Chương trước
Chương sau
- Tịnh Đế Song Liên! Lưu Tiêm Vân chợt hiểu: - Khó trách các người đều hỏi ta lấy được ở đâu, thì ra là muốn tìm một gốc Bổ Thiên Liên khác. Như vậy, Diêu Xương Quân cũng hiểu rất rõ về Tịnh Đế Bổ Thiên Liên.

- Hắn có thể thông qua khí tức trực tiếp phân biệt ra thứ này, rõ ràng đã có nghiên cứu một phen. Dương Khai nhướng mày, nói tiếp: - Hơn nữa nghe theo hắn nói, trước kia Tịch Hư Lĩnh này cũng từng xuất hiện Bổ Thiên Liên, bởi vậy hắn chờ ở đây hơn 200 năm.

- Nhưng mà sư huynh... khi ta có được nó, chỉ có một gốc này thôi. Lưu Tiêm Vân tràn đầy khó hiểu, dù rằng nàng vô tình lấy được gốc Bổ Thiên Liên màu trắng, nhưng sau đó cũng tìm kỹ càng xung quanh, không phát hiện có linh dược đáng giá nào, nếu nói Tịnh Đế Bổ Thiên Liên thật sự là một đen một trắng, vậy không có lý nào bỏ sót được.

- Có thể là bị người khác lấy trước, cũng có thể là ngươi sơ sót, trước tiên mặc kệ, chuyện trước mắt là nghĩ cách thoát khỏi lão quái vật kia. Dương Khai nói rồi liền im lặng, kiểm tra kỹ càng địa hình xung quanh.

Tịch Hư Lĩnh là vùng đất cực hung ở gần Cao Thành, cũng là nơi võ giả thích lịch lãm, bởi vì hoàn cảnh chỗ này khá đặc thù, sinh ra không ít yêu thú cùng linh thảo linh dược có giá trị, võ giả trong Cao Thành thường xuyên kết bạn đến tìm vật tư tu luyện.

Lưu Tiêm Vân đã đến không ít lần, tự nhiên rõ ràng địa hình như lòng bàn tay.

Theo nàng chỉ dẫn, hai người tốn chưa đến một canh giờ đã vào bên trong Tịch Hư Lĩnh.

Vừa bước vào đây, Dương Khai liền cảm giác được khí tức dọa người quấn xung quanh, ở sâu trong Tịch Hư Lĩnh này như có gì đó uy hiếp được đến hắn. Theo lời Lưu Tiêm Vân, nàng vẫn lịch lãm ở vòng ngoài Tịch Hư Lĩnh, chưa bao giờ dám đi sâu vào trong, bởi vì càng vào sâu càng nguy hiểm. Từng có cường giả Đế Tôn Cảnh ỷ vào sức mạnh, tiến vào Tịch Hư Lĩnh, cuối cùng cũng không trở ra.

Nếu lần trước không phải bị một con yêu thú đuổi đến đường cùng, Lưu Tiêm Vân sẽ không chạy sâu vào trong, cuối cùng trở ra bình yên đúng là nhờ may mắn.

Nhưng tương ứng, càng đi sâu vào, võ giả cũng kiếm lời càng lớn, thù lao cao thường làm những võ giả liều mạng.

Mỗi năm võ giả mất tích trong Tịch Hư Lĩnh nhiều không đếm hết.

Nhưng phàm chuyện không có tuyệt đối, vòng ngoài Tịch Hư Lĩnh cũng thường xuyên xuất hiện chút thứ tốt, từng có võ giả tìm được một mảnh Linh Thảo Viên cấp Đế ở ngàn dặm vòng ngoài Tịch Hư Lĩnh, từ đó một bước lên trời.

Dương Khai không hiểu: - Nếu vòng ngoài còn nhiều võ giả lịch lãm tìm kiếm như vậy, làm sao còn sót lại đồ tốt chứ?

Lưu Tiêm Vân đáp:

- Ta cũng không rõ, dù sao mỗi lần ta vào đây đều cảm thấy không giống, hình như cách một thời gian là địa hình trong này sẽ biến đổi rất lớn, những đường đã đi qua, vật thường gặp, đều sẽ biến mất, thay vào đó là cảnh tượng khác.

