Chương trước
Chương sau
Nói dữ với La Nguyên một câu xong, Dương Khai mới tiếp tục nhìn nữ nhân mặt tròn, nghiêm nghị hỏi:

- Thái Diệu đan có tác dụng gì, ngươi biết chứ?

Nữ tử gật đầu không ngừng, nói:

- Biết.

- Vậy chỗ trân quý của nó, chắc hẳn ngươi cũng hiểu.

Nữ tử gật đầu lần nữa.

Dương Khai cười nói:

- Vậy ngươi cảm thấy, một khối Hỏa Linh Thạch nhỏ nhoi mà có thể đổi được Thái Diệu đan sao?

Trên mặt nữ tử xuất hiện vẻ lúng túng, mím môi, nhẹ giọng thành thực nói:

- Không thể…

- Thế thì đúng rồi, giá trị của hai thứ hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, tuy rằng ta có chút hứng thú với Hỏa Linh Thạch này của ngươi, nhưng mua bán lỗ vốn mười mươi như vậy… Dương Khai nói luôn mồm không nghỉ, cuối cùng buông một câu:

- Kẻ ngốc cũng sẽ không làm?

- Vậy ngươi còn cần đồ gì khác nữa không? Ta có thể đưa ngươi đồ khác. Nữ nhân mặt tròn gấp gáp nói, nàng ta cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên nghe ra cái ý không nằm trong lời nói của Dương Khai. Dương Khai chỉ nói là nếu trao đổi như vậy sẽ lỗ lớn, chứ không nói không thể trao đổi. Nàng ta lập tức liền biết Dương Khai muốn đổi thêm nhiều đồ, bèn cắn răng nói:

- Những đồ này ta đều có thể cho ngươi.

- Ồ? Dương Khai giương mày, lộ ra vẻ trầm ngâm, tựa như đang đắn đo.

Nói một cách công bằng thì những món đồ mà nữ tử mặt tròn lấy ra, giá trị kỳ thực cũng không coi là nhỏ, nhưng nếu để đổi lấy Thái Diệu đan thì vẫn có chút miễn cưỡng, chỉ bất quá… có một vật khiến Dương Khai chú ý, nếu quả thực đúng như lời hắn đoán thì chỉ riêng món đồ đó thôi đã đủ để đối lấy Thái Diệu đan.

- Như vậy mà vẫn còn không được sao? Nữ tử dường như rất hy vọng có thể có được Thái Diệu đan, thấy Dương Khai lộ vẻ đắn đo, trong lòng liền thấp thỏm lo âu.

- Cô nương nếu như có thể đổi thêm bằng một chút nguyên tinh nữa, cuộc giao dịch này chưa hẳn…

Dương Khai lời còn chưa nói hết, nữ tử mặt tròn đưa tay ra sờ sờ nhẫn không gian của mình, ngay sau đó, một đống nguyên tinh lộp cộp xuất hiện trước mặt Dương Khai, trực tiếp chất thành một ngọn núi nhỏ, đếm sơ qua số lượng, ít nhất cũng phải mấy chục vạn.

- Đây là tất cả nguyên tinh mà ta có rồi, một khối cũng không sót lại. Nữ tử nói.

- Được rồi!

Thấy tình cảnh này, Dương Khai lập tức nở nụ cười, nói:

- Cô nương nếu đã thành tâm như vậy, ta sẽ đổi một viên Thái Diệu đan cho cô nương.

- Thật sao? Giọng của nữ tử run rẩy, xém chút mừng phát khóc, mặt tràn đầy cảm kích và vui mừng nhìn Dương Khai, như không dám tin hạnh phúc tới quá bất ngờ.

Dù sao thì trước nàng đã có biết bao nhiêu người thất bại, nhưng nàng ta tới đây, lại có thể đạt thành cuộc giao dịch này, hơn nữa trước đó nàng cũng chẳng đặt chút hy vọng gì, thực giống ăn mày vớ được chiếu manh, niềm vui ngoài ý muốn này quả thực khiến nàng ta có chút không kiềm chế được mình, không khỏi lấy tay bịt mồm mình lại.

Dương Khai đã đưa tay vào dò xét trong lò luyện đan, từ trong lò lấy ra một viên Thái Diệu đan, đưa ra trước mặt nữ tử nói:

- Ta nói đổi thì chắc chắn sẽ đổi, chẳng nhẽ lại đi lừa ngươi sao!

