Chương trước
Chương sau
- Thái Bình Thành... Dương Khai rời khỏi khách điếm, cẩn thận nghĩ lại, chợt nói: - Đây chẳng phải là thành trì của nữ nhân gọi là Nghiêm Tuyết Mạn kia ở hay sao?

Lúc trước ba người kia chặn đường, muốn mua lại lâu thuyền của Cơ Dao, lão giả kia đã giới thiệu một nam một nữ đi cùng, tên nam tử kia chính là thiếu các chủ Huyền Lôi Các, mà nữ nhân kia chính là thiên kim thành chủ Thái Bình Thành.

Hôm qua lúc vào thành, Dương Khai mãi nghĩ tới tình trạng của Cơ Dao, nên cũng không để ý tên thành, cho tới lúc này mới biết đây chính là Thái Bình Thành.

Cũng thật trùng hợp.

Tuy nhiên Dương Khai cũng không có gì lo lắng, chỉ là một thành trì nhỏ bé, còn chưa có tư cách khiến hắn kiêng kỵ.

Hắn dẫn theo Cơ Dao hướng ra ngoài thành mà đi, không sau đã đi tới cửa thành.

Cửa thành có không ít người đang xếp hàng chờ ra khỏi thành, mà ở nơi này cũng có không ít võ giả đang giới nghiêm, mỗi một người ra khỏi thành người đều phải tiếp nhận những võ giả kia thẩm tra.

- Hử Dương Khai nhìn thấy một màn này, mày khỏi nhíu này, không biết đây là quy củ vốn có của Thái Bình Thành, hay là đã xảy ra chuyện gì.

- Sư tôn, sẽ không phải là chuyện liên quan đến ba người hôm qua kia chứ? Cơ Dao bỗng nhiên thấp giọng hỏi một câu: - Có khi nào bọn chúng đang tìm chúng ta hay không?

- Sao có chuyện trùng hợp như vậy. Dương Khai khẽ cười, nói: - Hôm qua chúng ta vào thành cũng không kinh động đến bất kỳ kẻ nào, có lẽ đây là quy củ riêng của thành trì này.

Cơ Dao nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người cũng không ỷ vào tu vi cao thâm mà xông qua cửa thành, nếu đã tới địa bàn của người ta, tuân theo quy củ của người ta cũng không có vấn đề gì. Lập tức hai người liền đàng hoàng xếp hàng phía sau đoàn người, chờ ra khỏi thành.

Võ giả trấn giữ cửa thành kiểm tra rất cẩn thận, còn có từng luồng thần niệm ẩn núp đang dò xét những người chuẩn bị ra khỏi thành kia.

Từng người một sau khi được võ giả kiểm tra không có vấn đề gì liền cho qua, đội ngũ cũng từ từ đẩy tới.

- Đổng gia chủ! Bỗng nhiên, từ bên trong một căn nhà gần cửa thành truyền ra thanh âm của một người.

- Vẫn chưa tìm được sao? Người còn lại lên tiếng hỏi thăm, dường như chính là Đổng gia chủ gì đó.

- Tạm thời vẫn chưa phát hiện. Người lên tiếng lúc đầu trả lời: - Nhưng xin Đổng gia chủ yên tâm, ba cửa thành khác đều đã đóng cửa khẩn cấp, nếu tôn phu nhân muốn ra khỏi thành, nhất định sẽ đi qua cửa này. Chỉ cần nàng xuất hiện, chắc chắn chúng ta sẽ phát hiện ra.

- Làm phiền Ô thống lĩnh, ai, thật là gia môn bất hạnh a. Đổng gia chủ kia than thở.

Tên Ô thống lĩnh chợt khẽ cười nói:

- Đổng gia chủ, theo Ô mỗ biết, phu nhân một mực hiền thục, thường cùng ngài sánh đôi ra vào Thái Bình Thành, khiến người khác ao ước, sao chỉ trong một đêm lại náo loạn đến mức này? Thậm chí Đổng gia chủ còn không tiếc mượn lực lượng phủ thành chủ chúng ta tìm nàng?

