Chương trước
Chương sau
- Thượng khách ư? Chu Điển nghe vậy nhướn mày, nhìn Dĩ Tuyền, nói chế nhạo:

- Ngươi đang nói đùa sao?

Hắn cho rằng Dĩ Tuyền chỉ là thuận miệng nói, dù sao dù cách xa 50 dặm, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ thân ảnh của Dương Khai, hiểu rõ tu vi của Dương Khai, một tên tiểu tử Nhân tộc như vậy, thì có tài đức gì mà trở thành thượng khách của Dĩ Tuyền?

- Bổn tọa không có tâm tình nói chuyện đùa với ngươi! Dĩ Tuyền hừ lạnh một tiếng:

- Mau mau cút ra khỏi Thiên Yêu Cốc ta, nếu không đừng trách bổn tọa không khách sáo với ngươi!

- Xem ra người này... là ngươi không định giao ra rồi! Chu Điển sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn Dĩ Tuyền nói.

Dĩ Tuyền hừ lạnh một tiếng, không nói thêm nữa, từ từ thúc giục một thân lực lượng.

Nói đến đây, hai vị cường giả đều biết, dựa vào mồm mép là không có ích lợi gì, chỉ có ra tay mới có thể giải quyết.

Trong thiên địa hết thảy dường như trong nháy mắt này đều ngưng đọng lại, hai vị cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh ánh mắt va chạm nhau bắn ra tung tóe đốm lửa vô hình, lan tràn trong hư không.

Phần lớn cường giả Yêu tộc thấy tình thế không ổn, rối rít thi triển thân pháp tản nhanh ra bốn phía, không dám quay đầu lại.

Liêm Viêm cũng như thế, cả người hắn hóa thành một luồng sáng đỏ, thoáng cái đã lui ra ngoài mấy chục dặm.

Chiến ý vô thượng tràn ngập, đế uy kinh người phủ xuống, không gian bắt đầu rung chuyển, trên mặt đất đá vụn từ từ bay lên...

Mặc dù cách xa 50 dặm, Dương Khai cũng cảm giác cả người lạnh run, nếu không nhờ không có tấm thân máu thịt, thời khắc này chỉ sợ hắn ngay cả hít thở đều trở thành một loại hy vọng xa vời.

Bóng người chớp động, Viên Phi, Bạch Lộ hai vị cường giả Yêu tộc xuất hiện một tả một hữu bên cạnh Dương Khai, nhìn hắn khẽ gật gật đầu.

Hai người đã không còn có địch ý và bài xích, mục đích tới đây chỉ là bảo vệ cho Dương Khai mà thôi.

- Tử Ly đâu?

Dương Khai hỏi.

- Thiếu chủ đã được đưa tới địa phương an toàn rồi! Bạch Lộ nhỏ giọng đáp:

- Dương công tử không cần lo lắng!

Nàng ngay cả xưng hô với Dương đều thay đổi, hiển nhiên là vì câu nói thượng khách của Dĩ Tuyền trước đó.

Dương Khai khẽ gật gật đầu, vận hết mục lực nhìn ra hướng xa xa.

Đây là trận chiến giữa cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, nếu có thể quan sát nhìn ra được một chút, đối với hắn khẳng định có chỗ tốt cực lớn, cho nên bất kể như thế nào hắn cũng không muốn bỏ qua loại đặc sắc này.

Mà đúng lúc này, Chu Điển hành động.

Hắn tung người, từ tọa kỵ dưới thân mình phi thân vọt lên trời cao. Trên người nổ bắn ra một đoàn tia sáng, đợi cho tia sáng kia tán đi, trên tay Chu Điển bất ngờ xuất hiện một cây Phương Thiên Họa Kích. Phương Thiên Họa Kích kia dài hơn ba trượng, to bằng cánh tay người, uy thế trầm trọng, cuốn linh khí bốn phương tám hướng, hình như có năng lực quấy động thiên hạ.

Phương Thiên Họa Kích vừa ra, khí thế trên người Chu Điển kế tiếp tăng lên, năng lượng bên ngoài thân hắn giống như nước sôi sùng sục không dứt.

