Chương trước
Chương sau
Dương Khai tỏ ra hung ác, hắn đã thật sự có quyết định như vậy mà không phải là chỉ nói cho đã miệng.

- Hèn hạ! Lâm Nhi tức giận mặt trắng bệch, tên hỗn đản này quả nhiên là muốn giết mình a, tiểu tử nhất thiết không nên rơi vào tay bổn tiểu thư, nếu không định mình sẽ giết chết hắn.

- Nếu Đại nhân không tin, có thể thử một chút! Dương Khai vung Bách Vạn Kiếm lên, khí thế như muốn cùng địch nhân đồng quy vu tận.

Vẻ mặt Phù lão lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: - Kề vai chiến đấu cùng Hồng Trần Đại Đế, tiểu tử, ngươi cũng quá thổi phồng rồi đó, không sợ bị nổ banh xác sao?

Dương Khai nói: - Vãn bối chỉ nói sự thật, chưa bao giờ khoác lác.

- Vậy sao... Phù lão nở nụ cười thâm ý sâu sắc, dừng một chút nói: - Ngươi chờ chút!

- Chờ cái gì?

Dương Khai ngạc nhiên nhìn hắn, khẽ nhíu mày. Không biết người trước mắt này rốt cuộc định làm gì, nhưng hắn biết rõ mình cũng không phải đối thủ của người ta, cho nên căn bản không dám phớt lờ.

Người này cũng không phải Phong Huyền có thể so sánh được, mặc dù chỉ là Hồn giáng mà đến, nhưng Dương Khai cũng không nắm chắc địch lại. Tuy nhiên nếu bàn về chạy trốn, hắn vẫn có chút tự tin, nếu không phải như vậy, sao hắn còn có thể đứng ở đây mặt không đổi sắc mà chậm rãi nói chuyện chứ?

Bên kia, ánh mắt Phù lão hơi trầm xuống, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Dương Khai nghi thần nghi quỷ, nhưng cũng không dám có dị động gì.

...

Núi cao lồng lộng, núi tuyết trắng xóa, kiến trúc xây thành từng phiến, liên miên chập chùng, thỉnh thoảng có võ giả bay vút qua lại. Đình lâu ở phía dưới cũng người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Nơi thì huynh đệ tỷ thí so tài, nơi thì đánh cờ dưới đình đài, tỳ nữ kết thành từng nhóm nhộn nhịp, cử chỉ nho nhã.

Hoa mai nở rộ khắp nơi, tỏa hương thơm ngát; rất nhiều kỳ trân dị thú được thuần phục tung tăng trong núi rừng, cuốn theo từng dải hào quang.

Cảnh tượng như thể tiên cảnh, linh khí thiên địa vô cùng nồng đậm.

Đó chính là tông môn của bá chủ Đông Vực, U Hồn Cung.

Người chưa đến U Hồn Cung không hề nghĩ tới khung cảnh bên trong tông môn lại giống như vậy, vừa nghe đến tên còn tưởng rằng đó là một nơi quỷ khí dày đặc. Thực tế và tưởng tượng khác nhau một trời một vực.

Trên ngọn núi cao nhất, dưới màn tuyết trắng có một cung điện to lớn, trong điện vắng ngắt như thể đã lâu rồi không có người ở vậy.

Mà trong phạm vi trăm dặm quanh ngọn núi này cũng không thấy bóng người, thậm chí ngay cả chim thú cũng không dám tới gần nơi này mảy may.

Nơi này chính là cấm địa U Hồn Cung, là nơi U Hồn Đại Đế bế quan tu luyện.

U Hồn là một trong 10 đại Đế Tôn, tồn tại cao nhất ở Tinh Giới, một lần bế quan hết mấy chục đến trên trăm năm là chuyện bình thường, không được hắn gọi tới căn bản không ai dám tới nơi này quấy rầy, ngay cả con gái của hắn, cũng phải có sự cho phép của hắn mới được đặt chân tới.

