Chương trước
Chương sau
Tào Dương chống người đứng dậy, vẻ mặt kiêng kỵ nhìn Dương Khai không nói nên lời. Đến lúc này làm sao hắn không biết Đổng Sơn bị thương cũng không phải là do Dương Khai đánh lén chứ, cho dù là quang minh chính đại đụng nhau, Đổng Sơn cũng tuyệt đối không phải đối thủ của người thanh niên này.

Từ khi nào mà Bắc Vực lại xuất hiện một tên thanh niên yêu nghiệt như vậy chứ? Hắn thuộc tông môn nào? Cùng là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng hắn lại không địch nổi một chiêu của đối phương, người như vậy nếu tu luyện đến Đế Tôn Cảnh, thì sẽ cường đại tới mức nào đây?

Tên tuổi cùng tướng mạo các nhân tài mới xuất hiện của các đại tông môn nhất nhất lóe lên trong đầu hắn, nhưng lại không có một ai trùng khớp với Dương Khai.

- Bằng hữu xuất thân nơi nào? Xin để lại danh hào, một ngày nào đó Vấn Tình Tông ta nhất định sẽ tới cửa bái phỏng! Tự biết không phải là đối thủ Dương Khai, Tào Dương dưới sự kiêng kỵ chỉ có thể lấy tông môn ra chống lưng, muốn cho Dương Khai sợ ném chuột vỡ bình, tránh cho hắn nổi lên sát tâm thì đám người mình một người cũng đừng nghĩ trốn thoát.

Phạm Hinh hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Khí thế lấy nhiều khi ít của các ngươi vừa nãy đâu rồi? Mấy đại nam nhân lại khi dễ một nữ nhân, Vấn Tình Tông thật là lợi hại đó.

Nàng ngầm châm chọc một phen, khiến đám người Vấn Tình Tông đều tỏ ra nhục nhã, sắc mặt mỗi người đều trông rất khó coi. Nhưng hiện tại thực lực không bằng người, hai võ giả cường đại nhất thì đều đã bị trọng thương, nên chúng cũng không có chỗ dựa để mạnh miệng, chỉ cảm thấy da mặt giống như bị hỏa thiêu, trong lòng phẫn uất không dứt.

- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, chúng ta là... Phạm Hinh nói còn chưa dứt lời, đã bị Dương Khai vung tay lên ngăn lại.

Hắn vẫn đứng trên boong thuyền như cũ, từ đầu đến cuối không có động tác gì, chỉ thản nhiên nói: - Chúng ta chỉ là khách qua đường!

- Khách qua đường! Tào Dương nghiến hàm răng đang vương đầy máu, biết rằng Dương Khai không muốn để lộ ra lai lịch. Thực lực không bằng người nên hắn cũng không thể mạnh miệng, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Dương Khai, dường như đang khắc sâu hình ảnh của hắn vào đầu vậy, ôm quyền trầm giọng nói: - Bằng hữu cao minh, Tào mỗ xin thụ giáo, hôm nay đã có bằng hữu ra mặt, vậy bọn ta sẽ rút lui, hy vọng các ngươi tự giải quyết cho tốt!

Bỏ lại một câu xã giao, hắn liền vung tay lên, dẫn theo đám người Vấn Tình Tông nhanh chóng rời đi.

Phạm Hinh nghiến răng, vẻ mặt khó chịu, nhưng thấy Dương Khai cũng không muốn nhổ cỏ tận gốc nên nàng cũng không nói thêm gì.

Đợi đám người kia đi rồi, Dương Khai mới thản nhiên nói: - Vấn Tình Tông là tông môn đứng đầu Bắc Vực, với thân phận hiện tại của các ngươi, không thích hợp trở mặt hàn toàn cùng bọn chúng!

Nếu thật sự giết đám người kia, chỉ sợ Băng Tâm Cốc cùng Vấn Tình Tông sẽ phải khai chiến, một khi hai tông môn đứng đầu đánh nhau, thì cả Bắc Vực đều sẽ bị quấn vào trong chiến hỏa.

Chỉ có điều, Dương Khai nghĩ không ra chính là, tại sao đám người Vấn Tình Tông kia lại làm khó đệ tử Băng Tâm Cốc chứ?

