Chương trước
Chương sau
- Chờ đã! Dương Khai bỗng nhiên lên tiếng.

- Sao vậy? Trần Thiến nghe vậy nhíu mày, khó hiểu nhìn Dương Khai, không biết hắn muốn làm gì.

Những người khác đều chú ý tới hắn.

Dương Khai bình thản, nhìn Ôn Tử Sam, chắp tay nói:

- Tinh Ấn của tiểu tử có thể nộp lên, dù sao là chuyện đã nói trước, chỉ để lại một cái cho ta là được. Nhưng trước đó, có một chuyện tiểu tử muốn hỏi Ôn điện chủ.

- À? Ôn Tử Sam nghe vậy, cười gật đầu:

- Ngươi nói, có chuyện gì cần bổn điện chủ giải đáp.

Dương Khai nói:

- Cao trưởng lão đã từng nói, Tinh Ấn thừa phải nộp lên cho Thần Điện, ghế vào Tứ Quý Chi Địa của tiểu tử coi như của Thần Điện cung cấp, cho nên giao nộp 6 Tinh Ấn thừa cho Thần Điện cũng không đáng nói gì.

Ngừng một chút, hắn tiếp tục:

- Cao trưởng lão còn nói, sau khi nộp lên Tinh Ấn, Thần Điện sẽ có phần thưởng tương ứng...

- Thì ra là chuyện này! Ôn Tử Sam cười nói:

- Vậy ngươi có thể yên tâm, tuy rằng ngươi không phải đệ Thần Điện ta, nhưng chúng ta sẽ không ăn hiếp ngươi, phải thưởng bao nhiêu thì thưởng bấy nhiêu...

- Vậy ta có thể tự đưa ra yêu cầu không? Dương Khai hỏi.

- Ngươi có yêu cầu gì, nói nghe xem. Ôn Tử Sam hứng thú nhìn hắn.

- Ôn điện chủ hẳn còn nhớ, dự tính của tiểu tử khi đi vào Tứ Quý Chi Địa? Dương Khai không trả lời mà hỏi lại.

Ôn Tử Sam nghĩ một hồi, nói:

- Là vì Kiếp Ách Nan Quả? Đúng rồi, ta còn chưa hỏi, chuyến này ngươi có thu hoạch?

Dương Khai lắc đầu:

- Không có, nhưng ta phát hiện cây Kiếp Ách Nan Quả trong khu vực mùa đông, bên trên vốn có linh quả, đáng tiếc không biết bị người nào nhanh chân hái mất

- Vậy thật đáng tiếc. Ôn Tử Sam cũng có vẻ tiếc hận.

- Tiểu tử muốn đưa ra yêu cầu, chính là nhờ Thần Điện giúp ta tìm được linh quả đó! Nếu như Ôn điện chủ có thể đồng ý, vậy sẽ dâng lên đủ số 6 cái Tinh Ấn! Dương Khai trầm giọng nói.

Các cường giả Đế Tôn Cảnh trong đại điện đều không khỏi nhíu mày.

Cũng không phải Dương Khai đưa ra yêu cầu quá khó xử thế nào, chỉ là chuyện này... thật khó làm được.

Lúc đó có bao nhiêu là tông môn gia tộc đi vào Tứ Quý Chi Địa, trải rộng cả Nam Vực, rốt cuộc là ai lấy được Kiếp Ách Nan Quả trong khu vực mùa đông, sẽ không có người nào thấy. Nếu muốn Thanh Dương Thần Điện ra mặt tìm kiếm, vậy sẽ tốn rất nhiều công sức mới thăm dò ra.

Nhưn dù cho tìm được tin tức, cũng chưa chắc lấy được, khẳng định đối phương sẽ đưa ra yêu cầu trao đổi. Nói cách khác, Thanh Dương Thần Điện nhất định phải trả giá cao mới có hy vọng thu được Kiếp Ách Nan Quả.

Nếu là đệ tử tông môn nhỏ gia tộc nhỏ lấy được Kiếp Ách Nan Quả thì cũng thôi, Thanh Dương Thần Điện chỉ cần thoáng làm một chút áp lực, còn sợ đối phương không chịu?

