Chương trước
Chương sau
- Ngươi không cần phải lo lắng cho sự an nguy của hắn, lão phu sẽ không đả thương hắn, chỉ là có một chuyện muốn hắn trợ lực. Lão giả kiên nhẫn giải thích với Cao Tuyết ĐÌnh, sau khi nói xong lại nhìn hoàng cung nói:

- Mấy vị đệ tử kia của ngươi còn ở bên trong, tuy nói thần hồn của bọn họ không bị tổn thương quá lớn, nhưng dù sao cũng bị chút chấn động, tốt nhất mau dẫn bọn họ rời khỏi đây để nghỉ ngơi cho tốt.

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở. Cao Tuyết Đình vội vàng nói.

- Ừ. Lão giả lạnh nhạt gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Dương Khai hòa ái nói:

- Tiểu hữu hãy đi theo ta.

Dứt lời lão vung tay, Dương Khai liền cảm thấy một lực lượng nhu hòa bao phủ thân mình, không tự chủ được bay đến bên cạnh lão giả, sau đó luôn theo sau lão nhanh chóng bay tới một hướng.

Cao Tuyết Đình lên tiếng, dường như còn muốn nói gì, nhưng trước mắt đã không còn bóng dáng Dương Khai cùng lão giả kia, bọn họ đã biến mất trong thời gian ngắn ngủi một hơi thở.

Chăm chú nhìn hướng hai người biến mất, chân mày Cao Tuyết Đình hơi nhíu.

Tuy nói rằng nàng cũng biết với tu vi thông thiên và thực lực của lão giả như vậy, căn bản không cần thiết phải nói dối nàng, nếu là lão giả thực có địch ý gì thì tùy tiện đưa ngón tay cũng có thể nghiền nàng thành phấn vụn, nhưng lão cứ như vậy không giải thích đem Dương Khai đi để cho Cao Tuyết Đình không quá yên tâm, không biết lão giả rốt cuộc muốn mượn lực lượng gì của Dương Khai để làm chuyện gì.

Nghĩ một hồi nàng biết mình không cách nào giải quyết chuyện này, thậm chí cũng không có cách nào đuổi theo hành tung lão giả, chỉ có thể đi tới hoàng cung, cứu đám người Hạ Sanh ra, sau đó dùng bí thuật truyền tin cho Ôn Tử Sam, để hắn ở ngoài nghĩ cách đem thu hồi thần hồn linh thể của mấy người.



Một đường nhanh như tia chớp, bên tai chỉ nghe tiếng gió, mặt đất nhanh chóng lùi sau.

Dương Khai thần sắc rét lạnh.

Lão giả bên cạnh này chính là cường giả Đại Đế đầu tiên hắn đụng phải. Trước đó Đại Đế loại tồn tại này hắn mới chỉ nghe qua chứ chưa từng thấy tận mắt.

Dĩ nhiên Dương Viêm có lẽ cũng xem như Đại Đế, cũng chỉ là có lẽ mà thôi.

Chỉ có điều cho dù Dương Viêm là Đại Đế, thời gian còn chung sống cùng Dương Khai, thực lực nàng cũng không cao lắm, chỉ có đợi nàng quay trở về Tinh Giới tu vi mới có thể thể từ khôi phục lại.

Hắn chưa bao giờ được thực sự nhìn thấy thủ đoạn của Đại Đế.

Nhưng hôm nay hắn đã được chứng kiến.

Một kích kia của Vưu bà bà chu vi Đế Tôn tam tầng cảnh như thú bị nhốt trước mặt lão giả này như gió thổi qua mặt, không đáng nhắc tới.

Mà giờ khắc này lão mang Dương Khai chạy đi tốc độ còn nhanh gấp mấy chục lần so với Dương Khai vận dụng thần thông không gian dịch chuyển.

Dương Khai thậm chí không thể quan sát cảnh sắc đi qua.

Nội tâm hắn rung động, giờ mới hiểu được tầm cao của Đại Đế, quả thực không phải võ giả bình thường có thể sánh bằn g.

