Chương trước
Chương sau
Phát hiện đối phương không có ý tốt, Ninh Viễn Thuật cả kinh, bàn chân lóe sáng, muốn giật lùi trở về.

Nhưng làm sao hắn chạy được?

Dương Khai vung tay kéo cổ áo của hắn, tay kia vung lên giáng thẳng vào bộ mặt tuấn tú của hắn.

Bốp bốp bốp bốp...

Một trận giòn giã, Ninh Viễn Thuật bị đánh mơ màng.

Chờ khi Dương Khai thu tay, hai má Ninh Viễn Thuật sưng vù lên như đầu heo ngâm nước mấy ngày.

Võ giả xung quanh đều câm lặng, mọi người nhìn vào, sắc mặt kinh hãi.

Trước đó Dương Khai nổi giận ở Tần gia, ra tay giết phó cốc chủ Tà Nguyệt Cốc, đả thương một nam nhân trung niên, nhưng mặc kệ Khúc Hoài Nhân hay nam nhân trung niên đều không xuất thân cao quý gì, tông môn của bọn họ không có cường giả Đế Tôn Cảnh trấn thủ, cho nên chỉ cần thực lực của Dương Khai đủ mạnh, sẽ không sợ bị người khác trả thù.

Nhưng mà Ninh Viễn Thuật thì khác, người ta chính là thiếu cung chủ Phi Thánh Cung.

Thằng chột giữa xứ mù, ở trong mắt mọi người thì Phi Thánh Cung là tông môn to lắm, Ninh Bác Dương còn là cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh, trong tông cường giả không ít, còn có hai Đại hộ pháp Cao Sơn Lưu Thủy trấn thủ ở đây.

Hiện tại thiếu cung chủ bị người ta đánh một trận, Phi Thánh Cung làm sao bỏ qua được?

Nghĩ vậy, ánh mắt mọi người nhìn Dương Khai chẳng những kiêng dè vô cùng, còn có chút hả hê, cảm thấy người này ngông nghênh không kiêng kỵ, nhất định sẽ rước họa vào thân.

- Ngươi... ngươi... dám đánh ta? Ninh Viễn Thuật bị Dương Khai xách lên, hai má sưng vù, đau đến chết lặng, mở to mắt nhìn Dương Khai, miệng lầm bầm không rõ.

Dương Khai cười xì: - Có dám không, còn không phải đã đánh rồi sao?

- Bổn thiếu là...

- Biết rồi biết rồi, thiếu cung chủ Phi Thánh Cung chứ gì! Dương Khai nói rồi, lại bốp bốp một trận, cuối cùng còn cười nói với Tần Triêu Dương: - Tên này hay thật, bị đánh còn không quên tự giới thiệu, giống như chê mình xấu mặt còn chưa đủ rốt ráo nữa.

Nói rồi, hắn giơ Ninh Viễn Thuật lên cao, hét to: - Tới đây tới đây, mọi người nhìn kỹ đi, vị này là đại danh đỉnh đỉnh Ninh Viễn Thuật thiếu cung chủ Phi Thánh Cung, nhớ kỹ hình dạng này, ngày sau gặp được phải đi đường vòng.

Võ giả xung quanh đều toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ tên kia bị đánh thành đầu heo, làm sao nhìn rõ mặt mũi.

- Oa... Vừa nghe vậy, Ninh Viễn Thuật khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu.

Hắn xuất thân bất phàm, từ bé được nuông chiều, có bao giờ bị làm nhục như thế? Bây giờ ở trước mắt bao người, bị Dương Khai vả mặt hai lần, suýt nữa giận đến ngất đi, chỉ phun máu mà thôi, đủ thấy tố chất tâm lý mạnh mẽ.

Tần Triêu Dương cười khổ không thôi, không biết phải nói Dương Khai thế nào mới được, chỉ thầm thở dài người trẻ tuổi quả thật tâm cao khí thịnh quá mức, nhớ lại mình khi còn trẻ, sao không phải giống vậy?