Đây cũng không phải là bí bảo thần hồn, chỉ là vũ khí do Chu Điển dùng lực lượng thần hồn ngưng tụ ra, chỉ là Phương Thiên Họa Kích này đi theo Chu Điển nhiều năm, được hắn dùng bí pháp tế luyện, mặc dù không phải bí bảo thần hồn, lại có nhiều diệu dụng, rất nhiều chỗ thần kỳ thậm chí không thua bất kỳ bí bảo thần hồn nào.

Cầm kích trong tay, Chu Điển cười to điên cuồng, cả người hóa thành một luồng sáng, bay tới phía Dĩ Tuyền, tiếng rống giận vang động thiên địa.

- Dĩ Tuyền, để bổn tướng quân nhìn xem, những năm này ngươi có tiến bộ hay không!

Một kích này, vừa nhẹ nhàng phiêu dật, vừa như sao băng, thế như phá vỡ thiên địa này. Mỗi một võ giả nhìn vào nó, bất kể tu vi cao thấp đều cảm thấy ánh mắt đau đớn một trận, dường như sắp bị chọc mù, cùng lúc đó, trên người lại phát lạnh.

Dương Khai hoảng hốt trong lòng.

Trong khoảng thời gian này tuy rằng hắn cũng từng nhìn thấy phong thái của mấy vị Đế Tôn tam tầng cảnh, nhưng còn thật chưa từng thấy qua cảnh tượng toàn lực ra tay của các cường giả này. Giờ khắc này hắn mới hiểu được, Đế Tôn tam tầng cảnh rốt cuộc là cường đại dường nào.

Đó là nhân vật gần như vô địch trên thế gian.

Mà đối mặt với một kích kinh thế đó, Dĩ Tuyền lại chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, ánh mắt kia khinh miệt nhìn chăm chú phía trước, phảng phất như căn bản xem thường không có coi Chu Điển vào đâu.

"Xùy xùy..."

Một trụ năng lượng to lớn mắt thường có thể thấy được, từ trên Phương Thiên Họa Kích bắn ra, biến thành hình con rồng, vang lên tiếng long ngâm, giương nanh múa vuốt chụp xuống hướng Dĩ Tuyền.

- Xem ra... Dĩ Tuyền từ tốn nói:

- Ngươi thật đã quên vết sẹo đau đớn rồi! Trận chiến 2000 năm trước, ngươi... quên mất rồi?

Dứt lời, Dĩ Tuyền bấm tay bắn ra.

Công kích nhỏ bé yếu ớt như con ruồi trâu ứng tiếng bay ra, đón đỡ năng lượng hình con rồng kia.

Giữa hai người thoạt nhìn chênh lệch không thể đo lường, tạo cho người ta có cảm giác như con kiến càng lay cổ thụ.

Thế nhưng...

Ngay khi công kích như con ruồi trâu kia đón đỡ con rồng, lại bùng phát ra ánh sáng chói mắt, tia sáng sáng rực, che phủ hết thảy thế gian, cắn nuốt con rồng to lớn kia.

Cự long gào thét liên tục, Chu Điển liên tục đổi sắc.

Dĩ Tuyền đạp chân tại chỗ, biến mất không thấy.

"Keng.." Truyền ra tiếng vang nhỏ, đợi đến lúc mọi người lấy lại tinh thần, hoảng sợ phát hiện Dĩ Tuyền đã lấn người đến trước mặt Chu Điển, cầm trong tay một thanh trường kiếm đâm vào trên thân Phương Thiên Họa Kích của Chu Điển, bắn ra đốm lửa tung tóe.

Chu Điển nhìn trường kiếm kia, mặt lộ vẻ mờ mịt.

2000 năm trước hắn đại chiến với Dĩ Tuyền, đối phương cũng không có sử dụng vũ khí như vậy, hơn nữa nhìn thanh trường kiếm này cũng không phải dùng lực lượng thần hồn ngưng tụ ra, cũng không biết rốt cuộc là bảo vật gì.

