Chương trước
Chương sau
- Lực lượng không gian! Ánh mắt Bàng Quảng co rút, kinh hãi nhìn Dương Khai.

Lực lượng kỳ dị vừa nãy, tuyệt đối là dao động lực lượng không gian, hơn nữa còn vô cùng cao thâm.

Tiểu tử này biết được lực lượng không gian? Thậm chí còn trực tiếp thuấn di được người khác? Trình độ thế này, võ giả Đạo Nguyên Cảnh làm sao đạt đến được?

Còn chưa chờ Bàng Quảng hiểu được, Bách Vạn Kiếm phun trào kiếm quang đánh tới, một kiếm này trút xuống toàn bộ tu vi của Dương Khai, ngay cả Đế Tôn Cảnh như Bàng Quảng thấy được cũng biến sắc, vung tay tế ra bí bảo phòng ngự hình ngọc điệp.

Oành...

Tiếng nổ lớn vang lên, cấm chế động phủ đã lung lay bị một đòn này tan vỡ, không còn cấm chế trận pháp bảo vệ, lực lượng cuồng bạo lan tỏa, động phủ của Dương Khai trực tiếp bị san bằng.

Vù vù...

Hai bóng người trước sau bắn ra khỏi động phủ, đứng xa nhìn nhau.

Bàng Quảng mắt muốn nứt ra, gầm lên: - Tiểu tử ngươi dám chơi ta!

Dương Khai thà rằng ăn sống Bổ Thiên Liên để gạt hắn cũng không muốn giao ra, điều này làm hắn đau lòng cực điểm.

Dương Khai cười xì, khinh thường nói: - Đùa giỡn ngươi thì sao? Có gan tới đánh ta đi!

- Bổn tọa xé xác ngươi!

Bàng Quảng giận dữ hét.

Dương Khai lắc đầu, đứng yên trên không, không thèm để ý tới uy hiếp, thản nhiên nói: - Bàng thành chủ nên suy xét tình cảnh hiện tại của mình đi!

Vừa nghe vậy, sắc mặt Bàng Quảng đại biến, quay nhìn xung quanh, trong lòng liền không ổn.

Trước đó hắn nấp trong động phủ của Dương Khai, còn không ai tìm được hắn, nhưng hiện tại xung đột với Dương Khai, gây ra động tĩnh lớn như vậy, đã sớm kinh động võ giả trong Thông Thiên Thành.

Các động phủ xung quanh đều có võ giả đi ra xem tình hình, còn có vô số võ giả từ xa tụ tập tới.

Trong đó, có hai người mang khí tức làm Bàng Quảng kiêng kỵ, trước đó chính hai người này liên thủ làm hắn bị thương, khiến hắn phải trốn vào động phủ của Dương Khai, tìm cách khôi phục. Hiện tại nhận ra hai người kia cũng tới, Bàng Quảng nào còn dám ở lại, hung tợn trừng Dương Khai, quay đầu chạy ra ngoài thành.

Bàng Quảng đi một hồi, chỗ động phủ của Dương Khai liền bị võ giả vây quanh kín mít, đều chỉ trỏ vào trong, không biết chuyện gì xảy ra dẫn tới nhiễu loạn lớn đến thế.

Vù vù! Có người người từ trên trời giáng xuống, thần sắc uy nghiêm, làm người ta không dám nhìn thẳng, dao động lực lượng mạnh mẽ thể hiện hai người đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh.

Dương Khai cũng thầm cảnh giác, ánh mắt quét qua hai người.

Nghe xung quanh xì xào, Dương Khai biết được một người là các chủ Huyền Vân Các, một người là hội chủ Tự Tại Hội, hai tổ chực này cũng không kém trên đảo, nguyên nhân là bởi có chỗ dựa Đế Tôn Cảnh.

Hai người này rõ ràng là tra xét được khí tức của Bàng Quảng, cho nên vội vàng chạy tới. Dương Khai quan sát kỹ càng, phát hiện hai người đều có ám thương, hẳn là bọn họ đối phó Bàng Quảng cũng không tốt lành gì.