Vù vù...

Đối diện có hai đạo độn quang bắn tới, khí tức người bên trong độn quang có phần hỗn loạn, giống như vừa đại chiến.

- A.. Thiếu cung chủ! Độn quang dừng lại, cách mấy người Dương Khai không xa, lộ ra là hai Đại hộ pháp Cao Sơn Lưu Thủy.

Lúc này, hai lão nhân Phi Thánh Cung đều rất nhếch nhác, râu tóc lộn xộn, quần áo rách nát, trong lòng Cao Sơn ôm một cái bí bảo quầng sáng tối tăm, hiển nhiên bị tổn thất linh tính, bên hông Lưu Thủy đeo một cây sáo cũng giống vậy.

Không biết hai người từ bên kia chạy tới, nhìn thấy Ninh Viễn Thuật như vậy, liền cả kinh.

- Tả hữu hộ pháp... Ninh Viễn Thuật vừa thấy Cao Sơn Lưu Thủy đến, liền bắn ra tia sáng khiếp người, cắn răng nói: - Mau mau báo thù cho bổn thiếu, giết tiểu tử này!

- Là ngươi ra tay? Ánh mắt Cao Sơn phát lạnh, trừng quát Dương Khai.

Lưu Thủy sắc mặt âm trầm, không nói một lời rút ra ống sáo, trên người bùng lên nguyên lực.

Dương Khai coi như không thấy hai lão già này, chỉ là híp mắt nhìn đằng sau hai người, bỗng nhiên cau mày nghiêm mặt.

- Tiểu tử buông tay! Cao Sơn thấy Dương Khai không động đậy, giận dữ quát lên, đồng thời Lưu Thủy khẽ động, chợt xuất hiện bên cạnh Dương Khai, bí bảo ống sáo đánh ra hướng tới cổ tay Dương Khai.

- Dương lão đệ cẩn thận! Tần Triêu Dương cả kinh.

Với tu vi và ánh mắt của hắn, cũng không thấy rõ Lưu Thủy làm sao đến bên cạnh, hô lên cũng đã trễ.

Dương Khai lại cười ha ha, không thèm để ý công kích của Lưu Thủy, giơ Ninh Viễn Thuật quay qua, lấy tên thiếu cung chủ này chắn trước mặt.

Lưu Thủy nhướng mày, đành phải thu tay lại, lui về trở lại bên cạnh Cao Sơn.

Sắc mặt Cao Sơn âm trầm, một tay chầm chậm gãy cổ cầm, âm thanh tuyệt diệu lan tỏa, phát tán xung quanh, võ giả ở gần nghe âm thanh này đều sắc mặt đại biến, vội vận chuyển nguyên lực che hai tai.

- Tiểu tử, Phi Thánh Cung rốt cuộc có thù oán gì với ngươi, lại hạ độc thủ với thiếu cung chủ. Cao Sơn vừa đánh đàn, vừa quát hỏi.

- Không biết nữa.

Dương Khai xách Ninh Viễn Thuật che trước mặt, vươn đầu ra, rất là lén lút, cười cợt: - Chuyện này phải hỏi thiếu cung chủ của các ngươi, bỗng nhiên hắn ra tay với ta, ta cũng chỉ là phản kích mà thôi.

Ánh mắt Ninh Viễn Thuật oán độc, muốn giãy giụa, nhưng bị Dương Khai trấn áp tu vi, không vận chuyển được nguyên lực, cắn răng nói: - Tả hữu hộ pháp, tên này có thể là tiểu tử họ Dương đã giết đại ca, bắt hắn về Thánh cung thẩm vấn cho ta!

- Hả? Hắn chính là họ Dương kia? Cao Sơn Lưu Thủy nghe vậy liền giật mình, nhớ tới khi gặp được Dương Khai ở Tần gia cũng không hỏi rõ tên hắn, đều ảo não không thôi.

