Chương trước
Chương sau
Lưu Viêm không có thực thể, không có thân thể, ngoại trừ căn nuốt dung hợp một chút năng lượng đặc biệt tăng cường thực lực ra cũng không thể giống như các võ giả khác hấp thu linh khí thiên địa tăng cường tu vi tự thân.

Đây cũng là nguyên nhân Dương Khai để nàng hộ pháp.

Chờ sau khi thân hình Lưu Viêm biến mất, Dương Khai lại đưa tay lấy ra hai đại huyết thú đã lâu chưa từng vận dụng là Yêu Trùng Mẫu Thể cùng Thanh Viêm Kinh Lôi Sài.

Cùng với tu vi của hắn tăng lên,tác dụng của hai đại huyết thú này cũng ngày càng nhỏ, nhất là Thanh Viêm Kinh Lôi Sài chỉ có trình độ Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, đối phó địch yếu thì không cần dùng, đối phó với cường địch không có tác dụng, thời khắc này là thời cơ tốt để phát huy tác dụng.

Thần niệm hơi động, Dương Khai để hai đại huyết thú ẩn nặc một bên, mình tìm một nơi cách xa đám người Tần Triêu Dương, khoanh chân ngồi xuống.

Biên độ khí thế chấn động trong cơ thể càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, đây chính là khúc nhạc dạo của khúc đột phá, Dương Khai tâm thần hợp nhất, giếng cổ không dao động, vận chuyển huyền công.

Đặt mình dưới đất này giống như ngồi trên linh nhãn, không cần vận công, linh khí thiên địa có mặt khắp nơi kia liền cuồn cuộn không ngừng tụ đến thân mình, tràn ngập vào tứ chi bách hải, lắng đọng vào vùng đan điền.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Dương Khai không ngừng tập trung toàn bộ thân lực.

Mỗi khắc, lực lượng cơ thể hắn đạt tới một loại điểm giới hạn, điểm giới hạn này như một vách tường vô hình, ngăn trở con đường đi tới trên của Dương Khai, làm hắn không thấy được cảnh sắc xa hơn, vinh quang rực sáng tốt đẹp hơn.

Hắn thấy biến không sợ hãi mà chỉ lẳng lặng ngưng tụ toàn bộ lực tự thân, ầm ầm phát khởi công kích hướng tới gông cùng xiềng xích kia đánh vào.

Ầm…

Một tiếng động đến từ trong tâm linh, thân thể Dương Khai hơi chấn động một chút, sắc mặt trắng bệch, trên mặt lộ lên vẻ đau đớn.

Ngoài dự liệu của hắn, lần đánh sâu này không thành công mà thất bại trong gang tấc ở thời khắc mấu chốt.

Đây là chuyện hắn rất ít gặp, chỉ có lúc rất yếu nhỏ hắn đã từng trải qua chuyện này. Loại đánh sâu vào khi thất bại có cảm giác làm hắn vô cùng hoài niệm, hắn không sợ hãi không hoảng hốt mà chỉ toét miệng cười nanh ác.

Lần đột phá này cũng không phải vì công sức tu luyện nước chảy thành sông mà vì ngoại lực thúc đẩy, có chút trở ngại cũng là rất bình thường, mà phần trở ngại này cũng không thể cản trở võ đạo chi tâm của hắn, mà ngược lợi càng thêm kích phát ý chí chiến đấu của hắn.

Hắn an định tinh thần tiếp tục tích góp từng tí một lực lượng tự thân.

Một lát sau hắn lại lần nữa phát khởi công kích.

Rầm rầm rầm…

Một lần lại một lần, nguyên lực trong cơ thể không ngừng chấn động. Mỗi một lần đánh sâu vào cũng làm cho người ta cảm nhận được đau đớn tan nát cõi lòng, thân thể cùng thần hồn đau đớn kia không phải người bình thường có thể chịu được, nếu như vậy nhụt chí, võ đạo chi tâm sẽ dừng lại, ngày sau cũng không thể có tiến bộ.

Vô số võ giả vì không thể thừa nhận đau đớn như vậy mà sinh ra nghi ngờ bản thân, cứ vậy tiếp tục trầm luân mai một.

Võ giả tu luyện chỉ có thể dũng cảm tiến tới mới có thể tốc hành đỉnh phong.

