Chương trước
Chương sau
Đợi chừng 1 canh giờ, cũng không thấy bóng Tang Đức, Dương Khai đang mất kiên nhẫn, hoài nghi Tang Đức có gạt mình không, thiếu phụ đối diện lấy ra hạt châu truyền tin, nhíu mày kiểm tra.

Dị động này làm Dương Khai chú ý, nếu như thiếu phụ xinh đẹp này là Tang Đức mời đến, vậy nhất định có thể tìm ra đầu mối từ nàng.

Thiếu phụ nhanh chóng cất truyền tin châu, sau đó thả người bay đi, lao ra biển.

Đoán sai rồi? Dương Khai ngạc nhiên, thiếu phụ này không nói một lời rời bến cảng, chẳng lẽ nàng không phải cùng nhóm với mình?

Trong khi Dương Khai nghi thần nghi quỷ, bên tai lại nghe được giọng nói êm dịu: - Sau một chung trà lên đường, chờ ngươi trên biển!

Giọng nói này tuyệt đối là của thiếu phụ đó truyền âm, nghĩ tới việc nàng lấy ra truyền tin châu, Dương Khai liền hiểu được, là Tang Đức truyền tin cho nàng, sau đó lại cho nàng chuyển báo cho Dương Khai.

Hiều được điều này, Dương Khai mỉm cười, thầm nghĩ Tang Đức làm việc thật là đủ cẩn thận. Nhưng thật đúng là không trách được hắn, Tang Đức rất nổi danh ở Thông Thiên Thành, khẳng định dễ dàng bị người ta nhận ra. Nếu để người ta thấy hắn đến bến cảng dẫn người, nhất định sẽ làm một số người cảnh giác, ví dụ như Thông Thiên Đảo chủ cùng Băng Tâm Các chủ.

Hiện tại Tang Đức sử dụng biện pháp gì, thần quỷ không hay rời Thông Thiên Thành, rồi mới lén truyền tìn cho Dương Khai và thiếu phụ kia, đủ thấy người này làm việc kín đáo.

Làm theo lời thiếu phụ, Dương Khai ở lại bến cảng chừng một chung trà, mới bỗng lắc mình lóe lên biến mất.

Võ giả vẫn ẩn trong tối luôn giám thị hắn không biết chuyện gì xảy ra, hắn chỉ thấy người Dương Khai mờ đi, liền lập tức không thay đâu, trong lòng kinh hãi, vội truyền tin cho Dư Nhạc Bình.

Không lâu sau, Dư Nhạc Bình nổi cơn giận dữ, vội đi đến bến cảng, sắc mặt âm trầm quan sát một hồi, nhanh chóng chuyển mắt nhìn ra biển.

Trong thành không thấy bóng Dương Khai trở về, bến cảng không có, vậy giải thích duy nhất là Dương Khai đã rời bến.

Cơ hội trời cho như thế, Dư Nhạc Bình tự nhiên không muốn bỏ lỡ, lập tức tế ra một chiếc lâu thuyền, dẫn một nhóm thủ hạ rời cảng, đi ra biển.

....................

Dương Khai bay trên biển chưa được nửa khắc, từ xa đã thấy một chiếc lâu thuyền đậu sẵn, trên sàn tàu có mấy bóng người, đang nhìn về phía hắn. Thấy hắn xuất hiện, một người liền vung vẫy một lá cờ.

Dương Khai nhìn thấy, liền không do dự, bắn về phía thuyền đó.

Hắn đáp xuống tay, nhìn quanh, trên sàn tàu có 4 người đang đứng, thiếu phụ xinh đẹp mà Dương Khai nhìn thấy cũng ở trong nhóm, hiện tại đang cười hì hì nhìn hắn, nhìn lên nhìn xuống, muốn nhìn hắn đến mọc ra hoa.

Còn hai người khác thì Dương Khai không biết, một người eo gấu lưng hùm, rất là cao to, bắp thịt căng phồng như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất, tỏa ra màu sắc cùng vẻ đẹp lực lượng. Người này cao hơn Dương Khai một cái đầu, chỉ đứng đó thôi đã có cảm giác áp bách rất mãnh liệt.

