Chương trước
Chương sau
Hiển nhiên là Cùng Kỳ nhìn ra gì đó trên người Trương Nhược Tích mà Dương Khai không biết...

Còn có Không Linh Ngọc Bích, vì sao lại có phản ứng với riêng Trương Nhược Tích? Trên ngọc bích có hình ảnh lóe lên là gì?

Chỉ là Trương Nhược Tích không hiểu chuyện về mình, cho nên Dương Khai muốn hỏi rõ cũng không được.

Một người toàn thân là bí mật, thậm chí làm Cùng Kỳ cũng ra tay giúp, làm sao bình thường được?

Hiện tại Dương Khai chỉ mong nàng có thể mau chóng trưởng thành, nói không chừng đợi thực lực của nàng mạnh lên, có thể tự nhiên hiểu được huyền bí của mình.

Trương Nhược Tích đang tu luyện, Dương Khai không quấy rầy nàng, người lóe lên đến thẳng lầu các của Hoa Thanh Ti.

Lúc hắn xuất hiện, không có động tĩnh, nhưng mà Hoa Thanh Ti lại cảm giác được, nhíu mày, mở mắt ra không khỏi bực tức liếc Dương Khai:

- Lúc đến hô một tiếng, hù chết người đó.

- Ta không biết lá gan của cô nhỏ như vậy. Dương Khai mỉm cười.

- Tứ Quý Chi Địa... đã đóng rồi chứ? Hoa Thanh Ti hỏi.

- Phải. Dương Khai gật đầu.

- Thu hoạch thế nào?

- Qua loa tàm tạm.

Hoa Thanh Ti không khỏi bĩu môi:

- Vừa nhìn là biết nói không thật lòng, có phải lấy được thứ gì tốt?

Dương Khai cười nói:

- Có một chút.

Nói rồi, hắn lấy ra một viên linh đan tròn vo, trắng tinh, cầm giữa 2 ngón tay.

- Đây là... Ánh mắt Hoa Thanh Ti nhíu lại, nhìn chằm chằm vào linh đan, toát ra mờ mịt.

Tuy rằng nàng không nhận ra linh đan này là gì, có ích gì, nhưng bản năng cảm thấy thứ này không phải nhỏ, có thể là vật quý hiếm gì.

- Hay là? Khóe miệng Dương Khai cong lên, hỏi.

- Căn cứ quan hệ hiện tại giữa hai ta, còn điều kiện quyết định là ngươi có thể dồn ta vào chỗ chết, hơn nữa màu sắc, mùi hương linh đan này, hẳn không phải độc đan hay đan dược bất lợi với ta, bởi vì ngươi không cần thiết phải làm thế, nói vậy, linh đan này có tác dụng lớn với ta? Hoa Thanh Ti không trả lời ngay câu hỏi của Dương Khai, mà lại tập trung phân tích.

- Ta đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chỉ cách Đế Tôn Cảnh một bước xa, trên đời này linh đan có tác dụng với ta cũng không nhiều, hơn nữa... Ta chưa thấy cũng chưa nghe qua loại linh đan trong tay ngươi...

Nói rồi, ánh mắt Hoa Thanh Ti dần sáng lên:

- Vậy giải thích duy nhất, linh đan này chính là vật tồn tại trong truyền thuyết... Nàng lập tức nóng nảy hô lên:

- Ta muốn, ta muốn, mau cho ta!

Dương Khai không lập tức đưa cho nàng, mà lại cười cợt, miệng chậc chậc:

- Một nữ nhân nói ra những lời này, có ổn không vậy?

- Ngươi chết đi thì hơn! Hoa Thanh Ti bị đùa giỡn đỏ mặt, cắn răng nghiến lợi trừng Dương Khai:

- Ngươi có cho hay không.

Dương Khai mỉm cười, cũng không đùa giỡn nàng nữa, trực tiếp ném linh đan sang.

Hoa Thanh Ti mừng rỡ đón lấy, đầu tiên là quan sát kỹ càng, nhưng không nhìn ra cái gì, lại để gần ngửi thử, còn thè lưỡi liếm một chút...

