Chương trước
Chương sau
Hai ngày trước, vị đại tiểu thư này bỗng nhiên tìm đến chỗ sơn động mà đám người Hoàng Tuyền Tông ẩn thân, một phen vênh mặt hất hàm sai khiến, giao trách nhiệm đám người Hoa Phi Trần đi giúp mình dạy dỗ một người.

Nghe nói người đó đã cứng rắn phụ bạc nàng.

Hoa Phi Trần cùng Doãn Nhạc Sinh nhức đầu không thôi. Dù sao bọn họ lần này tới Cổ Địa, mai phục nơi đây là vì đối phó Dương Khai, làm gì còn tâm tình đi quản chuyện vớ vẩn của người khác.

Nếu là người khác cũng đã đành, với thực lực và địa vị của Hoa Phi Trần cùng Doãn Nhạc Sinh chưa chắc cần để ý tới. Nhưng vị đại tiểu thư này lại không giống nhau, lai lịch của thiếu nữ này cực lớn, ngay cả Hoàng Tuyền Tông tông chủ thấy cũng phải khách khí. Lời nàng nói ra, Hoa Phi Trần cùng Doãn Nhạc Sinh không dám không tuân theo sao?

Trong lòng của hai người một mực mắng như giội máu chó lên đầu kẻ khi phụ vị tiểu thư này. Nếu không phải người này có mắt không tròng chọc ra việc, làm sao gây ra chuyện rắc rối bực này. Giúp một chuyện nhỏ ngược lại cũng không có gì, nhưng vạn nhất kinh động Dương Khai khiến hắn có đề phòng sẽ không hay.

Khó chịu thuộc về khó chịu, vị đại tiểu thư này ra lệnh thì bọn họ vẫn phải nghe theo.

Đang định nắm lỗ mũi nhận chịu luôn, Phong Khiếu chợt tới.

Một đám người tránh hai ngày trong sơn động cũng không thể ra ngoài, mãi cho tới khi xảy ra chuyện vừa rồi.

Trong lòng của Doãn Nhạc Sinh thấy vui một chút, mỉm cười nói: - Lâm Nhi tiểu thư, xem ra... chúng ta cần đối phó là cùng một người a.

- Cùng người? Gương mặt của Lâm Nhi ngạc nhiên, ngay cả Phù lão cũng trợn to con ngươi hỏi: - Đúng dịp thế nào?

Doãn Nhạc Sinh chậm rãi đứng dậy, đáp: - Không dối gạt hai vị, người này tên là Dương Khai. Ta cùng với hắn có ít khúc mắc, chuyến này sở dĩ tới Cổ Địa cũng chính là vì đối phó hắn.

Phù lão nghe vậy, vẻ mặt cổ quái nói: - Vì một người lại xuất động nhiều nhân thủ như thế, ngay cả Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận cũng chuẩn bị tế ra. Hoàng Tuyền Tông các ngươi có phải rất cho người ta mặt mũi hay không?

Thần sắc của Doãn Nhạc Sinh nghiêm lại, đáp: - Phù lão nhất thiết không nên coi thường người này. Ta không biết Phù lão có cùng người này giao thủ qua hay không, nhưng thực lực của người này cũng không đơn giản như thoạt nhìn ở mặt ngoài.

Sắc mặt của Phù lão đỏ lên, gật đầu nói: - Quả thật như thế!

Phù lão nhớ lại một màn cùng Dương Khai giằng co giao thủ trong Hoang Thành, lão ta cũng biết Doãn Nhạc Sinh không phải nói chuyện giật gân. Thanh niên kia rõ ràng tu vi một dạng với mình, đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh. Nhưng khơi khơi lại có thể chèn ép mình không thở được, ngay cả ý nghĩ đánh trả cũng không sinh ra được.

Nếu không phải như thế, lão ta làm gì cần tìm người của Hoàng Tuyền Tông hỗ trợ, bản thân của lão cũng là Đế Tôn, hiếm thấy có gì là lão không thể giải quyết.

