Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Phong Khê lập tức tái nhợt, cổ họng phát ra tiếng hầm hừ, lần trước Dương Khai nói thế, hắn và Diêu Trác đã đánh mất nhẫn không gian, lần này lại nói như vậy, thật không biết hắn sẽ giở công phu sư tử ngoạm đến mức nào. Hắn lập tức hiểu rõ cảm giác bất an lúc trước là đến từ đâu.

Phong Huyền cũng tỏ ra kỳ quái nhìn Dương Khai, rồi thản nhiên nói: - Ngươi đang đặt điều kiện với bổn tọa sao?

Dương Khai thờ ơ nhìn hắn nói:

- Nếu đại nhân muốn thu hồi Bích Huyết Kỳ Lân này, dĩ nhiên là phải chuộc lại, ngươi cũng đã trưởng thành, chẳng lẽ không biết trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí sao?

Phong Huyền cố nén lửa giận trong lòng, sắc mặt cực kỳ khó coi, hừ lạnh nói: - Bao nhiêu?

Dương Khai cười lớn: - Đại nhân sảng khoái thẳng thắn như vậy, quả là hơn xa con trai ngươi, với tính tình sảng khoái này, bổn thiếu cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần chừng này là được.

Hắn đưa ra một ngón tay ra, thong thả quơ quơ.

Phong Huyền khẽ gật gật đầu: - 10 triệu, ngược lại cũng không coi là nhiều.

Dương Khai ngẩn ra, bật cười nói: - 10 triệu, đại nhân nói chơi hay sao? Bích Huyết Kỳ Lân này dầu gì cũng là thứ tổ tiên quý tông một mực truyền thừa xuống, tuy không phải bảo bối gì, nhưng cũng có ý nghĩa tượng trưng cực lớn. Trong mắt ngươi, thứ này chỉ đáng giá 10 triệu thôi sao?

- Vậy ngươi muốn một trăm triệu sao?

Ánh mắt Phong Huyền bắn ra hàn quang, phẫn nộ quát: - Người trẻ tuổi miệng cũng quá lớn đi, cẩn thận kẻo vỡ bụng!

- Một trăm triệu? Dương Khai không ngừng cười lạnh: - Vấn Tình Tông sản nghiệp to lớn, tiền của dồi dào, một trăm triệu mà ngươi cũng không biết xấu hổ lấy ra sao? Ngươi không biết xấu hổ lấy ra thì bổn thiếu cũng ngượng ngùng không dám thu, không muốn đánh mất mặt mũi của Vấn Tình Tông ngươi.

- Chẳng lẽ... ngươi muốn 1 tỉ? Trong đầu Phong Huyền "ong" lên một tiếng, thiếu chút nữa tức hộc máu.

- 1 tỉ nguyên tinh trung phẩm đối Vấn Tình Tông mà nói cũng không đáng là gì, phải không? Dương Khai toét miệng cười.

- Nguyên tinh trung phẩm? Khóe miệng Phong Huyền giật một cái, vốn tưởng rằng Dương Khai chỉ đòi 1 tỉ nguyên tinh hạ phẩm, nhưng không ngờ lại là nguyên tinh trung phẩm, giữa hai cấp bậc này chính là chênh lệch gấp trăm lần a. Dù là đổi thành nguyên tinh thượng phẩm, cũng là 10 triệu rồi, hắn lập tức cả giận nói:

- Tiểu súc sinh, thì ra ngươi chỉ là đang giỡn mặt với bổn tọa, căn bản không có thành tâm muốn trả lại, hôm nay bổn tọa sẽ thay đại nhân nhà ngươi dạy dỗ ngươi một chút, để ngươi biết trên đời này có những người không thể đắc tội được.

Lúc trước hắn không muốn đích thân xuất thủ đối phó Dương Khai, chủ yếu là do thân phận của hắn, dù sao đang có nhiều người đứng xem như vậy, một vị cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh như hắn lại ra tay với một Đạo Nguyên tam tầng cảnh, thật sự là khó coi.

Nhưng lúc này bị Dương Khai giỡn mặt một trận, Phong Huyền đã giận điên lên, đâu còn để ý được nhiều như vậy, cho dù hiện tại hắn ra tay giết Dương Khai, chỉ sợ người khác cũng sẽ không cảm thấy hắn ỷ lớn hiếp nhỏ. Dù sao biểu hiện vừa rồi của người thanh niên này thật sự là làm cho người ta căm thù đến tận xương tủy mà.

