Chương trước
Chương sau
"Giờ còn muốn chạy? Đã muộn, đứng lại cho ta!" Dương Khai cười gằn vài tiếng, ngôn xuất pháp tùy, cầm cố không gian, mấy nữ lập tức như bị làm định thân chú, tất cả đều cứng tại chỗ, chỉ còn lại con ngươi có thể xoay tròn chuyển động.

 

Dương Khai bình chân như vại, chắp hai tay sau lưng đi tới trước mặt Phiến Khinh La, một tay nắm cái cằm bóng loáng của nàng, áp sát nàng nói: "Vừa nãy, lời kia là ngươi nói a."

 

"Phi!" Phiến Khinh La khẽ gắt một cái, "Là thì thế nào?"

Dương Khai gật đầu nói: "Rất tốt, có vẻ ngươi thật sự muốn sinh một đứa, hôm nay phu quân ta sẽ như ngươi mong muốn." :V

 

"Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này =)))!" Phiến Khinh La hừ nhẹ nói.

 

"Đợi lát nữa ngươi sẽ biết ta có bản lãnh này hay không." Đang lúc nói, lại đi bộ tới trước mặt Tuyết Nguyệt, vươn ngón tay đặt trên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt một hồi, một đường hoa đến phần gáy, Tuyết Nguyệt sắc mặt lập tức đống hồng, thân thể mềm mại run rẩy.

 

"Còn nhớ ước hẹn năm đó không?"

 

Tuyết Nguyệt dời ánh mắt, không nhìn thẳng hắn, cắn răng nói: " Ước hẹn năm đó gì chứ!"

 

Dương Khai cười nói: "Ngươi nói a, ta chỉ cần giúp Ngưng Thường khôi phục như lúc ban đầu, ngươi sẽ. . ."

 

"Không cho nói không cho nói!" Tuyết Nguyệt sốt sắng, ngày đó cũng là lo lắng cho Hạ Ngưng Thường, nói không biết lựa lời, sau đó lấy lại tinh thần mới cảm giác không ổn, mỗi khi nhớ tới việc ước định kia liền hãi hùng khiếp vía, chớ đừng nói chi là tự mình đối mặt.

 

Cũng may mười năm này Dương Khai vẫn bặt vô âm tín, ai ngờ mười năm sau mới vừa gặp lại nhấc lên chuyện này.

 

"Ứớc định cái gì?" Hạ Ngưng Thường hiếu kỳ hỏi, nghe thấy việc này dường như còn quan hệ đến mình.

 

Dương Khai nói: "Tuyết Nguyệt nói rồi, chỉ cần ta có thể khiến ngươi khôi phục như cũ, liền đồng ý để ta với các ngươi đồng thời. . ." Duỗi ra hai tay, bắt hư không mấy lần, một mặt gian tà :v.

 

"A!" Hạ Ngưng Thường kinh hãi, một mặt đỏ bừng, thấp giọng nói: "Làm sao. . . Tại sao có thể như vậy."

 

Phiến Khinh La liếc chéo Tuyết Nguyệt, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Không ngờ nha, Nguyệt muội muội buông thả như thế? nhưng đúng là ý kiến hay!" Nàng càng là một vẻ mặt nóng lòng muốn thử, dường như so với Dương Khai còn cảm thấy hứng thú hơn.

 

"Ngươi cũng cảm thấy là ý kiến hay đúng không?" Dương Khai quay đầu nhìn nàng.

 

"Đó là đương nhiên." Phiến Khinh La mị nhãn như tơ, cũng có thể tưởng tượng ra cái cảnh tượng mãn nhãn kia.

 

"Đùng", Dương Khai vỗ tay độp cái, Phiến Khinh La lập tức được khôi phục tự do, chân thành đứng dậy đi tới trước mặt Tuyết Nguyệt, cúi người thổi khí bên tai nàng: "Ta tuy rằng cảm thấy là ý kiến hay, nhưng bị người ta âm thầm bán đứng cũng rất khó chịu đây, Nguyệt muội muội, ngươi nói xem ta nên trừng phạt ngươi như nào đây."

