Chương trước
Chương sau
Dương Khai kinh ngạc nói: - Các vị đường hoàng vội tới Vấn Tình Tông đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi như vậy, sẽ không sợ Băng Tâm Cốc tìm tới các vị gây phiền toái sao?

Mâu thuẫn giữa Vấn Tình Tông cùng Băng Tâm Cốc, đã sớm truyền khắp Bắc Vực, giờ này Vấn Tình Tông gặp nạn, không ngờ bọn họ dám đi tới nơi này để đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi… nếu tin tức này truyền đi, Băng Tâm Cốc sao có thể dung tha cho bọn họ?

Lý Khánh Viễn mỉm cười nói:

- Băng Tâm Cốc sẽ không làm vậy! Băng Vân đại nhân thái độ làm người trạch tâm nhân hậu, nếu chúng ta không trực tiếp đối nghịch với Băng Tâm Cốc, thì đương nhiên Băng Vân đại nhân không cần thiết giận chó đánh mèo với bọn ta!

- Đúng vậy! Nữ nhân trong Băng Tâm Cốc tuy nói cao ngạo lạnh như băng, nhưng đều là hạng người thông tình đạt lý, như thế nào tính toán những chuyện này!

“Thì ra là thế!” Dương Khai lộ vẻ mặt chợt hiểu rõ, khẽ gật gật đầu.

Câu ca dao, “quân tử có thể dùng phương pháp hợp lý để lừa gạt họ, khó mà dùng cách không hợp lý để gạt họ”, lời này dùng trên người Băng Tâm Cốc mặc dù có chút không thích nghi, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Nếu đổi lại lập trường, nếu là Băng Tâm Cốc gặp kiếp nạn, bọn họ mà dám đến để đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thì khẳng định Vấn Tình Tông sẽ không bỏ qua bọn họ.

Chính vì hiểu rõ nguyên tắc xử sự của Băng Tâm Cốc, đám người bọn họ mới không có sợ hãi như thế.

- Tiểu huynh đệ còn chưa nói rõ bên trong Vấn Tình Tông rốt cuộc là tình huống gì!? Lý Khánh Viễn thấy đề tài bị kéo ra xa, vội vàng lôi trở lại.

Dương Khai thản nhiên nói: - Cao tầng Vấn Tình Tông toàn quân bị diệt, môn hạ đệ tử tử thương vô số, còn có thể là tình huống gì chứ!? Đơn giản chính là cây đổ bầy khỉ tan mà thôi!

Lý Khánh Viễn nghe nói vậy trong mắt sáng ngời, vui vẻ nói: - Nói như thế, hiện tại bên trong Vấn Tình Tông là không có một bóng người?

Dương Khai chế nhạo nhìn hắn, nói: - Vị đại nhân này xem ra dáng vẻ rất cao hứng nha! Không phải các vị tới để đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hay sao?

Lý Khánh Viễn nghe nói vậy, lập tức lộ ra bộ dáng đau thương: - Nơi đó có cái gì cao hứng, bổn tọa hiện tại rất đau lòng đây! Vấn Tình Tông đường đường là tông môn đứng đầu, giờ này lại chịu khổ nạn diệt môn, cơ nghiệp truyền thừa mấy vạn năm đoạn tuyệt… Thật là một tổn thất lớn cho Bắc Vực ta!

- Đáng tiếc đáng tiếc mà! Thật là đáng tiếc mà!

- Thế lực lớn như vậy, vì sao bỗng nhiên liền bị diệt như thế!

Mọi người cũng đều rối rít cảm khái, làm ra đầy mặt bi thương, khiến người không rõ chân tướng nhìn thấy, thật đúng là nghĩ bọn họ có quan hệ rất tốt với Vấn Tình Tông.

Bất chợt Lý Khánh Viễn đổi giọng, ánh mắt sáng quắc nói: - Nếu ngươi từ bên trong Vấn Tình Tông đi ra, vậy ở bên trong… có phát hiện gì không?

Đến lúc này, hắn cũng không vội mà xông vào kiếm chác, bởi vì nếu Dương Khai đã đi vào Vấn Tình Tông trước bọn họ một bước, như vậy nếu có chỗ tốt gì, nhất định đã bị Dương Khai lấy đi rồi.