- Bỏ qua một bên thực lực bản thân của hắn không nói. Người này còn tinh thông một môn lực lượng vô cùng bàng môn, đây mới là chỗ khiến ta để ý nhất. Nếu không cũng không cần xuất động Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận. Doãn Nhạc Sinh hừ lạnh nói, trên mặt lóe lên ít nhiều vẻ ghen tỵ.

- Lực lượng gì? Phù lão sợ hỏi.

- Lực lượng không gian.

- Chà... Phù lão hít vào một hơi lạnh, biểu lộ gương mặt khiếp sợ quả thực không thể che giấu, thất thanh nói: - Ngươi nói... Lực lượng không gian?

- Không sai. Sắc mặt của Doãn Nhạc Sinh lờ mờ, khẽ vuốt càm nói: - Hơn nữa trình độ lực lượng không gian của hắn đã có hỏa hầu sâu đậm, dường như có thể tùy ý xé rách không gian.

- Có chuyện bực này ư? Phù lão cả kinh thất sắc, ánh mắt lóe lên một cái, hồ nghi hỏi: - Chẳng lẽ... Người này là vị đệ tử trên Linh Thú Đảo?

Lão ta mặc dù không chỉ mặt gọi tên nói cho cùng là ai. Nhưng vô luận là Hoa Phi Trần hay là Doãn Nhạc Sinh, đều biết lão ta rốt cuộc đang nói người nào.

Nếu Dương Khai thật sự là người đệ tử đó thì phiền toái rồi. Người đó được xưng người thứ nhất dưới 10 đại Đế Tôn, cả Tinh Giới, trừ 10 Đế Tôn phong hiệu lớn đứng đầu, là thuộc về hắn cường đại nhất. Mà hắn còn ở trên Linh Thú Đảo, là người của Thú Vũ Đại Đế, nhận được sự coi trọng sâu sắc của Thú Vũ Đại Đế.

Đệ tử của hắn ai dám động chứ? Động đến hắn chẳng khác nào động đến Linh Thú Đảo, cho dù là với thân phận của Phù lão cùng Lâm Nhi cũng không gánh nổi cái hậu quả này.

Cho nên Phù lão không khỏi có chút khắc khoải trong lòng, cảm giác mình có phải chọc tới người nào không nên trêu hay không.

Doãn Nhạc Sinh lắc đầu nói: - Theo ta được biết, giữa tiểu tử này cùng vị đại nhân kia cũng không có quan hệ. Phù lão cứ yên tâm đi.

- Ngươi làm thế nào biết? Phù lão cẩn thận hỏi, lão ta có thể trở thành cận vệ của Lâm Nhi, đương nhiên là người cực kỳ cẩn thận.

Doãn Nhạc Sinh mỉm cười, đáp: - Bởi vì người này đến từ Nam Vực.

- Nam Vực...

Phù lão nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói: - Nếu là như vậy, trái lại cùng kia người không có quan hệ gì. Dừng một chút, lão ta chợt nói: - Hóa ra Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận của các ngươi là muốn phong tỏa không gian.

Doãn Nhạc Sinh cười gằn nói: - Đương nhiên, không có thần thông không gian, ta trái lại muốn nhìn một chút hắn có thể lật lên bọt sóng gì không.

Hoa Phi Trần bỗng nhiên chen miệng hỏi: - Tiểu tử kia có phải đã tấn thăng Đế Tôn hay không?

Môn hạ vị đệ tử họ Diêu đó là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng vẫn bị Dương Khai dùng một chưởng đánh chết. Mà Phù lão cùng Lâm Nhi cũng đã thua thiệt dưới tay của Dương Khai, đây không thể nghi ngờ cũng nói rõ một sự thật hắn đã là Đế Tôn, nếu không sao có thể làm đến loại trình độ này.

- Không sai, các ngươi cho rằng hắn là cảnh giới gì? Phù lão quái dị nhìn hắn.

Hoa Phi Trần cau mày đáp: - Doãn sư điệt nói lúc ở Toái Tinh Hải, hắn còn là Đạo Nguyên Cảnh, không nghĩ tới...