- Đa tạ vị sư huynh này ra tay tương trợ. Xin hỏi cao tính đại danh của sư huynh, ngày sau Tử Vũ nhất định sẽ báo đáp! Thiếu nữ phía dưới ôm quyền nhìn lên Dương Khai, cảm kích hỏi. Lần này nếu không phải có Dương Khai ra tay tương trợ, cho dù nàng có thể chạy thoát thì chắc chắn cũng tiêu hao không nhỏ. Nàng nắm giữ một cấm thuật trong tay, một khi thi triển ra, nhóm người Tào Dương kia không thể ngăn được nàng, nhưng sau khi thi triển cấm thuật này, trong vòng ba tháng nàng đừng nghĩ đến chuyện vận dụng lực lượng nữa, đến lúc đó căn bản không thể trốn thoát khỏi Bắc Vực.

- Vị sư tỷ này, mọi người đều là người một nhà, ngươi chớ khách khí a. Phạm Hinh cười tủm tỉm nhìn thiếu nữ gọi là Tử Vũ này, vẻ mặt tỏ ra thân thiết nhu hòa.

- Người một nhà? Tử Vũ nhíu mày, không biết Phạm Hinh nói vậy là có ý gì.

Phạm Hinh nhoẻn miệng cười, chỉ chỉ mấy cô gái trên thuyền nói:

- Chúng ta cũng là đệ tử Băng Tâm Cốc, nhìn bí thuật và công pháp vừa rồi sư tỷ thi triển ra, chắc cũng là người của Băng Tâm Cốc phải không? Cho nên mới nói mọi người đều là người một nhà.

Các nàng mới trở lại Bắc Vực được vài ngày, không ngờ lại gặp được tỷ muội đồng môn ở nơi này, hơn nữa thực lực còn vô cùng không tầm thường, nên dĩ nhiên Phạm Hinh cảm nhận thấy rất vui. Nàng cũng không định giấu diếm, nói thẳng thân phận nhóm người mình ra cho Tử Vũ biết.

Có điều nàng không ngờ tới chính là, sau khi nghe nàng nói vậy, vẻ mặt xinh đẹp của Tử Vũ liền biến đổi, sâu trong ánh mắt hiện ra vẻ vô cùng cảnh giác, đồng thời kín đáo lui về phía sau mấy bước, mím môi nói: - Các ngươi tới bắt ta sao?

Phạm Hinh lập tức ngạc nhiên, nói: - Sư tỷ nói vậy là sao?

Tử Vũ nói: - Nếu đều là tỷ muội đồng môn, ta sẽ không ra tay với các ngươi. Trở về nói cho sư tôn biết, Tử Vũ đã khiến người liên lụy, là Tử Vũ bất hiếu, đợi đến một ngày nào đó Tử Vũ tu luyện có thành tựu, nhất định sẽ quay trở về Băng Tâm Cốc tận hiếu đạo!

Sau khi nói xong, thân thể của nàng liền nhoáng lên một cái, hóa thành một dải cầu vồng bắn nhanh hướng về phía xa, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.

Để lại đám người Dương Khai hai mặt nhìn nhau, không hiểu gì.

- Vị sư tỷ này... không biết sao lại như vậy a? Phạm Hinh nhíu chặt mày. Nhóm người mình ra tay cứu nàng, nàng đã không cám ơn thì thôi, vậy mà khi nghe nói nhóm người mình cũng là người Băng Tâm Cốc, lại còn nói ra những câu mơ hồ, quả thực khiến nàng không hiểu nổi.

- Chỉ e là Băng Tâm Cốc đã xảy ra biến cố gì đó! Dương Khai trầm giọng nói.

Phạm Hinh cả kinh, ngạc nhiên nhìn Dương Khai nói: - Làm sao Dương sư huynh biết được?

Dương Khai nói: - Băng Tâm Cốc và Vấn Tình Tông đều là một trong những tông môn đứng đầu nhất Bắc Vực, theo lý mà nói không có khả năng xảy ra xung đột. Nhưng vừa rồi đám người Vấn Tình Tông kia lại vây công nhóm Tử Vũ, điều này rất không bình thường, kết hợp với những lời nói của Tử Vũ lúc nãy...

Vẻ mặt Phạm Hinh biến ảo không thôi, mơ hồ cũng hiểu ra được đôi điều.