Nam nhân còn lại nhìn không có gì nổi bật, bình thường, cả người không có gì lạ, ném vào đám đông là không tìm lại được. Nhưng thần sắc lạnh lùng, hơn nữa nhìn chỗ hắn đứng, Dương Khai liền biết người này nhất định vô cùng kiêu ngạo, bởi vì hắn đứng cách một khoảng so với thiếu phụ xinh đẹp và nam nhân to con, giống như khinh thường làm bạn với bọn họ.

Vừa rồi khi mình lên thuyền, hắn cũng tùy ý liếc một cái, liền dời mắt, như là không đáng lọt vào mắt hắn.

Người thứ 4 trên thuyền, đương nhiên là Tang Đức.

Hắn sử dụng bí bảo thay đổi dung mạo cùng khí tức, nếu không phải Dương Khai sớm biết, chỉ sợ còn không nhận ra hắn. Hiện tại Tang Đức thay đổi bộ dáng già nua, mà hóa thân thành nam nhân trung niên.

Khó trách hắn có thể thần quỷ không hay chạy khỏi Thông Thiên Thành, có bí bảo thần kỳ này hỗ trợ, còn gì mà không làm được?

- Người đã đủ rồi. Nam nhân trung niên mà Tang Đức hóa thân, nhìn thấy Dương Khai đã đến, trầm giọng nói xong, bấm linh quyết điều động lâu thuyền đi tới.

- Người đã đủ, nhưng đại sư có nên giới thiệu cho chúng ta, mọi người hiểu người hau cũng dễ hợp tác hơn. Thiếu phụ xinh đẹp bỗng nhiên cười hì hì, tiếng cười lanh lảnh như chuông, còn xen lẫn mị hoặc, làm tâm thần người nghe rung động.

Nàng nói chuyện, lại thi triển mị công, trên tàu lan tỏa mùi hương như có như không, làm người ta hít vào là cả người nóng lên.

- Xà Nương Tử, ngươi muốn chết hả? Thanh niên tự cao bỗng nhiên hừ lạnh, hai mắt bắn ra tia sáng, lạnh lùng trừng thiếu phụ xinh đẹp: - Nếu không thu hồi mị công của ngươi, bây giờ ta ném ngươi vào biển làm mồi cho cá!

Thiếu phụ bị gọi là Xà Nương Tử cười nhạt, tuyệt không để ý lời uy hiếp của thanh niên này, chỉ cười hì hì: - Nóng quá làm gì chứ, người ta sợ quá mà.

Lúc nàng nói, tiếng vang kỳ dị truyền ra từ sàn tàu.

Dương Khai nhìn lại, da đầu tê dại, không biết khi nào trên sàn tàu lại có thêm rất nhiều mãng xà cổ quái, lớn nhỏ không đều, nhìn có vẻ độc tính rất mạnh, hơn nữa hiện tại có chút mãng xà vây quanh thanh niên, chen kín đày, không ngừng thẻ lưỡi rắn, nhìn rất dọa người.

- Giả vờ ra vẻ! Thanh niên mặt không đổi sắc, coi mãng xà vây quanh như không có, bình thản nhìn Xà Nương Tử, giống như không e ngại nàng.

Hai người vừa lên liền làm loạn cang như thế, không rõ có phải có ân oán từ trước.

- Ai còn làm loạn, lập tức lăn khỏi thuyền của lão phu! Tang Đức hừ lạnh, ánh mắt uy nghiêm quét qua, Xà Nương Tử cùng thanh niên này liền im tiếng.

Nếu Tang Đức chỉ là đại sư luyện khí, ở trên Tịch Hư Hải này thì chưa hẳn trấn trụ của hạng người cao ngạo như bọn họ, mấu chốt là Tang Đức chẳng những là đại sư luyện khí, thực lực cũng không kém bọn họ.

- Thu lại vật nuôi của ngươi, lão phu nhìn mà thấy ghét! Tang Đức trừng Xà Nương Tử.

Xà Nương Tử mỉm cười, duyên dáng nói: - Đại sư có lệnh, ta tự nhiên không dám không nghe!

Nàng đặt ngón tay lên môi hồng, nhẹ nhàng huýt sáo, rắn độc mãng xà đầy tàu liền lui về, không biết là chúng trốn chỗ nào.

Tang Đức nói:

- Thật ra mỗi người các ngươi đều nghe qua tên nhau, chỉ là có thể trước kia chưa gặp, không cần lão phu giới thiệu, tự báo tên là được.

