Chương trước
Chương sau
Ngay sau đó, Dương Khai đem tất cả ngọn nguồn nói ra, bắt đầu từ việc mình mới tiến vào Tinh Giới, lưu lạc Bích Vũ Tông, gặp phải Ô Mông Sơn, được truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp vì là điều kiện giúp đỡ thoát vây, lại tới Toái Tinh Hải chém giết Ô Mông Sơn, để có thể hoàn thiện công pháp cho Pháp Thân, nhiều vô số, không chút dấu diếm.

 

Dương Viêm lẳng lặng lắng nghe, lông mày còn nhíu lại dần dần mới thả lỏng, sau khi nghe xong mới quay đầu nhìn về Pháp Thân được Dương Khai triệu hoán tới, một mặt đăm chiêu.

 

Pháp Thân vẫn còn ở phụ cận, Dương Khai vốn định là sau khi mình mở phong ấn ma hóa lại gọi nó ra, cùng nhau liên thủ đấu một trận với vũ quan nam tử kia, chỉ là thời khắc sống còn bỗng nhiên bị Dương Viêm xuất hiện ngăn cản, Pháp Thân một chiêu kì binh này cũng là mất đi tác dụng.

 

"Nói như vậy, là phân thân này của ngươi tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp?"

 

"Không sai." Dương Khai có chút cảnh giác nhìn nàng, "Ngươi không phải cũng muốn phế bỏ tu vi của nó chứ?"

 

Lại nói tới Pháp Thân, Pháp Thân cũng không phải là thân thể máu thịt, không có kinh mạch đan điền gì, dù Dương Viêm thật sự muốn phế e cũng khó có thể ra tay, trừ phi đánh nát nó.

 

"Lấy thân thể thạch khôi tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp." Dương Viêm đi vài vòng quanh Pháp Thân, một mặt tấm tắc lấy làm lạ, như phát hiện món đồ chơi gì mới mẻ, "Ngươi làm sao có thể nghĩ đến?"

 

"Gặp may đúng dịp thôi." Dương Khai bật cười, "Năm đó được Ô Mông Xuyên truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp, tuy không rõ mục đích gì, nhưng luôn cảm giác không phải chuyện tốt đẹp gì, chỉ là công pháp này lại thực sự quá ảo diệu, ta không nỡ vứt bỏ, liền để Pháp Thân thử tu luyện, ai ngờ vô tình cắm liễu liễu lại xanh haha."

 

Dương Viêm nói: "Cũng không nhất định là trùng hợp, đây có thể là một phần cơ duyên, thạch khôi trời sinh thổ thân thạch khu, không có thất tình lục dục như những sinh linh khác, thiên phú thần thông cũng dễ dàng bài xích các loại tạp chất, để nó tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp đúng là lựa chọn tốt nhất." Nàng hiểu thạch khôi, cũng biết một ít tai hại của Phệ Thiên Chiến Pháp, từ nơi sâu xa có loại cảm giác, Phệ Thiên Chiến Pháp thật giống như là công pháp vì thạch khôi mà sinh ra, công pháp không phải thân thể máu thịt có thể tu luyện.

 

Ô Quảng vốn không hẳn máu lạnh vô tình như thế, chỉ là tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp khiến tâm tính của hắn bị vặn vẹo, để hắn coi chúng sinh như kiến hôi, vì tăng sức mạnh của bản thân, không tiếc hủy diệt vô số tinh vực.

 

Nhưn thạch khôi hoàn toàn không cần lo lắng cái này, thần thông thiên phú của nó đủ khiến tất cả tạp chất nó hút vào trong cơ thể bị loại bỏ đi, sẽ không chịu đến nửa điểm ảnh hưởng.

 

"Chẳng trách năm đó rất nhiều người tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp đều gặp phải bình cảnh, nguyên lai cần nuốt chửng một một người cùng tu luyện công pháp này làm vật dẫn, mới có thể đột phá ràng buộc." Dương Viêm mắt đẹp lóe lên một cái, lập tức nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.