- Có chuyện như vậy? Dương Khai kinh ngạc không thôi.

Vừa nói xong, Dương Khai liền biến sắc, không nói một lời vận chuyển nguyên lực, liên tục thuấn di một hơi vọt ra trăm dặm, cuối cùng kéo ra khoảng cách với Diêu Xương Quân.

Lâu chủ Duyệt Đình Trà Lâu không hổ là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, dù thần thức của hắn bị trọng thương, thực lực còn lại cũng làm Dương Khai không thể chống nổi. Hắn tinh thông lực lượng không gian, dẫn theo Lưu Tiêm Vân, lại không thể thoát khỏi đối phương truy đuổi.

Thuấn di tiêu hao rất lớn đối với Dương Khai, pháp tắc thiên địa Tinh Giới áp chế cực kỳ mạnh, mỗi lần hắn thuấn di cũng phải bỏ ra rất nhiều nguyên lực cùng lực lượng thần hồn, hơn nữa trong quá trình thuấn di còn phải bảo vệ Lưu Tiêm Vân không bị pháp tắc không gian áp chế, tự nhiên rất khó nhọc.

Nhưng lần trước ở Thiên Diệp Tông, hắn luyện chế không ít linh đan diệu dược, vừa lúc này phát huy công dụng, cho nên trong thời gian ngắn không lo kiệt sức, nhưng kéo dài thì tuyệt đối không phải là cách.

Tịch Hư Lĩnh nguy hiểm khắp chốn, chẳng những có các loại yêu thú hung tàn, còn có rất nhiều trận pháp cấm chế thiên nhiên, Dương Khai thả ra thần niệm, đồng thời luôn duy trì Diệt Thế Ma Nhãn, có thể tránh né trước nguy hiểm.

Ngược lại Diêu Xương Quân truy đuổi đằng sau, có lẽ vì không dám tùy tiện vận dụng thần thức, thường xuyên lọt vào trong cạm bẫy cấm chế, hoặc bị yêu thú vây công. Nhưng với lực lượng mạnh mẽ, dù bị yêu thú vây công hay rơi vào cấm chế trận pháp, cũng chỉ cần thời gian rất ngắn là thoát ra được.

Diêu Xương Quân hiểu biết về Tịch Hư Lĩnh sâu sắc hơn Dương Khai, hắn ở đây đợi đã 200 năm, tự nhiên không phải trừng mắt nhìn chơi, bình thường chính hắn cũng sẽ thường ra vào Tịch Hư Lĩnh, mong mỏi có thể tìm được Tịnh Đế Bổ Thiên Liên.

Vốn hắn tưởng với thực lực mạnh mẽ của mình, xác định Dương Khai không thể trốn được bao lâu, nhưng đuổi theo một hồi, hắn mới phát hiện mình nhầm.

Khoảng cách giữa hắn và Dương Khai vẫn không rút ngắn, mỗi lần hắn thi triển bí thuật kéo gần lại, Dương Khai luôn thuận lợi thoát khỏi tay hắn, làm cho hắn nổi giận lại không làm gì được.

Võ giả tu luyện lực lượng không gian, quả nhiên rất khó bắt lấy. Diêu Xương Quân từng giao chiến với võ giả như thế, tự nhiên hiểu điều này. Hơn nữa nhìn thủ đoạn thi triển bí thuật không gian của Dương Khai, trình độ lực lượng không gian của tiểu tử này cực cao, ngay cả không bằng người mình biết, nhưng ở tuổi cùng tu vi như thế thì tuyệt đối không thể có trình độ này.

Tiểu tử này là quái thai ở đâu ra? Diêu Xương Quân nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ thật là đồ đệ của Lý Vô Y dạy ra? Ở Tinh Giới này, nghiên cứu lực lượng không gian sâu nhất chính là Lý Vô Y.

Trận truy đuổi kéo dài 5 ngày, Diêu Xương Quân vẫn không thể thuận lợi bắt được Dương Khai, làm cho hắn không khỏi hoài nghi mình có phải đã bỏ lỡ cơ duyên này!