 

Tuyết Nguyệt bị nàng thổi lỗ tai, nhắm mắt lại vô cùng đau đớn: "Khinh La ngươi tại sao có thể trợ Trụ vi ngược?"

 

Phiến Khinh La mị cười một tiếng: "Ngươi rồi rồi, ta còn không được làm sao?"

 

"Ta không đồng ý!" Thanh âm lạnh như băng truyền đến, lập tức để nhiệt độ bốn phía đều hạ thấp thật nhiều.

 

Phiến Khinh La quay đầu nhìn tới Tô Nhan, mở miệng nói: "Phu quân, đại tỷ nói nàng không đồng ý."

 

Dương Khai cười lớn một tiếng: "Hôm nay có thể hay không không phải do các ngươi hehe, a La, đem Tuyết Nguyệt tới đây." Đang khi nói chuyện, một tay ôm Hạ Ngưng Thường, một tay ôm Tô Nhan, hướng tẩm cung chạy đi.

 

Phiến Khinh La đưa tay đặt trên bả vai Tuyết Nguyệt, thả người bay lên, theo sát phía sau.

 

Giây lát sau, Tẩm cung, bên trên giường lớn, ba bộ thân thể mềm mại nằm ngang, Dương Khai cùng Phiến Khinh La đứng sóng vai, cùng nhau cười gian.

 

Hạ Ngưng Thường đóng chặt hai con mắt, lông mi thật dài run run, một bộ nhận mệnh.

 

Tuyết Nguyệt đầu thiên ở một bên, khẽ cắn môi đỏ, lo sợ bất an.

 

Chỉ có Tô Nhan mắt lạnh nhìn Dương Khai, khắp toàn thân toả ra hàn ý lạnh lẽo: "Mau thả ta ra, bằng không đừng trách ta phá hỏng sự hăng hái của ngươi."

 

"A La, trấn trụ nàng!" Dương Khai chỉ tay một cái.

 

"Như ý phu quân!" Phiến Khinh La cười tủm tỉm, bản thân đi tới trước mặt Tô Nhan, cùng nàng bốn mắt đối diện, đôi mắt đẹp trong nháy mắt hóa thành một vũng xuân thủy, đãng ra phong tình mê người. Nàng có bản nguyên huyết mạch Thiên nguyệt Ma chu, bản thân càng tinh thông mị thuật, nếu là Tô Nhan thời điểm toàn thịnh, tự nhiên có thể không nhìn, nhưng hôm nay bị Dương Khai cầm cố một thân tu vi, ngay cả động một ngón tay cũng cực kỳ gian khổ, sao có thể đỡ được?

 

Bị buộc phải nhìn mắt nàng, lập tức cảm giác mình như chìm vào trong xoáy nước, thân thể lạnh lẽo cũng dần hừng hực lên, trên người một trận tê tê dại dại.

 

Không lâu sau, băng cứng liền bắt đầu hòa tan. . .

 

Trong sương phòng, rất nhanh truyền đến tiếng than nhẹ uyển chuyển, một mảnh cảnh xuân vô hạn. :3

 

. . .

 

Mấy ngày sau, Dương Khai cùng đám người Tô Nhan đến thăm Nhị lão, tự nhiên không tránh khỏi bị Đổng Tố Trúc răn dạy một trận, cũng may bây giờ có tiểu Tuyết nhi làm bạn, Nhị lão cũng được nhiều hơn an ủi.

 

Mà từ sau lần trước, Dương Tuyết đối với người đại ca như hắn dường như có chút kính nể, vẫn nhút nhát nhìn hắn, đến khi Dương Khai bắt chuyện một tiếng, dẫn nàng ngao du trong tinh không hồi lâu, nhìn thấy tinh không cuộn sóng bao la mỹ lệ, địa vị của Dương Khai trong lòng Dương Tuyết liền được tăng lên rất nhiều, lập tức qua cả đám người Hạ Ngưng Thường, chỉ xếp hạng sau cha mẹ.