 

Dương Khai cả kinh nói: "Phệ Thiên Chiến Pháp có rất nhiều người tu luyện?"

 

"Là chuyện nhiều năm trước đó."

 

Nàng nói nhiều năm, tuyệt đối không phải mấy chục hơn trăm năm, cũng không phải là mấy ngàn năm, mà là chuyện mấy vạn năm trước! Ô Quảng dựa vào một bộ Phệ Thiên Chiến Pháp được tụng vạn cổ đệ nhất nhân, công pháp này tự nhiên khiến người ta mơ ước, cũng không biết xảy ra chuyện gì, pháp môn tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp bị lưu truyền ra, bị một số người hữu tâm giữ, thậm chí có một số Đế Tôn cảnh, vì tu luyện môn công pháp này, không tiếc tự phế tu vi, một lần nữa tu luyện lại từ đầu.

 

Nhưng những người tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp đều không ngoại lệ, toàn bộ đều bị kẹt ở Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cả đời không hi vọng lên cấp Đế Tôn.

 

Cũng không phải là bọn họ tu luyện không đúng, hay bọn họ lấy được công pháp sai, mà là đặc tính Phệ Thiên Chiến Pháp như vậy. Ô Mông Xuyên dù sao cũng là hậu nhân Ô Quảng, mà ngay cả hắn cũng bị kẹt ở Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhiều năm không tiến được thêm, chớ đừng nói chi là những người khác.

 

Muốn đột phá cũng đơn giản, cắn nuốt một người tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp khác là có thể, đây giống như là nuôi cổ, cho chúng tự giết lẫn nhau, con sống sót cuối cùng mới có hy vọng thăng cấp.

 

Ô Mông Xuyên năm đó truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp cho Dương Khai, một là lấy cái này làm điều kiện để Dương Khai cứu hắn ra khỏi cốt lao, hai cũng là vì bồi dưỡng đối tượng ngày sau còn nuốt chửng, đáng tiếc đụng phải Dương Khai võ giả tới từ hạ vị diện tinh vực, đối với đại danh Phệ Thiên Chiến Pháp hoàn toàn không biết gì cả, mới không bị mê hoặc.

 

Đổi lại là một võ giả sinh trưởng ở Tinh Giới, chỉ sợ lập tức liền muốn tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, cuối cùng đương nhiên phải nhận lấy kết cục bi thảm.

 

Mà sau Ô Quảng, dù cho có không ít người tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, lại không ai có thể lên cấp Đế Tôn, dẫn đến rất nhiều người nghĩ do công pháp sai, Ô Quảng căn bản không thật sự lưu truyền Phệ Thiên Chiến Pháp, chân chính pháp môn tu luyện đã sớm chôn vùi với hắn trong Toái Tinh Hải. Thời gian thấm thoát, Phệ Thiên Chiến Pháp vì đó mà từ từ thất truyền, cũng không ai lại đi tu luyện.

 

Bỗng nhiên, Dương Viêm lại nghĩ tới một chuyện, Phệ Thiên Chiến Pháp đã tà môn như vậy, vậy năm đó Ô Quảng là nuốt chửng ai, mới có thể đột phá xiềng xích của công pháp đây? Nhất định có một người khác cũng tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, hay là. . . Trong đó lại có một đoạn ân oán tình cừu mà không người biết, chỉ có điều thời đại kia quá xa xưa, đã không còn cách nào có thể tìm hiểu.

 

Nàng lại ngẩng đầu nhìn Cổn Cổn, chần chờ nói: "Đây là Huyền giới châu. . . là khí linh sao?" Huyền giới châu nàng đương nhiên sẽ không xa lạ, đầy là vật năm đó nàng đem từ Tinh Giới đến, sau bị Dương Khai đoạt được, liền để cho hắn, lại không nghĩ rằng, lúc gặp lại, Huyền giới châu thành dáng dấp như vậy, không chỉ sinh ra khí linh, còn có thể nuốt chửng.