Nữ tử lúc này mới đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, run rẩy nhận lấy viên linh đan trắng nõn mà tròn bóng kia, nâng niu trong tay, cứ như thể sợ nó bị tan chảy, quan sát ngắm nghía cẩn thận.

Dương Khai thì lại bắt đầu thu dọn lại chỗ đồ đạc và nguyên tinh nữ tử lấy ra, nhét hết vào trong nhẫn không gian, khi cầm một khối viên châu màu vàng đất lên, hắn mới âm thầm rót nguyên lực và thần niệm vào trong, thì phát hiện viên châu này chẳng có tý phản ứng gì…

Lập tức, Dương Khai trong lòng mừng rỡ, thu ngay viên châu lại không chút dấu vết.

Mà cùng lúc đó, đám võ giả vây xem xung quanh bỗng ồ lên một trận.

Hầu hết ánh mắt của mọi người, đều nhìn chòng chọc vào bóng lưng của nữ tử mặt tròn.

Bọn họ tuy rằng không nhìn rõ nữ tử rốt cuộc đã lấy ra vật gì để đạt thành giao dịch với Dương Khai, nhưng khi nữ tử nhận được Thái Diệu đan từ Dương Khai, mọi người đều nhìn thấy.

Thái Diệu đan trên tay Dương Khai, bọn chúng vô phương, cũng không dám có ý định dòm ngó. Nhưng nữ tử này chỉ có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh mà thôi, tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ có tâm tư.

Lúc này, Dương Khai cũng đã thu thập xong xuôi.

Hắn quét mắt nhìm đám võ giả vây quanh bên ngoài, lại nhìn nữ tử mặt tròn một cái, rồi thở dài một tiếng, nói:

- Cô nương!

- Ưm, vị đại ca này còn có điều gì dặn dò sao? Nữ tử mặt tròn dường như mới vừa lấy lại tinh thần từ trong niềm vui sướng, nghe vậy kinh ngạc hỏi.

- Ta chỉ muốn nói với ngươi một câu mà thôi! Dương Khai mỉm cười.

- Là cái gì?

- Thất phu vô tội, kẻ mang ngọc có tội! Dương Khai nghiêm mặt nói.

Nữ tử có chút ngạc nhiên, nhưng rất mau đã hiểu rõ, cảm kích nhìn Dương Khai nói”

- Cảm ơn đã nhắc nhở.

Dương Khai gật gật đầu nói:

- Nếu đã biết như vậy, ta khuyên ngươi hãy uống Thái Diệu đan ngay bây giờ, giống như lời ta đã nói trước đây, không phải là cần uống tại thời điểm then chốt khi tấn thăng, mà ngược lại, uống càng sớm hiệu quả càng tốt, ngươi bây giờ chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, chính là thời cơ tốt để uống, nếu như cô nương yên tâm, Dương mỗ có thể làm hộ pháp cho ngươi một lúc, dù sao cũng chẳng trễ nãi cái gì.

- Không cần, không cần đâu! Nữ tử mặt tròn vội vàng xua tay, rủ rỉ nói:

- Viên Thái Diệu đan này… ta dùng vào việc khác!

Dương Khai trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ, khẽ vuốt cằm nói:

- Vậy cô nương xin cứ tự nhiên!

- Cảm ơn ngươi, đồng ý đổi cho ta viên linh đan này, ngươi là một người tốt! Nữ tử mặt tròn nở nụ cười ngọt ngào với Dương Khai, rồi trực tiếp xoay người đi ra bên ngoài.

Nhìn bóng lưng của nàng ta, Dương Khai trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Lời nên nói hắn cũng đã nói rồi, nhưng đối phương không tiếp nhận, trái lại còn cố chấp mang Thái Diệu đan đi, đây hiển nhiên là mời gọi rắc rối, kỳ thực… phương pháp tốt nhất chính là nhận được Thái Diệu đan rồi trực tiếp sử dụng, như vậy mới chặt đứt được ý muốn cướp đoạt của người bên ngoài.

Hoặc giả có bản lãnh như Vô Thường Tiêu Thần, mạnh mẽ tới độ không ai dám giở trò dòm ngó tới bọn họ.

Dương Khai dường như có thể dự cảm được tiền đồ trắc trở của nữ tử mặt tròn này…

Sự thực cũng đúng như những gì hắn đoán, nữ tử vẫn còn chưa đi ra khỏi mảnh thiên địa vỡ nát do hắn tạo ra thì ở hướng nàng ta tiến tới đã có một vài võ giả không có ý tốt, nhìn chòng chọc vào nàng ta.