Nghe Ô thống lĩnh hỏi vậy, người bên trong nhà lập tức trở nên trầm mặc, dường như có chút khó nói.

Ô thống lĩnh lại nói: - Nếu Đổng gia chủ không tiện nói, coi như Ô mỗ chưa hỏi.

- Aiii!

Đổng gia chủ nặng nề thở dài một tiếng, mở miệng nói: - Tục ngữ có câu "việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài", vốn Đổng mỗ muốn dàn xếp ổn thỏa, không làm lớn chuyện, nhưng ngu phụ lại cứ ép ta a! Thật ra cũng không có gì không tiện nói, chỉ vì ngu phụ kia nhất thời nổi lòng tham, đánh cắp trấn tộc chi bảo của Đổng gia ta mà thôi.

- Đánh cắp! Ô thống lĩnh thất kinh: - Không phải chứ? Tôn phu nhân ở Đổng gia dưới một người trên vạn người, hơn nữa vu mỗ còn nghe nói, dường như tôn phu nhân xuất thân là người của đại tông môn, Đổng gia có vật gì đáng giá mà lại có thể khiến cho nàng không nói mà lấy nhu vậy?

- Đổng mỗ cũng không biết có phải là nàng ăn nhiều mỡ heo bị lú lẫn hay không, không ngờ lại làm ra loại chuyện xấu hổ này. Đổng gia chủ vô cùng đau đớn nói, sau đó lại nghiêm nghị nói: - Ô thống lĩnh, mong ngài hãy nể tình ngày xưa Đổng gia đối đãi với ngươi không tệ, sau khi tìm được ngu phụ kia thì lặng lẽ bắt nàng lại, chớ để kinh động đến người khác, nhất là không thể kinh động đến Nghiêm thành chủ!

Ô thống lĩnh trả lời: - Ta hiểu rồi, xin Đổng gia chủ yên tâm.

...

Hai người này ở bên trong phòng thấp giọng trò chuyện với nhau, thanh âm tuy nhỏ, nhưng Dương Khai lại nghe được rõ ràng.

Ngược lại hắn cũng không có ý định nghe lén, chỉ là vô ý nghe được mà thôi. Tuy nhiên nhờ vậy mà hắn đã hiểu được, vì sao Thái Bình Thành này lại phải giới nghiêm.

Thì ra là có chủ mẫu của một gia tộc ăn trộm một món bảo vật trấn tộc, khiến gia chủ gia tộc kia đuổi bắt, còn mượn đến lực lượng của phủ thành chủ. Đây chính là việc xấu trong nhà, qua ngữ điệu bất đắc dĩ và đau lòng của Đổng gia chủ kia, Dương Khai cũng thầm buồn cười, đoán rằng lúc này có lẽ hắn cũng đang sứt đầu sứt trán một phen, vừa muốn đoạt lại đồ vật mất trộm, lại vừa muốn giấu chuyện gièm pha này xuống.

Cũng không biết vật bị mất cắp kia là gì, không ngờ lại khiến cho chủ mẫu của gia tộc nổi lên lòng tham.

Đội ngũ tiếp tục đi đẩy dần tới phía trước, không lâu sau, Dương Khai và Cơ Dao đã đến trước cửa thành.

Đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài thành bay tới một luồng sáng, nhắm thẳng hướng cửa thành bắn tới.

- Kẻ nào, trước cửa thành Thái Bình Thành, không được càn rỡ! Một tên võ giả bảo vệ cửa thành hét lớn một tiếng, đồng thời phi thân ra chặn đường.

Luồng sáng kia chợt ngừng lại, lộ ra hai bóng người một nam một nữ.

- Mắt chó của ngươi bị mù rồi hay sao, không nhìn cho rõ một chút xem bổn thiếu là ai, đã dám hô to gọi nhỏ! Nam tử kia hừ lạnh một tiếng.