Cho dù là thiếu cung chủ U Hồn Cung, Hào Tự, cũng đã ba năm không gặp phụ thân mình, hắn chỉ biết là dường như phụ thân đang tìm hiểu bí thuật gì đó, không thể quấy rầy.

Giờ phút này, trong cung điện sáng trưng có hai bóng người đang khoanh chân ngồi đối diện với nhau.

Một người tóc đen nhánh, thân mặc hắc bào, vẻ mặt lạnh nhạt, mang theo một cỗ uy nghiêm trời sinh của bề trên, khiến người ta vừa nhìn đã thấy kính sợ. Đây chính là U Hồn Đại Đế, cung chủ U Hồn Cung, một trong 10 đại Đế Tôn.

Mà người ngồi đối diện cùng hắn lại là một lão già hơi lớn tuổi, lão già ngồi ủ rũ không có chút hình tượng, tỏ vẻ chán muốn chết, con ngươi đảo trái đảo phải như đang muốn xem thử nơi quỷ quái này có thứ gì đáng tiền, chuẩn bị thừa lúc U Hồn Đại Đế không chú ý cuỗm lấy rồi tính sau.

Vẻ mặt cùng với động tác kia của lão lúc này, dùng từ lén lút để miêu tả cũng không đủ.

Nếu Hào Tự thấy một màn như vậy, nhất định sẽ thất kinh.

Bởi vì cung điện này luôn luôn chỉ có phụ thân và mấy người tối tâm phúc mới có thể đặt chân, chưa từng có người ngoài đi vào. Nhưng lúc này lại có một lão già không rõ đang ngồi đối diện cùng phụ thân mình, vậy mà phụ thân đại nhân nửa điểm đề phòng cũng không...

Nếu là Dương Khai thấy một màn như vậy, khẳng định cũng sẽ thất kinh.

Bởi vì kia lão già hơi lớn tuổi kia không phải ai khác, chính là người vừa từ biệt với hắn ở Tử Nhạc Hoang Mạc không lâu, Đoàn Hồng Trần.

Cũng không biết tại sao Đoàn Hồng Trần lại chạy đến đây, hơn nữa lại tới gặp thẳng U Hồn Đại Đế.

Khung cảnh yên lặng, chỉ có ngọn đèn dầu kêu tí tách, bỗng nhiên, U Hồn Đại Đế từ từ mở mắt, tinh thần Đoàn Hồng Trần chấn động, thẳng người dậy, vội vàng hỏi: - Xong việc rồi sao?

- Chưa. U Hồn Đại Đế chậm rãi lắc đầu.

Đoàn Hồng Trần ngẩn ra, ngạc nhiên nói:

- Chưa xong sao ngươi mở mắt làm gì, còn không mau giải quyết một chút, lão phu còn có việc muốn ngươi hỗ trợ.

Thái độ của lão cực kỳ không khách khí, tựa như rất thân thiết với U Hồn Đại Đế.

U Hồn Đại Đế mỉm cười, nói: - Chuyện của ngươi không vội, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi trước.

Đoàn Hồng Trần hiếu kỳ nói: - Hỏi ta? Có chuyện gì cần hỏi ta?

U Hồn Đại Đế cười nói: - Có một tên không biết trời cao đất rộng, nói đã từng kề vai chiến đấu cùng ngươi, chuyện này là thật là giả?

U Hồn Đại Đế mới vừa đối thoại cùng Dương Khai bên kia, bên này đã đối chất với Đoàn Hồng Trần, không biết nếu Dương Khai biết sẽ có cảm tưởng gì.

Đoàn Hồng Trần cười xùy một tiếng, nói: - Ai nói ngươi cũng tin sao, thật là hoang đường, đã lâu rồi lão phu chưa từng cùng người nào kề vai chiến đấu qua, nhất định là có kẻ khoác lác, muốn mượn danh lão hù để hù dọa ngươi, mau mau đuổi đi, chuyện của lão phu quan trọng hơn.