- Người đâu? Các chủ Huyền Vân Các quét nhìn qua, liền rơi vào người Dương Khai, trầm giọng hỏi.

Dương Khai vội chỉ hướng Bàng Quảng chạy trốn, hô to: - Chạy bên kia, hai vị đại nhân phải làm chủ cho ta, kẻ trộm kia ẩn nấp trong động phủ của ta, thừa lúc ta chưa chuẩn bị...

Dương Khai chưa nói hết, hai vị Đế Tôn nhất tầng cảnh này đã chạy đi như chớp. Làm chủ cho Dương Khai, bọn họ không có hứng thú, chỉ hứng thú với tài nguyên tu luyện mà Bàng Quảng mang theo người. Nếu không phải vì nguyên nhân này, dù cho hai người bọn họ liên thủ, cũng không muốn xung đột với một người đạt đến Đế Tôn Cảnh.

Chờ hai vị này biến mất, Dương Khai mới quay lại đáp xuống, kéo lấy Lưu Tiêm Vân, quát khẽ: - Đi mau!

Bên này xảy ra động tĩnh lớn như thế, ngay cả động phủ cũng bị phá hủy, bên phía phủ thành chủ nhất định sẽ phái người tra xét, đến lúc đó bị hỏi tới, rất nhiều chuyện hắn không thể nói rõ được.

Người ta là Đế Tôn Cảnh, vì sao lại trốn vào động phù của ngươi? Bị Đế Tôn Cảnh đánh lén lại làm sao vẫn bình yên? Những chuyện này Dương Khai không muốn giải thích, cũng không thể giải thích.

Cho nên hiện tại hắn phải mau rời khỏi chỗ thị phi này.

Quả nhiên, Dương Khai chạy chưa được 30 nhịp thở, liền có cường giả phủ thành chủ vội vàng chạy đến, hỏi xung quanh một hồi cũng không biết chủ nhân động phủ bị phá hủy là ai, đành bất đắc dĩ rút lui.

Băng Tâm Các, Dương Khai dẫn Lưu Tiêm Vân chạy đến, liền đi thẳng vào.

- Ồ, Dương đan sư! Phạm Hinh vừa thấy được Dương Khai liền mừng rỡ lên đón, cười hỏi: - Chuyện của ngài đã xong rồi?

- Phải, làm phiền đã lo. Dương Khai mỉm cười gật đầu.

Phạm Hinh đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, hỏi: - Dương đan sư làm sao lại bị thương?

Trước đó bị Bàng Quảng đánh lén một chiêu, tuy rằng Dương Khai may mắn thoát được, nhưng cũng bị thương không nhẹ, hiện tại nhìn có phần thê thảm.

- Gặp chút rắc rối. Dương Khai lúng túng. - Ta đến đây, là muốn mượn chỗ tị nạn, không biết...

Phạm Hinh liếc Dương Khai, chợt hiểu: - Động tĩnh vửa rồi bên khu động phủ, chẳng lẽ có liên quan tới Dương đan sư?

Dương Khai cười khổ không thôi:

- Tai bay vạ gió!

Phạm Hinh ngạc nhiên, nàng chỉ thuận miệng đoán, không ngờ thật đoán đúng, liền dở khóc dở cười. Ở trong khu nội thành, thật không có bao nhiêu người dám gây chuyện, huống gì là khu động phủ. Không biết Dương Khai gặp chuyện gì, lại náo loạn u đầu sứt trán như vậy.

- Nếu như Phạm Hinh sư muội cảm thấy không tiện, vậy chúng ta đi ngay. Dương Khai thấy nàng không cho mình vào, cho rằng nàng sợ dẫn lửa thiêu thân. Trong lòng ảm đạm.

Phạm Hinh mỉm cười: - Ở Băng Tâm Các ta, bất cứ rắc rối gì cũng không còn là rắc rối nữa, ngươi là đan sư Băng Tâm Các, còn muốn đi đâu? Theo ta vào.

