Chương trước
Chương sau
Sự thật cũng đúng như thế, trong Bát Phương Môn, mọi người đều e sợ La Nguyên, chẳng những là bọn họ, ngay cả môn chủ phó môn chủ đều có kiêng kỵ đối với hắn. Môn chủ đã nói, La Nguyên là quái tài vạn năm không ra, rồi sẽ có một ngày có thể danh chấn Tinh Vực, tiếu ngạo vòm trời, cho nên toàn bộ Bát Phương Môn đối với yêu cầu của La Nguyên, cơ hồ là có cầu tất có ứng, tất cả hy vọng chấn hưng tông môn đều ký thác vào trên người La Nguyên.

Ngày thường trong tông môn, lời nói của La Nguyên chẳng khác nào là lời của tông chủ, hắn chiếm cứ động phủ tốt nhất, có gần một nửa tài nguyên tu luyện của cả Bát Phương Môn. Lúc hắn tu luyện, không ai dám quấy rầy, nếu không chính là chết!

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao mấy người Bát Phương Môn này, trước đó muốn dàn xếp ổn thỏa, vì bọn họ không dám kinh động La Nguyên!

Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, cuối cùng vẫn làm kinh động tới hắn.

Trong lúc nhất thời, mấy người Bát Phương Môn vừa mừng vừa sợ: sợ chính là thời khắc này tâm tình La Nguyên không tốt, cũng không biết có thể trừng phạt bọn họ hay không; vui mừng là tới đây một trợ thủ cường đại, lần này có hy vọng thoát nạn rồi.

- A... Là ngươi! Lúc này, nữ nhân mặt tròn vẫn đứng phía sau La Nguyên kia, mới lấy lại tinh thần, ánh mắt si mê dời khỏi La Nguyên, cau mày quan sát một vòng bốn phía, đợi đến khi nhìn thấy Dương Khai không khỏi duyên dáng gọi to một tiếng: - Ngươi là người kia... người kia...

Nàng nhất thời không sao nhớ nổi tên của Dương Khai.

Dương Khai mỉm cười, nói:

- Dương Khai!

- Đúng đúng đúng! Ngươi chính là người ở trong Tứ Quý Chi Địa trao đổi một quả Thái Diệu đan với ta, tại sao ngươi lại ở chỗ này! Nữ nhân mặt tròn hiển nhiên là có chút ký ức với Dương Khai.

- Ta tại sao không thể ở chỗ này? Dương Khai cảm thấy có chút buồn cười.

Nữ nhân mặt tròn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, dường như cũng cảm thấy vấn đề mình hỏi có chút vô căn cứ, hướng về phía Dương Khai mỉm cười, sau đó không nói thêm nữa.

La Nguyên thì ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Khai, trong đôi tròng mắt vốn bình thản như nước kia bỗng nhiên lóe lên chiến ý vô tận.

Dương Khai toét miệng cười: - Tới bao lâu?

La Nguyên thản nhiên nói: - Vừa tới! Dừng một chút, hắn nói bổ sung: - Vì khí vận của bí bảo trên tay ngươi thức tỉnh. Sau đó liền thấy ngươi muốn giết đệ tử Bát Phương Môn ta!

Hắn nói giọng bình thản, nhưng mặc cho ai cũng nghe được ý không vui và lạnh lẽo trong lời nói của hắn.

Bất kể như thế nào, hắn cũng là người của Bát Phương Môn, có người muốn giết đệ tử Bát Phương Môn, dĩ nhiên hắn không thể ngồi xem không quản.

Nam nhân trung niên quá đỗi vui mừng, vội vàng kêu: - La sư đệ! Người này dựa vào có chút bản lãnh, căn bản xem thường không coi Bát Phương Môn ta vào đâu, chẳng những đánh Lâm Duẫn sư đệ ngất xỉu, còn đả thương ta, xin La sư đệ thay chúng ta báo thù rửa hận!

Hắn thay đổi thái độ trước đó Dương Khai bảo sao nghe vậy, trở nên vô cùng lớn lối, dường như ôm được cái đùi tráng kiện, cảm giác an toàn tăng gấp bội, không còn cố kỵ Dương Khai nữa.