Dọc theo đường đi Dương Khai vẫn luôn trầm mặc, không hỏi thăm lão giả rốt cuộc muốn mình làm việc gì, bởi vì giờ khắc này có hỏi cũng không có chút ý nghĩa nào, đến lúc nhất định mình sẽ biết được,

Đối phương không có địch ý, hắn tự nhiên sẽ không cần nghĩ tới chuyện chạy trốn, chỉ là lặng lẽ cảm giác đế uy tràn ngập, dùng nó để rèn luyện ý chí tự thân.

Hắn không nói, lão giả dường như cũng không chủ động lên tiếng, chỉ cắm đầu đi, trên mặt lộ ra thần tình phức tạp.

Đi một ngày sau, lão giả mang Dương Khai tới một chỗ trong sơn cốc.

Sauk hi tới đây lão giả mới chậm lại.

Dương Khai nhìn quanh, phát hiện sơn cốc này bị một mảnh sương mù dày đặc che đậy, vào trong đó, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, mà màn sương mù dày đặc này cũng không phải tầm thường, bởi vì hắn dùng thần niệm dò xét bên trong, lại như đá chìm đáy biển, không có dấu vết gì.

Một lát sau hai người đáp xuống một khối đất bằng phẳng trong sơn cốc.

Lực lượng nhu hoà cổ quái luôn bao quanh Dương Khai lúc này mới từ từ tán đi.

Dương Khai sau khi tự do liền đưa mắt quan sát bốn phía.

Rất nhanh chóng hắn liền phát hiện chỗ này dường như là chỗ duy nhất trong sơn cốc không bị sương mù dày đặc bao phủ, phạm vi không coi là lớn lắm, đập vào mắt chỉ thấy một ngôi nhà gỗ đơn sơ, mà ở phía trước lại có hai ba chục ngôi mộ, trước mỗi ngôi mộ đều có một bảng gỗ, mỗi bảng khắc dấu tên của một người.

Dương Khai sợ hãi cả kinh.

Mặc dù hắn biết bên trong những ngôi mộ này nhất định không có thi thể, thậm chí căn bản không có bất kỳ vật gì tồn tại, nhưng khi hắn thấy những ngôi mộ này lại không khỏi sinh ra cảm giác đây hẳn là những đại nhân vật dọc ngang thiên địa.

Ánh mắt của hắn quét qua những cái tên trên đó nhưng lại không biết một ai.

Những cái tên kia rồng bay phượng múa, mỗi nét bút hoạ mỗi nhóm chữ đều nước chảy mây trôi, mơ hồ ẩn chứa thiên đạo làm hắn nhìn vào mắt tâm thần chấn động không dứt.

- Tiểu hữu xưng hô như thế nào? Lão giả bỗng nhiên lên tiếng hoà ái nhìn Dương Khai hỏi.

Dương Khai vội vàng ôm quyền tự giới thiệu.

- Thì ra là Dương tiểu hữu, hạnh ngộ hạnh ngộ. Lão giả hơi gật đầu.

Dương Khai nghiêm nghị nói:

- Xin hỏi tôn tính đại danh tiền bối.

Lão giả trầm mặc một lúc nói:

- Lão hủ Thiên Diễn.

Dương Khai lại lần nữa nghiêm nghị hành lễ.

Thiên Diễn sau khi lên tiếng chỉ vào mấy chục ngôi mộ phía trước nói:

- Dương tiểu hữu có biết những người này không?

Dương Khai thần tình trang nghiêm trang trọng nói:

- Vãn bối mặc dù không biết tên bất kỳ người nào trong số họ nhưng lại biết những vị tiền bối này nhất định là đại nhân vật vang dội cổ kim, tu vi siêu tuyệt, bản lãnh thông thiên.

- Haha. Thiên Diễn mỉm cười:

- Nói coi như không thể, vậy ngươi có thể biết bọn họ chết như thế nào không?

Dương Khai mờ mịt lắc đầu.

Thật ra lúc tới đây hắn cũng đang suy tư vấn đề này, Thiên Diễn cường giả siêu tuyệt như vậy dường như luôn bảo vệ chỗ này, mà ngôi nhà gỗ đơn sơ kia hiển nhiên là nơi lão ngồi nghỉ ngơi lúc bình thường.

Có thể để cho Thiên Diễn cấp bậc Đại Đế một mực bảo vệ như vậy, những cường giả chết đi này nhất định không phải hạng người vô danh.