 

"Chính là nó!" Dương Khai cười to, một mặt kiêu ngạo.

 

Huyền giới châu trên tay hắn nhiều năm, nhiều lần trợ hắn chuyển nguy thành an, hơn nữa không gian bên trong đối với việc mình tu luyện không gian thần thông có rất nhiều ích lợi, Dương Khai tự nhiên rất coi trọng nó, bây giờ sinh ra khí linh, cũng như sinh nhi tử vậy.

 

Ngẩn ra, vò đầu nói: "Ngươi muốn thu trở lại sao?"

 

"Ta nếu thật sự muốn thu hồi, ngươi sẽ làm sao?" Dương Viêm nhìn hắn.

 

Dương Khai phất tay nói: "Vậy thì cầm đi." Này vốn là của nàng.

 

Dương Viêm ngạc nhiên, không nghĩ tới Dương Khai đáp ứng thoải mái như vậy.

 

"Nhưng có một chuyện ngươi cần phải đáp ứng ta, không được hủy linh tính của nó, ta tuy lấy nó làm vật dẫn triển khai Phệ Thiên Chiến Pháp, để nó sinh ra khí linh, nhưng bản thân nó không xấu, cũng không làm gì sai, ngươi có thể đáp ứng điểm này, Huyền giới châu trả ngươi cũng không sao."

 

Thời gian này một phen lang bạt Đại Hoang tinh vực, thoả thích nuốt chửng, để không gian Tiểu Huyền Giới được mở rộng, Dương Khai đối với pháp tắc không gian nhận được cảm ngộ cũng đủ sâu sắc.

 

Hắn có một loại cảm giác, bây giờ mình cũng có thể tự luyện hóa một vùng thế giới, ngưng tụ thành một viên Huyền giới châu, vì lẽ đó Dương Viêm nếu thật sự muốn thu hồi Huyền giới châu, hắn cũng không phải không thể dứt bỏ, cùng lắm thì mình tự luyện thêm một viên, đem bất lão thụ cùng thương thụ trong Tiểu Huyền Giới dời đi, những vật khác cũng không đáng kể.

 

Dương Viêm bật cười: "Nói một chút mà thôi, không cần coi là thật." Bên trong vật này tự thành một vùng thế giới, người không tinh thông pháp tắc không gian nắm ở trên tay cũng không lấy ra được bao nhiêu tác dụng, sẽ chỉ làm minh châu không thể sáng, bằng không năm đó nàng cũng không tiếc đem loại bảo vật này để cho Dương Khai, thần sắc nghiêm lại nói: "Thận trọng mà dùng!"

 

"Ta biết rồi."

 

"Còn có phương tinh vực này, đừng có nuốt chửng nó, nếu như để sự tình làm lớn lên, mọi người cũng khó nhìn nhau." Dương Viêm chỉ vào vô biên hắc ám nói.

 

"Ta hiểu."

 

"Mặt khác, ngày khác trở về Tinh Giới, không nên để Phệ Thiên Chiến Pháp bại lộ trước mặt thế nhân, bằng không chắc chắn tai vạ đến nơi." Dương Viêm vẻ mặt ngưng túc mà căn dặn, nàng đồng ý tin tưởng Dương Khai, tin tưởng Pháp Thân, không có nghĩa là người khác cũng đồng ý tin tưởng, bình thường không nói, chính là Thiết Huyết Đại Đế, nếu là để hắn biết cõi đời này còn có người tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, chỉ sợ người thứ nhất hạ thủ chính là hắn, cơn giận của Đại Đế, Dương Khai hiện tại còn chưa thể chịu nổi.

