Chương trước
Chương sau
- Tiểu tử ngươi đúng là muốn chết! Diêu Trác bị tức đến bốc lửa, khí huyết quay cuồng, hắn quả thật bị trọng thương, nhưng cuối cùng vẫn là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh. Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh lại dám trắng trợn trấn lột, làm sao mà hắn nhịn được? Tâm tình giận dữ, hận không thể một chưởng đập chết Dương Khai.

Hắn không tin Dương Khai còn có một viên Đế Tuyệt đan, thứ này quá hiếm thấy, người bình thường lấy ra một viên đã khá lắm rồi, làm sao còn viên thứ hai.

- Còn dám uy hiếp bổn thiếu, có tin ta cho các ngươi chết ở đây! Thần sắc Dương Khai chợt hung ác.

- Chỉ bằng ngươi? Diêu Trác cười lạnh không thôi, tràn đầy châm chọc.

Dương Khai quay sang Tôn Vân Tú, đưa tay ra: - Trả lệnh bài cho ta!

Tôn Vân Tú không biết hắn muốn làm gì, nhưng lệnh bài là do Dương Khai mang tới, hơn nữa trước đó hắn còn tế ra Đế Tuyệt đan của Băng Vân, có thể thấy Dương Khai quan hệ sâu sắc với sư phụ, cho nên Tôn Vân Tú không do dự, vội hai tay dâng lên Tổ Sư Lệnh, trả lại cho Dương Khai.

Dương Khai giơ cao lệnh bài, nhìn xung quanh, quát lớn: - Tông quy Băng Tâm Cốc, thấy Tổ Sư Lệnh như thấy bản thân tổ sư!

An Nhược Vân cùng mấy người Tôn Vân Tú nghe vậy đều ngây ra, nhưng các nàng nhanh chóng phản ứng lại, trong cốc đúng là có quy củ này, bởi vậy vội quỳ xuống, đồng thanh hô: - Đệ tử bái kiến tổ sư!

Dương Khai mắt lạnh nhìn Diêu Trác cùng Phong Khê, quát: - Bổn thiếu lấy danh nghĩa Băng Vân tiền bối ra lệnh cho các ngươi, bắt hai kẻ kia... Giết!

Sặc...

Diêu Trác cùng Phong Khê sắc mặt đại biến, hoảng sợ kinh hãi, lùi ra đằng sau, vô cùng cảnh giác.

Chỉ là Dương Khai thì bọn họ không coi ra gì, nhưng các Đế Tôn Cảnh Băng Tâm Cốc thì khác. Ở đây có mười mấy người, còn có hai Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, hiện tại Diêu Trác bị trọng thương, hoàn toàn không phải đối thủ với bọn họ.

Một khi đám nữ nhân này nghe lệnh, vậy ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của bọn họ.

Chúng nữ Băng Tâm Cốc nghe vậy cũng ngây dại, nhưng thoáng cái, Tôn Vân Tú bay ra, trực tiếp đến sau lưng Diêu Trác cùng Phong Khê, chặn đường lui.

Những nữ nhân khác thấy thế, tuy rằng cảm thấy thế này không ổn, nhưng vẫn tản ra, bao vây hai người Vấn Tình Tông, mỗi người tế ra bí bảo, sẵn sàng ra tay.

Sắc mặt Diêu Trác tái nhợt, Phong Khê cả người run rẩy, căng thẳng nuốt nước miếng. Hắn thân là thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, từ nhỏ đã sống trong sung sướng, có khi nào gặp qua chuyện thế này, sống chết trước mắt, hắn mới biết cái gì là sợ hãi.

Dương Khai đứng một bên cười khặc khặc, không ngừng ném lên ném xuống Tổ Sư Lệnh, biểu tình như tiểu nhân đắc chí.

- Vị tiểu thiếu gia này... An Nhược Vân nhìn Dương Khai, nhỏ giọng nói: - Thật phải giết?