Doãn Nhạc Sinh mỉm cười, nói: - Tư chất của người này không tầm thường, cơ duyên nghịch thiên, có thể chiếm được cơ duyên tấn thăng Đế Tôn trong Toái Tinh Hải cũng không kỳ quái, sư điệt ta cũng chưa tấn thăng Đế Tôn. Nếu không phải như thế, ta cũng không cần thỉnh động Hoa sư thúc cùng chư vị sư huynh đệ xuất thủ giúp một tay.

Hắn một bộ dáng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, tựa hồ sớm có dự liệu với chuyện này.

- Toái Tinh Hải... hắn đi qua Toái Tinh Hải sao? Phù lão lại thất kinh:

- Đây chẳng phải là nói, hắn mới vừa tấn thăng Đế Tôn không lâu?

Một người vừa mới tấn thăng Đế Tôn Cảnh không lâu, có lẽ ngay cả cảnh giới cũng chưa củng cố. Một thanh niên mà đế nguyên còn không chuyển hóa hoàn toàn, có thể lấy ưu thế tuyệt đối chế trụ bản thân mình, điều này không khỏi làm Phù lão sinh ra một loại cảm giác vô cùng không chân thật.

Mình chẳng lẽ già rồi sao?

- Phù lão không cần kinh ngạc, mặc kệ hắn chiếm được cơ duyên gì, thực lực thì đã sao. Lần này hắn đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Gương mặt của Doãn Nhạc Sinh hiện lên vẻ thâm độc.

- Các ngươi càu nhàu cái gì? Lâm Nhi ở một bên nghe hồi lâu, thời khắc này không kiên nhẫn thúc giục: - Ta muốn các ngươi phải bắt được tên kia, giao cho bổn tiểu thư xử trí. Các ngươi còn không hành động, thậm thò nửa đi nửa ở ở nơi này làm cái gì chứ.

Doãn Nhạc Sinh quay đầu, mỉm cười nói: - Lâm Nhi tiểu thư đừng vội, đối phó người đó cần chút thủ đoạn đắc dụng mới được. Nhưng mà tiểu thư xin yên tâm, trong vòng năm ba ngày, Doãn mỗ nhất định hai tay dâng lên người đó. Đến lúc đấy Lâm Nhi tiểu thư muốn xử trí hắn sao thì cứ xử trí như vậy.

Lâm Nhi hừ hừ, nói: - Tốt nhất là như vậy, đến lúc đó bổn tiểu thư nhất định lột sạch y phục của hắn, vứt hắn xuống địa phương nhiều người nhất, để tất cả mọi người nhìn chuyện cười của hắn.

Nàng một bộ dáng nảy sinh ác độc, trên mặt một mảnh khoái ý, dường như đây cũng là sự trừng phạt lớn nhất đối với Dương Khai.

Lúc trước nàng cũng dùng lời này uy hiếp qua Trương Nhược Tích, cùng thời khắc này nói giống nhau như đúc.

Đám người Doãn Nhạc Sinh nghe xong, đều gương mặt mồ hôi lạnh.

Hoa Phi Trần nói: - Diêu sư điệt nếu đã chết, chỗ này không thể đợi nữa Người đó có lẽ tìm hiểu ra một ít tin tức gì, chưa chắc sẽ đến chui đầu vô lưới, chúng ta đổi địa phương bày ra bố trí khác.

Doãn Nhạc Sinh gật đầu nói: - Sư thúc làm chủ là được.

Hai người thương nghị xong, lập tức liền dẫn những đệ tử khác của Hoàng Tuyền Tông dời đi ra ngoài. Phù lão cùng Lâm Nhi đương nhiên theo sát phía sau.

..

- Ban lão, quãng đường còn lại đại khái có còn xa lắm không?

Bên trong kỳ vụ bao phủ, Ban lão ở phía trước dẫn đường, Trương Nhược Tích ở giữa, Dương Khai phía sau, thỉnh thoảng mấy cái âm hồn không có mắt đột kích, đều bị thoải mái giải quyết.