Mỗi một lần đau đớn kia cũng không thể làm Dương Khai đánh mất lòng tin, cũng không làm hắn hoảng loạn mà ngược lại càng làm tâm tình hắn thêm bình tinh.

- Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật…Mệnh do mình, cảnh do tâm, vạn vật giai hoá tương, vạn vật thương sinh, huyễn hoá do tâm sinh, do tâm diệt.

Trong đầu Dương Khai có cảm giác rộng mở như đã được hiểu rõ.

Một lực lượng vô hình quanh quản bên người, cắt vào gông cùm xiềng xích, đánh bể vách tường ngăn trở, để lộ ra hoạn lộ thênh thang.

Ầm ầm…

Mắt thường có thể thấy được luồng khí từ cơ thể Dương Khai làm trung tâm hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, khí thế Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh trong nháy mắt tràn ngập.

Dương Khai lại không hề nhúc nhích, nội tâm sinh ra một cảm giác kỳ quái, trong cảm giác này, linh thể thần hồn của hắn dường như cởi bỏ lớp vỏ cứng, từ từ trôi lên, thu hết thảy phía dưới vào trong đáy mắt.

Hắn có thể thấy rõ Lưu Viêm cầm Huyền Giới Châu trong tay, ẩn nặc trong hư không. Trong thiên địa, linh dịch quan hệ sâu xa không ngừng chảy xuôi xuống Huyền Giới Châu, trở thành linh khí thiên địa trong Huyền Giới Châu.

Có lẽ bởi vì có chút liên lạc khó hiểu với bản thân Dương Khai, trong lúc Dương Khai nhìn nàng, Lưu Viêm bỗng nhiên thấy nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về vị trí Dương Khai, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ mờ mịt.

Dương Khai thấy Hoa Thanh Ti đang điên cuồng cắn nuốt linh khí thiên địa làm cơ sở kiên cố để ngày sau tấn thăng Đế Tôn.

Hắn thấy tu vi của Trương Nhược Tích liên tiếp kép lên, trong chốc lát đã tới tầng thứ Hư Vương Cảnh, uy năng thiên địa thanh tẩy cũng theo đó mà đến.

Giống như lần trước ở trong Tứ Quý Chi Địa Trương Nhược Tích đột phá Phản Hư Cảnh, lần này lúc nàng đột phá cửa ải lớn Hư Vương Cảnh là lúc sau lưng nàng lại bỗng xuất hiện hư ảnh to lớn.

Hư ảnh này trắng nõn mông lung, to lớn vô cùng, nhưng nhìn hình thể lại là một nữ tử, hơn nữa còn là một cô gái tuyệt sắc, dáng người thướt tha, hai tay cầm một thanh cự kiếm, cái chày ở trước người, mắt đẹp sáng rực tinh tú, Dương Khai chỉ liếc nhìn liền thần niệm hoảng hốt.

Hư ảnh to lớn kia há đôi môi đỏ mọng hút mạnh, trực tiếp hấp thụ hầu như không còn uy năng thiên địa, ngay sau đó hư ảnh kia rút vào trong cơ thể Trương Nhược Tích.

Cô gái nhỏ này cũng trực tiếp đột phá đến Hư Vương Cảnh, không có chút cản trở cùng nguy hiểm nào.

Dương Khai còn thấy được rất nhiều võ giả Đạo Nguyên Cảnh cũng đang đột phá bình cảnh tự thân, có người cười to điên cuồng, có người sắc mặt gian khổ đánh sâu vào gông cùm xiềng xích.

Thần hồn của hắn tiếp tục bay lên, rất nhanh liền tới trời cao ngàn trượng. Hắn đưa mắt nhìn lại, ở Phong Lâm Thành bên ngoài hai trăm dặm, thời khắc này thân người ồn ào, náo nhiệt đồ sộ.

Trên bầu trời, một đoàn năng lượng thiên địa biến thành một khảo nghiệm cùng kiếp nạn mà mắt thường có thể nhìn thấy được, đang thanh tẩy cho các võ giả đang đột phá đại cảnh giới.

Thỉnh thoảng lại có người thét lớn vì đột phá thành công.

Ánh mắt của hắn nhìn xa hướng về một hướng, thần hồn liên tục bay lên.

Rất nhanh, cả Phong Lâm Thành đều thành một chấm đen nhỏ, Dương Khai ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khắp nơi loé lên sao trời, Chu Thiên Tinh Đấu Trận Dời.