- Xác thực? La Nguyên nhướn mày, lạnh lùng nhìn Dương Khai hỏi.

Dương Khai cười nói: - Không sai! Người nằm bên kia là ta đánh ngất xỉu, người nói chuyện này cũng là ta đánh bị thương!

- Rất tốt, dám làm dám chịu!

La Nguyên nhếch khóe miệng nói: - Nam nhân nên như thế, ta tán thưởng ngươi!

- La huynh là muốn ra mặt thay bọn họ? Dương Khai cười híp mắt nhìn hắn hỏi.

- Ta đang tìm hiểu bí thuật hạng nhất, đến chỗ bình cảnh, nhiều ngày tìm hiểu cũng không nắm bắt được trọng điểm... La Nguyên bỗng nhiên nói đến đề tài không liên quan chút nào. Nhưng trong ánh mắt sáng rực của hắn lại càng phát ra chiến ý hung mãnh, lúc nói chuyện nguyên lực trong cơ thể chấn động, nạt nhỏ: - Ta đang lo ở nơi thâm sơn cùng cốc này không tìm được đối thủ đánh một trận... nếu Dương huynh đã tới thì giúp ta một chút!

- Ngươi muốn mượn lực của ta, đột phá bình cảnh bí thuật kia ư? Dương Khai nhìn hắn với vẻ cổ quái.

- Đúng vậy!

- Ta dựa vào cái gì giúp ngươi chứ? Dương Khai hừ hừ nói: - Chuyện mua bán lỗ vốn này, ta không làm!

- Ngươi không có lựa chọn nào khác!

La Nguyên hừ lạnh, chân đạp hư không, từng bước một đi tới gần Dương Khai. Mỗi bước ra một bước, khí thế của hắn liền kéo lên một đoạn.

Nhìn khí thế này của hắn, không quản Dương Khai có đồng ý hay không, hắn cũng ra tay.

Dương Khai nhướn mày.

La Nguyên cũng không phải Đạo Nguyên Cảnh bình thường, không nói đến hắn đã là cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chỉ cần là phần chiến lực hung hãn của hắn kia thì không thể xem thường. Nếu không cần thiết, Dương Khai cũng không muốn đấu với người như vậy, huống chi, nơi này còn là Tần gia, nếu thật đánh nhau, khuôn viên Tần gia nho nhỏ này chỉ sợ là sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, làm không tốt còn sẽ liên lụy tới đám người Tần Ngọc.

Hắn không thể giống như La Nguyên không hề cố kỵ, hành sự không kiêng kỵ.

- Dừng tay! Đúng lúc này, Tần Ngọc bỗng nhiên quát nhẹ một tiếng.

Thân mình La Nguyên chợt ngừng lại, trên mặt lóe lên vẻ không vui hừ một tiếng nói: - Cô nương là người phương nào? Có chuyện gì?

Trên mặt hắn đầy sát khí, dường như vì bị Tần Ngọc cắt ngang mà rất không vui, nếu không áp chế, chỉ sợ lập tức ra tay giết người.

Tần Ngọc nói: - Là người Tần gia!

La Nguyên nhướn mày, sát khí nhanh chóng tiêu tan, lẩm bẩm: - Là chủ nhân nơi đây sao...

Trên mặt hắn lóe lên một tia thần sắc bất đắc dĩ, trầm ngâm hồi lâu mới nói: - Không biết có cái gì phân phó?

Hắn thay đổi thái độ đằng đằng sát khí trước đó, trở nên ôn nhuận lễ độ, Dương Khai nhìn thấy rất kinh ngạc.

- Phân phó không dám, chư vị thực lực cường đại, Tần gia ta thế đơn lực bạc, nào dám có gì phân phó? Tần Ngọc nói giọng điệu chế giễu, trong lời nói ngấm ngầm châm chọc: - Chỉ là đệ tử Bát Phương Môn các ngươi giết người Tần gia ta, chuyện này có phải các hạ trước phải giải thích rõ cho Tần gia ta hay không?