Xà Nương Tử gật đầu: - Cũng phải, thiếp thân chào các ca ca, đoạn đường tiếp theo xin chiếu cố nhiều hơn.

Nàng vừa nói, mị nhãn không ngừng ném ra, giọng tê người, có thể châm ngòi dục hỏa người ta.

Thanh niên kiêu ngạo hừ lạnh: - Thẩm Phi!

Nói xong tên mình, liền không còn lời sau. Đối với hắn, nói thêm một chữ cũng là sỉ nhục.

Nam nhân to con thì cười hắc hắc, gãi đầu, sang sảng nói: - Ta tên Man Quái!

Thoạt nhìn hắn rất hàm hậu, nhưng ai cũng biết nếu bị bề ngoài của hắn lừa gạt, vậy xui xẻo là bản thân. Có thể xông pha ra danh tiếng trên Thông Thiên Đảo, không có ai là đơn giản, người đơn giản đều đã chết.

- Quả nhiên là Man ca ca! Xà Nương Tử ánh mắt sáng ngời, giống như đã sớm nghe qua đại danh của Man Quái, vừa nói liền dán người tới, nũng nịu nói: - Muội muội vẫn ngưỡng mộ đại danh Man ca ca đã lâu, cuối cùng hôm nay gặp được, thật là danh bất hư truyền. Nàng vừa nói, vừa vươn ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp trên cánh tay Man Quái, biểu tình mê người như thấy món ngon, hơi thở cũng dồn dập, khóe mắt toát ra xuân ý.

Man Quái rất phối hợp căng phồng cơ bắp lên, cười hắc hắc: - Nếu như muội muội thích, cứ việc sờ đi, Man Quái ta cũng chỉ chuyên một chiêu này!

Xà Nương Tử liếm môi hồng nói:

- Không chỉ vậy chứ? Chẳng lẽ Man ca ca không có sở trường khác?

Man Quái cười hắc hắc: - Tự nhiên là có.

- Còn gì khác nữa?

- Đủ lấp đầy khe sâu của muội muội!

- Vậy chúng ta phải thân thiết hơn nữa.

Một đôi cẩu nam nữ này, giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, không biết liêm sỉ liếc mắt đưa tình, làm cho mấy người Dương Khai đen mặt.

- Bằng hữu này tên gì? Hình như rất lạ mặt! Thẩm Phi cũng lười nhìn đôi gian phu dâm phụ này, quay sang hỏi Dương Khai.

Hắn vừa lên tiếng, Man Quái cùng Xà Nương Tử đều chú ý tới Dương Khai.

Dương Khai mỉm cười chắp tay: - Dương Khai!

- Dương Khai? Thẩm Phi nhướng mày, ánh mắt nhìn sang Man Quái, đều thấy được khó hiểu, bởi vì hai người đều chưa nghe qua tên Dương Khai.

- Thì ra là Dương tiểu ca, thất kính thất kính. Xà Nương Tử bỏ lại Man Quái, lập tức đến cạnh Dương Khai, người dán lên hắn, ánh mắt quyến rũ: - Tiểu ca ca có sở trường gì? Nói cho muội muội một tiếng được không?

Dương Khai đen mặt, nói: - Không có không có, toàn thân ta toàn là khuyết điểm, không một chút sở trường.

- Sao lại vậy được. Xà Nương Tử cười hì hì: - Là nam nhân, phải có sở trường chứ, tiểu ca đừng xấu hổ vậy mà.

Dương Khai lạnh mặt, nói: - Bà dì này lớn rồi, gọi ta ca ca, đừng có ép quá được không?

Xà Nương Tử mặt cười cứng lại, toàn thân trào ra khí lạnh, quay lại nhìn Tang Đức nói: - Đại sư, ngài tìm đâu ra kẻ này, ta muốn xé miệng hắn, được chứ?

Tang Đức mặt trầm xuống trầm xuống: - Xem ra lão phu vừa nói gì, ngươi cũng để vào lòng.

Xà Nương Tử tức đến cả người run run, nghiến răng nói: - Đại sư, ngươi mời Man ca ca cùng Thẩm Phi, ta đều sớm có nghe, đều là cường giả độc hành nổi danh trên đảo. Nhưng tiểu tử này là cái thứ gì, có tư cách cộng sự với chúng ta! Đợi chừng 1 canh giờ, cũng không thấy bóng Tang Đức, Dương Khai đang mất kiên nhẫn, hoài nghi Tang Đức có gạt mình không, thiếu phụ đối diện lấy ra hạt châu truyền tin, nhíu mày kiểm tra.