Trong u minh, lực pháp tắc thiên địa như đưa tay liền có thể đụng tới.

Dương Khai mặt lộ vẻ dị sắc, đưa tay đi bắt hư không bốn phía, dùng sức nắm chặt.

Dường như không bắt được gì cả, nhưng cũng chộp được thứ gì đó.

Dương Khai mặt lộ vẻ mờ mịt, mà đúng lúc này một sức mạnh thiên địa vô hình to lớn bỗng nhiên đanh tới, phủ xuống đỉnh đầu Dương Khai. Sức mạnh thiên địa to lớn kia ẩn chứa uy năng đáng sợ khó tưởng tượng cùng ý huỷ diệt.

- Không xong rồi. Dương Khai trong lòng kinh hô, trong lúc thần niệm hơi động với tốc độ cực nhanh rơi xuống, trong nháy mắt liền trở về với thân thể của mình.

Ầm…

Sức mạnh thiên địa to lớn kia theo sát mà đến, đánh vào trên người hắn.

Dương Khai cả người như bị sét đánh, sắc mặt đại biến, nguyên lực cả người chấn động bất an.

- Phốc… Hắn lên tiếng hộc ra một chùm Kim huyết, khí thế cả người trong nháy mắt liền uể oải, nhưng hai tròng mắt hắn lại sáng như sao.

- Đây là gì… Dương Khai ngẩng đầu nhìn hư không toét miệng cười gằn: - Cảnh cáo sao…quan sát trước pháp tắc thiên địa cũng không được? Lão tặc thiên thật là đáng chết à.

Hắn có thể xác định vừa rồi nếu không có sức mạnh thiên địa to lớn kia áp chế cho hắn thêm một chút thời gian thì không chừng hắn có thể theo dõi được bản tướng của pháp tắc thiên địa.

Nếu thật như vậy thì một niệm sinh của hắn liền là pháp tắc, hắn liền có bản vốn của Đế Tôn Cảnh mới có.

Đáng tiếc là lúc quan trọng nhất lại bị thiên địa uy lực gây trở ngại, thất bại trong gang tấc, thiên địa oai dường như cũng không cho phép hắn làm như vậy.

Nhưng hắn cũng không phải là không hề có thu hoạch.

Sau khi mắng một câu, Dương Khai lại cúi đầu giương hai tay, lúc năm ngón tay đan động, lực lượng pháp tắc không gian quanh quẩn, từng đạo khe nứt không gian nhỏ du động nơi đầu ngón tay hắn như vật còn sống.

Nắm bắt lực lượng pháp tắc không gian so với trước kia đã thành thạo hơn rất nhiều.

Ngón tay hắn liên tục bắn ra, từng đạo khe nứt không gian thật nhỏ như sợi chỉ bắn ra, đâm vào vách đá bốn phía, cắn nuốt ra một đạo lại một đạo khe nứt.

Dương Khai toét miệng cười, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

Đổi thành trước kia, hắn không thể nắm được pháp tắc không gian trong tay đến trình độ tinh diệu như thế nhưng hiện tại hắn lại có thể.

Công kích như vậy so với Nguyệt Nhận mà nói tuy uy lực có yếu bớt nhưng cũng khó lòng phòng bị, trong một lúc nào đó so với Nguyệt Nhận còn có tác dụng hơn.

Ngay sau đó Dương Khai dò xét một chút tu vi của mình, phát hiện mình đã đột phá tới Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, lúc này mới thu hồi sự khó chịu trong lòng lấy ra một chút đan dược nhét vào miệng.

Vừa rồi thiên địa uy lực rung đánh như vậy mặc dù không có thương tổn gì lớn nhưng cũng không thể bỏ qua, có trời mới biết đạo thương như vậy có di chứng gì không cho nên vẫn nên càng sớm chữa khỏi càng tốt.

Chính lúc Dương Khai trị thương là lúc Tần Triêu Dương bên kia đã đem lực lượng bản thân ngưng tụ tới đỉnh phong, ngay sau đó cả người lão thân hình chấn động, khí lãng khuêch tán, một thân áo bào ầm ầm vang dội.

Ngay sau đó nếp nhăn trên mặt Tần Triêu Dương từ từ lui tan biến mất không ít, làm cả người lão thoạt nhìn dường như trẻ tới mấy chục tuổi, mà sắc mặt kia cũng từ từ hồng nhuận, thậm chí ngay cả đầu đầy tóc bạc cũng sinh ra ít sợi đen.

Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Tần Triêu Dương cũng đột phá.

Lão cũng không vội vã mở mắt mà tiếp tục ngồi tại chỗ hấp thu linh khí thiên địa, củng cố tu vi tự thân.

Thời gian từ từ trôi qua.

Mỗi một khắc,lại có võ giả đột phá đến bước quan trọng nhíu mày lộ vẻ nghi ngờ.

Một lát sau khí thế cả người lão giống như một quả cầu khí bị đâm thủng, lập tức xì ra.

Biến cố như vậy làm lão lập tức mở ra hai mắt, gương mặt bi phẫn kêu to: - Cái quái gì vậy, lão tử đang đột phá, linh khí thiên địa này sao lại biến đổi rồi.

Lão vốn là vì linh khí nơi này nồng đậm mà xúc động đột phá khí cơ, lúc này linh khí thiên địa bỗng trở nên hơi mỏng manh, làm lão có chút không thể đột phá tới điểm giới hạn kia, dẫn tới lần này lão đột phá lại thất bại.

- Hả, Lưu huynh ngươi cũng vậy sao?

Bên cạnh đó không xa bỗng truyền tới tiếng hỏi: - Ta còn tưởng rằng chỉ có ta mới như vậy.

- Không đúng không đúng, linh khí thiên địa dâng lên kinh khủng như vậy sao bỗng nhiên trở nên mỏng manh vậy? Cho dù là có tới mấy Đế Tôn Cảnh cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy cắn nuốt hết lượng linh khí lớn như vậy.

- Có phải có tên khốn nào đó bịt linh khí nhãn rồi? Một tiếng người khác vang lên.

- Mà xem ra dường như ta thấy người nhảy xuống, không khéo đúng thế thật.

- Tên khốn khiếp nào thất đức vậy, quả thực quá đáng à.

- Đi, cùng đi nhìn xem, nếu thực sự là có người dám làm vậy, lão tử sẽ cho hắn biết, dám ngăn cản đường tấn thăng của ta, quả thực đáng ghét. Lưu Viêm không có thực thể, không có thân thể, ngoại trừ căn nuốt dung hợp một chút năng lượng đặc biệt tăng cường thực lực ra cũng không thể giống như các võ giả khác hấp thu linh khí thiên địa tăng cường tu vi tự thân.

Đây cũng là nguyên nhân Dương Khai để nàng hộ pháp.

Chờ sau khi thân hình Lưu Viêm biến mất, Dương Khai lại đưa tay lấy ra hai đại huyết thú đã lâu chưa từng vận dụng là Yêu Trùng Mẫu Thể cùng Thanh Viêm Kinh Lôi Sài.

Cùng với tu vi của hắn tăng lên,tác dụng của hai đại huyết thú này cũng ngày càng nhỏ, nhất là Thanh Viêm Kinh Lôi Sài chỉ có trình độ Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, đối phó địch yếu thì không cần dùng, đối phó với cường địch không có tác dụng, thời khắc này là thời cơ tốt để phát huy tác dụng.

Thần niệm hơi động, Dương Khai để hai đại huyết thú ẩn nặc một bên, mình tìm một nơi cách xa đám người Tần Triêu Dương, khoanh chân ngồi xuống.

Biên độ khí thế chấn động trong cơ thể càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, đây chính là khúc nhạc dạo của khúc đột phá, Dương Khai tâm thần hợp nhất, giếng cổ không dao động, vận chuyển huyền công.

Đặt mình dưới đất này giống như ngồi trên linh nhãn, không cần vận công, linh khí thiên địa có mặt khắp nơi kia liền cuồn cuộn không ngừng tụ đến thân mình, tràn ngập vào tứ chi bách hải, lắng đọng vào vùng đan điền.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Dương Khai không ngừng tập trung toàn bộ thân lực.

Mỗi khắc, lực lượng cơ thể hắn đạt tới một loại điểm giới hạn, điểm giới hạn này như một vách tường vô hình, ngăn trở con đường đi tới trên của Dương Khai, làm hắn không thấy được cảnh sắc xa hơn, vinh quang rực sáng tốt đẹp hơn.