Sợ là sợ bị đệ tử tông môn như Vô Hoa Điện, Thiên Vũ Thánh Địa, thậm chí Tinh Thần Cung lấy được, đến khi đó sẽ không phải là chuyện một trái linh quả, một chút xử lý không ổn, sẽ phải thiếu ân tình rất lớn.

Trong đó có đủ loại quan hệ, liên lụy lợi ích tông môn, Dương Khai không nghĩ tới, nhưng các cao tầng Thanh Dương Thần Điện làm sao không nghĩ tới?

Cho nên Dương Khai đưa ra yêu cầu này, mọi người đều không khỏi im lặng.

Thấy vậy, Dương Khai cũng không hối thúc, mà lẳng lặng chờ đợi.

Hồi lâu sau, Ôn Tử Sam mới lên tiếng:

- Ta nhớ không sai, Kiếp Ách Nan Quả không phải là bản thân ngươi cần, mà là có người nhờ vả?

- Đúng thế! Dương Khai gật đầu.

- Nếu như không thể lấy được trong Tứ Quý Chi Địa, coi như ngươi đã làm hết sức, vì sao còn phải khổ sở đến cùng? Ngươi có thể đưa ra điều kiện có lợi cho mình, ví dụ như... Nói đến đây, Ôn Tử Sam bỗng nhiên toát ra mỉm cười quỷ dị, trầm giọng tràn đầy dụ dỗ nói:

- Để bổn điện chủ ra tay, giúp ngươi thể hồ quán đính, tăng mạnh tu vi.

Dương Khai cau mày:

- Được người nhờ vả, có chuyện trong người, điện chủ cần gì thăm dò ta?

- Ha ha... Ôn Tử Sam bị vạch trần, cũng không khó xử, mà mỉm cười, sang sảng nói:

- Được, bổn điện chủ hứa với ngươi, Thần Điện sẽ giúp ngươi tìm Kiếp Ách Nan Quả.

- Phải tìm được trong vòng 3 tháng! Dương Khai trầm giọng nói:

- Thời gian kéo dài, ta sợ... bên kia không chống nổi.

- 3 tháng đủ rồi! Ôn Tử Sam mỉm cười, quay sang nói với Cừu Nhiễm:

- Phó điện chủ đại nhân, chuyện này do ngài phụ trách, trong vòng 3 tháng phải đưa Kiếp Ách Nan Quả đến trước mặt tiểu tử họ Dương.

Cừu Nhiễm đứng lên, chắp tay:

- Thuộc hạ tuân lệnh, nhất định không phụ ủy thác của điện chủ!

Nói rồi, hắn trực tiếp rời đại điện, muốn trực tiếp phái người đi ra.

Thấy thế, Dương Khai không khỏi thở phào.

Có tông môn hùng mạnh như Thanh Dương Thần Điện hỗ trợ tìm kiếm linh quả, vậy nhất định hy vọng tăng mạnh. Nếu như ngay cả Thanh Dương Thần Điện cũng không tìm được, Dương Khai thật không còn cách nào, đến khi đó chỉ có thể trở về Phong Lâm Thành nói một tiếng với Tần Triêu Dương.

- Vậy được rồi chứ? Ôn Tử Sam cười nhìn Dương Khai.

Dương Khai gật đầu, quay sang Trần Thiến:

- Làm phiền Trần trưởng lão!

Trần Thiến không nói, thần niệm quét qua người Dương Khai, một tay nâng lư hương, tay kia bấm linh quyết, chạm mấy cái lên người Dương Khai.

Sau đó, Dương Khai cảm giác trong người có hơi nóng sôi trào, trên tay nóng bỏng như có thứ gì bắn ra, đồng thời cảm giác khó chịu không tả được dâng lên trong lòng.

Hắn không khỏi hừ nặng, thần thể lung tay.

- Hả... Ôn Tử Sam thấy vậy, ánh mắt không khỏi toát ra kinh ngạc.

Bởi vì ở trước mặt mọi người, bị cưỡng chế bóc ra Tinh Ấn đều có chút khó chịu, Mộ Dung Hiểu Hiểu, Tiêu Bạch Y cùng Trầm Mục Ki đều lùi mấy bước, Hạ Sanh tuy rằng không lùi, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch.