Nếu không phải thần hồn bị thương, không thể phát huy thực lực đến đỉnh, chỉ là một tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhỏ nhoi, dù cho tinh thông lực lượng không gian, cũng đừng mơ nhảy nhót trước mặt hắn!

Hắn hoàn toàn có thể trực tiếp phong tỏa một phương thiên địa chỗ Dương Khai, dùng tu vi cực mạnh trấn áp, làm Dương Khai không có cơ hội sử dụng lực lượng không gian.

Đáng tiếc không có nhiều "nếu như" như thế...

Trong khi Diêu Xương Quân xanh mặt, thầm thề bắt được Dương Khai sẽ cho hắn không chết yên lành, bỗng nhiên tâm thần khẽ động, sắc mặt mừng rỡ.

Bởi vì hắn phát hiện Dương Khai bỗng nhiên đứng yên, không rõ là gặp nguy hiểm hay lọt vào cấm chế trận pháp, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, đều là tin tốt với Diêu Xương Quân.

Hắn ra sức vận chuyển bí bảo phi hành, nhanh chóng đuổi theo Dương Khai.

- Sư huynh, sao vậy? Cách đó mấy ngàn dặm, Lưu Tiêm Vân khó hiểu nhìn Dương Khai.

Mới nãy, Dương Khai bỗng ngừng lại, sắc mặt không ngừng thay đổi.

- Ta thật là ngốc mà! Dương Khai nghiến răng mắng, tràn đầy ảo não.

- Có chuyện gì? Lưu Tiêm Vân vẫn không hiểu sao.

- Ngươi chờ ta một lúc, ta đi rồi sẽ về! Dương Khai vừa nói đã đặt Lưu Tiêm Vân xuống, thần niệm quét xung quanh, tìm một chỗ thích hợp liền chạy tới.

Sau đó, Dương Khai xoay mình chui vào Tiểu Huyền Giới.

Diêu Xương Quân có thể bám mãi theo đuôi, thật là Dương Khai bất ngờ, bởi vì thần hồn của người này bị trọng thương, hoàn toàn không thể dùng thần niệm khóa chặt phương hướng chạy trốn của mình. Nhưng thực tế chạy trốn 5 ngày, Dương Khai vẫn không nhận ra thần niệm của Diêu Xương Quân.

Nhưng hắn vẫn có thể nắm chắc vị trí của mình, thậm chí luôn đuổi theo ngay sau đuôi.

Nên biết mình vận dụng thần thông không gian, với trạng thái Diêu Xương Quân hiện tại, Dương Khai hoàn toàn tin tưởng thoát được.

Sao hắn làm được như thế? Giải thích duy nhất, là mình hay Lưu Tiêm Vân bị hắn để lại bí thuật hay dấu ấn, thông qua nó, Diêu Xương Quân mới xác định chính xác vị trí của mình.

Nghĩ tới điều này, Dương Khai hiểu được 5 ngày qua mình đã qua sơ sẩy, nếu sớm phát giác, nói không chừng hiện giờ đã sớm cắt đuôi mất bóng.

Ở trong Tiểu Huyền Giới, cảm quan của Dương Khai được phóng đại vô hạn.

Hắn luyện hóa Huyền Giới Châu, là chúa tể mảnh thiên địa này, tâm thần vừa động, lực thế giới quét qua, ngay cả pháp tắc Tiểu Huyền Giới còn chưa đủ hoàn thiện, nhưng kiểm tra có gì khác thường là chuyện dễ dàng.

Dương Khai điều động lực thế giới trong Tiểu Huyền Giới, rà soát từng tấc trên người.

Hắn thầm cầu nguyện chuyện đừng quá phức tạp, tốt nhất là dấu ấn ở trên người mình, nếu như để trên người Lưu Tiêm Vân, hắn phải mang Lưu Tiêm Vân vào Tiểu Huyền Giới mới kiểm tra được.

Sau 5 nhịp thở, ánh mắt Dương Khai sáng ngời, mở nhẫn không gian lấy ra hộp ngọc chứa Bổ Thiên Tịnh Đế Liên, sau đó ném cho Lưu Viêm: - Trên hộp ngọc này có dấu ấn khí tức cường giả, xóa nó đi.