Thời khắc này nhìn chằm chằm vào Dương Khai mới là ổn thỏa nhất.

- Phát hiện một cái kho báu! Dương Khai nói dường như không kinh động lòng người thì chết chẳng yên!

Một lời nói ra, vô số ánh mắt tràn đầy tham lam cùng mơ ước nhìn chăm chú vào Dương Khai, như những thanh kiếm sắc bén.

- Trong kho báu… có thứ gì? Lý Khánh Viễn vội hỏi tới, thanh âm không khỏi run rẩy.

Dương Khai cười ha hả, nói: - Nguyên tinh, đếm với đơn vị triệu, nguyên tinh hạ phẩm trung phẩm thượng phẩm, cái gì cần có đều có; các loại linh đan diệu dược, bí bảo Đế Bảo; công pháp điển tịch… thứ gì đều có!

“Ồ…”

Một tràng tiếng hít hơi lạnh vang lên, mỗi người đều phấn chấn, trong những cặp mắt tham lam kia ánh sáng sáng rực hơn.

Dương Khai cười tủm tỉm nhìn mọi người, mở miệng nói: - Chư vị xem ra bộ dáng rất động lòng nha!

Lý Khánh Viễn cố nén kích động nuốt nước miếng, trong lòng tính toán nên làm thế nào bắt giữ tiểu tử không biết trời cao đất rộng trước mắt này, sau đó một mình chiếm đoạt hết thảy. Vấn Tình Tông tích lũy mấy vạn năm, nếu thật để hắn chiếm được, thì thực lực của Phi Nguyên Các nhất định sẽ tăng lên trên diện rộng, cùng với thời gian, trở thành một Vấn Tình Tông thứ hai cũng không phải là mộng tưởng!

Người có ý nghĩ giống như hắn cũng có khối người, trong lúc nhất thời, mỗi người đều cảm thấy bên cạnh mình đều là địch nhân, trong ánh mắt nhìn nhau bất giác nổi lên ý cảnh giác.

- Tiểu tử miệng đầy mê sảng! Bỗng nhiên vang lên thanh âm của một người nào đó: - Vấn Tình Tông có kho báu quả thật không giả, bất quá bằng vào thực lực của ngươi làm thế nào có thể mở ra? Tuổi quá trẻ mà bụng dạ khó lường như thế, không ngờ dám ở chỗ này châm ngòi ly gián, thật là tâm địa đáng giết! Chư vị đừng nghe lời hắn!

Mọi người vừa nghe nói, đều kinh hãi, cảm thấy người này nói rất có lý.

Vấn Tình Tông là tông môn lớn như vậy, đúng là có kho báu, nhưng tồn tại như vậy đâu phải tùy tiện là có thể mở ra? Ắt hẳn phương pháp mở ra chỉ nắm giữ trên tay người như Phong Huyền và Diêu Trác mà thôi.

Lý Khánh Viễn tỉnh hồn lại, lập tức bất mãn nói: - Tiểu huynh đệ quả thật tâm địa khó lường mà!

Dương Khai khinh thường cười: - Tin hay không tin tùy!

Nói dứt lời, bỗng nhiên hắn từ trong nhẫn không gian lấy ra một khối kỳ thạch cao chừng ba trượng, kỳ thạch này vừa lấy ra, bỗng nhiên nhiệt độ ở chung quanh giảm nhanh xuống, một màn hơi cực kỳ rét lạnh trong nháy mắt tràn ngập bốn phía.

Dù là mười mấy Đế Tôn Cảnh kia bị màn hơi này bao phủ, cũng đột nhiên cảm nhận lực lượng trong cơ thể vận chuyển mất linh.

- Đây là…

- Vạn Niên Hàn Tâm Thiết!

- Cái gì? Không ngờ là Vạn Niên Hàn Tâm Thiết, trên đời này lại có báu vật như thế, mà lại một khối lớn như vậy!

- Ông trời của ta, thứ này ở đâu ra? Nghe nói một khối Vạn Niên Hàn Tâm Thiết lớn chừng bàn tay là có thể luyện chế một kiện Đế Bảo, một khối ba trượng cao này có thể luyện chế ra bao nhiêu Đế Bảo chứ?