Ánh mắt Dương Khai sáng lên, vội chắp tay: - Cám ơn Phạm Hinh sư muội.

Vào Băng Tâm Các, Dương Khai lập tức yên lòng. Chỗ này dù nhỏ, người tới lui nhiều rất nổi bật, nhưng có cường giả trấn thủ, có thể nói chỗ này còn an toàn hơn cả khu động phủ, ở trong này không cần lo gì khác.

Phạm Hinh dẫn Dương Khai vào trong, an bài chỗ ở cho hắn và Lưu Tiêm Vân, mới đi ra.

Dương Khai bị thương nhìn nghiêm trọng, nhưng thể chất của hắn không kém, bởi vậy khôi phục cực nhanh. Nhưng hắn không tập trung khôi phục, mà lấy ra một gốc Bổ Thiên Liên màu đen.

Bổ Thiên Liên là một gốc hai cây, một đen một trắng, chỉ một gốc có thể chữa trị đan điền cùng thần hồn bị tổn thương, cũng không nghịch thiên gì. Nhưng nếu dùng hai gốc luyện chế thành đan, lại có thể mở rộng đan điền cùng thức hải của võ giả.

Hiệu quả này có ý nghĩa phi phàm, ngay cả những Đế Tôn tam tầng cảnh thực lực đạt tới đỉnh cao cũng không từ chối được dụ hoặc này, mở rộng thức hải cùng đan điền, có nghĩa là thực lực tăng lên.

Lúc trước Dương Khai bị buộc bất đắc dĩ, trực tiếp ăn sống một gốc Bổ Thiên Liên, hiện tại còn một gốc khác, đã không thể luyện chế ra Tịnh Đế Bổ Thiên đan.

Hắn dứt khoát một không làm hai không ngớt, nhét luôn gốc Bổ Thiên Liên màu đen vào miệng nuốt xuống.

Không chỉ vậy, hắn còn lục nhẫn không gian lấy ra các loại dược liệu phụ trợ, một hơi nuốc vào, đều là những thứ cần dùng luyện chế Tịnh Đế Bổ Thiên đan.

Nếu đã không thể luyện chế Tịnh Đế Bổ Thiên đan, hắn đành dùng cách này phát huy hiệu quả Tịnh Đế Bổ Thiên Liên đến mức tối đa, dùng bản thân làm lò, nguyên lực làm lửa, dung nạp thiên địa tạo hóa, có thể thu hoạch được một chút hiệu quả Tịnh Đế Bổ Thiên đan.

Dù nói làm cách này sẽ lãng phí dược hiệu rất lớn, nhưng cũng đành chịu.

Dược lực tinh thuần bùng nổ trong bụng, hóa thành năng lượng chạy khắp người, trong mật thất phát ra tiếng răng rắc, Dương Khai giữ chặt tâm thần, không bị bên ngoài ảnh hưởng, một lòng một dạ luyện hóa.

Hắn có thể cảm giác được, đan điền cùng thức hải đang chầm chậm mở rộng, hiệu quả thần kỳ của Tịnh Đế Bổ Thiên Liên đang phát huy tác dụng.

3 ngày thoáng cái là qua, Dương Khai mở mắt, tinh thần sáng láng, rất có thu hoạch.

Hắn cảm giác tình hình thân thể, phát hiện thương thế đã khỏi, không chỉ vậy, đan điền mở rộng 1/10 so với 3 ngày trước, thức hải cũng tăng trưởng rất lớn.

Thực lực đến cỡ hắn, một chút tiến bộ cũng đều không dễ dàng, phải bỏ rất nhiều công sức, còn phải có cơ duyên to lớn. Nhưng hiện tại hắn chỉ ăn hai gốc Bổ Thiên Liên đã có thu hoạch này, đủ thấy công hiệu mạnh mẽ của Bổ Thiên Liên.