Trong lòng nàng cũng không muốn giết Diêu Trác Phong Khê, dù sao thân phận địa vị hai người này không kém, nếu thật chết trong tay Băng Tâm Cốc, Vấn Tình Tông nhất định sẽ không bỏ qua. Đến khi đó hai đại tông môn khai chiến, toàn bộ Bắc Vực nhất định sinh linh đồ thán, cho dù sư phụ trở về, chỉ sợ trên dưới tông môn cũng tử thương nặng nề.

Nàng thân là đại diện cốc chủ, không thể không tính những chuyện này, chỉ sợ Dương Khai thật hạ lệnh cho bọn họ ra tay giết người, chỉ để hả giận nhất thời.

Nếu thật là vậy, nàng tình nguyện cãi lại Tổ Sư Lệnh, cũng sẽ không ra tay, tin rằng dù sư phụ có biết, cũng sẽ không trách tội nàng.

Dương Khai cười hắc hắc: - Vậy phải xem hai vị này có thức thời hay không.

An Nhược Vân nghe thế, trong lòng thả lỏng, thầm nghĩ người thanh niên này không phải loại không có đầu óc, hắn ra lệnh các nàng làm thế, rõ ràng là muốn kiếm hời của Diêu Trác, bằng không đã sớm thúc giục mọi người ra tay, nào chỉ nói miệng mà thôi?

Chỉ cần không chết người, chuyện gì cũng dễ nói, An Nhược Vân nghĩ thế, cũng không nói nửa, mà tò mò muốn xem Dương Khai sẽ làm lớn chuyện đến cỡ nào.

- An cốc chủ, Tôn trưởng lão, các người thân là cường giả Đế Tôn Cảnh, lại cam nguyện bị một tên nhãi con tùy ý sai khiến như thế? Các ngươi là người có thân phận, truyền ra không sợ bị người ta chê cười? Diêu Trác cùng Dương Khai không nói chuyện được, đành phải quay sang An Nhược Vân cùng Tôn Vân Tú, hy vọng hai người có thể cố kỵ thân phận, đừng làm bậy bạ.

Tôn Vân Tú lạnh nhạt nói: - Tổ Sư Lệnh ở đây, chúng ta không có cách nào, nếu phó tông chủ có ý kiến, có thể đi lý luận với sư tôn ta!

Diêu Trác liền tắt lửa, một viên Đế Tuyệt đan của Băng Vân đã thiếu chút lấy mạng hắn, nếu thật gặp người, hắn làm sao dám lý luận?

Nghiến răng ken két, tâm tình Diêu Trác cực kỳ phức tạp, hắn tu luyện đến hiện giờ, chưa bao giờ bị nhục nhã đến thế, bị một tên thanh niên tu vi kém xa uy hiếp.

Nhưng người dưới mái hiên, thật đúng là buộc phải cúi đầu.

Im lặng hồi lâu, hắn đành nuốt vào cơn giận, trầm giọng nói: - Rốt cuộc ngươi muốn sao?

Dương Khai nhe răng cười nói: - Phó tông chủ đại nhân đừng căng thẳng như thế, trên đời này phàm là chuyện gì cũng thương lượng được, tùy tiện bồi thường một chút, bổn thiếu có thể coi như chuyện này chưa xảy ra.

- Ngươi muốn gì? Diêu Trác quát.

Dương Khai giơ lên một ngón tay, nhàn nhạt nói: - Bổn thiếu chỉ cần một thứ!

- Nói nghe xem!

Diêu Trác nghe hắn nói chỉ cần một thứ, không khỏi thả lỏng, nếu là vậy, chuyện này thật còn thương lượng được.

- Giao ra nhẫn không gian của ngươi, sau đó cút đi! Dương Khai híp mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn.

- Cái gì? Diêu Trác mắt muốn phun lửa, kiên quyết nói: - Không thể nào!

Trước đó Dương Khai nói chỉ cần một món, hắn còn tưởng Dương Khai chỉ muốn lấy lại thể diện, tùy tiện đòi vài món là xong, nhưng giờ mới hiểu, Dương Khai không phải muốn lấy lại thể diện, rõ ràng là muốn cháy nhà hôi của mà.