Sau khi đi hơn nữa ngày, Dương Khai mới bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Thanh âm của Ban lão ở phía trước truyền đến: - Lúc này mới hơn không đến một nửa lộ trình, nếu muốn đi ra lối đi, ít nhất phải mất thời gian hai ngày.

- Hai ngày... Dương Khai trầm ngâm một chút, nói: - Ban lão, tình huống trước chắc hẳn ông cũng thấy đấy, ta có chút ít cừu nhân dường như ở phía trước chờ ta. Thực lực bọn họ không tầm thường, người đông thế mạnh. Ông hãy đi trở về đường cũ trước, quãng đường còn lại, mình ta đi là được rồi.

Ban lão cười hắc hắc, nói: - Cái tên Hoàng Tuyền Tông tiểu lão nhi cũng hơi có nghe thấy. Ta quả thật không trêu chọc nổi. Nhưng trong lối đi Cổ Địa này, tiểu lão nhi vẫn phải có tự tin tới lui tự nhiên. Tiểu ca không cần phải lo lắng cho ta. Ta nếu đáp ứng dẫn bọn ngươi đi ra lối đi, đi vào Cổ Địa, thì tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa chừng. Chiêu bài của tiểu lão nhi tuy rằng không đáng giá, nhưng cũng không phải tùy tiện người nào có thể đập.

Ông ta cũng biết Dương Khai đề nghị như vậy là lo lắng ông ta bị dính líu gì đó. Nhưng nói thật, bên trong lối đi Cổ Địa này, ông ta thật sự không sợ những người khác, đánh không lại thì chỉ cần tránh một cái trong sương mù là được. Ngay cả Đế Tôn tam tầng cảnh tới cũng không nhất định có thể phát hiện tung tích của ông ta.

Ông ta quen thuộc đối với chỗ này chính là chỗ dựa lớn nhất của ông ta.

Ban lão dừng một chút, ông ta nói tiếp: - Tiểu ca yên tâm đi, bọn họ mặc dù thật sự muốn mai phục ngươi, cũng sẽ không lựa chọn động thủ ở loại địa phương quái dị như thế này. Theo ngu kiến của tiểu lão nhi, lối đi cửa ra mới là địa điểm tốt nhất để bọn họ mai phục, chỉ cần trước đó ta rời khỏi là được.

Ông ta nói cũng rất có đạo lý, cho dù Hoàng Tuyền Tông có âm mưu quỷ kế gì, bên trong lối đi này kỳ vụ bao phủ cũng không thể áp dụng, cho nên trên đoạn đường này hẳn là an toàn.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai cũng không miễn cưỡng nữa, gật đầu nói: - Vậy thì đa tạ Ban lão.

Một đường vô sự, ba người không ngừng đi về phía trước.

Trên đường cũng không nổi lên trắc trở gì quá lớn, Lôi Triều cùng Phong Khiếu nguy hiểm nhất đều đã qua. Với kinh nghiệm của Ban lão xem ra, trong vòng một tháng gần nhất, lối đi Cổ Địa đều tương đối an toàn, chỉ cần chú ý một ít âm hồn đánh lén là được.

Dương Khai vốn đang lo lắng Quỷ vương sẽ không từ bỏ ý đồ như thế. Dù sao trước đây chỗ sơn động hao tổn nhiều âm hồn quỷ vật như vậy, sau khi đi nửa ngày hắn lại phát hiện mình có chút quá lo lắng.

Có lẽ là Quỷ vương cũng biết, mặc dù tự mình xuất thủ cũng không có biện pháp gì cầm giữ Dương Khai, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, không trêu chọc hắn nữa.

Còn những âm hồn quỷ vật bị đánh chết đó... lối đi Cổ Địa chưa bao giờ thiếu hụt cái này, chết một ít thì chết một ít, luôn có thể bổ sung trở lại.