- Có cần vậy không... Dương Khai mặt đầy chỉ đen.

- Trực tiếp ăn không được sao?

- Rốt cuộc đây là linh đan gì? Hoa Thanh Ti ngẩng đầu hỏi.

- Thái Diệu đan!

Vừa nghe, Hoa Thanh Ti giật mình, ánh mắt run rẩy dữ dội, tràn đầy không tin nổi trừng Dương Khai.

- Cô biết? Dương Khai có phần bất ngờ nhìn nàng.

Dù sao khi còn ở trong Tứ Quý Chi Địa, có rất nhiều võ giả không biết Thái Diệu Bảo Liên và Thái Diệu đan, vẫn là nhờ Lam Huân giới thiệu, mới làm mọi người ý thức được nó quý giá thế nào.

Nhưng mà thần thái của Hoa Thanh Ti, vừa nhìn là biết hàng.

- Ta làm sao không biết...

Hoa Thanh Ti như đương nhiên đáp, giọng rung động.

- Đây là đại danh đỉnh đỉnh... Thái Diệu đan đó, nói không chừng ngàn năm vạn năm cũng chưa chắc xuất hiện một viên Thái Diệu đan!

Nàng nói vậy cũng không phải khuếch đại.

Tuy rằng cách một thời gian là có khả năng xuất hiện Thái Diệu Bảo Liên một lần, nhưng mà Thái Diệu đan lại vô cùng khó kiếm, bởi vì Thái Diệu Bảo Liên trưởng thành trong vòng 3 canh giờ mà không dùng hay luyện chế thành đan, dược lực sẽ tiêu tan hết.

Thái Diệu đan muốn sinh ra, phải có 2 điều kiện.

Thái Diệu Bảo Liên xuất thế!

Cùng lúc Thái Diệu Bảo Liên xuất thế, phải có luyện đan sư tay nghề thuần thục ở gần đó!

Hai điều kiện đồng thời đạt tới, gần như hàng trăm ngàn năm khó có một lần, dù đạt tới, còn cần luyện đan sư phát huy bình thường hay vượt trội, bằng không luyện chế thất bại thì cái gì cũng không có.

Trong lịch sử không phải chưa từng xảy ra chuyện như thế, luyện đan sư đang luyện chế Thái Diệu đan, áp lực quá lớn, kết quả luyện chế thất bại, đan hủy nổ lò.

Bởi vậy có thể thấy, Thái Diệu đan quý giá khó có cỡ nào.

- Quả nhiên là biết hàng. Dương Khai mỉm cười.

- Ngươi lấy đâu ra, trong Tuế Nguyệt Thần Điện có thứ này? Hoa Thanh Ti vẫn khiếp sợ vô cùng, thật lâu không thể bình ổn được.

- Tự mình luyện. Dương Khai đáp.

- Ngươi còn là luyện đan sư? Sắc mặt Hoa Thanh Ti trở nên cổ quái.

- Không được sao? Dương Khai không hài lòng, thúc giục:

- Cô còn cầm làm gì, ăn đi, bây giờ cô là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, dùng nó, nói không chừng chưa bao lâu sau sẽ thăng cấp Đế vị.

- Thật cho ta cái này? Tuy rằng Hoa Thanh Ti hỏi vậy, nhưng tay nàng lại nắm chặt Thái Diệu đan.

- Không cho cô thì lấy ra làm gì? Dương Khai bị nàng chọc cười, nghĩ lại, giải thích:

- Nói thế này, tuy rằng dưới tình huống bất đắc dĩ, cô giao ra dấu ấn thần hồn, ký kết quan hệ mà cô không hài lòng, nhưng có phần ràng buộc này, ta sẽ không sợ cô phản bội ta, hay là bại lộ bí mật của ta. Hơn nữa, thực lực của cô càng mạnh, có tác dụng càng lớn với ta, ta cũng mong cô có thể sớm thăng cấp Đế Tôn Cảnh, đến lúc đó dẫn theo cô đi khắp thế gian, chướng mắt ai thì thả cô ra cắn hắn.