Hắn thấy biến không sợ hãi mà chỉ lẳng lặng ngưng tụ toàn bộ lực tự thân, ầm ầm phát khởi công kích hướng tới gông cùng xiềng xích kia đánh vào.

Ầm…

Một tiếng động đến từ trong tâm linh, thân thể Dương Khai hơi chấn động một chút, sắc mặt trắng bệch, trên mặt lộ lên vẻ đau đớn.

Ngoài dự liệu của hắn, lần đánh sâu này không thành công mà thất bại trong gang tấc ở thời khắc mấu chốt.

Đây là chuyện hắn rất ít gặp, chỉ có lúc rất yếu nhỏ hắn đã từng trải qua chuyện này. Loại đánh sâu vào khi thất bại có cảm giác làm hắn vô cùng hoài niệm, hắn không sợ hãi không hoảng hốt mà chỉ toét miệng cười nanh ác.

Lần đột phá này cũng không phải vì công sức tu luyện nước chảy thành sông mà vì ngoại lực thúc đẩy, có chút trở ngại cũng là rất bình thường, mà phần trở ngại này cũng không thể cản trở võ đạo chi tâm của hắn, mà ngược lợi càng thêm kích phát ý chí chiến đấu của hắn.

Hắn an định tinh thần tiếp tục tích góp từng tí một lực lượng tự thân.

Một lát sau hắn lại lần nữa phát khởi công kích.

Rầm rầm rầm…

Một lần lại một lần, nguyên lực trong cơ thể không ngừng chấn động. Mỗi một lần đánh sâu vào cũng làm cho người ta cảm nhận được đau đớn tan nát cõi lòng, thân thể cùng thần hồn đau đớn kia không phải người bình thường có thể chịu được, nếu như vậy nhụt chí, võ đạo chi tâm sẽ dừng lại, ngày sau cũng không thể có tiến bộ.

Vô số võ giả vì không thể thừa nhận đau đớn như vậy mà sinh ra nghi ngờ bản thân, cứ vậy tiếp tục trầm luân mai một.

Võ giả tu luyện chỉ có thể dũng cảm tiến tới mới có thể tốc hành đỉnh phong.

Mỗi một lần đau đớn kia cũng không thể làm Dương Khai đánh mất lòng tin, cũng không làm hắn hoảng loạn mà ngược lại càng làm tâm tình hắn thêm bình tinh.

- Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật…Mệnh do mình, cảnh do tâm, vạn vật giai hoá tương, vạn vật thương sinh, huyễn hoá do tâm sinh, do tâm diệt.

Trong đầu Dương Khai có cảm giác rộng mở như đã được hiểu rõ.

Một lực lượng vô hình quanh quản bên người, cắt vào gông cùm xiềng xích, đánh bể vách tường ngăn trở, để lộ ra hoạn lộ thênh thang.

Ầm ầm…

Mắt thường có thể thấy được luồng khí từ cơ thể Dương Khai làm trung tâm hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, khí thế Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh trong nháy mắt tràn ngập.

Dương Khai lại không hề nhúc nhích, nội tâm sinh ra một cảm giác kỳ quái, trong cảm giác này, linh thể thần hồn của hắn dường như cởi bỏ lớp vỏ cứng, từ từ trôi lên, thu hết thảy phía dưới vào trong đáy mắt.

Hắn có thể thấy rõ Lưu Viêm cầm Huyền Giới Châu trong tay, ẩn nặc trong hư không. Trong thiên địa, linh dịch quan hệ sâu xa không ngừng chảy xuôi xuống Huyền Giới Châu, trở thành linh khí thiên địa trong Huyền Giới Châu.

Có lẽ bởi vì có chút liên lạc khó hiểu với bản thân Dương Khai, trong lúc Dương Khai nhìn nàng, Lưu Viêm bỗng nhiên thấy nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về vị trí Dương Khai, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ mờ mịt.

Dương Khai thấy Hoa Thanh Ti đang điên cuồng cắn nuốt linh khí thiên địa làm cơ sở kiên cố để ngày sau tấn thăng Đế Tôn.

Hắn thấy tu vi của Trương Nhược Tích liên tiếp kép lên, trong chốc lát đã tới tầng thứ Hư Vương Cảnh, uy năng thiên địa thanh tẩy cũng theo đó mà đến.