Lộ tuyến mà Ban lão đi tiếp vẫn quanh co như cũ, không có quy luật chút nào. Có Khuê Giáp Châu chỉ dẫn, ba người ngược lại cũng không đi rời ra, trước sau giữ vững khoảng cách ba bước. Hai ngày trước, vị đại tiểu thư này bỗng nhiên tìm đến chỗ sơn động mà đám người Hoàng Tuyền Tông ẩn thân, một phen vênh mặt hất hàm sai khiến, giao trách nhiệm đám người Hoa Phi Trần đi giúp mình dạy dỗ một người.

Nghe nói người đó đã cứng rắn phụ bạc nàng.

Hoa Phi Trần cùng Doãn Nhạc Sinh nhức đầu không thôi. Dù sao bọn họ lần này tới Cổ Địa, mai phục nơi đây là vì đối phó Dương Khai, làm gì còn tâm tình đi quản chuyện vớ vẩn của người khác.

Nếu là người khác cũng đã đành, với thực lực và địa vị của Hoa Phi Trần cùng Doãn Nhạc Sinh chưa chắc cần để ý tới. Nhưng vị đại tiểu thư này lại không giống nhau, lai lịch của thiếu nữ này cực lớn, ngay cả Hoàng Tuyền Tông tông chủ thấy cũng phải khách khí. Lời nàng nói ra, Hoa Phi Trần cùng Doãn Nhạc Sinh không dám không tuân theo sao?

Trong lòng của hai người một mực mắng như giội máu chó lên đầu kẻ khi phụ vị tiểu thư này. Nếu không phải người này có mắt không tròng chọc ra việc, làm sao gây ra chuyện rắc rối bực này. Giúp một chuyện nhỏ ngược lại cũng không có gì, nhưng vạn nhất kinh động Dương Khai khiến hắn có đề phòng sẽ không hay.

Khó chịu thuộc về khó chịu, vị đại tiểu thư này ra lệnh thì bọn họ vẫn phải nghe theo.

Đang định nắm lỗ mũi nhận chịu luôn, Phong Khiếu chợt tới.

Một đám người tránh hai ngày trong sơn động cũng không thể ra ngoài, mãi cho tới khi xảy ra chuyện vừa rồi.

Trong lòng của Doãn Nhạc Sinh thấy vui một chút, mỉm cười nói: - Lâm Nhi tiểu thư, xem ra... chúng ta cần đối phó là cùng một người a.

- Cùng người? Gương mặt của Lâm Nhi ngạc nhiên, ngay cả Phù lão cũng trợn to con ngươi hỏi: - Đúng dịp thế nào?

Doãn Nhạc Sinh chậm rãi đứng dậy, đáp: - Không dối gạt hai vị, người này tên là Dương Khai. Ta cùng với hắn có ít khúc mắc, chuyến này sở dĩ tới Cổ Địa cũng chính là vì đối phó hắn.

Phù lão nghe vậy, vẻ mặt cổ quái nói: - Vì một người lại xuất động nhiều nhân thủ như thế, ngay cả Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận cũng chuẩn bị tế ra. Hoàng Tuyền Tông các ngươi có phải rất cho người ta mặt mũi hay không?

Thần sắc của Doãn Nhạc Sinh nghiêm lại, đáp: - Phù lão nhất thiết không nên coi thường người này. Ta không biết Phù lão có cùng người này giao thủ qua hay không, nhưng thực lực của người này cũng không đơn giản như thoạt nhìn ở mặt ngoài.

Sắc mặt của Phù lão đỏ lên, gật đầu nói: - Quả thật như thế!

Phù lão nhớ lại một màn cùng Dương Khai giằng co giao thủ trong Hoang Thành, lão ta cũng biết Doãn Nhạc Sinh không phải nói chuyện giật gân. Thanh niên kia rõ ràng tu vi một dạng với mình, đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh. Nhưng khơi khơi lại có thể chèn ép mình không thở được, ngay cả ý nghĩ đánh trả cũng không sinh ra được.

Nếu không phải như thế, lão ta làm gì cần tìm người của Hoàng Tuyền Tông hỗ trợ, bản thân của lão cũng là Đế Tôn, hiếm thấy có gì là lão không thể giải quyết.