Tuy nói ở trước mặt bao nhiêu người làm ra cái việc cậy mạnh hiếp yếu, cậy đông bắt nạt ít thế này không được đẹp đẽ, nhưng việc có liên quan tới Thái Diệu đan và hy vọng ngày sau có thể tấn thăng lên Đế Tôn cảnh, những thiên chi kiêu tử của các gia tộc và đại tông môn này cũng có thể tạm gác mặt mũi và thân phận sang một bên, chỉ đợi nữ tử ra bước ra, liền động thủ.

Nữ tử mặt tròn tựa như cũng ý thức được điều gì đó, trong cơ thể thon nhỏ bỗng tràn ngập một thứ khí phách chết cũng không màng, tay nhỏ vừa rung, một sợi bí bảo hình dáng dải lục quấn quanh cánh tay, nàng ta vừa tiến về phía trước vừa cất lên âm thanh dõng dạc, nói:

- Các vị sư huynh sư tỷ, tiểu muội không muốn động thủ với các vị, nếu được thì nhường cho ta xin một con đường, đa tạ!

Ngôn từ thành khẩn, thần thái nghiêm nghị.

Quả thực có mấy người mềm lòng, lộ ra vẻ không nỡ, nhưng có người lại thờ ơ, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng ta.

Mà trong thời gian nói mấy câu này, nàng ta đã bước ra khỏi địa phận lồng không gian pháp tắc của Dương Khai.

Chỉ thoáng cái, tiếng quát lớn rộn lên.

- Giao Thái Diệu đan ra đây.

- Giao Thái Diệu đan, tha cho ngươi khỏi chết!

- Tiểu cô nương, ngoan ngoãn hợp tác với ta, có thể sẽ bớt phải chịu khổ, nếu không thì chớ trách ra hạ thủ không lưu tình.

Kèm theo âm vang của nhừng lời này, trong nháy mắt có ít nhất người mấy võ giả lao về phía nàng ta, tích tắc tế xuất ra bí bảo và bí thuật, tấn công bổ từ bốn phương tám hướng, nhằm muốn ngăn chặn bước đi của nàng ta, bản thân lại sử dụng tốc độ cực nhanh tiếp cận với nữ tử mặt tròn.

Trên gương mặt xinh đẹp của nữ tử mặt tròn lóe lêm một tia hoảng loạn, nhưng tại thời khắc then chốt lại mạnh mẽ thúc giục nguyên lực, dải lụa trên tay chợt chấn động, ngưng tụ ra vầng sáng ngũ sắc, bao phủ cơ thể, hóa thành lưu quang, bay phóng ra phía ngoài vòng vây.

Nàng ta hiển nhiên không có dự định giao thủ với đám người này, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

Đây cũng là cách làm đúng đắn nhất.

... Nhưng nàng ta nghĩ cũng quá đỗi ngây thơ, bao nhiêu người ra tay đối phó với nàng ta như vậy, nàng ta sao có thể chống trọi nổi?

Rầm rầm rầm…

Sau một trận âm vang trầm đục, thân ảnh của nữ tử mặt tròn trực tiếp hiển lộ ra, kèm theo một tiếng rên dồn dập mà ngắn ngủi, thân thể thon nhỏ của nàng ta như một tảng thiên thạch rơi về phía mặt đất.

Theo sát phía sau, mấy chục đạo lưu quang như không hẹn mà gặp cùng truy đuổi qua bên đó, trên từng khuôn mặt đều lộ ra vẻ tham lam và hưng phấn.

Nữ tử mặt tròn trên mặt lập tức lộ ra nét tuyệt vọng.

Một lát sau, nàng ta rơi xuống mặt đất, tuy rằng không bị trọng thương, nhưng hiển nhiên cũng không được khá cho lắm, vùng vẫy vài cái, cho dù đã đứng lên được, những cũng đã muộn..

Mấy tên hành động mau lẹ, bất ngờ tới gần trước mặt nàng, một tên trong đó tốc độ nhanh nhất, tay cầm kiếm sắc, hung hăng tung một kiếm, chém về phía tay phải của nàng ta.