 

Bồi tiếp cha mẹ hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình mấy ngày, mà sau khi Dương Khai lệnh ra, công việc di chuyển toàn bộ Lăng Tiêu Tông cũng được khua chuông gõ mõ tiến hành, trên U Ám Tinh, các đại tông môn nghe được tin tức cũng đều cùng nhau tụ đến, thăm dò thực hư, sau khi được Diệp Tích Quân khẳng định, càng là mừng rỡ như điên, dồn dập biểu thị cũng phải thuận gió đẩy thuyền.

 

Diệp Tích Quân theo Dương Khai chỉ thị, không từ chối cũng không hoàn toàn đáp ứng, chỉ để bọn họ trở lại tinh tuyển đệ tử ưu tú đến Lăng Tiêu Tông hội hợp, nguyên bản người của Lăng Tiêu Tông đã nhiều lắm rồi, nếu đem toàn bộ người của những tông môn khác tới, vậy chỉ sợ phải đến mấy chục vạn người.

 

Lăng Tiêu Cung bây giờ tuy rằng gốc gác không tồi, tuy nhiên không nuôi nổi nhiều người như vậy. Dương Khai chỉ có thể có lựa chọn khác.

 

Không chỉ U Ám Tinh, toàn bộ tinh vực cũng như này, các đại ngôi sao tu luyện đều chiếm được tin tức, Tinh Vực Chi Chủ Dương Khai sắp rời đi tinh vực, đi tới thế giới cao cấp hơn, trước khi đi muốn mang theo một đám võ giả, vì là thành viên nòng cốt của mình.

 

Những võ giả này thông qua tầng tầng chọn lựa mà ra, tiêu chuẩn cho mỗi ngôi sao tu luyện là chỉ lấy một ngàn người, không luận tu vi cao thấp, chỉ nhìn tư chất ra sao. Trong tinh vực, tu vi cao đến đâu cũng chỉ là Hư Vương cảnh mà thôi, tu vi như thế tới Tinh Giới cũng không tính là gì, Dương Khai muốn chính là nhân tài, là loại có thể trở thành tinh anh trụ cột vững vàng của Lăng Tiêu Cung trong tương lai, tu vi thấp cũng không liên quan, tới Lăng Tiêu Cung, chỉ cần có tư chất còn sợ không nuôi nổi sao.

 

Tinh vực chấn động, nếu nói năm đó Đại Hoang tinh vực xâm lấn Hằng La tinh vực là đại nạn, như vậy lần này chính là cơ duyên lớn lao, là chuyện tốt, một bước lên trời, phàm là võ giả có chút dã tâm sẽ không muốn bỏ qua.

 

Vì lẽ đó trong thời gian rất ngắn, toàn bộ ngôi sao tu luyện trong tinh vực đều trở nên cực kỳ náo nhiệt.

 

Mà thừa dịp này, Dương Khai thì lại mang theo Tô Nhan đi tới một cái thế giới trời đất ngập tràn băng tuyết.

 

Năm đó khi hắn mới vào Tinh Giới, dựa vào Tinh chủ thân mà đạt được lợi ích cực kỳ lớn, bây giờ nếu muốn dẫn đám người Tô Nhan tới Tinh Giới, trước khi đi tự nhiên cũng muốn các nàng cũng thành tựu Tinh chủ thân.

 

Hạ Ngưng Thường vốn là chủ nhân Thông Huyền đại lục, cũng không cần làm gì khác, thế nhưng Tô Nhan, Phiến Khinh La cùng Tuyết Nguyệt, đều chưa tùng luyện hóa bản nguyên ngôi sao.

 

Trên tay Dương Khai tuy còn lại một ít bản nguyên ngôi sao, nhưng tất cả đều là lấy từ Toái Tinh Hải, đều là các ngôi sao bị hủy diệt từ lâu, không có không gian trưởng thành, tự nhiên không bằng đi luyện hóa lực lượng bản nguyên bên trong một viên ngôi sao tu luyện.