U Hồn gật gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ vậy...

Hắn cũng cảm thấy Dương Khai đang ba hoa, Đoàn Hồng Trần là ai chứ, cho dù tự chém tu vi, thực lực tụt xuống nhiều, nhưng cũng không đến mức phải cần liên thủ đối địch cùng người khác. Tuy nhiên vừa vặn lúc này Đoàn Hồng Trần đang ở ngay U Hồn Cung của hắn, cho nên tiện thể hỏi một chút cũng không tốn công gì.

- Chờ chút!

Bỗng nhiên Đoàn Hồng Trần lại hô lên một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ hơi cổ quái, nói: - Người nói câu này, có bộ dáng như thế nào?

Hắn chợt nhớ tới, đúng là có người cùng kề vai chiến đấu qua với mình, hơn nữa còn là chuyện mới xảy ra không lâu.

U Hồn không đáp, chỉ tiện tay ở vung lên, không gian giữa hai người nhanh chóng nổi lên gợn sóng, một hình ảnh rõ ràng lập tức đập vào trong mắt Đoàn Hồng Trần, chính là Dương Khai đang cầm Bách Vạn Kiếm đứng ở lối đi Cổ Địa, xung quanh còn có một đống thi thể.

Đoàn Hồng Trần liếc mắt nhìn, khóe miệng lập tức co quắp, nói: - Sao lại là tiểu tử này...

U Hồn Đại Đế ngạc nhiên, nói: - Ngươi biết hắn?

Bỗng nhiên sắc mặt Đoàn Hồng Trần biến thành dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: - Có hóa thành tro bổn tọa cũng nhận được hắn, U Hồn, mau giết chết hắn, giúp bổn tọa giải tỏa một ngụm ác khí, bổn tọa sẽ nhớ kỹ nhân tình này của ngươi!

U Hồn Đại Đế thở dài một tiếng, nói: - Phệ Thiên, ngươi lại chạy ra ngoài lảm nhảm, cẩn thận bổn tọa không khách khí với ngươi, U Hồn Chỉ của bổn tọa cũng không phải là ăn chay đâu.

Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra, người vừa nói không phải là Đoàn Hồng Trần, mà là song hồn cộng thể với Đoàn Hồng Trần, Phệ Thiên Đại Đế Ô Quảng.

"Đoàn Hồng Trần" cười lên một tiếng quái dị, nói: - U Hồn, ngươi thật to gan, dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện cùng bổn tọa, năm xưa sao ngươi có can đảm này.

U Hồn Đại Đế mỉm cười, nói: - U Hồn Chỉ của bổn tọa cũng không phải là ăn chay...

Hắn không muốn chắc lại chuyện năm xưa, hiển nhiên là khi đó ăn nhiều thua thiệt dưới tay Phệ Thiên.

Sắc mặt "Đoàn Hồng Trần" trầm xuống, nói: - Ngươi có thể đổi sang câu khác hay không? Lúc nào cũng lấy câu này ra uy hiếp bổn tọa, có ý gì?

U Hồn Đại Đế mặt không đổi sắc, vẫn mỉm cười như cũ: - U Hồn Chỉ của bổn tọa...

- Con mẹ ngươi!

Cho dù là tâm tính Phệ Thiên Đại Đế kiên định, nhưng thời khắc này cũng không nhịn được văng tục.

Đúng lúc này, bỗng nhiên vẻ mặt dữ tợn của Đoàn Hồng Trần trong nháy mắt biến mất không thấy, thay vào đó chính là gương mặt phẫn nộ.

Bất cứ người nào đang nói chuyện lại đột nhiên bị linh hồn một kẻ khác cưỡng chế nắm giữ thân thể, cũng sẽ không nhịn nổi. Nhưng lão và Phệ Thiên, người này cũng không thể làm gì được người kia.

- Ngươi thật biết tiểu tử này? U Hồn thấy Phệ Thiên đã bị áp chế xuống, lúc này mới lên tiếng hỏi.

