Chương trước
Chương sau
Nếu vậy, còn dư lại hơn 20 cây linh dược không có biện pháp lấy đi, thì trực tiếp dời hai mảnh vườn thuốc này đi luôn.

Loại hành động điên cuồng này, cũng chỉ có Dương Khai mới có thể làm được, bởi vì hắn có Huyền Giới Châu, có thể chứa được hai mảnh vườn thuốc này.

Đổi thành bất kỳ người nào khác chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Ầm ầm.

Thần niệm bao phủ xuống, hai khu vườn thuốc liền bay lên, trông như hai tòa đảo nhỏ lơ lửng trên không. Ngay sau đó, Dương Khai mở Huyền Giới Châu ra, ném thẳng vườn thuốc bên trong, bố trí ở bên cạnh vườn thuốc của mình.

Sau khi dùng thần niệm dò xét một phen, xác định hơn 20 cây linh dược kia không bị thương tổn gì, cũng không có dấu hiệu chết héo, lúc này Dương Khai mới yên lòng.

Tuy nhiên Dương Khai vẫn không định dừng tay, hắn tỏ ra dứt khoát quay đầu nhìn lại, bất kể lực lượng tiêu hao, lại mất hết nửa ngày nữa, đem toàn bộ mười mấy mảnh vườn thuốc đều đưa vào Huyền Giới Châu.

Thượng Cổ Dược Viên này có thể sản sinh ra nhiều linh dược vạn năm như vậy, có lẽ trong đất ẩn chứa thứ kỳ diệu gì đó. Thổ địa như vậy tất nhiên là vô cùng phì nhiêu, Dương Khai đưa chúng vào Huyền Giới Châu, cũng có thể mở rộng vườn thuốc của mình, sau này có chuyển kỳ hoa dị thảo gì vào trong cũng sẽ tăng thêm khả năng sống sót.

Xong xuôi hết thảy mọi chuyện, Dương Khai liền cẩn thận kiểm tra lại phiến Thượng Cổ Dược Viên này, xác định không còn bỏ sót cái gì, lúc này mới dẫn theo Trương Nhược Tích rời khỏi.

Nửa tháng sau.

Trên mộc thuyền, Dương Khai cùng Trương Nhược Tích đang cấp tốc bay đi vù vù.

Phóng mắt nhìn tới, bốn phía là một vùng hoang vắng, trong vòng trăm dặm không thấy bóng người.

Trong khoảng thời gian qua, càng đi về phía trước càng thưa thớt người, mới bắt đầu còn có thể ngẫu nhiên gặp được mấy tòa thành trì, nhưng càng về sau, hai người bay suốt nửa ngày cũng không thấy một bóng người.

Trương Nhược Tích không biết Dương Khai muốn đi nơi nào, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ đi theo, rảnh rỗi thì luyện hóa Vạn Thú Ấn, thời gian cứ như vậy trôi qua thật nhanh.

Một ngày nọ, bỗng nhiên phía dưới chợt xuất hiện một tòa thành trì cũ nát. Thành trì này trông vô cùng cổ quái, dường như là bị người ta xây chắp nối lung tung vậy, nhìn tổng thể trông rất lộn xộn, không có chút mỹ cảm nào, đông một khóm nhà, tây một khóm nhà.

Song một thành trì vô cùng rách nát như vậy, không ngờ bên trong lại vô cùng náo nhiệt, không ít võ giả đều sinh hoạt trong thành này, khí tức từng người rất hung ác, có vẻ vô cùng không dễ chọc.

Dương Khai quan sát một hồi, rồi điều khiển mộc thuyền trực tiếp bay xuống dưới.

Không bao lâu, hắn và Trương Nhược Tích đã vào bên trong thành.

Thành trì này dường như cũng không có lấy một cái tên, số lượng võ giả lui tới không ít, lại rất vội vã.

Mà ở khu vực hai bên đường chật hẹp lại có vô số tiểu thương bày quầy bán hàng, không ngừng hét to mời chào, thu hút sự chú ý của người đi đường.

Vừa tiến vào trong thành, Dương Khai và Trương Nhược Tích đã nghe được muôn hình vạn trạng tiếng mời chào.