Nói rồi, hắn liền cách không vỗ một chưởng về phía Dương Khai, chỉ trong chốc lát thiên địa chợt biến sắc, pháp tắc bắt đầu khởi động.

Toàn Băng Luân Thành tựa hồ đều bị một uy lực một chưởng này bao phủ, mỗi người đều cảm thấy hít thở không thông, toàn thân vô cùng khó chịu.

Đám người Hộ Viễn hoảng sợ biến sắc, đồng loạt lui về sau, trong lòng thầm cảm thấy đáng tiếc cho Dương Khai. Tiểu tử này thật sự là quá mức không biết trời cao đất rộng, lặp đi lặp lại khiêu khích một vị Đế Tôn tam tầng cảnh nhiều lần như vậy, quả thật là ngại sống quá lâu mà.

Mọi người gần như có thể đoán ra một màn hắn phơi thây tại chỗ sau đó.

Phong Huyền vừa ra tay đã như lôi đình, chờ đến khi chúng nữ Băng Tâm Cốc kịp phản ứng, muốn cứu viện đã không còn kịp nữa rồi.

Dương Khai bị cỗ lực lượng đế uy kia trực tiếp trấn áp tại chỗ không thể động đậy, sắc mặt tái nhợt. Nhưng hắn lại không chút tỏ ra kinh sợ, ngược lại vẫn ung dung nhìn Phong Huyền, ánh mắt hiện ra vẻ chế nhạo.

Xoẹt...

Một tiếng vang nhỏ chợt truyền đến, theo đó là một bóng kiếm trắng như tuyết bỗng nhiên từ trong khách điếm bắn thẳng về phía cưởng ấn của Phong Huyền, khí thế như đại hồng thủy.

Ngay sau đó, một tiếng nổ vang truyền ra, sóng xung kích mạnh mẽ khuếch tán ra, trong vòng nghìn trượng xung quanh phòng ốc chao đảo không thôi.

Chưởng ấn trong nháy mắt tiêu thất không thấy, còn kiếm khí thông thiên thì lại xông thẳng lên trời, trong chốc lát cũng biến mất.

Đợi cho mọi người lấy lại tinh thần, liền phát hiện bên cạnh Dương Khai chợt có thêm một nữ nhân, thiếu nữ nhìn qua cũng không lớn, khoảng tầm 17, 18 tuổi, nhưng khí tức lại vô cùng tinh thuần, không nhiễm chút bụi trần.

Đồng tử Phong Huyền co rụt lại, trong chớp mắt ánh mắt của hắn đã hoàn toàn ngừng lại trên người thiếu nữ này.

Đám người An Nhược Vân thì đều đồng loạt trợn tròn mắt, vừa vui mừng vừa kích động nhìn nàng run rẩy thốt lên: - Sư phụ!

Sư phụ?

Đám người Hộ Viễn cách đó không xa đang vây xem, vừa nghe vậy sao còn không biết rốt cuộc thiếu nữ này là ai chứ? Đây rõ ràng chính là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh đã mất tích 3 ngàn năm qua, Băng Vân!

- Đệ tử bái kiến sư phụ! Đám người An Nhược Vân đồng loạt quỳ mọp xuống đất.

Băng Vân hờ hừng nhìn về phía các nàng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhưng cũng không để ý tới các nàng nữa, mà chuyển ánh mắt về phía Dương Khai, hừ một tiếng, nhẹ giọng nói: - Lá gan của ngươi cũng quá lớn mà.

Hiển nhiên là nàng đang nói về việc Dương Khai khiêu khích Phong Huyền vừa rồi.

Băng Vân đã sống mấy vạn năm, nhưng mấy vạn năm qua, nàng cũng chưa từng thấy như người nào to gan lớn mật như Dương Khai, chỉ là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhỏ bé, vậy mà lại dám kêu gào, cò kè mặc cả cùng một vị Đế Tôn tam tầng cảnh như vậy.