- Chậc chậc... Đoàn Hồng Trần chép chép miệng, nói: - Tiểu tử đã kể với ngươi lúc trước, chính là tên này.

U Hồn nhướng mày, nói: - Hắn chính là người cùng ngươi liên thủ công kích Phệ Thiên? Phá hỏng chuyện tốt của Phệ Thiên?

- Không sai, nhưng tình huống trong đó khá phức tạp, trong lúc nhất thời không thể nói rõ được, dù sao kết quả cuối cùng ngươi cũng thấy đấy. Đoàn Hồng Trần tỏ ra bất đắc dĩ nói.

U Hồn Đại Đế khẽ gật gật đầu, nói: - Nói vậy, đúng là hắn không có khoác lác?

- Ngươi định xử trí hắn sao? Đoàn Hồng Trần có chút lo âu nhìn hình ảnh Dương Khai trước mặt.

Hắn biết U Hồn Đại Đế Hồn đang giáng đến một nơi nào đó, dường như là nữ nhi của hắn gây chuyện gặp phải nguy hiểm gì đó. Đại Đế Hồn giáng cũng không phải chuyện đùa, dù sao cũng phải có thu hoạch gì đó mới coi là xong chuyện, cũng như một số bảo kiếm vậy, không xuất thì thôi, đã xuất ra khỏi vỏ nhất định phải uống máu.

Đại Đế Hồn giáng, không giết được người muốn giết liền chạy về, việc đó thật mất mặt.

Nếu là người khác thì cũng thôi, nhưng Dương Khai... Đoàn Hồng Trần thật tâm không muốn hắn chết ở trên tay U Hồn, dù sao lúc ở Toái Tinh Hải hắn cũng đã giúp lão rất nhiều.

U Hồn liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Ngươi muốn ta bỏ qua cho hắn?

Đều là lão yêu quái tu luyện không biết đã bao nhiêu năm, căn bản không cần nói rõ, U Hồn đã biết Đoàn Hồng Trần suy nghĩ cái gì, vừa lúc để cho lão già này thiếu mình một cái nhân tình.

U Hồn âm thầm tính toán.

- Ta cùng hắn không thân không quen, hắn sống hay chết không liên quan tới ta, ngươi muốn làm sao thì làm, cần gì hỏi ta. Đoàn Hồng Trần phất phất tay, tỏ ra không liên quan gì đến mình, bộ dáng cao cao tại thượng.

U Hồn có thể đoán được hắn nghĩ gì, sao hắn lại không đoán được U Hồn tính toán gì chứ? Vốn đã thiếu hắn một cái nhân tình, nếu còn thiếu một cái nữa, đời này chỉ sợ sẽ phải làm trâu làm ngựa cho U Hồn, vụ mua bán lỗ vốn này, hắn không làm!

- Được, vậy bổn tọa sẽ giết hắn! U Hồn gật đầu, nói tiếp: - Tiểu nữ tuy rằng có chỗ không đúng, nhưng cũng không phải ai cũng có thể khi dễ.

- Hắc hắc. Đoàn Hồng Trần biến hoá kỳ lạ cười, nói:

- Nếu ngươi muốn nữ nhi mình chôn cùng, thì cứ xuất thủ.

U Hồn trầm mặt xuống, nói: - Đoàn Hồng Trần, ngươi cũng quá xem thường bổn tọa rồi, mặc dù chỉ là một luồng Hồn giáng của bổn tọa, nhưng muốn xử lý một Đế Tôn nhất tầng cảnh cũng không thành vấn đề.

Đoàn Hồng Trần gật gù đắc ý nói: - Đế Tôn nhất tầng cảnh bình thường dĩ nhiên không có khả năng là đối thủ của ngươi, nhưng tiểu tử này... chậc chậc, không bình thường a, ngươi muốn xử lý hắn, chỉ sợ phải chịu chút tổn thất. Dương Khai tỏ ra hung ác, hắn đã thật sự có quyết định như vậy mà không phải là chỉ nói cho đã miệng.

