Chương trước
Chương sau
Trong hang động, Cung Ngoạt bận rộn liên tục, đứng trước huyết sắc môn, không ngừng khoa tay múa chân, thỉnh thoảng thần sắc biến hóa.

 

Những người còn lại đều đang ngồi tịnh dưỡng, nhưng Dương Thái dường như có chút ngồi không yên, đi qua đi lại, thỉnh thoảng quay đấu liếc huyết sắc môn bên kia, lại không dám tiến lên quấy rầy, lộ ra điệu bộ lo lắng không yên.

 

Vũ Khuông Nghĩa mời hắn ngồi xuống, nhưng Dương Thái mỉm cười và từ chối nhã nhặn.

 

“Dương sư huynh, có phải hay không còn có chuyện gì không ổn?” Hoa Vũ Lộ truyền âm hỏi.

 

Dương Khai vẫn nhắm mắt, truyền âm đáp: "Yên lặng theo dõi kỳ biến."

 

Cho đến bây giờ, hắn không nhìn ra quá nhiều khả nghi, ngoại trừ hoài nghi thân phận của Cung Ngoạt, nhưng cũng chỉ là hoài nghi, chính hắn cũng không xác định. Không khẳng định, tự nhiên không cách nào cho Hoa Vũ Lộ đáp án nào.

 

Sự hoài nghi này có hay không biến thành hiện thực, còn phụ thuộc vào biểu hiện tiếp theo của Cung ngoạt.

 

Hắn một bên nghỉ ngơi, một bên đắm chìm tâm thần vào bên trong ngọc giản Nam Môn Đại Quân giao cho hắn, tra xét nội dung trong đó, ghi nhớ những điểm mấu chốt.

 

Nửa ngày sau, Công Ngoạt đột nhiên lùi về sau vài bước, ánh mắt dừng tựu huyết sắc môn, trên mặt mang theo ý cười nói: “Chư vị, thỉnh tới.”

 

Mọi người nghe vậy đều rung động, ngay ngắn đứng lên hướng bên đi tới, Dương Tài đang háo hức, đến trước mặt Cung Ngoạt, sốt sắng hỏi: "Cung huynh, có triển vọng gì chưa?"

 

Cung Ngoạt mỉm cười vuốt râu: "một chút." Dương Thái kích động sắc mặt ửng hồng.

 

“Nhưng nếu muốn phá trận, vẫn phải dựa vào chư vị hỗ trợ.”

 

Lời vừa nói ra, Dương Khai không khỏi giật thót, ánh mắt hơi híp lại, trong nội tâm càng thêm nghi hoặc nồng đậm hơn.

 

Vũ Khuông Nghĩa nói: "Không biết Cung lão gia chủ cần chúng ta làm cái gì? Đối với trận pháp chi đạo chúng ta cũng không tinh thông, chỉ có Phương huynh là có chút hiểu biết."

 

Cung Ngoạt cười nói: "Không cần tinh thông, chỉ cần phối hợp là được. Điều kiện tiên quyết phải tín nhiệm lão phu vô điều kiện! "

 

Mọi người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Không biết rốt cuộc tín nhiệm trong miệng hắn là tín nhiệm tới mức độ nào, Dương Thái nói: "Nếu đã mời Cung huynh tới tương trợ, chúng ta tự nhiên sẽ tin tưởng ngươi."

 

"Vậy thì tốt." Cung Ngoạt cười nhẹ, nói: "Ta sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ pháp môn. Riêng phần mình quen thuộc rồi, có thể liên hợp bày trận. Nếu bố thành trận pháp này, cấm chế thượng cổ này có thể bị phá vỡ. "

 

" Vậy thì còn chờ gì nữa, làm phiền Cung huynh truyền thụ.” Dương Thái vội nói.

 

Cung Ngoạt khẽ mỉm cười, mờ mọi người bước tới. Lấy ra mấy khối ngọc giản trống, dung thần niệm truyền vào nội dung, rồi trao cho từng người một.