- Hắc hắc! Dương Khai cợt nhả trả lời: - Có tiền bối ở phía sau, ta sợ cái gì chứ. Hắn dừng lại một chút, rồi hơi khẩn trương hỏi: - Tiền bối đã khôi phục chưa?

Băng Vân nhẹ giọng nói: - Không sai biệt lắm.

Nghe nàng nói vậy, Dương Khai không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu Băng Vân đã nói không sai biệt lắm, tất nhiên là đã khôi phục hoàn toàn, nói cách khác, hiện tại có ra tay cũng không thành vấn đề. Chỉ cần nàng có thể động thủ, không chừng sẽ khiến cho Phong Huyền phải sợ hãi.

- Băng Vân, ngươi đây là ý gì? Phong Huyền lạnh như băng nhìn Băng Vân, quát lên: - Nếu bổn tọa nhớ không lầm, Băng Tâm Cốc ngươi không thu nam đệ tử kia mà, vậy sao lại ngăn cản bổn tọa dạy dỗ tiểu tử này chứ?

Băng Vân nhìn hắn một cái, nói: - Ngươi chờ một chút, ta xử lý chuyện trong cốc trước đã, rồi sẽ nói chuyện với ngươi!

Phong Huyền nén giận, không phản bác được gì. Nhìn khắp cả Tinh Vực, người có tư cách nói chuyện cùng hắn như vậy không nhiều lắm, nhưng Băng Vân tuyệt đối là người trong đó, hai người đã giao đấu không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần đều không phân biệt cao thấp, sàn sàn như nhau. Đối với Băng Vân, Phong Huyền vẫn khá kiêng kỵ, cho nên mặc dù lúc này trong lòng rất bực bội, nhưng hắn cũng không thể không nể mặt nàng.

Băng Vân xoay người, nhìn đám người An Nhược Vân, thản nhiên nói: - Đều đứng lên đi, còn quỳ làm cái gì?

Đám người An Nhược Vân cúi đầu, nhưng cũng không có ai đứng dậy.

Băng Vân hừ lạnh nói: - Bổn cung ly khai 3 ngàn năm, lời nói cũng không còn trọng lượng nữa phải không? Chẳng trách các ngươi dám đem đệ tử ưu tú nhất trong cốc xuất giá ra ngoài, Băng Tâm Cốc ta từ khi nào mà luân lạc tới mức phải nhìn sắc mặt người khác làm việc chứ? Đám tiểu nha đầu các ngươi, quả thật là giỏi mà!

Nghe ngữ điệu của nàng như vậy, hiển nhiên là đã biết rõ ngọn nguồn, hẳn là vừa rồi Băng Vân nghe mọi người bên ngoài nói chuyện đã đoán ra.

Thân thể mềm mại của An Nhược Vân khẽ run lên, biết rằng sư phụ đang rất tức giận, liền sợ hãi nói: - Đám đệ tử đã phụ lại lời dạy dỗ của sư phụ, xin sư phụ trách phạt!

Tôn Vân Tú vội vàng nói: - Sư phụ, chuyện này không liên quan gì đến các tỷ muội, việc hôn nhân cùng Vấn Tình Tông là do ta đáp ứng, sư phụ muốn phạt thì cứ phạt đệ tử là được.

- Ngươi tưởng ta không dám phạt ngươi sao?!

Băng Vân lạnh lùng nhìn Tôn Vân Tú, Tôn Vân Tú là cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, nhưng bị Băng Vân nhìn tới, không ngờ lại như chuột thấy mèo, thân thể run lẩy bẩy, cắn răng không nói tiếng nào.

Đúng lúc này, Tử Vũ liền lên tiếng: - Tổ sư bớt giận, đại trưởng lão làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho tông môn, xin tổ sư hãy tha cho nàng.

Không ngờ nàng lại lên tiếng xin tha cho Tôn Vân Tú, thật sự là khiến người ta rất bất ngờ, ngay cả bản nhân Tôn Vân Tú, tựa hồ cũng đều không nghĩ tới, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.

Băng Vân chuyển hướng nhìn về phía Tử Vũ, ánh mắt trở nên nhu hòa rất nhiều, thản nhiên nói: - Nha đầu ngươi ngược lại cũng mềm lòng, sao không nghĩ tới ai đã đẩy ngươi đến miệng vực, lúc này lại còn xin thay cho người khác.