- Giết người Tần gia? La Nguyên nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống: - Có chuyện này?

- Thi thể còn ở chỗ này, mắt ngươi mù à? Tần Ngọc cắn răng quát khẽ.

La Nguyên lúc này mới chuyển ánh mắt nhìn về phía thi thể thiếu nữ trong sân, cau mày quan sát một chút, sau đó mới nhìn về phía nam nhân trung niên, nói: - Đây là chuyện gì xảy ra?

Nam nhân trung niên lập tức lấm la lấm lét, cũng không biết nên đáp lại như thế nào, ấp a ấp úng, thủy chung không nói ra được nguyên nhân.

- Ta đếm ba tiếng, dám không trả lời ngươi sẽ biết hậu quả! La Nguyên sắc mặt càng lạnh hơn, sau khi nói xong liền tự đếm: - Một...

Nam nhân trung niên lập tức run lên như cầy sấy, đâu còn dám che giấu cái gì, liền nói thẳng ra sự tình.

La Nguyên nghe xong, như có điều suy nghĩ nói: - Nói như vậy, sở dĩ Dương huynh ra tay, cũng là vì chuyện này?

- Đúng... Đúng... Nam nhân trung niên liếc nhìn Dương Khai một cái, gật đầu thừa nhận, cũng không dám tùy ý giội nước bẩn gì trên người Dương Khai.

- Ta hiểu rồi! La Nguyên nói dứt câu, thân hình nhoáng một cái, liền xông vào gian phòng kia, chờ lúc hắn đi ra, bất ngờ trên tay xách theo tên Lâm Duẫn đang bất tỉnh kia.

Dương Khai có hứng thú quan sát hắn, cũng không biết rốt cuộc La Nguyên sẽ xử trí tên Lâm Duẫn thế nào, mới có thể cấp cho Tần gia một cái công bình.

- Tần gia tiểu thư đúng không? La Nguyên nhìn Tần Ngọc, thản nhiên nói: - Người là hắn giết, một khi đã như vậy, tiểu thư hãy nhìn cho kỹ đây!

Dứt lời, trên tay hắn thúc dục nguyên lực, điên cuồng rót vào trong cơ thể Lâm Duẫn.

Chỉ một thoáng, cả người Lâm Duẫn đều phồng lên một vòng, da thịt lộ ra bên ngoài trở nên đỏ như máu.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Khai co giật mi mắt, thầm hoảng sợ.

Mà mấy người Bát Phương Môn lại mặt xám xịt như màu đất, nam nhân trung niên thất thanh kêu lên: - La sư đệ không thể!

Mà Lâm Duẫn đang trong hôn mê, bị đau nhức cũng bừng tỉnh, dường như còn có chút mờ mịt không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn mở mắt liền thấy La Nguyên, cả kinh thất sắc, kêu lên: - La... La sư huynh!

- Ừm! La Nguyên thuận miệng lên tiếng, lực lượng trên tay lại lần nữa gia tăng.

- A... Lâm Duẫn thét lên thảm thiết, cũng ý thức được không đúng, cả kinh kêu lên: - Không cần... không cần a...

"Bùng..." Kèm theo một tiếng nổ vang, cả người Lâm Duẫn nổ tung trên tay La Nguyên, xương cốt không còn, đầy trời máu thịt cùng mảnh xương vụn bay tán loạn. La Nguyên mặc dù đứng ở gần bên, nhưng lại không dính chút nào.

Trong sân, trên dưới yên lặng như tờ.

Đám người Tần gia hoàn toàn ngẩn người tại chỗ; đám người Bát Phương Môn hoảng sợ nhìn nhau, không dám thở mạnh một cái.

Chẳng ai nghĩ tới, La Nguyên lại dứt khoát giết chết Lâm Duẫn như thế!

Bọn họ không phải là sư huynh đệ đồng môn sao? Lâm Duẫn không phải là cháu của phó môn chủ Bát Phương Môn sao?

