Chương trước
Chương sau
- Buông tay đi bà bà, nếu bà bà không buông tay, cả đời này đều chỉ phải ở lại nơi này! Ôn Tử Sam ân cần nói:

- Võ giả chúng ta, chỉ có lúc ý nghĩ thông suốt mới có thể kiên quyết tiến thủ, bà bà cứ đắm chìm trong thất lợi của trận chiến năm đó, bị cừu hận che mắt, một lòng một ý muốn dồn ta vào chỗ chết, thì thế nào có thể lên được võ đạo cao hơn?

- Tiểu tử ngươi đang giáo huấn ta ư? Vưu bà bà phẫn nộ nhìn Ôn Tử Sam.

Ôn Tử Sam nhún vai một cái nói:

- Nói sự thật thôi, hơn nữa những đạo lý này bà bà không hẳn không hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận thôi! Lão lại thở dài, nói:

- Dương tiểu tử cùng Tiểu Tuyết Đình có lẽ cho là bộ mặt trước mắt của bà bà là gương mặt thật, thiếu nữ tuyệt thế xuất hiện trong Thần Du Kính kia chẳng qua là bà bà huyễn hóa ra, nhưng chỉ có ta mới biết... hình dáng trong Thần Du Kính, mới là hình dạng thật của bà bà. Mà giờ khắc này, chỉ là một loại ngụy trang mà thôi, bà bà cũng là một nữ nhân, tội gì tự làm khó mình như vậy!

- Nói chuyện này để làm gì?

Giọng nói của Vưu bà bà, chẳng biết tại sao ôn hòa hơn rất nhiều.

- Ta chỉ muốn nói, tư chất của bà bà chưa chắc ở dưới ta, nếu bà bà có thể cởi mở khúc mắc, cũng không hẳn không có ngày sẽ tấn thăng Đại Đế!

Lời vừa nói ra, Vưu bà bà chấn động toàn thân, ánh mắt sắc bén nhìn vào Ôn Tử Sam, nạt nhỏ:

- Ngươi là nói lời trong lòng?

Ôn Tử Sam cười, nói:

- Nói thật, lời này không phải ta nói!

- Vậy là ai nói?

- Một lão bất tử cà lơ phất phơ, hành vi phóng đãng nói! Ôn Tử Sam dường như cực kỳ không muốn nhắc tới tên của người kia.

Tuy rằng lão không có nói ra tên người lão rất kiêng kị kia, nhưng Vưu bà bà lại là hai tròng mắt lóe sáng, làm như hiểu rõ điều gì.

- Thanh Dương Thần Điện ta một cây chẳng chống vững nhà, bà bà có thể nguyện ý giúp ta? Ôn Tử Sam thành khẩn nhìn Vưu bà bà, lên tiếng hỏi.

Vưu bà bà nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên cất tiếng cười to, châm chọc:

- Lão thân hại chết không ít đệ tử tinh nhuệ Thanh Dương Thần Điện các ngươi, ngươi sẽ không có nửa điểm oán hận với lão thân ư?

- Thiên đạo hữu thường, mệnh vận vô thường, không vượt qua nổi hố ngăn cách kia, là bọn hắn tu hành không đủ! Ôn Tử Sam nghiêm mặt nói.

Vưu bà bà biến đổi sắc mặt, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên bà quát lớn:

- Cút! Ngươi cút đi!

Ôn Tử Sam mỉm cười, nói:

- Bà bà hãy cẩn thận suy nghĩ kỹ!

Dứt lời, cả người lão từ từ biến mất trong không gian này, làm như cho tới bây giờ cũng không phải lão từng xuất hiện.

Vưu bà bà còn lại một mình, sắc mặt lạnh lùng, nhưng trên mặt biến đổi không chừng.

Thời gian qua đi, từ khi Dương Khai theo Cao Tuyết Đình đi tới động phủ trên Tử Trúc Phong, đã qua một tháng.

Trong khoảng thời gian này hắn một mực bế quan không ra, chuyên tâm luyện hóa Nô Trùng Trạc.