- Cái này nếu bán đi, tối thiểu cũng phải hơn trăm triệu nguyên tinh thượng phẩm a!

- Tiểu tử này không có nói láo, khẳng định hắn đã mở ra kho báu của Vấn Tình Tông, đây là bảo vật của Vấn Tình Tông!



Tiếng bàn tán ồn ào rối rít vang lên, mỗi người đều trợn to mắt nhìn Vạn Niên Hàn Tâm Thiết cao ba trượng kia, rúng động tột đỉnh. Chỉ cần là một vật này đã là bảo vật vô giá, nếu như Dương Khai thật sự mở ra kho báu Vấn Tình Tông, thì hắn phải có bao nhiêu thứ tốt chứ?

Hoài nghi trước đó lập tức biến mất hầu như không còn, mỗi người đều cảm thấy Dương Khai lượm tiện nghi lớn bên trong Vấn Tình Tông, nhiều Đế Tôn Cảnh đều nhìn chằm chằm vào Vạn Niên Hàn Tâm Thiết kia, rục rịch muốn động, dường như ngay lập tức sẽ xông tới tranh đoạt.

Bất quá ngại vì đối thủ nhiều lắm, nên không người nào dám tùy ý hành động, trong lúc nhất thời cục diện trở thành thế giằng co với nhau.

Tuy nhiên có người lại rất tò mò, không biết bỗng nhiên Dương Khai lấy ra một khối báu vật tuyệt thế như vậy là có ý gì? Khoe của ư? Không cần thiết, chẳng lẽ hắn không biết sẽ tự gây phiền toái cho mình hay sao!

Đang lúc mọi người ở đây nghi hoặc, Dương Khai vung tay một cái, Bách Vạn Kiếm xuất hiện trên tay, hắn thúc giục đế nguyên rót vào thân kiếm, pháp tắc không gian vờn quanh thân, rồi rạch một cái khắc chữ trên Vạn Niên Hàn Tâm Thiết kia.

- Tiểu quỷ này đang làm gì vậy?

- Dường như là đang khắc chữ!

- Thật phí của trời mà! Sao có thể khắc chữ trên bảo vật như vậy chứ, quả thực quá lãng phí, nhân thần cộng phẫn mà!

“Xùy xùy xùy xùy…” Bất kể những người kia phẫn nộ khinh bỉ như thế nào, Dương Khai vẫn như cũ bình thản rạch khắc từng chữ, thần thái chuyên chú, cẩn thận tỉ mỉ.

Ước chừng sau một nén nhang, Dương Khai mới hít sâu một hơi, thu hồi Bách Vạn Kiếm, trên mặt mơ hồ có chút trắng bệch, dường như một phen động tác này đối với hắn tiêu hao cũng không nhỏ.

Dù sao đây là vật liệu luyện khí đứng đầu nhất, cho dù là khắc lên mấy chữ, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Bất quá Dương Khai cẩn thận quan sát một hồi, lại cảm thấy rất hài lòng với kiệt tác của mình.

Giờ khắc này, gió mạnh thổi qua, mảnh vụn trên Vạn Niên Hàn Tâm Thiết từng chút một bị thổi bay đi, lộ ra ba chữ to rồng bay phượng múa, thể chữ không tính là đẹp lắm, nhưng tạo cho người ta một cảm giác kỳ quái, dường như nhìn lâu vào nó sẽ đắm chìm trong đó không thể tự kềm chế, dường như có thể cắn nuốt tâm thần người ta!

- Lăng Tiêu Cung!

Có người đọc lên ba chữ to khắc trên Vạn Niên Hàn Tâm Thiết kia, lập tức làm cho mọi người lộ vẻ mặt khó hiểu.

- Lăng Tiêu Cung này là cái quái quỷ gì?

- Nghe như là tên của một tông môn, nhưng ở Bắc Vực có tông môn này đâu?

- Chưa từng nghe nói qua!

Lúc này Lý Khánh Viễn lại lộ vẻ mặt như có điều suy nghĩ, nhìn Dương Khai nói: - Tiểu huynh đệ, không biết hành động này của ngươi có ý gì?

