Chương trước
Chương sau
Gần 30 võ giả bị Dương Khai vận dụng Đế Bảo kinh động, đi đến Tần gia, lúc này đều chạy sạch.

Chỉ còn lại một người, vẫn đứng trên không trung.

Dương Khai nhìn tới, phát hiện là một nữ nhân mặc kiểu thiếu phụ, dáng người yểu điệu thướt tha, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài xõa tung như thác, cung trang xanh biếc, ánh mắt nàng sáng ngời, dù có kiêng dè Dương Khai, nhưng không e sợ.

Thiếu phụ này tu vi không cao, nhưng cũng không quá thấp, Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, xem ra là xuất thân tông môn gia tộc bậc trung nào.

- Ngươi còn không đi? Dương Khai nhìn nàng không động đậy, sắc mặt trầm xuống.

Thiếu phụ nghe vậy, lên tiếng: - Xin hỏi tiểu ca, có phải Dương đại sư Dương Khai?

Dương Khai nhướng mày, trong lòng thầm cảnh giác, không đáp mà hỏi: - Ngươi là ai?

Thiếu phụ vội nói: - Thiên Diệp Tông, Diệp Tinh Hàm.

- Thiên Diệp Tông! Dương Khai híp mắt, có chút ấn tượng mơ hồ với tông môn này, cũng không sâu lắm, nhưng hắn có thể khẳng định là Thiên Diệp Tông này không phải tông môn lớn gì, xem chừng cũng như Bích Vũ Tông, không có cường giả Đế Tôn Cảnh trấn thủ, chỉ có mấy võ giả Đạo Nguyên Cảnh chống đỡ.

Ở trong Nam Vực, tông môn như vậy không có một ngàn cũng phải tám trăm, mỗi cái chiếm một địa bàn nhỏ mà phát triển, có lẽ tổ tiên bọn họ từng sáng lập huy hoàng to lớn, nhưng nhiều đời truyền xuống, dần dần suy thoái, thế lực tông môn cũng dần xuống dốc.

Bích Vũ Tông chính là ví dụ rõ ràng, tổ tiên tông chủ Ô Mông Xuyên là Phệ Thiên Đại Đế, người đứng đầu Tinh Giới năm xưa, một tay che trời, oai phong một cõi. Nhưng đến đời của hắn, Ô Mông Xuyên chẳng qua là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chỉ là tông chủ một môn phái nhỏ.

Trên đời này, không có tông môn không ngã, không có gia tộc nào không tiêu tan, truyền thừa vạn năm, chỉ có một số ít đại phái đứng đầu như Tinh Thần Cung mới làm được.

- Quả thật là Dương đại sư? Diệp Tinh Hàm có chút nóng vội hỏi.

- Ngươi nhận nhầm người. Dương Khai không do dự đáp.

Mấy người Tần gia cùng đệ tử Bát Phương Môn nhìn hắn, không khỏi mở to mắt.

- Không sai, hắn chính là Dương đại sư! Nữ nhân mặt tròn ái mộ La Nguyên không biết nổi điên cái gì, lại lên tiếng thừa nhận thay Dương Khai, còn cười hì hì làm mặt quỷ với hắn.

Dương Khai không khỏi hung tợn trừng nàng.

- Quả nhiên ngài là Dương đại sư! Diệp Tinh Hàm chứng thực được thân phận Dương Khai, không khỏi kích động.

- Nói ngươi nhận nhầm ngươi, thiên hạ này có nhiều người trùng tên trùng họ, đi mau đi, không đi ta sẽ không khách khí với ngươi. Dương Khai không nhịn được phất tay, xua như đuổi gà.

Diệp Tinh Hàm cắn môi, đáng thương nhìn Dương Khai: - Dương đại sư, có thể nghe thiếp thân nói mấy câu, nói xong thiếp thân liền đi.

- Không có tâm tình!

- Người này... Nữ nhân mặt tròn cũng nhìn không được, mắng: - Người ta đã thỉnh cầu như thế, nghe nàng nói mấy câu thì sao? Ngươi có biết cái gì là thương hương tiếc ngọc không!