Mừng rỡ một hồi, Dương Khai lại nghiến răng mắng: - Bàng Quảng khốn kiếp nhà ngươi!

Nếu không phải bị Bàng Quảng ép buộc, hắn làm sao lại đi nuốt sống Bổ Thiên Liên? Bây giờ nhớ lại hắn vẫn đau đến rút ruột, Bổ Thiên Liên không dễ gặp, huống gì trong tay hắn vốn là một gốc hai cây, theo tính toán ban đầu, phải chờ luyện chế ra Tịnh Đế Bổ Thiên đan, hiện tại kế hoạch này đổ bể hết.

So với luyện chế thành đan, Dương Khai nuốt sống như thế, không phát huy được 1/10 hiệu quả của Tịnh Đế Bổ Thiên Liên. Thân là luyện đan sư, Dương Khai quả thực không thể tha thứ hành động tàn phá của trời như vậy.

Hắn ghi thù này lên đầu Bàng Quảng.

Hắn đang nghiến răng tức giận, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Dương Khai ngạc nhiên, nhưng vẫn ra mở cửa.

Phạm Hinh đứng bên ngoài, thần sắc cổ quái nhìn hắn.

- Phạm Hinh sư muội, có chuyện gì? Dương Khai hỏi.

Phạm Hinh nói: - Sư tôn muốn gặp ngươi.

- Sư tôn? Dương Khai nhướng mày, sau đó mở to mắt, khẽ hô:

- Các chủ đại nhân?

- Phải. Ta phụng lệnh sư tôn, đến dẫn ngươi đi! Phạm Hinh gật đầu.

Dương Khai liền không được tự nhiên, hắn không ngờ vị Băng Tâm Các chủ "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi" lại muốn gặp mình vào lúc này. Đây là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, ngay cả Dương Khai sớm có tính toàn muốn gặp, thậm chí muốn dò hỏi vị trí cửa ra, nhưng chuyện đến đột ngột, vẫn làm hắn thấp thỏm không yên, không rõ vì sao Băng Tâm Các chủ muốn gặp mình. - Lực lượng không gian! Ánh mắt Bàng Quảng co rút, kinh hãi nhìn Dương Khai.

Lực lượng kỳ dị vừa nãy, tuyệt đối là dao động lực lượng không gian, hơn nữa còn vô cùng cao thâm.

Tiểu tử này biết được lực lượng không gian? Thậm chí còn trực tiếp thuấn di được người khác? Trình độ thế này, võ giả Đạo Nguyên Cảnh làm sao đạt đến được?

Còn chưa chờ Bàng Quảng hiểu được, Bách Vạn Kiếm phun trào kiếm quang đánh tới, một kiếm này trút xuống toàn bộ tu vi của Dương Khai, ngay cả Đế Tôn Cảnh như Bàng Quảng thấy được cũng biến sắc, vung tay tế ra bí bảo phòng ngự hình ngọc điệp.

Oành...

Tiếng nổ lớn vang lên, cấm chế động phủ đã lung lay bị một đòn này tan vỡ, không còn cấm chế trận pháp bảo vệ, lực lượng cuồng bạo lan tỏa, động phủ của Dương Khai trực tiếp bị san bằng.

Vù vù...

Hai bóng người trước sau bắn ra khỏi động phủ, đứng xa nhìn nhau.

Bàng Quảng mắt muốn nứt ra, gầm lên: - Tiểu tử ngươi dám chơi ta!

Dương Khai thà rằng ăn sống Bổ Thiên Liên để gạt hắn cũng không muốn giao ra, điều này làm hắn đau lòng cực điểm.

Dương Khai cười xì, khinh thường nói: - Đùa giỡn ngươi thì sao? Có gan tới đánh ta đi!

- Bổn tọa xé xác ngươi!

Bàng Quảng giận dữ hét.

Dương Khai lắc đầu, đứng yên trên không, không thèm để ý tới uy hiếp, thản nhiên nói: - Bàng thành chủ nên suy xét tình cảnh hiện tại của mình đi!