- Dương sư huynh, chúng ta mau đi tới sư môn đi. Phạm Hinh vội nói. Nàng không biết rốt cuộc Băng Tâm Cốc xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Băng Vân như vậy, trong lòng Phạm Hinh liền nảy sinh cảm tình với sư môn chưa bao giờ tới này, nàng cũng không hy vọng sư môn xảy ra chuyện gì.

Dương Khai gật gật đầu, nhìn vào trong khoang thuyền.

Hắn dám khẳng định, chắc chắn Băng Vân cũng biết biến cố ở Băng Tâm Cốc, nhưng không hiểu tại sao nàng lại không can thiệp.

Dương Khai lắc lắc đầu, lần nữa khống chế lâu thuyền, bay về hướng Băng Tâm Cốc.

Dưới sự thúc giục của Phạm Hinh, Dương Khai cũng chỉ có thể tăng nhanh tốc độ lâu thuyền. Năm ngày sau, phía trước liền xuất hiện một tòa thành trì thật lớn.

- Đó là Băng Luân Thành, Băng Tâm Cốc cách đây chỉ còn một canh giờ lộ trình, vào thành trước đã rồi nói sau. Bỗng nhiên bên tai Dương Khai chợt truyền đến giọng nói của Băng Vân, nghe vậy Dương Khai liền gật gật đầu, khống chế lâu thuyền hạ xuống bên ngoài cửa thành.

Một lát sau, hắn dẫn theo đám thiếu nữ thông qua cửa thành, tiến vào bên trong Băng Luân Thành.

Vừa bước vào trong, bỗng nhiên Dương Khai nhướng mày, nạt nhỏ: - Tiền bối, trong thành này sao lại có nhiều Đế Tôn Cảnh như vậy?

Sau khi vào thành, không ngờ hắn lại cảm ứng được khí tức của 7, 8 cường giả Đế Tôn Cảnh, điều này hiển nhiên là không bình thường.

Băng Vân đang ẩn giấu tu vi lẫn vào trong đám người khẽ lắc đầu nói: - Không rõ lắm, Băng Luân Thành vốn là một trạm trung chuyển liên lạc trao đổi giữa Băng Tâm Cốc cùng ngoại giới, ngày thường không có nhiều Đế Tôn Cảnh như vậy. Có lẽ nơi này đã xảy ra đại sự gì đó, nhưng trước tiên chúng ta cũng không cần quan tâm, ta còn cần mấy ngày nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Lần trước, thương thế của Băng Vân vẫn chưa lành đã tùy tiện xuất thủ đối phó với tên Giang Chu Tử kia, dẫn tới thời gian trị thương lại phải kéo dài thêm.

Mấy ngày tới chính là giai đoạn mấu chốt để nàng trị thương, cho nên nàng cũng không hy vọng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

- Chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã, đợi tiền bối khôi phục lại sẽ đi Băng Tâm Cốc. Dương Khai đề nghị.

Băng Vân dĩ nhiên không phản đối.

Lập tức, nhóm người liền tìm đến một phòng trọ trong thành nghỉ lại. Tuy rằng Phạm Hinh lo lắng cho sư môn, muốn sớm trở về xem sao, nhưng hiện tại sư tôn đang trị thương, nên nàng cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.

Dương Khai cũng không muốn ra ngoài, hiện tại tu vi của hắn đã đạt đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chỉ thiếu chút nữa là có thể tấn cấp lên Đế Tôn, dĩ nhiên hắn phải càng thêm nỗ lực tu luyện, muốn sớm ngày đạt tới Đế Tôn Cảnh huyền bí.

Ba ngày sau, Dương Khai đang ngồi tu luyện trong phòng bỗng nhiên mở mắt, lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó đứng lên, đẩy cửa bước ra ngoài.

Một lát sau, hắn đi tới trước cửa một căn phòng khác, không đợi hắn gõ cửa, bên trong liền truyền ra âm thanh của Băng Vân: - Vào đi!

Dương Khai nghe vậy đẩy cửa bước vào, nhìn sang một bên, thấy Băng Vân đang tĩnh tọa, liền lên tiếng hỏi: - Thương thế tiền bối đã khôi phục rồi sao?

Băng Vân lắc lắc đầu: - Còn cần hai ba ngày nữa!

Dương Khai ngạc nhiên nói: - Vậy tiền bối gọi ta đến đây vì chuyện gì?

