Chương trước
Chương sau
Lúc này, ngay cả có Lưu Viêm hỗ trợ, một lò Thái Diệu đan này có thành công hay không còn chưa chắc.

Tuy nhiên nếu thật luyện thành, vậy đan đạo của hắn sẽ có tăng lên cực lớn.

Bận rộn một hồi, Dương Khai mới thở ra.

Trước mắt tất cả dược liệu đều đã được bỏ vào lò đan, còn lại chỉ cần hắn khống chế độ lửa và biến đổi linh trận là được, đợi đến lúc là có thể ngưng đan.

Cũng đến lúc này, hắn mới rút ra thời gian, trầm giọng nói:

- Ta khuyến cáo các vị đừng nên có ý với phần gốc cây!

Vừa rồi hắn luôn chú ý luyện đan, nhưng sẽ không bỏ qua quan sát xung quanh.

Hắn tinh tường nhận ra, không ít người có hứng thú với phần gốc cây, chỉ là không biết mình còn cần hay không, cho nên mới không dám tùy tiện ra tay.

- Ồ, là vì sao? Trang Bất Phàm nghe vậy, thắc mắc.

Dương Khai nghiêm mặt, nói:

- Gốc cây này là nguồn gốc sinh ra Thái Diệu Bảo Liên, để lại gốc cây, nói không chừng trong vòng trăm năm, Tinh Giới này còn có thể tái xuất hiện một gốc Thái Diệu Bảo Liên, dành cho người có duyên. Nhưng nếu hái nó đi... vậy trong vòng vạn năm, thiên hạ này không còn loại linh dược đó, lần tái sinh sau, sẽ không biết đến năm tháng nào.

- Còn có chuyện này? Ánh mắt Lam Huân lóe sáng, với kiến thức lịch duyệt của nàng, lại chưa từng nghe lời đồn như thế.

- Các vị tin ta là được!

Dương Khai trầm giọng nói.

- Không liên quan tới ta! Vô Thường bỗng nhiên quát lên.

- Chuyện vạn năm sau, để người vạn năm sau giải quyết, nếu ngươi không cần phần gốc cây, vậy ta sẽ lấy!

- Ngươi dám! Dương Khai vừa nói, giận dữ quay đầu trừng Vô Thường, một tay giơ lên đặt trên Mặc Ngọc Đỉnh.

Hắn vừa hành động, tất cả võ giả đều đại biến sắc mặt, căng thẳng nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.

- Ngươi dám động tới nó, ta sẽ phá hủy lò linh đan này ngay bây giờ! Dương Khai trầm giọng quát, sắc mặt lạnh lùng.

- Nè nè... Khóe miệng Hạ Sanh co rút, kinh dị nhìn Dương Khai:

- Dương huynh, có cần vậy không... Chỉ lầ một cái gốc cây mà thôi, Vô Thường huynh muốn lấy thì cho hắn lấy là được, đừng lấy Thái Diệu đan ra uy hiếp.

Hắn không biết Dương Khai phát điên cái gì, lại vì chuyện này mà lấy Thái Diệu đan uy hiếp Vô Thường.

Nên biết, hắn hành động như vậy, không chỉ uy hiếp một mình Vô Thường, còn có tất cả mọi người nơi này.

Một chút không ổn, hắn sẽ chọc nhiều người nổi giận.

Dương Khai coi như không nghe, nói:

- Ai dám tới gần phần gốc 3 trượng, ta lập tức hủy diệt nước thuốc, không phải nói chơi!

Vừa ra lời này, Vô Thường thật không dám động đậy.

Dù nói phần gốc cây nhìn cũng là vật bất phàm, nhưng khẳng định không tốt bằng Thái Diệu đan. Nếu vì vậy mà chọc giận Dương Khai, rõ ràng mất nhiều hơn được.

- Vô Thường, bình tĩnh đừng nóng! Tiêu Thần cũng hoảng sợ, vội quát Vô Thường.

Vô Thường dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai, gằn giọng nói:

- Ngươi... dám uy hiếp ta!

- Không phải uy hiếp ngươi... Trong mắt Dương Khai lóe lên một tia kỳ dị, thản nhiên nói:

- Chỉ là muốn chừa chút hy vọng cho người đời sau mà thôi.

Bên cạnh, Lam Huân mỉm cười nói:

- Nghe nói phần lớn luyện đan sư khi hái linh dược quý giá, sẽ không diệt sạch đoạn tuyệt, mà ở trong tình huống cực hạn có thể, sẽ để lại một đường sống cho linh dược đó, đồng thời không bao giờ hái những linh dược chưa trưởng thành... Ban đầu ta còn hoài nghi chuyện này, hiện giờ xem ra quả nhiên là thật.

Dương Khai nói:

- Người xưa trồng cây, người sau hóng mát. Hôm nay chúng ta có thể gặp được Thái Diệu Bảo Liên, sao biết không phải trăm năm trước có một vị cao nhân để lại rễ cây mà sinh ra cơ duyên? Người xưa để lại cho chúng ta hy vọng, chúng ta cũng không thể làm quá đoạn tuyệt, bằng không sẽ tổn hại thiên đạo tuần hoàn.

Lời này, làm cho ánh mắt Lam Huân sáng ngời, toát ra nghiền ngẫm.

- Còn phải nói... Dương Khai tiếp tục.