- Giết đại ca ngươi? Dương Khai cười ha hả, đầu óc xoay chuyển, liền hiểu được vì sao Ninh Viễn Thuật vừa đến liền ra tay với mình, hắn quát: - Mặc kệ ngươi có tin hay không, cái chết của đại ca ngươi, không liên quan tới ta!

Dù nói Ninh Viễn Thành bị hắn phá hủy thân thể, nhưng nói về hung thủ chân chính giết Ninh Viễn Thành, vậy phải là Mộc Tiêu. Lúc đó hạt giống của Mộc Tiêu bùng nổ trong người Ninh Viễn Thành, đã làm hắn mất hết sức sống, Dương Khai chém giết cũng chỉ là phân thân của Mộc Tiêu, đã chiếm giữ thân thể Ninh Viễn Thành mà thôi.

Cho nên cái chết của Ninh Viễn Thành, quả thật không liên quan tới hắn.

- Có liên quan hay không, ngươi không thể nói một câu là xong được. Nếu ngươi thức thời, ngoan ngoãn theo ta trở về Thánh cung, cung chủ đại nhân sẽ quyết định! Cao Sơn quát lớn.

Dương Khai cười xì, nói:

- Ngươi bảo đi ta liền đi, ta mất mặt cỡ nào? Hơn nữa... hai ngươi còn nhàn rỗi đứng đây, thật là không sao chứ? Sát tinh sẽ lập tức đuổi kịp rồi đó!

Hắn nói có hàm ý, không ít người nghe không hiểu.

Nhưng mà Cao Sơn Lưu Thủy lại sắc mặt đại biến, vội quay đầu nhìn lại.

Ông....

Trong thiên địa bỗng nhiên rung động, uy áp khổng lồ từ xa ập xuống, quét ngang bốn phương, tất cả võ giả đều trầm xuống như bị núi đè.

Dưới uy áp không thể tưởng tượng này, đá vụn dưới đất từ từ bay lên, dị tượng này làm người ta không tưởng nổi.

- Đây là chuyện gì...

- Chẳng lẽ có Đế Tôn Cảnh đại nhân đến?

- A! Không xong, chết mất chết mất chết mất...

Ninh Viễn Thuật vốn đã bị thương, lúc này càng thêm trào máu, nhuộm đỏ áo trắng, vết đỏ trên ngực nhìn mà giật mình.

- Đó là... Đệ tử Bát Phương Môn đi theo Dương Khai cùng Tần Triêu Dương đến đây, nữ nhân mặt tròn bỗng nhiên biến sắc, cảm nhận được điều gì, kinh hãi nhìn đằng xa.

Các đệ tử Bát Phương Môn khác đều không yên, sắc mặt sợ hãi.

Đằng chân trời, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.

Toàn thân người kia bao bọc trong năng lượng khó tả, năng lượng mạnh mẽ hung bạo hội tụ thành một đoàn, không ngừng tuôn trào bên người đó, làm người ta không rét mà run.

Nơi người đó đi qua, bầu trời vỡ nát, càn khôn điên đảo, thiên địa đảo chiều.

Ngươi này bùng nổ cuồng bạo, khí thế không thua gì cường giả Đế Tôn Cảnh, trong năng lượng hỗn loạn, chỉ có ánh sáng bắn ra từ đôi mắt, tia sáng lạnh hưng phấn lại khiến người ta như lọt vào hầm băng.

Người đó, chính là Bát Phương Môn La Nguyên!

Trước đó La Nguyên cùng nhị lão Cao Sơn Lưu Thủy ra ngoài thành đại chiến, không biết xảy ra chuyện gì, hai người Cao Sơn Lưu Thủy hoảng hốt chạy trốn như chó nhà có tang, La Nguyên đang truy đuổi.

- Chậc chậc, khí thế này! Dương Khai lên tiếng, sắc mặt tôn sùng: - Hiếm thấy là không mất đi thần trí, không bị lực lượng sai khiến, bí thuật này thật mạnh, không biết có tu luyện thành công chưa.