Bất quá nghi hoặc chỉ trong nháy mắt, cường giả tầng thứ này đấu chiến, bất kỳ một tia chần chờ hay do dự đều có thể vứt bỏ tánh mạng, cho nên Chu Điển rất nhanh liền thu liễm tâm thần, chấn động thân thương bức lui Dĩ Tuyền.

Cùng lúc đó, một lực lượng thần hồn tinh thuần tự nhiên bùng phát, đánh tới hướng Dĩ Tuyền. Cũng không biết hắn rốt cuộc thi triển bí thuật thần hồn tinh diệu nào.

Dĩ Tuyền sắc mặt ngưng trọng, trong cơ thể đồng dạng tràn ra lực lượng thần hồn, hóa giải bí thuật thần hồn.

Hai người đều là cường giả cấp Đế Tôn tam tầng cảnh, ngay cả thực lực có chút chênh lệch, cũng không lớn, cho nên phen này so đấu tuy rằng người bên ngoài nhìn thấy rõ ràng đơn sơ, nhưng tuyệt đối là cực kỳ hung hiểm.

Một người một yêu, tâm nguyện 2000 năm chưa hoàn thành, cuối cùng hôm nay va chạm nhau phát ra đốm lửa chói mắt.

Lúc thần hồn va chạm nhau, hào quang trên thân hai người đều chớp tắt không chừng, động tác trên tay cũng không có nhàn rỗi chút nào, trường kiếm cùng họa kích giao phong, truyền ra từng tràng tiếng vang liên tục giòn tan.

Kiếm thì đâm, hất, cắt, quấn, chặt... mềm nhẹ linh hoạt; kích thì chém, câu, chặt, bổ... uy thế cương mãnh. Hai loại thần binh, hai vị cường giả, dường như muốn khuấy động thiên địa này.

Chỉ một thoáng, chiến thành quấn lấy nhau.

Thân ảnh lần lượt thay đổi, kiếm qua kích lại, tiếng sắt thép va nhau vang động khiếp người.

Kiếm, là phức tạp mà mềm nhẹ, bóng kiếm như sao trời bắn nhanh bốn phương, khiến đối phương ứng phó không xuể.

Kích, là uy mãnh mà cứng chắc bá đạo, kích tựa như sóng biển vỗ bờ, cuốn ra uy thế vô thượng.

Bí thuật, năng lượng, thân hình tinh diệu, đan xen... hình ảnh một màn rực rỡ sáng lạn này người xem như mê như say.

Tất cả võ giả vây xem đều nhìn mắt không chớp.

Trong chiến trường thì tựa hồ thời gian đều trở nên mơ hồ không chừng, chỉ thấy một người một yêu kia khi thì động tác chậm như rùa bò, khi thì động tác lại nhanh như tia chớp, trước sau khác biệt xung đột thị giác, dường như có thể đánh sâu vào vô hình, rung chuyển tâm thần của mỗi người xem.

- Này...

Cuối cùng có cường giả Yêu tộc không thể chịu đựng được nữa, sắc mặt ảm đạm, thụt lùi vài bước, tay ôm ngực dường như bị thương gì rồi, từ từ nhắm hai mắt lại, không dám nhìn nữa.

Mà theo thời gian trôi qua, người xuất hiện tình huống như vậy càng ngày càng nhiều.

Ban đầu chỉ là võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh bị như thế, tiếp theo là lưỡng tầng cảnh, tam tầng cảnh...

Sau một nén nhang, ngay cả Đế Tôn Cảnh như Viên Phi, Bạch Lộ cũng không thể không thúc giục lực lượng bản thân, hóa giải khó chịu trong người, cưỡng ép tinh thần tiếp tục theo dõi.

Bọn họ cũng không muốn bỏ qua trận đại chiến đặc sắc có một không hai này.

Bỗng chốc, dư quang khóe mắt của Viên Phi dường như thoáng nhìn thấy thứ gì, vội vàng quay đầu nhìn lại Dương Khai.

Ngay sau đó, Viên Phi bỗng nhiên há to khóe miệng, trố mắt líu lưỡi.