- Bỏ qua một bên thực lực bản thân của hắn không nói. Người này còn tinh thông một môn lực lượng vô cùng bàng môn, đây mới là chỗ khiến ta để ý nhất. Nếu không cũng không cần xuất động Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận. Doãn Nhạc Sinh hừ lạnh nói, trên mặt lóe lên ít nhiều vẻ ghen tỵ.

- Lực lượng gì? Phù lão sợ hỏi.

- Lực lượng không gian.

- Chà... Phù lão hít vào một hơi lạnh, biểu lộ gương mặt khiếp sợ quả thực không thể che giấu, thất thanh nói: - Ngươi nói... Lực lượng không gian?

- Không sai. Sắc mặt của Doãn Nhạc Sinh lờ mờ, khẽ vuốt càm nói: - Hơn nữa trình độ lực lượng không gian của hắn đã có hỏa hầu sâu đậm, dường như có thể tùy ý xé rách không gian.

- Có chuyện bực này ư? Phù lão cả kinh thất sắc, ánh mắt lóe lên một cái, hồ nghi hỏi: - Chẳng lẽ... Người này là vị đệ tử trên Linh Thú Đảo?

Lão ta mặc dù không chỉ mặt gọi tên nói cho cùng là ai. Nhưng vô luận là Hoa Phi Trần hay là Doãn Nhạc Sinh, đều biết lão ta rốt cuộc đang nói người nào.

Nếu Dương Khai thật sự là người đệ tử đó thì phiền toái rồi. Người đó được xưng người thứ nhất dưới 10 đại Đế Tôn, cả Tinh Giới, trừ 10 Đế Tôn phong hiệu lớn đứng đầu, là thuộc về hắn cường đại nhất. Mà hắn còn ở trên Linh Thú Đảo, là người của Thú Vũ Đại Đế, nhận được sự coi trọng sâu sắc của Thú Vũ Đại Đế.

Đệ tử của hắn ai dám động chứ? Động đến hắn chẳng khác nào động đến Linh Thú Đảo, cho dù là với thân phận của Phù lão cùng Lâm Nhi cũng không gánh nổi cái hậu quả này.

Cho nên Phù lão không khỏi có chút khắc khoải trong lòng, cảm giác mình có phải chọc tới người nào không nên trêu hay không.

Doãn Nhạc Sinh lắc đầu nói: - Theo ta được biết, giữa tiểu tử này cùng vị đại nhân kia cũng không có quan hệ. Phù lão cứ yên tâm đi.

- Ngươi làm thế nào biết? Phù lão cẩn thận hỏi, lão ta có thể trở thành cận vệ của Lâm Nhi, đương nhiên là người cực kỳ cẩn thận.

Doãn Nhạc Sinh mỉm cười, đáp: - Bởi vì người này đến từ Nam Vực.

- Nam Vực...

Phù lão nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói: - Nếu là như vậy, trái lại cùng kia người không có quan hệ gì. Dừng một chút, lão ta chợt nói: - Hóa ra Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận của các ngươi là muốn phong tỏa không gian.

Doãn Nhạc Sinh cười gằn nói: - Đương nhiên, không có thần thông không gian, ta trái lại muốn nhìn một chút hắn có thể lật lên bọt sóng gì không.

Hoa Phi Trần bỗng nhiên chen miệng hỏi: - Tiểu tử kia có phải đã tấn thăng Đế Tôn hay không?

Môn hạ vị đệ tử họ Diêu đó là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng vẫn bị Dương Khai dùng một chưởng đánh chết. Mà Phù lão cùng Lâm Nhi cũng đã thua thiệt dưới tay của Dương Khai, đây không thể nghi ngờ cũng nói rõ một sự thật hắn đã là Đế Tôn, nếu không sao có thể làm đến loại trình độ này.

- Không sai, các ngươi cho rằng hắn là cảnh giới gì? Phù lão quái dị nhìn hắn.

Hoa Phi Trần cau mày đáp: - Doãn sư điệt nói lúc ở Toái Tinh Hải, hắn còn là Đạo Nguyên Cảnh, không nghĩ tới...