Dương Khai trừng nàng: - Không biết! Hơn nữa, người ta vốn đến cướp bảo bối của ta, hiện tại ta còn phải nghe cô ta nói gì. Chuyện này mà đặt trên người La Nguyên của nhà ngươi, ngươi sẽ thế nào?

- Cái gì La Nguyên nhà ta... Nữ nhân mặt tròn đỏ mặt, nhăn nhó một hồi, nhưng sắc mặt nhanh chóng chuyển lạnh, hừ nói: - Ai dám để ý La sư huynh, đánh chết hắn!

Nàng tràn đầy sát khí, làm Dương Khai kinh ngạc không thôi, ai mà ngờ cô nàng này cũng có một mặt âm lãnh như vậy.

- Tần gia chủ, tiễn khách! Dương Khai quay sang nói với Tần Triêu Dương, lại vãy gọi Tần Ngọc: - Tần cô nương, đi theo ta!

- Được. Tần Ngọc vội bước đến chỗ Dương Khai.

Tần Triêu Dương ngẫm nghĩ, người chợt lóe bay lên trên cao, nói chuyện với Diệp Tinh Hàm có vẻ đang khuyên nàng rời đi. Nhưng Diệp Tinh Hàm vẫn không động đậy, chỉ là khổ sở cầu khẩn.

- Đúng rồi! Dương Khai đi mấy bước, quay đầu nhìn lại mấy người Bát Phương Môn, cười lạnh không thôi: - Thành thật cho ta, còn dám làm càn, ta xử các ngươi!

Mấy người Bát Phương Môn toát mồ hôi lạnh, nào dám không nghe? Vội vàng gật đầu thưa dạ.

Vừa rồi Dương Khai đánh chết Khúc Hoài Nhân, nam nhân trung niên tranh giành bí bảo, bọn họ đều thấy rõ ràng, tự biết không phải đối thủ của Dương Khai, nếu chọc hắn nổi giận ra tay, bọn họ sẽ không có kết cục tốt lành.

Nữ nhân mặt tròn cười nói:

- Yên tâm đi, ta xem bọn họ, bọn họ sẽ không làm loạn.

- Vậy thì tốt, bằng không đừng trách ta không nể mặt La Nguyên! Dương Khai hừ khẽ, quay người bước đi.

Dẫn theo Tần Ngọc đi thẳng vào mật thất, Tần Ngọc mới ngồi xuống, Tần Triêu Dương đã khẩn cấp xông vào, có lẽ đã xử lý xong chuyện Diệp Tinh Hàm, tràn đầy mong chờ nhìn Dương Khai, vội vàng hỏi: - Dương lão đệ... chuyến đi Tứ Quý Chi Địa lần này, kết quả... thế nào?

Từ khi Dương Khai trở về, lão không có thời gian hỏi chuyện Kiếp Ách Nan Quả, bây giờ cuối cùng cũng rảnh được, tự nhiên nóng vội muốn biết.

Tần Ngọc cũng không khỏi run lên, hơi thở dồn dập, không thể khống chế được tâm tình.

Dù sao liên quan đến sống chết của nàng, một thiếu nữ chưa đầy 18 tuổi, còn chưa xem hết phồn hoa thế gian, chưa trải hết cuộc sống người đời, làm sao mà thấy chết không để ý?

Dương Khai nhìn hai người, mỉm cười nói:

- May mắn không nhục mệnh!

Nói rồi, hắn lấy ra hộp ngọc, bấm tay, hộp ngọc mở ra, linh quả như khắc bằng băng xuất hiện trước mặt hai người Tần gia.

Tần Triêu Dương mở to mắt quan sát kỹ càng, Tần Ngọc cũng không khỏi vươn cổ nhỏ nõn nà, ngây người nhìn vào.

- Đúng rồi... Đúng rồi, chính là nó, đây là Kiếp Ách Nan Quả! Tần Triêu Dương xem một hồi, liền cười to, cười đến rớt nước mắt. - Ta nhận ra nó, năm đó vị cao nhân kia đã hiển hóa hình ảnh linh quả cho ta xem.