Dương Khai đưa tay vỗ vỗ Vạn Niên Hàn Tâm Thiết bên cạnh, cười ha hả nói: - Cũng không có gì, chỉ là muốn nói cho mọi người biết, từ nay về sau, khu đất này chính là cơ nghiệp của Lăng Tiêu Cung ta! Vừa lúc tới đây không ít khách nhân, cũng tiết kiệm ta đi thông báo cho từng người. Hy vọng sau ngày hôm nay trở về, chư vị thay bổn thiếu quảng cáo nhiều hơn, nếu không nếu có kẻ không có mắt dám xâm nhập địa bàn Lăng Tiêu Cung ta, thì chớ trách bổn thiếu lòng dạ độc ác!

- Cái gì! Tiểu tử này có ý gì?

- Chẳng lẽ là hắn định khai tông lập phái?

- Thật là buồn cười! Một tên tiểu tử đầu xanh nhỏ nhoi, có tài đức gì khai tông lập phái tại đây chứ?

- Không sai, nơi này chính là sản nghiệp của Vấn Tình Tông lưu lại, dù muốn đoạt lấy cũng không tới phiên hắn!

- Tiểu tử tâm quá cao, nhưng chỉ sợ mạng mỏng như giấy a!



Những câu bàn luận truyền vào trong tai Dương Khai, Dương Khai mặt không đổi sắc, đứng vững như núi, đợi sau khi tiếng ồn ào giảm bớt mới cười lạnh một tiếng: - Chư vị có ý kiến ư? Có ý kiến thì cố nín đi, tránh cho nói ra mọi người mất hứng!

- Tiểu tử quá càn rỡ, thật coi Bắc Vực ta không người sao?

Lý Khánh Viễn cũng sắc mặt âm trầm nói: - Tiểu tử, ngươi có hơi quá phận rồi! Hôm nay nếu chúng ta đều tụ tập ở đây, như vậy việc nơi đây không phải một mình ngươi có thể định đoạt! Vấn Tình Tông là tông môn ở Bắc Vực ta, cơ nghiệp cùng kho báu lưu lại thuộc về ai, hẳn nên do các hào kiệt Bắc Vực ta thương nghị quyết định, cũng không phải do ngươi!

Một câu nói đưa ra vấn đề Vấn Tình Tông lưu lại dẫn lên tới độ cao của Bắc Vực, Lý Khánh Viễn không hổ là cáo già, dẫn tới mọi người rối rít trầm trồ khen ngợi.

Dương Khai cười nói: - Trên địa bàn của bổn thiếu, tự nhiên hết thảy đều phải nghe lời bổn thiếu! Ai không phục có thể đứng ra!

- Lý tông chủ! Tiểu tử này quá mức không coi ai ra gì, hôm nay nói không chừng phải cho hắn một bài học nhớ đời!

- Không sai! Chúng ta đã cho hắn thể diện đủ rồi, hắn lại được voi đòi tiên như vậy, không cần nhiều lời với hắn!

- Động thủ đi! Giờ này Vấn Tình Tông nếu đã người đi nhà trống, cũng không có gì phải cố kỵ!

Bọn họ trước đó không dám xâm nhập, chỉ là sợ Vấn Tình Tông có cường giả nào đó lưu tại trong tông môn. Giờ này nếu đã xác định Vấn Tình Tông không có người, Dương Khai đã chiếm được kho báu còn muốn chiếm cứ một khu vực cơ nghiệp rộng lớn này, đương nhiên không có người nào chịu nhịn.

Lý Khánh Viễn trong mắt lóe lên một tia kiên nghị, khẽ vuốt càm nói: - Cũng được, nếu hắn khăng khăng một mực, vậy thì dạy cho hắn một bài học cũng tốt!

Dứt lời, liền dẫn đầu xông tới.

Mọi người tự nhiên cũng không cam lòng rơi ở phía sau, rối rít vọt tới phía Dương Khai, đều muốn cướp lấy nhẫn không gian của Dương Khai.

Dương Khai thuận tay liền lấy ra một khối Vạn Niên Hàn Tâm Thiết cao ba trượng như thế, có trời mới biết trong chiếc nhẫn của hắn còn có bao nhiêu thứ tốt?