Lúc trước La Nguyên nói hắn đang tìm hiểu một loại bí thuật mà không nắm được trọng điểm, cho nên tìm Dương Khai đánh một trận, lại bị Dương Khai giá họa sang hai người Cao Sơn Lưu Thủy. Bây giờ xem ra bí thuật của La Nguyên dù không tìm hiểu thành công, cũng đã không kém mấy, không biết là bí thuật thần diệu thế nào, làm khí thế của hắn vọt lên tầng thứ Đế Tôn Cảnh.

La Nguyên vốn còn xa ở chân trời, nhưng chỉ nháy mắt đã đến gần, không ai thấy rõ hắn di động thế nào.

- Hỏng rồi! Cao Sơn Lưu Thủy vừa rồi chịu thiệt thòi từ La Nguyên, bằng không sao lại nhếch nhác chạy trốn, bây giờ thấy sát tinh này đuổi theo, bị dọa sắp vỡ mật, làm sao dám ở lại.

Hai người liếc nhau, ánh mắt va chạm liền hiểu ý, một người nâng sáo thổi, một người đánh đàn, âm thanh lan tỏa như tiếng suối chảy giữa núi.

Rất nhiều võ giả không khỏi lay chuyển thần hồn.

Âm thanh vang lên, Cao Sơn Lưu Thủy một trái một phải đánh về phía Dương Khai, nháy mắt đến trước mặt hắn.

Lưu Thủy quét ống sáo, đánh lên đầu Dương Khai, Cao Sơn biến đổi tiếng đàn, ngón tay quét liên tục, đánh ra những đạo âm trảm trút xuống đầu Dương Khai.

- Ha ha ha! Dương Khai lại cười to, trào phúng: - Nếu các ngươi muốn thế, vậy trả cho các ngươi!

Nói rồi, tay hắn chấn động, đánh bay Ninh Viễn Thuật ra ngoài, thẳng đến âm trảm chém xuống.

- Sao lại thế này!

- Hỏng rồi!

Cao Sơn Lưu Thủy kinh hô, sắc mặt đại biến. Phát hiện đối phương không có ý tốt, Ninh Viễn Thuật cả kinh, bàn chân lóe sáng, muốn giật lùi trở về.

Nhưng làm sao hắn chạy được?

Dương Khai vung tay kéo cổ áo của hắn, tay kia vung lên giáng thẳng vào bộ mặt tuấn tú của hắn.

Bốp bốp bốp bốp...

Một trận giòn giã, Ninh Viễn Thuật bị đánh mơ màng.

Chờ khi Dương Khai thu tay, hai má Ninh Viễn Thuật sưng vù lên như đầu heo ngâm nước mấy ngày.

Võ giả xung quanh đều câm lặng, mọi người nhìn vào, sắc mặt kinh hãi.

Trước đó Dương Khai nổi giận ở Tần gia, ra tay giết phó cốc chủ Tà Nguyệt Cốc, đả thương một nam nhân trung niên, nhưng mặc kệ Khúc Hoài Nhân hay nam nhân trung niên đều không xuất thân cao quý gì, tông môn của bọn họ không có cường giả Đế Tôn Cảnh trấn thủ, cho nên chỉ cần thực lực của Dương Khai đủ mạnh, sẽ không sợ bị người khác trả thù.

Nhưng mà Ninh Viễn Thuật thì khác, người ta chính là thiếu cung chủ Phi Thánh Cung.

Thằng chột giữa xứ mù, ở trong mắt mọi người thì Phi Thánh Cung là tông môn to lắm, Ninh Bác Dương còn là cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh, trong tông cường giả không ít, còn có hai Đại hộ pháp Cao Sơn Lưu Thủy trấn thủ ở đây.

Hiện tại thiếu cung chủ bị người ta đánh một trận, Phi Thánh Cung làm sao bỏ qua được?

Nghĩ vậy, ánh mắt mọi người nhìn Dương Khai chẳng những kiêng dè vô cùng, còn có chút hả hê, cảm thấy người này ngông nghênh không kiêng kỵ, nhất định sẽ rước họa vào thân.