Tần Ngọc nghe vậy, không khỏi che miệng, trong lòng buông ra gánh nặng, người như mất hết sức, ngã xụi lơ.

- Trong lúc lấy được linh quả này đã xảy ra không ít trắc trở, cho nên không thể trở về ngay, làm hai vị chờ lâu. Dương Khai không giải thích nhiều, chỉ từ tốn nói.

Tần Triêu Dương lệ già tuôn trào nói: - Không lâu không lâu, lần này may là có Dương lão đệ, lần này Ngọc nhi có hy vọng sống rồi!

- Đúng rồi, Tần gia chủ, vị cao nhân năm đó có nói linh quả này cho Tần cô nương dùng thế nào, có cần luyện chế thành đan? Nếu như cần, ta có thể giúp chút sức. Dương Khai nghiêm túc hỏi.

- Không cần luyện chế! Tần Triêu Dương lắc đầu nói: - Cao nhân đã nói, chỉ cần tìm được Kiếp Ách Nan Quả, cho Ngọc nhi dùng trực tiếp là được. Thiên Địa Tiệt Thân của nó vốn là vì thiên địa không cho phép, cắt đứt sinh cơ mà dẫn tới, còn dược hiệu Kiếp Ách Nan Quả có thể hóa thành cầu nói vô hình, kết nối sinh cơ đã đứt, ngày sau Ngọc nhi sẽ không còn phải chịu khổ vì thể chất nữa!

- Vậy không nên chậm trễ, mau cho Tần cô nương dùng. Dương Khai vội đưa hộp ngọc cho Tần Ngọc.

Tần Ngọc nhận lấy, nhìn Kiếp Ách Nan Quả, ngẩng đầu nhìn Dương Khai cùng Tần Triêu Dương, thấy vẻ khích lệ của bọn họ, liền không do dự, vươn ngón tay nhỏ lấy ra Kiếp Ách Nan Quả, che miệng nhét vào, nhai kỹ càng.

Không lâu sau, linh quả đã vào bụng.

Tần Triêu Dương tràn đầy lo lắng nhìn Tần Ngọc, hỏi: - Ngọc nhi, có gì khó chịu không?

Tần Ngọc lắc đầu: - Không có, chỉ là lạnh băng...

Dứt lời, nàng chợt biến sắc, mặt vặn vẹo như đang chịu dày vò đau đớn. Đồng thời, lực lượng đặc biệt vô cùng trào ra từ trên người, hóa thành quầng sáng trắng bao phủ toàn thân nàng.

Thần sắc Dương Khai chợt đổi, dùng thần niệm quét qua, liền thấy khí đen dày đặc quanh người Dương Khai đã bị quầng sáng trắng xua ta, đau đớn của Tần Ngọc cũng dần được hóa giải, từng tia sức sống mới sinh ra trên người nàng, lan tỏa khắp người.

Thấy vậy, Dương Khai gật đầu, biết là hốt thuốc đúng bệnh, Tần Ngọc nhất định sẽ khỏi hẳn.

- Dương lão đệ, như vậy vậy là... Tần Triêu Dương hoang mang lo sợ.

Dương Khai mỉm cười: - Tần gia chủ, chúng ta ra ngoài trước, Tần cô nương hẳn là không sao, chỉ cần chờ thời gian tích lũy là được.

- Dương lão đệ chắc chứ? Tần Triêu Dương vẫn không yên lòng hỏi, nói rồi lại thấy không ổn, vội nói: - Không phải là Tần mỗ không tin lời ngươi, chỉ là...

- Ta hiểu rồi. Dương Khai cười nói: - Tần gia chủ quan tâm sẽ rối, ngài dùng thần niệm quét nhìn tình hình trên người Tần Ngọc là biết.

Nghe vậy, Tần Triêu Dương làm theo, một lát sau không khỏi thở phào.

- Như vậy, có thể yên tâm đi ra rồi chứ?