- Ta là chó ư... Ban đầu Hoa Thanh Ti nghe còn toát ra cảm động, nhưng càng nghe càng không đúng, thoáng cái sắc mặt lạnh xuống, đông thành sương lạnh.

- Bớt nói nhảm, mau dùng đi! Dương Khai hừ lạnh.

- Ta coi như hiểu được! Hoa Thanh Ti liếc hắn, cười lạnh không thôi:

- Người như ngươi, miệng cứng ruột mềm, muốn tốt với người ta mà lại còn ngượng ngùng, sợ biểu hiện quá mức làm lung lay địa vị chủ đạo của mình, cố tình ngoài miệng còn nói ác độc vô tình như thế.

- Cô có tin ta lột sạch ném cô ra ngoài?

Dương Khai hung tợn uy hiếp, có chút ngượng quá hóa giận.

- Tới đây! Hoa Thanh Ti hơi đỏ mặt, nhưng không yếu thế ưỡn ngực ra, khiêu khích Dương Khai:

- Ngươi thật dám làm vậy, đến lúc đó ta đi khắp thế giới rêu rao lão nương là nữ nhân của ngươi, xem trên đầu ngươi có bao nhiêu cái sừng!

- Độc ác như vậy? Dương Khai cả kinh hoảng sợ.

- Hừm hừm!

Hoa Thanh Ti cười lạnh không thôi:

- Sợ thì ngoan ngoãn kêu tỷ tỷ, có khi ta đại từ đại bi bỏ qua cho ngươi!

- Coi như cô lợi hại! Dương Khai mắng một tiếng, cắn răng, người lóe lên rời khỏi Tiểu Huyền Giới.

Còn lôi thôi với nữ nhân điên này, hắn sợ mình ăn không tiêu.

- Đừng đi mà, ta còn chưa nói hết mà! Hoa Thanh Ti vội hô, nhưng nào còn đáp lại.

Hồi lâu sau, nàng mím môi đỏ, nhìn vào Thái Diệu đan trong tay, lầm bầm:

- Như vậy, xem ra nếu lúc đó ta không nhìn thấy những bí mật của hắn, sẽ không lưu lạc đến nước này... Nhưng nếu không lưu lạc đến đây, sẽ không nhận được Thái Diệu đan này, thật là phúc họa đi chung mà. Thôi! Vì một viên linh đan này, bị hắn nhốt trăm năm thì có sao?

Nói rồi, nàng lại mỉm cười.

Hiện tại dù nàng là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng lại không có một chút lòng tin vào thăng cấp Đế vị, tu vi của nàng toàn là dựa vào ổn định cùng thời gian tích lũy, từ từ tăng lên.

Nhưng làm sao đột phá giới hạn này, nhìn tới huyền bí Đế Tôn Cảnh, nàng vẫn mãi không nắm được ảo diệu. Lúc ở Tinh Thần Cung, nàng cũng từng tìm cơ hội hỏi những cường giả trong cung, nhưng không ai cho nàng câu trả lời vừa ý, không ai có thể chỉ dẫn con đường sáng cho nàng.

Nàng thầm nghĩ, đời này nếu không có cơ duyên đặc thù gì, sẽ không thể chạm tới huyền bí Đế Tôn Cảnh.

Mà hiện tại, phần cơ duyên ngàn năm một thuở này, bỗng nhiên bày ra trước mặt nàng.

Trong lòng Hoa Thanh Ti làm sao không kích động?

Sở dĩ nàng biết Thái Diệu đan, chính vì thăng cấp Đế vị xa xôi vô vọng, cố ý đi tra xét điển tịch Tinh Thần Cung, muốn biết thiên hạ này có linh đan diệu dược gì giúp được cho mình.

Mà tất cả điển tịch, đều ghi lại ba chữ Thái Diệu đan!

Trong điển tịch có nói, đây là linh đan đi thẳng Đế vị, chỉ cần tư chất không quá kém, ngộ tính không quá thấp, sau khi dùng, chỉ cần thời gian là có thể thăng cấp Đế Tôn Cảnh.