Mọi người đều bị sự tàn bạo tàn khốc máu lạnh, bất cận nhân tình, không chút kiêng kỵ của La Nguyên kia dọa cho khiếp sợ.

- Tần tiểu thư cảm thấy xử lý như thế, coi như hài lòng chứ? La Nguyên nhìn Tần Ngọc hỏi.

Tần Ngọc cắn răng nói:

- Hài lòng!

Hung thủ giết người cứ như vậy chết ở trước mắt nàng, nàng còn có thể nói gì nữa? Giết người thì thường mạng. La Nguyên quả thật làm được, cho nên nàng không còn lời chống đỡ.

- Hài lòng thì tốt! La Nguyên gật gật đầu, không để ý những người khác nghĩ như thế nào, lần nữa nhìn Dương Khai, nói: - Dương huynh, chúng ta bắt đầu đi!

Dương Khai gương mặt đen xuống, nói:

- Bắt đầu cái gì? Có gì tốt bắt đầu? Huynh an phận chút được không? Cả ngày đánh đánh giết giết, làm gì chứ?

Tần Triêu Dương nghĩ rằng Dương Khai là sợ La Nguyên, cũng vội nhảy ra hoà giải, nói: - Vị La tiểu ca này, nếu hung thủ đã đền tội, không bằng hôm nay do lão phu làm ông chủ, mọi người ngồi xuống tâm sự một phen!

La Nguyên như không thấy lão, nhìn Dương Khai nói: - Dương huynh quá làm cho người ta thất vọng mà... khí phách và ngông cuồng của huynh trong Tứ Quý Chi Địa đi đâu rồi? Co đầu rụt cổ như thế, sao có thể đi lên võ đạo đỉnh phong?

- Đi cái gì võ đạo lên cái gì đỉnh phong... Dương Khai bĩu môi nói: - Ta hiện tại mới là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nói những thứ này còn quá sớm đi!?

- Ánh mắt nhìn bao xa, thì người có thể đi bao xa! La Nguyên nói: - Dương huynh không nên có ánh mắt thiển cận như thế!

Dương Khai nghiêm mặt nói: - Sai, sai lầm lớn!

La Nguyên ngoài ý muốn nói: - Là sai chỗ nào?

Dương Khai nói: - Ta nghĩ rằng làm người phải đi tới từng bước một, đạp bước vững chắc, muốn quá nhiều dễ dàng theo đuổi quá cao xa không thực tế!

La Nguyên nhướn mày, nói: - Nếu không có mục tiêu lớn phía xa, làm sao có động lực đi tới?

Hắn có xu thế muốn tham khảo với Dương Khai một phen, Dương Khai không nhịn được nói:

- Lời không hợp ý không nói hơn nửa câu, huynh nên làm gì thì đi làm đi!

- Ta hiện tại chỉ muốn chiến một trận với Dương huynh!

- Ngươi vẫn chưa xong hay sao... Dương Khai lập tức nhảy dựng lên: - Ngươi theo ta đánh có ý nghĩa gì? Với thần thông ta nắm giữ, ngươi có thể đụng tới góc áo ta sao?

- Ái chà... La Nguyên ngẩn ra, đột nhiên nhớ lại, dường như Dương Khai tinh thông bí thuật không gian. Trong Tứ Quý Chi Địa, chúng cường vây quanh, hắn vẫn bình tĩnh như vậy, chỗ ỷ lại chính là nắm trong tay bí thuật không gian, dưới Đế Tôn, không có người nào có thể kiềm chế được hành động của hắn.

Cùng chiến với Dương Khai, hắn đúng thật là không nhất định có thể đụng tới góc áo đối phương...

- Huynh đừng né tránh là... La Nguyên ngẫm nghĩ một hồi lại nói: - Chúng ta chiến một trận giữa nam nhân, làm nóng người một chút, kích động va chạm máu tanh bắn ra bốn phía!

Mọi người trên mặt đổ mồ hôi lạnh.