- Hèn hạ! Lâm Nhi tức giận mặt trắng bệch, tên hỗn đản này quả nhiên là muốn giết mình a, tiểu tử nhất thiết không nên rơi vào tay bổn tiểu thư, nếu không định mình sẽ giết chết hắn.

- Nếu Đại nhân không tin, có thể thử một chút! Dương Khai vung Bách Vạn Kiếm lên, khí thế như muốn cùng địch nhân đồng quy vu tận.

Vẻ mặt Phù lão lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: - Kề vai chiến đấu cùng Hồng Trần Đại Đế, tiểu tử, ngươi cũng quá thổi phồng rồi đó, không sợ bị nổ banh xác sao?

Dương Khai nói: - Vãn bối chỉ nói sự thật, chưa bao giờ khoác lác.

- Vậy sao... Phù lão nở nụ cười thâm ý sâu sắc, dừng một chút nói: - Ngươi chờ chút!

- Chờ cái gì?

Dương Khai ngạc nhiên nhìn hắn, khẽ nhíu mày. Không biết người trước mắt này rốt cuộc định làm gì, nhưng hắn biết rõ mình cũng không phải đối thủ của người ta, cho nên căn bản không dám phớt lờ.

Người này cũng không phải Phong Huyền có thể so sánh được, mặc dù chỉ là Hồn giáng mà đến, nhưng Dương Khai cũng không nắm chắc địch lại. Tuy nhiên nếu bàn về chạy trốn, hắn vẫn có chút tự tin, nếu không phải như vậy, sao hắn còn có thể đứng ở đây mặt không đổi sắc mà chậm rãi nói chuyện chứ?

Bên kia, ánh mắt Phù lão hơi trầm xuống, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Dương Khai nghi thần nghi quỷ, nhưng cũng không dám có dị động gì.

...

Núi cao lồng lộng, núi tuyết trắng xóa, kiến trúc xây thành từng phiến, liên miên chập chùng, thỉnh thoảng có võ giả bay vút qua lại. Đình lâu ở phía dưới cũng người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Nơi thì huynh đệ tỷ thí so tài, nơi thì đánh cờ dưới đình đài, tỳ nữ kết thành từng nhóm nhộn nhịp, cử chỉ nho nhã.

Hoa mai nở rộ khắp nơi, tỏa hương thơm ngát; rất nhiều kỳ trân dị thú được thuần phục tung tăng trong núi rừng, cuốn theo từng dải hào quang.

Cảnh tượng như thể tiên cảnh, linh khí thiên địa vô cùng nồng đậm.

Đó chính là tông môn của bá chủ Đông Vực, U Hồn Cung.

Người chưa đến U Hồn Cung không hề nghĩ tới khung cảnh bên trong tông môn lại giống như vậy, vừa nghe đến tên còn tưởng rằng đó là một nơi quỷ khí dày đặc. Thực tế và tưởng tượng khác nhau một trời một vực.

Trên ngọn núi cao nhất, dưới màn tuyết trắng có một cung điện to lớn, trong điện vắng ngắt như thể đã lâu rồi không có người ở vậy.

Mà trong phạm vi trăm dặm quanh ngọn núi này cũng không thấy bóng người, thậm chí ngay cả chim thú cũng không dám tới gần nơi này mảy may.

Nơi này chính là cấm địa U Hồn Cung, là nơi U Hồn Đại Đế bế quan tu luyện.

U Hồn là một trong 10 đại Đế Tôn, tồn tại cao nhất ở Tinh Giới, một lần bế quan hết mấy chục đến trên trăm năm là chuyện bình thường, không được hắn gọi tới căn bản không ai dám tới nơi này quấy rầy, ngay cả con gái của hắn, cũng phải có sự cho phép của hắn mới được đặt chân tới.