- Vật liệu cấp Đế, Thái m Tử Ngọc, vật liệu chăm sóc Đế Bảo tuyệt hảo, người đi ngang qua không nên bỏ qua, tới nhìn một chút đi.

- Thượng phẩm linh dược cấp Đế, Huyền Minh Ngưng Thần Thảo, cho dù không luyện đan, trực tiếp uống vào cũng có chỗ tốt cực lớn đối với thần hồn, chỉ đổi không bán, không thành thật chớ quấy rầy.

- Công pháp độc môn Kim Cương Bất Phôi Quyết do tông chủ Sơn Nhạc Phái, Đoàn Tam Thái tiền bối - cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh từ một ngàn năm trước để lại. Tu luyện công pháp này có thể tôi luyện thành kim thân, bất hủ bất diệt, bán rẻ, chỉ cần 10 triệu nguyên tinh trung phẩm, đây chính là công pháp ta liều chết lấy từ trong Cổ Địa về, không nên bỏ lỡ.

- Cái gì, ai nói đây là hàng giả, tới tới tới, nói lớn một chút, bảo đảm đại gia không đánh chết ngươi.

- Vị trí của dị thú bậc mười hai, ấu thú Lục Vĩ Linh Hồ, đây chính là dị thú có huyết mạch thánh linh Cửu Vĩ Linh Hồ, bằng hữu nào muốn thuần hóa có thể gặp mặt nói chuyện, bản nhân sẽ dẫn đường phục vụ có thù lao.

...

Hai mắt Trương Nhược Tích trợn tròn, nhìn trái nhìn phải, xung quanh bốn phía đều đem lại cho nàng cảm giác hết sức mới lạ.

Quan sát một hồi, nàng mới kéo kéo gấu áo Dương Khai, thấp giọng nói: - Tiên sinh, đây là nơi nào vậy, sao lại có nhiều vật liệu cấp Đế bán ra như vậy, thậm chí còn có người bán ra công pháp tuyệt thế cùng vị trí ấu thú cấp Đế? Rồi bọn họ còn nói cái gì mà Cổ Địa nữa, đó là nơi nào?

Nếu như nói bán vật liệu cấp Đế thì cũng còn chấp nhận được đi, đằng này còn khoe ra cả công pháp cùng vị trí ấu thú cấp Đế, chuyện như vậy quả thực quá mức ly kỳ.

Tuy nhiên quan sát một hồi, Trương Nhược Tích cũng biết được ít nhiều, đồ vật của những người này bán ra, dường như đều lấy từ một nơi gọi là Cổ Địa ra ngoài, người bán vị trí ấu thú cấp đế, cũng cần phải dẫn người mua tới Cổ Địa để thuần hóa.

Thành trì này tuy hỗn loạn, nhưng vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa Trương Nhược Tích nhìn khắp lượt, thấy võ giả ở đây không ngờ cơ bản đều là Đạo Nguyên Cảnh trở lên, võ giả dưới Đạo Nguyên Cảnh số lượng rất hiếm.

Thậm chí nàng còn thoáng thấy được vài cường giả trên người tản ra khí tức Đế Tôn Cảnh.

Một địa phương như vậy, vì cái gì lại có thể hấp dẫn nhiều cường giả đến đây như vậy?

Dương Khai mỉm cười, nói: - Nơi này là phụ cận Man Hoang Cổ Địa, Cổ Địa trong miệng bọn họ, chính là Man Hoang Cổ Địa.

- Man Hoang Cổ Địa? Trương Nhược Tích nghe vậy liền tỏ ra ngạc nhiên, hiển nhiên là nàng chưa từng nghe nói qua.

Dương Khai nói: - Man Hoang Cổ Địa kia ta cũng không biết rõ lắm, nhưng nghe nói nơi đó là một khu vực không thể thăm dò được, bên trong có vô số yêu thú cường đại sinh sống, thậm chí có thánh linh tồn tại, còn có rất nhiều nguy hiểm trí mạng khác, ngay cả Đế Tôn Cảnh ở nơi đó cũng không thể bảo đảm an toàn của mình.