Mà tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh, có ai không đủ tư chất? Chỉ là cần thời gian dài ngắn mà thôi.

Người như Hạ Sanh Vô Thường, sau khi dùng thì có lẽ chỉ cần 5 năm, thậm chí 3 năm là thăng cấp Đế vị, tư chất kém chút thì 10 năm, 20 năm... ngay cả trăm năm thì có sao?

Chỉ cần thăng cấp Đế Tôn Cảnh, chờ đợi bao nhiêu thời gian cũng đáng giá.

Nó chính là một phần lễ vật bằng trời.

Hoa Thanh Ti tự ngẫm quan hệ giữa nàng và Dương Khai chỉ là vì dấu ấn thần hồn chủ tớ cưỡng chế mà thôi, nhưng không ngờ đối phương lại chịu tặng cho mình một viên linh đan như thế.

Người này hào phóng rộng rãi, thật quá dự liệu của nàng.

Trầm tư một hồi, Hoa Thanh Ti không do dự nữa, trực tiếp nuốt lấy Thái Diệu đan.

Nàng đã biết Thái Diệu đan, tự nhiên cũng hiểu vật này phải dùng càng sớm càng tốt.

Linh đan vào bụng, nàng lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển huyền công hóa giải dược hiệu.

Đồng thời, trong sương phòng cung điện Phi Yến Phong, Dương Khai chật vật hiện thân, miệng thì hùng hổ, nhưng thật ra lại bực mình.

Luyện chế một lò Thái Diệu đan, không phải chỉ thành 4 viên như hắn nói với người ngoài, mà là 5 viên!

Khi đan kiếp tới, Lưu Viêm cuốn theo Thái Diệu đan trốn vào Tiểu Huyền Giới, đã mang theo tất cả linh đan. Sau đan kiếp, thừa lúc mọi người chưa hồi thần, Dương Khai lại lén lút thả về 4 viên, mọi chuyện thần quỷ không hay không biết.

  Hiển nhiên là Cùng Kỳ nhìn ra gì đó trên người Trương Nhược Tích mà Dương Khai không biết...

Còn có Không Linh Ngọc Bích, vì sao lại có phản ứng với riêng Trương Nhược Tích? Trên ngọc bích có hình ảnh lóe lên là gì?

Chỉ là Trương Nhược Tích không hiểu chuyện về mình, cho nên Dương Khai muốn hỏi rõ cũng không được.

Một người toàn thân là bí mật, thậm chí làm Cùng Kỳ cũng ra tay giúp, làm sao bình thường được?

Hiện tại Dương Khai chỉ mong nàng có thể mau chóng trưởng thành, nói không chừng đợi thực lực của nàng mạnh lên, có thể tự nhiên hiểu được huyền bí của mình.

Trương Nhược Tích đang tu luyện, Dương Khai không quấy rầy nàng, người lóe lên đến thẳng lầu các của Hoa Thanh Ti.

Lúc hắn xuất hiện, không có động tĩnh, nhưng mà Hoa Thanh Ti lại cảm giác được, nhíu mày, mở mắt ra không khỏi bực tức liếc Dương Khai:

- Lúc đến hô một tiếng, hù chết người đó.

- Ta không biết lá gan của cô nhỏ như vậy. Dương Khai mỉm cười.

- Tứ Quý Chi Địa... đã đóng rồi chứ? Hoa Thanh Ti hỏi.

- Phải. Dương Khai gật đầu.

- Thu hoạch thế nào?

- Qua loa tàm tạm.

Hoa Thanh Ti không khỏi bĩu môi:

- Vừa nhìn là biết nói không thật lòng, có phải lấy được thứ gì tốt?

Dương Khai cười nói:

- Có một chút.

Nói rồi, hắn lấy ra một viên linh đan tròn vo, trắng tinh, cầm giữa 2 ngón tay.

- Đây là... Ánh mắt Hoa Thanh Ti nhíu lại, nhìn chằm chằm vào linh đan, toát ra mờ mịt.