Lúc mới bắt đầu, Nô Trùng Trạc không hề có phản ứng, Dương Khai không vội vàng không nóng nảy, không ngừng dùng lực lượng bản thân đánh vào cấm chế Nô Trùng Trạc. Mà theo thời gian trôi qua, kiện Đế Bảo này cũng từ từ có một chút biến hóa.

Nó chậm rãi bắt đầu đón nhận thần niệm và nguyên lực của Dương Khai.

Lần này luyện hóa, giống như bóc ra một cái kén, Dương Khai hao tâm tổn sức. Dương Khai biết chỉ có san bằng tất cả lực lượng trở ngại kia, mới có cơ hội luyện hóa Nô Trùng Trạc, mới có thể khắc thần hồn lạc ấn của mình trên đó, để tất cả vật trong đó trở thành là của mình dùng.

Một ngày này, Dương Khai vẫn như cũ duy trì động tác thường ngày.

Bỗng nhiên ở thời điểm nào đó, truyền đến một tràng tiếng kêu "o o" kỳ dị, ngay sau đó, không khí trong mật thất hơi xao động một trận, tức thì. Dương Khai cảm thấy trên tay một trận lửa nóng, giống như Nô Trùng Trạc bị thiêu đốt.

Dương Khai thấy vậy, không kinh sợ mà lấy làm mừng, biết đây là dấu hiệu sắp luyện hóa thành công. Lập tức hắn không để lại dư lực thúc giục lực lượng, điên cuồng rót vào bên trong Nô Trùng Trạc.

Cảm giác lửa nóng trên tay càng ngày càng rõ ràng, Nô Trùng Trạc dường như cũng lần nữa sinh ra linh tính, không ngừng nhảy đánh nơi lòng bàn tay của Dương Khai, muốn thoát khỏi trong nắm tay của Dương Khai.

Dương Khai sao có thể để nó như mong muốn, khống chế nó chặt chẽ trong bàn tay.

Dần dần, cảm giác lửa nóng kia có thay đổi, nơi lòng bàn tay Dương Khai lại dường như bị vạn con kiến gặm ăn, ngứa ngáy tê dại khó nhịn, loại cảm giác ngứa ngáy tê dại kia theo lòng bàn tay một đường lan ra các nơi trong thân thể, xâm nhập đến tận linh hồn, khiến cả người hắn cũng trở thành vô cùng khó chịu.

Ngứa ngáy tê dại từ từ biến thành đau đớn, chẳng những trên thân thể, mà còn trên thần hồn, thật giống như bị cắt thành vô số mảnh, bị tan xương nát thịt.

Dương Khai không nhịn được gào lên một tiếng. Càng rót thêm vào cuồn cuộn thần niệm và nguyên lực kéo dài, Dương Khai cắn chặt hàm răng, chịu đựng hành hạ khó có thể tưởng tượng kia.

Cứ như thế hai ngày sau, bỗng nhiên Dương Khai cảm giác cả người nhẹ một chút, tất cả cảm giác dị thường kia trong nháy mắt này biến mất không thấy.

Mà cùng thời khắc đó, trên Nô Trùng Trạc bỗng nhiên phát sáng rực rỡ, mặt ngoài vòng tay nho nhỏ kia, từng cái phù văn như những hạt gạo giống như đom đóm bay múa, làm cho cả mật thất đều có vẻ tráng lệ tuyệt đẹp.

Những phù văn kia cực kỳ phức tạp khó hiểu, nhìn thoáng qua một cái đã cảm thấy thần diệu lạ thường, dường như có sinh mạng của mình, không ngừng tiêu tan rồi sinh ra.

Nô Trùng Trạc bình thường không có gì lạ, cũng từ từ trở nên tràn ngập đế vận, đế ý dạt dào.

Thấy tình hình này, Dương Khai chẳng những không có mừng rỡ chút nào, ngược lại sắc mặt càng ngưng trọng hơn.