Cho dù là thiếu cung chủ U Hồn Cung, Hào Tự, cũng đã ba năm không gặp phụ thân mình, hắn chỉ biết là dường như phụ thân đang tìm hiểu bí thuật gì đó, không thể quấy rầy.

Giờ phút này, trong cung điện sáng trưng có hai bóng người đang khoanh chân ngồi đối diện với nhau.

Một người tóc đen nhánh, thân mặc hắc bào, vẻ mặt lạnh nhạt, mang theo một cỗ uy nghiêm trời sinh của bề trên, khiến người ta vừa nhìn đã thấy kính sợ. Đây chính là U Hồn Đại Đế, cung chủ U Hồn Cung, một trong 10 đại Đế Tôn.

Mà người ngồi đối diện cùng hắn lại là một lão già hơi lớn tuổi, lão già ngồi ủ rũ không có chút hình tượng, tỏ vẻ chán muốn chết, con ngươi đảo trái đảo phải như đang muốn xem thử nơi quỷ quái này có thứ gì đáng tiền, chuẩn bị thừa lúc U Hồn Đại Đế không chú ý cuỗm lấy rồi tính sau.

Vẻ mặt cùng với động tác kia của lão lúc này, dùng từ lén lút để miêu tả cũng không đủ.

Nếu Hào Tự thấy một màn như vậy, nhất định sẽ thất kinh.

Bởi vì cung điện này luôn luôn chỉ có phụ thân và mấy người tối tâm phúc mới có thể đặt chân, chưa từng có người ngoài đi vào. Nhưng lúc này lại có một lão già không rõ đang ngồi đối diện cùng phụ thân mình, vậy mà phụ thân đại nhân nửa điểm đề phòng cũng không...

Nếu là Dương Khai thấy một màn như vậy, khẳng định cũng sẽ thất kinh.

Bởi vì kia lão già hơi lớn tuổi kia không phải ai khác, chính là người vừa từ biệt với hắn ở Tử Nhạc Hoang Mạc không lâu, Đoàn Hồng Trần.

Cũng không biết tại sao Đoàn Hồng Trần lại chạy đến đây, hơn nữa lại tới gặp thẳng U Hồn Đại Đế.

Khung cảnh yên lặng, chỉ có ngọn đèn dầu kêu tí tách, bỗng nhiên, U Hồn Đại Đế từ từ mở mắt, tinh thần Đoàn Hồng Trần chấn động, thẳng người dậy, vội vàng hỏi: - Xong việc rồi sao?

- Chưa. U Hồn Đại Đế chậm rãi lắc đầu.

Đoàn Hồng Trần ngẩn ra, ngạc nhiên nói:

- Chưa xong sao ngươi mở mắt làm gì, còn không mau giải quyết một chút, lão phu còn có việc muốn ngươi hỗ trợ.

Thái độ của lão cực kỳ không khách khí, tựa như rất thân thiết với U Hồn Đại Đế.

U Hồn Đại Đế mỉm cười, nói: - Chuyện của ngươi không vội, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi trước.

Đoàn Hồng Trần hiếu kỳ nói: - Hỏi ta? Có chuyện gì cần hỏi ta?

U Hồn Đại Đế cười nói: - Có một tên không biết trời cao đất rộng, nói đã từng kề vai chiến đấu cùng ngươi, chuyện này là thật là giả?

U Hồn Đại Đế mới vừa đối thoại cùng Dương Khai bên kia, bên này đã đối chất với Đoàn Hồng Trần, không biết nếu Dương Khai biết sẽ có cảm tưởng gì.

Đoàn Hồng Trần cười xùy một tiếng, nói: - Ai nói ngươi cũng tin sao, thật là hoang đường, đã lâu rồi lão phu chưa từng cùng người nào kề vai chiến đấu qua, nhất định là có kẻ khoác lác, muốn mượn danh lão hù để hù dọa ngươi, mau mau đuổi đi, chuyện của lão phu quan trọng hơn.