- Nơi nguy hiểm như vậy, lại vẫn có nhiều người đi vào, chẳng lẽ bên trong có rất nhiều thứ tốt sao? Trương Nhược Tích lập tức nghĩ tới chỗ mấu chốt.

Dương Khai cười nói: - Con người xưa nay cứ thấy lợi là đổ xô tới, không có lợi ích, sao có thể thu hút bao nhiêu cường giả như vậy. Tuy Man Hoang Cổ Địa nguy hiểm, nhưng tài nguyên trong đó lại vô cùng phong phú. Đồ vật những người ở đây bày bán, đại đa số đều mang một tia khí tức hoang dã, quả thật là từ Cổ Địa mang ra, ngay cả Sơn Hà Đỉnh của Nguyên Đỉnh Đại Đế cũng là từ Man Hoang Cổ Địa mang ra ngoài.

- Sơn Hà Đỉnh? Hai mắt Trương Nhược Tích sáng ngời, vẻ mặt hưng phấn, nàng cũng từng tham gia lịch lãm tại Toái Tinh Hải, dĩ nhiên nghe đã nói qua đại danh Sơn Hà Đỉnh, chỉ có điều nàng không biết Sơn Hà Đỉnh hiện tại đang ở trong tay Dương Khai mà thôi.

Nàng hít sâu một hơi, lên tiếng: - Tiên sinh tới đây, là chuẩn bị đi vào Cổ Địa sao?

Dương Khai gật đầu nói: - Không sai, ta vì Man Hoang Cổ Địa mà đến.

Căn cứ tin tức Doãn Nhạc Sinh cung cấp, năm xưa Tiểu Tiểu cùng bị truyền tống với hắn đến Đông Vực, chỉ là lúc ấy Doãn Nhạc Sinh đang bị thương, tự thấy không phải đối thủ Tiểu Tiểu, cho nên mới không dám tìm nó gây phiền toái, nhưng hắn vẫn theo đuôi Tiểu Tiểu, muốn xem thử có thể tìn được cơ hội bắt giữ sinh linh kỳ dị này không.

Nào ngờ, Tiểu Tiểu lại tiến thẳng vào Man Hoang Cổ Địa.

Khi đó tuy rằng Doãn Nhạc Sinh không biết Man Hoang Cổ Địa, nhưng bản năng hắn mách bảo, bên trong đó rất nguy hiểm, cho nên không thể không buông tha, rời đi.

Từ đó, hắn không còn gặp qua Tiểu Tiểu nữa.

Nếu như hắn nói không sai, như vậy hiện tại Tiểu Tiểu nhất định đang ở trong Man Hoang Cổ Địa, chỉ là không biết còn sống hay chết.

Mà dưới sự ước thúc của Thần Hồn Khế, Dương Khai đoán chừng Doãn Nhạc Sinh cũng sẽ không nói dối mình, trừ khi hắn có bí thuật lẩn tránh Thần Hồn Khế trừng phạt.

Nhưng bất kể như thế nào, Dương Khai đều phải tới Man Hoang Cổ Địa một chuyến.

Đối với Man Hoang Cổ Địa, Dương Khai cũng không biết nhiều, cho nên nhất định phải tìm hiểu một ít tin tức.

Thật ra Dương Khai còn một nhân tuyển thích hợp, chính là Tề Hải của Tề Gia Bảo.

Khi ở trong Toái Tinh Hải, người này đã từng hết lời mời Dương Khai tới Tề Gia Bảo làm khách, mà Tề Gia Bảo lại ở ngay phụ cận Man Hoang Cổ Địa, thân là người Tề gia, nhất định Tề Hải hiểu rất rõ Man Hoang Cổ Địa, biết rất nhiều bí mật mà người khác không biết.

Nếu có hắn hỗ trợ, Dương Khai đoán rằng độ an toàn của mình khi tiến vào Man Hoang Cổ Địa sẽ đề cao hơn vài thành.

Chỉ tiếc nguyên nhân chủ yếu nhất mà Tề Hải mời Dương Khai, chính là Phượng Hoàng Chân Hỏa.