Lưu Viêm tiếp nhận, chưa kịp nói gì, Dương Khai đã xoay người biến mất.

Ở sâu trong Tịch Hư Lĩnh, Lưu Tiêm Vân trơ trọi đứng đó, nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, cõi lòng hoảng sợ không yên.

Vừa rồi Dương Khai đáp xuống gò đất nhỏ, không rõ làm gì, đột nhiên biến mất tăm, không để lại một chút khí tức.

Điều này làm nàng không khỏi lo được lo mất, dù biết Dương Khai không phải hạng người mặc kệ sống chết của đồng bạn, nhưng nàng vẫn không khỏi nghĩ vu vơ. Nàng cảm thấy không lẽ là mình liên lụy, cho nên Dương Khai bỏ mặc nàng ở đây?

- Không đâu không đâu. Lưu Tiêm Vân không ngừng lắc đầu, nếu Dương Khai thật là người như thế, năm đó hắn đã không dẫn theo nàng trốn khỏi Bích Vũ Tông, còn chia một nửa tài vật trong nhẫn không gian. Mấy ngày trước ở Duyệt Đình Trà Lâu, hắn đã không mạo hiểm đắc tội cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh dẫn theo nàng bỏ chạy.

Sư huynh nhất định có chuyện quan trọng! Lưu Tiêm Vân thầm an ủi mình.

Vừa nghĩ vậy, khí tức của Dương Khai lại quỷ dị xuất hiện, sau đó vọt ra từ sau gò đất.

- Sư huynh... Trong lòng Lưu Tiêm Vân buông ra, cả người thả lỏng.

Dương Khai đến trước mặt nàng, không nói một lời, lại nắm tay nàng, lực lượng không gian tuôn trào thuấn di biến mất.

Sau đó, hai người đã chạy ra ngoài ngàn dặm, đến đây, Dương Khai mới tế ra mộc thuyền, kéo Lưu Tiêm Vân đứng lên, vội nói: - Cởi quần áo của cô ra.

- A? Lưu Tiêm Vân nghe thế, liền đỏ hết cả mặt. - Tịnh Đế Song Liên! Lưu Tiêm Vân chợt hiểu: - Khó trách các người đều hỏi ta lấy được ở đâu, thì ra là muốn tìm một gốc Bổ Thiên Liên khác. Như vậy, Diêu Xương Quân cũng hiểu rất rõ về Tịnh Đế Bổ Thiên Liên.

- Hắn có thể thông qua khí tức trực tiếp phân biệt ra thứ này, rõ ràng đã có nghiên cứu một phen. Dương Khai nhướng mày, nói tiếp: - Hơn nữa nghe theo hắn nói, trước kia Tịch Hư Lĩnh này cũng từng xuất hiện Bổ Thiên Liên, bởi vậy hắn chờ ở đây hơn 200 năm.

- Nhưng mà sư huynh... khi ta có được nó, chỉ có một gốc này thôi. Lưu Tiêm Vân tràn đầy khó hiểu, dù rằng nàng vô tình lấy được gốc Bổ Thiên Liên màu trắng, nhưng sau đó cũng tìm kỹ càng xung quanh, không phát hiện có linh dược đáng giá nào, nếu nói Tịnh Đế Bổ Thiên Liên thật sự là một đen một trắng, vậy không có lý nào bỏ sót được.

- Có thể là bị người khác lấy trước, cũng có thể là ngươi sơ sót, trước tiên mặc kệ, chuyện trước mắt là nghĩ cách thoát khỏi lão quái vật kia. Dương Khai nói rồi liền im lặng, kiểm tra kỹ càng địa hình xung quanh.

Tịch Hư Lĩnh là vùng đất cực hung ở gần Cao Thành, cũng là nơi võ giả thích lịch lãm, bởi vì hoàn cảnh chỗ này khá đặc thù, sinh ra không ít yêu thú cùng linh thảo linh dược có giá trị, võ giả trong Cao Thành thường xuyên kết bạn đến tìm vật tư tu luyện.

Lưu Tiêm Vân đã đến không ít lần, tự nhiên rõ ràng địa hình như lòng bàn tay.