Kẻ này ra tay tàn nhẫn cực kỳ, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc, dường như chỉ muốn trực tiếp chặt cái tay lấy linh đan của nàng ta xuống…

Trong lúc nguy ngập, nữ tử kinh hãi hét lên một tiếng, sắc tái mét cắt không còn giọt máu.

Với tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh của nàng ta, căn bản không cách nào tránh khỏi sát chiêu này, mất đi một cánh tay đã là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Mà người ra tay trên mặt lại nổi lên một nụ cười hung tợn, tựa như đã trông thấy cảnh Thái Diệu đan lọt vào tay mình vậy!

Chỉ cần có thể đạt được Thái Diệu đan, hắn sẽ ngay lập tức uống vào, chặt đứt hy vọng cướp đoạt của kẻ khác.

Dương Khai sắc mặt âm trầm, lẳng lặng thúc giục lực không gian, sẵn sàng công tác chuẩn bị giúp đỡ nữ tử kia vào thời khắc then chốt!

Nhưng chính vào lúc này, một bóng người quỷ mị xuất hiện trước mặt nữ tử mặt tròn, cái bóng người này vô cùng to lớn, tựa như một ngọn núi cao, chặn lại tất cả mưa rền gió dữ công kích tới, khiến nữ tử mặt tròn núp đằng sau cảm giác được sự an tâm cùng vui mừng chưa từng có, cũng giống như một cái bến đỗ, che chở lấy nàng ta….

- Ồ? Dương Khai nhướng mày, nhìn cái bóng người kia, lộ vẻ vô cùng bất ngờ.

Hắn không ngờ rằng, tại thời khắc then chốt, người này lại ra tay! Lẽ nào… hắn cũng nhắm vào Thái Diệu đan?

Mà ngay khi trong đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ thì người này bỗng chầm chậm đưa một bàn tay ra…

Động tác của hắn không hề nhanh, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị, mà võ giả cầm kiếm chém về phía nữ tử mặt tròn kia, thần sắc đại biến, vô duyên vô cớ xuất hiện một thứ ảo giác như bị cái chết bao chùm…

Hắn muôn tránh ra khỏi cái bàn tay lớn kia, nhưng bất luận hắn nỗ lực ra sao, cũng không thể thành công.

Người bên ngoài nhìn vào, thì giống như hắn tự mình lao vào phía bàn tay của đối phương vậy. Nói dữ với La Nguyên một câu xong, Dương Khai mới tiếp tục nhìn nữ nhân mặt tròn, nghiêm nghị hỏi:

- Thái Diệu đan có tác dụng gì, ngươi biết chứ?

Nữ tử gật đầu không ngừng, nói:

- Biết.

- Vậy chỗ trân quý của nó, chắc hẳn ngươi cũng hiểu.

Nữ tử gật đầu lần nữa.

Dương Khai cười nói:

- Vậy ngươi cảm thấy, một khối Hỏa Linh Thạch nhỏ nhoi mà có thể đổi được Thái Diệu đan sao?

Trên mặt nữ tử xuất hiện vẻ lúng túng, mím môi, nhẹ giọng thành thực nói:

- Không thể…

- Thế thì đúng rồi, giá trị của hai thứ hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, tuy rằng ta có chút hứng thú với Hỏa Linh Thạch này của ngươi, nhưng mua bán lỗ vốn mười mươi như vậy… Dương Khai nói luôn mồm không nghỉ, cuối cùng buông một câu:

- Kẻ ngốc cũng sẽ không làm?

- Vậy ngươi còn cần đồ gì khác nữa không? Ta có thể đưa ngươi đồ khác. Nữ nhân mặt tròn gấp gáp nói, nàng ta cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên nghe ra cái ý không nằm trong lời nói của Dương Khai. Dương Khai chỉ nói là nếu trao đổi như vậy sẽ lỗ lớn, chứ không nói không thể trao đổi. Nàng ta lập tức liền biết Dương Khai muốn đổi thêm nhiều đồ, bèn cắn răng nói:

- Những đồ này ta đều có thể cho ngươi.

- Ồ? Dương Khai giương mày, lộ ra vẻ trầm ngâm, tựa như đang đắn đo.

Nói một cách công bằng thì những món đồ mà nữ tử mặt tròn lấy ra, giá trị kỳ thực cũng không coi là nhỏ, nhưng nếu để đổi lấy Thái Diệu đan thì vẫn có chút miễn cưỡng, chỉ bất quá… có một vật khiến Dương Khai chú ý, nếu quả thực đúng như lời hắn đoán thì chỉ riêng món đồ đó thôi đã đủ để đối lấy Thái Diệu đan.