Doãn Nhạc Sinh mỉm cười, nói: - Tư chất của người này không tầm thường, cơ duyên nghịch thiên, có thể chiếm được cơ duyên tấn thăng Đế Tôn trong Toái Tinh Hải cũng không kỳ quái, sư điệt ta cũng chưa tấn thăng Đế Tôn. Nếu không phải như thế, ta cũng không cần thỉnh động Hoa sư thúc cùng chư vị sư huynh đệ xuất thủ giúp một tay.

Hắn một bộ dáng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, tựa hồ sớm có dự liệu với chuyện này.

- Toái Tinh Hải... hắn đi qua Toái Tinh Hải sao? Phù lão lại thất kinh:

- Đây chẳng phải là nói, hắn mới vừa tấn thăng Đế Tôn không lâu?

Một người vừa mới tấn thăng Đế Tôn Cảnh không lâu, có lẽ ngay cả cảnh giới cũng chưa củng cố. Một thanh niên mà đế nguyên còn không chuyển hóa hoàn toàn, có thể lấy ưu thế tuyệt đối chế trụ bản thân mình, điều này không khỏi làm Phù lão sinh ra một loại cảm giác vô cùng không chân thật.

Mình chẳng lẽ già rồi sao?

- Phù lão không cần kinh ngạc, mặc kệ hắn chiếm được cơ duyên gì, thực lực thì đã sao. Lần này hắn đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Gương mặt của Doãn Nhạc Sinh hiện lên vẻ thâm độc.

- Các ngươi càu nhàu cái gì? Lâm Nhi ở một bên nghe hồi lâu, thời khắc này không kiên nhẫn thúc giục: - Ta muốn các ngươi phải bắt được tên kia, giao cho bổn tiểu thư xử trí. Các ngươi còn không hành động, thậm thò nửa đi nửa ở ở nơi này làm cái gì chứ.

Doãn Nhạc Sinh quay đầu, mỉm cười nói: - Lâm Nhi tiểu thư đừng vội, đối phó người đó cần chút thủ đoạn đắc dụng mới được. Nhưng mà tiểu thư xin yên tâm, trong vòng năm ba ngày, Doãn mỗ nhất định hai tay dâng lên người đó. Đến lúc đấy Lâm Nhi tiểu thư muốn xử trí hắn sao thì cứ xử trí như vậy.

Lâm Nhi hừ hừ, nói: - Tốt nhất là như vậy, đến lúc đó bổn tiểu thư nhất định lột sạch y phục của hắn, vứt hắn xuống địa phương nhiều người nhất, để tất cả mọi người nhìn chuyện cười của hắn.

Nàng một bộ dáng nảy sinh ác độc, trên mặt một mảnh khoái ý, dường như đây cũng là sự trừng phạt lớn nhất đối với Dương Khai.

Lúc trước nàng cũng dùng lời này uy hiếp qua Trương Nhược Tích, cùng thời khắc này nói giống nhau như đúc.

Đám người Doãn Nhạc Sinh nghe xong, đều gương mặt mồ hôi lạnh.

Hoa Phi Trần nói: - Diêu sư điệt nếu đã chết, chỗ này không thể đợi nữa Người đó có lẽ tìm hiểu ra một ít tin tức gì, chưa chắc sẽ đến chui đầu vô lưới, chúng ta đổi địa phương bày ra bố trí khác.

Doãn Nhạc Sinh gật đầu nói: - Sư thúc làm chủ là được.

Hai người thương nghị xong, lập tức liền dẫn những đệ tử khác của Hoàng Tuyền Tông dời đi ra ngoài. Phù lão cùng Lâm Nhi đương nhiên theo sát phía sau.

..

- Ban lão, quãng đường còn lại đại khái có còn xa lắm không?

Bên trong kỳ vụ bao phủ, Ban lão ở phía trước dẫn đường, Trương Nhược Tích ở giữa, Dương Khai phía sau, thỉnh thoảng mấy cái âm hồn không có mắt đột kích, đều bị thoải mái giải quyết.