 

"Ta nhớ kỹ." Dương Khai gật gù, âm thầm thở dài một hơi, Dương Viêm cửa ải này cuối cùng cũng coi như là qua, chần chờ một chút, mở miệng nói: "Hỏi ngươi một chuyện được chứ ?."

 

"Cái gì?"

 

"Tên kia là tu vi gì?"

 

Dương Viêm không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

 

"Đại Đế!" Dương Khai trầm giọng nói, đây cũng không phải là ảo giác, vũ quan nam tử kia mang đến cho hắn một cảm giác như là đang đối mặt với một Đại Đế, chỉ có điều hình như bởi vì phải chịu một chút áp chế, lại coi khinh Dương Khai, cho nên mới bị ăn chút thiệt thòi, nếu là đối đầu nhau ở Tinh Giới, Dương Khai phỏng chừng mình không có chút sức lực chống đỡ lại.

 

Hắn có thể tùy ý ngang dọc trên Long đảo, cũng có thể đối chiến trưởng lão long tộc là tồn tại sánh ngang với Đại Đế, nhưng chỗ dựa lớn nhất là huyết mạch áp chế, không có sự áp chết của Long tộc huyết mạch, hắn không thể là đối thủ của bất luận trưởng lão long tộc nào.

 

Dương Viêm mỉm cười lắc đầu.

 

"Làm sao có thể?" Dương Khai một mặt khiếp sợ, "Hắn không phải Đại Đế? Lẽ nào là Đế Tôn tam tầng cảnh? Không đúng không đúng, Đế Tôn tam tầng cảnh nào có thực lực như vậy."

 

"Cũng không phải Đế Tôn tam tầng cảnh."

 

Dương Khai trố mắt ngoác mồm: "Ngươi đừng nói cho ta, giữa Đế Tôn tam tầng cùng Đại Đế, còn có một tầng cảnh giới khác nữa!"

 

"Này ngược lại là không có, chỉ là người kia. . . Là Đại Đế, cũng không phải Đại Đế!"

 

Dương Khai bị nàng làm bị hồ đồ rồi: "Có ý gì?"

 

"Nói như thế nào đây. . ." Dương Viêm trầm ngâm một chút, đổi lại một Đế Tôn nhất trọng bình thường đi hỏi cái này, Dương Viêm định không trả lời, thực lực chưa cao, lại biết quá nhiều thứ, vô cùng có khả năng là một loại trở ngại đối với sự tu hành, chỉ là Dương Khai hiển nhiên không phải Đế Tôn nhất tầng bình thường, lấy sức mạnh cùng thực lực hắn bày ra khi nãy, ngược lại cũng có tư cách đi tiếp xúc tới những điều này.

 

"Nếu như đem toàn bộ thiên địa coi như một chiếc lọ, vậy cát đá nước bùn trong bình chính là võ giả chúng ta, dung lượng thiên địa này là có hạn."

 

Dương Khai trong đầu hiện ra cảnh tượng tương ứng, lại ra hiệu nàng tiếp tục nói.

 

"Chúng sinh chính là nước trong bình, mỗi một phần đều nhỏ bé không thể nhận ra, có thể tràn ngập toàn bộ thiên địa, thể tích bùn cát càng lớn, đại diện cho thực lực càng cao, mà Đại Đế, chính là những hòn đá lớn nhất bên trong lọ này!"

 

"Mười tảng đá?" Dương Khai lộ ra vẻ mặt quái lạ.

 

Dương Viêm cười nói: "Chính là ý này, thiên địa chi bình tuy lớn, nhưng cũng chỉ có thể chứa đựng mười tảng đá, nhiều hơn một khối cũng không dung nạp được, vì lẽ đó từ xưa tới nay liền có chuyện mười vị Đại Đế, bất luận tuyên cổ năm tháng trôi qua, số lượng ấy luôn không thay đổi. Nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu thiên địa chi bình chỉ có mười tảng đá, còn có một số nhân vật mạnh mẽ khác, thoát Đế Tôn cảnh, lại không thể được thiên địa thừa nhận, những người này, là Đại Đế, cũng không phải Đại Đế, từ tu vi cấp độ tới nói, bọn họ đã đến cảnh giới Đại Đế, nhưng vì bị ràng buộc bởi thiên địa chi bình, bọn họ không có cách nào thành chân chính Đại Đế."