Trong lúc nhất thời, mười mấy vị Đế Tôn Cảnh khí thế hung hăng phóng vọt tới, hiện trường cực kỳ náo nhiệt…

- - - - - oOo- - - - - Dương Khai kinh ngạc nói: - Các vị đường hoàng vội tới Vấn Tình Tông đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi như vậy, sẽ không sợ Băng Tâm Cốc tìm tới các vị gây phiền toái sao?

Mâu thuẫn giữa Vấn Tình Tông cùng Băng Tâm Cốc, đã sớm truyền khắp Bắc Vực, giờ này Vấn Tình Tông gặp nạn, không ngờ bọn họ dám đi tới nơi này để đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi… nếu tin tức này truyền đi, Băng Tâm Cốc sao có thể dung tha cho bọn họ?

Lý Khánh Viễn mỉm cười nói:

- Băng Tâm Cốc sẽ không làm vậy! Băng Vân đại nhân thái độ làm người trạch tâm nhân hậu, nếu chúng ta không trực tiếp đối nghịch với Băng Tâm Cốc, thì đương nhiên Băng Vân đại nhân không cần thiết giận chó đánh mèo với bọn ta!

- Đúng vậy! Nữ nhân trong Băng Tâm Cốc tuy nói cao ngạo lạnh như băng, nhưng đều là hạng người thông tình đạt lý, như thế nào tính toán những chuyện này!

“Thì ra là thế!” Dương Khai lộ vẻ mặt chợt hiểu rõ, khẽ gật gật đầu.

Câu ca dao, “quân tử có thể dùng phương pháp hợp lý để lừa gạt họ, khó mà dùng cách không hợp lý để gạt họ”, lời này dùng trên người Băng Tâm Cốc mặc dù có chút không thích nghi, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Nếu đổi lại lập trường, nếu là Băng Tâm Cốc gặp kiếp nạn, bọn họ mà dám đến để đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thì khẳng định Vấn Tình Tông sẽ không bỏ qua bọn họ.

Chính vì hiểu rõ nguyên tắc xử sự của Băng Tâm Cốc, đám người bọn họ mới không có sợ hãi như thế.

- Tiểu huynh đệ còn chưa nói rõ bên trong Vấn Tình Tông rốt cuộc là tình huống gì!? Lý Khánh Viễn thấy đề tài bị kéo ra xa, vội vàng lôi trở lại.

Dương Khai thản nhiên nói: - Cao tầng Vấn Tình Tông toàn quân bị diệt, môn hạ đệ tử tử thương vô số, còn có thể là tình huống gì chứ!? Đơn giản chính là cây đổ bầy khỉ tan mà thôi!

Lý Khánh Viễn nghe nói vậy trong mắt sáng ngời, vui vẻ nói: - Nói như thế, hiện tại bên trong Vấn Tình Tông là không có một bóng người?

Dương Khai chế nhạo nhìn hắn, nói: - Vị đại nhân này xem ra dáng vẻ rất cao hứng nha! Không phải các vị tới để đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hay sao?

Lý Khánh Viễn nghe nói vậy, lập tức lộ ra bộ dáng đau thương: - Nơi đó có cái gì cao hứng, bổn tọa hiện tại rất đau lòng đây! Vấn Tình Tông đường đường là tông môn đứng đầu, giờ này lại chịu khổ nạn diệt môn, cơ nghiệp truyền thừa mấy vạn năm đoạn tuyệt… Thật là một tổn thất lớn cho Bắc Vực ta!

- Đáng tiếc đáng tiếc mà! Thật là đáng tiếc mà!

- Thế lực lớn như vậy, vì sao bỗng nhiên liền bị diệt như thế!

Mọi người cũng đều rối rít cảm khái, làm ra đầy mặt bi thương, khiến người không rõ chân tướng nhìn thấy, thật đúng là nghĩ bọn họ có quan hệ rất tốt với Vấn Tình Tông.

Bất chợt Lý Khánh Viễn đổi giọng, ánh mắt sáng quắc nói: - Nếu ngươi từ bên trong Vấn Tình Tông đi ra, vậy ở bên trong… có phát hiện gì không?

Đến lúc này, hắn cũng không vội mà xông vào kiếm chác, bởi vì nếu Dương Khai đã đi vào Vấn Tình Tông trước bọn họ một bước, như vậy nếu có chỗ tốt gì, nhất định đã bị Dương Khai lấy đi rồi.