Dương Khai mỉm cười.

Tần Triêu Dương bị hắn cười có chút xấu hổ, lúng túng nói: - Ngọc nhi từ nhỏ mệnh khổ, cha mẹ của nó đã cùng qua đời từ sớm, Tần gia ta cũng chỉ có một huyết mạch là nó, cùng sống chung mười mấy năm với lão đây, nếu như ngay có nó cũng...

- Ta hiểu. Dương Khai nghiêm mặt gật đầu.

Trong khi nói, hai người đã ra ngoài mật thất.

Dương Khai lật tay, lấy ra Bách Vạn Kiếm, hai tay đưa sang Tần Triêu Dương: - Tần gia chủ, kiếm này trả lại Tần gia, mời Tần gia chủ kiểm tra!

Tần Triêu Dương nhìn Bách Vạn Kiếm, ánh mắt bình thản, hồi lâu sau mới chạm vào kiếm, nói: - Bách Vạn Kiếm là tổ tiên Tần gia để lại, cũng là bảo vật trấn tộc Tần gia. Vạn năm qua, các đời tổ tiên Tần gia đều lấy nhiệm vụ trùng chấn uy danh gia tộc, đều lấy mục tiêu tế luyện sử dụng Bách Vạn Kiếm, nhưng lại chỉ ít ỏi vài người đạt được. Đến đời lão phu... ôi!

Lão thở dài nặng nề, tiếp tục nói:

- Bảo kiếm phủ bụi, không thấy mặt trời, nếu tổ tiên dưới suối vàng có biết, có trách tội hay không.

Dương Khai nói: - Tần cô nương thiên tư bất phàm, năm 18 tuổi đã là Phản Hư Cảnh, giờ được giải thoát khổ nạn, chỉ cần thời gian, nhất định sẽ thành tựu lớn!

Tần Triêu Dương mỉm cười nói: - Lão phu cũng ký gửi hy vọng vào người Ngọc nhi, cho nên lão phu muốn mời Dương lão đệ bảo quản kiếm này trước! Gần 30 võ giả bị Dương Khai vận dụng Đế Bảo kinh động, đi đến Tần gia, lúc này đều chạy sạch.

Chỉ còn lại một người, vẫn đứng trên không trung.

Dương Khai nhìn tới, phát hiện là một nữ nhân mặc kiểu thiếu phụ, dáng người yểu điệu thướt tha, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài xõa tung như thác, cung trang xanh biếc, ánh mắt nàng sáng ngời, dù có kiêng dè Dương Khai, nhưng không e sợ.

Thiếu phụ này tu vi không cao, nhưng cũng không quá thấp, Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, xem ra là xuất thân tông môn gia tộc bậc trung nào.

- Ngươi còn không đi? Dương Khai nhìn nàng không động đậy, sắc mặt trầm xuống.

Thiếu phụ nghe vậy, lên tiếng: - Xin hỏi tiểu ca, có phải Dương đại sư Dương Khai?

Dương Khai nhướng mày, trong lòng thầm cảnh giác, không đáp mà hỏi: - Ngươi là ai?

Thiếu phụ vội nói: - Thiên Diệp Tông, Diệp Tinh Hàm.

- Thiên Diệp Tông! Dương Khai híp mắt, có chút ấn tượng mơ hồ với tông môn này, cũng không sâu lắm, nhưng hắn có thể khẳng định là Thiên Diệp Tông này không phải tông môn lớn gì, xem chừng cũng như Bích Vũ Tông, không có cường giả Đế Tôn Cảnh trấn thủ, chỉ có mấy võ giả Đạo Nguyên Cảnh chống đỡ.

Ở trong Nam Vực, tông môn như vậy không có một ngàn cũng phải tám trăm, mỗi cái chiếm một địa bàn nhỏ mà phát triển, có lẽ tổ tiên bọn họ từng sáng lập huy hoàng to lớn, nhưng nhiều đời truyền xuống, dần dần suy thoái, thế lực tông môn cũng dần xuống dốc.