Chốc lát, những phù văn phức tạp khó hiểu kia đều thu liễm vào trong Nô Trùng Trạc, trong mơ hồ Dương Khai nghe được một tiếng vang "răng rắc" giòn tan, dường như có thứ gì vỡ nát. Ngay sau đó, thần niệm và nguyên lực của mình tiến quân thần tốc, không hề ngừng nghỉ rót vào bên trong Nô Trùng Trạc.

Một tiếng động đến từ tâm hồn kia, không thể nghi ngờ chính là một tầng chướng ngại cuối cùng của Nô Trùng Trạc bị đột phá.

Điều này cũng có nghĩa, luyện hóa đã hoàn thành hơn phân nửa.

Bất quá... bởi vì Nô Trùng Trạc cũng không phải là bí bảo mới sinh ra, trước đây nó đã từng có chủ nhân, cho nên khảo nghiệm lớn nhất cũng theo đó mà đến.

Thần niệm tràn vào, Dương Khai rất nhanh liền nhận ra ở bên trong Nô Trùng Trạc, có một lực lượng tinh thuần đón đầu phản kích trở lại.

Cổ lực lượng này cũng không mênh mông, nhưng cực kỳ tinh thuần.

Đây là thần hồn và sinh mạng lạc ấn của Trùng Đế để lại trong Nô Trùng Trạc!

Chỉ có hoàn toàn tiêu diệt lạc ấn này, Dương Khai mới có cơ hội khắc lên lạc ấn của mình.

Tu vi thật của Trùng Đế tối thiểu cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh, đáng tiếc mấy vạn năm trước, hắn đại chiến cùng Dương Viêm, kết quả bại trận bị giết, rơi vào đường cùng chỉ có thể gởi thần hồn vào Hư Niệm Tinh, cuối cùng dựa vào đoạt xá mới được sống lại.

Cũng không oai hùng bằng ngày xưa.

Thời gian qua mấy vạn năm, lạc ấn trong Nô Trùng Trạc cũng đã sớm suy yếu không còn hình dáng.

Nếu không vì nguyên nhân này, Dương Khai hoàn toàn không có khả năng có cơ hội luyện hóa Nô Trùng Trạc, trừ phi tìm Ôn Tử Sam giúp một tay loại bỏ lạc ấn này mới được.

Bất quá ngày nay tia lạc ấn này mặc dù tinh thuần, nhưng cường độ lại chỉ miễn cưỡng đạt tới trình độ Đế Tôn Cảnh, trên cơ bản tương đương với cường độ thần thức của Dương Khai.

Lạc ấn kia đón đầu phản kích, muốn ngăn cản động tác kế tiếp của Dương Khai. Dĩ nhiên Dương Khai không thể cứ như vậy rút lui, hắn cũng vui mừng không sợ, điều động lực lượng thần thức, trực tiếp đón đỡ.

"Ầm..." Truyền đến một thanh âm vang động, thân mình Dương Khai hơi chao đảo một cái, cả người đều có chút đầu váng mắt hoa.

Đây là va chạm thần hồn, không có nửa điểm đốm lửa, đọ sức chính là độ cứng cỏi và cường độ của thần thức.

Phen này va chạm, Dương Khai cùng lạc ấn kia ai cũng không có chiếm thượng phong, xem như kẻ tám lạng người nửa cân.

Nhẹ thở ra một hơi, Dương Khai lại lần nữa điều động thần niệm, đánh vào bên trong Nô Trùng Trạc.

Lại là một tiếng vang động, trong miệng mũi Dương Khai tràn ra máu tươi, cả người sắc mặt cũng hơi có chút tái nhợt.

Bất quá va chạm lần này, rõ ràng thần niệm của Dương Khai chiếm cứ thượng phong, lạc ấn của Trùng Đế đã bị suy yếu hơn phân nửa.

Dương Khai không có dừng lại, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lần thứ ba điều động thần niệm.

"Ầm..." Trên Nô Trùng Trạc, ánh sáng nhoáng lên một cái, dường như có thứ gì bị phá vỡ.

Chỗ thần niệm của Dương Khai đi tới đã vô cùng thông suốt, không còn có mảy may trở ngại.

Đến đây, lạc ấn của Trùng Đế mới hoàn toàn bị phá huỷ.