Tử Vũ lắc đầu nói: - Đại trưởng lão quả thực cũng không còn cách nào khác, nếu không làm như vậy, những tỷ muội khác trong cốc sẽ không có đường sống, nếu hy sinh hạnh phúc một mình Tử Vũ mà có thể đổi lại an toàn cho các tỷ muội khác, thì Tử Vũ cũng nguyện ý. Chỉ là không biết tại sao, lại muốn chạy ra bên ngoài, chạy càng xa càng tốt... Là do Tử Vũ không hiểu chuyện, tổ sư không cần trách mắng những người khác. Vừa nói xong, nàng đã lệ rơi đầy mặt, hiển nhiên là rất cay đắng.

Băng Vân há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói được, liền thở dài, nói: - Yên tâm đi, có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ sẽ đụng được vào ngươi!

Tử Vũ lập tức nín khóc, mỉm cười nói: - Đa tạ tổ sư!

Lời nói của Băng Vân khiến cho nàng như thể được uống thuốc an thần vậy, lập tức bình tĩnh lại, không còn cảm giác lo lắng hãi hùng trước đó nữa.

Băng Vân lần nữa nhìn về phía Tôn Vân Tú, nói: - Sai phạm của ngươi, đợi sau khi ta trở về sẽ định đoạt, đều đứng lên trước đã!

- Tạ ơn sư phụ! Chúng nữ đồng thanh lên tiếng, lúc này mới đứng dậy.

Ánh mắt Băng Vân nhu hòa nhìn khuôn mặt từng người một, thấy trong mười mấy Đế Tôn Cảnh này, có gần một nửa là đệ tử mình thu nhận năm xưa, vậy mà hiện tại cũng đều đã tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh. Còn có một số người nàng cũng nhận ra, hẳn là nhân tài ưu tú ở nội môn, dù không phải là đệ tử thân truyền của nàng, nhưng cũng đều là nhóm đệ tử đầu tiên của Băng Tâm Cốc. Chỉ có hai ba Đế Tôn Cảnh là nàng thấy xa lạ, chưa từng gặp qua.

Hai ba Đế Tôn Cảnh này hẳn là được đám người An Nhược Vân chiêu thu vào Băng Tâm Cốc sau này.

Có một số võ giả không có bối cảnh và chỗ dựa vững chắc, một thân một mình tu luyện, gặp được cơ duyên nghịch thiên tu luyện đến cảnh giới võ đạo cực cao, những võ giả như vậy đều là nhân tài ưu tú được các đại tông môn cực kỳ hoan nghênh. Bởi vì dưới hoàn cảnh bọn họ đang không có bối cảnh, không có tài nguyên tu luyện khổng lồ duy trì mà vẫn có thể tu luyện đến cảnh giới rất cao, nếu hỗ trợ cho bọn họ một chút, thì rất có khả năng sẽ tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh.

Nói thí dụ như Dương Khai.

Nếu như những người này muốn đầu phục vào những đại tông môn khác, chỉ cần thông một vài qua khảo nghiệm cùng kiểm tra đơn giản là có thể nhập môn. Dĩ nhiên, cho dù là sau khi nhập môn, họ vẫn phải chịu khảo sát trong một khoảng thời gian rất lâu, đến khi xác định người này không có có âm mưu quỷ kế gì đối với tông môn, mới có thể ủy thác trọng trách.

Băng Vân nhìn hai ba nữ nhân Đế Tôn Cảnh xa lạ kia, biết rằng họ cũng đều là người được thu nạp vào Băng Tâm Cốc thông qua phương thức này. Nếu lúc này các nàng đã được đứng ở đây, chứng tỏ mức độ trung thành của các nàng không có nửa điểm vấn đề.

- Tiểu Tam, tiểu Ngũ và tiểu Cửu đâu? Bỗng nhiên Băng Vân chợt lên tiếng hỏi, dường như nàng đã dự cảm được điều gì đó, vẻ mặt hơi ảm đạm xuống.