Bích Vũ Tông chính là ví dụ rõ ràng, tổ tiên tông chủ Ô Mông Xuyên là Phệ Thiên Đại Đế, người đứng đầu Tinh Giới năm xưa, một tay che trời, oai phong một cõi. Nhưng đến đời của hắn, Ô Mông Xuyên chẳng qua là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chỉ là tông chủ một môn phái nhỏ.

Trên đời này, không có tông môn không ngã, không có gia tộc nào không tiêu tan, truyền thừa vạn năm, chỉ có một số ít đại phái đứng đầu như Tinh Thần Cung mới làm được.

- Quả thật là Dương đại sư? Diệp Tinh Hàm có chút nóng vội hỏi.

- Ngươi nhận nhầm người. Dương Khai không do dự đáp.

Mấy người Tần gia cùng đệ tử Bát Phương Môn nhìn hắn, không khỏi mở to mắt.

- Không sai, hắn chính là Dương đại sư! Nữ nhân mặt tròn ái mộ La Nguyên không biết nổi điên cái gì, lại lên tiếng thừa nhận thay Dương Khai, còn cười hì hì làm mặt quỷ với hắn.

Dương Khai không khỏi hung tợn trừng nàng.

- Quả nhiên ngài là Dương đại sư! Diệp Tinh Hàm chứng thực được thân phận Dương Khai, không khỏi kích động.

- Nói ngươi nhận nhầm ngươi, thiên hạ này có nhiều người trùng tên trùng họ, đi mau đi, không đi ta sẽ không khách khí với ngươi. Dương Khai không nhịn được phất tay, xua như đuổi gà.

Diệp Tinh Hàm cắn môi, đáng thương nhìn Dương Khai: - Dương đại sư, có thể nghe thiếp thân nói mấy câu, nói xong thiếp thân liền đi.

- Không có tâm tình!

- Người này... Nữ nhân mặt tròn cũng nhìn không được, mắng: - Người ta đã thỉnh cầu như thế, nghe nàng nói mấy câu thì sao? Ngươi có biết cái gì là thương hương tiếc ngọc không!

Dương Khai trừng nàng: - Không biết! Hơn nữa, người ta vốn đến cướp bảo bối của ta, hiện tại ta còn phải nghe cô ta nói gì. Chuyện này mà đặt trên người La Nguyên của nhà ngươi, ngươi sẽ thế nào?

- Cái gì La Nguyên nhà ta... Nữ nhân mặt tròn đỏ mặt, nhăn nhó một hồi, nhưng sắc mặt nhanh chóng chuyển lạnh, hừ nói: - Ai dám để ý La sư huynh, đánh chết hắn!

Nàng tràn đầy sát khí, làm Dương Khai kinh ngạc không thôi, ai mà ngờ cô nàng này cũng có một mặt âm lãnh như vậy.

- Tần gia chủ, tiễn khách! Dương Khai quay sang nói với Tần Triêu Dương, lại vãy gọi Tần Ngọc: - Tần cô nương, đi theo ta!

- Được. Tần Ngọc vội bước đến chỗ Dương Khai.

Tần Triêu Dương ngẫm nghĩ, người chợt lóe bay lên trên cao, nói chuyện với Diệp Tinh Hàm có vẻ đang khuyên nàng rời đi. Nhưng Diệp Tinh Hàm vẫn không động đậy, chỉ là khổ sở cầu khẩn.

- Đúng rồi! Dương Khai đi mấy bước, quay đầu nhìn lại mấy người Bát Phương Môn, cười lạnh không thôi: - Thành thật cho ta, còn dám làm càn, ta xử các ngươi!

Mấy người Bát Phương Môn toát mồ hôi lạnh, nào dám không nghe? Vội vàng gật đầu thưa dạ.

Vừa rồi Dương Khai đánh chết Khúc Hoài Nhân, nam nhân trung niên tranh giành bí bảo, bọn họ đều thấy rõ ràng, tự biết không phải đối thủ của Dương Khai, nếu chọc hắn nổi giận ra tay, bọn họ sẽ không có kết cục tốt lành.