Nhẫn không gian của Đế Tôn lưỡng tầng cảnh như hắn, có không ít thứ tốt, lần này đến đây vốn là chuẩn bị 2 ngày sau cho Phong Khê thành hôn với Tử Vũ, lễ hỏi đều để trong nhẫn không gian. Vấn Tình Tông là tông môn lớn, thiếu tông chủ thành hôn tự nhiên sẽ không keo kiệt, trọng lượng sính lễ ngang với thu nhập 10 năm của một tông môn bậc trung, càng đừng nói còn có vô số thiên tài địa bảo.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, lãnh khốc nói: - Giết! Trước giết tên trẻ, đừng một kiếm giết ngay, từ từ chém tay chân hắn, phế đan điền của hắn, ta muốn hắn chịu đủ khốc hình nhân gian trước khi chết!

Hắn vừa dứt lời, Tôn Vân Tú run trường kiếm, liền chém về phía Phong Khê.

Phong Khê sợ đến mặt mũi trắng bệch, cả người rùng mình, hét lớn: - Đừng mà!

Tôn Vân Tú căn bản không quan tâm, tính tình nữ nhân này nóng nảy, trước đó cũng không ôn hòa với Dương Khai, hiện tại cũng thế, vừa nghe lệnh của Dương Khai liền thật sự ra tay.

- Chậm đã! Dương Khai lại khoát tay.

Trường kiếm của Tôn Vân Tú lập tức dừng lại, vừa lúc dừng lại trên cánh tay của Phong Khê, cảm giác lạnh băng truyền tới, cả người Phong Khê như hư thoát, liền nhũn ra đất, nhìn lại, chỉ thấy trên tay xuất hiện một vệt máu, nếu vừa rồi Dương Khai hô chậm một chút, cánh tay của hắn đã bị chém xuống.

Dương Khai híp mắt cười nhìn Phong Khê, vẻ mặt vô hại nói: - Thiếu tông chủ hình như có gì muốn nói.

- Có, có có! Phong Khê nghe thế, không ngừng gật đầu.

- Vậy thì nói đi, không có ai chặn họng ngươi mà.

Phong Khê há miệng, không biết phải nói gì, nghĩ một hồi liền quay sang Diêu Trác: - Sư thúc, đưa nhẫn cho hắn, làm gì phải chấp nhặt với hắn?

- Cái rắm! Diêu Trác giận dữ mắng: - Người Vấn Tình Tông ta, chỉ sống đứng chứ không chết quỳ, muốn nhẫn của bổn tọa, vậy có khác gì đánh vào mặt bổn tọa? Khê nhi ngươi không cần sợ, tiểu tử này chẳng qua là hù dọa ngươi, hắn không dám thật lấy mạng ngươi. Nếu hắn thật dám làm thế, 2 ngày nữa tông chủ đến đây, nhất định sẽ san bằng Băng Tâm Cốc!

- Muốn lấy mạng ta... Phong Khê thì thào, sắc mặt chợt trắng nhợt, trong lòng tuôn trào sợ hãi, trước giờ đều là hắn giết người ta, bao giờ lại sắp bị người ta giết? Nhất thời, hắn cũng bất chấp hình tượng, hô lớn: - Không, ta không muốn chết, nếu ta chết, cho dù phụ thân đại nhân san bằng Băng Tâm Cốc thì có ý nghĩa gì? Nếu ta chết, 69 phu nhân trong tông làm sao đây? Sư thúc ngươi mau đưa nhẫn cho hắn, ta là thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, tương lai ta sẽ quản lý Vấn Tình Tông, trở thành bá chủ một phương Bắc Vực, ta làm sao có thể chết ở chỗ này!

- Ngươi... Diêu Trác làm sao cũng không ngờ Phong Khê lại không có cốt khí như thế, tùy tiện bị người ta hù dọa là sợ vỡ mật, trước kia không biết hắn là hạng nhát gan như vậy. Vốn trong người bị thương, lúc này không khỏi phun máu, rõ ràng là hận sắt không rèn thành thép.