 

Dương Khai tiếp nhận, thần niệm quét qua, triệt để hiểu rõ nội dung trong ngọc giản, trong lòng khẽ thở dài.

 

Tuy rằng hắn không biết nội dung trong ngọc giản của những người khác đến cùng là gì, nhưng hẳn đều khác nhau, liên hợp bày trận mà nói, mỗi người cần phải phụ trách những chuyện bất đồng, lúc này cần có trung khu dug hợp sức mạnh của tất cả mọi người làm một. Mà không nghi ngờ gì nữa, sẽ do Cung Ngoạt đảm nhiệm.

 

Vị trí trung khu nắm giữ phần tinh diệu nhất của trận pháp. Với tư cách là trụ cột của trận pháp, một khi kết trận, như vậy hắn liên có thể khống chế những người kết trận ở một mức độ nhất định, dù không đến mức khống chế người khác sinh tử. người khác, nhưng sự kiểm soát này cũng không phải là điều Đế Tôn Cảnh có thể dễ dàng chấp nhận.

 

Đó là lý do vừa rồi hắn nói rằng mọi người hãy tin nhiệm vô điều kiện.

 

Nếu không có sự tín nhiệm, tựu không cách nào liên hợp kết trận.

 

Dương Khai không có đi xem kỹ nội dung trong ngọc giản, bởi vì hắn đã sớm xem qua.

 

Trong ngọc giản Nam Môn Đại Quân đưa cho hắn, liền có ghi lại phương diện này.

 

Ngày đó hắn đem cái tin tức về trận pháp cấm chế thượng cổ cho Biện Vũ Tình đem về Lăng Tiêu Cung, tựu là muốn cho Nam Môn Đại Quân nghiên cứu phương án phá trận cụ thể. Nam Môn Đại Quân không hổ với uy danh Đế trận sư. Ngắn ngủi thời gian một tháng đã nghiên cứu r aba loại phương án.

 

Một trong số đó là dùng trận phá trận, chính như những gì Cung Ngoạt đang làm lúc này, nhưng nếu thực sự làm như thế, vậy sẽ rơi vào bẫy rập của người khác. Bởi vì dùng trận phá trận mới chỉ là bắt đầu, muốn phá bỏ hoàn toàn cấm chế cổ xưa trên Huyết Sắc Môn, cần phải có thủ đoạn khác, một loại thủ đoạn cực kỳ tà ác.

 

Vốn Dương Khai dự định sử dụng phương án do Nam Môn Đại Quân nghiên cức ra để giúp đám người Hoa Vũ Lộ phá giải trận pháp, sau đó một thoáng đi thăm dò xem bên trong có thứ tốt gì không, lại không nghĩ trên nữa đường lại nhiều them ra một Cung Ngoạt.

 

Có một Tông sư trận pháp trong đội, hắn đương nhiên không cần phải ló mặt ra nữa.

 

Tuy nhiên, sở tác sở vi của Cung Ngoạt khiến hắn sinh nghi ngờ, nếu trước đó hắn chỉ hoài nghi về thân thế của Cung Ngoạt, như vậy hiện tại tựu có thể kết luận Cung Ngoạt có vấn đề, khả năng rất cao Dương Thái cũng có vấn đề, về phần một người khác, Dương Khai tạm thời còn không dám khẳng định.

 

Hắn ngẩng đầu liếc Dương Thái một cái, liền thấy Dương Thái lộ ra thần sắc tập chung, giống như đang kiểm tra ngọc giản, kì thực thần niệm dao động, đang lặng lẽ trao đổi với người khác.

 

Dương Khai trong lòng lập tức có tính toán.

 

Làm như phát giác được ánh mắt của hắn, Cung Ngoạt bỗng nhiên ngẩng đầu hướng hắn trông lại, mỉm cười nói: “Dương tiểu huynh đệ còn có cái gì nghi vấn sao?”

