Chương trước
Chương sau
Phạm Hinh không biết tại sao sư tôn lại có mệnh lệnh như vậy, bởi vì mấy đệ tự Băng Tâm Các các nàng trên cơ bản cho tới bây giờ đều chưa từng ra biển, cũng không cần phải rời bến.

Càng khiến cho nàng ngạc nhiên chính là, sư tôn lại để cho Dương Khai phụ trách tất cả mọi chuyện, đồng thời sai nhóm người mình nghe theo hắn chỉ huy.

Dương Khai tới Băng Tâm Các mới bao lâu a, không ngờ lại được sư tôn tín nhiệm cao như vậy, đồng thời giao cho hắn trông coi mấy tỷ muội nàng. Phạm Hinh không hiểu rốt cuộc Dương Khai đã làm cái gì, không ngờ lại khiến sư tôn đối xử chân thành như vậy.

Tuy nhiên mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng mệnh lệnh của sư tôn, Phạm Hinh không dám có chút làm trái.

- Chúng ta ở nơi này chờ một lát. Dương Khai nói rồi, liền nhìn về phía cửa thành.

- Vâng. Phạm Hinh cũng không có hỏi nhiều nữa, nhẹ nhàng gật đầu rồi tìm một nơi lẳng lặng đứng đó.

Không bao lâu, Dương Khai chợt nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc từ cửa thành đang đi tới, không khỏi lộ ra ý cười.

- Lăng đại tỷ? Lưu Tiêm Vân vừa thấy Lăng Âm Cầm đi tới, liền biết Dương Khai đang chờ ai, vội vàng tiến lên đón.

Sau một phen hàn huyên, Lăng Âm Cầm đi tới trước mặt Dương Khai ngưng trọng nói: - Dương sư huynh, chúng ta cùng đi với ngươi.

- Tốt.

Dương Khai mỉm cười gật đầu: - Nhất định sẽ không khiến các ngươi thất vọng đâu!

Ánh mắt của hắn quét qua, thấy chỉ có hơn một nửa thuyền viên của Lăng Âm Cầm tập trung ở đây, có thể thấy được cho dù là với uy vọng của Lăng Âm Cầm, cũng không thể khiến toàn bộ thuyền viên tín nhiệm Dương Khai.

Nhưng trong số đó, Tiêu Dật cũng theo Lăng Âm Cầm một tới, hắn hướng về phía Dương Khai nói: - Dương huynh, chúng ta đem tính mạng giao cho ngươi, không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn a.

Dương Khai nói: - Sau này sẽ biết, hiện tại lên thuyền lên đường đi.

Bến cảng người đến người đi, lâu thuyền dầy đặc, cho nên nhóm người Dương Khai lên thuyền ly khai cũng không phải là chuyện lạ.

Một lát sau, mọi người đã đi ra biển, càng lúc càng xa Thông Thiên Đảo.

Tuy rằng những đệ tử Băng Tâm Các chưa từng ra biển, không có chút kinh nghiệm nào, nhưng Lăng Âm Cầm và mấy thủy thủy đoàn của nàng lại đều là lão thủ, sắp đặt trên lâu thuyền đâu vào đấy, theo gió vượt sóng mà đi.

Một ngày sau, lâu thuyền đã cách Thông Thiên Đảo đến mấy trăm ngàn dặm.

Phạm Hinh ưu tư lo lắng đi tới boong thuyền, tìm được Dương Khai, liền hỏi: - Dương đan sư, sư tôn đang ở đâu? Sao vẫn chưa thấy bóng dáng của người?

Dương Khai mỉm cười, nói: - Các chủ đại nhân thủ đoạn thông thiên, không cần phải lo lắng, nàng cần phải cắt đuôi một cường giả có thể đến đây hội hợp cùng chúng ta.

- Cắt đuôi một cường giả? Phạm Hinh nghe vậy, liền nhướng mày, mơ hồ hiểu ra điều gì đó, liền gật gật đầu lui đi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Dương Khai như phát hiện ra gì đó, liền quay đầu nhìn sang một bên, chỉ thấy phía chân trời một bóng người đang nhẹ nhàng phiêu dật bay tới. Mới thấy còn cực xa, nhưng chỉ trong giây lát đã đến trước mắt.

Sau khi luồng sáng cầu vồng hạ xuống boong tàu, thân hình Băng Vân liền hiện ra.