Vừa rồi hắn nghe được Băng Vân gọi mới tới đây, vốn tưởng rằng Băng Vân đã khôi phục thương thế, nhưng không ngờ cũng không phải vậy.

Băng Vân khẽ nhíu mày, cũng không trả lời, mà chỉ về trước nói: - Ngồi xuống, từ từ ta sẽ nói cho ngươi biết.

Dương Khai ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt nàng.

Băng Vân trầm ngâm một lát, nói: - Năm xưa khi ta từ Hằng La Tinh Vực tới Tinh Giới, cũng chỉ có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh mà thôi, ngươi cũng biết loại tu vi này ở bên trong tinh vực đã có thể tung hoành một cõi, nhưng ở Tinh Giới lại không là cái gì.

Dương Khai gật đầu, tràn đầy đồng cảm.

Băng Vân nói tiếp: - Có một lần ta gặp phải nguy hiểm, gần như bỏ mạng, không ngờ lại được một vị cao nhân cứu mạng. Thậm chí vị cao nhân kia còn không tiếc tổn hại nguyên khí kéo ta từ quỷ môn quan trở về, sau đó dưới sự dốc lòng chiếu cố của người, ta dần dần khôi phục lại. Hắn dạy ta rất nhiều thứ, Băng Vân ta từ khi bước vào tu luyện đến nay, nếu nói có một vị sư phụ, thì người đó chính là một vị duy nhất, chỉ là rất đáng tiếc, hắn cũng chỉ dạy ta nửa năm, rồi lại tiếp tục ngao du tứ hải.

Dương Khai khen ngợi: - Vị cao nhân kia nhất định là một người độ lượng, không cầu hồi báo.

Băng Vân mỉm cười, nói: - Không sai, hắn cứu ta cũng không có mưu đồ gì, với thực lực của ta lúc đó, ở trước mặt hắn cũng chỉ là một con kiến, nhưng hắn lại nguyện ý vì con kiến như ta mà tổn hao nguyên khí. Cũng nhờ có hơn nửa năm chỉ dạy của hắn, ta mới có thể tiến thẳng trên con đường tu luyện tại Tinh Giới. Tào Dương chống người đứng dậy, vẻ mặt kiêng kỵ nhìn Dương Khai không nói nên lời. Đến lúc này làm sao hắn không biết Đổng Sơn bị thương cũng không phải là do Dương Khai đánh lén chứ, cho dù là quang minh chính đại đụng nhau, Đổng Sơn cũng tuyệt đối không phải đối thủ của người thanh niên này.

Từ khi nào mà Bắc Vực lại xuất hiện một tên thanh niên yêu nghiệt như vậy chứ? Hắn thuộc tông môn nào? Cùng là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng hắn lại không địch nổi một chiêu của đối phương, người như vậy nếu tu luyện đến Đế Tôn Cảnh, thì sẽ cường đại tới mức nào đây?

Tên tuổi cùng tướng mạo các nhân tài mới xuất hiện của các đại tông môn nhất nhất lóe lên trong đầu hắn, nhưng lại không có một ai trùng khớp với Dương Khai.

- Bằng hữu xuất thân nơi nào? Xin để lại danh hào, một ngày nào đó Vấn Tình Tông ta nhất định sẽ tới cửa bái phỏng! Tự biết không phải là đối thủ Dương Khai, Tào Dương dưới sự kiêng kỵ chỉ có thể lấy tông môn ra chống lưng, muốn cho Dương Khai sợ ném chuột vỡ bình, tránh cho hắn nổi lên sát tâm thì đám người mình một người cũng đừng nghĩ trốn thoát.

Phạm Hinh hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Khí thế lấy nhiều khi ít của các ngươi vừa nãy đâu rồi? Mấy đại nam nhân lại khi dễ một nữ nhân, Vấn Tình Tông thật là lợi hại đó.

Nàng ngầm châm chọc một phen, khiến đám người Vấn Tình Tông đều tỏ ra nhục nhã, sắc mặt mỗi người đều trông rất khó coi. Nhưng hiện tại thực lực không bằng người, hai võ giả cường đại nhất thì đều đã bị trọng thương, nên chúng cũng không có chỗ dựa để mạnh miệng, chỉ cảm thấy da mặt giống như bị hỏa thiêu, trong lòng phẫn uất không dứt.

- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, chúng ta là... Phạm Hinh nói còn chưa dứt lời, đã bị Dương Khai vung tay lên ngăn lại.

Hắn vẫn đứng trên boong thuyền như cũ, từ đầu đến cuối không có động tác gì, chỉ thản nhiên nói: - Chúng ta chỉ là khách qua đường!

- Khách qua đường! Tào Dương nghiến hàm răng đang vương đầy máu, biết rằng Dương Khai không muốn để lộ ra lai lịch. Thực lực không bằng người nên hắn cũng không thể mạnh miệng, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Dương Khai, dường như đang khắc sâu hình ảnh của hắn vào đầu vậy, ôm quyền trầm giọng nói: - Bằng hữu cao minh, Tào mỗ xin thụ giáo, hôm nay đã có bằng hữu ra mặt, vậy bọn ta sẽ rút lui, hy vọng các ngươi tự giải quyết cho tốt!

Bỏ lại một câu xã giao, hắn liền vung tay lên, dẫn theo đám người Vấn Tình Tông nhanh chóng rời đi.

Phạm Hinh nghiến răng, vẻ mặt khó chịu, nhưng thấy Dương Khai cũng không muốn nhổ cỏ tận gốc nên nàng cũng không nói thêm gì.

Đợi đám người kia đi rồi, Dương Khai mới thản nhiên nói: - Vấn Tình Tông là tông môn đứng đầu Bắc Vực, với thân phận hiện tại của các ngươi, không thích hợp trở mặt hàn toàn cùng bọn chúng!

Nếu thật sự giết đám người kia, chỉ sợ Băng Tâm Cốc cùng Vấn Tình Tông sẽ phải khai chiến, một khi hai tông môn đứng đầu đánh nhau, thì cả Bắc Vực đều sẽ bị quấn vào trong chiến hỏa.

Chỉ có điều, Dương Khai nghĩ không ra chính là, tại sao đám người Vấn Tình Tông kia lại làm khó đệ tử Băng Tâm Cốc chứ?

- Đa tạ vị sư huynh này ra tay tương trợ. Xin hỏi cao tính đại danh của sư huynh, ngày sau Tử Vũ nhất định sẽ báo đáp! Thiếu nữ phía dưới ôm quyền nhìn lên Dương Khai, cảm kích hỏi. Lần này nếu không phải có Dương Khai ra tay tương trợ, cho dù nàng có thể chạy thoát thì chắc chắn cũng tiêu hao không nhỏ. Nàng nắm giữ một cấm thuật trong tay, một khi thi triển ra, nhóm người Tào Dương kia không thể ngăn được nàng, nhưng sau khi thi triển cấm thuật này, trong vòng ba tháng nàng đừng nghĩ đến chuyện vận dụng lực lượng nữa, đến lúc đó căn bản không thể trốn thoát khỏi Bắc Vực.

- Vị sư tỷ này, mọi người đều là người một nhà, ngươi chớ khách khí a. Phạm Hinh cười tủm tỉm nhìn thiếu nữ gọi là Tử Vũ này, vẻ mặt tỏ ra thân thiết nhu hòa.

- Người một nhà? Tử Vũ nhíu mày, không biết Phạm Hinh nói vậy là có ý gì.

Phạm Hinh nhoẻn miệng cười, chỉ chỉ mấy cô gái trên thuyền nói:

- Chúng ta cũng là đệ tử Băng Tâm Cốc, nhìn bí thuật và công pháp vừa rồi sư tỷ thi triển ra, chắc cũng là người của Băng Tâm Cốc phải không? Cho nên mới nói mọi người đều là người một nhà.

Các nàng mới trở lại Bắc Vực được vài ngày, không ngờ lại gặp được tỷ muội đồng môn ở nơi này, hơn nữa thực lực còn vô cùng không tầm thường, nên dĩ nhiên Phạm Hinh cảm nhận thấy rất vui. Nàng cũng không định giấu diếm, nói thẳng thân phận nhóm người mình ra cho Tử Vũ biết.

Có điều nàng không ngờ tới chính là, sau khi nghe nàng nói vậy, vẻ mặt xinh đẹp của Tử Vũ liền biến đổi, sâu trong ánh mắt hiện ra vẻ vô cùng cảnh giác, đồng thời kín đáo lui về phía sau mấy bước, mím môi nói: - Các ngươi tới bắt ta sao?