 

Hắn thân là Tinh Vực Chi Chủ, đối chiếu tinh đồ liền có thể nắm rõ tình huống trong tinh vực, thay ba nữ nhân của mình lựa chọn đối tượng luyện hóa tất nhiên dễ như trở bàn tay.

 

Phiến Khinh La có Lữ Tam Nương đi cùng, Tuyết Nguyệt có Lưu Viêm đi cùng, bằng vào Luyện Tinh Quyết và tu vi các nàng, sẽ không có nguy hiểm gì.

 

Tô Nhan thì hắn muốn tự mình tọa trấn, tuy nói Tô Nhan đã là Đạo Nguyên cảnh, nhưng Dương Khai cho nàng lựa chọn hành tinh có hơi không giống bình thường.

 

Toàn bộ thế giới trắng lóa như tuyết, từ trong hư không nhìn tới, gần giống như một viên băng cầu to lớn, xem ra cực kỳ đồ sộ phách lệ.

 

Băng Phách Tinh, viên tu luyện ngôi sao này cũng có đại danh trong tinh vực, Dương Khai hồi trước lúc còn chưa rời đi tinh vực liền từng nghe qua tên của nó, nhưng vẫn không có cơ hội đi tới. Hành tinh này bất kể là Người hay Yêu đều không thể đặt chân ở trong đó, vì lẽ đó đây mặc dù là một viên ngôi sao tu luyện, nhưng không bị Nhân tộc hoặc Yêu tộc chia sẻ, là một mảnh tịnh thổ cực kỳ tinh khiết.

 

Nhưng thiên địa pháp tắc đặc thù của nó lại sinh ra một đám sinh linh cực kỳ kỳ lạ, Băng linh!

 

Băng linh bộ tộc có số lượng cực kỳ ít ỏi, bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy, cũng chỉ ở trên Băng Phách Tinh mới có thân ảnh của bọn họ, bọn họ trời sinh không sợ giá lạnh, khí tức lạnh như băng là cái nôi bọn họ trưởng thành, hoàn cảnh càng lạnh giá bọn họ càng yêu thích.

 

Có người nói, lúc sớm nhất, bộ tộc Băng linh cũng là thiện lương hiếu khách, như có lữ giả lang thang trong lúc vô tình đi tới Băng Phách Tinh, cũng được bọn họ nhiệt tình khoản đãi, nhưng năm tháng trôi qua, bọn họ dần trở nên bài ngoại.

 

Chỉ vì vài vị khách được bọn họ khoản đãi quá đó, quay người liền đem đầu mâu nhắm ngay bọn họ.

 

Nam tử của Băng linh bộ tộc mỗi người anh tuấn bất phàm, nữ tử tất cả đều xinh đẹp như hoa, hơn nữa bọn họ tồn tại với thể phách đặc thù cùng kỳ dị, rất dễ dàng gây nên rất nhiều mơ ước.

 

Bọn họ vốn là bỉnh thiên địa mà sinh, tinh linh bên trong băng tuyết, đối với người tu luyện công pháp hệ băng mà nói, sự tồn tại của bọn họ quả thực chính là đường tắt tốt nhất để đạt được sức mạnh, tùy tiện bắt một cái trở lại mà song tu, liền có thể nhanh chóng tích lũy sức mạnh, hơn nữa không có một chút mầm họa nào.


 

Băng linh có giá trị to lớn, chớ đừng nói chi là toàn bộ Băng Phách Tinh đều là một toà bảo tàng.

 

Trên Băng Phách Tinh cực kỳ giá lạnh, hoàn cảnh đặc thù tạo nên kết quả đặc thù, ở trên hành tinh này sinh trưởng rất nhiều linh hoa dị thảo hệ băng, quý giá bất phàm, thậm chí có một ít giống kỳ lạ đã tuyệt tích từ lâu. Không nói Băng linh, chính là bảo vật khắp thế giới này, cũng đủ để cho không ít võ giả bí quá hóa liều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.