- Như vậy mà vẫn còn không được sao? Nữ tử dường như rất hy vọng có thể có được Thái Diệu đan, thấy Dương Khai lộ vẻ đắn đo, trong lòng liền thấp thỏm lo âu.

- Cô nương nếu như có thể đổi thêm bằng một chút nguyên tinh nữa, cuộc giao dịch này chưa hẳn…

Dương Khai lời còn chưa nói hết, nữ tử mặt tròn đưa tay ra sờ sờ nhẫn không gian của mình, ngay sau đó, một đống nguyên tinh lộp cộp xuất hiện trước mặt Dương Khai, trực tiếp chất thành một ngọn núi nhỏ, đếm sơ qua số lượng, ít nhất cũng phải mấy chục vạn.

- Đây là tất cả nguyên tinh mà ta có rồi, một khối cũng không sót lại. Nữ tử nói.

- Được rồi!

Thấy tình cảnh này, Dương Khai lập tức nở nụ cười, nói:

- Cô nương nếu đã thành tâm như vậy, ta sẽ đổi một viên Thái Diệu đan cho cô nương.

- Thật sao? Giọng của nữ tử run rẩy, xém chút mừng phát khóc, mặt tràn đầy cảm kích và vui mừng nhìn Dương Khai, như không dám tin hạnh phúc tới quá bất ngờ.

Dù sao thì trước nàng đã có biết bao nhiêu người thất bại, nhưng nàng ta tới đây, lại có thể đạt thành cuộc giao dịch này, hơn nữa trước đó nàng cũng chẳng đặt chút hy vọng gì, thực giống ăn mày vớ được chiếu manh, niềm vui ngoài ý muốn này quả thực khiến nàng ta có chút không kiềm chế được mình, không khỏi lấy tay bịt mồm mình lại.

Dương Khai đã đưa tay vào dò xét trong lò luyện đan, từ trong lò lấy ra một viên Thái Diệu đan, đưa ra trước mặt nữ tử nói:

- Ta nói đổi thì chắc chắn sẽ đổi, chẳng nhẽ lại đi lừa ngươi sao!

Nữ tử lúc này mới đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, run rẩy nhận lấy viên linh đan trắng nõn mà tròn bóng kia, nâng niu trong tay, cứ như thể sợ nó bị tan chảy, quan sát ngắm nghía cẩn thận.

Dương Khai thì lại bắt đầu thu dọn lại chỗ đồ đạc và nguyên tinh nữ tử lấy ra, nhét hết vào trong nhẫn không gian, khi cầm một khối viên châu màu vàng đất lên, hắn mới âm thầm rót nguyên lực và thần niệm vào trong, thì phát hiện viên châu này chẳng có tý phản ứng gì…

Lập tức, Dương Khai trong lòng mừng rỡ, thu ngay viên châu lại không chút dấu vết.

Mà cùng lúc đó, đám võ giả vây xem xung quanh bỗng ồ lên một trận.

Hầu hết ánh mắt của mọi người, đều nhìn chòng chọc vào bóng lưng của nữ tử mặt tròn.

Bọn họ tuy rằng không nhìn rõ nữ tử rốt cuộc đã lấy ra vật gì để đạt thành giao dịch với Dương Khai, nhưng khi nữ tử nhận được Thái Diệu đan từ Dương Khai, mọi người đều nhìn thấy.

Thái Diệu đan trên tay Dương Khai, bọn chúng vô phương, cũng không dám có ý định dòm ngó. Nhưng nữ tử này chỉ có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh mà thôi, tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ có tâm tư.

Lúc này, Dương Khai cũng đã thu thập xong xuôi.

Hắn quét mắt nhìm đám võ giả vây quanh bên ngoài, lại nhìn nữ tử mặt tròn một cái, rồi thở dài một tiếng, nói:

- Cô nương!

- Ưm, vị đại ca này còn có điều gì dặn dò sao? Nữ tử mặt tròn dường như mới vừa lấy lại tinh thần từ trong niềm vui sướng, nghe vậy kinh ngạc hỏi.

- Ta chỉ muốn nói với ngươi một câu mà thôi! Dương Khai mỉm cười.

- Là cái gì?

- Thất phu vô tội, kẻ mang ngọc có tội! Dương Khai nghiêm mặt nói.