 

"Như hắn?"

 

Dương Viêm nói.

 

"Như ngươi?" Dương Khai nghi ngờ hỏi

Dương Viêm cười không nói

.Chương 3195: Dã vọng

Dương Khai bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghi hoặc lâu dài tới nay rốt cục được giải đáp. Chẳng trách qua bao thiên thu năm tháng, Đại Đế trước sau chỉ có mười vị, nguyên lai còn bị ràng buộc bởi thiên địa chi bình. Cũng như Thông Huyền đại lục chỉ có thể đản sinh ra võ giả Nhập thánh cảnh, cũng như tinh vực chỉ có thể sinh ra võ giả Hư Vương cảnh vậy, đó là cực hạn của thiên địa, không phải sức người là có khả năng với tới.

Cực hạn của Tinh Giới chính là có thể chứa đựng mười vị Đại Đế! Dù cho không ít người đã lên tới cảnh giới không kém so với Đại Đế, nhưng không được thiên địa thừa nhận, cũng không cách nào thành chân chính Đại Đế.

Vũ quan nam tử như vậy, Dương Viêm như vậy, thậm chí bao gồm rất nhiều người như bọn họ cũng đều như vậy.

Còn có Thánh Linh. . .

Dương Khai vẫn luôn thấy rất kỳ quái, những Thánh Linh kia thực lực rõ ràng mạnh hơn so với Đế Tôn cảnh, nhưng cảm giác lại không bằng Đại Đế, hiện tại nghi ngờ này rốt cục được giải thông.

Mười vị Đại Đế là tồn tại được thiên địa thừa nhận, bản thân chính là một phần pháp tắc thiên địa, dù cảnh giới tương đồng, nhưng thật sự đánh lên, Thánh Linh cũng không thể so sánh được.

"Người như các ngươi, rất nhiều?"

"Nói nhiều cũng nhiều, nói không nhiều cũng không nhiều." Dương Viêm mỉm cười, "Nhưng đại đa số đều không lộ diện nhiều trước mặt thế nhân, vì lẽ đó ngươi cũng không cần lo lắng quá mức." Nhân vật như nàng tuy rằng không nhiều, nhưng tuyên cổ năm tháng trôi qua, cũng không thiếu người đi đến một bước này, nhưng hầu hết không được thiên địa thừa nhận. Mà tu vi đến một bước này, tuổi thọ lại dài lâu vô cùng, mỗi người đều là ông cụ bà cụ.

Dương Khai bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, cau mày nói: "Như lời ngươi nói, thiên địa chi bình có cực hạn, nên không thể xuất hiện Đại Đế thứ mười một, vậy sau này ta phải làm sao bây giờ?"

Dương Viêm ngạc nhiên: "Ngươi nghĩ thật sự rất xa a."

Dương Khai nghiêm nghị nói: "Luôn có một ngày kia." Nói như chuyện đương nhiên, để Dương Viêm cũng theo đó ngẩn ra.

Mỉm cười nói: "Ngươi có thể chờ một ngày một vị Đại Đế nào đó chết già, sau đó đi tranh thủ vị trí trống không kia."

Dương Khai lắc đầu nói: "Nếu vậy phải đợi đến năm nào tháng nào." Tuổi thọ Đại Đế dài lâu biết bao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy vạn năm, mười mấy vạn năm cũng chưa chắc là ngày kết thọ, tuy không dám nói đồng thọ cùng trời đất, nhật nguyệt tề huy, nhưng sợ cũng không kém đi đâu.