An Nhược Vân vội vàng trả lời:

- Tam sư muội sau khi sư phụ ly khai Băng Tâm Cốc không lâu, cũng đã ra đi tìm ngươi rồi, đến nay vẫn không rõ tung tích. Sắc mặt Phong Khê lập tức tái nhợt, cổ họng phát ra tiếng hầm hừ, lần trước Dương Khai nói thế, hắn và Diêu Trác đã đánh mất nhẫn không gian, lần này lại nói như vậy, thật không biết hắn sẽ giở công phu sư tử ngoạm đến mức nào. Hắn lập tức hiểu rõ cảm giác bất an lúc trước là đến từ đâu.

Phong Huyền cũng tỏ ra kỳ quái nhìn Dương Khai, rồi thản nhiên nói: - Ngươi đang đặt điều kiện với bổn tọa sao?

Dương Khai thờ ơ nhìn hắn nói:

- Nếu đại nhân muốn thu hồi Bích Huyết Kỳ Lân này, dĩ nhiên là phải chuộc lại, ngươi cũng đã trưởng thành, chẳng lẽ không biết trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí sao?

Phong Huyền cố nén lửa giận trong lòng, sắc mặt cực kỳ khó coi, hừ lạnh nói: - Bao nhiêu?

Dương Khai cười lớn: - Đại nhân sảng khoái thẳng thắn như vậy, quả là hơn xa con trai ngươi, với tính tình sảng khoái này, bổn thiếu cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần chừng này là được.

Hắn đưa ra một ngón tay ra, thong thả quơ quơ.

Phong Huyền khẽ gật gật đầu: - 10 triệu, ngược lại cũng không coi là nhiều.

Dương Khai ngẩn ra, bật cười nói: - 10 triệu, đại nhân nói chơi hay sao? Bích Huyết Kỳ Lân này dầu gì cũng là thứ tổ tiên quý tông một mực truyền thừa xuống, tuy không phải bảo bối gì, nhưng cũng có ý nghĩa tượng trưng cực lớn. Trong mắt ngươi, thứ này chỉ đáng giá 10 triệu thôi sao?

- Vậy ngươi muốn một trăm triệu sao?

Ánh mắt Phong Huyền bắn ra hàn quang, phẫn nộ quát: - Người trẻ tuổi miệng cũng quá lớn đi, cẩn thận kẻo vỡ bụng!

- Một trăm triệu? Dương Khai không ngừng cười lạnh: - Vấn Tình Tông sản nghiệp to lớn, tiền của dồi dào, một trăm triệu mà ngươi cũng không biết xấu hổ lấy ra sao? Ngươi không biết xấu hổ lấy ra thì bổn thiếu cũng ngượng ngùng không dám thu, không muốn đánh mất mặt mũi của Vấn Tình Tông ngươi.

- Chẳng lẽ... ngươi muốn 1 tỉ? Trong đầu Phong Huyền "ong" lên một tiếng, thiếu chút nữa tức hộc máu.

- 1 tỉ nguyên tinh trung phẩm đối Vấn Tình Tông mà nói cũng không đáng là gì, phải không? Dương Khai toét miệng cười.

- Nguyên tinh trung phẩm? Khóe miệng Phong Huyền giật một cái, vốn tưởng rằng Dương Khai chỉ đòi 1 tỉ nguyên tinh hạ phẩm, nhưng không ngờ lại là nguyên tinh trung phẩm, giữa hai cấp bậc này chính là chênh lệch gấp trăm lần a. Dù là đổi thành nguyên tinh thượng phẩm, cũng là 10 triệu rồi, hắn lập tức cả giận nói:

- Tiểu súc sinh, thì ra ngươi chỉ là đang giỡn mặt với bổn tọa, căn bản không có thành tâm muốn trả lại, hôm nay bổn tọa sẽ thay đại nhân nhà ngươi dạy dỗ ngươi một chút, để ngươi biết trên đời này có những người không thể đắc tội được.

Lúc trước hắn không muốn đích thân xuất thủ đối phó Dương Khai, chủ yếu là do thân phận của hắn, dù sao đang có nhiều người đứng xem như vậy, một vị cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh như hắn lại ra tay với một Đạo Nguyên tam tầng cảnh, thật sự là khó coi.