- Ai! Lăng Âm Cầm xuất hiện khiến những người khác cả kinh thất sắc, vội vàng hô lên. Ở nơi biển cả này bỗng nhiên lại có người không chào hỏi lên thuyền, đây tuyệt đối là kiêng kỵ lớn nhất, cho nên đám người Lăng Âm Cầm lập tức liền tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng khi thần niệm bọn hắn quét qua, nhận ra Băng Vân sâu không lường được thì đều cả kinh, không dám hành động khinh cử vọng động gì.

Mặc dù mọi người không biết Băng Vân lợi hại như thế nào, nhưng cỗ áp lực mạnh mẽ trong cơ thể Băng Vân truyền ra không phải là giả. Chỉ hơi dò xét đã khiến cho bản thân bọn họ khí huyết quay cuồng, khó chịu không thôi, đây tuyệt đối là cường giả không thể chọc nổi a.

- Tiền bối, người đã đến rồi. Dương Khai hướng về phía Băng Vân ôm quyền nói.

Băng Vân nhẹ nhàng gật gật đầu.

- Sư tôn! Phạm Hinh đám người cũng đều vội vàng tới trước hành lễ, mỗi người đều hiện lên vẻ phấn chấn.

- Tiền bối... Sư tôn... Đám người Lăng Âm Cầm hoàn toàn trợn tròn mắt.

Dương Khai là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, vậy người có thể khiến hắn gọi là tiền bối, cũng chỉ có cường giả Đế Tôn Cảnh mà thôi. Mà Lăng Âm Cầm cũng biết Phạm Hinh, biết nàng là người Băng Tâm Các, giờ phút này nghe Phạm Hinh gọi người thiếu nữ này là sư tôn, sao Lăng Âm Cầm còn không biết thân phận của nàng chư?

Thiếu nữ này, chính là các chủ Băng Tâm Các đại danh đỉnh đỉnh! Cường giả đỉnh cao duy nhất trên Thông Thiên Đảo có thể ngồi ngang hàng với đảo chủ đại nhân!

Sau khi biết được điều này, đám người Lăng Âm Cầm tất cả đều không khỏi phấn chấn, ánh mắt mỗi người đều lộ ra vẻ sùng bái cùng kính ngưỡng nhìn về phía Băng Vân. Lòng tin đối với Dương Khai cũng lập tức tăng cường không ít.

Nếu như nói trước đó Lăng Âm Cầm lựa chọn cùng Dương Khai ly khai, vẻn vẹn chỉ là bởi vì bọn họ không muốn tiếp tục lưu tại Thông Thiên Đảo, quyết định buông tay chiến một trận, thì hiện tại bọn họ đã thật sự thấy được hy vọng.

Ngay cả nhân vật cường đại như Băng Tâm Các chủ cũng đều ở trên thuyền, bọn họ còn có gì không yên lòng chứ?

- Mấy vị này là bằng hữu ngươi? Băng Vân nhìn đám người Lăng Âm Cầm, lên tiếng hỏi.

Dương Khai mỉm cười nói: - Khi ta cùng với sư muội vừa tới đây, đã nhận được không ít ân huệ của nhóm người Lăng đại tỷ, cho nên lần này liền mời bọn họ đi cùng.

Băng Vân gật gật đầu nói: - Ngươi cũng là người tri ân báo đáp, bọn họ thật may mắn khi gặp ngươi.

Lăng Âm Cầm thấy Băng Vân đã hỏi tới mình, liền vội vàng lo sợ đi lên, câu nệ nói: - Vãn bối Lăng Âm Cầm, bái kiến các chủ đại nhân.

Đám người Tiêu Dật cũng đều vội vàng hành lễ, mắt nhìn thẳng, không dám có chút vô lễ.

- Đều là bằng hữu Dương Khai, thì chúng ta cùng chung một đường, không cần đa lễ. Băng Vân thản nhiên nói.

- Cảm tạ các chủ đại nhân! Lăng Âm Cầm cảm kích không dứt, nàng cảm thấy rất ngoài ý muốn, vị Băng Tâm Các chủ "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi" này không ngờ lại bình dị gần gũi như thế, hơn nữa Dương Khai ở trước mặt nàng cũng không có chút áp lực nào, không biết làm sao mà hắn có thể giữ vững tâm tính như vậy.