Tên võ giả bảo vệ cửa thành chăm chú nhìn lại, lập tức run lên, vội vàng nói: - Thì ra là Bạch thiếu gia cùng Nghiêm tiểu thư.

Một nam một nữ này, không ngờ chính là hai kẻ đã chạm trán với Dương Khai hôm qua, Bạch Lộ và Nghiêm Tuyết Mạn. Không biết hai người bọn họ vừa từ đâu về, có điều Án lão ở bên cạnh họ hôm qua lại không thấy bóng dáng đâu.

- Cút ngay! Dường như tâm trạng Bạch Lộ đang rất kém, vừa dứt lời liền phát ra một chưởng đánh tới tên võ giả chặn đường kia, khiến tên kia bay ngược trở về, miệng phun máu tươi giữa không trung, thê thảm vô cùng.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bạch Lộ và Nghiêm Tuyết Mạn vọt thẳng qua cửa thành, hạ xuống đất, ánh mắt dương dương tự đắc, như thể là con trời vậy.

Tuy nhiên rất nhanh, đồng tử Bạch Lộ đã co rút lại, thân thể run lên bần bật, hoảng sợ nhìn về một hướng.

Trên hướng đó, Dương Khai đang hờ hững nhìn hắn.

Hôm qua bị mất mặt trước Dương Khai, thiếu chút nữa còn phải bỏ mạng, sao Bạch Lộ có thể quên được Dương Khai chứ, lúc này mới chỉ qua một ngày, không ngờ lại lần nữa chạm mặt hắn ngay trước cửa Thái Bình Thành này.

Mạnh như Án lão, Đế Tôn Cảnh còn bị một chưởng của hắn đánh nát cánh tay, cảnh tượng đó vẫn như cũ rõ ràng ở trước mắt, khiến Bạch Lộ thật sự kiêng kỵ Dương Khai, hắn không kiềm chế được, ngay cả thân người cũng trùng xuống, khí thế không còn sót lại chút gì.

- Làm sao vậy? Nghiêm Tuyết Mạn ở bên cạnh hắn đã nhận ra dị thương, không khỏi khẽ hỏi một câu, vừa hỏi vừa theo ánh mắt của hắn nhìn tới, ngay sau đó gương mặt xinh đẹp cũng trắng bệch như tuyết, vội tránh mắt đi hướng khác.

Không nghi ngờ gì, nàng cũng đã thấy được Dương Khai.

- Đi mau! Bạch Lộ khẽ quát một tiếng, thu hồi ánh mắt, rồi kéo theo Nghiêm Tuyết Mạn chạy thục mạng, nháy mắt đã vọt vào bên trong thành, khiến đám võ giả phủ thành chủ ngạc nhiên không thôi, hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao hôm nay Bạch thiếu gia cùng Nghiêm tiểu thư lại như vậy.

Tại một góc đường, Bạch Lộ và Nghiêm Tuyết Mạn thò đầu ra, lén lút nhìn về phía cửa thành.

Nghiêm Tuyết Mạn run giọng nói: - Hai người kia... sao lại ở chỗ này?

Bạch Lộ xanh mặt nói: - Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai.

Hôm qua ăn phải quả đắng, khiến đôi nam nữ này thật sự đã sợ hãi không nhẹ, giờ phút này gặp được Dương Khai tựa như chuột thấy mèo vậy, chỉ hận không thể lập tức tìm một cái động chui vào trốn.

Bỗng nhiên, Nghiêm Tuyết Mạn như nhớ lại cái gì đó, cau mày nói: - Không đúng nha, nơi này chính là Thái Bình Thành, bổn tiểu thư sao phải sợ bọn họ chứ. Không được, ta phải nhanh đi nói cho phụ thân, để phụ thân ra tay dạy dỗ bọn chúng.

Nói rồi, nàng liền định chạy tới phủ thành chủ tìm phụ thân của mình.

Bạch Lộ kéo nàng lại, trầm mặt nói: - Ngươi ngực lớn như vậy mà không có đầu óc hay sao hả!