Giống như lần trước ở trong Tứ Quý Chi Địa Trương Nhược Tích đột phá Phản Hư Cảnh, lần này lúc nàng đột phá cửa ải lớn Hư Vương Cảnh là lúc sau lưng nàng lại bỗng xuất hiện hư ảnh to lớn.

Hư ảnh này trắng nõn mông lung, to lớn vô cùng, nhưng nhìn hình thể lại là một nữ tử, hơn nữa còn là một cô gái tuyệt sắc, dáng người thướt tha, hai tay cầm một thanh cự kiếm, cái chày ở trước người, mắt đẹp sáng rực tinh tú, Dương Khai chỉ liếc nhìn liền thần niệm hoảng hốt.

Hư ảnh to lớn kia há đôi môi đỏ mọng hút mạnh, trực tiếp hấp thụ hầu như không còn uy năng thiên địa, ngay sau đó hư ảnh kia rút vào trong cơ thể Trương Nhược Tích.

Cô gái nhỏ này cũng trực tiếp đột phá đến Hư Vương Cảnh, không có chút cản trở cùng nguy hiểm nào.

Dương Khai còn thấy được rất nhiều võ giả Đạo Nguyên Cảnh cũng đang đột phá bình cảnh tự thân, có người cười to điên cuồng, có người sắc mặt gian khổ đánh sâu vào gông cùm xiềng xích.

Thần hồn của hắn tiếp tục bay lên, rất nhanh liền tới trời cao ngàn trượng. Hắn đưa mắt nhìn lại, ở Phong Lâm Thành bên ngoài hai trăm dặm, thời khắc này thân người ồn ào, náo nhiệt đồ sộ.

Trên bầu trời, một đoàn năng lượng thiên địa biến thành một khảo nghiệm cùng kiếp nạn mà mắt thường có thể nhìn thấy được, đang thanh tẩy cho các võ giả đang đột phá đại cảnh giới.

Thỉnh thoảng lại có người thét lớn vì đột phá thành công.

Ánh mắt của hắn nhìn xa hướng về một hướng, thần hồn liên tục bay lên.

Rất nhanh, cả Phong Lâm Thành đều thành một chấm đen nhỏ, Dương Khai ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khắp nơi loé lên sao trời, Chu Thiên Tinh Đấu Trận Dời.

Trong u minh, lực pháp tắc thiên địa như đưa tay liền có thể đụng tới.

Dương Khai mặt lộ vẻ dị sắc, đưa tay đi bắt hư không bốn phía, dùng sức nắm chặt.

Dường như không bắt được gì cả, nhưng cũng chộp được thứ gì đó.

Dương Khai mặt lộ vẻ mờ mịt, mà đúng lúc này một sức mạnh thiên địa vô hình to lớn bỗng nhiên đanh tới, phủ xuống đỉnh đầu Dương Khai. Sức mạnh thiên địa to lớn kia ẩn chứa uy năng đáng sợ khó tưởng tượng cùng ý huỷ diệt.

- Không xong rồi. Dương Khai trong lòng kinh hô, trong lúc thần niệm hơi động với tốc độ cực nhanh rơi xuống, trong nháy mắt liền trở về với thân thể của mình.

Ầm…

Sức mạnh thiên địa to lớn kia theo sát mà đến, đánh vào trên người hắn.

Dương Khai cả người như bị sét đánh, sắc mặt đại biến, nguyên lực cả người chấn động bất an.

- Phốc… Hắn lên tiếng hộc ra một chùm Kim huyết, khí thế cả người trong nháy mắt liền uể oải, nhưng hai tròng mắt hắn lại sáng như sao.

- Đây là gì… Dương Khai ngẩng đầu nhìn hư không toét miệng cười gằn: - Cảnh cáo sao…quan sát trước pháp tắc thiên địa cũng không được? Lão tặc thiên thật là đáng chết à.

Hắn có thể xác định vừa rồi nếu không có sức mạnh thiên địa to lớn kia áp chế cho hắn thêm một chút thời gian thì không chừng hắn có thể theo dõi được bản tướng của pháp tắc thiên địa.

Nếu thật như vậy thì một niệm sinh của hắn liền là pháp tắc, hắn liền có bản vốn của Đế Tôn Cảnh mới có.

Đáng tiếc là lúc quan trọng nhất lại bị thiên địa uy lực gây trở ngại, thất bại trong gang tấc, thiên địa oai dường như cũng không cho phép hắn làm như vậy.