Thời khắc này nhìn chằm chằm vào Dương Khai mới là ổn thỏa nhất.

- Phát hiện một cái kho báu! Dương Khai nói dường như không kinh động lòng người thì chết chẳng yên!

Một lời nói ra, vô số ánh mắt tràn đầy tham lam cùng mơ ước nhìn chăm chú vào Dương Khai, như những thanh kiếm sắc bén.

- Trong kho báu… có thứ gì? Lý Khánh Viễn vội hỏi tới, thanh âm không khỏi run rẩy.

Dương Khai cười ha hả, nói: - Nguyên tinh, đếm với đơn vị triệu, nguyên tinh hạ phẩm trung phẩm thượng phẩm, cái gì cần có đều có; các loại linh đan diệu dược, bí bảo Đế Bảo; công pháp điển tịch… thứ gì đều có!

“Ồ…”

Một tràng tiếng hít hơi lạnh vang lên, mỗi người đều phấn chấn, trong những cặp mắt tham lam kia ánh sáng sáng rực hơn.

Dương Khai cười tủm tỉm nhìn mọi người, mở miệng nói: - Chư vị xem ra bộ dáng rất động lòng nha!

Lý Khánh Viễn cố nén kích động nuốt nước miếng, trong lòng tính toán nên làm thế nào bắt giữ tiểu tử không biết trời cao đất rộng trước mắt này, sau đó một mình chiếm đoạt hết thảy. Vấn Tình Tông tích lũy mấy vạn năm, nếu thật để hắn chiếm được, thì thực lực của Phi Nguyên Các nhất định sẽ tăng lên trên diện rộng, cùng với thời gian, trở thành một Vấn Tình Tông thứ hai cũng không phải là mộng tưởng!

Người có ý nghĩ giống như hắn cũng có khối người, trong lúc nhất thời, mỗi người đều cảm thấy bên cạnh mình đều là địch nhân, trong ánh mắt nhìn nhau bất giác nổi lên ý cảnh giác.

- Tiểu tử miệng đầy mê sảng! Bỗng nhiên vang lên thanh âm của một người nào đó: - Vấn Tình Tông có kho báu quả thật không giả, bất quá bằng vào thực lực của ngươi làm thế nào có thể mở ra? Tuổi quá trẻ mà bụng dạ khó lường như thế, không ngờ dám ở chỗ này châm ngòi ly gián, thật là tâm địa đáng giết! Chư vị đừng nghe lời hắn!

Mọi người vừa nghe nói, đều kinh hãi, cảm thấy người này nói rất có lý.

Vấn Tình Tông là tông môn lớn như vậy, đúng là có kho báu, nhưng tồn tại như vậy đâu phải tùy tiện là có thể mở ra? Ắt hẳn phương pháp mở ra chỉ nắm giữ trên tay người như Phong Huyền và Diêu Trác mà thôi.

Lý Khánh Viễn tỉnh hồn lại, lập tức bất mãn nói: - Tiểu huynh đệ quả thật tâm địa khó lường mà!

Dương Khai khinh thường cười: - Tin hay không tin tùy!

Nói dứt lời, bỗng nhiên hắn từ trong nhẫn không gian lấy ra một khối kỳ thạch cao chừng ba trượng, kỳ thạch này vừa lấy ra, bỗng nhiên nhiệt độ ở chung quanh giảm nhanh xuống, một màn hơi cực kỳ rét lạnh trong nháy mắt tràn ngập bốn phía.

Dù là mười mấy Đế Tôn Cảnh kia bị màn hơi này bao phủ, cũng đột nhiên cảm nhận lực lượng trong cơ thể vận chuyển mất linh.

- Đây là…

- Vạn Niên Hàn Tâm Thiết!

- Cái gì? Không ngờ là Vạn Niên Hàn Tâm Thiết, trên đời này lại có báu vật như thế, mà lại một khối lớn như vậy!

- Ông trời của ta, thứ này ở đâu ra? Nghe nói một khối Vạn Niên Hàn Tâm Thiết lớn chừng bàn tay là có thể luyện chế một kiện Đế Bảo, một khối ba trượng cao này có thể luyện chế ra bao nhiêu Đế Bảo chứ?