Phu nhân Tề Hải, khi vào Man Hoang Cổ Địa lịch lãm, bị trúng phải Thiên Sương Địa Lâm, một trong 10 đại tuyệt độc, mạng sống không còn bao lâu. Trong thiên hạ này, chỉ có Phượng Hoàng Chân Hỏa ẩn chứa niết bàn lực trong đó mới có thể làm cho nàng cải tử hồi sinh.

Tề Hải đi vào Toái Tinh Hải, mục đích chủ yếu nhất cũng là tìm Phượng Hoàng Chân Hỏa, thu phục nó, sau đó trở về cứu phu nhân của mình, chỉ tiếc hắn không có cái phúc duyên kia.

Mà hiện tại, Phượng Hoàng Chân Hỏa đang được Lưu Viêm luyện hóa, Lưu Viêm lại đi cùng Cửu Phượng tới Linh Thú Đảo, nên dĩ nhiên Dương Khai không thể đi tìm Tề Hải hỗ trợ, tránh phải lúng túng khi gặp mặt.

Tề Hải suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng chỉ cần có Phượng Hoàng Chân Hỏa là có thể cứu phu nhân hắn một mạng, nhưng hắn lại không biết, luyện hóa Phượng Hoàng Chân Hỏa cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa phải mất thời gian rất dài.

Khi Dương Khai đang cùng Trương Nhược Tích nói chuyện, chợt một tên đầu trâu mặt ngựa híp mắt lại, ánh mắt lóe sáng tiến tới trước mặt Dương Khai, cười hề hề rồi nhỏ giọng nói: - Bằng hữu, trên tay ta có một linh quả cấp Đế, Cửu Tiêu Kiền Vân Quả, bán rẻ cho ngươi, có muốn không?

Vừa dứt lời, hắn liền lật lòng bàn tay, bỗng nhiên trên tay hắn xuất hiện một thứ quả đỏ rực, tỏa ra dao động linh khí nồng đậm, tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, hắn lại thu trái cây kia lại.

Dao động linh khí cường đại dẫn tới võ giả chung quanh đều hơi kinh hãi, đồng loạt quay đầu nhìn lại về phía này.

Tuy nhiên có vài chủ nhân của mấy quầy hàng sau khi liếc mắt nhìn, đều lộ ra vẻ cổ quái, rất nhanh liền chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

- Cửu Tiêu Kiền Vân Quả? Khóe miệng Dương Khai nhếch lên, lộ ra thâm ý sâu sắc.

Mà Trương Nhược Tích lại nhướng mày, lẳng lặng lui về sau một bước, bởi vì người này chẳng những quần áo dơ dáy, mà trên người còn bốc ra một thứ mùi là lạ, dường như đã rất lâu không tắm vậy, khiến người khác khó có thể nhịn nổi. Càng khiến cho người ta khó có thể chịu nổi chính là, tên này vừa mở miệng đã lộ ra hàm răng vàng khè, muốn ghê tởm bao nhiêu có ghê tởm bấy nhiêu.

- Có muốn hay không? Tên này thấp giọng hỏi, dường như sợ bị người khác nghe được vậy. - Đây chính là thứ ta vào sinh ra tử trong Cổ Địa mới lấy được đó, bên cạnh nó còn có một con yêu thú bậc mười hai bảo vệ.

- Còn có yêu thú bậc mười hai bảo vệ? Dương Khai tỏ ra không nói nên lời hỏi lại.

Với ánh mắt luyện đan sư cấp Đế của hắn, chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra, Cửu Tiêu Kiền Vân Quả này chính là hàng giả, Cửu Tiêu Kiền Vân Quả chân chính đúng là linh dược cấp Đế, hơn nữa vô cùng thưa thớt, nhưng linh khí nội liễm, tuyệt đối sẽ không tỏa ra dao động linh khí nồng đậm như vậy.

Bên cạnh Cửu Tiêu Kiền Vân Quả chỉ có một loại yêu thú bảo vệ, đó chính là Cửu Tiêu Lôi Mãng, nó đúng là bậc mười hai, nhưng người trước mắt này chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nếu thật sự đụng phải Cửu Tiêu Lôi Mãng chỉ sợ đã bị nuốt đến ngay cả cặn bã cũng không còn, sao còn có cơ hội sống sót trở về chứ. Nếu vậy, còn dư lại hơn 20 cây linh dược không có biện pháp lấy đi, thì trực tiếp dời hai mảnh vườn thuốc này đi luôn.