"Còn có một biện pháp khác." Dương Viêm thấy hắn chăm chú vậy, không khỏi nổi lên tâm tư đùa giỡn hắn chút.

"Biện pháp gì?" Dương Khai sáng mắt lên.

Dương Viêm đưa tay nắm chặt: "Bóp nát một tảng đá trong bình, vị trí dĩ nhiên là trở nên trống không."

Dương Khai ngẩn ra, tán đồng nói: "Biện pháp tốt, vậy xem ra sau này cần tìm đến một vị Đại Đế nào đó rồi đem hắn làm thịt."

Dương Viêm vẻ mặt cổ quái nhìn hắn: "Ngươi thật nghĩ vậy?"

Dương Khai cười lớn một tiếng: "Đùa thôi đùa thôi, chớ sốt sắng, Đại Đế được thiên địa tán đồng, lại há dễ giết như vậy, ta có thể không biết trời cao đất rộng như vậy sao."

Nhưng không thể phủ nhận, đây quả thật được coi là một cái biện pháp, thật đến bước kia, đại đạo tranh chấp, ai còn kiêng kỵ quá nhiều? Đại Đế là không thể giết chết sao? Chư Đế chiến, ngoài Ô Quảng, còn có bốn vị Đại Đế ngã xuống đây, từ khía cạnh nào đó tới nói, bốn vị Đại Đế lên cấp sau đó đều phải cảm tạ Ô Quảng một hồi mới được, nếu không có Ô Quảng giết bốn người kia, chỉ sợ bọn họ đến hiện tại cũng không có cơ hội trở thành Đại Đế.

Thấy Dương Khai biểu hiện lấp lóe, Dương Viêm sao còn không biết hắn là thật động tâm tư này, nhưng lúc này lại không tốt giội nước lạnh, chỉ có thể chờ mong hắn từ từ hiểu gian nan trong đó, vuốt lại tóc mai nói: "Được rồi, nên nói cũng đều nói, ta cũng nên về rồi."

"Vội vã cái gì!" Dương Khai một phát bắt được cánh tay của nàng.

Dương Viêm một mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn: "Có lời thì nói, thả vuốt chó của ngươi ra!"

Dương Khai nói: "Đi Lăng Tiêu Tông xem một chút đi, Diệp trưởng lão rất nhớ nhung ngươi đây." Diệp Tích Quân cùng Dương Viêm rất có ngọn nguồn, bằng không năm đó nàng vốn đã ẩn cư không xuất thế, mà đến Lăng Tiêu Tông hỗ trợ, nàng đối với Dương Khai người tông chủ này cũng không có bao nhiêu kính ý, nhưng đối với Dương Viêm thì kính yêu cực kì.

"Không đi, ngươi bây giờ là Tinh Vực Chi Chủ, ngày sau còn sợ không có cơ hội gặp lại sao."

"Nói tới cái này ta ngược lại thật ra nghĩ tới một chuyện, ta muốn đem Lăng Tiêu Tông tới Tinh Giới, này không có vấn đề gì chứ?"

"Toàn bộ chuyển đi?" Dương Viêm hơi thất kinh.

"Không được sao?"

Dương Viêm cau mày nói: "Người có quá nhiều lắm không ?"

"Cũng không nhiều lắm đâu, chỉ là mấy vạn người mà thôi."

"Mà thôi?" Dương Viêm tức giận nhìn hắn, "Võ giả bên trong các chòm sao lớn, chỉ có tu vi đạt tới đỉnh cao, mới có tư cách phá tan hành lang hư không tiến vào Tinh Giới, mỗi trăm năm võ giả trong một tinh vực tiến vào vào Tinh Giới không vượt qua năm người, ngươi bây giờ lại còn muốn đem mấy vạn người tới Tinh Giới, ngươi không cảm thấy quá phận sao, đối với những võ giả tinh vực khác có công bằng hay không?"

"Không quá phận, rất công bằng!"

"Bớt nhắm mắt nói mò!"