Theo nàng chỉ dẫn, hai người tốn chưa đến một canh giờ đã vào bên trong Tịch Hư Lĩnh.

Vừa bước vào đây, Dương Khai liền cảm giác được khí tức dọa người quấn xung quanh, ở sâu trong Tịch Hư Lĩnh này như có gì đó uy hiếp được đến hắn. Theo lời Lưu Tiêm Vân, nàng vẫn lịch lãm ở vòng ngoài Tịch Hư Lĩnh, chưa bao giờ dám đi sâu vào trong, bởi vì càng vào sâu càng nguy hiểm. Từng có cường giả Đế Tôn Cảnh ỷ vào sức mạnh, tiến vào Tịch Hư Lĩnh, cuối cùng cũng không trở ra.

Nếu lần trước không phải bị một con yêu thú đuổi đến đường cùng, Lưu Tiêm Vân sẽ không chạy sâu vào trong, cuối cùng trở ra bình yên đúng là nhờ may mắn.

Nhưng tương ứng, càng đi sâu vào, võ giả cũng kiếm lời càng lớn, thù lao cao thường làm những võ giả liều mạng.

Mỗi năm võ giả mất tích trong Tịch Hư Lĩnh nhiều không đếm hết.

Nhưng phàm chuyện không có tuyệt đối, vòng ngoài Tịch Hư Lĩnh cũng thường xuyên xuất hiện chút thứ tốt, từng có võ giả tìm được một mảnh Linh Thảo Viên cấp Đế ở ngàn dặm vòng ngoài Tịch Hư Lĩnh, từ đó một bước lên trời.

Dương Khai không hiểu: - Nếu vòng ngoài còn nhiều võ giả lịch lãm tìm kiếm như vậy, làm sao còn sót lại đồ tốt chứ?

Lưu Tiêm Vân đáp:

- Ta cũng không rõ, dù sao mỗi lần ta vào đây đều cảm thấy không giống, hình như cách một thời gian là địa hình trong này sẽ biến đổi rất lớn, những đường đã đi qua, vật thường gặp, đều sẽ biến mất, thay vào đó là cảnh tượng khác.

- Có chuyện như vậy? Dương Khai kinh ngạc không thôi.

Vừa nói xong, Dương Khai liền biến sắc, không nói một lời vận chuyển nguyên lực, liên tục thuấn di một hơi vọt ra trăm dặm, cuối cùng kéo ra khoảng cách với Diêu Xương Quân.

Lâu chủ Duyệt Đình Trà Lâu không hổ là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, dù thần thức của hắn bị trọng thương, thực lực còn lại cũng làm Dương Khai không thể chống nổi. Hắn tinh thông lực lượng không gian, dẫn theo Lưu Tiêm Vân, lại không thể thoát khỏi đối phương truy đuổi.

Thuấn di tiêu hao rất lớn đối với Dương Khai, pháp tắc thiên địa Tinh Giới áp chế cực kỳ mạnh, mỗi lần hắn thuấn di cũng phải bỏ ra rất nhiều nguyên lực cùng lực lượng thần hồn, hơn nữa trong quá trình thuấn di còn phải bảo vệ Lưu Tiêm Vân không bị pháp tắc không gian áp chế, tự nhiên rất khó nhọc.

Nhưng lần trước ở Thiên Diệp Tông, hắn luyện chế không ít linh đan diệu dược, vừa lúc này phát huy công dụng, cho nên trong thời gian ngắn không lo kiệt sức, nhưng kéo dài thì tuyệt đối không phải là cách.

Tịch Hư Lĩnh nguy hiểm khắp chốn, chẳng những có các loại yêu thú hung tàn, còn có rất nhiều trận pháp cấm chế thiên nhiên, Dương Khai thả ra thần niệm, đồng thời luôn duy trì Diệt Thế Ma Nhãn, có thể tránh né trước nguy hiểm.

Ngược lại Diêu Xương Quân truy đuổi đằng sau, có lẽ vì không dám tùy tiện vận dụng thần thức, thường xuyên lọt vào trong cạm bẫy cấm chế, hoặc bị yêu thú vây công. Nhưng với lực lượng mạnh mẽ, dù bị yêu thú vây công hay rơi vào cấm chế trận pháp, cũng chỉ cần thời gian rất ngắn là thoát ra được.