Còn Dương Khai dù giống Hạ Sanh, nhưng hắn bị bóc ra 6 cái Tinh Ấn lận! Hơn nữa chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, vẫn đứng vững tại chỗ.

Điều này đã đủ khiến người ta ngạc nhiên.

Những người khác rõ ràng cũng phát hiện điểm này, không khỏi toát ra hứng thú với hắn.

Vụt vụt vụt...

6 đạo hào quang bắn ra, bị Trần Thiến trói buộc, kéo vào trong lư hương.

Làm xong rồi, Trần Thiến mới ôn nhu nói với Dương Khai:

- Để lại cho ngươi một cái Ngũ Giác Tinh Ấn, nếu đi Toái Tinh Hải, phải sử dụng cho tốt.

- Cám ơn Trần trưởng lão!

Dương Khai hít sâu một hơi, bình ổn khí huyết lồng lộn.

Trong 7 cái Tinh Ấn hắn lấy được, cao cấp nhất là cái Ngũ Giác Tinh Ấn, giao dịch được từ Vô Thường. Trước đó Lam Huân có nhắc tới lục mang tinh, thất mang tinh, bát mang tinh... Dương Khai chưa hề thấy, cũng không biết trên đời này còn có Tinh Ấn cấp bậc như vậy hay không.

Dù sao, tổng thể thì Dương Khai cũng hài lòng với kết quả này, Trần Thiến cũng thật cân nhắc cho hắn, không phải tùy tiện để lại, mà chừa lại cái cao cấp nhất.

Tạm thời Dương Khai còn không biết cấp bậc Tinh Ấn khác nhau thì có gì không giống, nhưng bây giờ không phải lúc dò hỏi, dù sao hắn còn phải ở lại Thanh Dương Thần Điện một thời gian, chờ lúc khác tìm người hỏi cho rõ.

- Mọi người khổ cực, lui xuống nghỉ ngơi đi. Ôn Tử Sam khoát tay với các Đạo Nguyên Cảnh:

- Còn về Thần Điện thưởng cho các người... chờ chúng ta thương lượng, ngày sau sẽ báo cho các người.

- Rõ! Đám người Hạ Sanh đồng thanh hô, khom người lùi ra khỏi đại điện.

Đợi mọi người đi rồi, Địch Nhung trưởng lão Thanh Dương Thần Điện mới lầm bầm:

- Là mầm tốt đó!

Lời của hắn dù không đầu không đuôi, nhưng mấy người ngồi đây đều hiểu người mà hắn chỉ chính là Dương Khai.

- Xem ra các ngươi đều phát hiện. Ôn Tử Sam mỉm cười.

- Tiểu tử họ Dương này... có chút khác với người thường, điểm này ta nghĩ Cao trưởng lão cùng Trần trưởng lão đều rõ ràng nhất. Khi đó trên Phi Yến Phong, hắn chiến đấu với Tiết Nghị, hai vị trưởng lão đã xem từ đầu đến cuối.

Trần Thiến gật đầu

- Không sai, Tiết Nghị hoàn toàn không phải đối thủ với hắn!

- Hắn nào chỉ khác với người thường, căn bản là tỷ người không có một! Cao Tuyết Đình trầm giọng nói.

- Ồ? Cao trưởng lão đánh giá hắn cao như thế? Có quá đáng không... Địch Nhung nhìn Cao Tuyết Đình, không đồng ý lắm.

- Nếu ngươi biết hắn đã làm gì trong Tứ Quý Chi Địa, sẽ không nghĩ như thế nữa. Cao Tuyết Đình nhàn nhạt đáp.

Ôn Tử Sam cười nói:

- Ngươi nói như vậy, ý là hắn đã làm chuyện đại sự kinh thiên động địa gì trong Tứ Quý Chi Địa?

- Luyện chế một lò Thái Diệu đan, có tính không? Cao Tuyết Đình quay sang nhìn hắn.

Vừa nghe vậy, mọi người đều biến sắc.

- Thái Diệu đan! Địch Nhung hô lên:

- Linh đan diệu dược trong truyền thuyết, sử dụng có thể đi thẳng Đế vị?