"Ai bảo bọn họ không có Thủ trưởng tốt a."

"Ta vì là Tinh Sứ, phải giữ gìn cân đối giữa các chòm sao lớn, ngươi trộm gian dùng mánh lới như vậy, ta không thể đồng ý."

"Ngươi sao một chút cũng không hoài cựu tình đây, Lăng Tiêu Tông dù sao cũng do ngươi và ta cùng nhau sáng lập, đều nói một người làm quan cả họ được nhờ, ta bây giờ thành Tinh Vực Chi Chủ, ngươi lại là Tinh Sứ, ta cũng chỉ là mưu cầu phúc lợi cho Hằng La tinh vực." Dương Khai tức giận nói, trong kế hoạch của hắn, cũng không chỉ mang đi Lăng Tiêu Tông, toàn bộ nhân tài Hằng La tinh vực đều sẽ do hắn hậu thuẫn.

"Ha ha, đó là chuyện của ngươi."

Dương Khai còn đang chờ tiếp tục tranh cãi, chợt nhíu mày, nhìn theo ánh mắt nàng.

Chuyện bắt đầu từ nãy, nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Cổn Cổn mà nói chuyện, này không khỏi cũng quá kỳ quái.

Nhếch miệng cười một tiếng nói: "Một mình ta tiến vào Tinh Giới, không thành vấn đề chứ?"

"Đương nhiên không thành vấn đề." Dương Viêm chậm rãi thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: "Tiểu tử, làm việc bớt bớt lại cho ta, nếu để Thiết Huyết chú ý tới ngươi, lúc đó ngươi xong rồi."

"Rõ ràng, rõ ràng!" Dương Khai đồng dạng nhỏ giọng đáp lại, một bộ lén lén lút lút.

"Được rồi, vậy cứ như thế đi, ta đi về trước, còn phải tạo hồ sơ cho ngươi, bằng không Tinh Vực Chi Chủ ngươi danh không chính ngôn không thuận, chỉ có được Tinh Đình thừa nhận, vị trí Tinh Vực Chi Chủ này mới có thể an ổn ngồi." Dương Viêm lại cúi đầu nhìn cánh tay mình vẫn bị hắn bắt ở trên tay, hừ hừ cười gằn: "Tiểu tử ngươi biết điều cho ta một chút, sau này ta chính là thủ trưởng của ngươi, đừng có không biết lớn nhỏ như thế."

Dương Khai vội vã buông tay, một mặt a du mà lấy tay làm chỉnh tề lại quần áo nhăn nheo của nàng, ôm quyền nói: "Cung tiễn đại nhân!"

Dương Viêm lộ làm ra một bộ đắc ý trẻ nhỏ dễ dạy, trên tay hào quang lóe lên, xuất hiện một thanh kiếm, nhìn dáng dấp, thình lình giống thanh của vũ quan nam tử kia.

Trảm Tinh kiếm. Ánh kiếm lưu chuyển, Dương Viêm người kiếm hợp làm một, phá nát không gian, hóa thành một vệt quang biến mất trong tầm mắt Dương Khai.

Dương Khai la hét nói: "Đúng rồi, ta ở Bắc vực sáng tạo Lăng Tiêu Cung, rảnh rỗi tới chơi!"

Hào quang biến mất hoàn toàn, cũng không biết nàng có nghe được hay không, nhìn phương hướng nàng rời đi, Dương Khai một mặt thất vọng mất mát, một hồi lâu mới vỗ đùi, ảo não nói: "Quên hỏi nàng Tinh Đình ở đâu."

Nhưng cái này cũng chỉ là chuyện nhỏ, chính như nàng nói, còn sợ ngày sau không có cơ hội gặp lại sao.

Hồi tưởng lại một đời này của mình, khởi nguồn nhỏ bé, bây giờ đã là Tinh Vực Chi Chủ, trong Tinh Giới cũng sáng lập một phần cơ nghiệp, tốn cũng chỉ là trăm năm, sau lại quá trăm năm, lại sẽ là loại quang cảnh nào?