- Ngươi... ngươi... dám đánh ta? Ninh Viễn Thuật bị Dương Khai xách lên, hai má sưng vù, đau đến chết lặng, mở to mắt nhìn Dương Khai, miệng lầm bầm không rõ.

Dương Khai cười xì: - Có dám không, còn không phải đã đánh rồi sao?

- Bổn thiếu là...

- Biết rồi biết rồi, thiếu cung chủ Phi Thánh Cung chứ gì! Dương Khai nói rồi, lại bốp bốp một trận, cuối cùng còn cười nói với Tần Triêu Dương: - Tên này hay thật, bị đánh còn không quên tự giới thiệu, giống như chê mình xấu mặt còn chưa đủ rốt ráo nữa.

Nói rồi, hắn giơ Ninh Viễn Thuật lên cao, hét to: - Tới đây tới đây, mọi người nhìn kỹ đi, vị này là đại danh đỉnh đỉnh Ninh Viễn Thuật thiếu cung chủ Phi Thánh Cung, nhớ kỹ hình dạng này, ngày sau gặp được phải đi đường vòng.

Võ giả xung quanh đều toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ tên kia bị đánh thành đầu heo, làm sao nhìn rõ mặt mũi.

- Oa... Vừa nghe vậy, Ninh Viễn Thuật khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu.

Hắn xuất thân bất phàm, từ bé được nuông chiều, có bao giờ bị làm nhục như thế? Bây giờ ở trước mắt bao người, bị Dương Khai vả mặt hai lần, suýt nữa giận đến ngất đi, chỉ phun máu mà thôi, đủ thấy tố chất tâm lý mạnh mẽ.

Tần Triêu Dương cười khổ không thôi, không biết phải nói Dương Khai thế nào mới được, chỉ thầm thở dài người trẻ tuổi quả thật tâm cao khí thịnh quá mức, nhớ lại mình khi còn trẻ, sao không phải giống vậy?

Vù vù...

Đối diện có hai đạo độn quang bắn tới, khí tức người bên trong độn quang có phần hỗn loạn, giống như vừa đại chiến.

- A.. Thiếu cung chủ! Độn quang dừng lại, cách mấy người Dương Khai không xa, lộ ra là hai Đại hộ pháp Cao Sơn Lưu Thủy.

Lúc này, hai lão nhân Phi Thánh Cung đều rất nhếch nhác, râu tóc lộn xộn, quần áo rách nát, trong lòng Cao Sơn ôm một cái bí bảo quầng sáng tối tăm, hiển nhiên bị tổn thất linh tính, bên hông Lưu Thủy đeo một cây sáo cũng giống vậy.

Không biết hai người từ bên kia chạy tới, nhìn thấy Ninh Viễn Thuật như vậy, liền cả kinh.

- Tả hữu hộ pháp... Ninh Viễn Thuật vừa thấy Cao Sơn Lưu Thủy đến, liền bắn ra tia sáng khiếp người, cắn răng nói: - Mau mau báo thù cho bổn thiếu, giết tiểu tử này!

- Là ngươi ra tay? Ánh mắt Cao Sơn phát lạnh, trừng quát Dương Khai.

Lưu Thủy sắc mặt âm trầm, không nói một lời rút ra ống sáo, trên người bùng lên nguyên lực.

Dương Khai coi như không thấy hai lão già này, chỉ là híp mắt nhìn đằng sau hai người, bỗng nhiên cau mày nghiêm mặt.

- Tiểu tử buông tay! Cao Sơn thấy Dương Khai không động đậy, giận dữ quát lên, đồng thời Lưu Thủy khẽ động, chợt xuất hiện bên cạnh Dương Khai, bí bảo ống sáo đánh ra hướng tới cổ tay Dương Khai.

- Dương lão đệ cẩn thận! Tần Triêu Dương cả kinh.

Với tu vi và ánh mắt của hắn, cũng không thấy rõ Lưu Thủy làm sao đến bên cạnh, hô lên cũng đã trễ.