Dương Khai híp mắt nhìn hắn, cười khẩy nói: - Huynh tu luyện ngốc rồi sao? Ta có thần thông sao ta không né tránh! Sự thật cũng đúng như thế, trong Bát Phương Môn, mọi người đều e sợ La Nguyên, chẳng những là bọn họ, ngay cả môn chủ phó môn chủ đều có kiêng kỵ đối với hắn. Môn chủ đã nói, La Nguyên là quái tài vạn năm không ra, rồi sẽ có một ngày có thể danh chấn Tinh Vực, tiếu ngạo vòm trời, cho nên toàn bộ Bát Phương Môn đối với yêu cầu của La Nguyên, cơ hồ là có cầu tất có ứng, tất cả hy vọng chấn hưng tông môn đều ký thác vào trên người La Nguyên.

Ngày thường trong tông môn, lời nói của La Nguyên chẳng khác nào là lời của tông chủ, hắn chiếm cứ động phủ tốt nhất, có gần một nửa tài nguyên tu luyện của cả Bát Phương Môn. Lúc hắn tu luyện, không ai dám quấy rầy, nếu không chính là chết!

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao mấy người Bát Phương Môn này, trước đó muốn dàn xếp ổn thỏa, vì bọn họ không dám kinh động La Nguyên!

Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, cuối cùng vẫn làm kinh động tới hắn.

Trong lúc nhất thời, mấy người Bát Phương Môn vừa mừng vừa sợ: sợ chính là thời khắc này tâm tình La Nguyên không tốt, cũng không biết có thể trừng phạt bọn họ hay không; vui mừng là tới đây một trợ thủ cường đại, lần này có hy vọng thoát nạn rồi.

- A... Là ngươi! Lúc này, nữ nhân mặt tròn vẫn đứng phía sau La Nguyên kia, mới lấy lại tinh thần, ánh mắt si mê dời khỏi La Nguyên, cau mày quan sát một vòng bốn phía, đợi đến khi nhìn thấy Dương Khai không khỏi duyên dáng gọi to một tiếng: - Ngươi là người kia... người kia...

Nàng nhất thời không sao nhớ nổi tên của Dương Khai.

Dương Khai mỉm cười, nói:

- Dương Khai!

- Đúng đúng đúng! Ngươi chính là người ở trong Tứ Quý Chi Địa trao đổi một quả Thái Diệu đan với ta, tại sao ngươi lại ở chỗ này! Nữ nhân mặt tròn hiển nhiên là có chút ký ức với Dương Khai.

- Ta tại sao không thể ở chỗ này? Dương Khai cảm thấy có chút buồn cười.

Nữ nhân mặt tròn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, dường như cũng cảm thấy vấn đề mình hỏi có chút vô căn cứ, hướng về phía Dương Khai mỉm cười, sau đó không nói thêm nữa.

La Nguyên thì ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Khai, trong đôi tròng mắt vốn bình thản như nước kia bỗng nhiên lóe lên chiến ý vô tận.

Dương Khai toét miệng cười: - Tới bao lâu?

La Nguyên thản nhiên nói: - Vừa tới! Dừng một chút, hắn nói bổ sung: - Vì khí vận của bí bảo trên tay ngươi thức tỉnh. Sau đó liền thấy ngươi muốn giết đệ tử Bát Phương Môn ta!

Hắn nói giọng bình thản, nhưng mặc cho ai cũng nghe được ý không vui và lạnh lẽo trong lời nói của hắn.

Bất kể như thế nào, hắn cũng là người của Bát Phương Môn, có người muốn giết đệ tử Bát Phương Môn, dĩ nhiên hắn không thể ngồi xem không quản.

Nam nhân trung niên quá đỗi vui mừng, vội vàng kêu: - La sư đệ! Người này dựa vào có chút bản lãnh, căn bản xem thường không coi Bát Phương Môn ta vào đâu, chẳng những đánh Lâm Duẫn sư đệ ngất xỉu, còn đả thương ta, xin La sư đệ thay chúng ta báo thù rửa hận!

Hắn thay đổi thái độ trước đó Dương Khai bảo sao nghe vậy, trở nên vô cùng lớn lối, dường như ôm được cái đùi tráng kiện, cảm giác an toàn tăng gấp bội, không còn cố kỵ Dương Khai nữa.