Tuy rằng nàng không nhận ra linh đan này là gì, có ích gì, nhưng bản năng cảm thấy thứ này không phải nhỏ, có thể là vật quý hiếm gì.

- Hay là? Khóe miệng Dương Khai cong lên, hỏi.

- Căn cứ quan hệ hiện tại giữa hai ta, còn điều kiện quyết định là ngươi có thể dồn ta vào chỗ chết, hơn nữa màu sắc, mùi hương linh đan này, hẳn không phải độc đan hay đan dược bất lợi với ta, bởi vì ngươi không cần thiết phải làm thế, nói vậy, linh đan này có tác dụng lớn với ta? Hoa Thanh Ti không trả lời ngay câu hỏi của Dương Khai, mà lại tập trung phân tích.

- Ta đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chỉ cách Đế Tôn Cảnh một bước xa, trên đời này linh đan có tác dụng với ta cũng không nhiều, hơn nữa... Ta chưa thấy cũng chưa nghe qua loại linh đan trong tay ngươi...

Nói rồi, ánh mắt Hoa Thanh Ti dần sáng lên:

- Vậy giải thích duy nhất, linh đan này chính là vật tồn tại trong truyền thuyết... Nàng lập tức nóng nảy hô lên:

- Ta muốn, ta muốn, mau cho ta!

Dương Khai không lập tức đưa cho nàng, mà lại cười cợt, miệng chậc chậc:

- Một nữ nhân nói ra những lời này, có ổn không vậy?

- Ngươi chết đi thì hơn! Hoa Thanh Ti bị đùa giỡn đỏ mặt, cắn răng nghiến lợi trừng Dương Khai:

- Ngươi có cho hay không.

Dương Khai mỉm cười, cũng không đùa giỡn nàng nữa, trực tiếp ném linh đan sang.

Hoa Thanh Ti mừng rỡ đón lấy, đầu tiên là quan sát kỹ càng, nhưng không nhìn ra cái gì, lại để gần ngửi thử, còn thè lưỡi liếm một chút...

- Có cần vậy không... Dương Khai mặt đầy chỉ đen.

- Trực tiếp ăn không được sao?

- Rốt cuộc đây là linh đan gì? Hoa Thanh Ti ngẩng đầu hỏi.

- Thái Diệu đan!

Vừa nghe, Hoa Thanh Ti giật mình, ánh mắt run rẩy dữ dội, tràn đầy không tin nổi trừng Dương Khai.

- Cô biết? Dương Khai có phần bất ngờ nhìn nàng.

Dù sao khi còn ở trong Tứ Quý Chi Địa, có rất nhiều võ giả không biết Thái Diệu Bảo Liên và Thái Diệu đan, vẫn là nhờ Lam Huân giới thiệu, mới làm mọi người ý thức được nó quý giá thế nào.

Nhưng mà thần thái của Hoa Thanh Ti, vừa nhìn là biết hàng.

- Ta làm sao không biết...

Hoa Thanh Ti như đương nhiên đáp, giọng rung động.

- Đây là đại danh đỉnh đỉnh... Thái Diệu đan đó, nói không chừng ngàn năm vạn năm cũng chưa chắc xuất hiện một viên Thái Diệu đan!

Nàng nói vậy cũng không phải khuếch đại.

Tuy rằng cách một thời gian là có khả năng xuất hiện Thái Diệu Bảo Liên một lần, nhưng mà Thái Diệu đan lại vô cùng khó kiếm, bởi vì Thái Diệu Bảo Liên trưởng thành trong vòng 3 canh giờ mà không dùng hay luyện chế thành đan, dược lực sẽ tiêu tan hết.

Thái Diệu đan muốn sinh ra, phải có 2 điều kiện.

Thái Diệu Bảo Liên xuất thế!

Cùng lúc Thái Diệu Bảo Liên xuất thế, phải có luyện đan sư tay nghề thuần thục ở gần đó!