Loại hành động điên cuồng này, cũng chỉ có Dương Khai mới có thể làm được, bởi vì hắn có Huyền Giới Châu, có thể chứa được hai mảnh vườn thuốc này.

Đổi thành bất kỳ người nào khác chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Ầm ầm.

Thần niệm bao phủ xuống, hai khu vườn thuốc liền bay lên, trông như hai tòa đảo nhỏ lơ lửng trên không. Ngay sau đó, Dương Khai mở Huyền Giới Châu ra, ném thẳng vườn thuốc bên trong, bố trí ở bên cạnh vườn thuốc của mình.

Sau khi dùng thần niệm dò xét một phen, xác định hơn 20 cây linh dược kia không bị thương tổn gì, cũng không có dấu hiệu chết héo, lúc này Dương Khai mới yên lòng.

Tuy nhiên Dương Khai vẫn không định dừng tay, hắn tỏ ra dứt khoát quay đầu nhìn lại, bất kể lực lượng tiêu hao, lại mất hết nửa ngày nữa, đem toàn bộ mười mấy mảnh vườn thuốc đều đưa vào Huyền Giới Châu.

Thượng Cổ Dược Viên này có thể sản sinh ra nhiều linh dược vạn năm như vậy, có lẽ trong đất ẩn chứa thứ kỳ diệu gì đó. Thổ địa như vậy tất nhiên là vô cùng phì nhiêu, Dương Khai đưa chúng vào Huyền Giới Châu, cũng có thể mở rộng vườn thuốc của mình, sau này có chuyển kỳ hoa dị thảo gì vào trong cũng sẽ tăng thêm khả năng sống sót.

Xong xuôi hết thảy mọi chuyện, Dương Khai liền cẩn thận kiểm tra lại phiến Thượng Cổ Dược Viên này, xác định không còn bỏ sót cái gì, lúc này mới dẫn theo Trương Nhược Tích rời khỏi.

Nửa tháng sau.

Trên mộc thuyền, Dương Khai cùng Trương Nhược Tích đang cấp tốc bay đi vù vù.

Phóng mắt nhìn tới, bốn phía là một vùng hoang vắng, trong vòng trăm dặm không thấy bóng người.

Trong khoảng thời gian qua, càng đi về phía trước càng thưa thớt người, mới bắt đầu còn có thể ngẫu nhiên gặp được mấy tòa thành trì, nhưng càng về sau, hai người bay suốt nửa ngày cũng không thấy một bóng người.

Trương Nhược Tích không biết Dương Khai muốn đi nơi nào, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ đi theo, rảnh rỗi thì luyện hóa Vạn Thú Ấn, thời gian cứ như vậy trôi qua thật nhanh.

Một ngày nọ, bỗng nhiên phía dưới chợt xuất hiện một tòa thành trì cũ nát. Thành trì này trông vô cùng cổ quái, dường như là bị người ta xây chắp nối lung tung vậy, nhìn tổng thể trông rất lộn xộn, không có chút mỹ cảm nào, đông một khóm nhà, tây một khóm nhà.

Song một thành trì vô cùng rách nát như vậy, không ngờ bên trong lại vô cùng náo nhiệt, không ít võ giả đều sinh hoạt trong thành này, khí tức từng người rất hung ác, có vẻ vô cùng không dễ chọc.

Dương Khai quan sát một hồi, rồi điều khiển mộc thuyền trực tiếp bay xuống dưới.

Không bao lâu, hắn và Trương Nhược Tích đã vào bên trong thành.

Thành trì này dường như cũng không có lấy một cái tên, số lượng võ giả lui tới không ít, lại rất vội vã.

Mà ở khu vực hai bên đường chật hẹp lại có vô số tiểu thương bày quầy bán hàng, không ngừng hét to mời chào, thu hút sự chú ý của người đi đường.

Vừa tiến vào trong thành, Dương Khai và Trương Nhược Tích đã nghe được muôn hình vạn trạng tiếng mời chào.

