"Giờ còn muốn chạy? Đã muộn, đứng lại cho ta!" Dương Khai cười gằn vài tiếng, ngôn xuất pháp tùy, cầm cố không gian, mấy nữ lập tức như bị làm định thân chú, tất cả đều cứng tại chỗ, chỉ còn lại con ngươi có thể xoay tròn chuyển động.
Dương Khai bình chân như vại, chắp hai tay sau lưng đi tới trước mặt Phiến Khinh La, một tay nắm cái cằm bóng loáng của nàng, áp sát nàng nói: "Vừa nãy, lời kia là ngươi nói a."
"Phi!" Phiến Khinh La khẽ gắt một cái, "Là thì thế nào?"
Dương Khai gật đầu nói: "Rất tốt, có vẻ ngươi thật sự muốn sinh một đứa, hôm nay phu quân ta sẽ như ngươi mong muốn." :V
"Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này =)))!" Phiến Khinh La hừ nhẹ nói.
"Đợi lát nữa ngươi sẽ biết ta có bản lãnh này hay không." Đang lúc nói, lại đi bộ tới trước mặt Tuyết Nguyệt, vươn ngón tay đặt trên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt một hồi, một đường hoa đến phần gáy, Tuyết Nguyệt sắc mặt lập tức đống hồng, thân thể mềm mại run rẩy.
"Còn nhớ ước hẹn năm đó không?"
Tuyết Nguyệt dời ánh mắt, không nhìn thẳng hắn, cắn răng nói: " Ước hẹn năm đó gì chứ!"
Dương Khai cười nói: "Ngươi nói a, ta chỉ cần giúp Ngưng Thường khôi phục như lúc ban đầu, ngươi sẽ. . ."
"Không cho nói không cho nói!" Tuyết Nguyệt sốt sắng, ngày đó cũng là lo lắng cho Hạ Ngưng Thường, nói không biết lựa lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687059/chuong-3142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.