So sánh với hắn, Lăng Âm Cầm mới phát hiện mình so Dương Khai quả thực thua xa.

- Tiền bối, lão cóc ghẻ kia đã cắt đuôi chưa? Dương Khai hỏi.

Trong kế hoạch của hắn cùng Băng Vân, hắn dẫn mọi người rời bến trước, Băng Vân ngay sau đó sẽ rời khỏi Thông Thiên Đảo sau, bởi vì một khi nàng ly khai Thông Thiên Đảo, Xích Nhật sẽ có phát hiện, đuổi theo.

Việc Băng Vân cần làm là dẫn Xích Nhật đi lòng vòng, sau đó tìm cơ hội cắt đuôi lão, trở lại hội hợp cùng Dương Khai.

Hiện tại Băng Vân đã ở đây, không thể nghi ngờ vậy Xích Nhật đã bị bỏ rơi.

Băng Vân gật gật đầu, đang định trả lời, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về một cái hướng, nghiến răng nói: - Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

Nàng vừa dứt lời, bầu trời bỗng nhiên vang lên một trận sấm sét đinh tai nhức óc, kèm theo đó là một quầng lửa xuất hiện trên bầu trời, tựa như một vầng mặt trời nóng cháy, khiến người ta không thể mở mắt nổi.

Cùng lúc đó, một cỗ uy áp cực mạnh liền ập tới, uy áp kia khiến bầu trời như thể muốn sụp đổ xuống, làm mọi người vô cùng khó thở.

Tất cả mọi người trên thuyền đều biến sắc, đồng loạt.

Khí tia sáng tán đi, hai bóng người đột ngột xuất hiện ở nơi đó.

Một người sừng sững như núi cao hồ sâu, vẻ mặt không giận mà uy, cũng không biết hắn gặp phải cái gì, thời khắc này trên mặt mơ hồ có chút tức giận. Mà một người khác thì ở phía sau người này nửa thân, dường như là nô bộc bình, cung kính đứng ở nơi đó.

- Thành chủ đại nhân! Lăng Âm Cầm nhìn nam nhân trung niên dáng vẻ uy nghiêm kia, gương mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch.

Tuy rằng nàng chưa từng thấy qua bản thân Xích Nhật, nhưng đã thấy hình vẽ của hắn, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra.

- Bàng Quảng! Dương Khai vô cùng ngạc nhiên, nhìn người đứng sau Xích Nhật, mắt trợn tròn.

Hắn không hề ngờ, Bàng Quảng lại đi cùng với Xích Nhật, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn dường như đã bị Xích Nhật thu phục. Lần trước khi Dương Khai gặp hắn, tên này còn đang trọng thương, muốn chiếm Bổ Thiên Liên của hắn để khôi phục thương thế. Hiện tại gặp lại tuy rằng thoạt nhìn còn chưa khỏi hẳn, nhưng so ới lần trước không thể nghi ngờ tốt hơn rất nhiều, có lẽ là uống linh đan diệu dược gì đó.

Tuy nhiên nếu hắn đã bị Xích Nhật thu phục, thì từ Xích Nhật lấy được một ít dược vật trị thương ngược lại cũng không có gì lạ.

Ánh mắt Bàng Quảng vượt qua mọi người, chăm chú vào Dương Khai, lộ ra vẻ vô cùng oán độc.

Nếu không phải do Dương Khai, hắn cũng không đến mức rơi xuống tình trạng như ngày hôm nay. Thực lực của hắn cùng Xích Nhật tuy rằng chênh lệch to lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là cường giả Đế Tôn Cảnh, cũng có tôn nghiêm của mình, nếu không bị ép đến đường cùng, sao hắn lại đi đầu phục Xích Nhật tìm kiếm che chở chứ.

Hai Đế Tôn nhất tầng cảnh khác trên Thông Thiên Đảo tuy rằng cũng bị Xích Nhật ước thúc quản hạt, nhưng so với tình huống của hắn không thể nghi ngờ là tốt hơn rất nhiều, người ta tối thiểu còn có tự do của mình.

Cho nên nếu bàn về cừu hận, mối hận của Bàng Quảng đối với Dương Khai quả thực dốc hết nước Tịch Hư Hải cũng không rửa sạch được.