- Xác thực? La Nguyên nhướn mày, lạnh lùng nhìn Dương Khai hỏi.

Dương Khai cười nói: - Không sai! Người nằm bên kia là ta đánh ngất xỉu, người nói chuyện này cũng là ta đánh bị thương!

- Rất tốt, dám làm dám chịu!

La Nguyên nhếch khóe miệng nói: - Nam nhân nên như thế, ta tán thưởng ngươi!

- La huynh là muốn ra mặt thay bọn họ? Dương Khai cười híp mắt nhìn hắn hỏi.

- Ta đang tìm hiểu bí thuật hạng nhất, đến chỗ bình cảnh, nhiều ngày tìm hiểu cũng không nắm bắt được trọng điểm... La Nguyên bỗng nhiên nói đến đề tài không liên quan chút nào. Nhưng trong ánh mắt sáng rực của hắn lại càng phát ra chiến ý hung mãnh, lúc nói chuyện nguyên lực trong cơ thể chấn động, nạt nhỏ: - Ta đang lo ở nơi thâm sơn cùng cốc này không tìm được đối thủ đánh một trận... nếu Dương huynh đã tới thì giúp ta một chút!

- Ngươi muốn mượn lực của ta, đột phá bình cảnh bí thuật kia ư? Dương Khai nhìn hắn với vẻ cổ quái.

- Đúng vậy!

- Ta dựa vào cái gì giúp ngươi chứ? Dương Khai hừ hừ nói: - Chuyện mua bán lỗ vốn này, ta không làm!

- Ngươi không có lựa chọn nào khác!

La Nguyên hừ lạnh, chân đạp hư không, từng bước một đi tới gần Dương Khai. Mỗi bước ra một bước, khí thế của hắn liền kéo lên một đoạn.

Nhìn khí thế này của hắn, không quản Dương Khai có đồng ý hay không, hắn cũng ra tay.

Dương Khai nhướn mày.

La Nguyên cũng không phải Đạo Nguyên Cảnh bình thường, không nói đến hắn đã là cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chỉ cần là phần chiến lực hung hãn của hắn kia thì không thể xem thường. Nếu không cần thiết, Dương Khai cũng không muốn đấu với người như vậy, huống chi, nơi này còn là Tần gia, nếu thật đánh nhau, khuôn viên Tần gia nho nhỏ này chỉ sợ là sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, làm không tốt còn sẽ liên lụy tới đám người Tần Ngọc.

Hắn không thể giống như La Nguyên không hề cố kỵ, hành sự không kiêng kỵ.

- Dừng tay! Đúng lúc này, Tần Ngọc bỗng nhiên quát nhẹ một tiếng.

Thân mình La Nguyên chợt ngừng lại, trên mặt lóe lên vẻ không vui hừ một tiếng nói: - Cô nương là người phương nào? Có chuyện gì?

Trên mặt hắn đầy sát khí, dường như vì bị Tần Ngọc cắt ngang mà rất không vui, nếu không áp chế, chỉ sợ lập tức ra tay giết người.

Tần Ngọc nói: - Là người Tần gia!

La Nguyên nhướn mày, sát khí nhanh chóng tiêu tan, lẩm bẩm: - Là chủ nhân nơi đây sao...

Trên mặt hắn lóe lên một tia thần sắc bất đắc dĩ, trầm ngâm hồi lâu mới nói: - Không biết có cái gì phân phó?

Hắn thay đổi thái độ đằng đằng sát khí trước đó, trở nên ôn nhuận lễ độ, Dương Khai nhìn thấy rất kinh ngạc.

- Phân phó không dám, chư vị thực lực cường đại, Tần gia ta thế đơn lực bạc, nào dám có gì phân phó? Tần Ngọc nói giọng điệu chế giễu, trong lời nói ngấm ngầm châm chọc: - Chỉ là đệ tử Bát Phương Môn các ngươi giết người Tần gia ta, chuyện này có phải các hạ trước phải giải thích rõ cho Tần gia ta hay không?