Vừa nghe vậy, sắc mặt Bàng Quảng đại biến, quay nhìn xung quanh, trong lòng liền không ổn.

Trước đó hắn nấp trong động phủ của Dương Khai, còn không ai tìm được hắn, nhưng hiện tại xung đột với Dương Khai, gây ra động tĩnh lớn như vậy, đã sớm kinh động võ giả trong Thông Thiên Thành.

Các động phủ xung quanh đều có võ giả đi ra xem tình hình, còn có vô số võ giả từ xa tụ tập tới.

Trong đó, có hai người mang khí tức làm Bàng Quảng kiêng kỵ, trước đó chính hai người này liên thủ làm hắn bị thương, khiến hắn phải trốn vào động phủ của Dương Khai, tìm cách khôi phục. Hiện tại nhận ra hai người kia cũng tới, Bàng Quảng nào còn dám ở lại, hung tợn trừng Dương Khai, quay đầu chạy ra ngoài thành.

Bàng Quảng đi một hồi, chỗ động phủ của Dương Khai liền bị võ giả vây quanh kín mít, đều chỉ trỏ vào trong, không biết chuyện gì xảy ra dẫn tới nhiễu loạn lớn đến thế.

Vù vù! Có người người từ trên trời giáng xuống, thần sắc uy nghiêm, làm người ta không dám nhìn thẳng, dao động lực lượng mạnh mẽ thể hiện hai người đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh.

Dương Khai cũng thầm cảnh giác, ánh mắt quét qua hai người.

Nghe xung quanh xì xào, Dương Khai biết được một người là các chủ Huyền Vân Các, một người là hội chủ Tự Tại Hội, hai tổ chực này cũng không kém trên đảo, nguyên nhân là bởi có chỗ dựa Đế Tôn Cảnh.

Hai người này rõ ràng là tra xét được khí tức của Bàng Quảng, cho nên vội vàng chạy tới. Dương Khai quan sát kỹ càng, phát hiện hai người đều có ám thương, hẳn là bọn họ đối phó Bàng Quảng cũng không tốt lành gì.

- Người đâu? Các chủ Huyền Vân Các quét nhìn qua, liền rơi vào người Dương Khai, trầm giọng hỏi.

Dương Khai vội chỉ hướng Bàng Quảng chạy trốn, hô to: - Chạy bên kia, hai vị đại nhân phải làm chủ cho ta, kẻ trộm kia ẩn nấp trong động phủ của ta, thừa lúc ta chưa chuẩn bị...

Dương Khai chưa nói hết, hai vị Đế Tôn nhất tầng cảnh này đã chạy đi như chớp. Làm chủ cho Dương Khai, bọn họ không có hứng thú, chỉ hứng thú với tài nguyên tu luyện mà Bàng Quảng mang theo người. Nếu không phải vì nguyên nhân này, dù cho hai người bọn họ liên thủ, cũng không muốn xung đột với một người đạt đến Đế Tôn Cảnh.

Chờ hai vị này biến mất, Dương Khai mới quay lại đáp xuống, kéo lấy Lưu Tiêm Vân, quát khẽ: - Đi mau!

Bên này xảy ra động tĩnh lớn như thế, ngay cả động phủ cũng bị phá hủy, bên phía phủ thành chủ nhất định sẽ phái người tra xét, đến lúc đó bị hỏi tới, rất nhiều chuyện hắn không thể nói rõ được.

Người ta là Đế Tôn Cảnh, vì sao lại trốn vào động phù của ngươi? Bị Đế Tôn Cảnh đánh lén lại làm sao vẫn bình yên? Những chuyện này Dương Khai không muốn giải thích, cũng không thể giải thích.

Cho nên hiện tại hắn phải mau rời khỏi chỗ thị phi này.

Quả nhiên, Dương Khai chạy chưa được 30 nhịp thở, liền có cường giả phủ thành chủ vội vàng chạy đến, hỏi xung quanh một hồi cũng không biết chủ nhân động phủ bị phá hủy là ai, đành bất đắc dĩ rút lui.