- Lời đồn là thật hay giả, ta không biết, nhưng hắn quả thật luyện chế ra Thái Diệu đan!

- Nói vậy, trong chuyến đi Tứ Quý Chi Địa lần này có Thái Diệu Bảo Liên xuất thế? Ôn Tử Sam nhướng mày.

- Phải! Cao Tuyết Đình gật đầu, lập tức kể ra những chuyện mình biết, cũng giải thích nguyên nhân vì sao Dương Khai có được nhiều Tinh Ấn đến vậy.

Nghe xong, các Đế Tôn Cảnh đều rơi vào im lặng.

- Tuy rằng tiểu tử này chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng không chỉ thực lực kinh người, lại còn là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên? Địch Nhung nói ra lời này, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

- Còn không phải luyện đan sư cấp Đạo Nguyên bình thường!

Trần Thiến nhỏ giọng nói.

- Một lò linh đan của hắn, cho ra 4 viên đan, có thể làm đến trình độ này, tối thiểu cũng là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên trung phẩm thậm chí thượng phẩm. Luyện đan sư cấp Đạo Nguyên mới thăng cấp, căn bản không làm được chuyện này!

- Cao trưởng lão nói hắn là tỷ người không có một... vậy cũng coi như hợp lý. Ôn Tử Sam trầm giọng nói.

- Trong những nhân tài Đạo Nguyên Cảnh mới nổi, có thể làm được như hắn, nhìn khắp Tinh Vực, sợ là ngoài đệ tử quan môn của Diệu Đan Đại Đế, đã không còn ai sánh được nữa?

- Trên võ đạo, có lẽ còn có người tư chất xuất sắc hơn hắn, trên đan đạo, có lẽ còn người tư chất vượt trội hơn hắn. Nhưng đồng thời kiêm luôn hai bên, có lẽ là không!

- Điện chủ, mầm tốt như vậy, ngài không nghĩ tới thu hắn vào tông môn? Tiểu tử này hình như xuất thân tự do mà? Địch Nhung hăm hở đề nghị. - Chờ đã! Dương Khai bỗng nhiên lên tiếng.

- Sao vậy? Trần Thiến nghe vậy nhíu mày, khó hiểu nhìn Dương Khai, không biết hắn muốn làm gì.

Những người khác đều chú ý tới hắn.

Dương Khai bình thản, nhìn Ôn Tử Sam, chắp tay nói:

- Tinh Ấn của tiểu tử có thể nộp lên, dù sao là chuyện đã nói trước, chỉ để lại một cái cho ta là được. Nhưng trước đó, có một chuyện tiểu tử muốn hỏi Ôn điện chủ.

- À? Ôn Tử Sam nghe vậy, cười gật đầu:

- Ngươi nói, có chuyện gì cần bổn điện chủ giải đáp.

Dương Khai nói:

- Cao trưởng lão đã từng nói, Tinh Ấn thừa phải nộp lên cho Thần Điện, ghế vào Tứ Quý Chi Địa của tiểu tử coi như của Thần Điện cung cấp, cho nên giao nộp 6 Tinh Ấn thừa cho Thần Điện cũng không đáng nói gì.

Ngừng một chút, hắn tiếp tục:

- Cao trưởng lão còn nói, sau khi nộp lên Tinh Ấn, Thần Điện sẽ có phần thưởng tương ứng...

- Thì ra là chuyện này! Ôn Tử Sam cười nói:

- Vậy ngươi có thể yên tâm, tuy rằng ngươi không phải đệ Thần Điện ta, nhưng chúng ta sẽ không ăn hiếp ngươi, phải thưởng bao nhiêu thì thưởng bấy nhiêu...

- Vậy ta có thể tự đưa ra yêu cầu không? Dương Khai hỏi.

- Ngươi có yêu cầu gì, nói nghe xem. Ôn Tử Sam hứng thú nhìn hắn.

- Ôn điện chủ hẳn còn nhớ, dự tính của tiểu tử khi đi vào Tứ Quý Chi Địa? Dương Khai không trả lời mà hỏi lại.