Nhưng lúc này bị Dương Khai giỡn mặt một trận, Phong Huyền đã giận điên lên, đâu còn để ý được nhiều như vậy, cho dù hiện tại hắn ra tay giết Dương Khai, chỉ sợ người khác cũng sẽ không cảm thấy hắn ỷ lớn hiếp nhỏ. Dù sao biểu hiện vừa rồi của người thanh niên này thật sự là làm cho người ta căm thù đến tận xương tủy mà.

Nói rồi, hắn liền cách không vỗ một chưởng về phía Dương Khai, chỉ trong chốc lát thiên địa chợt biến sắc, pháp tắc bắt đầu khởi động.

Toàn Băng Luân Thành tựa hồ đều bị một uy lực một chưởng này bao phủ, mỗi người đều cảm thấy hít thở không thông, toàn thân vô cùng khó chịu.

Đám người Hộ Viễn hoảng sợ biến sắc, đồng loạt lui về sau, trong lòng thầm cảm thấy đáng tiếc cho Dương Khai. Tiểu tử này thật sự là quá mức không biết trời cao đất rộng, lặp đi lặp lại khiêu khích một vị Đế Tôn tam tầng cảnh nhiều lần như vậy, quả thật là ngại sống quá lâu mà.

Mọi người gần như có thể đoán ra một màn hắn phơi thây tại chỗ sau đó.

Phong Huyền vừa ra tay đã như lôi đình, chờ đến khi chúng nữ Băng Tâm Cốc kịp phản ứng, muốn cứu viện đã không còn kịp nữa rồi.

Dương Khai bị cỗ lực lượng đế uy kia trực tiếp trấn áp tại chỗ không thể động đậy, sắc mặt tái nhợt. Nhưng hắn lại không chút tỏ ra kinh sợ, ngược lại vẫn ung dung nhìn Phong Huyền, ánh mắt hiện ra vẻ chế nhạo.

Xoẹt...

Một tiếng vang nhỏ chợt truyền đến, theo đó là một bóng kiếm trắng như tuyết bỗng nhiên từ trong khách điếm bắn thẳng về phía cưởng ấn của Phong Huyền, khí thế như đại hồng thủy.

Ngay sau đó, một tiếng nổ vang truyền ra, sóng xung kích mạnh mẽ khuếch tán ra, trong vòng nghìn trượng xung quanh phòng ốc chao đảo không thôi.

Chưởng ấn trong nháy mắt tiêu thất không thấy, còn kiếm khí thông thiên thì lại xông thẳng lên trời, trong chốc lát cũng biến mất.

Đợi cho mọi người lấy lại tinh thần, liền phát hiện bên cạnh Dương Khai chợt có thêm một nữ nhân, thiếu nữ nhìn qua cũng không lớn, khoảng tầm 17, 18 tuổi, nhưng khí tức lại vô cùng tinh thuần, không nhiễm chút bụi trần.

Đồng tử Phong Huyền co rụt lại, trong chớp mắt ánh mắt của hắn đã hoàn toàn ngừng lại trên người thiếu nữ này.

Đám người An Nhược Vân thì đều đồng loạt trợn tròn mắt, vừa vui mừng vừa kích động nhìn nàng run rẩy thốt lên: - Sư phụ!

Sư phụ?

Đám người Hộ Viễn cách đó không xa đang vây xem, vừa nghe vậy sao còn không biết rốt cuộc thiếu nữ này là ai chứ? Đây rõ ràng chính là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh đã mất tích 3 ngàn năm qua, Băng Vân!

- Đệ tử bái kiến sư phụ! Đám người An Nhược Vân đồng loạt quỳ mọp xuống đất.

Băng Vân hờ hừng nhìn về phía các nàng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhưng cũng không để ý tới các nàng nữa, mà chuyển ánh mắt về phía Dương Khai, hừ một tiếng, nhẹ giọng nói: - Lá gan của ngươi cũng quá lớn mà.

Hiển nhiên là nàng đang nói về việc Dương Khai khiêu khích Phong Huyền vừa rồi.

Băng Vân đã sống mấy vạn năm, nhưng mấy vạn năm qua, nàng cũng chưa từng thấy như người nào to gan lớn mật như Dương Khai, chỉ là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhỏ bé, vậy mà lại dám kêu gào, cò kè mặc cả cùng một vị Đế Tôn tam tầng cảnh như vậy.