- Cái này nếu bán đi, tối thiểu cũng phải hơn trăm triệu nguyên tinh thượng phẩm a!

- Tiểu tử này không có nói láo, khẳng định hắn đã mở ra kho báu của Vấn Tình Tông, đây là bảo vật của Vấn Tình Tông!



Tiếng bàn tán ồn ào rối rít vang lên, mỗi người đều trợn to mắt nhìn Vạn Niên Hàn Tâm Thiết cao ba trượng kia, rúng động tột đỉnh. Chỉ cần là một vật này đã là bảo vật vô giá, nếu như Dương Khai thật sự mở ra kho báu Vấn Tình Tông, thì hắn phải có bao nhiêu thứ tốt chứ?

Hoài nghi trước đó lập tức biến mất hầu như không còn, mỗi người đều cảm thấy Dương Khai lượm tiện nghi lớn bên trong Vấn Tình Tông, nhiều Đế Tôn Cảnh đều nhìn chằm chằm vào Vạn Niên Hàn Tâm Thiết kia, rục rịch muốn động, dường như ngay lập tức sẽ xông tới tranh đoạt.

Bất quá ngại vì đối thủ nhiều lắm, nên không người nào dám tùy ý hành động, trong lúc nhất thời cục diện trở thành thế giằng co với nhau.

Tuy nhiên có người lại rất tò mò, không biết bỗng nhiên Dương Khai lấy ra một khối báu vật tuyệt thế như vậy là có ý gì? Khoe của ư? Không cần thiết, chẳng lẽ hắn không biết sẽ tự gây phiền toái cho mình hay sao!

Đang lúc mọi người ở đây nghi hoặc, Dương Khai vung tay một cái, Bách Vạn Kiếm xuất hiện trên tay, hắn thúc giục đế nguyên rót vào thân kiếm, pháp tắc không gian vờn quanh thân, rồi rạch một cái khắc chữ trên Vạn Niên Hàn Tâm Thiết kia.

- Tiểu quỷ này đang làm gì vậy?

- Dường như là đang khắc chữ!

- Thật phí của trời mà! Sao có thể khắc chữ trên bảo vật như vậy chứ, quả thực quá lãng phí, nhân thần cộng phẫn mà!

“Xùy xùy xùy xùy…” Bất kể những người kia phẫn nộ khinh bỉ như thế nào, Dương Khai vẫn như cũ bình thản rạch khắc từng chữ, thần thái chuyên chú, cẩn thận tỉ mỉ.

Ước chừng sau một nén nhang, Dương Khai mới hít sâu một hơi, thu hồi Bách Vạn Kiếm, trên mặt mơ hồ có chút trắng bệch, dường như một phen động tác này đối với hắn tiêu hao cũng không nhỏ.

Dù sao đây là vật liệu luyện khí đứng đầu nhất, cho dù là khắc lên mấy chữ, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Bất quá Dương Khai cẩn thận quan sát một hồi, lại cảm thấy rất hài lòng với kiệt tác của mình.

Giờ khắc này, gió mạnh thổi qua, mảnh vụn trên Vạn Niên Hàn Tâm Thiết từng chút một bị thổi bay đi, lộ ra ba chữ to rồng bay phượng múa, thể chữ không tính là đẹp lắm, nhưng tạo cho người ta một cảm giác kỳ quái, dường như nhìn lâu vào nó sẽ đắm chìm trong đó không thể tự kềm chế, dường như có thể cắn nuốt tâm thần người ta!

- Lăng Tiêu Cung!

Có người đọc lên ba chữ to khắc trên Vạn Niên Hàn Tâm Thiết kia, lập tức làm cho mọi người lộ vẻ mặt khó hiểu.

- Lăng Tiêu Cung này là cái quái quỷ gì?

- Nghe như là tên của một tông môn, nhưng ở Bắc Vực có tông môn này đâu?

- Chưa từng nghe nói qua!

Lúc này Lý Khánh Viễn lại lộ vẻ mặt như có điều suy nghĩ, nhìn Dương Khai nói: - Tiểu huynh đệ, không biết hành động này của ngươi có ý gì?