Ôn Tử Sam nghĩ một hồi, nói:

- Là vì Kiếp Ách Nan Quả? Đúng rồi, ta còn chưa hỏi, chuyến này ngươi có thu hoạch?

Dương Khai lắc đầu:

- Không có, nhưng ta phát hiện cây Kiếp Ách Nan Quả trong khu vực mùa đông, bên trên vốn có linh quả, đáng tiếc không biết bị người nào nhanh chân hái mất

- Vậy thật đáng tiếc. Ôn Tử Sam cũng có vẻ tiếc hận.

- Tiểu tử muốn đưa ra yêu cầu, chính là nhờ Thần Điện giúp ta tìm được linh quả đó! Nếu như Ôn điện chủ có thể đồng ý, vậy sẽ dâng lên đủ số 6 cái Tinh Ấn! Dương Khai trầm giọng nói.

Các cường giả Đế Tôn Cảnh trong đại điện đều không khỏi nhíu mày.

Cũng không phải Dương Khai đưa ra yêu cầu quá khó xử thế nào, chỉ là chuyện này... thật khó làm được.

Lúc đó có bao nhiêu là tông môn gia tộc đi vào Tứ Quý Chi Địa, trải rộng cả Nam Vực, rốt cuộc là ai lấy được Kiếp Ách Nan Quả trong khu vực mùa đông, sẽ không có người nào thấy. Nếu muốn Thanh Dương Thần Điện ra mặt tìm kiếm, vậy sẽ tốn rất nhiều công sức mới thăm dò ra.

Nhưn dù cho tìm được tin tức, cũng chưa chắc lấy được, khẳng định đối phương sẽ đưa ra yêu cầu trao đổi. Nói cách khác, Thanh Dương Thần Điện nhất định phải trả giá cao mới có hy vọng thu được Kiếp Ách Nan Quả.

Nếu là đệ tử tông môn nhỏ gia tộc nhỏ lấy được Kiếp Ách Nan Quả thì cũng thôi, Thanh Dương Thần Điện chỉ cần thoáng làm một chút áp lực, còn sợ đối phương không chịu?

Sợ là sợ bị đệ tử tông môn như Vô Hoa Điện, Thiên Vũ Thánh Địa, thậm chí Tinh Thần Cung lấy được, đến khi đó sẽ không phải là chuyện một trái linh quả, một chút xử lý không ổn, sẽ phải thiếu ân tình rất lớn.

Trong đó có đủ loại quan hệ, liên lụy lợi ích tông môn, Dương Khai không nghĩ tới, nhưng các cao tầng Thanh Dương Thần Điện làm sao không nghĩ tới?

Cho nên Dương Khai đưa ra yêu cầu này, mọi người đều không khỏi im lặng.

Thấy vậy, Dương Khai cũng không hối thúc, mà lẳng lặng chờ đợi.

Hồi lâu sau, Ôn Tử Sam mới lên tiếng:

- Ta nhớ không sai, Kiếp Ách Nan Quả không phải là bản thân ngươi cần, mà là có người nhờ vả?

- Đúng thế! Dương Khai gật đầu.

- Nếu như không thể lấy được trong Tứ Quý Chi Địa, coi như ngươi đã làm hết sức, vì sao còn phải khổ sở đến cùng? Ngươi có thể đưa ra điều kiện có lợi cho mình, ví dụ như... Nói đến đây, Ôn Tử Sam bỗng nhiên toát ra mỉm cười quỷ dị, trầm giọng tràn đầy dụ dỗ nói:

- Để bổn điện chủ ra tay, giúp ngươi thể hồ quán đính, tăng mạnh tu vi.

Dương Khai cau mày:

- Được người nhờ vả, có chuyện trong người, điện chủ cần gì thăm dò ta?

- Ha ha... Ôn Tử Sam bị vạch trần, cũng không khó xử, mà mỉm cười, sang sảng nói:

- Được, bổn điện chủ hứa với ngươi, Thần Điện sẽ giúp ngươi tìm Kiếp Ách Nan Quả.

- Phải tìm được trong vòng 3 tháng! Dương Khai trầm giọng nói:

- Thời gian kéo dài, ta sợ... bên kia không chống nổi.