- Hắc hắc! Dương Khai cợt nhả trả lời: - Có tiền bối ở phía sau, ta sợ cái gì chứ. Hắn dừng lại một chút, rồi hơi khẩn trương hỏi: - Tiền bối đã khôi phục chưa?

Băng Vân nhẹ giọng nói: - Không sai biệt lắm.

Nghe nàng nói vậy, Dương Khai không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu Băng Vân đã nói không sai biệt lắm, tất nhiên là đã khôi phục hoàn toàn, nói cách khác, hiện tại có ra tay cũng không thành vấn đề. Chỉ cần nàng có thể động thủ, không chừng sẽ khiến cho Phong Huyền phải sợ hãi.

- Băng Vân, ngươi đây là ý gì? Phong Huyền lạnh như băng nhìn Băng Vân, quát lên: - Nếu bổn tọa nhớ không lầm, Băng Tâm Cốc ngươi không thu nam đệ tử kia mà, vậy sao lại ngăn cản bổn tọa dạy dỗ tiểu tử này chứ?

Băng Vân nhìn hắn một cái, nói: - Ngươi chờ một chút, ta xử lý chuyện trong cốc trước đã, rồi sẽ nói chuyện với ngươi!

Phong Huyền nén giận, không phản bác được gì. Nhìn khắp cả Tinh Vực, người có tư cách nói chuyện cùng hắn như vậy không nhiều lắm, nhưng Băng Vân tuyệt đối là người trong đó, hai người đã giao đấu không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần đều không phân biệt cao thấp, sàn sàn như nhau. Đối với Băng Vân, Phong Huyền vẫn khá kiêng kỵ, cho nên mặc dù lúc này trong lòng rất bực bội, nhưng hắn cũng không thể không nể mặt nàng.

Băng Vân xoay người, nhìn đám người An Nhược Vân, thản nhiên nói: - Đều đứng lên đi, còn quỳ làm cái gì?

Đám người An Nhược Vân cúi đầu, nhưng cũng không có ai đứng dậy.

Băng Vân hừ lạnh nói: - Bổn cung ly khai 3 ngàn năm, lời nói cũng không còn trọng lượng nữa phải không? Chẳng trách các ngươi dám đem đệ tử ưu tú nhất trong cốc xuất giá ra ngoài, Băng Tâm Cốc ta từ khi nào mà luân lạc tới mức phải nhìn sắc mặt người khác làm việc chứ? Đám tiểu nha đầu các ngươi, quả thật là giỏi mà!

Nghe ngữ điệu của nàng như vậy, hiển nhiên là đã biết rõ ngọn nguồn, hẳn là vừa rồi Băng Vân nghe mọi người bên ngoài nói chuyện đã đoán ra.

Thân thể mềm mại của An Nhược Vân khẽ run lên, biết rằng sư phụ đang rất tức giận, liền sợ hãi nói: - Đám đệ tử đã phụ lại lời dạy dỗ của sư phụ, xin sư phụ trách phạt!

Tôn Vân Tú vội vàng nói: - Sư phụ, chuyện này không liên quan gì đến các tỷ muội, việc hôn nhân cùng Vấn Tình Tông là do ta đáp ứng, sư phụ muốn phạt thì cứ phạt đệ tử là được.

- Ngươi tưởng ta không dám phạt ngươi sao?!

Băng Vân lạnh lùng nhìn Tôn Vân Tú, Tôn Vân Tú là cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, nhưng bị Băng Vân nhìn tới, không ngờ lại như chuột thấy mèo, thân thể run lẩy bẩy, cắn răng không nói tiếng nào.

Đúng lúc này, Tử Vũ liền lên tiếng: - Tổ sư bớt giận, đại trưởng lão làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho tông môn, xin tổ sư hãy tha cho nàng.

Không ngờ nàng lại lên tiếng xin tha cho Tôn Vân Tú, thật sự là khiến người ta rất bất ngờ, ngay cả bản nhân Tôn Vân Tú, tựa hồ cũng đều không nghĩ tới, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.

Băng Vân chuyển hướng nhìn về phía Tử Vũ, ánh mắt trở nên nhu hòa rất nhiều, thản nhiên nói: - Nha đầu ngươi ngược lại cũng mềm lòng, sao không nghĩ tới ai đã đẩy ngươi đến miệng vực, lúc này lại còn xin thay cho người khác.