Nữ nhân mặt tròn cười nói:

- Yên tâm đi, ta xem bọn họ, bọn họ sẽ không làm loạn.

- Vậy thì tốt, bằng không đừng trách ta không nể mặt La Nguyên! Dương Khai hừ khẽ, quay người bước đi.

Dẫn theo Tần Ngọc đi thẳng vào mật thất, Tần Ngọc mới ngồi xuống, Tần Triêu Dương đã khẩn cấp xông vào, có lẽ đã xử lý xong chuyện Diệp Tinh Hàm, tràn đầy mong chờ nhìn Dương Khai, vội vàng hỏi: - Dương lão đệ... chuyến đi Tứ Quý Chi Địa lần này, kết quả... thế nào?

Từ khi Dương Khai trở về, lão không có thời gian hỏi chuyện Kiếp Ách Nan Quả, bây giờ cuối cùng cũng rảnh được, tự nhiên nóng vội muốn biết.

Tần Ngọc cũng không khỏi run lên, hơi thở dồn dập, không thể khống chế được tâm tình.

Dù sao liên quan đến sống chết của nàng, một thiếu nữ chưa đầy 18 tuổi, còn chưa xem hết phồn hoa thế gian, chưa trải hết cuộc sống người đời, làm sao mà thấy chết không để ý?

Dương Khai nhìn hai người, mỉm cười nói:

- May mắn không nhục mệnh!

Nói rồi, hắn lấy ra hộp ngọc, bấm tay, hộp ngọc mở ra, linh quả như khắc bằng băng xuất hiện trước mặt hai người Tần gia.

Tần Triêu Dương mở to mắt quan sát kỹ càng, Tần Ngọc cũng không khỏi vươn cổ nhỏ nõn nà, ngây người nhìn vào.

- Đúng rồi... Đúng rồi, chính là nó, đây là Kiếp Ách Nan Quả! Tần Triêu Dương xem một hồi, liền cười to, cười đến rớt nước mắt. - Ta nhận ra nó, năm đó vị cao nhân kia đã hiển hóa hình ảnh linh quả cho ta xem.

Tần Ngọc nghe vậy, không khỏi che miệng, trong lòng buông ra gánh nặng, người như mất hết sức, ngã xụi lơ.

- Trong lúc lấy được linh quả này đã xảy ra không ít trắc trở, cho nên không thể trở về ngay, làm hai vị chờ lâu. Dương Khai không giải thích nhiều, chỉ từ tốn nói.

Tần Triêu Dương lệ già tuôn trào nói: - Không lâu không lâu, lần này may là có Dương lão đệ, lần này Ngọc nhi có hy vọng sống rồi!

- Đúng rồi, Tần gia chủ, vị cao nhân năm đó có nói linh quả này cho Tần cô nương dùng thế nào, có cần luyện chế thành đan? Nếu như cần, ta có thể giúp chút sức. Dương Khai nghiêm túc hỏi.

- Không cần luyện chế! Tần Triêu Dương lắc đầu nói: - Cao nhân đã nói, chỉ cần tìm được Kiếp Ách Nan Quả, cho Ngọc nhi dùng trực tiếp là được. Thiên Địa Tiệt Thân của nó vốn là vì thiên địa không cho phép, cắt đứt sinh cơ mà dẫn tới, còn dược hiệu Kiếp Ách Nan Quả có thể hóa thành cầu nói vô hình, kết nối sinh cơ đã đứt, ngày sau Ngọc nhi sẽ không còn phải chịu khổ vì thể chất nữa!

- Vậy không nên chậm trễ, mau cho Tần cô nương dùng. Dương Khai vội đưa hộp ngọc cho Tần Ngọc.

Tần Ngọc nhận lấy, nhìn Kiếp Ách Nan Quả, ngẩng đầu nhìn Dương Khai cùng Tần Triêu Dương, thấy vẻ khích lệ của bọn họ, liền không do dự, vươn ngón tay nhỏ lấy ra Kiếp Ách Nan Quả, che miệng nhét vào, nhai kỹ càng.