Dương Khai rót thần niệm vào trong đó, cố chịu đựng khó chịu trên thân thể, rèn sắt khi còn nóng, liền khắc xuống thần hồn lạc ấn của mình bên trong Nô Trùng Trạc.

Làm xong các thứ, hắn mới toét miệng cười, một đầu ngả xuống đất, động cũng không muốn động.

Giờ này Nô Trùng Trạc đã coi như là Đế Bảo của hắn, chỉ có điều Nô Trùng Trạc này rốt cuộc có diệu dụng gì, thì còn cần sau này từ từ kiểm nghiệm và khai thác mới biết được.

Trận đấu lặng lẽ này lại hao phí của Dương Khai đại lượng tinh thần và thể lực, cũng nhờ hắn có Ôn Thần Liên, nếu không tuyệt đối không dám dùng phương thức trực tiếp bạo lực này đi xóa bỏ lạc ấn của Trùng Đế.

Bất quá dưới tưới nhuần của Ôn Thần Liên, hắn cũng không lo lắng thần hồn của mình sẽ bị tính tổn hại cơ sở gì, hắn có vốn để làm liều.

Nghỉ ngơi nửa ngày, Dương Khai cảm giác khá hơn một chút, lúc này mới lần nữa ngồi dậy, đặt Nô Trùng Trạc ở trước mắt cẩn thận quan sát.

Sau khi luyện hóa, Nô Trùng Trạc cũng không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là hiện giờ thu phát tùy tâm hơn.

Hắn bắt đầu khởi động thần niệm, rót vào bên trong Nô Trùng Trạc, muốn tìm hiểu xem bí bảo này rốt cuộc có huyền diệu gì, lại phải làm thế nào mới có thể sử dụng nó khắc chế Phệ Hồn Trùng.

Nhưng xuất hiện một màn khiến hắn bất ngờ.

Hắn mới vừa rót thần niệm vào bên trong Nô Trùng Trạc, liền phát hiện ở bên trong vòng tay này, lại có một phiến không gian kỳ lạ.

Không gian này cũng không giống như không gian bên trong Huyền Giới Châu, không thể cung cấp cho người tự do ra vào.

Nhưng thật ra hơi có chút tương tự với không gian bên trong nhẫn không gian, nhưng có điểm khác nhau nho nhỏ.

Bởi vì Dương Khai có thể cảm nhận được, bên trong phiến không gian này dường như có một số năng lượng kỳ lạ đang bắt đầu khởi động, năng lượng này không có lợi, cũng không có hại đối với thần hồn, không biết là dùng để làm gì.

Rất nhanh ánh mắt của Dương Khai bị những vật có hình dáng cái hũ lớn nhỏ không đều bên trong không gian này hấp dẫn.

Những cái hũ này, có cái cao bằng thân người, có cái chừng một xích, xếp thật chỉnh tề ở một bên, cũng không biết bên trong đựng những thứ gì.

Dương Khai tò mò, dùng thần niệm quét qua muốn kiểm tra một phen.

Bất quá rất nhanh, hắn liền biến sắc, kinh sợ thối lui thần niệm, vội vàng cách xa các hũ kia.

Bởi vì hắn nhận ra, trong các hũ, đa số đều có chứa vật gì đó, chỉ có số ít mấy cái là trống không. Những vật đó rốt cuộc là thứ gì, hắn không biết, chỉ nghe từ trong các hũ truyền ra những tràng tiếng động kỳ quái, có một số tiếng động "rào rào", còn có một số tiếng vang "vù vù", còn có một số một mực duy trì im lặng.

Nhưng những thứ chứa trong hũ đó, đều tạo cho Dương Khai có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Mặc dù giờ này hắn đã là chủ nhân của Nô Trùng Trạc, cũng không dám tùy tiện khui mở những hũ này để tìm hiểu hư thật bên trong.