Dị động này làm Dương Khai chú ý, nếu như thiếu phụ xinh đẹp này là Tang Đức mời đến, vậy nhất định có thể tìm ra đầu mối từ nàng.

Thiếu phụ nhanh chóng cất truyền tin châu, sau đó thả người bay đi, lao ra biển.

Đoán sai rồi? Dương Khai ngạc nhiên, thiếu phụ này không nói một lời rời bến cảng, chẳng lẽ nàng không phải cùng nhóm với mình?

Trong khi Dương Khai nghi thần nghi quỷ, bên tai lại nghe được giọng nói êm dịu: - Sau một chung trà lên đường, chờ ngươi trên biển!

Giọng nói này tuyệt đối là của thiếu phụ đó truyền âm, nghĩ tới việc nàng lấy ra truyền tin châu, Dương Khai liền hiểu được, là Tang Đức truyền tin cho nàng, sau đó lại cho nàng chuyển báo cho Dương Khai.

Hiều được điều này, Dương Khai mỉm cười, thầm nghĩ Tang Đức làm việc thật là đủ cẩn thận. Nhưng thật đúng là không trách được hắn, Tang Đức rất nổi danh ở Thông Thiên Thành, khẳng định dễ dàng bị người ta nhận ra. Nếu để người ta thấy hắn đến bến cảng dẫn người, nhất định sẽ làm một số người cảnh giác, ví dụ như Thông Thiên Đảo chủ cùng Băng Tâm Các chủ.

Hiện tại Tang Đức sử dụng biện pháp gì, thần quỷ không hay rời Thông Thiên Thành, rồi mới lén truyền tìn cho Dương Khai và thiếu phụ kia, đủ thấy người này làm việc kín đáo.

Làm theo lời thiếu phụ, Dương Khai ở lại bến cảng chừng một chung trà, mới bỗng lắc mình lóe lên biến mất.

Võ giả vẫn ẩn trong tối luôn giám thị hắn không biết chuyện gì xảy ra, hắn chỉ thấy người Dương Khai mờ đi, liền lập tức không thay đâu, trong lòng kinh hãi, vội truyền tin cho Dư Nhạc Bình.

Không lâu sau, Dư Nhạc Bình nổi cơn giận dữ, vội đi đến bến cảng, sắc mặt âm trầm quan sát một hồi, nhanh chóng chuyển mắt nhìn ra biển.

Trong thành không thấy bóng Dương Khai trở về, bến cảng không có, vậy giải thích duy nhất là Dương Khai đã rời bến.

Cơ hội trời cho như thế, Dư Nhạc Bình tự nhiên không muốn bỏ lỡ, lập tức tế ra một chiếc lâu thuyền, dẫn một nhóm thủ hạ rời cảng, đi ra biển.

....................

Dương Khai bay trên biển chưa được nửa khắc, từ xa đã thấy một chiếc lâu thuyền đậu sẵn, trên sàn tàu có mấy bóng người, đang nhìn về phía hắn. Thấy hắn xuất hiện, một người liền vung vẫy một lá cờ.

Dương Khai nhìn thấy, liền không do dự, bắn về phía thuyền đó.

Hắn đáp xuống tay, nhìn quanh, trên sàn tàu có 4 người đang đứng, thiếu phụ xinh đẹp mà Dương Khai nhìn thấy cũng ở trong nhóm, hiện tại đang cười hì hì nhìn hắn, nhìn lên nhìn xuống, muốn nhìn hắn đến mọc ra hoa.

Còn hai người khác thì Dương Khai không biết, một người eo gấu lưng hùm, rất là cao to, bắp thịt căng phồng như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất, tỏa ra màu sắc cùng vẻ đẹp lực lượng. Người này cao hơn Dương Khai một cái đầu, chỉ đứng đó thôi đã có cảm giác áp bách rất mãnh liệt.