- Băng Vân! Bỗng nhiên Xích Nhật quát lên một tiếng, âm thanh vang dội, lan truyền bốn phương. Dường như cảm nhận được sự tức giận đè nén của hắn, ngay cả mặt biển cũng sôi trào, sóng biển cuộn lên tới mười mấy trượng: - Ngươi vội vội vàng vàng như vậy, là muốn đi đâu?

Băng Vân ngẩng đầu nhìn Xích Nhật, chỉ khẽ vung tay lên, liền cách ly uy thế vô biên của hắn, rồi thản nhiên nói: - Đi đâu là quyền của bổn cung, thành chủ đại nhân quản chuyện này để làm gì?

Xích Nhật sa sầm mặt xuống, hừ lạnh nói: - Băng Vân, không phải ngươi định rời khỏi nơi này chứ?

- Ngươi cần gì biết rồi còn hỏi! Băng Vân lạnh lùng nói, tỏ ra không muốn cùng hắn dài dòng.

- Thật đúng là người muốn rời khỏi chỗ này! Mặc dù Xích Nhật sớm đã đoán ra, nhưng khi nghe Băng Vân thừa nhận vẫn không tránh khỏi vô cùng phẫn nộ, vô cùng đau đớn. Vô duyên vô cớ có một loại cảm giác bị Băng Vân bỏ rơi, cảm giác này khiến hắn hết sức khó chịu. hắn đè nén tức giận, hít sâu một hơi nói: - Băng Vân, ngươi ta đều biết, ly khai nơi này chỉ là hy vọng xa vời, cần gì phải cưỡng cầu chứ? Chuyện hôm nay bổn tọa có thể bỏ qua, chỉ cần ngươi nguyện ý trở về cùng bổn tọa kết duyên, từ nay về sau sẽ tiêu dao tự tại trong Tịch Hư Bí Cảnh này. Đây chẳng phải là chuyện tốt sao!

Băng Vân lắc đầu nói: - Ngươi biết đây chỉ là hy vọng xa vời, cần gì phải cưỡng cầu? Ta không muốn cùng ngươi là địch, ngươi trở về đi.

Xích Nhật cả giận nói: - Ngươi vẫn muốn khư khư cố chấp như vậy? Ngươi không sợ bổn khiến cho đám người trên thuyền này táng thân nơi biển cả sao?! Phạm Hinh không biết tại sao sư tôn lại có mệnh lệnh như vậy, bởi vì mấy đệ tự Băng Tâm Các các nàng trên cơ bản cho tới bây giờ đều chưa từng ra biển, cũng không cần phải rời bến.

Càng khiến cho nàng ngạc nhiên chính là, sư tôn lại để cho Dương Khai phụ trách tất cả mọi chuyện, đồng thời sai nhóm người mình nghe theo hắn chỉ huy.

Dương Khai tới Băng Tâm Các mới bao lâu a, không ngờ lại được sư tôn tín nhiệm cao như vậy, đồng thời giao cho hắn trông coi mấy tỷ muội nàng. Phạm Hinh không hiểu rốt cuộc Dương Khai đã làm cái gì, không ngờ lại khiến sư tôn đối xử chân thành như vậy.

Tuy nhiên mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng mệnh lệnh của sư tôn, Phạm Hinh không dám có chút làm trái.

- Chúng ta ở nơi này chờ một lát. Dương Khai nói rồi, liền nhìn về phía cửa thành.

- Vâng. Phạm Hinh cũng không có hỏi nhiều nữa, nhẹ nhàng gật đầu rồi tìm một nơi lẳng lặng đứng đó.

Không bao lâu, Dương Khai chợt nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc từ cửa thành đang đi tới, không khỏi lộ ra ý cười.

- Lăng đại tỷ? Lưu Tiêm Vân vừa thấy Lăng Âm Cầm đi tới, liền biết Dương Khai đang chờ ai, vội vàng tiến lên đón.

Sau một phen hàn huyên, Lăng Âm Cầm đi tới trước mặt Dương Khai ngưng trọng nói: - Dương sư huynh, chúng ta cùng đi với ngươi.

- Tốt.

Dương Khai mỉm cười gật đầu: - Nhất định sẽ không khiến các ngươi thất vọng đâu!

Ánh mắt của hắn quét qua, thấy chỉ có hơn một nửa thuyền viên của Lăng Âm Cầm tập trung ở đây, có thể thấy được cho dù là với uy vọng của Lăng Âm Cầm, cũng không thể khiến toàn bộ thuyền viên tín nhiệm Dương Khai.

