoa Thanh Ti làm ra một cái phương án thích hợp.

 

"Đúng rồi tộc trưởng, trước ngươi nói có chuyện muốn nói với ta, không biết là chuyện gì?" Dương Khai chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi.

 

"Ngươi đi theo ta." Mộc Na thần sắc nghiêm lại, quay đầu hướng hốc cây bay đi.

 

Dương Khai không biết nàng muốn làm gì, cũng chỉ có thể theo sát phía sau.

 

Trong hốc cây, Mộc Na xoay người đối mặt hắn, chờ Dương Khai đi vào mới khoát tay, hốc cây bỗng nhiên nối liền lại, ngăn cách trong ngoài.

 

Muốn nói gì thì nói, làm gì bí ẩn như vậy, Dương Khai trong lòng ngờ vực, nhưng cũng biết Mộc Na không hại hắn, Mộc linh bộ tộc không thích tranh đấu.

 

Đang muốn mở miệng nói chuyện, Mộc Na lại bỗng nhiên bay tới hắn, tiến đến trước mặt hắn nói: "Nhắm mắt lại."

 

Dương Khai ngoan ngoãn nghe theo, sau đó liền cảm giác một mùi thơm rất tự nhiên quanh quẩn ở chóp mũi, để hắn không nhịn được mà hít vài hơi. Nói đến, Mộc Na cũng là quốc sắc thiên hương, chỉ là trời sinh cơ thể Mộc linh bị hạn chế, làm cho nàng chỉ có lớn bằng bàn tay mà thôi, nếu phóng to thành dáng dấp nhân loại, tuyệt đối là điên đảo chúng sinh.

 

Khí tức trên người nàng rất dễ chịu, để tâm cảnh Dương Khai cũng trở nên bình hòa rất nhiều.

 

Giây lát sau, một trận dị động truyền vào trong tai Dương Khai, Dương Khai nhất thời lộ vẻ mặt cổ quái, chỉ vì hắn cảm giác được Mộc Na hình như đang bay chung quanh mình, không ngừng mà nhẹ ngửi cái gì.

 

"Tộc trưởng làm cái gì vậy?" Dương Khai lén lút mở một mắt hỏi.

 

Đổi lại là một nữ tử bình thường khác làm ra dáng dấp như vậy, Dương Khai nhất định phải cho rằng đối phương đang câu dẫn mình, chỉ là Mộc Na hiển nhiên không phải. Trên người mình có khí tức kỳ lạ gì sao, bằng không nàng ngửi cái gì.

 

Không có đáp lại, Mộc Na một đường đi xuống, cuối cùng đứng ở vùng đan điền Dương Khai, sau khi ngửi mấy cái, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, đưa tay che lại môi đỏ.

 

Hốc cây yên tĩnh, Dương Khai đợi một lúc mới nói: "Ta có thể mở mắt chưa?"

 

"Ân."

 

Dương Khai mở mắt ra, thấy Mộc Na đang cau mày, một bộ khó làm.

 

Hôm nay thực sự là đủ các loại chuyện quái lạ, đầu tiên là đám người Phạm Ngô chủ động đến đây tặng lễ, bây giờ lại bị Mộc linh tộc trưởng kéo đến trong hốc cây dò xét một hồi. . .

 

"Ngươi có biết Mộc linh bộ tộc chúng ta am hiểu nhất cái gì không?" Mộc Na bỗng nhiên mở miệng hỏi.

 

"Đào tạo linh qua dị quả, sản xuất rượu ngon! Đúng rồi, ca vũ cũng rất hay." Dương Khai dù không muốn cũng phải trả lời.

"Mộc linh ta ở trong mắt ngươi chính là như vậy a ?"

 

Dương Khai cả kinh nói: "Chẳng lẽ không phải?"

 

Mộc Na cười khổ nói: "Tất nhiên không phải, chúng ta giỏi về đào tạo linh hoa dị quả, là bởi vì chúng ta trời sinh có năng lực câu thông cùng thực vật, nói vậy, ngươi có từng nghe nói, ở thời kỳ thượng cổ, Mộc linh bộ tộc chúng ta là quản gia thay các cường giả đại năng chưởng quản vườn thuốc."

 

Dương Khai trọng trọng gật đầu.

 

"Đây là thiên phú thần thông của chúng ta, thiên hạ này, bất kỳ thực vật nào ở trên tay chúng ta đều có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất, bởi vì chúng ta biết rõ tập tính của chúng, đây là năng lực mà bất kỳ chủng tộc nào khác không thể so bằng được."

 

Dương Khai làm ra một bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng hoàn toàn không biết Mộc Na đến cùng muốn nói điều gì.

 

"Chính là bởi vì có thiên phú thần thông như vậy, Mộc linh chúng ta có thể cảm giác được tồn tại của một ít thực vật kỳ lạ." Mộc Na ánh mắt sáng quắc mà nhìn Dương Khai, "Trên người ngươi có phải là có thực vật gì đặc biệt quý giá, tỷ như hoa a, thảo a. . . Thụ a!"

 

Dương Khai mí mắt nhảy một cái, nghiêm mặt nói: "Sao lại nói lời ấy?"


 

"Giờ có thể khẳng định?"

 

"Ân." Mộc Na gật gù, "Vậy ngươi có thể nói cho ta rốt cuộc là cái gì không?" .

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.