Phạm Hinh lập tức ngạc nhiên, nói: - Sư tỷ nói vậy là sao?

Tử Vũ nói: - Nếu đều là tỷ muội đồng môn, ta sẽ không ra tay với các ngươi. Trở về nói cho sư tôn biết, Tử Vũ đã khiến người liên lụy, là Tử Vũ bất hiếu, đợi đến một ngày nào đó Tử Vũ tu luyện có thành tựu, nhất định sẽ quay trở về Băng Tâm Cốc tận hiếu đạo!

Sau khi nói xong, thân thể của nàng liền nhoáng lên một cái, hóa thành một dải cầu vồng bắn nhanh hướng về phía xa, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.

Để lại đám người Dương Khai hai mặt nhìn nhau, không hiểu gì.

- Vị sư tỷ này... không biết sao lại như vậy a? Phạm Hinh nhíu chặt mày. Nhóm người mình ra tay cứu nàng, nàng đã không cám ơn thì thôi, vậy mà khi nghe nói nhóm người mình cũng là người Băng Tâm Cốc, lại còn nói ra những câu mơ hồ, quả thực khiến nàng không hiểu nổi.

- Chỉ e là Băng Tâm Cốc đã xảy ra biến cố gì đó! Dương Khai trầm giọng nói.

Phạm Hinh cả kinh, ngạc nhiên nhìn Dương Khai nói: - Làm sao Dương sư huynh biết được?

Dương Khai nói: - Băng Tâm Cốc và Vấn Tình Tông đều là một trong những tông môn đứng đầu nhất Bắc Vực, theo lý mà nói không có khả năng xảy ra xung đột. Nhưng vừa rồi đám người Vấn Tình Tông kia lại vây công nhóm Tử Vũ, điều này rất không bình thường, kết hợp với những lời nói của Tử Vũ lúc nãy...

Vẻ mặt Phạm Hinh biến ảo không thôi, mơ hồ cũng hiểu ra được đôi điều.

- Dương sư huynh, chúng ta mau đi tới sư môn đi. Phạm Hinh vội nói. Nàng không biết rốt cuộc Băng Tâm Cốc xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Băng Vân như vậy, trong lòng Phạm Hinh liền nảy sinh cảm tình với sư môn chưa bao giờ tới này, nàng cũng không hy vọng sư môn xảy ra chuyện gì.

Dương Khai gật gật đầu, nhìn vào trong khoang thuyền.

Hắn dám khẳng định, chắc chắn Băng Vân cũng biết biến cố ở Băng Tâm Cốc, nhưng không hiểu tại sao nàng lại không can thiệp.

Dương Khai lắc lắc đầu, lần nữa khống chế lâu thuyền, bay về hướng Băng Tâm Cốc.

Dưới sự thúc giục của Phạm Hinh, Dương Khai cũng chỉ có thể tăng nhanh tốc độ lâu thuyền. Năm ngày sau, phía trước liền xuất hiện một tòa thành trì thật lớn.

- Đó là Băng Luân Thành, Băng Tâm Cốc cách đây chỉ còn một canh giờ lộ trình, vào thành trước đã rồi nói sau. Bỗng nhiên bên tai Dương Khai chợt truyền đến giọng nói của Băng Vân, nghe vậy Dương Khai liền gật gật đầu, khống chế lâu thuyền hạ xuống bên ngoài cửa thành.

Một lát sau, hắn dẫn theo đám thiếu nữ thông qua cửa thành, tiến vào bên trong Băng Luân Thành.

Vừa bước vào trong, bỗng nhiên Dương Khai nhướng mày, nạt nhỏ: - Tiền bối, trong thành này sao lại có nhiều Đế Tôn Cảnh như vậy?

Sau khi vào thành, không ngờ hắn lại cảm ứng được khí tức của 7, 8 cường giả Đế Tôn Cảnh, điều này hiển nhiên là không bình thường.