U Hồn gật gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ vậy...

Hắn cũng cảm thấy Dương Khai đang ba hoa, Đoàn Hồng Trần là ai chứ, cho dù tự chém tu vi, thực lực tụt xuống nhiều, nhưng cũng không đến mức phải cần liên thủ đối địch cùng người khác. Tuy nhiên vừa vặn lúc này Đoàn Hồng Trần đang ở ngay U Hồn Cung của hắn, cho nên tiện thể hỏi một chút cũng không tốn công gì.

- Chờ chút!

Bỗng nhiên Đoàn Hồng Trần lại hô lên một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ hơi cổ quái, nói: - Người nói câu này, có bộ dáng như thế nào?

Hắn chợt nhớ tới, đúng là có người cùng kề vai chiến đấu qua với mình, hơn nữa còn là chuyện mới xảy ra không lâu.

U Hồn không đáp, chỉ tiện tay ở vung lên, không gian giữa hai người nhanh chóng nổi lên gợn sóng, một hình ảnh rõ ràng lập tức đập vào trong mắt Đoàn Hồng Trần, chính là Dương Khai đang cầm Bách Vạn Kiếm đứng ở lối đi Cổ Địa, xung quanh còn có một đống thi thể.

Đoàn Hồng Trần liếc mắt nhìn, khóe miệng lập tức co quắp, nói: - Sao lại là tiểu tử này...

U Hồn Đại Đế ngạc nhiên, nói: - Ngươi biết hắn?

Bỗng nhiên sắc mặt Đoàn Hồng Trần biến thành dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: - Có hóa thành tro bổn tọa cũng nhận được hắn, U Hồn, mau giết chết hắn, giúp bổn tọa giải tỏa một ngụm ác khí, bổn tọa sẽ nhớ kỹ nhân tình này của ngươi!

U Hồn Đại Đế thở dài một tiếng, nói: - Phệ Thiên, ngươi lại chạy ra ngoài lảm nhảm, cẩn thận bổn tọa không khách khí với ngươi, U Hồn Chỉ của bổn tọa cũng không phải là ăn chay đâu.

Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra, người vừa nói không phải là Đoàn Hồng Trần, mà là song hồn cộng thể với Đoàn Hồng Trần, Phệ Thiên Đại Đế Ô Quảng.

"Đoàn Hồng Trần" cười lên một tiếng quái dị, nói: - U Hồn, ngươi thật to gan, dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện cùng bổn tọa, năm xưa sao ngươi có can đảm này.

U Hồn Đại Đế mỉm cười, nói: - U Hồn Chỉ của bổn tọa cũng không phải là ăn chay...

Hắn không muốn chắc lại chuyện năm xưa, hiển nhiên là khi đó ăn nhiều thua thiệt dưới tay Phệ Thiên.

Sắc mặt "Đoàn Hồng Trần" trầm xuống, nói: - Ngươi có thể đổi sang câu khác hay không? Lúc nào cũng lấy câu này ra uy hiếp bổn tọa, có ý gì?

U Hồn Đại Đế mặt không đổi sắc, vẫn mỉm cười như cũ: - U Hồn Chỉ của bổn tọa...

- Con mẹ ngươi!

Cho dù là tâm tính Phệ Thiên Đại Đế kiên định, nhưng thời khắc này cũng không nhịn được văng tục.

Đúng lúc này, bỗng nhiên vẻ mặt dữ tợn của Đoàn Hồng Trần trong nháy mắt biến mất không thấy, thay vào đó chính là gương mặt phẫn nộ.

Bất cứ người nào đang nói chuyện lại đột nhiên bị linh hồn một kẻ khác cưỡng chế nắm giữ thân thể, cũng sẽ không nhịn nổi. Nhưng lão và Phệ Thiên, người này cũng không thể làm gì được người kia.

- Ngươi thật biết tiểu tử này? U Hồn thấy Phệ Thiên đã bị áp chế xuống, lúc này mới lên tiếng hỏi.