Tử Vũ lắc đầu nói: - Đại trưởng lão quả thực cũng không còn cách nào khác, nếu không làm như vậy, những tỷ muội khác trong cốc sẽ không có đường sống, nếu hy sinh hạnh phúc một mình Tử Vũ mà có thể đổi lại an toàn cho các tỷ muội khác, thì Tử Vũ cũng nguyện ý. Chỉ là không biết tại sao, lại muốn chạy ra bên ngoài, chạy càng xa càng tốt... Là do Tử Vũ không hiểu chuyện, tổ sư không cần trách mắng những người khác. Vừa nói xong, nàng đã lệ rơi đầy mặt, hiển nhiên là rất cay đắng.

Băng Vân há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói được, liền thở dài, nói: - Yên tâm đi, có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ sẽ đụng được vào ngươi!

Tử Vũ lập tức nín khóc, mỉm cười nói: - Đa tạ tổ sư!

Lời nói của Băng Vân khiến cho nàng như thể được uống thuốc an thần vậy, lập tức bình tĩnh lại, không còn cảm giác lo lắng hãi hùng trước đó nữa.

Băng Vân lần nữa nhìn về phía Tôn Vân Tú, nói: - Sai phạm của ngươi, đợi sau khi ta trở về sẽ định đoạt, đều đứng lên trước đã!

- Tạ ơn sư phụ! Chúng nữ đồng thanh lên tiếng, lúc này mới đứng dậy.

Ánh mắt Băng Vân nhu hòa nhìn khuôn mặt từng người một, thấy trong mười mấy Đế Tôn Cảnh này, có gần một nửa là đệ tử mình thu nhận năm xưa, vậy mà hiện tại cũng đều đã tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh. Còn có một số người nàng cũng nhận ra, hẳn là nhân tài ưu tú ở nội môn, dù không phải là đệ tử thân truyền của nàng, nhưng cũng đều là nhóm đệ tử đầu tiên của Băng Tâm Cốc. Chỉ có hai ba Đế Tôn Cảnh là nàng thấy xa lạ, chưa từng gặp qua.

Hai ba Đế Tôn Cảnh này hẳn là được đám người An Nhược Vân chiêu thu vào Băng Tâm Cốc sau này.

Có một số võ giả không có bối cảnh và chỗ dựa vững chắc, một thân một mình tu luyện, gặp được cơ duyên nghịch thiên tu luyện đến cảnh giới võ đạo cực cao, những võ giả như vậy đều là nhân tài ưu tú được các đại tông môn cực kỳ hoan nghênh. Bởi vì dưới hoàn cảnh bọn họ đang không có bối cảnh, không có tài nguyên tu luyện khổng lồ duy trì mà vẫn có thể tu luyện đến cảnh giới rất cao, nếu hỗ trợ cho bọn họ một chút, thì rất có khả năng sẽ tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh.

Nói thí dụ như Dương Khai.

Nếu như những người này muốn đầu phục vào những đại tông môn khác, chỉ cần thông một vài qua khảo nghiệm cùng kiểm tra đơn giản là có thể nhập môn. Dĩ nhiên, cho dù là sau khi nhập môn, họ vẫn phải chịu khảo sát trong một khoảng thời gian rất lâu, đến khi xác định người này không có có âm mưu quỷ kế gì đối với tông môn, mới có thể ủy thác trọng trách.

Băng Vân nhìn hai ba nữ nhân Đế Tôn Cảnh xa lạ kia, biết rằng họ cũng đều là người được thu nạp vào Băng Tâm Cốc thông qua phương thức này. Nếu lúc này các nàng đã được đứng ở đây, chứng tỏ mức độ trung thành của các nàng không có nửa điểm vấn đề.

- Tiểu Tam, tiểu Ngũ và tiểu Cửu đâu? Bỗng nhiên Băng Vân chợt lên tiếng hỏi, dường như nàng đã dự cảm được điều gì đó, vẻ mặt hơi ảm đạm xuống.

An Nhược Vân vội vàng trả lời:

- Tam sư muội sau khi sư phụ ly khai Băng Tâm Cốc không lâu, cũng đã ra đi tìm ngươi rồi, đến nay vẫn không rõ tung tích.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.