 

“Có!” âm thanh kỳ đại. ...

 

Vang vọng trong hang đá, cắt ngang tập chung của những người khác, khiến đám người Vũ Khuông Nghĩa nhíu mày, lộ vẻ mặt không hài lòng.

 

Củng Ngoạt nói: "Không biết Dương tiểu huynh đệ có gì khó hiểu? Có lẽ lão phu có thể giải thích một hai."

 

"Chỉ có một vấn đề ..." ánh mắt Dương Khai sang quắc nhìn qua hắn, híp mắt chậm chậm nói. “Rốt cuộc ngươi là ai?”

 

Công Ngoạt nụ cười trên mặt khẽ khựng lại, những Đế Tôn cảnh khác bị hắn làm kinh động cũng kinh ngạc nhìn lên, chẳng quan tâm đi tra xét nội dung trong ngọc giản, mặt đầy. sự kinh ngạc.

 

Hoa Vũ Lộ sững người một lúc sau lập tức tiến lại gần Dương Khai, như đang tìm kiếm cảm giác an toàn.

 

Bên trong thạch quật yên lặng hồi lâu, chỉ có ánh mắt hung hăng dọa người của Dương Khai như hai con dao chuẩn bị cắt qua tâm trí Cung Ngoạt, vạch trần bí mật ẩn chứa trong đó.

 

“Ý ngươi là gì?” Không phải Cung Ngoạt mà là Vũ Khuông Nghĩa là người lên tiếng trước, tính tình của hắn có vẻ nóng vội, trong lòng có câu hỏi là nói ra, nếu không sẽ cảm thấy không quá thoải mái.

 

“Ý trên mặt chữ!” Dương Khai nhàn nhạt đáp.

 

Vũ Khuông Nghĩa cau mày, thầm khó chịu trước thái độ của Dương Khai, nhưng câu trả lời của Dương Khai không có vấn đề gì, chỉ là hắn có chút kinh ngạc.

 

“Tiểu huynh đệ có thù hận gì với ta? Hay là có ân oán gì với Cung gia ta?” Cung Ngoạt hỏi, mặt ngoài lại khôi phục nụ cười lãnh đạm.

 

“Không cừu không oán.” Dương Khai lắc đầu.

 

Cung Ngoạt cười nói: "cũng không ân oán, sao tiểu huynh đệ hết lần này tới lần khác tra hỏi thân phận của ta?"

 

Lần đầu tiên vừa tới là Dương Khai đã nghi ngờ thân phận của hắn một lần, kết quả là Phương Trầm rat ay nghiệm chứng tao nghệ Cung Ngoạt bên trên trận pháp chi đạo. Làm cho mọi người tin tưởng thân phận gia chủ Cung gia đời trước của hắn.

 

Đây là lần thứ hai, tượng đất củng có ba phần lửa nóng, Cung Ngoạt, với tư cách là gia chủ đời trước Cung gia ở Thiên Hà cốc, càng là cường giả Đế Tôn Lưỡng tầng cảnh, bị nghi ngờ chất vấn như thế. Không nổi giận cũng đủ thể hiện tu dưỡng tâm tính của hắn, nếu là người khác hơi nóng tính một chút, chỉ sợ đã ra tay với Dương Khai.

 

“Lão phu chính là lão phu, Cung Ngoạt, gia chủ Cung gia đời trước, từ nhiệm từ hai trăm năm trước.” Giọng nói của Cung Ngoạt đột nhiên cao lên một chút, thậm chí dáng người cũng cao hơn rất nhiều, lời nói khí phách. .

 

"Dương Cửu huynh đệ, đừng làm rộn. Lão phu lấy thân gia tánh mạng đảm bảo. Thân phận của Cung huynh tuyệt không có vấn đề." Dương Thái đứng ra hòa giải, nhưng trên trán dương như cất dấu một vòng thần sắc lo lắng, thoạt nhìn cực kỳ rõ ràng, hắn thúc dục nói: "bây giờ không phải là lúc dây dưa chuyện này. Mặt khác chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp trước tiên đem cái thượng cổ cấm chế phá vỡ."