Nhưng là nếu bọn họ đều không phải hạng người vô danh, vậy ai có thể giết được bọn họ? Chẳng lẽ Thiên Diễn tự mình động thủ? Dương Khai nhìn lão giả cũng không giống loại thích giết người đó.

Thiên Diễn nói:

- Thế giới này rất lâu trước kia cũng là võ đạo hưng thịnh, cường giả cấp bậc Đế Tôn tam tầng cảnh nhiều vô số, các môn phái hưng thịnh phát đạt, bách hoa tranh minh…

Lão không trả lời vấn đề mà bỗng nhớ lại chuyện cũ.

Dương Khai không dám cắt ngang lão mà chuyên chú lắng nghe.

- Năm đó lão hủ cũng chỉ là Đế Tôn tam tầng cảnh mà thôi, tương đương với cô gái ngươi gặp hôm nay. Thiên Diễn nói tiếp, Dương Khai biết lão nhắc tới Vưu bà bà.

- Thế giới này mặc dù rất khác ngoại giới, nhưng nếu nó tồn tại thì sẽ có quỹ tích cùng pháp tắc của riêng mình. Nhiều cường giả tại thế giới này có thăm dò nhiều hơn quỹ tích cùng pháp tắc ở thế giới này, cố tìm cái chung, gác lại bất đồng, cũng coi như hoà thuận vui vẻ. Thiên Diễn trong mắt một vẻ nhớ lại

Nghe tới đó Dương Khai bỗng có cảm giác không mấy tốt đẹp, luôn cảm thấy chốc lát sẽ có biến chuyển lớn.

Quả nhiên, Thiên Diễn lại nói:

- Nhưng là một vật xuất hiện đã làm cho thế giới này đại biến.

- Vật gì? Dương Khai kinh thanh hỏi, hắn thực nghĩ không ra rốt cuộc là vật gì lại làm cho cả thế giới xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, mà những cường giả mai táng ở đây hiển nhiên cũng vì vật kia mà chết.

Nói cách khác, vật kia có diệt tuyệt giới lực.

Thiên Diễn có thâm ý nhìn hắn không nhanh không chậm nói:

- Một đám trùng.

Dương Khai biến sắc, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lời Dĩ Tuyền lúc trước nói với hắn:

- Phệ Hồn Trùng.

Lúc tại Thiên Sơn Yêu, Dĩ Tuyền đã từng nói với Dương Khai thế giới Thần Du Kính này đã từng vì Phệ Hồn Trùng mà suýt gặp huỷ diệt tai ương, báo cho hắn lần sau nếu có cơ hội đi vào thế giới Thần Du, trong khi không thể hoàn toàn khống chế Phệ Hồn Trùng, tuyệt đối không được mang bọn chúng vào, lúc đi cũng tuyệt đối không để bọn chúng ở lại.

Dương Khai nhớ rõ khi Dĩ Tuyền nói những lời này biểu tình nghiêm túc cùng trịnh trọng.

Kết hợp với lời Dĩ Tuyền lúc trước, Dương Khai rốt cuộc ý thức được thứ lão giả nhắc tới là gì.

- Chính là nó. Thiên Diễn nghiêm nghị gật đầu:

- Một đám sâu kia cũng không biết từ đâu tới, lúc mới đầu bọn chúng còn rất yếu nhỏ, cũng không có mấy người để ý, nhưng đặc tính của bọn chúng khắc chế với thế giới này, lại làm cho bọn chúng không ngừng giết chóc cắn nuốt nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Nơi bọn chúng đi qua sinh linh đồ thán, kêu rên khắp nơi, phàm là có sinh linh có tự thân ý chí đều bị bọn chúng cắn nuốt hầu như không còn, không ai có thể phản kháng.

- Từng gia tộc bị huyer diệt, từng ngọn thành bị thôn phệ, ngắn ngủi không được mấy năm bọn chúng đã lớn lên không thể tưởng tượng nổi. Thiên Diễn lúc nói lời này, trong mắt nổi lên một tia lờ mờ:

- Đợi cho cường giả thế giới này ý thức được không ổn là lúc đám sâu này đã lớn tới mức không người nào có thể áp chế được.

Dương Khai hơi biến sắc mặt.