- Người nào... người nào ngực lớn mà không có đầu óc?! Nghiêm Tuyết Mạn cả giận nói.

Bạch Lộ nói: - Tu vi của Án lão và cha ngươi sàn sàn như nhau, ngay cả Án lão cũng không địch lại một chiêu của tên nam nhân kia, ngươi cảm thấy phụ thân ngươi tới, có thể làm gì được người ta sao? Đến lúc đó cha ngươi chết, cũng đừng ở trước mặt bổn thiếu khóc nhè.

Nghiêm Tuyết Mạn vừa nghe, lập tức gương mặt xinh đẹp trắng bệch lại, thầm nghĩ cũng đúng a, ngay cả Án lão cũng bị người kia dùng một chiêu đánh rớt cánh tay, thì phụ thân mình sao có thể là đối thủ chứ, nếu nàng gọi phụ thân tới, chỉ sợ người bị thua thiệt chính là phụ thân a.

- Vậy phải làm sao đây!

Nghiêm Tuyết Mạn vội vàng nói: - Nếu không ngươi đi kêu Bạch bá phụ đến đây, Bạch bá phụ có tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, xử lý tên kia sẽ không thành vấn đề.

Bạch Lộ lắc đầu nói: - Chuyện Án lão ta vẫn còn không biết làm sao bẩm báo với phụ thân, Đế Tôn Cảnh của Huyền Lôi Các không nhiều lắm, Án lão bị thương nặng như vậy, nếu phụ thân ta biết, nhất định sẽ lột da ta. Lại nói tiếp, chuyện này cũng là do ngươi cả, tự dưng lại đòi mua lâu thuyền của người ta làm gì, làm hại Án lão mất cả cánh tay.

Bị hắn chỉ trích, hai hốc mắt Nghiêm Tuyết Mạn thoáng đỏ lên, run giọng nói: - Họ Bạch kia, lúc ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt với bổn tiểu thư, sao không nói những lời này, bây giờ lại chỉ trích ta, ngươi có còn một chút lương tâm hay không!

Nói rồi nàng liền khóc thút thít, Bạch Lộ cảm thấy thật phiền phức, nhưng lại không thể không lên tiếng an ủi: - Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, chuyện hôm qua là ta sai được chưa, không liên quan tới ngươi.

- Khốn kiếp ngươi, khốn kiếp ngươi, khốn kiếp ngươi... Nghiêm Tuyết Mạn la hét, không ngừng đập tới.

- Đừng làm rộn! Bạch Lộ nào có tâm tư gì cùng nàng đùa giữn chứ, liền vội vàng bắt lấy tay nàng nói: - Trước tiên tiễn hai Ôn Thần kia đi quan trọng hơn, nhìn bộ dáng bọn hắn dường như đang muốn ra ngoài thành... Hizz...

Đang nói, đột nhiên Bạch Lộ kéo Nghiêm Tuyết Mạn vội vàng rụt lại.

Bởi vì hắn thấy không ngờ Dương Khai đang quay đầu lại, nhìn về phí hai người bọn hắn tủm tỉm cười, thiếu chút nữa khiến hắn sợ vỡ mật.

Nơi cửa thành, Dương Khai đang xếp hàng chờ ra khỏi thành, cười xùy một tiếng.

Thật ra hắn cũng không ngờ tên Bạch thiếu gia và Nghiêm Tuyết Mạn lại có phản ứng như vậy, tuy nhiên điều này cũng bớt phiền toái, nếu bọn chúng thật sự không biết điều, muốn gọi cường giả tới báo thù, Dương Khai cũng không ngại đại náo ở chỗ này một trận.

- Khụ khụ khụ... Một trận ho khan kịch liệt chợt truyền đến, một lão ẩu xếp hàng phía trước đột nhiên lảo đảo muốn ngã, nhưng lại kín đáo ngước về sau một cái, mới ngã xuống đất.