Nữ tử có chút ngạc nhiên, nhưng rất mau đã hiểu rõ, cảm kích nhìn Dương Khai nói”

- Cảm ơn đã nhắc nhở.

Dương Khai gật gật đầu nói:

- Nếu đã biết như vậy, ta khuyên ngươi hãy uống Thái Diệu đan ngay bây giờ, giống như lời ta đã nói trước đây, không phải là cần uống tại thời điểm then chốt khi tấn thăng, mà ngược lại, uống càng sớm hiệu quả càng tốt, ngươi bây giờ chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, chính là thời cơ tốt để uống, nếu như cô nương yên tâm, Dương mỗ có thể làm hộ pháp cho ngươi một lúc, dù sao cũng chẳng trễ nãi cái gì.

- Không cần, không cần đâu! Nữ tử mặt tròn vội vàng xua tay, rủ rỉ nói:

- Viên Thái Diệu đan này… ta dùng vào việc khác!

Dương Khai trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ, khẽ vuốt cằm nói:

- Vậy cô nương xin cứ tự nhiên!

- Cảm ơn ngươi, đồng ý đổi cho ta viên linh đan này, ngươi là một người tốt! Nữ tử mặt tròn nở nụ cười ngọt ngào với Dương Khai, rồi trực tiếp xoay người đi ra bên ngoài.

Nhìn bóng lưng của nàng ta, Dương Khai trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Lời nên nói hắn cũng đã nói rồi, nhưng đối phương không tiếp nhận, trái lại còn cố chấp mang Thái Diệu đan đi, đây hiển nhiên là mời gọi rắc rối, kỳ thực… phương pháp tốt nhất chính là nhận được Thái Diệu đan rồi trực tiếp sử dụng, như vậy mới chặt đứt được ý muốn cướp đoạt của người bên ngoài.

Hoặc giả có bản lãnh như Vô Thường Tiêu Thần, mạnh mẽ tới độ không ai dám giở trò dòm ngó tới bọn họ.

Dương Khai dường như có thể dự cảm được tiền đồ trắc trở của nữ tử mặt tròn này…

Sự thực cũng đúng như những gì hắn đoán, nữ tử vẫn còn chưa đi ra khỏi mảnh thiên địa vỡ nát do hắn tạo ra thì ở hướng nàng ta tiến tới đã có một vài võ giả không có ý tốt, nhìn chòng chọc vào nàng ta.

Tuy nói ở trước mặt bao nhiêu người làm ra cái việc cậy mạnh hiếp yếu, cậy đông bắt nạt ít thế này không được đẹp đẽ, nhưng việc có liên quan tới Thái Diệu đan và hy vọng ngày sau có thể tấn thăng lên Đế Tôn cảnh, những thiên chi kiêu tử của các gia tộc và đại tông môn này cũng có thể tạm gác mặt mũi và thân phận sang một bên, chỉ đợi nữ tử ra bước ra, liền động thủ.

Nữ tử mặt tròn tựa như cũng ý thức được điều gì đó, trong cơ thể thon nhỏ bỗng tràn ngập một thứ khí phách chết cũng không màng, tay nhỏ vừa rung, một sợi bí bảo hình dáng dải lục quấn quanh cánh tay, nàng ta vừa tiến về phía trước vừa cất lên âm thanh dõng dạc, nói:

- Các vị sư huynh sư tỷ, tiểu muội không muốn động thủ với các vị, nếu được thì nhường cho ta xin một con đường, đa tạ!

Ngôn từ thành khẩn, thần thái nghiêm nghị.

Quả thực có mấy người mềm lòng, lộ ra vẻ không nỡ, nhưng có người lại thờ ơ, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng ta.

Mà trong thời gian nói mấy câu này, nàng ta đã bước ra khỏi địa phận lồng không gian pháp tắc của Dương Khai.

Chỉ thoáng cái, tiếng quát lớn rộn lên.

- Giao Thái Diệu đan ra đây.

- Giao Thái Diệu đan, tha cho ngươi khỏi chết!

- Tiểu cô nương, ngoan ngoãn hợp tác với ta, có thể sẽ bớt phải chịu khổ, nếu không thì chớ trách ra hạ thủ không lưu tình.

Kèm theo âm vang của nhừng lời này, trong nháy mắt có ít nhất người mấy võ giả lao về phía nàng ta, tích tắc tế xuất ra bí bảo và bí thuật, tấn công bổ từ bốn phương tám hướng, nhằm muốn ngăn chặn bước đi của nàng ta, bản thân lại sử dụng tốc độ cực nhanh tiếp cận với nữ tử mặt tròn.