Chúng nữ Băng Tâm Cốc cũng như lần đầu biết Phong Khê, mỗi người đều toát ra khinh bỉ, dù nói là sống chết trước mắt, nhưng Phong Khê biểu hiện như vậy đúng là làm người ta khinh thường.

Võ giả nào không đeo đầu bên hông trên con đường tu luyện, đã sớm nhìn thấu sống chết, nhưng Phong Khê rõ ràng là được bảo hộ quá mức, bởi vậy vừa gặp nguy hiểm liền rối loạn tấc lòng, thân là thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, lại làm mất hết thể diện Vấn Tình Tông.

Những ánh mắt khinh bỉ kia, làm cho Phong Khê vô cùng xấu hổ, nhưng so với mạng nhỏ của mình, thể diện có là gì? Hắn không ngừng cầu khẩn, bảo Diêu Trác lấy ra nhẫn không gian.

- 69 phu nhân, thiếu tông chủ đúng là diễm phúc, làm người ta hâm mộ không thôi. Dương Khai lạnh giọng nói, trong mắt lại không có một chút hâm mộ, chỉ có tràn đầy trào phúng. - Thiếu tông chủ yên tâm đi, nếu ngươi chết ở đây, ta sẽ thay thế ngươi chăm sóc tốt 69 vị phu nhân, thể lực của bổn thiếu rất tốt, sẽ không để các nàng trông phòng một mình.

An Nhược Vân đỏ mặt, mắng: - Tiểu thiếu gia này, nói chuyện không kiêng gì cả!

Tử Vũ cũng vẻ mặt quái dị trừng Dương Khai, mắt trợn trắng.

Vừa nghe Dương Khai lại để ý tới 69 vị phu nhân của mình, Phong Khê liền đỏ mắt, bất chấp mọi giá vươn tay kéo lấy nhẫn không gian của Diêu Trác.

Không biết có phải vì biểu hiện của Phong Khê mà Diêu Trác nản lòng thoái chí, cho nên không có chút chống cự, bị Phong Khê dễ dàng tháo lấy chiếc nhẫn. - Tiểu tử ngươi đúng là muốn chết! Diêu Trác bị tức đến bốc lửa, khí huyết quay cuồng, hắn quả thật bị trọng thương, nhưng cuối cùng vẫn là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh. Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh lại dám trắng trợn trấn lột, làm sao mà hắn nhịn được? Tâm tình giận dữ, hận không thể một chưởng đập chết Dương Khai.

Hắn không tin Dương Khai còn có một viên Đế Tuyệt đan, thứ này quá hiếm thấy, người bình thường lấy ra một viên đã khá lắm rồi, làm sao còn viên thứ hai.

- Còn dám uy hiếp bổn thiếu, có tin ta cho các ngươi chết ở đây! Thần sắc Dương Khai chợt hung ác.

- Chỉ bằng ngươi? Diêu Trác cười lạnh không thôi, tràn đầy châm chọc.

Dương Khai quay sang Tôn Vân Tú, đưa tay ra: - Trả lệnh bài cho ta!

Tôn Vân Tú không biết hắn muốn làm gì, nhưng lệnh bài là do Dương Khai mang tới, hơn nữa trước đó hắn còn tế ra Đế Tuyệt đan của Băng Vân, có thể thấy Dương Khai quan hệ sâu sắc với sư phụ, cho nên Tôn Vân Tú không do dự, vội hai tay dâng lên Tổ Sư Lệnh, trả lại cho Dương Khai.

Dương Khai giơ cao lệnh bài, nhìn xung quanh, quát lớn: - Tông quy Băng Tâm Cốc, thấy Tổ Sư Lệnh như thấy bản thân tổ sư!

An Nhược Vân cùng mấy người Tôn Vân Tú nghe vậy đều ngây ra, nhưng các nàng nhanh chóng phản ứng lại, trong cốc đúng là có quy củ này, bởi vậy vội quỳ xuống, đồng thanh hô: - Đệ tử bái kiến tổ sư!