 

"Nếu vấn đề không được giải quyết, chúng ta không thể đồng tầm hiệp lực, như thế nào phá trận? ”Dương Khai quay đầu hỏi.

 

"Ngươi ..." Trên mặt Dương Tài toát ra một tia giận dữ, rõ ràng có ý trách cứ.

 

“Vị Dương huynh này nói đúng.” Thẩm Băng Như vẫn luôn im lặng, lại đột nhiên lên tiếng.

 

Dương Tài quay sang nhìn nàng, kinh ngạc nói:

 

"Thẩm phu nhân ngươi cũng ..." Thẩm Băng Như là hắn mời đến hỗ trợ. Hai người có quan hệ mật thiết với nhau. Hắn không ngờ Thẩm Băng Như lại đứng về phía Dương Khai vào lúc này, điều đó khiến hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.

 

Thẩm Băng Như cười nói: "Dương sư huynh bình tĩnh lại đã. Chúng ta tu luyện tới cảnh giới này, một đường gập ghềnh đi tới, bất cứ khi nào gặp nguy hiểm gì mà không thận trọng, giống như đi trên băng mỏng vậy. Nếu không có phần đề phòng này, chỉ sợ đã sớm thành hoàng thổ giống như tất cả chúng sinh. Cho nên, ta ngược lại muốn nghe xem vị Dương tiểu huynh đề này có ý gì, muốn biểu đạt cái gì "

 

Nàng hướng đôi mắt đẹp nhìn lại Dương Khai, đôi mắt to sáng tựa như biết nói, Dương Khai gật đầu tỏ ý với nàng.

 

Nàng cũng không phải tín nhiệm Dương Khai, chỉ là đã có vấn đề, tự nhiên là phải nghe xem một chút, dù sao cũng không trì hoãn nhiều thời gian.

 

Vũ Khuông Nghĩa do dự hồi lâu, thẳng đến lúc này cũng mở miệng nói: “Ngươi đang hoài nghi gì? Nói ra cho mọi người nghe một chút.”

 

Dương Khai nói: “Ta đã nói rồi.”

 

Cung Ngoạt thở dài: “Ngươi hoài nghi không có bất kỳ lý do. "

 

Dương Thái buồn bã nhìn Hoa Vũ Lộ nói: "Hoa cung chủ, đây là trợ thủ cô tìm được? Nếu hắn không muốn giúp, hắn có thể không đến. Vì sao phải phá hủy sự đoàn kết ổn định giữa chúng ta? Bây giờ hay rồi, trận pháp vẫn còn chưa phá, chúng ta nội bộ có vấn đề, chỉ là bởi vì một câu vu vơ của hắn. "

 

Hoa Vũ Lộ sắc mặt hơi đỏ nói:" Ta tin tưởng ... Dương sư huynh. "

 

Dương Thái sầm mặt, Xông Dương Khai cả giận nói: "Tiểu tử, ngươi nếu là không nguyện ý tham gia phá trận, hiện tại có thể rời đi. Ngươi cũng là Đế Tôn Cảnh. Có lẽ nhớ rõ đường đi, chỉ cần quay trở về là được. Lão phu không ép buộc! "

 

Dương Khai mỉm cười nhẹ, 'Nếu ta đi, trận pháp này như thế nào kết thành?'

 

Dương Thái hừ nói," chừng nào còn có Cung huynh, thiếu ngươi có làm sao? Một mình Cung huynh là có thể phá trận. "


 

Dương Thái há to miệng, ngây ngốc nhìn Dương Khai.

 

Mấy người còn lại nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức minh bạch Dương Khai cũng không có nói sai

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.