Bởi vì hắn phát hiện Dương Khai lại đang mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm vào chiến trường không chớp mắt một cái, trong đôi mắt trong suốt dường như hiện ra thân ảnh của hai vị cường giả chiến đấu ngoài mấy chục dặm kia... dường như hắn hoàn toàn không có bị ảnh hưởng.

Không chỉ như thế, thỉnh thoảng hắn còn lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ.

Một màn này khiến Viên Phi kinh sợ ngây người, không khỏi lén thọc Bạch Lộ một cái.

- Làm gì vậy! Bạch Lộ đang dồn hết chú ý vào trận chiến đấu bên kia bị Viên Phi quấy rầy, tất nhiên là đầy mặt tức giận thấp giọng quát.

Viên Phi chỉ về phía bên kia chép miệng.

Bạch Lộ nghi hoặc nhìn theo, ngay sau đó cũng là mặt đầy vẻ kinh ngạc.

- Tiểu tử này... rất cổ quái! Viên Phi thấp giọng nói với Bạch Lộ.

Cường đại như hai người bọn họ, thời khắc này cũng ít nhiều đều cảm thấy khó chịu, nhiều lắm chỉ xem cuộc chiến một lát đã là cực hạn, thế mà Dương Khai thực lực yếu thua xa bọn họ lại xem bình yên như thường... sao có thể không làm cho họ để ý?

- Người đại nhân nhìn trúng, quả nhiên không tầm thường! Bạch Lộ nhẹ gật gật đầu.

Mà đang lúc hai người nhỏ giọng nói chuyện, đột nhiên có một luồng năng lượng thần hồn tinh thuần từ trong cơ thể Dương Khai tràn ra, bao phủ toàn thân hắn, mà từ trong năng lượng thần hồn kia, từ từ diễn hóa ra một loại ý vận khó hiểu nói không rõ...

Cả người Dương Khai, dường như cũng đang lặng yên không tiếng động phát sinh biến hóa thần kỳ gì đó.

- Đế ý! Viên Phi la lên thất thanh:

- Hắn lại chạm vào đế ý?

Trong chớp nhoáng này, Viên Phi rõ ràng đã nhận ra thứ gì, cả kinh kêu lên.

Bạch Lộ cũng là đôi mắt đẹp sáng rực nhìn Dương Khai, một hồi lâu mới khẽ gật gật đầu:

- Quả đúng như thế! Tuy rằng còn rất mỏng manh, nhưng đúng là đế ý không thể nghi ngờ! Chẳng lẽ hắn muốn tấn thăng đế vị ở chỗ này?

Ý nghĩ này vừa lóe ra, lập tức dọa cho Bạch Lộ nhảy dựng lên.

Trong thế giới Thần Du tấn thăng cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, mỗi một lần tấn thăng đều là cục diện sống chết thoát thai hoán cốt, sơ ý một chút chính là kết quả hồn phi phách tán: bởi vì sinh linh nơi này không có tấm thân máu thịt, không thể dựa vào uy lực của máu thịt để ngăn cản năng lượng thiên địa thanh tẩy, mà dựa vào hết thảy, chỉ có thần hồn của bản thân mà thôi, so với võ giả bên ngoài tấn thăng tự nhiên gian khổ khó khăn hơn nhiều.

Thời khắc này Dĩ Tuyền còn đang chiến đấu, nếu Dương Khai bởi vì tấn thăng mà phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ cũng không có cách nào thông báo cho Dĩ Tuyền.

Trong lúc nhất thời, Bạch Lộ không khỏi lo lắng bồn chồn.

Thế nhưng rõ ràng là nàng suy nghĩ nhiều!

Dương Khai cũng không phải là sinh linh của thế giới Thần Du, mặc dù hắn dùng linh thể thần hồn đi vào trong này, nhưng hắn còn có thân thể của mình, thời khắc này dù cảm ngộ từ trận chiến giữa hai vị cường giả mà chạm vào có chút đế ý, nhưng trước khi thân thể không có tăng lên thực lực tới trình độ nhất định, ngay cả hắn có thể để cho cường độ thần thức đột phá sánh vai với Đế Tôn Cảnh, cũng không có khả năng chân chính đạt tới trình độ đó.. - Thượng khách ư? Chu Điển nghe vậy nhướn mày, nhìn Dĩ Tuyền, nói chế nhạo:

- Ngươi đang nói đùa sao?