Dương Khai đưa tay vỗ vỗ Vạn Niên Hàn Tâm Thiết bên cạnh, cười ha hả nói: - Cũng không có gì, chỉ là muốn nói cho mọi người biết, từ nay về sau, khu đất này chính là cơ nghiệp của Lăng Tiêu Cung ta! Vừa lúc tới đây không ít khách nhân, cũng tiết kiệm ta đi thông báo cho từng người. Hy vọng sau ngày hôm nay trở về, chư vị thay bổn thiếu quảng cáo nhiều hơn, nếu không nếu có kẻ không có mắt dám xâm nhập địa bàn Lăng Tiêu Cung ta, thì chớ trách bổn thiếu lòng dạ độc ác!

- Cái gì! Tiểu tử này có ý gì?

- Chẳng lẽ là hắn định khai tông lập phái?

- Thật là buồn cười! Một tên tiểu tử đầu xanh nhỏ nhoi, có tài đức gì khai tông lập phái tại đây chứ?

- Không sai, nơi này chính là sản nghiệp của Vấn Tình Tông lưu lại, dù muốn đoạt lấy cũng không tới phiên hắn!

- Tiểu tử tâm quá cao, nhưng chỉ sợ mạng mỏng như giấy a!



Những câu bàn luận truyền vào trong tai Dương Khai, Dương Khai mặt không đổi sắc, đứng vững như núi, đợi sau khi tiếng ồn ào giảm bớt mới cười lạnh một tiếng: - Chư vị có ý kiến ư? Có ý kiến thì cố nín đi, tránh cho nói ra mọi người mất hứng!

- Tiểu tử quá càn rỡ, thật coi Bắc Vực ta không người sao?

Lý Khánh Viễn cũng sắc mặt âm trầm nói: - Tiểu tử, ngươi có hơi quá phận rồi! Hôm nay nếu chúng ta đều tụ tập ở đây, như vậy việc nơi đây không phải một mình ngươi có thể định đoạt! Vấn Tình Tông là tông môn ở Bắc Vực ta, cơ nghiệp cùng kho báu lưu lại thuộc về ai, hẳn nên do các hào kiệt Bắc Vực ta thương nghị quyết định, cũng không phải do ngươi!

Một câu nói đưa ra vấn đề Vấn Tình Tông lưu lại dẫn lên tới độ cao của Bắc Vực, Lý Khánh Viễn không hổ là cáo già, dẫn tới mọi người rối rít trầm trồ khen ngợi.

Dương Khai cười nói: - Trên địa bàn của bổn thiếu, tự nhiên hết thảy đều phải nghe lời bổn thiếu! Ai không phục có thể đứng ra!

- Lý tông chủ! Tiểu tử này quá mức không coi ai ra gì, hôm nay nói không chừng phải cho hắn một bài học nhớ đời!

- Không sai! Chúng ta đã cho hắn thể diện đủ rồi, hắn lại được voi đòi tiên như vậy, không cần nhiều lời với hắn!

- Động thủ đi! Giờ này Vấn Tình Tông nếu đã người đi nhà trống, cũng không có gì phải cố kỵ!

Bọn họ trước đó không dám xâm nhập, chỉ là sợ Vấn Tình Tông có cường giả nào đó lưu tại trong tông môn. Giờ này nếu đã xác định Vấn Tình Tông không có người, Dương Khai đã chiếm được kho báu còn muốn chiếm cứ một khu vực cơ nghiệp rộng lớn này, đương nhiên không có người nào chịu nhịn.

Lý Khánh Viễn trong mắt lóe lên một tia kiên nghị, khẽ vuốt càm nói: - Cũng được, nếu hắn khăng khăng một mực, vậy thì dạy cho hắn một bài học cũng tốt!

Dứt lời, liền dẫn đầu xông tới.

Mọi người tự nhiên cũng không cam lòng rơi ở phía sau, rối rít vọt tới phía Dương Khai, đều muốn cướp lấy nhẫn không gian của Dương Khai.

Dương Khai thuận tay liền lấy ra một khối Vạn Niên Hàn Tâm Thiết cao ba trượng như thế, có trời mới biết trong chiếc nhẫn của hắn còn có bao nhiêu thứ tốt?

Trong lúc nhất thời, mười mấy vị Đế Tôn Cảnh khí thế hung hăng phóng vọt tới, hiện trường cực kỳ náo nhiệt…

- - - - - oOo- - - - -

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.