Dương Khai mắt lạnh nhìn Diêu Trác cùng Phong Khê, quát: - Bổn thiếu lấy danh nghĩa Băng Vân tiền bối ra lệnh cho các ngươi, bắt hai kẻ kia... Giết!

Sặc...

Diêu Trác cùng Phong Khê sắc mặt đại biến, hoảng sợ kinh hãi, lùi ra đằng sau, vô cùng cảnh giác.

Chỉ là Dương Khai thì bọn họ không coi ra gì, nhưng các Đế Tôn Cảnh Băng Tâm Cốc thì khác. Ở đây có mười mấy người, còn có hai Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, hiện tại Diêu Trác bị trọng thương, hoàn toàn không phải đối thủ với bọn họ.

Một khi đám nữ nhân này nghe lệnh, vậy ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của bọn họ.

Chúng nữ Băng Tâm Cốc nghe vậy cũng ngây dại, nhưng thoáng cái, Tôn Vân Tú bay ra, trực tiếp đến sau lưng Diêu Trác cùng Phong Khê, chặn đường lui.

Những nữ nhân khác thấy thế, tuy rằng cảm thấy thế này không ổn, nhưng vẫn tản ra, bao vây hai người Vấn Tình Tông, mỗi người tế ra bí bảo, sẵn sàng ra tay.

Sắc mặt Diêu Trác tái nhợt, Phong Khê cả người run rẩy, căng thẳng nuốt nước miếng. Hắn thân là thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, từ nhỏ đã sống trong sung sướng, có khi nào gặp qua chuyện thế này, sống chết trước mắt, hắn mới biết cái gì là sợ hãi.

Dương Khai đứng một bên cười khặc khặc, không ngừng ném lên ném xuống Tổ Sư Lệnh, biểu tình như tiểu nhân đắc chí.

- Vị tiểu thiếu gia này... An Nhược Vân nhìn Dương Khai, nhỏ giọng nói: - Thật phải giết?

Trong lòng nàng cũng không muốn giết Diêu Trác Phong Khê, dù sao thân phận địa vị hai người này không kém, nếu thật chết trong tay Băng Tâm Cốc, Vấn Tình Tông nhất định sẽ không bỏ qua. Đến khi đó hai đại tông môn khai chiến, toàn bộ Bắc Vực nhất định sinh linh đồ thán, cho dù sư phụ trở về, chỉ sợ trên dưới tông môn cũng tử thương nặng nề.

Nàng thân là đại diện cốc chủ, không thể không tính những chuyện này, chỉ sợ Dương Khai thật hạ lệnh cho bọn họ ra tay giết người, chỉ để hả giận nhất thời.

Nếu thật là vậy, nàng tình nguyện cãi lại Tổ Sư Lệnh, cũng sẽ không ra tay, tin rằng dù sư phụ có biết, cũng sẽ không trách tội nàng.

Dương Khai cười hắc hắc: - Vậy phải xem hai vị này có thức thời hay không.

An Nhược Vân nghe thế, trong lòng thả lỏng, thầm nghĩ người thanh niên này không phải loại không có đầu óc, hắn ra lệnh các nàng làm thế, rõ ràng là muốn kiếm hời của Diêu Trác, bằng không đã sớm thúc giục mọi người ra tay, nào chỉ nói miệng mà thôi?

Chỉ cần không chết người, chuyện gì cũng dễ nói, An Nhược Vân nghĩ thế, cũng không nói nửa, mà tò mò muốn xem Dương Khai sẽ làm lớn chuyện đến cỡ nào.

- An cốc chủ, Tôn trưởng lão, các người thân là cường giả Đế Tôn Cảnh, lại cam nguyện bị một tên nhãi con tùy ý sai khiến như thế? Các ngươi là người có thân phận, truyền ra không sợ bị người ta chê cười? Diêu Trác cùng Dương Khai không nói chuyện được, đành phải quay sang An Nhược Vân cùng Tôn Vân Tú, hy vọng hai người có thể cố kỵ thân phận, đừng làm bậy bạ.