Không lâu sau, linh quả đã vào bụng.

Tần Triêu Dương tràn đầy lo lắng nhìn Tần Ngọc, hỏi: - Ngọc nhi, có gì khó chịu không?

Tần Ngọc lắc đầu: - Không có, chỉ là lạnh băng...

Dứt lời, nàng chợt biến sắc, mặt vặn vẹo như đang chịu dày vò đau đớn. Đồng thời, lực lượng đặc biệt vô cùng trào ra từ trên người, hóa thành quầng sáng trắng bao phủ toàn thân nàng.

Thần sắc Dương Khai chợt đổi, dùng thần niệm quét qua, liền thấy khí đen dày đặc quanh người Dương Khai đã bị quầng sáng trắng xua ta, đau đớn của Tần Ngọc cũng dần được hóa giải, từng tia sức sống mới sinh ra trên người nàng, lan tỏa khắp người.

Thấy vậy, Dương Khai gật đầu, biết là hốt thuốc đúng bệnh, Tần Ngọc nhất định sẽ khỏi hẳn.

- Dương lão đệ, như vậy vậy là... Tần Triêu Dương hoang mang lo sợ.

Dương Khai mỉm cười: - Tần gia chủ, chúng ta ra ngoài trước, Tần cô nương hẳn là không sao, chỉ cần chờ thời gian tích lũy là được.

- Dương lão đệ chắc chứ? Tần Triêu Dương vẫn không yên lòng hỏi, nói rồi lại thấy không ổn, vội nói: - Không phải là Tần mỗ không tin lời ngươi, chỉ là...

- Ta hiểu rồi. Dương Khai cười nói: - Tần gia chủ quan tâm sẽ rối, ngài dùng thần niệm quét nhìn tình hình trên người Tần Ngọc là biết.

Nghe vậy, Tần Triêu Dương làm theo, một lát sau không khỏi thở phào.

- Như vậy, có thể yên tâm đi ra rồi chứ?

Dương Khai mỉm cười.

Tần Triêu Dương bị hắn cười có chút xấu hổ, lúng túng nói: - Ngọc nhi từ nhỏ mệnh khổ, cha mẹ của nó đã cùng qua đời từ sớm, Tần gia ta cũng chỉ có một huyết mạch là nó, cùng sống chung mười mấy năm với lão đây, nếu như ngay có nó cũng...

- Ta hiểu. Dương Khai nghiêm mặt gật đầu.

Trong khi nói, hai người đã ra ngoài mật thất.

Dương Khai lật tay, lấy ra Bách Vạn Kiếm, hai tay đưa sang Tần Triêu Dương: - Tần gia chủ, kiếm này trả lại Tần gia, mời Tần gia chủ kiểm tra!

Tần Triêu Dương nhìn Bách Vạn Kiếm, ánh mắt bình thản, hồi lâu sau mới chạm vào kiếm, nói: - Bách Vạn Kiếm là tổ tiên Tần gia để lại, cũng là bảo vật trấn tộc Tần gia. Vạn năm qua, các đời tổ tiên Tần gia đều lấy nhiệm vụ trùng chấn uy danh gia tộc, đều lấy mục tiêu tế luyện sử dụng Bách Vạn Kiếm, nhưng lại chỉ ít ỏi vài người đạt được. Đến đời lão phu... ôi!

Lão thở dài nặng nề, tiếp tục nói:

- Bảo kiếm phủ bụi, không thấy mặt trời, nếu tổ tiên dưới suối vàng có biết, có trách tội hay không.

Dương Khai nói: - Tần cô nương thiên tư bất phàm, năm 18 tuổi đã là Phản Hư Cảnh, giờ được giải thoát khổ nạn, chỉ cần thời gian, nhất định sẽ thành tựu lớn!

Tần Triêu Dương mỉm cười nói: - Lão phu cũng ký gửi hy vọng vào người Ngọc nhi, cho nên lão phu muốn mời Dương lão đệ bảo quản kiếm này trước!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.