Nam nhân còn lại nhìn không có gì nổi bật, bình thường, cả người không có gì lạ, ném vào đám đông là không tìm lại được. Nhưng thần sắc lạnh lùng, hơn nữa nhìn chỗ hắn đứng, Dương Khai liền biết người này nhất định vô cùng kiêu ngạo, bởi vì hắn đứng cách một khoảng so với thiếu phụ xinh đẹp và nam nhân to con, giống như khinh thường làm bạn với bọn họ.

Vừa rồi khi mình lên thuyền, hắn cũng tùy ý liếc một cái, liền dời mắt, như là không đáng lọt vào mắt hắn.

Người thứ 4 trên thuyền, đương nhiên là Tang Đức.

Hắn sử dụng bí bảo thay đổi dung mạo cùng khí tức, nếu không phải Dương Khai sớm biết, chỉ sợ còn không nhận ra hắn. Hiện tại Tang Đức thay đổi bộ dáng già nua, mà hóa thân thành nam nhân trung niên.

Khó trách hắn có thể thần quỷ không hay chạy khỏi Thông Thiên Thành, có bí bảo thần kỳ này hỗ trợ, còn gì mà không làm được?

- Người đã đủ rồi. Nam nhân trung niên mà Tang Đức hóa thân, nhìn thấy Dương Khai đã đến, trầm giọng nói xong, bấm linh quyết điều động lâu thuyền đi tới.

- Người đã đủ, nhưng đại sư có nên giới thiệu cho chúng ta, mọi người hiểu người hau cũng dễ hợp tác hơn. Thiếu phụ xinh đẹp bỗng nhiên cười hì hì, tiếng cười lanh lảnh như chuông, còn xen lẫn mị hoặc, làm tâm thần người nghe rung động.

Nàng nói chuyện, lại thi triển mị công, trên tàu lan tỏa mùi hương như có như không, làm người ta hít vào là cả người nóng lên.

- Xà Nương Tử, ngươi muốn chết hả? Thanh niên tự cao bỗng nhiên hừ lạnh, hai mắt bắn ra tia sáng, lạnh lùng trừng thiếu phụ xinh đẹp: - Nếu không thu hồi mị công của ngươi, bây giờ ta ném ngươi vào biển làm mồi cho cá!

Thiếu phụ bị gọi là Xà Nương Tử cười nhạt, tuyệt không để ý lời uy hiếp của thanh niên này, chỉ cười hì hì: - Nóng quá làm gì chứ, người ta sợ quá mà.

Lúc nàng nói, tiếng vang kỳ dị truyền ra từ sàn tàu.

Dương Khai nhìn lại, da đầu tê dại, không biết khi nào trên sàn tàu lại có thêm rất nhiều mãng xà cổ quái, lớn nhỏ không đều, nhìn có vẻ độc tính rất mạnh, hơn nữa hiện tại có chút mãng xà vây quanh thanh niên, chen kín đày, không ngừng thẻ lưỡi rắn, nhìn rất dọa người.

- Giả vờ ra vẻ! Thanh niên mặt không đổi sắc, coi mãng xà vây quanh như không có, bình thản nhìn Xà Nương Tử, giống như không e ngại nàng.

Hai người vừa lên liền làm loạn cang như thế, không rõ có phải có ân oán từ trước.

- Ai còn làm loạn, lập tức lăn khỏi thuyền của lão phu! Tang Đức hừ lạnh, ánh mắt uy nghiêm quét qua, Xà Nương Tử cùng thanh niên này liền im tiếng.

Nếu Tang Đức chỉ là đại sư luyện khí, ở trên Tịch Hư Hải này thì chưa hẳn trấn trụ của hạng người cao ngạo như bọn họ, mấu chốt là Tang Đức chẳng những là đại sư luyện khí, thực lực cũng không kém bọn họ.

- Thu lại vật nuôi của ngươi, lão phu nhìn mà thấy ghét! Tang Đức trừng Xà Nương Tử.

Xà Nương Tử mỉm cười, duyên dáng nói: - Đại sư có lệnh, ta tự nhiên không dám không nghe!

Nàng đặt ngón tay lên môi hồng, nhẹ nhàng huýt sáo, rắn độc mãng xà đầy tàu liền lui về, không biết là chúng trốn chỗ nào.

Tang Đức nói:

- Thật ra mỗi người các ngươi đều nghe qua tên nhau, chỉ là có thể trước kia chưa gặp, không cần lão phu giới thiệu, tự báo tên là được.