Hắn cho rằng Dĩ Tuyền chỉ là thuận miệng nói, dù sao dù cách xa 50 dặm, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ thân ảnh của Dương Khai, hiểu rõ tu vi của Dương Khai, một tên tiểu tử Nhân tộc như vậy, thì có tài đức gì mà trở thành thượng khách của Dĩ Tuyền?

- Bổn tọa không có tâm tình nói chuyện đùa với ngươi! Dĩ Tuyền hừ lạnh một tiếng:

- Mau mau cút ra khỏi Thiên Yêu Cốc ta, nếu không đừng trách bổn tọa không khách sáo với ngươi!

- Xem ra người này... là ngươi không định giao ra rồi! Chu Điển sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn Dĩ Tuyền nói.

Dĩ Tuyền hừ lạnh một tiếng, không nói thêm nữa, từ từ thúc giục một thân lực lượng.

Nói đến đây, hai vị cường giả đều biết, dựa vào mồm mép là không có ích lợi gì, chỉ có ra tay mới có thể giải quyết.

Trong thiên địa hết thảy dường như trong nháy mắt này đều ngưng đọng lại, hai vị cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh ánh mắt va chạm nhau bắn ra tung tóe đốm lửa vô hình, lan tràn trong hư không.

Phần lớn cường giả Yêu tộc thấy tình thế không ổn, rối rít thi triển thân pháp tản nhanh ra bốn phía, không dám quay đầu lại.

Liêm Viêm cũng như thế, cả người hắn hóa thành một luồng sáng đỏ, thoáng cái đã lui ra ngoài mấy chục dặm.

Chiến ý vô thượng tràn ngập, đế uy kinh người phủ xuống, không gian bắt đầu rung chuyển, trên mặt đất đá vụn từ từ bay lên...

Mặc dù cách xa 50 dặm, Dương Khai cũng cảm giác cả người lạnh run, nếu không nhờ không có tấm thân máu thịt, thời khắc này chỉ sợ hắn ngay cả hít thở đều trở thành một loại hy vọng xa vời.

Bóng người chớp động, Viên Phi, Bạch Lộ hai vị cường giả Yêu tộc xuất hiện một tả một hữu bên cạnh Dương Khai, nhìn hắn khẽ gật gật đầu.

Hai người đã không còn có địch ý và bài xích, mục đích tới đây chỉ là bảo vệ cho Dương Khai mà thôi.

- Tử Ly đâu?

Dương Khai hỏi.

- Thiếu chủ đã được đưa tới địa phương an toàn rồi! Bạch Lộ nhỏ giọng đáp:

- Dương công tử không cần lo lắng!

Nàng ngay cả xưng hô với Dương đều thay đổi, hiển nhiên là vì câu nói thượng khách của Dĩ Tuyền trước đó.

Dương Khai khẽ gật gật đầu, vận hết mục lực nhìn ra hướng xa xa.

Đây là trận chiến giữa cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, nếu có thể quan sát nhìn ra được một chút, đối với hắn khẳng định có chỗ tốt cực lớn, cho nên bất kể như thế nào hắn cũng không muốn bỏ qua loại đặc sắc này.

Mà đúng lúc này, Chu Điển hành động.

Hắn tung người, từ tọa kỵ dưới thân mình phi thân vọt lên trời cao. Trên người nổ bắn ra một đoàn tia sáng, đợi cho tia sáng kia tán đi, trên tay Chu Điển bất ngờ xuất hiện một cây Phương Thiên Họa Kích. Phương Thiên Họa Kích kia dài hơn ba trượng, to bằng cánh tay người, uy thế trầm trọng, cuốn linh khí bốn phương tám hướng, hình như có năng lực quấy động thiên hạ.

Phương Thiên Họa Kích vừa ra, khí thế trên người Chu Điển kế tiếp tăng lên, năng lượng bên ngoài thân hắn giống như nước sôi sùng sục không dứt.