Cơ Dao nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy bà ta, ân cần hỏi han: - Bà bà, ngươi không sao chứ? - Thái Bình Thành... Dương Khai rời khỏi khách điếm, cẩn thận nghĩ lại, chợt nói: - Đây chẳng phải là thành trì của nữ nhân gọi là Nghiêm Tuyết Mạn kia ở hay sao?

Lúc trước ba người kia chặn đường, muốn mua lại lâu thuyền của Cơ Dao, lão giả kia đã giới thiệu một nam một nữ đi cùng, tên nam tử kia chính là thiếu các chủ Huyền Lôi Các, mà nữ nhân kia chính là thiên kim thành chủ Thái Bình Thành.

Hôm qua lúc vào thành, Dương Khai mãi nghĩ tới tình trạng của Cơ Dao, nên cũng không để ý tên thành, cho tới lúc này mới biết đây chính là Thái Bình Thành.

Cũng thật trùng hợp.

Tuy nhiên Dương Khai cũng không có gì lo lắng, chỉ là một thành trì nhỏ bé, còn chưa có tư cách khiến hắn kiêng kỵ.

Hắn dẫn theo Cơ Dao hướng ra ngoài thành mà đi, không sau đã đi tới cửa thành.

Cửa thành có không ít người đang xếp hàng chờ ra khỏi thành, mà ở nơi này cũng có không ít võ giả đang giới nghiêm, mỗi một người ra khỏi thành người đều phải tiếp nhận những võ giả kia thẩm tra.

- Hử Dương Khai nhìn thấy một màn này, mày khỏi nhíu này, không biết đây là quy củ vốn có của Thái Bình Thành, hay là đã xảy ra chuyện gì.

- Sư tôn, sẽ không phải là chuyện liên quan đến ba người hôm qua kia chứ? Cơ Dao bỗng nhiên thấp giọng hỏi một câu: - Có khi nào bọn chúng đang tìm chúng ta hay không?

- Sao có chuyện trùng hợp như vậy. Dương Khai khẽ cười, nói: - Hôm qua chúng ta vào thành cũng không kinh động đến bất kỳ kẻ nào, có lẽ đây là quy củ riêng của thành trì này.

Cơ Dao nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người cũng không ỷ vào tu vi cao thâm mà xông qua cửa thành, nếu đã tới địa bàn của người ta, tuân theo quy củ của người ta cũng không có vấn đề gì. Lập tức hai người liền đàng hoàng xếp hàng phía sau đoàn người, chờ ra khỏi thành.

Võ giả trấn giữ cửa thành kiểm tra rất cẩn thận, còn có từng luồng thần niệm ẩn núp đang dò xét những người chuẩn bị ra khỏi thành kia.

Từng người một sau khi được võ giả kiểm tra không có vấn đề gì liền cho qua, đội ngũ cũng từ từ đẩy tới.

- Đổng gia chủ! Bỗng nhiên, từ bên trong một căn nhà gần cửa thành truyền ra thanh âm của một người.

- Vẫn chưa tìm được sao? Người còn lại lên tiếng hỏi thăm, dường như chính là Đổng gia chủ gì đó.

- Tạm thời vẫn chưa phát hiện. Người lên tiếng lúc đầu trả lời: - Nhưng xin Đổng gia chủ yên tâm, ba cửa thành khác đều đã đóng cửa khẩn cấp, nếu tôn phu nhân muốn ra khỏi thành, nhất định sẽ đi qua cửa này. Chỉ cần nàng xuất hiện, chắc chắn chúng ta sẽ phát hiện ra.

- Làm phiền Ô thống lĩnh, ai, thật là gia môn bất hạnh a. Đổng gia chủ kia than thở.

Tên Ô thống lĩnh chợt khẽ cười nói:

- Đổng gia chủ, theo Ô mỗ biết, phu nhân một mực hiền thục, thường cùng ngài sánh đôi ra vào Thái Bình Thành, khiến người khác ao ước, sao chỉ trong một đêm lại náo loạn đến mức này? Thậm chí Đổng gia chủ còn không tiếc mượn lực lượng phủ thành chủ chúng ta tìm nàng?