Trên gương mặt xinh đẹp của nữ tử mặt tròn lóe lêm một tia hoảng loạn, nhưng tại thời khắc then chốt lại mạnh mẽ thúc giục nguyên lực, dải lụa trên tay chợt chấn động, ngưng tụ ra vầng sáng ngũ sắc, bao phủ cơ thể, hóa thành lưu quang, bay phóng ra phía ngoài vòng vây.

Nàng ta hiển nhiên không có dự định giao thủ với đám người này, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

Đây cũng là cách làm đúng đắn nhất.

... Nhưng nàng ta nghĩ cũng quá đỗi ngây thơ, bao nhiêu người ra tay đối phó với nàng ta như vậy, nàng ta sao có thể chống trọi nổi?

Rầm rầm rầm…

Sau một trận âm vang trầm đục, thân ảnh của nữ tử mặt tròn trực tiếp hiển lộ ra, kèm theo một tiếng rên dồn dập mà ngắn ngủi, thân thể thon nhỏ của nàng ta như một tảng thiên thạch rơi về phía mặt đất.

Theo sát phía sau, mấy chục đạo lưu quang như không hẹn mà gặp cùng truy đuổi qua bên đó, trên từng khuôn mặt đều lộ ra vẻ tham lam và hưng phấn.

Nữ tử mặt tròn trên mặt lập tức lộ ra nét tuyệt vọng.

Một lát sau, nàng ta rơi xuống mặt đất, tuy rằng không bị trọng thương, nhưng hiển nhiên cũng không được khá cho lắm, vùng vẫy vài cái, cho dù đã đứng lên được, những cũng đã muộn..

Mấy tên hành động mau lẹ, bất ngờ tới gần trước mặt nàng, một tên trong đó tốc độ nhanh nhất, tay cầm kiếm sắc, hung hăng tung một kiếm, chém về phía tay phải của nàng ta.

Kẻ này ra tay tàn nhẫn cực kỳ, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc, dường như chỉ muốn trực tiếp chặt cái tay lấy linh đan của nàng ta xuống…

Trong lúc nguy ngập, nữ tử kinh hãi hét lên một tiếng, sắc tái mét cắt không còn giọt máu.

Với tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh của nàng ta, căn bản không cách nào tránh khỏi sát chiêu này, mất đi một cánh tay đã là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Mà người ra tay trên mặt lại nổi lên một nụ cười hung tợn, tựa như đã trông thấy cảnh Thái Diệu đan lọt vào tay mình vậy!

Chỉ cần có thể đạt được Thái Diệu đan, hắn sẽ ngay lập tức uống vào, chặt đứt hy vọng cướp đoạt của kẻ khác.

Dương Khai sắc mặt âm trầm, lẳng lặng thúc giục lực không gian, sẵn sàng công tác chuẩn bị giúp đỡ nữ tử kia vào thời khắc then chốt!

Nhưng chính vào lúc này, một bóng người quỷ mị xuất hiện trước mặt nữ tử mặt tròn, cái bóng người này vô cùng to lớn, tựa như một ngọn núi cao, chặn lại tất cả mưa rền gió dữ công kích tới, khiến nữ tử mặt tròn núp đằng sau cảm giác được sự an tâm cùng vui mừng chưa từng có, cũng giống như một cái bến đỗ, che chở lấy nàng ta….

- Ồ? Dương Khai nhướng mày, nhìn cái bóng người kia, lộ vẻ vô cùng bất ngờ.

Hắn không ngờ rằng, tại thời khắc then chốt, người này lại ra tay! Lẽ nào… hắn cũng nhắm vào Thái Diệu đan?

Mà ngay khi trong đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ thì người này bỗng chầm chậm đưa một bàn tay ra…

Động tác của hắn không hề nhanh, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị, mà võ giả cầm kiếm chém về phía nữ tử mặt tròn kia, thần sắc đại biến, vô duyên vô cớ xuất hiện một thứ ảo giác như bị cái chết bao chùm…

Hắn muôn tránh ra khỏi cái bàn tay lớn kia, nhưng bất luận hắn nỗ lực ra sao, cũng không thể thành công.

Người bên ngoài nhìn vào, thì giống như hắn tự mình lao vào phía bàn tay của đối phương vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.