- Giết người Tần gia? La Nguyên nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống: - Có chuyện này?

- Thi thể còn ở chỗ này, mắt ngươi mù à? Tần Ngọc cắn răng quát khẽ.

La Nguyên lúc này mới chuyển ánh mắt nhìn về phía thi thể thiếu nữ trong sân, cau mày quan sát một chút, sau đó mới nhìn về phía nam nhân trung niên, nói: - Đây là chuyện gì xảy ra?

Nam nhân trung niên lập tức lấm la lấm lét, cũng không biết nên đáp lại như thế nào, ấp a ấp úng, thủy chung không nói ra được nguyên nhân.

- Ta đếm ba tiếng, dám không trả lời ngươi sẽ biết hậu quả! La Nguyên sắc mặt càng lạnh hơn, sau khi nói xong liền tự đếm: - Một...

Nam nhân trung niên lập tức run lên như cầy sấy, đâu còn dám che giấu cái gì, liền nói thẳng ra sự tình.

La Nguyên nghe xong, như có điều suy nghĩ nói: - Nói như vậy, sở dĩ Dương huynh ra tay, cũng là vì chuyện này?

- Đúng... Đúng... Nam nhân trung niên liếc nhìn Dương Khai một cái, gật đầu thừa nhận, cũng không dám tùy ý giội nước bẩn gì trên người Dương Khai.

- Ta hiểu rồi! La Nguyên nói dứt câu, thân hình nhoáng một cái, liền xông vào gian phòng kia, chờ lúc hắn đi ra, bất ngờ trên tay xách theo tên Lâm Duẫn đang bất tỉnh kia.

Dương Khai có hứng thú quan sát hắn, cũng không biết rốt cuộc La Nguyên sẽ xử trí tên Lâm Duẫn thế nào, mới có thể cấp cho Tần gia một cái công bình.

- Tần gia tiểu thư đúng không? La Nguyên nhìn Tần Ngọc, thản nhiên nói: - Người là hắn giết, một khi đã như vậy, tiểu thư hãy nhìn cho kỹ đây!

Dứt lời, trên tay hắn thúc dục nguyên lực, điên cuồng rót vào trong cơ thể Lâm Duẫn.

Chỉ một thoáng, cả người Lâm Duẫn đều phồng lên một vòng, da thịt lộ ra bên ngoài trở nên đỏ như máu.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Khai co giật mi mắt, thầm hoảng sợ.

Mà mấy người Bát Phương Môn lại mặt xám xịt như màu đất, nam nhân trung niên thất thanh kêu lên: - La sư đệ không thể!

Mà Lâm Duẫn đang trong hôn mê, bị đau nhức cũng bừng tỉnh, dường như còn có chút mờ mịt không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn mở mắt liền thấy La Nguyên, cả kinh thất sắc, kêu lên: - La... La sư huynh!

- Ừm! La Nguyên thuận miệng lên tiếng, lực lượng trên tay lại lần nữa gia tăng.

- A... Lâm Duẫn thét lên thảm thiết, cũng ý thức được không đúng, cả kinh kêu lên: - Không cần... không cần a...

"Bùng..." Kèm theo một tiếng nổ vang, cả người Lâm Duẫn nổ tung trên tay La Nguyên, xương cốt không còn, đầy trời máu thịt cùng mảnh xương vụn bay tán loạn. La Nguyên mặc dù đứng ở gần bên, nhưng lại không dính chút nào.

Trong sân, trên dưới yên lặng như tờ.

Đám người Tần gia hoàn toàn ngẩn người tại chỗ; đám người Bát Phương Môn hoảng sợ nhìn nhau, không dám thở mạnh một cái.

Chẳng ai nghĩ tới, La Nguyên lại dứt khoát giết chết Lâm Duẫn như thế!

Bọn họ không phải là sư huynh đệ đồng môn sao? Lâm Duẫn không phải là cháu của phó môn chủ Bát Phương Môn sao?