Thân là chủ nhân Phệ Hồn Trùng, trên tay có một nhóm sâu đặc thù như vậy, Dương Khai so với bất kỳ ai đều hiểu Phệ Hồn Trùng khắc chế cùng sát thương với thế giới này.

Chính hắn cũng từng dự đoán nếu cho Phệ Hồn Trùng thời gian nhất định ở trên thế giới này, bọn chúng nhất định có thể lớn lên thành thống trị hết thảy.

Chỉ là…đây chỉ là giả thiết, Dương Khai cũng không biết thật sự áp dụng có thành công hay không. Mà từ miệng Thiên Diễn, hắn biết được loại giả thiết này thực sự đã từng xảy ra.

Mặc dù không trải qua một màn năm đó, Dương Khai gần như cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bi thương, nơi Phệ Hồn Trùng đi qua một mảnh tĩnh mịch, không có khí tức của sinh linh.

- Bọn họ quá cường đại, khắc chế với thế giới này quá rõ ràng, hơn nữa bọn họ còn có thể không ngừng cắn nuốt cường giả thần hồn để trở nên ngày càng lớn mạnh.

Thiên Diễn hít sâu một hơi tiếp tục nói:

- Cho nên lúc đó gần như tất cả cường giả đều liên hiệp lại, vì mình cũng chính là vì thế giới này, liều chết quyết chiến với Phệ Hồn Trùng kia.

Nhiệt huyết cả người Dương Khai sôi trào, mặc dù Thiên Diễn không miêu tả cảnh tượng trận chiến ấy nhưng trước mắt lão tựa hồ như xuất hiện cảnh tượng mấy chục vị cường giả Đế Tôn cảnh không sợ chết cùng thi triển thần thông, vây công Phệ Hồn Trùng.

Trận chiến ấy nhất định làm thiên địa thất sắc.

Trận chiến ấy nhất định làm nhật nguyệt vô quang.

Trận chiến ấy, chú định…bị thế nhân quên lãng.

Bởi vì sau trận chiến ấy từng cường giả biến thành từng ngọn núi trống không, chỉ có ghi lại ngôi mộ với danh tính bọn họ. - Ngươi không cần phải lo lắng cho sự an nguy của hắn, lão phu sẽ không đả thương hắn, chỉ là có một chuyện muốn hắn trợ lực. Lão giả kiên nhẫn giải thích với Cao Tuyết ĐÌnh, sau khi nói xong lại nhìn hoàng cung nói:

- Mấy vị đệ tử kia của ngươi còn ở bên trong, tuy nói thần hồn của bọn họ không bị tổn thương quá lớn, nhưng dù sao cũng bị chút chấn động, tốt nhất mau dẫn bọn họ rời khỏi đây để nghỉ ngơi cho tốt.

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở. Cao Tuyết Đình vội vàng nói.

- Ừ. Lão giả lạnh nhạt gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Dương Khai hòa ái nói:

- Tiểu hữu hãy đi theo ta.

Dứt lời lão vung tay, Dương Khai liền cảm thấy một lực lượng nhu hòa bao phủ thân mình, không tự chủ được bay đến bên cạnh lão giả, sau đó luôn theo sau lão nhanh chóng bay tới một hướng.

Cao Tuyết Đình lên tiếng, dường như còn muốn nói gì, nhưng trước mắt đã không còn bóng dáng Dương Khai cùng lão giả kia, bọn họ đã biến mất trong thời gian ngắn ngủi một hơi thở.

Chăm chú nhìn hướng hai người biến mất, chân mày Cao Tuyết Đình hơi nhíu.

Tuy nói rằng nàng cũng biết với tu vi thông thiên và thực lực của lão giả như vậy, căn bản không cần thiết phải nói dối nàng, nếu là lão giả thực có địch ý gì thì tùy tiện đưa ngón tay cũng có thể nghiền nàng thành phấn vụn, nhưng lão cứ như vậy không giải thích đem Dương Khai đi để cho Cao Tuyết Đình không quá yên tâm, không biết lão giả rốt cuộc muốn mượn lực lượng gì của Dương Khai để làm chuyện gì.