Dương Khai lại cười ha ha, không thèm để ý công kích của Lưu Thủy, giơ Ninh Viễn Thuật quay qua, lấy tên thiếu cung chủ này chắn trước mặt.

Lưu Thủy nhướng mày, đành phải thu tay lại, lui về trở lại bên cạnh Cao Sơn.

Sắc mặt Cao Sơn âm trầm, một tay chầm chậm gãy cổ cầm, âm thanh tuyệt diệu lan tỏa, phát tán xung quanh, võ giả ở gần nghe âm thanh này đều sắc mặt đại biến, vội vận chuyển nguyên lực che hai tai.

- Tiểu tử, Phi Thánh Cung rốt cuộc có thù oán gì với ngươi, lại hạ độc thủ với thiếu cung chủ. Cao Sơn vừa đánh đàn, vừa quát hỏi.

- Không biết nữa.

Dương Khai xách Ninh Viễn Thuật che trước mặt, vươn đầu ra, rất là lén lút, cười cợt: - Chuyện này phải hỏi thiếu cung chủ của các ngươi, bỗng nhiên hắn ra tay với ta, ta cũng chỉ là phản kích mà thôi.

Ánh mắt Ninh Viễn Thuật oán độc, muốn giãy giụa, nhưng bị Dương Khai trấn áp tu vi, không vận chuyển được nguyên lực, cắn răng nói: - Tả hữu hộ pháp, tên này có thể là tiểu tử họ Dương đã giết đại ca, bắt hắn về Thánh cung thẩm vấn cho ta!

- Hả? Hắn chính là họ Dương kia? Cao Sơn Lưu Thủy nghe vậy liền giật mình, nhớ tới khi gặp được Dương Khai ở Tần gia cũng không hỏi rõ tên hắn, đều ảo não không thôi.

- Giết đại ca ngươi? Dương Khai cười ha hả, đầu óc xoay chuyển, liền hiểu được vì sao Ninh Viễn Thuật vừa đến liền ra tay với mình, hắn quát: - Mặc kệ ngươi có tin hay không, cái chết của đại ca ngươi, không liên quan tới ta!

Dù nói Ninh Viễn Thành bị hắn phá hủy thân thể, nhưng nói về hung thủ chân chính giết Ninh Viễn Thành, vậy phải là Mộc Tiêu. Lúc đó hạt giống của Mộc Tiêu bùng nổ trong người Ninh Viễn Thành, đã làm hắn mất hết sức sống, Dương Khai chém giết cũng chỉ là phân thân của Mộc Tiêu, đã chiếm giữ thân thể Ninh Viễn Thành mà thôi.

Cho nên cái chết của Ninh Viễn Thành, quả thật không liên quan tới hắn.

- Có liên quan hay không, ngươi không thể nói một câu là xong được. Nếu ngươi thức thời, ngoan ngoãn theo ta trở về Thánh cung, cung chủ đại nhân sẽ quyết định! Cao Sơn quát lớn.

Dương Khai cười xì, nói:

- Ngươi bảo đi ta liền đi, ta mất mặt cỡ nào? Hơn nữa... hai ngươi còn nhàn rỗi đứng đây, thật là không sao chứ? Sát tinh sẽ lập tức đuổi kịp rồi đó!

Hắn nói có hàm ý, không ít người nghe không hiểu.

Nhưng mà Cao Sơn Lưu Thủy lại sắc mặt đại biến, vội quay đầu nhìn lại.

Ông....

Trong thiên địa bỗng nhiên rung động, uy áp khổng lồ từ xa ập xuống, quét ngang bốn phương, tất cả võ giả đều trầm xuống như bị núi đè.

Dưới uy áp không thể tưởng tượng này, đá vụn dưới đất từ từ bay lên, dị tượng này làm người ta không tưởng nổi.

- Đây là chuyện gì...

- Chẳng lẽ có Đế Tôn Cảnh đại nhân đến?