- Chậc chậc... Đoàn Hồng Trần chép chép miệng, nói: - Tiểu tử đã kể với ngươi lúc trước, chính là tên này.

U Hồn nhướng mày, nói: - Hắn chính là người cùng ngươi liên thủ công kích Phệ Thiên? Phá hỏng chuyện tốt của Phệ Thiên?

- Không sai, nhưng tình huống trong đó khá phức tạp, trong lúc nhất thời không thể nói rõ được, dù sao kết quả cuối cùng ngươi cũng thấy đấy. Đoàn Hồng Trần tỏ ra bất đắc dĩ nói.

U Hồn Đại Đế khẽ gật gật đầu, nói: - Nói vậy, đúng là hắn không có khoác lác?

- Ngươi định xử trí hắn sao? Đoàn Hồng Trần có chút lo âu nhìn hình ảnh Dương Khai trước mặt.

Hắn biết U Hồn Đại Đế Hồn đang giáng đến một nơi nào đó, dường như là nữ nhi của hắn gây chuyện gặp phải nguy hiểm gì đó. Đại Đế Hồn giáng cũng không phải chuyện đùa, dù sao cũng phải có thu hoạch gì đó mới coi là xong chuyện, cũng như một số bảo kiếm vậy, không xuất thì thôi, đã xuất ra khỏi vỏ nhất định phải uống máu.

Đại Đế Hồn giáng, không giết được người muốn giết liền chạy về, việc đó thật mất mặt.

Nếu là người khác thì cũng thôi, nhưng Dương Khai... Đoàn Hồng Trần thật tâm không muốn hắn chết ở trên tay U Hồn, dù sao lúc ở Toái Tinh Hải hắn cũng đã giúp lão rất nhiều.

U Hồn liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Ngươi muốn ta bỏ qua cho hắn?

Đều là lão yêu quái tu luyện không biết đã bao nhiêu năm, căn bản không cần nói rõ, U Hồn đã biết Đoàn Hồng Trần suy nghĩ cái gì, vừa lúc để cho lão già này thiếu mình một cái nhân tình.

U Hồn âm thầm tính toán.

- Ta cùng hắn không thân không quen, hắn sống hay chết không liên quan tới ta, ngươi muốn làm sao thì làm, cần gì hỏi ta. Đoàn Hồng Trần phất phất tay, tỏ ra không liên quan gì đến mình, bộ dáng cao cao tại thượng.

U Hồn có thể đoán được hắn nghĩ gì, sao hắn lại không đoán được U Hồn tính toán gì chứ? Vốn đã thiếu hắn một cái nhân tình, nếu còn thiếu một cái nữa, đời này chỉ sợ sẽ phải làm trâu làm ngựa cho U Hồn, vụ mua bán lỗ vốn này, hắn không làm!

- Được, vậy bổn tọa sẽ giết hắn! U Hồn gật đầu, nói tiếp: - Tiểu nữ tuy rằng có chỗ không đúng, nhưng cũng không phải ai cũng có thể khi dễ.

- Hắc hắc. Đoàn Hồng Trần biến hoá kỳ lạ cười, nói:

- Nếu ngươi muốn nữ nhi mình chôn cùng, thì cứ xuất thủ.

U Hồn trầm mặt xuống, nói: - Đoàn Hồng Trần, ngươi cũng quá xem thường bổn tọa rồi, mặc dù chỉ là một luồng Hồn giáng của bổn tọa, nhưng muốn xử lý một Đế Tôn nhất tầng cảnh cũng không thành vấn đề.

Đoàn Hồng Trần gật gù đắc ý nói: - Đế Tôn nhất tầng cảnh bình thường dĩ nhiên không có khả năng là đối thủ của ngươi, nhưng tiểu tử này... chậc chậc, không bình thường a, ngươi muốn xử lý hắn, chỉ sợ phải chịu chút tổn thất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.