Nghĩ một hồi nàng biết mình không cách nào giải quyết chuyện này, thậm chí cũng không có cách nào đuổi theo hành tung lão giả, chỉ có thể đi tới hoàng cung, cứu đám người Hạ Sanh ra, sau đó dùng bí thuật truyền tin cho Ôn Tử Sam, để hắn ở ngoài nghĩ cách đem thu hồi thần hồn linh thể của mấy người.



Một đường nhanh như tia chớp, bên tai chỉ nghe tiếng gió, mặt đất nhanh chóng lùi sau.

Dương Khai thần sắc rét lạnh.

Lão giả bên cạnh này chính là cường giả Đại Đế đầu tiên hắn đụng phải. Trước đó Đại Đế loại tồn tại này hắn mới chỉ nghe qua chứ chưa từng thấy tận mắt.

Dĩ nhiên Dương Viêm có lẽ cũng xem như Đại Đế, cũng chỉ là có lẽ mà thôi.

Chỉ có điều cho dù Dương Viêm là Đại Đế, thời gian còn chung sống cùng Dương Khai, thực lực nàng cũng không cao lắm, chỉ có đợi nàng quay trở về Tinh Giới tu vi mới có thể thể từ khôi phục lại.

Hắn chưa bao giờ được thực sự nhìn thấy thủ đoạn của Đại Đế.

Nhưng hôm nay hắn đã được chứng kiến.

Một kích kia của Vưu bà bà chu vi Đế Tôn tam tầng cảnh như thú bị nhốt trước mặt lão giả này như gió thổi qua mặt, không đáng nhắc tới.

Mà giờ khắc này lão mang Dương Khai chạy đi tốc độ còn nhanh gấp mấy chục lần so với Dương Khai vận dụng thần thông không gian dịch chuyển.

Dương Khai thậm chí không thể quan sát cảnh sắc đi qua.

Nội tâm hắn rung động, giờ mới hiểu được tầm cao của Đại Đế, quả thực không phải võ giả bình thường có thể sánh bằn g.

Dọc theo đường đi Dương Khai vẫn luôn trầm mặc, không hỏi thăm lão giả rốt cuộc muốn mình làm việc gì, bởi vì giờ khắc này có hỏi cũng không có chút ý nghĩa nào, đến lúc nhất định mình sẽ biết được,

Đối phương không có địch ý, hắn tự nhiên sẽ không cần nghĩ tới chuyện chạy trốn, chỉ là lặng lẽ cảm giác đế uy tràn ngập, dùng nó để rèn luyện ý chí tự thân.

Hắn không nói, lão giả dường như cũng không chủ động lên tiếng, chỉ cắm đầu đi, trên mặt lộ ra thần tình phức tạp.

Đi một ngày sau, lão giả mang Dương Khai tới một chỗ trong sơn cốc.

Sauk hi tới đây lão giả mới chậm lại.

Dương Khai nhìn quanh, phát hiện sơn cốc này bị một mảnh sương mù dày đặc che đậy, vào trong đó, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, mà màn sương mù dày đặc này cũng không phải tầm thường, bởi vì hắn dùng thần niệm dò xét bên trong, lại như đá chìm đáy biển, không có dấu vết gì.

Một lát sau hai người đáp xuống một khối đất bằng phẳng trong sơn cốc.

Lực lượng nhu hoà cổ quái luôn bao quanh Dương Khai lúc này mới từ từ tán đi.

Dương Khai sau khi tự do liền đưa mắt quan sát bốn phía.

Rất nhanh chóng hắn liền phát hiện chỗ này dường như là chỗ duy nhất trong sơn cốc không bị sương mù dày đặc bao phủ, phạm vi không coi là lớn lắm, đập vào mắt chỉ thấy một ngôi nhà gỗ đơn sơ, mà ở phía trước lại có hai ba chục ngôi mộ, trước mỗi ngôi mộ đều có một bảng gỗ, mỗi bảng khắc dấu tên của một người.

Dương Khai sợ hãi cả kinh.

Mặc dù hắn biết bên trong những ngôi mộ này nhất định không có thi thể, thậm chí căn bản không có bất kỳ vật gì tồn tại, nhưng khi hắn thấy những ngôi mộ này lại không khỏi sinh ra cảm giác đây hẳn là những đại nhân vật dọc ngang thiên địa.