- A! Không xong, chết mất chết mất chết mất...

Ninh Viễn Thuật vốn đã bị thương, lúc này càng thêm trào máu, nhuộm đỏ áo trắng, vết đỏ trên ngực nhìn mà giật mình.

- Đó là... Đệ tử Bát Phương Môn đi theo Dương Khai cùng Tần Triêu Dương đến đây, nữ nhân mặt tròn bỗng nhiên biến sắc, cảm nhận được điều gì, kinh hãi nhìn đằng xa.

Các đệ tử Bát Phương Môn khác đều không yên, sắc mặt sợ hãi.

Đằng chân trời, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.

Toàn thân người kia bao bọc trong năng lượng khó tả, năng lượng mạnh mẽ hung bạo hội tụ thành một đoàn, không ngừng tuôn trào bên người đó, làm người ta không rét mà run.

Nơi người đó đi qua, bầu trời vỡ nát, càn khôn điên đảo, thiên địa đảo chiều.

Ngươi này bùng nổ cuồng bạo, khí thế không thua gì cường giả Đế Tôn Cảnh, trong năng lượng hỗn loạn, chỉ có ánh sáng bắn ra từ đôi mắt, tia sáng lạnh hưng phấn lại khiến người ta như lọt vào hầm băng.

Người đó, chính là Bát Phương Môn La Nguyên!

Trước đó La Nguyên cùng nhị lão Cao Sơn Lưu Thủy ra ngoài thành đại chiến, không biết xảy ra chuyện gì, hai người Cao Sơn Lưu Thủy hoảng hốt chạy trốn như chó nhà có tang, La Nguyên đang truy đuổi.

- Chậc chậc, khí thế này! Dương Khai lên tiếng, sắc mặt tôn sùng: - Hiếm thấy là không mất đi thần trí, không bị lực lượng sai khiến, bí thuật này thật mạnh, không biết có tu luyện thành công chưa.

Lúc trước La Nguyên nói hắn đang tìm hiểu một loại bí thuật mà không nắm được trọng điểm, cho nên tìm Dương Khai đánh một trận, lại bị Dương Khai giá họa sang hai người Cao Sơn Lưu Thủy. Bây giờ xem ra bí thuật của La Nguyên dù không tìm hiểu thành công, cũng đã không kém mấy, không biết là bí thuật thần diệu thế nào, làm khí thế của hắn vọt lên tầng thứ Đế Tôn Cảnh.

La Nguyên vốn còn xa ở chân trời, nhưng chỉ nháy mắt đã đến gần, không ai thấy rõ hắn di động thế nào.

- Hỏng rồi! Cao Sơn Lưu Thủy vừa rồi chịu thiệt thòi từ La Nguyên, bằng không sao lại nhếch nhác chạy trốn, bây giờ thấy sát tinh này đuổi theo, bị dọa sắp vỡ mật, làm sao dám ở lại.

Hai người liếc nhau, ánh mắt va chạm liền hiểu ý, một người nâng sáo thổi, một người đánh đàn, âm thanh lan tỏa như tiếng suối chảy giữa núi.

Rất nhiều võ giả không khỏi lay chuyển thần hồn.

Âm thanh vang lên, Cao Sơn Lưu Thủy một trái một phải đánh về phía Dương Khai, nháy mắt đến trước mặt hắn.

Lưu Thủy quét ống sáo, đánh lên đầu Dương Khai, Cao Sơn biến đổi tiếng đàn, ngón tay quét liên tục, đánh ra những đạo âm trảm trút xuống đầu Dương Khai.

- Ha ha ha! Dương Khai lại cười to, trào phúng: - Nếu các ngươi muốn thế, vậy trả cho các ngươi!

Nói rồi, tay hắn chấn động, đánh bay Ninh Viễn Thuật ra ngoài, thẳng đến âm trảm chém xuống.

- Sao lại thế này!

- Hỏng rồi!

Cao Sơn Lưu Thủy kinh hô, sắc mặt đại biến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.