- Vật liệu cấp Đế, Thái m Tử Ngọc, vật liệu chăm sóc Đế Bảo tuyệt hảo, người đi ngang qua không nên bỏ qua, tới nhìn một chút đi.

- Thượng phẩm linh dược cấp Đế, Huyền Minh Ngưng Thần Thảo, cho dù không luyện đan, trực tiếp uống vào cũng có chỗ tốt cực lớn đối với thần hồn, chỉ đổi không bán, không thành thật chớ quấy rầy.

- Công pháp độc môn Kim Cương Bất Phôi Quyết do tông chủ Sơn Nhạc Phái, Đoàn Tam Thái tiền bối - cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh từ một ngàn năm trước để lại. Tu luyện công pháp này có thể tôi luyện thành kim thân, bất hủ bất diệt, bán rẻ, chỉ cần 10 triệu nguyên tinh trung phẩm, đây chính là công pháp ta liều chết lấy từ trong Cổ Địa về, không nên bỏ lỡ.

- Cái gì, ai nói đây là hàng giả, tới tới tới, nói lớn một chút, bảo đảm đại gia không đánh chết ngươi.

- Vị trí của dị thú bậc mười hai, ấu thú Lục Vĩ Linh Hồ, đây chính là dị thú có huyết mạch thánh linh Cửu Vĩ Linh Hồ, bằng hữu nào muốn thuần hóa có thể gặp mặt nói chuyện, bản nhân sẽ dẫn đường phục vụ có thù lao.

...

Hai mắt Trương Nhược Tích trợn tròn, nhìn trái nhìn phải, xung quanh bốn phía đều đem lại cho nàng cảm giác hết sức mới lạ.

Quan sát một hồi, nàng mới kéo kéo gấu áo Dương Khai, thấp giọng nói: - Tiên sinh, đây là nơi nào vậy, sao lại có nhiều vật liệu cấp Đế bán ra như vậy, thậm chí còn có người bán ra công pháp tuyệt thế cùng vị trí ấu thú cấp Đế? Rồi bọn họ còn nói cái gì mà Cổ Địa nữa, đó là nơi nào?

Nếu như nói bán vật liệu cấp Đế thì cũng còn chấp nhận được đi, đằng này còn khoe ra cả công pháp cùng vị trí ấu thú cấp Đế, chuyện như vậy quả thực quá mức ly kỳ.

Tuy nhiên quan sát một hồi, Trương Nhược Tích cũng biết được ít nhiều, đồ vật của những người này bán ra, dường như đều lấy từ một nơi gọi là Cổ Địa ra ngoài, người bán vị trí ấu thú cấp đế, cũng cần phải dẫn người mua tới Cổ Địa để thuần hóa.

Thành trì này tuy hỗn loạn, nhưng vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa Trương Nhược Tích nhìn khắp lượt, thấy võ giả ở đây không ngờ cơ bản đều là Đạo Nguyên Cảnh trở lên, võ giả dưới Đạo Nguyên Cảnh số lượng rất hiếm.

Thậm chí nàng còn thoáng thấy được vài cường giả trên người tản ra khí tức Đế Tôn Cảnh.

Một địa phương như vậy, vì cái gì lại có thể hấp dẫn nhiều cường giả đến đây như vậy?

Dương Khai mỉm cười, nói: - Nơi này là phụ cận Man Hoang Cổ Địa, Cổ Địa trong miệng bọn họ, chính là Man Hoang Cổ Địa.

- Man Hoang Cổ Địa? Trương Nhược Tích nghe vậy liền tỏ ra ngạc nhiên, hiển nhiên là nàng chưa từng nghe nói qua.

Dương Khai nói: - Man Hoang Cổ Địa kia ta cũng không biết rõ lắm, nhưng nghe nói nơi đó là một khu vực không thể thăm dò được, bên trong có vô số yêu thú cường đại sinh sống, thậm chí có thánh linh tồn tại, còn có rất nhiều nguy hiểm trí mạng khác, ngay cả Đế Tôn Cảnh ở nơi đó cũng không thể bảo đảm an toàn của mình.