Ánh mắt của hắn quét qua những cái tên trên đó nhưng lại không biết một ai.

Những cái tên kia rồng bay phượng múa, mỗi nét bút hoạ mỗi nhóm chữ đều nước chảy mây trôi, mơ hồ ẩn chứa thiên đạo làm hắn nhìn vào mắt tâm thần chấn động không dứt.

- Tiểu hữu xưng hô như thế nào? Lão giả bỗng nhiên lên tiếng hoà ái nhìn Dương Khai hỏi.

Dương Khai vội vàng ôm quyền tự giới thiệu.

- Thì ra là Dương tiểu hữu, hạnh ngộ hạnh ngộ. Lão giả hơi gật đầu.

Dương Khai nghiêm nghị nói:

- Xin hỏi tôn tính đại danh tiền bối.

Lão giả trầm mặc một lúc nói:

- Lão hủ Thiên Diễn.

Dương Khai lại lần nữa nghiêm nghị hành lễ.

Thiên Diễn sau khi lên tiếng chỉ vào mấy chục ngôi mộ phía trước nói:

- Dương tiểu hữu có biết những người này không?

Dương Khai thần tình trang nghiêm trang trọng nói:

- Vãn bối mặc dù không biết tên bất kỳ người nào trong số họ nhưng lại biết những vị tiền bối này nhất định là đại nhân vật vang dội cổ kim, tu vi siêu tuyệt, bản lãnh thông thiên.

- Haha. Thiên Diễn mỉm cười:

- Nói coi như không thể, vậy ngươi có thể biết bọn họ chết như thế nào không?

Dương Khai mờ mịt lắc đầu.

Thật ra lúc tới đây hắn cũng đang suy tư vấn đề này, Thiên Diễn cường giả siêu tuyệt như vậy dường như luôn bảo vệ chỗ này, mà ngôi nhà gỗ đơn sơ kia hiển nhiên là nơi lão ngồi nghỉ ngơi lúc bình thường.

Có thể để cho Thiên Diễn cấp bậc Đại Đế một mực bảo vệ như vậy, những cường giả chết đi này nhất định không phải hạng người vô danh.

Nhưng là nếu bọn họ đều không phải hạng người vô danh, vậy ai có thể giết được bọn họ? Chẳng lẽ Thiên Diễn tự mình động thủ? Dương Khai nhìn lão giả cũng không giống loại thích giết người đó.

Thiên Diễn nói:

- Thế giới này rất lâu trước kia cũng là võ đạo hưng thịnh, cường giả cấp bậc Đế Tôn tam tầng cảnh nhiều vô số, các môn phái hưng thịnh phát đạt, bách hoa tranh minh…

Lão không trả lời vấn đề mà bỗng nhớ lại chuyện cũ.

Dương Khai không dám cắt ngang lão mà chuyên chú lắng nghe.

- Năm đó lão hủ cũng chỉ là Đế Tôn tam tầng cảnh mà thôi, tương đương với cô gái ngươi gặp hôm nay. Thiên Diễn nói tiếp, Dương Khai biết lão nhắc tới Vưu bà bà.

- Thế giới này mặc dù rất khác ngoại giới, nhưng nếu nó tồn tại thì sẽ có quỹ tích cùng pháp tắc của riêng mình. Nhiều cường giả tại thế giới này có thăm dò nhiều hơn quỹ tích cùng pháp tắc ở thế giới này, cố tìm cái chung, gác lại bất đồng, cũng coi như hoà thuận vui vẻ. Thiên Diễn trong mắt một vẻ nhớ lại

Nghe tới đó Dương Khai bỗng có cảm giác không mấy tốt đẹp, luôn cảm thấy chốc lát sẽ có biến chuyển lớn.

Quả nhiên, Thiên Diễn lại nói:

- Nhưng là một vật xuất hiện đã làm cho thế giới này đại biến.

- Vật gì? Dương Khai kinh thanh hỏi, hắn thực nghĩ không ra rốt cuộc là vật gì lại làm cho cả thế giới xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, mà những cường giả mai táng ở đây hiển nhiên cũng vì vật kia mà chết.

Nói cách khác, vật kia có diệt tuyệt giới lực.

Thiên Diễn có thâm ý nhìn hắn không nhanh không chậm nói:

- Một đám trùng.