Diêu Xương Quân hiểu biết về Tịch Hư Lĩnh sâu sắc hơn Dương Khai, hắn ở đây đợi đã 200 năm, tự nhiên không phải trừng mắt nhìn chơi, bình thường chính hắn cũng sẽ thường ra vào Tịch Hư Lĩnh, mong mỏi có thể tìm được Tịnh Đế Bổ Thiên Liên.

Vốn hắn tưởng với thực lực mạnh mẽ của mình, xác định Dương Khai không thể trốn được bao lâu, nhưng đuổi theo một hồi, hắn mới phát hiện mình nhầm.

Khoảng cách giữa hắn và Dương Khai vẫn không rút ngắn, mỗi lần hắn thi triển bí thuật kéo gần lại, Dương Khai luôn thuận lợi thoát khỏi tay hắn, làm cho hắn nổi giận lại không làm gì được.

Võ giả tu luyện lực lượng không gian, quả nhiên rất khó bắt lấy. Diêu Xương Quân từng giao chiến với võ giả như thế, tự nhiên hiểu điều này. Hơn nữa nhìn thủ đoạn thi triển bí thuật không gian của Dương Khai, trình độ lực lượng không gian của tiểu tử này cực cao, ngay cả không bằng người mình biết, nhưng ở tuổi cùng tu vi như thế thì tuyệt đối không thể có trình độ này.

Tiểu tử này là quái thai ở đâu ra? Diêu Xương Quân nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ thật là đồ đệ của Lý Vô Y dạy ra? Ở Tinh Giới này, nghiên cứu lực lượng không gian sâu nhất chính là Lý Vô Y.

Trận truy đuổi kéo dài 5 ngày, Diêu Xương Quân vẫn không thể thuận lợi bắt được Dương Khai, làm cho hắn không khỏi hoài nghi mình có phải đã bỏ lỡ cơ duyên này!

Nếu không phải thần hồn bị thương, không thể phát huy thực lực đến đỉnh, chỉ là một tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhỏ nhoi, dù cho tinh thông lực lượng không gian, cũng đừng mơ nhảy nhót trước mặt hắn!

Hắn hoàn toàn có thể trực tiếp phong tỏa một phương thiên địa chỗ Dương Khai, dùng tu vi cực mạnh trấn áp, làm Dương Khai không có cơ hội sử dụng lực lượng không gian.

Đáng tiếc không có nhiều "nếu như" như thế...

Trong khi Diêu Xương Quân xanh mặt, thầm thề bắt được Dương Khai sẽ cho hắn không chết yên lành, bỗng nhiên tâm thần khẽ động, sắc mặt mừng rỡ.

Bởi vì hắn phát hiện Dương Khai bỗng nhiên đứng yên, không rõ là gặp nguy hiểm hay lọt vào cấm chế trận pháp, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, đều là tin tốt với Diêu Xương Quân.

Hắn ra sức vận chuyển bí bảo phi hành, nhanh chóng đuổi theo Dương Khai.

- Sư huynh, sao vậy? Cách đó mấy ngàn dặm, Lưu Tiêm Vân khó hiểu nhìn Dương Khai.

Mới nãy, Dương Khai bỗng ngừng lại, sắc mặt không ngừng thay đổi.

- Ta thật là ngốc mà! Dương Khai nghiến răng mắng, tràn đầy ảo não.

- Có chuyện gì? Lưu Tiêm Vân vẫn không hiểu sao.

- Ngươi chờ ta một lúc, ta đi rồi sẽ về! Dương Khai vừa nói đã đặt Lưu Tiêm Vân xuống, thần niệm quét xung quanh, tìm một chỗ thích hợp liền chạy tới.

Sau đó, Dương Khai xoay mình chui vào Tiểu Huyền Giới.

Diêu Xương Quân có thể bám mãi theo đuôi, thật là Dương Khai bất ngờ, bởi vì thần hồn của người này bị trọng thương, hoàn toàn không thể dùng thần niệm khóa chặt phương hướng chạy trốn của mình. Nhưng thực tế chạy trốn 5 ngày, Dương Khai vẫn không nhận ra thần niệm của Diêu Xương Quân.