- 3 tháng đủ rồi! Ôn Tử Sam mỉm cười, quay sang nói với Cừu Nhiễm:

- Phó điện chủ đại nhân, chuyện này do ngài phụ trách, trong vòng 3 tháng phải đưa Kiếp Ách Nan Quả đến trước mặt tiểu tử họ Dương.

Cừu Nhiễm đứng lên, chắp tay:

- Thuộc hạ tuân lệnh, nhất định không phụ ủy thác của điện chủ!

Nói rồi, hắn trực tiếp rời đại điện, muốn trực tiếp phái người đi ra.

Thấy thế, Dương Khai không khỏi thở phào.

Có tông môn hùng mạnh như Thanh Dương Thần Điện hỗ trợ tìm kiếm linh quả, vậy nhất định hy vọng tăng mạnh. Nếu như ngay cả Thanh Dương Thần Điện cũng không tìm được, Dương Khai thật không còn cách nào, đến khi đó chỉ có thể trở về Phong Lâm Thành nói một tiếng với Tần Triêu Dương.

- Vậy được rồi chứ? Ôn Tử Sam cười nhìn Dương Khai.

Dương Khai gật đầu, quay sang Trần Thiến:

- Làm phiền Trần trưởng lão!

Trần Thiến không nói, thần niệm quét qua người Dương Khai, một tay nâng lư hương, tay kia bấm linh quyết, chạm mấy cái lên người Dương Khai.

Sau đó, Dương Khai cảm giác trong người có hơi nóng sôi trào, trên tay nóng bỏng như có thứ gì bắn ra, đồng thời cảm giác khó chịu không tả được dâng lên trong lòng.

Hắn không khỏi hừ nặng, thần thể lung tay.

- Hả... Ôn Tử Sam thấy vậy, ánh mắt không khỏi toát ra kinh ngạc.

Bởi vì ở trước mặt mọi người, bị cưỡng chế bóc ra Tinh Ấn đều có chút khó chịu, Mộ Dung Hiểu Hiểu, Tiêu Bạch Y cùng Trầm Mục Ki đều lùi mấy bước, Hạ Sanh tuy rằng không lùi, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch.

Còn Dương Khai dù giống Hạ Sanh, nhưng hắn bị bóc ra 6 cái Tinh Ấn lận! Hơn nữa chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, vẫn đứng vững tại chỗ.

Điều này đã đủ khiến người ta ngạc nhiên.

Những người khác rõ ràng cũng phát hiện điểm này, không khỏi toát ra hứng thú với hắn.

Vụt vụt vụt...

6 đạo hào quang bắn ra, bị Trần Thiến trói buộc, kéo vào trong lư hương.

Làm xong rồi, Trần Thiến mới ôn nhu nói với Dương Khai:

- Để lại cho ngươi một cái Ngũ Giác Tinh Ấn, nếu đi Toái Tinh Hải, phải sử dụng cho tốt.

- Cám ơn Trần trưởng lão!

Dương Khai hít sâu một hơi, bình ổn khí huyết lồng lộn.

Trong 7 cái Tinh Ấn hắn lấy được, cao cấp nhất là cái Ngũ Giác Tinh Ấn, giao dịch được từ Vô Thường. Trước đó Lam Huân có nhắc tới lục mang tinh, thất mang tinh, bát mang tinh... Dương Khai chưa hề thấy, cũng không biết trên đời này còn có Tinh Ấn cấp bậc như vậy hay không.

Dù sao, tổng thể thì Dương Khai cũng hài lòng với kết quả này, Trần Thiến cũng thật cân nhắc cho hắn, không phải tùy tiện để lại, mà chừa lại cái cao cấp nhất.

Tạm thời Dương Khai còn không biết cấp bậc Tinh Ấn khác nhau thì có gì không giống, nhưng bây giờ không phải lúc dò hỏi, dù sao hắn còn phải ở lại Thanh Dương Thần Điện một thời gian, chờ lúc khác tìm người hỏi cho rõ.

- Mọi người khổ cực, lui xuống nghỉ ngơi đi. Ôn Tử Sam khoát tay với các Đạo Nguyên Cảnh:

- Còn về Thần Điện thưởng cho các người... chờ chúng ta thương lượng, ngày sau sẽ báo cho các người.