Sau khi đi hơn nữa ngày, Dương Khai mới bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Thanh âm của Ban lão ở phía trước truyền đến: - Lúc này mới hơn không đến một nửa lộ trình, nếu muốn đi ra lối đi, ít nhất phải mất thời gian hai ngày.

- Hai ngày... Dương Khai trầm ngâm một chút, nói: - Ban lão, tình huống trước chắc hẳn ông cũng thấy đấy, ta có chút ít cừu nhân dường như ở phía trước chờ ta. Thực lực bọn họ không tầm thường, người đông thế mạnh. Ông hãy đi trở về đường cũ trước, quãng đường còn lại, mình ta đi là được rồi.

Ban lão cười hắc hắc, nói: - Cái tên Hoàng Tuyền Tông tiểu lão nhi cũng hơi có nghe thấy. Ta quả thật không trêu chọc nổi. Nhưng trong lối đi Cổ Địa này, tiểu lão nhi vẫn phải có tự tin tới lui tự nhiên. Tiểu ca không cần phải lo lắng cho ta. Ta nếu đáp ứng dẫn bọn ngươi đi ra lối đi, đi vào Cổ Địa, thì tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa chừng. Chiêu bài của tiểu lão nhi tuy rằng không đáng giá, nhưng cũng không phải tùy tiện người nào có thể đập.

Ông ta cũng biết Dương Khai đề nghị như vậy là lo lắng ông ta bị dính líu gì đó. Nhưng nói thật, bên trong lối đi Cổ Địa này, ông ta thật sự không sợ những người khác, đánh không lại thì chỉ cần tránh một cái trong sương mù là được. Ngay cả Đế Tôn tam tầng cảnh tới cũng không nhất định có thể phát hiện tung tích của ông ta.

Ông ta quen thuộc đối với chỗ này chính là chỗ dựa lớn nhất của ông ta.

Ban lão dừng một chút, ông ta nói tiếp: - Tiểu ca yên tâm đi, bọn họ mặc dù thật sự muốn mai phục ngươi, cũng sẽ không lựa chọn động thủ ở loại địa phương quái dị như thế này. Theo ngu kiến của tiểu lão nhi, lối đi cửa ra mới là địa điểm tốt nhất để bọn họ mai phục, chỉ cần trước đó ta rời khỏi là được.

Ông ta nói cũng rất có đạo lý, cho dù Hoàng Tuyền Tông có âm mưu quỷ kế gì, bên trong lối đi này kỳ vụ bao phủ cũng không thể áp dụng, cho nên trên đoạn đường này hẳn là an toàn.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai cũng không miễn cưỡng nữa, gật đầu nói: - Vậy thì đa tạ Ban lão.

Một đường vô sự, ba người không ngừng đi về phía trước.

Trên đường cũng không nổi lên trắc trở gì quá lớn, Lôi Triều cùng Phong Khiếu nguy hiểm nhất đều đã qua. Với kinh nghiệm của Ban lão xem ra, trong vòng một tháng gần nhất, lối đi Cổ Địa đều tương đối an toàn, chỉ cần chú ý một ít âm hồn đánh lén là được.

Dương Khai vốn đang lo lắng Quỷ vương sẽ không từ bỏ ý đồ như thế. Dù sao trước đây chỗ sơn động hao tổn nhiều âm hồn quỷ vật như vậy, sau khi đi nửa ngày hắn lại phát hiện mình có chút quá lo lắng.

Có lẽ là Quỷ vương cũng biết, mặc dù tự mình xuất thủ cũng không có biện pháp gì cầm giữ Dương Khai, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, không trêu chọc hắn nữa.

Còn những âm hồn quỷ vật bị đánh chết đó... lối đi Cổ Địa chưa bao giờ thiếu hụt cái này, chết một ít thì chết một ít, luôn có thể bổ sung trở lại.

Lộ tuyến mà Ban lão đi tiếp vẫn quanh co như cũ, không có quy luật chút nào. Có Khuê Giáp Châu chỉ dẫn, ba người ngược lại cũng không đi rời ra, trước sau giữ vững khoảng cách ba bước.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.