Dương Khai biến sắc, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lời Dĩ Tuyền lúc trước nói với hắn:

- Phệ Hồn Trùng.

Lúc tại Thiên Sơn Yêu, Dĩ Tuyền đã từng nói với Dương Khai thế giới Thần Du Kính này đã từng vì Phệ Hồn Trùng mà suýt gặp huỷ diệt tai ương, báo cho hắn lần sau nếu có cơ hội đi vào thế giới Thần Du, trong khi không thể hoàn toàn khống chế Phệ Hồn Trùng, tuyệt đối không được mang bọn chúng vào, lúc đi cũng tuyệt đối không để bọn chúng ở lại.

Dương Khai nhớ rõ khi Dĩ Tuyền nói những lời này biểu tình nghiêm túc cùng trịnh trọng.

Kết hợp với lời Dĩ Tuyền lúc trước, Dương Khai rốt cuộc ý thức được thứ lão giả nhắc tới là gì.

- Chính là nó. Thiên Diễn nghiêm nghị gật đầu:

- Một đám sâu kia cũng không biết từ đâu tới, lúc mới đầu bọn chúng còn rất yếu nhỏ, cũng không có mấy người để ý, nhưng đặc tính của bọn chúng khắc chế với thế giới này, lại làm cho bọn chúng không ngừng giết chóc cắn nuốt nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Nơi bọn chúng đi qua sinh linh đồ thán, kêu rên khắp nơi, phàm là có sinh linh có tự thân ý chí đều bị bọn chúng cắn nuốt hầu như không còn, không ai có thể phản kháng.

- Từng gia tộc bị huyer diệt, từng ngọn thành bị thôn phệ, ngắn ngủi không được mấy năm bọn chúng đã lớn lên không thể tưởng tượng nổi. Thiên Diễn lúc nói lời này, trong mắt nổi lên một tia lờ mờ:

- Đợi cho cường giả thế giới này ý thức được không ổn là lúc đám sâu này đã lớn tới mức không người nào có thể áp chế được.

Dương Khai hơi biến sắc mặt.

Thân là chủ nhân Phệ Hồn Trùng, trên tay có một nhóm sâu đặc thù như vậy, Dương Khai so với bất kỳ ai đều hiểu Phệ Hồn Trùng khắc chế cùng sát thương với thế giới này.

Chính hắn cũng từng dự đoán nếu cho Phệ Hồn Trùng thời gian nhất định ở trên thế giới này, bọn chúng nhất định có thể lớn lên thành thống trị hết thảy.

Chỉ là…đây chỉ là giả thiết, Dương Khai cũng không biết thật sự áp dụng có thành công hay không. Mà từ miệng Thiên Diễn, hắn biết được loại giả thiết này thực sự đã từng xảy ra.

Mặc dù không trải qua một màn năm đó, Dương Khai gần như cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bi thương, nơi Phệ Hồn Trùng đi qua một mảnh tĩnh mịch, không có khí tức của sinh linh.

- Bọn họ quá cường đại, khắc chế với thế giới này quá rõ ràng, hơn nữa bọn họ còn có thể không ngừng cắn nuốt cường giả thần hồn để trở nên ngày càng lớn mạnh.

Thiên Diễn hít sâu một hơi tiếp tục nói:

- Cho nên lúc đó gần như tất cả cường giả đều liên hiệp lại, vì mình cũng chính là vì thế giới này, liều chết quyết chiến với Phệ Hồn Trùng kia.

Nhiệt huyết cả người Dương Khai sôi trào, mặc dù Thiên Diễn không miêu tả cảnh tượng trận chiến ấy nhưng trước mắt lão tựa hồ như xuất hiện cảnh tượng mấy chục vị cường giả Đế Tôn cảnh không sợ chết cùng thi triển thần thông, vây công Phệ Hồn Trùng.

Trận chiến ấy nhất định làm thiên địa thất sắc.

Trận chiến ấy nhất định làm nhật nguyệt vô quang.

Trận chiến ấy, chú định…bị thế nhân quên lãng.

Bởi vì sau trận chiến ấy từng cường giả biến thành từng ngọn núi trống không, chỉ có ghi lại ngôi mộ với danh tính bọn họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.