Băng Tâm Các, Dương Khai dẫn Lưu Tiêm Vân chạy đến, liền đi thẳng vào.

- Ồ, Dương đan sư! Phạm Hinh vừa thấy được Dương Khai liền mừng rỡ lên đón, cười hỏi: - Chuyện của ngài đã xong rồi?

- Phải, làm phiền đã lo. Dương Khai mỉm cười gật đầu.

Phạm Hinh đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, hỏi: - Dương đan sư làm sao lại bị thương?

Trước đó bị Bàng Quảng đánh lén một chiêu, tuy rằng Dương Khai may mắn thoát được, nhưng cũng bị thương không nhẹ, hiện tại nhìn có phần thê thảm.

- Gặp chút rắc rối. Dương Khai lúng túng. - Ta đến đây, là muốn mượn chỗ tị nạn, không biết...

Phạm Hinh liếc Dương Khai, chợt hiểu: - Động tĩnh vửa rồi bên khu động phủ, chẳng lẽ có liên quan tới Dương đan sư?

Dương Khai cười khổ không thôi:

- Tai bay vạ gió!

Phạm Hinh ngạc nhiên, nàng chỉ thuận miệng đoán, không ngờ thật đoán đúng, liền dở khóc dở cười. Ở trong khu nội thành, thật không có bao nhiêu người dám gây chuyện, huống gì là khu động phủ. Không biết Dương Khai gặp chuyện gì, lại náo loạn u đầu sứt trán như vậy.

- Nếu như Phạm Hinh sư muội cảm thấy không tiện, vậy chúng ta đi ngay. Dương Khai thấy nàng không cho mình vào, cho rằng nàng sợ dẫn lửa thiêu thân. Trong lòng ảm đạm.

Phạm Hinh mỉm cười: - Ở Băng Tâm Các ta, bất cứ rắc rối gì cũng không còn là rắc rối nữa, ngươi là đan sư Băng Tâm Các, còn muốn đi đâu? Theo ta vào.

Ánh mắt Dương Khai sáng lên, vội chắp tay: - Cám ơn Phạm Hinh sư muội.

Vào Băng Tâm Các, Dương Khai lập tức yên lòng. Chỗ này dù nhỏ, người tới lui nhiều rất nổi bật, nhưng có cường giả trấn thủ, có thể nói chỗ này còn an toàn hơn cả khu động phủ, ở trong này không cần lo gì khác.

Phạm Hinh dẫn Dương Khai vào trong, an bài chỗ ở cho hắn và Lưu Tiêm Vân, mới đi ra.

Dương Khai bị thương nhìn nghiêm trọng, nhưng thể chất của hắn không kém, bởi vậy khôi phục cực nhanh. Nhưng hắn không tập trung khôi phục, mà lấy ra một gốc Bổ Thiên Liên màu đen.

Bổ Thiên Liên là một gốc hai cây, một đen một trắng, chỉ một gốc có thể chữa trị đan điền cùng thần hồn bị tổn thương, cũng không nghịch thiên gì. Nhưng nếu dùng hai gốc luyện chế thành đan, lại có thể mở rộng đan điền cùng thức hải của võ giả.

Hiệu quả này có ý nghĩa phi phàm, ngay cả những Đế Tôn tam tầng cảnh thực lực đạt tới đỉnh cao cũng không từ chối được dụ hoặc này, mở rộng thức hải cùng đan điền, có nghĩa là thực lực tăng lên.

Lúc trước Dương Khai bị buộc bất đắc dĩ, trực tiếp ăn sống một gốc Bổ Thiên Liên, hiện tại còn một gốc khác, đã không thể luyện chế ra Tịnh Đế Bổ Thiên đan.

Hắn dứt khoát một không làm hai không ngớt, nhét luôn gốc Bổ Thiên Liên màu đen vào miệng nuốt xuống.