Nhưng hắn cũng không phải là không hề có thu hoạch.

Sau khi mắng một câu, Dương Khai lại cúi đầu giương hai tay, lúc năm ngón tay đan động, lực lượng pháp tắc không gian quanh quẩn, từng đạo khe nứt không gian nhỏ du động nơi đầu ngón tay hắn như vật còn sống.

Nắm bắt lực lượng pháp tắc không gian so với trước kia đã thành thạo hơn rất nhiều.

Ngón tay hắn liên tục bắn ra, từng đạo khe nứt không gian thật nhỏ như sợi chỉ bắn ra, đâm vào vách đá bốn phía, cắn nuốt ra một đạo lại một đạo khe nứt.

Dương Khai toét miệng cười, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

Đổi thành trước kia, hắn không thể nắm được pháp tắc không gian trong tay đến trình độ tinh diệu như thế nhưng hiện tại hắn lại có thể.

Công kích như vậy so với Nguyệt Nhận mà nói tuy uy lực có yếu bớt nhưng cũng khó lòng phòng bị, trong một lúc nào đó so với Nguyệt Nhận còn có tác dụng hơn.

Ngay sau đó Dương Khai dò xét một chút tu vi của mình, phát hiện mình đã đột phá tới Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, lúc này mới thu hồi sự khó chịu trong lòng lấy ra một chút đan dược nhét vào miệng.

Vừa rồi thiên địa uy lực rung đánh như vậy mặc dù không có thương tổn gì lớn nhưng cũng không thể bỏ qua, có trời mới biết đạo thương như vậy có di chứng gì không cho nên vẫn nên càng sớm chữa khỏi càng tốt.

Chính lúc Dương Khai trị thương là lúc Tần Triêu Dương bên kia đã đem lực lượng bản thân ngưng tụ tới đỉnh phong, ngay sau đó cả người lão thân hình chấn động, khí lãng khuêch tán, một thân áo bào ầm ầm vang dội.

Ngay sau đó nếp nhăn trên mặt Tần Triêu Dương từ từ lui tan biến mất không ít, làm cả người lão thoạt nhìn dường như trẻ tới mấy chục tuổi, mà sắc mặt kia cũng từ từ hồng nhuận, thậm chí ngay cả đầu đầy tóc bạc cũng sinh ra ít sợi đen.

Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Tần Triêu Dương cũng đột phá.

Lão cũng không vội vã mở mắt mà tiếp tục ngồi tại chỗ hấp thu linh khí thiên địa, củng cố tu vi tự thân.

Thời gian từ từ trôi qua.

Mỗi một khắc,lại có võ giả đột phá đến bước quan trọng nhíu mày lộ vẻ nghi ngờ.

Một lát sau khí thế cả người lão giống như một quả cầu khí bị đâm thủng, lập tức xì ra.

Biến cố như vậy làm lão lập tức mở ra hai mắt, gương mặt bi phẫn kêu to: - Cái quái gì vậy, lão tử đang đột phá, linh khí thiên địa này sao lại biến đổi rồi.

Lão vốn là vì linh khí nơi này nồng đậm mà xúc động đột phá khí cơ, lúc này linh khí thiên địa bỗng trở nên hơi mỏng manh, làm lão có chút không thể đột phá tới điểm giới hạn kia, dẫn tới lần này lão đột phá lại thất bại.

- Hả, Lưu huynh ngươi cũng vậy sao?

Bên cạnh đó không xa bỗng truyền tới tiếng hỏi: - Ta còn tưởng rằng chỉ có ta mới như vậy.

- Không đúng không đúng, linh khí thiên địa dâng lên kinh khủng như vậy sao bỗng nhiên trở nên mỏng manh vậy? Cho dù là có tới mấy Đế Tôn Cảnh cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy cắn nuốt hết lượng linh khí lớn như vậy.

- Có phải có tên khốn nào đó bịt linh khí nhãn rồi? Một tiếng người khác vang lên.

- Mà xem ra dường như ta thấy người nhảy xuống, không khéo đúng thế thật.

- Tên khốn khiếp nào thất đức vậy, quả thực quá đáng à.

- Đi, cùng đi nhìn xem, nếu thực sự là có người dám làm vậy, lão tử sẽ cho hắn biết, dám ngăn cản đường tấn thăng của ta, quả thực đáng ghét.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.