Đây cũng không phải là bí bảo thần hồn, chỉ là vũ khí do Chu Điển dùng lực lượng thần hồn ngưng tụ ra, chỉ là Phương Thiên Họa Kích này đi theo Chu Điển nhiều năm, được hắn dùng bí pháp tế luyện, mặc dù không phải bí bảo thần hồn, lại có nhiều diệu dụng, rất nhiều chỗ thần kỳ thậm chí không thua bất kỳ bí bảo thần hồn nào.

Cầm kích trong tay, Chu Điển cười to điên cuồng, cả người hóa thành một luồng sáng, bay tới phía Dĩ Tuyền, tiếng rống giận vang động thiên địa.

- Dĩ Tuyền, để bổn tướng quân nhìn xem, những năm này ngươi có tiến bộ hay không!

Một kích này, vừa nhẹ nhàng phiêu dật, vừa như sao băng, thế như phá vỡ thiên địa này. Mỗi một võ giả nhìn vào nó, bất kể tu vi cao thấp đều cảm thấy ánh mắt đau đớn một trận, dường như sắp bị chọc mù, cùng lúc đó, trên người lại phát lạnh.

Dương Khai hoảng hốt trong lòng.

Trong khoảng thời gian này tuy rằng hắn cũng từng nhìn thấy phong thái của mấy vị Đế Tôn tam tầng cảnh, nhưng còn thật chưa từng thấy qua cảnh tượng toàn lực ra tay của các cường giả này. Giờ khắc này hắn mới hiểu được, Đế Tôn tam tầng cảnh rốt cuộc là cường đại dường nào.

Đó là nhân vật gần như vô địch trên thế gian.

Mà đối mặt với một kích kinh thế đó, Dĩ Tuyền lại chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, ánh mắt kia khinh miệt nhìn chăm chú phía trước, phảng phất như căn bản xem thường không có coi Chu Điển vào đâu.

"Xùy xùy..."

Một trụ năng lượng to lớn mắt thường có thể thấy được, từ trên Phương Thiên Họa Kích bắn ra, biến thành hình con rồng, vang lên tiếng long ngâm, giương nanh múa vuốt chụp xuống hướng Dĩ Tuyền.

- Xem ra... Dĩ Tuyền từ tốn nói:

- Ngươi thật đã quên vết sẹo đau đớn rồi! Trận chiến 2000 năm trước, ngươi... quên mất rồi?

Dứt lời, Dĩ Tuyền bấm tay bắn ra.

Công kích nhỏ bé yếu ớt như con ruồi trâu ứng tiếng bay ra, đón đỡ năng lượng hình con rồng kia.

Giữa hai người thoạt nhìn chênh lệch không thể đo lường, tạo cho người ta có cảm giác như con kiến càng lay cổ thụ.

Thế nhưng...

Ngay khi công kích như con ruồi trâu kia đón đỡ con rồng, lại bùng phát ra ánh sáng chói mắt, tia sáng sáng rực, che phủ hết thảy thế gian, cắn nuốt con rồng to lớn kia.

Cự long gào thét liên tục, Chu Điển liên tục đổi sắc.

Dĩ Tuyền đạp chân tại chỗ, biến mất không thấy.

"Keng.." Truyền ra tiếng vang nhỏ, đợi đến lúc mọi người lấy lại tinh thần, hoảng sợ phát hiện Dĩ Tuyền đã lấn người đến trước mặt Chu Điển, cầm trong tay một thanh trường kiếm đâm vào trên thân Phương Thiên Họa Kích của Chu Điển, bắn ra đốm lửa tung tóe.

Chu Điển nhìn trường kiếm kia, mặt lộ vẻ mờ mịt.

2000 năm trước hắn đại chiến với Dĩ Tuyền, đối phương cũng không có sử dụng vũ khí như vậy, hơn nữa nhìn thanh trường kiếm này cũng không phải dùng lực lượng thần hồn ngưng tụ ra, cũng không biết rốt cuộc là bảo vật gì.