Hai điều kiện đồng thời đạt tới, gần như hàng trăm ngàn năm khó có một lần, dù đạt tới, còn cần luyện đan sư phát huy bình thường hay vượt trội, bằng không luyện chế thất bại thì cái gì cũng không có.

Trong lịch sử không phải chưa từng xảy ra chuyện như thế, luyện đan sư đang luyện chế Thái Diệu đan, áp lực quá lớn, kết quả luyện chế thất bại, đan hủy nổ lò.

Bởi vậy có thể thấy, Thái Diệu đan quý giá khó có cỡ nào.

- Quả nhiên là biết hàng. Dương Khai mỉm cười.

- Ngươi lấy đâu ra, trong Tuế Nguyệt Thần Điện có thứ này? Hoa Thanh Ti vẫn khiếp sợ vô cùng, thật lâu không thể bình ổn được.

- Tự mình luyện. Dương Khai đáp.

- Ngươi còn là luyện đan sư? Sắc mặt Hoa Thanh Ti trở nên cổ quái.

- Không được sao? Dương Khai không hài lòng, thúc giục:

- Cô còn cầm làm gì, ăn đi, bây giờ cô là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, dùng nó, nói không chừng chưa bao lâu sau sẽ thăng cấp Đế vị.

- Thật cho ta cái này? Tuy rằng Hoa Thanh Ti hỏi vậy, nhưng tay nàng lại nắm chặt Thái Diệu đan.

- Không cho cô thì lấy ra làm gì? Dương Khai bị nàng chọc cười, nghĩ lại, giải thích:

- Nói thế này, tuy rằng dưới tình huống bất đắc dĩ, cô giao ra dấu ấn thần hồn, ký kết quan hệ mà cô không hài lòng, nhưng có phần ràng buộc này, ta sẽ không sợ cô phản bội ta, hay là bại lộ bí mật của ta. Hơn nữa, thực lực của cô càng mạnh, có tác dụng càng lớn với ta, ta cũng mong cô có thể sớm thăng cấp Đế Tôn Cảnh, đến lúc đó dẫn theo cô đi khắp thế gian, chướng mắt ai thì thả cô ra cắn hắn.

- Ta là chó ư... Ban đầu Hoa Thanh Ti nghe còn toát ra cảm động, nhưng càng nghe càng không đúng, thoáng cái sắc mặt lạnh xuống, đông thành sương lạnh.

- Bớt nói nhảm, mau dùng đi! Dương Khai hừ lạnh.

- Ta coi như hiểu được! Hoa Thanh Ti liếc hắn, cười lạnh không thôi:

- Người như ngươi, miệng cứng ruột mềm, muốn tốt với người ta mà lại còn ngượng ngùng, sợ biểu hiện quá mức làm lung lay địa vị chủ đạo của mình, cố tình ngoài miệng còn nói ác độc vô tình như thế.

- Cô có tin ta lột sạch ném cô ra ngoài?

Dương Khai hung tợn uy hiếp, có chút ngượng quá hóa giận.

- Tới đây! Hoa Thanh Ti hơi đỏ mặt, nhưng không yếu thế ưỡn ngực ra, khiêu khích Dương Khai:

- Ngươi thật dám làm vậy, đến lúc đó ta đi khắp thế giới rêu rao lão nương là nữ nhân của ngươi, xem trên đầu ngươi có bao nhiêu cái sừng!

- Độc ác như vậy? Dương Khai cả kinh hoảng sợ.

- Hừm hừm!

Hoa Thanh Ti cười lạnh không thôi:

- Sợ thì ngoan ngoãn kêu tỷ tỷ, có khi ta đại từ đại bi bỏ qua cho ngươi!

- Coi như cô lợi hại! Dương Khai mắng một tiếng, cắn răng, người lóe lên rời khỏi Tiểu Huyền Giới.

Còn lôi thôi với nữ nhân điên này, hắn sợ mình ăn không tiêu.

- Đừng đi mà, ta còn chưa nói hết mà! Hoa Thanh Ti vội hô, nhưng nào còn đáp lại.