Ngay lúc tâm thần hắn lo lắng không chừng, bỗng nhiên hắn lại phát hiện, ở mặt ngoài một cái hũ, có một hàng chữ viết mờ mờ, hắn vội vàng chú mục nhìn... - Buông tay đi bà bà, nếu bà bà không buông tay, cả đời này đều chỉ phải ở lại nơi này! Ôn Tử Sam ân cần nói:

- Võ giả chúng ta, chỉ có lúc ý nghĩ thông suốt mới có thể kiên quyết tiến thủ, bà bà cứ đắm chìm trong thất lợi của trận chiến năm đó, bị cừu hận che mắt, một lòng một ý muốn dồn ta vào chỗ chết, thì thế nào có thể lên được võ đạo cao hơn?

- Tiểu tử ngươi đang giáo huấn ta ư? Vưu bà bà phẫn nộ nhìn Ôn Tử Sam.

Ôn Tử Sam nhún vai một cái nói:

- Nói sự thật thôi, hơn nữa những đạo lý này bà bà không hẳn không hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận thôi! Lão lại thở dài, nói:

- Dương tiểu tử cùng Tiểu Tuyết Đình có lẽ cho là bộ mặt trước mắt của bà bà là gương mặt thật, thiếu nữ tuyệt thế xuất hiện trong Thần Du Kính kia chẳng qua là bà bà huyễn hóa ra, nhưng chỉ có ta mới biết... hình dáng trong Thần Du Kính, mới là hình dạng thật của bà bà. Mà giờ khắc này, chỉ là một loại ngụy trang mà thôi, bà bà cũng là một nữ nhân, tội gì tự làm khó mình như vậy!

- Nói chuyện này để làm gì?

Giọng nói của Vưu bà bà, chẳng biết tại sao ôn hòa hơn rất nhiều.

- Ta chỉ muốn nói, tư chất của bà bà chưa chắc ở dưới ta, nếu bà bà có thể cởi mở khúc mắc, cũng không hẳn không có ngày sẽ tấn thăng Đại Đế!

Lời vừa nói ra, Vưu bà bà chấn động toàn thân, ánh mắt sắc bén nhìn vào Ôn Tử Sam, nạt nhỏ:

- Ngươi là nói lời trong lòng?

Ôn Tử Sam cười, nói:

- Nói thật, lời này không phải ta nói!

- Vậy là ai nói?

- Một lão bất tử cà lơ phất phơ, hành vi phóng đãng nói! Ôn Tử Sam dường như cực kỳ không muốn nhắc tới tên của người kia.

Tuy rằng lão không có nói ra tên người lão rất kiêng kị kia, nhưng Vưu bà bà lại là hai tròng mắt lóe sáng, làm như hiểu rõ điều gì.

- Thanh Dương Thần Điện ta một cây chẳng chống vững nhà, bà bà có thể nguyện ý giúp ta? Ôn Tử Sam thành khẩn nhìn Vưu bà bà, lên tiếng hỏi.

Vưu bà bà nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên cất tiếng cười to, châm chọc:

- Lão thân hại chết không ít đệ tử tinh nhuệ Thanh Dương Thần Điện các ngươi, ngươi sẽ không có nửa điểm oán hận với lão thân ư?

- Thiên đạo hữu thường, mệnh vận vô thường, không vượt qua nổi hố ngăn cách kia, là bọn hắn tu hành không đủ! Ôn Tử Sam nghiêm mặt nói.

Vưu bà bà biến đổi sắc mặt, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên bà quát lớn:

- Cút! Ngươi cút đi!

Ôn Tử Sam mỉm cười, nói:

- Bà bà hãy cẩn thận suy nghĩ kỹ!

Dứt lời, cả người lão từ từ biến mất trong không gian này, làm như cho tới bây giờ cũng không phải lão từng xuất hiện.

Vưu bà bà còn lại một mình, sắc mặt lạnh lùng, nhưng trên mặt biến đổi không chừng.

Thời gian qua đi, từ khi Dương Khai theo Cao Tuyết Đình đi tới động phủ trên Tử Trúc Phong, đã qua một tháng.

Trong khoảng thời gian này hắn một mực bế quan không ra, chuyên tâm luyện hóa Nô Trùng Trạc.