Bất quá nghi hoặc chỉ trong nháy mắt, cường giả tầng thứ này đấu chiến, bất kỳ một tia chần chờ hay do dự đều có thể vứt bỏ tánh mạng, cho nên Chu Điển rất nhanh liền thu liễm tâm thần, chấn động thân thương bức lui Dĩ Tuyền.

Cùng lúc đó, một lực lượng thần hồn tinh thuần tự nhiên bùng phát, đánh tới hướng Dĩ Tuyền. Cũng không biết hắn rốt cuộc thi triển bí thuật thần hồn tinh diệu nào.

Dĩ Tuyền sắc mặt ngưng trọng, trong cơ thể đồng dạng tràn ra lực lượng thần hồn, hóa giải bí thuật thần hồn.

Hai người đều là cường giả cấp Đế Tôn tam tầng cảnh, ngay cả thực lực có chút chênh lệch, cũng không lớn, cho nên phen này so đấu tuy rằng người bên ngoài nhìn thấy rõ ràng đơn sơ, nhưng tuyệt đối là cực kỳ hung hiểm.

Một người một yêu, tâm nguyện 2000 năm chưa hoàn thành, cuối cùng hôm nay va chạm nhau phát ra đốm lửa chói mắt.

Lúc thần hồn va chạm nhau, hào quang trên thân hai người đều chớp tắt không chừng, động tác trên tay cũng không có nhàn rỗi chút nào, trường kiếm cùng họa kích giao phong, truyền ra từng tràng tiếng vang liên tục giòn tan.

Kiếm thì đâm, hất, cắt, quấn, chặt... mềm nhẹ linh hoạt; kích thì chém, câu, chặt, bổ... uy thế cương mãnh. Hai loại thần binh, hai vị cường giả, dường như muốn khuấy động thiên địa này.

Chỉ một thoáng, chiến thành quấn lấy nhau.

Thân ảnh lần lượt thay đổi, kiếm qua kích lại, tiếng sắt thép va nhau vang động khiếp người.

Kiếm, là phức tạp mà mềm nhẹ, bóng kiếm như sao trời bắn nhanh bốn phương, khiến đối phương ứng phó không xuể.

Kích, là uy mãnh mà cứng chắc bá đạo, kích tựa như sóng biển vỗ bờ, cuốn ra uy thế vô thượng.

Bí thuật, năng lượng, thân hình tinh diệu, đan xen... hình ảnh một màn rực rỡ sáng lạn này người xem như mê như say.

Tất cả võ giả vây xem đều nhìn mắt không chớp.

Trong chiến trường thì tựa hồ thời gian đều trở nên mơ hồ không chừng, chỉ thấy một người một yêu kia khi thì động tác chậm như rùa bò, khi thì động tác lại nhanh như tia chớp, trước sau khác biệt xung đột thị giác, dường như có thể đánh sâu vào vô hình, rung chuyển tâm thần của mỗi người xem.

- Này...

Cuối cùng có cường giả Yêu tộc không thể chịu đựng được nữa, sắc mặt ảm đạm, thụt lùi vài bước, tay ôm ngực dường như bị thương gì rồi, từ từ nhắm hai mắt lại, không dám nhìn nữa.

Mà theo thời gian trôi qua, người xuất hiện tình huống như vậy càng ngày càng nhiều.

Ban đầu chỉ là võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh bị như thế, tiếp theo là lưỡng tầng cảnh, tam tầng cảnh...

Sau một nén nhang, ngay cả Đế Tôn Cảnh như Viên Phi, Bạch Lộ cũng không thể không thúc giục lực lượng bản thân, hóa giải khó chịu trong người, cưỡng ép tinh thần tiếp tục theo dõi.

Bọn họ cũng không muốn bỏ qua trận đại chiến đặc sắc có một không hai này.

Bỗng chốc, dư quang khóe mắt của Viên Phi dường như thoáng nhìn thấy thứ gì, vội vàng quay đầu nhìn lại Dương Khai.

Ngay sau đó, Viên Phi bỗng nhiên há to khóe miệng, trố mắt líu lưỡi.