Nhưng trong số đó, Tiêu Dật cũng theo Lăng Âm Cầm một tới, hắn hướng về phía Dương Khai nói: - Dương huynh, chúng ta đem tính mạng giao cho ngươi, không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn a.

Dương Khai nói: - Sau này sẽ biết, hiện tại lên thuyền lên đường đi.

Bến cảng người đến người đi, lâu thuyền dầy đặc, cho nên nhóm người Dương Khai lên thuyền ly khai cũng không phải là chuyện lạ.

Một lát sau, mọi người đã đi ra biển, càng lúc càng xa Thông Thiên Đảo.

Tuy rằng những đệ tử Băng Tâm Các chưa từng ra biển, không có chút kinh nghiệm nào, nhưng Lăng Âm Cầm và mấy thủy thủy đoàn của nàng lại đều là lão thủ, sắp đặt trên lâu thuyền đâu vào đấy, theo gió vượt sóng mà đi.

Một ngày sau, lâu thuyền đã cách Thông Thiên Đảo đến mấy trăm ngàn dặm.

Phạm Hinh ưu tư lo lắng đi tới boong thuyền, tìm được Dương Khai, liền hỏi: - Dương đan sư, sư tôn đang ở đâu? Sao vẫn chưa thấy bóng dáng của người?

Dương Khai mỉm cười, nói: - Các chủ đại nhân thủ đoạn thông thiên, không cần phải lo lắng, nàng cần phải cắt đuôi một cường giả có thể đến đây hội hợp cùng chúng ta.

- Cắt đuôi một cường giả? Phạm Hinh nghe vậy, liền nhướng mày, mơ hồ hiểu ra điều gì đó, liền gật gật đầu lui đi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Dương Khai như phát hiện ra gì đó, liền quay đầu nhìn sang một bên, chỉ thấy phía chân trời một bóng người đang nhẹ nhàng phiêu dật bay tới. Mới thấy còn cực xa, nhưng chỉ trong giây lát đã đến trước mắt.

Sau khi luồng sáng cầu vồng hạ xuống boong tàu, thân hình Băng Vân liền hiện ra.

- Ai! Lăng Âm Cầm xuất hiện khiến những người khác cả kinh thất sắc, vội vàng hô lên. Ở nơi biển cả này bỗng nhiên lại có người không chào hỏi lên thuyền, đây tuyệt đối là kiêng kỵ lớn nhất, cho nên đám người Lăng Âm Cầm lập tức liền tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng khi thần niệm bọn hắn quét qua, nhận ra Băng Vân sâu không lường được thì đều cả kinh, không dám hành động khinh cử vọng động gì.

Mặc dù mọi người không biết Băng Vân lợi hại như thế nào, nhưng cỗ áp lực mạnh mẽ trong cơ thể Băng Vân truyền ra không phải là giả. Chỉ hơi dò xét đã khiến cho bản thân bọn họ khí huyết quay cuồng, khó chịu không thôi, đây tuyệt đối là cường giả không thể chọc nổi a.

- Tiền bối, người đã đến rồi. Dương Khai hướng về phía Băng Vân ôm quyền nói.

Băng Vân nhẹ nhàng gật gật đầu.

- Sư tôn! Phạm Hinh đám người cũng đều vội vàng tới trước hành lễ, mỗi người đều hiện lên vẻ phấn chấn.

- Tiền bối... Sư tôn... Đám người Lăng Âm Cầm hoàn toàn trợn tròn mắt.

Dương Khai là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, vậy người có thể khiến hắn gọi là tiền bối, cũng chỉ có cường giả Đế Tôn Cảnh mà thôi. Mà Lăng Âm Cầm cũng biết Phạm Hinh, biết nàng là người Băng Tâm Các, giờ phút này nghe Phạm Hinh gọi người thiếu nữ này là sư tôn, sao Lăng Âm Cầm còn không biết thân phận của nàng chư?

Thiếu nữ này, chính là các chủ Băng Tâm Các đại danh đỉnh đỉnh! Cường giả đỉnh cao duy nhất trên Thông Thiên Đảo có thể ngồi ngang hàng với đảo chủ đại nhân!