Lúc mới bắt đầu, Nô Trùng Trạc không hề có phản ứng, Dương Khai không vội vàng không nóng nảy, không ngừng dùng lực lượng bản thân đánh vào cấm chế Nô Trùng Trạc. Mà theo thời gian trôi qua, kiện Đế Bảo này cũng từ từ có một chút biến hóa.

Nó chậm rãi bắt đầu đón nhận thần niệm và nguyên lực của Dương Khai.

Lần này luyện hóa, giống như bóc ra một cái kén, Dương Khai hao tâm tổn sức. Dương Khai biết chỉ có san bằng tất cả lực lượng trở ngại kia, mới có cơ hội luyện hóa Nô Trùng Trạc, mới có thể khắc thần hồn lạc ấn của mình trên đó, để tất cả vật trong đó trở thành là của mình dùng.

Một ngày này, Dương Khai vẫn như cũ duy trì động tác thường ngày.

Bỗng nhiên ở thời điểm nào đó, truyền đến một tràng tiếng kêu "o o" kỳ dị, ngay sau đó, không khí trong mật thất hơi xao động một trận, tức thì. Dương Khai cảm thấy trên tay một trận lửa nóng, giống như Nô Trùng Trạc bị thiêu đốt.

Dương Khai thấy vậy, không kinh sợ mà lấy làm mừng, biết đây là dấu hiệu sắp luyện hóa thành công. Lập tức hắn không để lại dư lực thúc giục lực lượng, điên cuồng rót vào bên trong Nô Trùng Trạc.

Cảm giác lửa nóng trên tay càng ngày càng rõ ràng, Nô Trùng Trạc dường như cũng lần nữa sinh ra linh tính, không ngừng nhảy đánh nơi lòng bàn tay của Dương Khai, muốn thoát khỏi trong nắm tay của Dương Khai.

Dương Khai sao có thể để nó như mong muốn, khống chế nó chặt chẽ trong bàn tay.

Dần dần, cảm giác lửa nóng kia có thay đổi, nơi lòng bàn tay Dương Khai lại dường như bị vạn con kiến gặm ăn, ngứa ngáy tê dại khó nhịn, loại cảm giác ngứa ngáy tê dại kia theo lòng bàn tay một đường lan ra các nơi trong thân thể, xâm nhập đến tận linh hồn, khiến cả người hắn cũng trở thành vô cùng khó chịu.

Ngứa ngáy tê dại từ từ biến thành đau đớn, chẳng những trên thân thể, mà còn trên thần hồn, thật giống như bị cắt thành vô số mảnh, bị tan xương nát thịt.

Dương Khai không nhịn được gào lên một tiếng. Càng rót thêm vào cuồn cuộn thần niệm và nguyên lực kéo dài, Dương Khai cắn chặt hàm răng, chịu đựng hành hạ khó có thể tưởng tượng kia.

Cứ như thế hai ngày sau, bỗng nhiên Dương Khai cảm giác cả người nhẹ một chút, tất cả cảm giác dị thường kia trong nháy mắt này biến mất không thấy.

Mà cùng thời khắc đó, trên Nô Trùng Trạc bỗng nhiên phát sáng rực rỡ, mặt ngoài vòng tay nho nhỏ kia, từng cái phù văn như những hạt gạo giống như đom đóm bay múa, làm cho cả mật thất đều có vẻ tráng lệ tuyệt đẹp.

Những phù văn kia cực kỳ phức tạp khó hiểu, nhìn thoáng qua một cái đã cảm thấy thần diệu lạ thường, dường như có sinh mạng của mình, không ngừng tiêu tan rồi sinh ra.

Nô Trùng Trạc bình thường không có gì lạ, cũng từ từ trở nên tràn ngập đế vận, đế ý dạt dào.

Thấy tình hình này, Dương Khai chẳng những không có mừng rỡ chút nào, ngược lại sắc mặt càng ngưng trọng hơn.