Nghe Ô thống lĩnh hỏi vậy, người bên trong nhà lập tức trở nên trầm mặc, dường như có chút khó nói.

Ô thống lĩnh lại nói: - Nếu Đổng gia chủ không tiện nói, coi như Ô mỗ chưa hỏi.

- Aiii!

Đổng gia chủ nặng nề thở dài một tiếng, mở miệng nói: - Tục ngữ có câu "việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài", vốn Đổng mỗ muốn dàn xếp ổn thỏa, không làm lớn chuyện, nhưng ngu phụ lại cứ ép ta a! Thật ra cũng không có gì không tiện nói, chỉ vì ngu phụ kia nhất thời nổi lòng tham, đánh cắp trấn tộc chi bảo của Đổng gia ta mà thôi.

- Đánh cắp! Ô thống lĩnh thất kinh: - Không phải chứ? Tôn phu nhân ở Đổng gia dưới một người trên vạn người, hơn nữa vu mỗ còn nghe nói, dường như tôn phu nhân xuất thân là người của đại tông môn, Đổng gia có vật gì đáng giá mà lại có thể khiến cho nàng không nói mà lấy nhu vậy?

- Đổng mỗ cũng không biết có phải là nàng ăn nhiều mỡ heo bị lú lẫn hay không, không ngờ lại làm ra loại chuyện xấu hổ này. Đổng gia chủ vô cùng đau đớn nói, sau đó lại nghiêm nghị nói: - Ô thống lĩnh, mong ngài hãy nể tình ngày xưa Đổng gia đối đãi với ngươi không tệ, sau khi tìm được ngu phụ kia thì lặng lẽ bắt nàng lại, chớ để kinh động đến người khác, nhất là không thể kinh động đến Nghiêm thành chủ!

Ô thống lĩnh trả lời: - Ta hiểu rồi, xin Đổng gia chủ yên tâm.

...

Hai người này ở bên trong phòng thấp giọng trò chuyện với nhau, thanh âm tuy nhỏ, nhưng Dương Khai lại nghe được rõ ràng.

Ngược lại hắn cũng không có ý định nghe lén, chỉ là vô ý nghe được mà thôi. Tuy nhiên nhờ vậy mà hắn đã hiểu được, vì sao Thái Bình Thành này lại phải giới nghiêm.

Thì ra là có chủ mẫu của một gia tộc ăn trộm một món bảo vật trấn tộc, khiến gia chủ gia tộc kia đuổi bắt, còn mượn đến lực lượng của phủ thành chủ. Đây chính là việc xấu trong nhà, qua ngữ điệu bất đắc dĩ và đau lòng của Đổng gia chủ kia, Dương Khai cũng thầm buồn cười, đoán rằng lúc này có lẽ hắn cũng đang sứt đầu sứt trán một phen, vừa muốn đoạt lại đồ vật mất trộm, lại vừa muốn giấu chuyện gièm pha này xuống.

Cũng không biết vật bị mất cắp kia là gì, không ngờ lại khiến cho chủ mẫu của gia tộc nổi lên lòng tham.

Đội ngũ tiếp tục đi đẩy dần tới phía trước, không lâu sau, Dương Khai và Cơ Dao đã đến trước cửa thành.

Đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài thành bay tới một luồng sáng, nhắm thẳng hướng cửa thành bắn tới.

- Kẻ nào, trước cửa thành Thái Bình Thành, không được càn rỡ! Một tên võ giả bảo vệ cửa thành hét lớn một tiếng, đồng thời phi thân ra chặn đường.

Luồng sáng kia chợt ngừng lại, lộ ra hai bóng người một nam một nữ.

- Mắt chó của ngươi bị mù rồi hay sao, không nhìn cho rõ một chút xem bổn thiếu là ai, đã dám hô to gọi nhỏ! Nam tử kia hừ lạnh một tiếng.