Sau khi biết được điều này, đám người Lăng Âm Cầm tất cả đều không khỏi phấn chấn, ánh mắt mỗi người đều lộ ra vẻ sùng bái cùng kính ngưỡng nhìn về phía Băng Vân. Lòng tin đối với Dương Khai cũng lập tức tăng cường không ít.

Nếu như nói trước đó Lăng Âm Cầm lựa chọn cùng Dương Khai ly khai, vẻn vẹn chỉ là bởi vì bọn họ không muốn tiếp tục lưu tại Thông Thiên Đảo, quyết định buông tay chiến một trận, thì hiện tại bọn họ đã thật sự thấy được hy vọng.

Ngay cả nhân vật cường đại như Băng Tâm Các chủ cũng đều ở trên thuyền, bọn họ còn có gì không yên lòng chứ?

- Mấy vị này là bằng hữu ngươi? Băng Vân nhìn đám người Lăng Âm Cầm, lên tiếng hỏi.

Dương Khai mỉm cười nói: - Khi ta cùng với sư muội vừa tới đây, đã nhận được không ít ân huệ của nhóm người Lăng đại tỷ, cho nên lần này liền mời bọn họ đi cùng.

Băng Vân gật gật đầu nói: - Ngươi cũng là người tri ân báo đáp, bọn họ thật may mắn khi gặp ngươi.

Lăng Âm Cầm thấy Băng Vân đã hỏi tới mình, liền vội vàng lo sợ đi lên, câu nệ nói: - Vãn bối Lăng Âm Cầm, bái kiến các chủ đại nhân.

Đám người Tiêu Dật cũng đều vội vàng hành lễ, mắt nhìn thẳng, không dám có chút vô lễ.

- Đều là bằng hữu Dương Khai, thì chúng ta cùng chung một đường, không cần đa lễ. Băng Vân thản nhiên nói.

- Cảm tạ các chủ đại nhân! Lăng Âm Cầm cảm kích không dứt, nàng cảm thấy rất ngoài ý muốn, vị Băng Tâm Các chủ "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi" này không ngờ lại bình dị gần gũi như thế, hơn nữa Dương Khai ở trước mặt nàng cũng không có chút áp lực nào, không biết làm sao mà hắn có thể giữ vững tâm tính như vậy.

So sánh với hắn, Lăng Âm Cầm mới phát hiện mình so Dương Khai quả thực thua xa.

- Tiền bối, lão cóc ghẻ kia đã cắt đuôi chưa? Dương Khai hỏi.

Trong kế hoạch của hắn cùng Băng Vân, hắn dẫn mọi người rời bến trước, Băng Vân ngay sau đó sẽ rời khỏi Thông Thiên Đảo sau, bởi vì một khi nàng ly khai Thông Thiên Đảo, Xích Nhật sẽ có phát hiện, đuổi theo.

Việc Băng Vân cần làm là dẫn Xích Nhật đi lòng vòng, sau đó tìm cơ hội cắt đuôi lão, trở lại hội hợp cùng Dương Khai.

Hiện tại Băng Vân đã ở đây, không thể nghi ngờ vậy Xích Nhật đã bị bỏ rơi.

Băng Vân gật gật đầu, đang định trả lời, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về một cái hướng, nghiến răng nói: - Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

Nàng vừa dứt lời, bầu trời bỗng nhiên vang lên một trận sấm sét đinh tai nhức óc, kèm theo đó là một quầng lửa xuất hiện trên bầu trời, tựa như một vầng mặt trời nóng cháy, khiến người ta không thể mở mắt nổi.

Cùng lúc đó, một cỗ uy áp cực mạnh liền ập tới, uy áp kia khiến bầu trời như thể muốn sụp đổ xuống, làm mọi người vô cùng khó thở.

Tất cả mọi người trên thuyền đều biến sắc, đồng loạt.

Khí tia sáng tán đi, hai bóng người đột ngột xuất hiện ở nơi đó.

Một người sừng sững như núi cao hồ sâu, vẻ mặt không giận mà uy, cũng không biết hắn gặp phải cái gì, thời khắc này trên mặt mơ hồ có chút tức giận. Mà một người khác thì ở phía sau người này nửa thân, dường như là nô bộc bình, cung kính đứng ở nơi đó.

- Thành chủ đại nhân! Lăng Âm Cầm nhìn nam nhân trung niên dáng vẻ uy nghiêm kia, gương mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch.

Tuy rằng nàng chưa từng thấy qua bản thân Xích Nhật, nhưng đã thấy hình vẽ của hắn, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra.