Chốc lát, những phù văn phức tạp khó hiểu kia đều thu liễm vào trong Nô Trùng Trạc, trong mơ hồ Dương Khai nghe được một tiếng vang "răng rắc" giòn tan, dường như có thứ gì vỡ nát. Ngay sau đó, thần niệm và nguyên lực của mình tiến quân thần tốc, không hề ngừng nghỉ rót vào bên trong Nô Trùng Trạc.

Một tiếng động đến từ tâm hồn kia, không thể nghi ngờ chính là một tầng chướng ngại cuối cùng của Nô Trùng Trạc bị đột phá.

Điều này cũng có nghĩa, luyện hóa đã hoàn thành hơn phân nửa.

Bất quá... bởi vì Nô Trùng Trạc cũng không phải là bí bảo mới sinh ra, trước đây nó đã từng có chủ nhân, cho nên khảo nghiệm lớn nhất cũng theo đó mà đến.

Thần niệm tràn vào, Dương Khai rất nhanh liền nhận ra ở bên trong Nô Trùng Trạc, có một lực lượng tinh thuần đón đầu phản kích trở lại.

Cổ lực lượng này cũng không mênh mông, nhưng cực kỳ tinh thuần.

Đây là thần hồn và sinh mạng lạc ấn của Trùng Đế để lại trong Nô Trùng Trạc!

Chỉ có hoàn toàn tiêu diệt lạc ấn này, Dương Khai mới có cơ hội khắc lên lạc ấn của mình.

Tu vi thật của Trùng Đế tối thiểu cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh, đáng tiếc mấy vạn năm trước, hắn đại chiến cùng Dương Viêm, kết quả bại trận bị giết, rơi vào đường cùng chỉ có thể gởi thần hồn vào Hư Niệm Tinh, cuối cùng dựa vào đoạt xá mới được sống lại.

Cũng không oai hùng bằng ngày xưa.

Thời gian qua mấy vạn năm, lạc ấn trong Nô Trùng Trạc cũng đã sớm suy yếu không còn hình dáng.

Nếu không vì nguyên nhân này, Dương Khai hoàn toàn không có khả năng có cơ hội luyện hóa Nô Trùng Trạc, trừ phi tìm Ôn Tử Sam giúp một tay loại bỏ lạc ấn này mới được.

Bất quá ngày nay tia lạc ấn này mặc dù tinh thuần, nhưng cường độ lại chỉ miễn cưỡng đạt tới trình độ Đế Tôn Cảnh, trên cơ bản tương đương với cường độ thần thức của Dương Khai.

Lạc ấn kia đón đầu phản kích, muốn ngăn cản động tác kế tiếp của Dương Khai. Dĩ nhiên Dương Khai không thể cứ như vậy rút lui, hắn cũng vui mừng không sợ, điều động lực lượng thần thức, trực tiếp đón đỡ.

"Ầm..." Truyền đến một thanh âm vang động, thân mình Dương Khai hơi chao đảo một cái, cả người đều có chút đầu váng mắt hoa.

Đây là va chạm thần hồn, không có nửa điểm đốm lửa, đọ sức chính là độ cứng cỏi và cường độ của thần thức.

Phen này va chạm, Dương Khai cùng lạc ấn kia ai cũng không có chiếm thượng phong, xem như kẻ tám lạng người nửa cân.

Nhẹ thở ra một hơi, Dương Khai lại lần nữa điều động thần niệm, đánh vào bên trong Nô Trùng Trạc.

Lại là một tiếng vang động, trong miệng mũi Dương Khai tràn ra máu tươi, cả người sắc mặt cũng hơi có chút tái nhợt.

Bất quá va chạm lần này, rõ ràng thần niệm của Dương Khai chiếm cứ thượng phong, lạc ấn của Trùng Đế đã bị suy yếu hơn phân nửa.

Dương Khai không có dừng lại, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lần thứ ba điều động thần niệm.

"Ầm..." Trên Nô Trùng Trạc, ánh sáng nhoáng lên một cái, dường như có thứ gì bị phá vỡ.

Chỗ thần niệm của Dương Khai đi tới đã vô cùng thông suốt, không còn có mảy may trở ngại.

Đến đây, lạc ấn của Trùng Đế mới hoàn toàn bị phá huỷ.