Hồi lâu sau, nàng mím môi đỏ, nhìn vào Thái Diệu đan trong tay, lầm bầm:

- Như vậy, xem ra nếu lúc đó ta không nhìn thấy những bí mật của hắn, sẽ không lưu lạc đến nước này... Nhưng nếu không lưu lạc đến đây, sẽ không nhận được Thái Diệu đan này, thật là phúc họa đi chung mà. Thôi! Vì một viên linh đan này, bị hắn nhốt trăm năm thì có sao?

Nói rồi, nàng lại mỉm cười.

Hiện tại dù nàng là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng lại không có một chút lòng tin vào thăng cấp Đế vị, tu vi của nàng toàn là dựa vào ổn định cùng thời gian tích lũy, từ từ tăng lên.

Nhưng làm sao đột phá giới hạn này, nhìn tới huyền bí Đế Tôn Cảnh, nàng vẫn mãi không nắm được ảo diệu. Lúc ở Tinh Thần Cung, nàng cũng từng tìm cơ hội hỏi những cường giả trong cung, nhưng không ai cho nàng câu trả lời vừa ý, không ai có thể chỉ dẫn con đường sáng cho nàng.

Nàng thầm nghĩ, đời này nếu không có cơ duyên đặc thù gì, sẽ không thể chạm tới huyền bí Đế Tôn Cảnh.

Mà hiện tại, phần cơ duyên ngàn năm một thuở này, bỗng nhiên bày ra trước mặt nàng.

Trong lòng Hoa Thanh Ti làm sao không kích động?

Sở dĩ nàng biết Thái Diệu đan, chính vì thăng cấp Đế vị xa xôi vô vọng, cố ý đi tra xét điển tịch Tinh Thần Cung, muốn biết thiên hạ này có linh đan diệu dược gì giúp được cho mình.

Mà tất cả điển tịch, đều ghi lại ba chữ Thái Diệu đan!

Trong điển tịch có nói, đây là linh đan đi thẳng Đế vị, chỉ cần tư chất không quá kém, ngộ tính không quá thấp, sau khi dùng, chỉ cần thời gian là có thể thăng cấp Đế Tôn Cảnh.

Mà tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh, có ai không đủ tư chất? Chỉ là cần thời gian dài ngắn mà thôi.

Người như Hạ Sanh Vô Thường, sau khi dùng thì có lẽ chỉ cần 5 năm, thậm chí 3 năm là thăng cấp Đế vị, tư chất kém chút thì 10 năm, 20 năm... ngay cả trăm năm thì có sao?

Chỉ cần thăng cấp Đế Tôn Cảnh, chờ đợi bao nhiêu thời gian cũng đáng giá.

Nó chính là một phần lễ vật bằng trời.

Hoa Thanh Ti tự ngẫm quan hệ giữa nàng và Dương Khai chỉ là vì dấu ấn thần hồn chủ tớ cưỡng chế mà thôi, nhưng không ngờ đối phương lại chịu tặng cho mình một viên linh đan như thế.

Người này hào phóng rộng rãi, thật quá dự liệu của nàng.

Trầm tư một hồi, Hoa Thanh Ti không do dự nữa, trực tiếp nuốt lấy Thái Diệu đan.

Nàng đã biết Thái Diệu đan, tự nhiên cũng hiểu vật này phải dùng càng sớm càng tốt.

Linh đan vào bụng, nàng lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển huyền công hóa giải dược hiệu.

Đồng thời, trong sương phòng cung điện Phi Yến Phong, Dương Khai chật vật hiện thân, miệng thì hùng hổ, nhưng thật ra lại bực mình.

Luyện chế một lò Thái Diệu đan, không phải chỉ thành 4 viên như hắn nói với người ngoài, mà là 5 viên!

Khi đan kiếp tới, Lưu Viêm cuốn theo Thái Diệu đan trốn vào Tiểu Huyền Giới, đã mang theo tất cả linh đan. Sau đan kiếp, thừa lúc mọi người chưa hồi thần, Dương Khai lại lén lút thả về 4 viên, mọi chuyện thần quỷ không hay không biết.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.