Tên võ giả bảo vệ cửa thành chăm chú nhìn lại, lập tức run lên, vội vàng nói: - Thì ra là Bạch thiếu gia cùng Nghiêm tiểu thư.

Một nam một nữ này, không ngờ chính là hai kẻ đã chạm trán với Dương Khai hôm qua, Bạch Lộ và Nghiêm Tuyết Mạn. Không biết hai người bọn họ vừa từ đâu về, có điều Án lão ở bên cạnh họ hôm qua lại không thấy bóng dáng đâu.

- Cút ngay! Dường như tâm trạng Bạch Lộ đang rất kém, vừa dứt lời liền phát ra một chưởng đánh tới tên võ giả chặn đường kia, khiến tên kia bay ngược trở về, miệng phun máu tươi giữa không trung, thê thảm vô cùng.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bạch Lộ và Nghiêm Tuyết Mạn vọt thẳng qua cửa thành, hạ xuống đất, ánh mắt dương dương tự đắc, như thể là con trời vậy.

Tuy nhiên rất nhanh, đồng tử Bạch Lộ đã co rút lại, thân thể run lên bần bật, hoảng sợ nhìn về một hướng.

Trên hướng đó, Dương Khai đang hờ hững nhìn hắn.

Hôm qua bị mất mặt trước Dương Khai, thiếu chút nữa còn phải bỏ mạng, sao Bạch Lộ có thể quên được Dương Khai chứ, lúc này mới chỉ qua một ngày, không ngờ lại lần nữa chạm mặt hắn ngay trước cửa Thái Bình Thành này.

Mạnh như Án lão, Đế Tôn Cảnh còn bị một chưởng của hắn đánh nát cánh tay, cảnh tượng đó vẫn như cũ rõ ràng ở trước mắt, khiến Bạch Lộ thật sự kiêng kỵ Dương Khai, hắn không kiềm chế được, ngay cả thân người cũng trùng xuống, khí thế không còn sót lại chút gì.

- Làm sao vậy? Nghiêm Tuyết Mạn ở bên cạnh hắn đã nhận ra dị thương, không khỏi khẽ hỏi một câu, vừa hỏi vừa theo ánh mắt của hắn nhìn tới, ngay sau đó gương mặt xinh đẹp cũng trắng bệch như tuyết, vội tránh mắt đi hướng khác.

Không nghi ngờ gì, nàng cũng đã thấy được Dương Khai.

- Đi mau! Bạch Lộ khẽ quát một tiếng, thu hồi ánh mắt, rồi kéo theo Nghiêm Tuyết Mạn chạy thục mạng, nháy mắt đã vọt vào bên trong thành, khiến đám võ giả phủ thành chủ ngạc nhiên không thôi, hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao hôm nay Bạch thiếu gia cùng Nghiêm tiểu thư lại như vậy.

Tại một góc đường, Bạch Lộ và Nghiêm Tuyết Mạn thò đầu ra, lén lút nhìn về phía cửa thành.

Nghiêm Tuyết Mạn run giọng nói: - Hai người kia... sao lại ở chỗ này?

Bạch Lộ xanh mặt nói: - Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai.

Hôm qua ăn phải quả đắng, khiến đôi nam nữ này thật sự đã sợ hãi không nhẹ, giờ phút này gặp được Dương Khai tựa như chuột thấy mèo vậy, chỉ hận không thể lập tức tìm một cái động chui vào trốn.

Bỗng nhiên, Nghiêm Tuyết Mạn như nhớ lại cái gì đó, cau mày nói: - Không đúng nha, nơi này chính là Thái Bình Thành, bổn tiểu thư sao phải sợ bọn họ chứ. Không được, ta phải nhanh đi nói cho phụ thân, để phụ thân ra tay dạy dỗ bọn chúng.

Nói rồi, nàng liền định chạy tới phủ thành chủ tìm phụ thân của mình.

Bạch Lộ kéo nàng lại, trầm mặt nói: - Ngươi ngực lớn như vậy mà không có đầu óc hay sao hả!