Dương Khai rót thần niệm vào trong đó, cố chịu đựng khó chịu trên thân thể, rèn sắt khi còn nóng, liền khắc xuống thần hồn lạc ấn của mình bên trong Nô Trùng Trạc.

Làm xong các thứ, hắn mới toét miệng cười, một đầu ngả xuống đất, động cũng không muốn động.

Giờ này Nô Trùng Trạc đã coi như là Đế Bảo của hắn, chỉ có điều Nô Trùng Trạc này rốt cuộc có diệu dụng gì, thì còn cần sau này từ từ kiểm nghiệm và khai thác mới biết được.

Trận đấu lặng lẽ này lại hao phí của Dương Khai đại lượng tinh thần và thể lực, cũng nhờ hắn có Ôn Thần Liên, nếu không tuyệt đối không dám dùng phương thức trực tiếp bạo lực này đi xóa bỏ lạc ấn của Trùng Đế.

Bất quá dưới tưới nhuần của Ôn Thần Liên, hắn cũng không lo lắng thần hồn của mình sẽ bị tính tổn hại cơ sở gì, hắn có vốn để làm liều.

Nghỉ ngơi nửa ngày, Dương Khai cảm giác khá hơn một chút, lúc này mới lần nữa ngồi dậy, đặt Nô Trùng Trạc ở trước mắt cẩn thận quan sát.

Sau khi luyện hóa, Nô Trùng Trạc cũng không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là hiện giờ thu phát tùy tâm hơn.

Hắn bắt đầu khởi động thần niệm, rót vào bên trong Nô Trùng Trạc, muốn tìm hiểu xem bí bảo này rốt cuộc có huyền diệu gì, lại phải làm thế nào mới có thể sử dụng nó khắc chế Phệ Hồn Trùng.

Nhưng xuất hiện một màn khiến hắn bất ngờ.

Hắn mới vừa rót thần niệm vào bên trong Nô Trùng Trạc, liền phát hiện ở bên trong vòng tay này, lại có một phiến không gian kỳ lạ.

Không gian này cũng không giống như không gian bên trong Huyền Giới Châu, không thể cung cấp cho người tự do ra vào.

Nhưng thật ra hơi có chút tương tự với không gian bên trong nhẫn không gian, nhưng có điểm khác nhau nho nhỏ.

Bởi vì Dương Khai có thể cảm nhận được, bên trong phiến không gian này dường như có một số năng lượng kỳ lạ đang bắt đầu khởi động, năng lượng này không có lợi, cũng không có hại đối với thần hồn, không biết là dùng để làm gì.

Rất nhanh ánh mắt của Dương Khai bị những vật có hình dáng cái hũ lớn nhỏ không đều bên trong không gian này hấp dẫn.

Những cái hũ này, có cái cao bằng thân người, có cái chừng một xích, xếp thật chỉnh tề ở một bên, cũng không biết bên trong đựng những thứ gì.

Dương Khai tò mò, dùng thần niệm quét qua muốn kiểm tra một phen.

Bất quá rất nhanh, hắn liền biến sắc, kinh sợ thối lui thần niệm, vội vàng cách xa các hũ kia.

Bởi vì hắn nhận ra, trong các hũ, đa số đều có chứa vật gì đó, chỉ có số ít mấy cái là trống không. Những vật đó rốt cuộc là thứ gì, hắn không biết, chỉ nghe từ trong các hũ truyền ra những tràng tiếng động kỳ quái, có một số tiếng động "rào rào", còn có một số tiếng vang "vù vù", còn có một số một mực duy trì im lặng.

Nhưng những thứ chứa trong hũ đó, đều tạo cho Dương Khai có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Mặc dù giờ này hắn đã là chủ nhân của Nô Trùng Trạc, cũng không dám tùy tiện khui mở những hũ này để tìm hiểu hư thật bên trong.

Ngay lúc tâm thần hắn lo lắng không chừng, bỗng nhiên hắn lại phát hiện, ở mặt ngoài một cái hũ, có một hàng chữ viết mờ mờ, hắn vội vàng chú mục nhìn...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.