Tôn Vân Tú lạnh nhạt nói: - Tổ Sư Lệnh ở đây, chúng ta không có cách nào, nếu phó tông chủ có ý kiến, có thể đi lý luận với sư tôn ta!

Diêu Trác liền tắt lửa, một viên Đế Tuyệt đan của Băng Vân đã thiếu chút lấy mạng hắn, nếu thật gặp người, hắn làm sao dám lý luận?

Nghiến răng ken két, tâm tình Diêu Trác cực kỳ phức tạp, hắn tu luyện đến hiện giờ, chưa bao giờ bị nhục nhã đến thế, bị một tên thanh niên tu vi kém xa uy hiếp.

Nhưng người dưới mái hiên, thật đúng là buộc phải cúi đầu.

Im lặng hồi lâu, hắn đành nuốt vào cơn giận, trầm giọng nói: - Rốt cuộc ngươi muốn sao?

Dương Khai nhe răng cười nói: - Phó tông chủ đại nhân đừng căng thẳng như thế, trên đời này phàm là chuyện gì cũng thương lượng được, tùy tiện bồi thường một chút, bổn thiếu có thể coi như chuyện này chưa xảy ra.

- Ngươi muốn gì? Diêu Trác quát.

Dương Khai giơ lên một ngón tay, nhàn nhạt nói: - Bổn thiếu chỉ cần một thứ!

- Nói nghe xem!

Diêu Trác nghe hắn nói chỉ cần một thứ, không khỏi thả lỏng, nếu là vậy, chuyện này thật còn thương lượng được.

- Giao ra nhẫn không gian của ngươi, sau đó cút đi! Dương Khai híp mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn.

- Cái gì? Diêu Trác mắt muốn phun lửa, kiên quyết nói: - Không thể nào!

Trước đó Dương Khai nói chỉ cần một món, hắn còn tưởng Dương Khai chỉ muốn lấy lại thể diện, tùy tiện đòi vài món là xong, nhưng giờ mới hiểu, Dương Khai không phải muốn lấy lại thể diện, rõ ràng là muốn cháy nhà hôi của mà.

Nhẫn không gian của Đế Tôn lưỡng tầng cảnh như hắn, có không ít thứ tốt, lần này đến đây vốn là chuẩn bị 2 ngày sau cho Phong Khê thành hôn với Tử Vũ, lễ hỏi đều để trong nhẫn không gian. Vấn Tình Tông là tông môn lớn, thiếu tông chủ thành hôn tự nhiên sẽ không keo kiệt, trọng lượng sính lễ ngang với thu nhập 10 năm của một tông môn bậc trung, càng đừng nói còn có vô số thiên tài địa bảo.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, lãnh khốc nói: - Giết! Trước giết tên trẻ, đừng một kiếm giết ngay, từ từ chém tay chân hắn, phế đan điền của hắn, ta muốn hắn chịu đủ khốc hình nhân gian trước khi chết!

Hắn vừa dứt lời, Tôn Vân Tú run trường kiếm, liền chém về phía Phong Khê.

Phong Khê sợ đến mặt mũi trắng bệch, cả người rùng mình, hét lớn: - Đừng mà!

Tôn Vân Tú căn bản không quan tâm, tính tình nữ nhân này nóng nảy, trước đó cũng không ôn hòa với Dương Khai, hiện tại cũng thế, vừa nghe lệnh của Dương Khai liền thật sự ra tay.

- Chậm đã! Dương Khai lại khoát tay.

Trường kiếm của Tôn Vân Tú lập tức dừng lại, vừa lúc dừng lại trên cánh tay của Phong Khê, cảm giác lạnh băng truyền tới, cả người Phong Khê như hư thoát, liền nhũn ra đất, nhìn lại, chỉ thấy trên tay xuất hiện một vệt máu, nếu vừa rồi Dương Khai hô chậm một chút, cánh tay của hắn đã bị chém xuống.

Dương Khai híp mắt cười nhìn Phong Khê, vẻ mặt vô hại nói: - Thiếu tông chủ hình như có gì muốn nói.

- Có, có có! Phong Khê nghe thế, không ngừng gật đầu.