Băng Vân đang ẩn giấu tu vi lẫn vào trong đám người khẽ lắc đầu nói: - Không rõ lắm, Băng Luân Thành vốn là một trạm trung chuyển liên lạc trao đổi giữa Băng Tâm Cốc cùng ngoại giới, ngày thường không có nhiều Đế Tôn Cảnh như vậy. Có lẽ nơi này đã xảy ra đại sự gì đó, nhưng trước tiên chúng ta cũng không cần quan tâm, ta còn cần mấy ngày nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Lần trước, thương thế của Băng Vân vẫn chưa lành đã tùy tiện xuất thủ đối phó với tên Giang Chu Tử kia, dẫn tới thời gian trị thương lại phải kéo dài thêm.

Mấy ngày tới chính là giai đoạn mấu chốt để nàng trị thương, cho nên nàng cũng không hy vọng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

- Chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã, đợi tiền bối khôi phục lại sẽ đi Băng Tâm Cốc. Dương Khai đề nghị.

Băng Vân dĩ nhiên không phản đối.

Lập tức, nhóm người liền tìm đến một phòng trọ trong thành nghỉ lại. Tuy rằng Phạm Hinh lo lắng cho sư môn, muốn sớm trở về xem sao, nhưng hiện tại sư tôn đang trị thương, nên nàng cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.

Dương Khai cũng không muốn ra ngoài, hiện tại tu vi của hắn đã đạt đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chỉ thiếu chút nữa là có thể tấn cấp lên Đế Tôn, dĩ nhiên hắn phải càng thêm nỗ lực tu luyện, muốn sớm ngày đạt tới Đế Tôn Cảnh huyền bí.

Ba ngày sau, Dương Khai đang ngồi tu luyện trong phòng bỗng nhiên mở mắt, lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó đứng lên, đẩy cửa bước ra ngoài.

Một lát sau, hắn đi tới trước cửa một căn phòng khác, không đợi hắn gõ cửa, bên trong liền truyền ra âm thanh của Băng Vân: - Vào đi!

Dương Khai nghe vậy đẩy cửa bước vào, nhìn sang một bên, thấy Băng Vân đang tĩnh tọa, liền lên tiếng hỏi: - Thương thế tiền bối đã khôi phục rồi sao?

Băng Vân lắc lắc đầu: - Còn cần hai ba ngày nữa!

Dương Khai ngạc nhiên nói: - Vậy tiền bối gọi ta đến đây vì chuyện gì?

Vừa rồi hắn nghe được Băng Vân gọi mới tới đây, vốn tưởng rằng Băng Vân đã khôi phục thương thế, nhưng không ngờ cũng không phải vậy.

Băng Vân khẽ nhíu mày, cũng không trả lời, mà chỉ về trước nói: - Ngồi xuống, từ từ ta sẽ nói cho ngươi biết.

Dương Khai ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt nàng.

Băng Vân trầm ngâm một lát, nói: - Năm xưa khi ta từ Hằng La Tinh Vực tới Tinh Giới, cũng chỉ có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh mà thôi, ngươi cũng biết loại tu vi này ở bên trong tinh vực đã có thể tung hoành một cõi, nhưng ở Tinh Giới lại không là cái gì.

Dương Khai gật đầu, tràn đầy đồng cảm.

Băng Vân nói tiếp: - Có một lần ta gặp phải nguy hiểm, gần như bỏ mạng, không ngờ lại được một vị cao nhân cứu mạng. Thậm chí vị cao nhân kia còn không tiếc tổn hại nguyên khí kéo ta từ quỷ môn quan trở về, sau đó dưới sự dốc lòng chiếu cố của người, ta dần dần khôi phục lại. Hắn dạy ta rất nhiều thứ, Băng Vân ta từ khi bước vào tu luyện đến nay, nếu nói có một vị sư phụ, thì người đó chính là một vị duy nhất, chỉ là rất đáng tiếc, hắn cũng chỉ dạy ta nửa năm, rồi lại tiếp tục ngao du tứ hải.

Dương Khai khen ngợi: - Vị cao nhân kia nhất định là một người độ lượng, không cầu hồi báo.

Băng Vân mỉm cười, nói: - Không sai, hắn cứu ta cũng không có mưu đồ gì, với thực lực của ta lúc đó, ở trước mặt hắn cũng chỉ là một con kiến, nhưng hắn lại nguyện ý vì con kiến như ta mà tổn hao nguyên khí. Cũng nhờ có hơn nửa năm chỉ dạy của hắn, ta mới có thể tiến thẳng trên con đường tu luyện tại Tinh Giới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.