- Nơi nguy hiểm như vậy, lại vẫn có nhiều người đi vào, chẳng lẽ bên trong có rất nhiều thứ tốt sao? Trương Nhược Tích lập tức nghĩ tới chỗ mấu chốt.

Dương Khai cười nói: - Con người xưa nay cứ thấy lợi là đổ xô tới, không có lợi ích, sao có thể thu hút bao nhiêu cường giả như vậy. Tuy Man Hoang Cổ Địa nguy hiểm, nhưng tài nguyên trong đó lại vô cùng phong phú. Đồ vật những người ở đây bày bán, đại đa số đều mang một tia khí tức hoang dã, quả thật là từ Cổ Địa mang ra, ngay cả Sơn Hà Đỉnh của Nguyên Đỉnh Đại Đế cũng là từ Man Hoang Cổ Địa mang ra ngoài.

- Sơn Hà Đỉnh? Hai mắt Trương Nhược Tích sáng ngời, vẻ mặt hưng phấn, nàng cũng từng tham gia lịch lãm tại Toái Tinh Hải, dĩ nhiên nghe đã nói qua đại danh Sơn Hà Đỉnh, chỉ có điều nàng không biết Sơn Hà Đỉnh hiện tại đang ở trong tay Dương Khai mà thôi.

Nàng hít sâu một hơi, lên tiếng: - Tiên sinh tới đây, là chuẩn bị đi vào Cổ Địa sao?

Dương Khai gật đầu nói: - Không sai, ta vì Man Hoang Cổ Địa mà đến.

Căn cứ tin tức Doãn Nhạc Sinh cung cấp, năm xưa Tiểu Tiểu cùng bị truyền tống với hắn đến Đông Vực, chỉ là lúc ấy Doãn Nhạc Sinh đang bị thương, tự thấy không phải đối thủ Tiểu Tiểu, cho nên mới không dám tìm nó gây phiền toái, nhưng hắn vẫn theo đuôi Tiểu Tiểu, muốn xem thử có thể tìn được cơ hội bắt giữ sinh linh kỳ dị này không.

Nào ngờ, Tiểu Tiểu lại tiến thẳng vào Man Hoang Cổ Địa.

Khi đó tuy rằng Doãn Nhạc Sinh không biết Man Hoang Cổ Địa, nhưng bản năng hắn mách bảo, bên trong đó rất nguy hiểm, cho nên không thể không buông tha, rời đi.

Từ đó, hắn không còn gặp qua Tiểu Tiểu nữa.

Nếu như hắn nói không sai, như vậy hiện tại Tiểu Tiểu nhất định đang ở trong Man Hoang Cổ Địa, chỉ là không biết còn sống hay chết.

Mà dưới sự ước thúc của Thần Hồn Khế, Dương Khai đoán chừng Doãn Nhạc Sinh cũng sẽ không nói dối mình, trừ khi hắn có bí thuật lẩn tránh Thần Hồn Khế trừng phạt.

Nhưng bất kể như thế nào, Dương Khai đều phải tới Man Hoang Cổ Địa một chuyến.

Đối với Man Hoang Cổ Địa, Dương Khai cũng không biết nhiều, cho nên nhất định phải tìm hiểu một ít tin tức.

Thật ra Dương Khai còn một nhân tuyển thích hợp, chính là Tề Hải của Tề Gia Bảo.

Khi ở trong Toái Tinh Hải, người này đã từng hết lời mời Dương Khai tới Tề Gia Bảo làm khách, mà Tề Gia Bảo lại ở ngay phụ cận Man Hoang Cổ Địa, thân là người Tề gia, nhất định Tề Hải hiểu rất rõ Man Hoang Cổ Địa, biết rất nhiều bí mật mà người khác không biết.

Nếu có hắn hỗ trợ, Dương Khai đoán rằng độ an toàn của mình khi tiến vào Man Hoang Cổ Địa sẽ đề cao hơn vài thành.

Chỉ tiếc nguyên nhân chủ yếu nhất mà Tề Hải mời Dương Khai, chính là Phượng Hoàng Chân Hỏa.

