Bây giờ thì quả nhiên, Vu Đãng triệu kiến mình cũng là vì những chim ưng này, bên Vươngthành rõ ràng cũng muốn chia một phần.Những Đại Vu Sư khác muốn đòi lấy chim ưng, Dương Khai có thể không chút do dự từ chối,thậm chí đập cho một trận, dù sao mọi người địa vị ngang hàng, đánh lên cũng không sao.Nhưng nếu Vương thành vừa mở miệng, chỉ sợ hắn không thể làm trái được.Thật là đáng ghét mà!– Đại nhân, mấy ngày trước ta nhìn thấy Vương thành cũng có không kỵ, các chim ưng của tađều là Man thú trong núi, không chịu thuần hóa, chỉ sợ không ra sân được.Vu Đãng mỉm cười nói:– Vương thành quả thật có một chút không kỵ, nhưng mà số lượng không nhiều, Man thúphi hành vốn khó thuần phục, nói thật, ngươi một lần thuần phục được nhiều Man thú nhưvậy, bổn vương cũng rất giật mình.Dương Khai liền nói: – Ta đã tốn rất nhiều sức, ói mấy lít máu, thiếu chút chết ở đó.Vu Đãng nói:– Cho nên Vương thành sẽ không lấy không công các chim ưng của ngươi!Dương Khai lập tức có hứng thú, ánh mắt sáng ngời:– Vậy không biết Vương thành cần bao nhiêu chim ưng, lại chịu trả giá thế nào?Nếu không thể làm trái, vậy đương nhiên là cố gắng giảm bớt tổn thất, bên Vương thànhmuốn lấy chim ưng cũng được, lấy thành ý ra đây, chim ưng của Dương Khai không phải gióthổi tới.Vu Đãng nghiêm mặt nói: – Một nửa, điều kiện tự ngươi đưa ra!Vừa nói xong, Dương Khai đã như mèo bị đạp đuôi, nhảy dựng lên, tức giận quát:– Một nửa? Đại nhân ngài thật dám há mồm sư tử ngoạm, có cần ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3686712/chuong-2791.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.