Bởi vì hắn phát hiện Dương Khai lại đang mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm vào chiến trường không chớp mắt một cái, trong đôi mắt trong suốt dường như hiện ra thân ảnh của hai vị cường giả chiến đấu ngoài mấy chục dặm kia... dường như hắn hoàn toàn không có bị ảnh hưởng.

Không chỉ như thế, thỉnh thoảng hắn còn lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ.

Một màn này khiến Viên Phi kinh sợ ngây người, không khỏi lén thọc Bạch Lộ một cái.

- Làm gì vậy! Bạch Lộ đang dồn hết chú ý vào trận chiến đấu bên kia bị Viên Phi quấy rầy, tất nhiên là đầy mặt tức giận thấp giọng quát.

Viên Phi chỉ về phía bên kia chép miệng.

Bạch Lộ nghi hoặc nhìn theo, ngay sau đó cũng là mặt đầy vẻ kinh ngạc.

- Tiểu tử này... rất cổ quái! Viên Phi thấp giọng nói với Bạch Lộ.

Cường đại như hai người bọn họ, thời khắc này cũng ít nhiều đều cảm thấy khó chịu, nhiều lắm chỉ xem cuộc chiến một lát đã là cực hạn, thế mà Dương Khai thực lực yếu thua xa bọn họ lại xem bình yên như thường... sao có thể không làm cho họ để ý?

- Người đại nhân nhìn trúng, quả nhiên không tầm thường! Bạch Lộ nhẹ gật gật đầu.

Mà đang lúc hai người nhỏ giọng nói chuyện, đột nhiên có một luồng năng lượng thần hồn tinh thuần từ trong cơ thể Dương Khai tràn ra, bao phủ toàn thân hắn, mà từ trong năng lượng thần hồn kia, từ từ diễn hóa ra một loại ý vận khó hiểu nói không rõ...

Cả người Dương Khai, dường như cũng đang lặng yên không tiếng động phát sinh biến hóa thần kỳ gì đó.

- Đế ý! Viên Phi la lên thất thanh:

- Hắn lại chạm vào đế ý?

Trong chớp nhoáng này, Viên Phi rõ ràng đã nhận ra thứ gì, cả kinh kêu lên.

Bạch Lộ cũng là đôi mắt đẹp sáng rực nhìn Dương Khai, một hồi lâu mới khẽ gật gật đầu:

- Quả đúng như thế! Tuy rằng còn rất mỏng manh, nhưng đúng là đế ý không thể nghi ngờ! Chẳng lẽ hắn muốn tấn thăng đế vị ở chỗ này?

Ý nghĩ này vừa lóe ra, lập tức dọa cho Bạch Lộ nhảy dựng lên.

Trong thế giới Thần Du tấn thăng cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, mỗi một lần tấn thăng đều là cục diện sống chết thoát thai hoán cốt, sơ ý một chút chính là kết quả hồn phi phách tán: bởi vì sinh linh nơi này không có tấm thân máu thịt, không thể dựa vào uy lực của máu thịt để ngăn cản năng lượng thiên địa thanh tẩy, mà dựa vào hết thảy, chỉ có thần hồn của bản thân mà thôi, so với võ giả bên ngoài tấn thăng tự nhiên gian khổ khó khăn hơn nhiều.

Thời khắc này Dĩ Tuyền còn đang chiến đấu, nếu Dương Khai bởi vì tấn thăng mà phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ cũng không có cách nào thông báo cho Dĩ Tuyền.

Trong lúc nhất thời, Bạch Lộ không khỏi lo lắng bồn chồn.

Thế nhưng rõ ràng là nàng suy nghĩ nhiều!

Dương Khai cũng không phải là sinh linh của thế giới Thần Du, mặc dù hắn dùng linh thể thần hồn đi vào trong này, nhưng hắn còn có thân thể của mình, thời khắc này dù cảm ngộ từ trận chiến giữa hai vị cường giả mà chạm vào có chút đế ý, nhưng trước khi thân thể không có tăng lên thực lực tới trình độ nhất định, ngay cả hắn có thể để cho cường độ thần thức đột phá sánh vai với Đế Tôn Cảnh, cũng không có khả năng chân chính đạt tới trình độ đó..

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.