Nhưng mặc kệ thế nào, vị trí Đại Đế kia vẫn là cần phải đi tranh một chuyến, chính là đánh nát một tảng đá trong bình cũng không phải không thể, không có gì không dám, chỉ là. . . Nên tuyển ai làm mục tiêu đây, Dương Khai bỗng nhiên rơi vào trong sâu sắc khổ não.

Cái ý nghĩ này, thật giống như một con kiến đang mưu đồ làm thế nào giết chết một con Đại Tượng, nếu để cho Dương Viêm biết chỉ sợ lại muốn cười nhạo hắn.

Mạnh mẽ xoa xoa đầu, Dương Khai thu lại tâm tư, câu thông bản nguyên tinh vực, ý niệm chìm đắm xuống.

Trong bóng tối vô biên, Dương Khai tự biến ảo ra bóng người kinh thiên vĩ địa, hướng về phía một bên hắc ám khác quát khẽ: "Cẩu tặc Ô Hằng, hôm nay tạm thời tha ngươi mạng chó, còn dám có ý đồ Hằng La tinh vực ta, đừng trách thiếu gia ta đối với ngươi không khách khí!"

Đại Hoang tinh vực, trong tinh không, Ô Hằng sắc mặt tái xanh nhìn chăm chú vùng hắc ám nơi phát ra âm thanh kia, trong mắt tràn đầy oán độc cùng kiêng kỵ, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, đột nhiên khí huyết công tâm, há mồm phun ra.

Lần này thật đúng là trộm gà không xong còn mất nắm gạo, vốn có thể cắn nuốt Hằng La tinh vực, trợ mình tu luyện, ai biết cuối cùng không như mong muốn, không chỉ không chiếm được cái gì, trái lại còn bị đối phương chiếm đi mất ngàn tỉ dặm tinh không, tổn thất vài viên tu luyện chi tinh.

Tinh không bị thôn phệ, tu luyện chi tinh cũng tự dưng mất tích, dẫn đến lực lượng bản nguyên Đại Hoang tinh vực đều bị thiếu hụt thương tổn, dường như là trừng phạt hắn mà lực lượng bản nguyên sớm bị hắn luyện hóa lại có xu thế muốn thoát ly khống chế.

Bị Dương Khai đâm một kích như thế, sao có thể chịu đựng được?

Hận không thể lập tức vọt tới quyết một trận tử chiến cùng Dương Khai, nhưng nghĩ tới Tinh Sứ đại nhân trước khi rời đi có dặn dò, Ô Hằng lại cúi đầu ủ rũ.

Ngay cả Tinh Sứ đại nhân cũng không làm gì được hắn, chính mình có thể bắt hắn thế nào? Nhưng là thù này không báo, ngụm khí này không thể nuốt trôi.

Hắn bây giờ đã là Đế Tôn tam tầng cảnh, lên trên nữa chính là Đại Đế, hắn cũng là người có dã tâm, sao có thể can tâm bị như vậy.

Giây lát, liền đến U Ám Tinh, Dương Khai lưu Cổn Cổn lại trong hư không, để nó tiêu hóa "đồ ăn", còn mình lắc người một cái trở về Lăng Tiêu Tông.

Lăng Tiêu Tông, trên ngọn núi chính, trong một toà chòi nghỉ mát, Tô Nhan, Hạ Ngưng Thường, Phiến Khinh La, Tuyết Nguyệt tứ nữ tụ hội, cũng không biết đang nói cái gì, oanh oanh yến yến cười vui liên tục.

Dương Khai thản nhiên hiện thân, ho nhẹ một tiếng, tư thái bắt bí, ôn nhu chân thành: "Mấy vị phu nhân, ta đã trở về, khổ các phu nhân đợi lâu hehe."     :”>

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.