Mọi người đều bị sự tàn bạo tàn khốc máu lạnh, bất cận nhân tình, không chút kiêng kỵ của La Nguyên kia dọa cho khiếp sợ.

- Tần tiểu thư cảm thấy xử lý như thế, coi như hài lòng chứ? La Nguyên nhìn Tần Ngọc hỏi.

Tần Ngọc cắn răng nói:

- Hài lòng!

Hung thủ giết người cứ như vậy chết ở trước mắt nàng, nàng còn có thể nói gì nữa? Giết người thì thường mạng. La Nguyên quả thật làm được, cho nên nàng không còn lời chống đỡ.

- Hài lòng thì tốt! La Nguyên gật gật đầu, không để ý những người khác nghĩ như thế nào, lần nữa nhìn Dương Khai, nói: - Dương huynh, chúng ta bắt đầu đi!

Dương Khai gương mặt đen xuống, nói:

- Bắt đầu cái gì? Có gì tốt bắt đầu? Huynh an phận chút được không? Cả ngày đánh đánh giết giết, làm gì chứ?

Tần Triêu Dương nghĩ rằng Dương Khai là sợ La Nguyên, cũng vội nhảy ra hoà giải, nói: - Vị La tiểu ca này, nếu hung thủ đã đền tội, không bằng hôm nay do lão phu làm ông chủ, mọi người ngồi xuống tâm sự một phen!

La Nguyên như không thấy lão, nhìn Dương Khai nói: - Dương huynh quá làm cho người ta thất vọng mà... khí phách và ngông cuồng của huynh trong Tứ Quý Chi Địa đi đâu rồi? Co đầu rụt cổ như thế, sao có thể đi lên võ đạo đỉnh phong?

- Đi cái gì võ đạo lên cái gì đỉnh phong... Dương Khai bĩu môi nói: - Ta hiện tại mới là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nói những thứ này còn quá sớm đi!?

- Ánh mắt nhìn bao xa, thì người có thể đi bao xa! La Nguyên nói: - Dương huynh không nên có ánh mắt thiển cận như thế!

Dương Khai nghiêm mặt nói: - Sai, sai lầm lớn!

La Nguyên ngoài ý muốn nói: - Là sai chỗ nào?

Dương Khai nói: - Ta nghĩ rằng làm người phải đi tới từng bước một, đạp bước vững chắc, muốn quá nhiều dễ dàng theo đuổi quá cao xa không thực tế!

La Nguyên nhướn mày, nói: - Nếu không có mục tiêu lớn phía xa, làm sao có động lực đi tới?

Hắn có xu thế muốn tham khảo với Dương Khai một phen, Dương Khai không nhịn được nói:

- Lời không hợp ý không nói hơn nửa câu, huynh nên làm gì thì đi làm đi!

- Ta hiện tại chỉ muốn chiến một trận với Dương huynh!

- Ngươi vẫn chưa xong hay sao... Dương Khai lập tức nhảy dựng lên: - Ngươi theo ta đánh có ý nghĩa gì? Với thần thông ta nắm giữ, ngươi có thể đụng tới góc áo ta sao?

- Ái chà... La Nguyên ngẩn ra, đột nhiên nhớ lại, dường như Dương Khai tinh thông bí thuật không gian. Trong Tứ Quý Chi Địa, chúng cường vây quanh, hắn vẫn bình tĩnh như vậy, chỗ ỷ lại chính là nắm trong tay bí thuật không gian, dưới Đế Tôn, không có người nào có thể kiềm chế được hành động của hắn.

Cùng chiến với Dương Khai, hắn đúng thật là không nhất định có thể đụng tới góc áo đối phương...

- Huynh đừng né tránh là... La Nguyên ngẫm nghĩ một hồi lại nói: - Chúng ta chiến một trận giữa nam nhân, làm nóng người một chút, kích động va chạm máu tanh bắn ra bốn phía!

Mọi người trên mặt đổ mồ hôi lạnh.

Dương Khai híp mắt nhìn hắn, cười khẩy nói: - Huynh tu luyện ngốc rồi sao? Ta có thần thông sao ta không né tránh!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.