Phu nhân Tề Hải, khi vào Man Hoang Cổ Địa lịch lãm, bị trúng phải Thiên Sương Địa Lâm, một trong 10 đại tuyệt độc, mạng sống không còn bao lâu. Trong thiên hạ này, chỉ có Phượng Hoàng Chân Hỏa ẩn chứa niết bàn lực trong đó mới có thể làm cho nàng cải tử hồi sinh.

Tề Hải đi vào Toái Tinh Hải, mục đích chủ yếu nhất cũng là tìm Phượng Hoàng Chân Hỏa, thu phục nó, sau đó trở về cứu phu nhân của mình, chỉ tiếc hắn không có cái phúc duyên kia.

Mà hiện tại, Phượng Hoàng Chân Hỏa đang được Lưu Viêm luyện hóa, Lưu Viêm lại đi cùng Cửu Phượng tới Linh Thú Đảo, nên dĩ nhiên Dương Khai không thể đi tìm Tề Hải hỗ trợ, tránh phải lúng túng khi gặp mặt.

Tề Hải suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng chỉ cần có Phượng Hoàng Chân Hỏa là có thể cứu phu nhân hắn một mạng, nhưng hắn lại không biết, luyện hóa Phượng Hoàng Chân Hỏa cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa phải mất thời gian rất dài.

Khi Dương Khai đang cùng Trương Nhược Tích nói chuyện, chợt một tên đầu trâu mặt ngựa híp mắt lại, ánh mắt lóe sáng tiến tới trước mặt Dương Khai, cười hề hề rồi nhỏ giọng nói: - Bằng hữu, trên tay ta có một linh quả cấp Đế, Cửu Tiêu Kiền Vân Quả, bán rẻ cho ngươi, có muốn không?

Vừa dứt lời, hắn liền lật lòng bàn tay, bỗng nhiên trên tay hắn xuất hiện một thứ quả đỏ rực, tỏa ra dao động linh khí nồng đậm, tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, hắn lại thu trái cây kia lại.

Dao động linh khí cường đại dẫn tới võ giả chung quanh đều hơi kinh hãi, đồng loạt quay đầu nhìn lại về phía này.

Tuy nhiên có vài chủ nhân của mấy quầy hàng sau khi liếc mắt nhìn, đều lộ ra vẻ cổ quái, rất nhanh liền chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

- Cửu Tiêu Kiền Vân Quả? Khóe miệng Dương Khai nhếch lên, lộ ra thâm ý sâu sắc.

Mà Trương Nhược Tích lại nhướng mày, lẳng lặng lui về sau một bước, bởi vì người này chẳng những quần áo dơ dáy, mà trên người còn bốc ra một thứ mùi là lạ, dường như đã rất lâu không tắm vậy, khiến người khác khó có thể nhịn nổi. Càng khiến cho người ta khó có thể chịu nổi chính là, tên này vừa mở miệng đã lộ ra hàm răng vàng khè, muốn ghê tởm bao nhiêu có ghê tởm bấy nhiêu.

- Có muốn hay không? Tên này thấp giọng hỏi, dường như sợ bị người khác nghe được vậy. - Đây chính là thứ ta vào sinh ra tử trong Cổ Địa mới lấy được đó, bên cạnh nó còn có một con yêu thú bậc mười hai bảo vệ.

- Còn có yêu thú bậc mười hai bảo vệ? Dương Khai tỏ ra không nói nên lời hỏi lại.

Với ánh mắt luyện đan sư cấp Đế của hắn, chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra, Cửu Tiêu Kiền Vân Quả này chính là hàng giả, Cửu Tiêu Kiền Vân Quả chân chính đúng là linh dược cấp Đế, hơn nữa vô cùng thưa thớt, nhưng linh khí nội liễm, tuyệt đối sẽ không tỏa ra dao động linh khí nồng đậm như vậy.

Bên cạnh Cửu Tiêu Kiền Vân Quả chỉ có một loại yêu thú bảo vệ, đó chính là Cửu Tiêu Lôi Mãng, nó đúng là bậc mười hai, nhưng người trước mắt này chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nếu thật sự đụng phải Cửu Tiêu Lôi Mãng chỉ sợ đã bị nuốt đến ngay cả cặn bã cũng không còn, sao còn có cơ hội sống sót trở về chứ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.