Xà Nương Tử gật đầu: - Cũng phải, thiếp thân chào các ca ca, đoạn đường tiếp theo xin chiếu cố nhiều hơn.

Nàng vừa nói, mị nhãn không ngừng ném ra, giọng tê người, có thể châm ngòi dục hỏa người ta.

Thanh niên kiêu ngạo hừ lạnh: - Thẩm Phi!

Nói xong tên mình, liền không còn lời sau. Đối với hắn, nói thêm một chữ cũng là sỉ nhục.

Nam nhân to con thì cười hắc hắc, gãi đầu, sang sảng nói: - Ta tên Man Quái!

Thoạt nhìn hắn rất hàm hậu, nhưng ai cũng biết nếu bị bề ngoài của hắn lừa gạt, vậy xui xẻo là bản thân. Có thể xông pha ra danh tiếng trên Thông Thiên Đảo, không có ai là đơn giản, người đơn giản đều đã chết.

- Quả nhiên là Man ca ca! Xà Nương Tử ánh mắt sáng ngời, giống như đã sớm nghe qua đại danh của Man Quái, vừa nói liền dán người tới, nũng nịu nói: - Muội muội vẫn ngưỡng mộ đại danh Man ca ca đã lâu, cuối cùng hôm nay gặp được, thật là danh bất hư truyền. Nàng vừa nói, vừa vươn ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp trên cánh tay Man Quái, biểu tình mê người như thấy món ngon, hơi thở cũng dồn dập, khóe mắt toát ra xuân ý.

Man Quái rất phối hợp căng phồng cơ bắp lên, cười hắc hắc: - Nếu như muội muội thích, cứ việc sờ đi, Man Quái ta cũng chỉ chuyên một chiêu này!

Xà Nương Tử liếm môi hồng nói:

- Không chỉ vậy chứ? Chẳng lẽ Man ca ca không có sở trường khác?

Man Quái cười hắc hắc: - Tự nhiên là có.

- Còn gì khác nữa?

- Đủ lấp đầy khe sâu của muội muội!

- Vậy chúng ta phải thân thiết hơn nữa.

Một đôi cẩu nam nữ này, giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, không biết liêm sỉ liếc mắt đưa tình, làm cho mấy người Dương Khai đen mặt.

- Bằng hữu này tên gì? Hình như rất lạ mặt! Thẩm Phi cũng lười nhìn đôi gian phu dâm phụ này, quay sang hỏi Dương Khai.

Hắn vừa lên tiếng, Man Quái cùng Xà Nương Tử đều chú ý tới Dương Khai.

Dương Khai mỉm cười chắp tay: - Dương Khai!

- Dương Khai? Thẩm Phi nhướng mày, ánh mắt nhìn sang Man Quái, đều thấy được khó hiểu, bởi vì hai người đều chưa nghe qua tên Dương Khai.

- Thì ra là Dương tiểu ca, thất kính thất kính. Xà Nương Tử bỏ lại Man Quái, lập tức đến cạnh Dương Khai, người dán lên hắn, ánh mắt quyến rũ: - Tiểu ca ca có sở trường gì? Nói cho muội muội một tiếng được không?

Dương Khai đen mặt, nói: - Không có không có, toàn thân ta toàn là khuyết điểm, không một chút sở trường.

- Sao lại vậy được. Xà Nương Tử cười hì hì: - Là nam nhân, phải có sở trường chứ, tiểu ca đừng xấu hổ vậy mà.

Dương Khai lạnh mặt, nói: - Bà dì này lớn rồi, gọi ta ca ca, đừng có ép quá được không?

Xà Nương Tử mặt cười cứng lại, toàn thân trào ra khí lạnh, quay lại nhìn Tang Đức nói: - Đại sư, ngài tìm đâu ra kẻ này, ta muốn xé miệng hắn, được chứ?

Tang Đức mặt trầm xuống trầm xuống: - Xem ra lão phu vừa nói gì, ngươi cũng để vào lòng.

Xà Nương Tử tức đến cả người run run, nghiến răng nói: - Đại sư, ngươi mời Man ca ca cùng Thẩm Phi, ta đều sớm có nghe, đều là cường giả độc hành nổi danh trên đảo. Nhưng tiểu tử này là cái thứ gì, có tư cách cộng sự với chúng ta!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.