- Người nào... người nào ngực lớn mà không có đầu óc?! Nghiêm Tuyết Mạn cả giận nói.

Bạch Lộ nói: - Tu vi của Án lão và cha ngươi sàn sàn như nhau, ngay cả Án lão cũng không địch lại một chiêu của tên nam nhân kia, ngươi cảm thấy phụ thân ngươi tới, có thể làm gì được người ta sao? Đến lúc đó cha ngươi chết, cũng đừng ở trước mặt bổn thiếu khóc nhè.

Nghiêm Tuyết Mạn vừa nghe, lập tức gương mặt xinh đẹp trắng bệch lại, thầm nghĩ cũng đúng a, ngay cả Án lão cũng bị người kia dùng một chiêu đánh rớt cánh tay, thì phụ thân mình sao có thể là đối thủ chứ, nếu nàng gọi phụ thân tới, chỉ sợ người bị thua thiệt chính là phụ thân a.

- Vậy phải làm sao đây!

Nghiêm Tuyết Mạn vội vàng nói: - Nếu không ngươi đi kêu Bạch bá phụ đến đây, Bạch bá phụ có tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, xử lý tên kia sẽ không thành vấn đề.

Bạch Lộ lắc đầu nói: - Chuyện Án lão ta vẫn còn không biết làm sao bẩm báo với phụ thân, Đế Tôn Cảnh của Huyền Lôi Các không nhiều lắm, Án lão bị thương nặng như vậy, nếu phụ thân ta biết, nhất định sẽ lột da ta. Lại nói tiếp, chuyện này cũng là do ngươi cả, tự dưng lại đòi mua lâu thuyền của người ta làm gì, làm hại Án lão mất cả cánh tay.

Bị hắn chỉ trích, hai hốc mắt Nghiêm Tuyết Mạn thoáng đỏ lên, run giọng nói: - Họ Bạch kia, lúc ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt với bổn tiểu thư, sao không nói những lời này, bây giờ lại chỉ trích ta, ngươi có còn một chút lương tâm hay không!

Nói rồi nàng liền khóc thút thít, Bạch Lộ cảm thấy thật phiền phức, nhưng lại không thể không lên tiếng an ủi: - Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, chuyện hôm qua là ta sai được chưa, không liên quan tới ngươi.

- Khốn kiếp ngươi, khốn kiếp ngươi, khốn kiếp ngươi... Nghiêm Tuyết Mạn la hét, không ngừng đập tới.

- Đừng làm rộn! Bạch Lộ nào có tâm tư gì cùng nàng đùa giữn chứ, liền vội vàng bắt lấy tay nàng nói: - Trước tiên tiễn hai Ôn Thần kia đi quan trọng hơn, nhìn bộ dáng bọn hắn dường như đang muốn ra ngoài thành... Hizz...

Đang nói, đột nhiên Bạch Lộ kéo Nghiêm Tuyết Mạn vội vàng rụt lại.

Bởi vì hắn thấy không ngờ Dương Khai đang quay đầu lại, nhìn về phí hai người bọn hắn tủm tỉm cười, thiếu chút nữa khiến hắn sợ vỡ mật.

Nơi cửa thành, Dương Khai đang xếp hàng chờ ra khỏi thành, cười xùy một tiếng.

Thật ra hắn cũng không ngờ tên Bạch thiếu gia và Nghiêm Tuyết Mạn lại có phản ứng như vậy, tuy nhiên điều này cũng bớt phiền toái, nếu bọn chúng thật sự không biết điều, muốn gọi cường giả tới báo thù, Dương Khai cũng không ngại đại náo ở chỗ này một trận.

- Khụ khụ khụ... Một trận ho khan kịch liệt chợt truyền đến, một lão ẩu xếp hàng phía trước đột nhiên lảo đảo muốn ngã, nhưng lại kín đáo ngước về sau một cái, mới ngã xuống đất.

Cơ Dao nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy bà ta, ân cần hỏi han: - Bà bà, ngươi không sao chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.