- Vậy thì nói đi, không có ai chặn họng ngươi mà.

Phong Khê há miệng, không biết phải nói gì, nghĩ một hồi liền quay sang Diêu Trác: - Sư thúc, đưa nhẫn cho hắn, làm gì phải chấp nhặt với hắn?

- Cái rắm! Diêu Trác giận dữ mắng: - Người Vấn Tình Tông ta, chỉ sống đứng chứ không chết quỳ, muốn nhẫn của bổn tọa, vậy có khác gì đánh vào mặt bổn tọa? Khê nhi ngươi không cần sợ, tiểu tử này chẳng qua là hù dọa ngươi, hắn không dám thật lấy mạng ngươi. Nếu hắn thật dám làm thế, 2 ngày nữa tông chủ đến đây, nhất định sẽ san bằng Băng Tâm Cốc!

- Muốn lấy mạng ta... Phong Khê thì thào, sắc mặt chợt trắng nhợt, trong lòng tuôn trào sợ hãi, trước giờ đều là hắn giết người ta, bao giờ lại sắp bị người ta giết? Nhất thời, hắn cũng bất chấp hình tượng, hô lớn: - Không, ta không muốn chết, nếu ta chết, cho dù phụ thân đại nhân san bằng Băng Tâm Cốc thì có ý nghĩa gì? Nếu ta chết, 69 phu nhân trong tông làm sao đây? Sư thúc ngươi mau đưa nhẫn cho hắn, ta là thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, tương lai ta sẽ quản lý Vấn Tình Tông, trở thành bá chủ một phương Bắc Vực, ta làm sao có thể chết ở chỗ này!

- Ngươi... Diêu Trác làm sao cũng không ngờ Phong Khê lại không có cốt khí như thế, tùy tiện bị người ta hù dọa là sợ vỡ mật, trước kia không biết hắn là hạng nhát gan như vậy. Vốn trong người bị thương, lúc này không khỏi phun máu, rõ ràng là hận sắt không rèn thành thép.

Chúng nữ Băng Tâm Cốc cũng như lần đầu biết Phong Khê, mỗi người đều toát ra khinh bỉ, dù nói là sống chết trước mắt, nhưng Phong Khê biểu hiện như vậy đúng là làm người ta khinh thường.

Võ giả nào không đeo đầu bên hông trên con đường tu luyện, đã sớm nhìn thấu sống chết, nhưng Phong Khê rõ ràng là được bảo hộ quá mức, bởi vậy vừa gặp nguy hiểm liền rối loạn tấc lòng, thân là thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, lại làm mất hết thể diện Vấn Tình Tông.

Những ánh mắt khinh bỉ kia, làm cho Phong Khê vô cùng xấu hổ, nhưng so với mạng nhỏ của mình, thể diện có là gì? Hắn không ngừng cầu khẩn, bảo Diêu Trác lấy ra nhẫn không gian.

- 69 phu nhân, thiếu tông chủ đúng là diễm phúc, làm người ta hâm mộ không thôi. Dương Khai lạnh giọng nói, trong mắt lại không có một chút hâm mộ, chỉ có tràn đầy trào phúng. - Thiếu tông chủ yên tâm đi, nếu ngươi chết ở đây, ta sẽ thay thế ngươi chăm sóc tốt 69 vị phu nhân, thể lực của bổn thiếu rất tốt, sẽ không để các nàng trông phòng một mình.

An Nhược Vân đỏ mặt, mắng: - Tiểu thiếu gia này, nói chuyện không kiêng gì cả!

Tử Vũ cũng vẻ mặt quái dị trừng Dương Khai, mắt trợn trắng.

Vừa nghe Dương Khai lại để ý tới 69 vị phu nhân của mình, Phong Khê liền đỏ mắt, bất chấp mọi giá vươn tay kéo lấy nhẫn không gian của Diêu Trác.

Không biết có phải vì biểu hiện của Phong Khê mà Diêu Trác nản lòng thoái chí, cho nên không có chút chống cự, bị Phong Khê dễ dàng tháo lấy chiếc nhẫn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.