Không chỉ vậy, hắn còn lục nhẫn không gian lấy ra các loại dược liệu phụ trợ, một hơi nuốc vào, đều là những thứ cần dùng luyện chế Tịnh Đế Bổ Thiên đan.

Nếu đã không thể luyện chế Tịnh Đế Bổ Thiên đan, hắn đành dùng cách này phát huy hiệu quả Tịnh Đế Bổ Thiên Liên đến mức tối đa, dùng bản thân làm lò, nguyên lực làm lửa, dung nạp thiên địa tạo hóa, có thể thu hoạch được một chút hiệu quả Tịnh Đế Bổ Thiên đan.

Dù nói làm cách này sẽ lãng phí dược hiệu rất lớn, nhưng cũng đành chịu.

Dược lực tinh thuần bùng nổ trong bụng, hóa thành năng lượng chạy khắp người, trong mật thất phát ra tiếng răng rắc, Dương Khai giữ chặt tâm thần, không bị bên ngoài ảnh hưởng, một lòng một dạ luyện hóa.

Hắn có thể cảm giác được, đan điền cùng thức hải đang chầm chậm mở rộng, hiệu quả thần kỳ của Tịnh Đế Bổ Thiên Liên đang phát huy tác dụng.

3 ngày thoáng cái là qua, Dương Khai mở mắt, tinh thần sáng láng, rất có thu hoạch.

Hắn cảm giác tình hình thân thể, phát hiện thương thế đã khỏi, không chỉ vậy, đan điền mở rộng 1/10 so với 3 ngày trước, thức hải cũng tăng trưởng rất lớn.

Thực lực đến cỡ hắn, một chút tiến bộ cũng đều không dễ dàng, phải bỏ rất nhiều công sức, còn phải có cơ duyên to lớn. Nhưng hiện tại hắn chỉ ăn hai gốc Bổ Thiên Liên đã có thu hoạch này, đủ thấy công hiệu mạnh mẽ của Bổ Thiên Liên.

Mừng rỡ một hồi, Dương Khai lại nghiến răng mắng: - Bàng Quảng khốn kiếp nhà ngươi!

Nếu không phải bị Bàng Quảng ép buộc, hắn làm sao lại đi nuốt sống Bổ Thiên Liên? Bây giờ nhớ lại hắn vẫn đau đến rút ruột, Bổ Thiên Liên không dễ gặp, huống gì trong tay hắn vốn là một gốc hai cây, theo tính toán ban đầu, phải chờ luyện chế ra Tịnh Đế Bổ Thiên đan, hiện tại kế hoạch này đổ bể hết.

So với luyện chế thành đan, Dương Khai nuốt sống như thế, không phát huy được 1/10 hiệu quả của Tịnh Đế Bổ Thiên Liên. Thân là luyện đan sư, Dương Khai quả thực không thể tha thứ hành động tàn phá của trời như vậy.

Hắn ghi thù này lên đầu Bàng Quảng.

Hắn đang nghiến răng tức giận, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Dương Khai ngạc nhiên, nhưng vẫn ra mở cửa.

Phạm Hinh đứng bên ngoài, thần sắc cổ quái nhìn hắn.

- Phạm Hinh sư muội, có chuyện gì? Dương Khai hỏi.

Phạm Hinh nói: - Sư tôn muốn gặp ngươi.

- Sư tôn? Dương Khai nhướng mày, sau đó mở to mắt, khẽ hô:

- Các chủ đại nhân?

- Phải. Ta phụng lệnh sư tôn, đến dẫn ngươi đi! Phạm Hinh gật đầu.

Dương Khai liền không được tự nhiên, hắn không ngờ vị Băng Tâm Các chủ "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi" lại muốn gặp mình vào lúc này. Đây là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, ngay cả Dương Khai sớm có tính toàn muốn gặp, thậm chí muốn dò hỏi vị trí cửa ra, nhưng chuyện đến đột ngột, vẫn làm hắn thấp thỏm không yên, không rõ vì sao Băng Tâm Các chủ muốn gặp mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.