Nhưng hắn vẫn có thể nắm chắc vị trí của mình, thậm chí luôn đuổi theo ngay sau đuôi.

Nên biết mình vận dụng thần thông không gian, với trạng thái Diêu Xương Quân hiện tại, Dương Khai hoàn toàn tin tưởng thoát được.

Sao hắn làm được như thế? Giải thích duy nhất, là mình hay Lưu Tiêm Vân bị hắn để lại bí thuật hay dấu ấn, thông qua nó, Diêu Xương Quân mới xác định chính xác vị trí của mình.

Nghĩ tới điều này, Dương Khai hiểu được 5 ngày qua mình đã qua sơ sẩy, nếu sớm phát giác, nói không chừng hiện giờ đã sớm cắt đuôi mất bóng.

Ở trong Tiểu Huyền Giới, cảm quan của Dương Khai được phóng đại vô hạn.

Hắn luyện hóa Huyền Giới Châu, là chúa tể mảnh thiên địa này, tâm thần vừa động, lực thế giới quét qua, ngay cả pháp tắc Tiểu Huyền Giới còn chưa đủ hoàn thiện, nhưng kiểm tra có gì khác thường là chuyện dễ dàng.

Dương Khai điều động lực thế giới trong Tiểu Huyền Giới, rà soát từng tấc trên người.

Hắn thầm cầu nguyện chuyện đừng quá phức tạp, tốt nhất là dấu ấn ở trên người mình, nếu như để trên người Lưu Tiêm Vân, hắn phải mang Lưu Tiêm Vân vào Tiểu Huyền Giới mới kiểm tra được.

Sau 5 nhịp thở, ánh mắt Dương Khai sáng ngời, mở nhẫn không gian lấy ra hộp ngọc chứa Bổ Thiên Tịnh Đế Liên, sau đó ném cho Lưu Viêm: - Trên hộp ngọc này có dấu ấn khí tức cường giả, xóa nó đi.

Lưu Viêm tiếp nhận, chưa kịp nói gì, Dương Khai đã xoay người biến mất.

Ở sâu trong Tịch Hư Lĩnh, Lưu Tiêm Vân trơ trọi đứng đó, nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, cõi lòng hoảng sợ không yên.

Vừa rồi Dương Khai đáp xuống gò đất nhỏ, không rõ làm gì, đột nhiên biến mất tăm, không để lại một chút khí tức.

Điều này làm nàng không khỏi lo được lo mất, dù biết Dương Khai không phải hạng người mặc kệ sống chết của đồng bạn, nhưng nàng vẫn không khỏi nghĩ vu vơ. Nàng cảm thấy không lẽ là mình liên lụy, cho nên Dương Khai bỏ mặc nàng ở đây?

- Không đâu không đâu. Lưu Tiêm Vân không ngừng lắc đầu, nếu Dương Khai thật là người như thế, năm đó hắn đã không dẫn theo nàng trốn khỏi Bích Vũ Tông, còn chia một nửa tài vật trong nhẫn không gian. Mấy ngày trước ở Duyệt Đình Trà Lâu, hắn đã không mạo hiểm đắc tội cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh dẫn theo nàng bỏ chạy.

Sư huynh nhất định có chuyện quan trọng! Lưu Tiêm Vân thầm an ủi mình.

Vừa nghĩ vậy, khí tức của Dương Khai lại quỷ dị xuất hiện, sau đó vọt ra từ sau gò đất.

- Sư huynh... Trong lòng Lưu Tiêm Vân buông ra, cả người thả lỏng.

Dương Khai đến trước mặt nàng, không nói một lời, lại nắm tay nàng, lực lượng không gian tuôn trào thuấn di biến mất.

Sau đó, hai người đã chạy ra ngoài ngàn dặm, đến đây, Dương Khai mới tế ra mộc thuyền, kéo Lưu Tiêm Vân đứng lên, vội nói: - Cởi quần áo của cô ra.

- A? Lưu Tiêm Vân nghe thế, liền đỏ hết cả mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.