- Bàng Quảng! Dương Khai vô cùng ngạc nhiên, nhìn người đứng sau Xích Nhật, mắt trợn tròn.

Hắn không hề ngờ, Bàng Quảng lại đi cùng với Xích Nhật, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn dường như đã bị Xích Nhật thu phục. Lần trước khi Dương Khai gặp hắn, tên này còn đang trọng thương, muốn chiếm Bổ Thiên Liên của hắn để khôi phục thương thế. Hiện tại gặp lại tuy rằng thoạt nhìn còn chưa khỏi hẳn, nhưng so ới lần trước không thể nghi ngờ tốt hơn rất nhiều, có lẽ là uống linh đan diệu dược gì đó.

Tuy nhiên nếu hắn đã bị Xích Nhật thu phục, thì từ Xích Nhật lấy được một ít dược vật trị thương ngược lại cũng không có gì lạ.

Ánh mắt Bàng Quảng vượt qua mọi người, chăm chú vào Dương Khai, lộ ra vẻ vô cùng oán độc.

Nếu không phải do Dương Khai, hắn cũng không đến mức rơi xuống tình trạng như ngày hôm nay. Thực lực của hắn cùng Xích Nhật tuy rằng chênh lệch to lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là cường giả Đế Tôn Cảnh, cũng có tôn nghiêm của mình, nếu không bị ép đến đường cùng, sao hắn lại đi đầu phục Xích Nhật tìm kiếm che chở chứ.

Hai Đế Tôn nhất tầng cảnh khác trên Thông Thiên Đảo tuy rằng cũng bị Xích Nhật ước thúc quản hạt, nhưng so với tình huống của hắn không thể nghi ngờ là tốt hơn rất nhiều, người ta tối thiểu còn có tự do của mình.

Cho nên nếu bàn về cừu hận, mối hận của Bàng Quảng đối với Dương Khai quả thực dốc hết nước Tịch Hư Hải cũng không rửa sạch được.

- Băng Vân! Bỗng nhiên Xích Nhật quát lên một tiếng, âm thanh vang dội, lan truyền bốn phương. Dường như cảm nhận được sự tức giận đè nén của hắn, ngay cả mặt biển cũng sôi trào, sóng biển cuộn lên tới mười mấy trượng: - Ngươi vội vội vàng vàng như vậy, là muốn đi đâu?

Băng Vân ngẩng đầu nhìn Xích Nhật, chỉ khẽ vung tay lên, liền cách ly uy thế vô biên của hắn, rồi thản nhiên nói: - Đi đâu là quyền của bổn cung, thành chủ đại nhân quản chuyện này để làm gì?

Xích Nhật sa sầm mặt xuống, hừ lạnh nói: - Băng Vân, không phải ngươi định rời khỏi nơi này chứ?

- Ngươi cần gì biết rồi còn hỏi! Băng Vân lạnh lùng nói, tỏ ra không muốn cùng hắn dài dòng.

- Thật đúng là người muốn rời khỏi chỗ này! Mặc dù Xích Nhật sớm đã đoán ra, nhưng khi nghe Băng Vân thừa nhận vẫn không tránh khỏi vô cùng phẫn nộ, vô cùng đau đớn. Vô duyên vô cớ có một loại cảm giác bị Băng Vân bỏ rơi, cảm giác này khiến hắn hết sức khó chịu. hắn đè nén tức giận, hít sâu một hơi nói: - Băng Vân, ngươi ta đều biết, ly khai nơi này chỉ là hy vọng xa vời, cần gì phải cưỡng cầu chứ? Chuyện hôm nay bổn tọa có thể bỏ qua, chỉ cần ngươi nguyện ý trở về cùng bổn tọa kết duyên, từ nay về sau sẽ tiêu dao tự tại trong Tịch Hư Bí Cảnh này. Đây chẳng phải là chuyện tốt sao!

Băng Vân lắc đầu nói: - Ngươi biết đây chỉ là hy vọng xa vời, cần gì phải cưỡng cầu? Ta không muốn cùng ngươi là địch, ngươi trở về đi.

Xích Nhật cả giận nói: - Ngươi vẫn muốn khư khư cố chấp như vậy? Ngươi không sợ bổn khiến cho đám người trên thuyền này táng thân nơi biển cả sao?!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.