- Rõ! Đám người Hạ Sanh đồng thanh hô, khom người lùi ra khỏi đại điện.

Đợi mọi người đi rồi, Địch Nhung trưởng lão Thanh Dương Thần Điện mới lầm bầm:

- Là mầm tốt đó!

Lời của hắn dù không đầu không đuôi, nhưng mấy người ngồi đây đều hiểu người mà hắn chỉ chính là Dương Khai.

- Xem ra các ngươi đều phát hiện. Ôn Tử Sam mỉm cười.

- Tiểu tử họ Dương này... có chút khác với người thường, điểm này ta nghĩ Cao trưởng lão cùng Trần trưởng lão đều rõ ràng nhất. Khi đó trên Phi Yến Phong, hắn chiến đấu với Tiết Nghị, hai vị trưởng lão đã xem từ đầu đến cuối.

Trần Thiến gật đầu

- Không sai, Tiết Nghị hoàn toàn không phải đối thủ với hắn!

- Hắn nào chỉ khác với người thường, căn bản là tỷ người không có một! Cao Tuyết Đình trầm giọng nói.

- Ồ? Cao trưởng lão đánh giá hắn cao như thế? Có quá đáng không... Địch Nhung nhìn Cao Tuyết Đình, không đồng ý lắm.

- Nếu ngươi biết hắn đã làm gì trong Tứ Quý Chi Địa, sẽ không nghĩ như thế nữa. Cao Tuyết Đình nhàn nhạt đáp.

Ôn Tử Sam cười nói:

- Ngươi nói như vậy, ý là hắn đã làm chuyện đại sự kinh thiên động địa gì trong Tứ Quý Chi Địa?

- Luyện chế một lò Thái Diệu đan, có tính không? Cao Tuyết Đình quay sang nhìn hắn.

Vừa nghe vậy, mọi người đều biến sắc.

- Thái Diệu đan! Địch Nhung hô lên:

- Linh đan diệu dược trong truyền thuyết, sử dụng có thể đi thẳng Đế vị?

- Lời đồn là thật hay giả, ta không biết, nhưng hắn quả thật luyện chế ra Thái Diệu đan!

- Nói vậy, trong chuyến đi Tứ Quý Chi Địa lần này có Thái Diệu Bảo Liên xuất thế? Ôn Tử Sam nhướng mày.

- Phải! Cao Tuyết Đình gật đầu, lập tức kể ra những chuyện mình biết, cũng giải thích nguyên nhân vì sao Dương Khai có được nhiều Tinh Ấn đến vậy.

Nghe xong, các Đế Tôn Cảnh đều rơi vào im lặng.

- Tuy rằng tiểu tử này chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng không chỉ thực lực kinh người, lại còn là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên? Địch Nhung nói ra lời này, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

- Còn không phải luyện đan sư cấp Đạo Nguyên bình thường!

Trần Thiến nhỏ giọng nói.

- Một lò linh đan của hắn, cho ra 4 viên đan, có thể làm đến trình độ này, tối thiểu cũng là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên trung phẩm thậm chí thượng phẩm. Luyện đan sư cấp Đạo Nguyên mới thăng cấp, căn bản không làm được chuyện này!

- Cao trưởng lão nói hắn là tỷ người không có một... vậy cũng coi như hợp lý. Ôn Tử Sam trầm giọng nói.

- Trong những nhân tài Đạo Nguyên Cảnh mới nổi, có thể làm được như hắn, nhìn khắp Tinh Vực, sợ là ngoài đệ tử quan môn của Diệu Đan Đại Đế, đã không còn ai sánh được nữa?

- Trên võ đạo, có lẽ còn có người tư chất xuất sắc hơn hắn, trên đan đạo, có lẽ còn người tư chất vượt trội hơn hắn. Nhưng đồng thời kiêm luôn hai bên, có lẽ là không!

- Điện chủ, mầm tốt như vậy, ngài không nghĩ tới thu hắn vào tông môn? Tiểu tử này hình như xuất thân tự do mà? Địch Nhung hăm hở đề nghị.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.