- Phần gốc không có hiệu quả thần kỳ như Thái Diệu Bảo Liên, chỉ có một chút hiệu lực rèn luyện nguyên lực thần thức. Tất cả tinh hoa của Thái Diệu Bảo Liên hiện tại đều nằm trong lò luyện đan. Vô Thường huynh, ngươi nhất định muốn lấy phần gốc, mà không muốn Thái Diệu đan?

Sắc mặt Vô Thường xanh mét, kỳ thật nghe Dương Khai nói phần gốc cây không có nhiều tác dụng, hắn liền bỏ đi ý muốn lấy, nhưng trước mắt bao người, hắn lại không có chỗ xuống thang, không hạ thể diện được, đành phải im lặng đứng đó, bộ dáng hung dữ.

Trong khi mọi người nói chuyện, phần gốc cây bỗng chấn động, hóa thành một mảnh hào quang nhiều màu, sau đó biến mất khỏi mắt mọi người, như chưa từng xuất hiện ở đây.

- Cái này... Tiêu Thần trợn mắt há mồm.

Dương Khai cười nói:

- Được rồi, hiện tại gốc cũng không còn, ta xem có ai tìm được nó. Ngừng một chút, hắn lại bổ sung:

- Đúng rồi, nếu như hái trước khi linh dược trưởng thành, Thái Diệu Bảo Liên cũng sẽ có kết cục này.

Nghe vậy, không ít người liền toát mồ hôi lạnh toàn thân, thầm may mắn có người biết hàng ở đây, bằng không chưa chờ nó trưởng thành liền hài, sợ rằng kết quả sẽ đổ bỏ hết.

Quay đầu lại, Dương Khai tiếp tục tập trung khống chế độ lửa, khắc linh trận.

Vô Thường khó xử đứng đó một hồi, hừ lạnh, sắc mặt xẹt qua hung tàn, hẳn là nảy ra ý tưởng hung ác gì.

Ục ục ục, trong Mặc Ngọc Đỉnh không ngừng vang ra tiếng.

Thời gian trôi qua, tâm tình mọi người ngày càng nóng vội, ánh mắt liếc nhau, trên đỉnh núi dần lan tỏa không khí quỷ dị phức tạp.

Mỗi người đều chờ đợi một khắc đan dược hình thành, đến khi đó, tràng cảnh sẽ không thể cứu vãn.

Dương Khai cũng biết rõ chuyện này, nhưng vẫn bình thản như không, dốc hết sức luyện đan.

Đến một lúc, thần sắc của hắn nghiêm lại, dốc hết nguyên lực truyền vào Mặc Ngọc Đỉnh, đồng thời đứng dậy, hai tay kết ấn, từng luồng năng lượng thấy được bằng mắt thường hóa thành những phù ấn rõ ràng nhập vào Mặc Ngọc Đỉnh rồi biến mất.

- Thu đan! Không biết người nào hô lên, tràng cảnh thoáng cái ngưng trọng, tiếng hít thở dồn dập, thể hiện rõ tâm tình mong chờ kích động của mọi người.

Đây là một bước luyện đan cuối cùng, nếu như xử lý tốt, như vậy một lò linh đan này coi như luyện chế thành công, nhưng nếu xử lý không tốt, vậy thì mọi cố gắng trước đó đều đổ bỏ.

Hai tay Dương Khai bay múa như bươm bướm, thần sắc nghiêm nghị, trên trán toát ra những giọt mồ hôi thật lớn, cả người như vớt ra từ trong nước, ướt hết quần áo, sắc mặt tái nhợt như đã tiêu hao rất lớn.

Nhưng ngay cả như vậy, động tác của hắn vẫn gọn gàng, cực kỳ trầm ổn.

- Bộ pháp quyết thu đan này... thần diệu đến thế? Ánh mắt Lam Huân lóe lên dị sắc, nhìn chằm chằm động tác của Dương Khai.

Dù là lần đầu nàng thấy được Cửu Thiên Huyền Đan Quyết, nhưng không cản trở nàng nhìn ra một chút điều từ pháp quyết thu đan này. Trong bộ pháp quyết này, như là để thu đan, nhưng mỗi một động tác một phù văn lại bao hàm huyền cơ, thầm hợp thiên đạo, làm người ta hoa mắt say mê.

Theo động tác của Dương Khai, mơ hồ có khí tức thiên đạo lan tỏa, làm người ta cảm thấy nặng nề.

Cửu Thiên Huyền Đan Quyết, dù sao cũng là quyết Đại Đạo Đan Âm nhập vào đầu Dương Khai, bản thân nó sinh ra trong thiên địa, chứa đựng ý chí, Lam Huân cảm thấy huyền diệu cũng là đương nhiên.

Lam Huân là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh cũng nhìn ra điểm này, rất nhiều võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng có thể nhìn ra được.

Không biết sao, theo Dương Khai thi triển pháp quyết thu đan, rất nhiều võ giả không kiềm chế được chìm đắm trong huyền diệu của pháp quyết, tâm tình căng thẳng chở đợi lại bỗng nhiên tiêu tán.

Đến một lúc, Dương Khai chợt quát lên:

- Ngưng!

Hắn như dùng hết sức lực, vừa quát lên, hai tay khép lại giữa, người lảo đảo.

Theo động tác của hắn, bên trong lò luyện đan phát ra tiếng vang nhỏ.

Đồng thời, hào quang xuyên qua Mặc Ngọc Đỉnh mà bùng nổ.

Đan thành!

Nháy mắt, mọi người đều ý thức được, Thái Diệu đan... luyện thành!

Lập tức, mọi người đều vận chuyển nguyên lực, muốn lao về phía Dương Khai, cướp lấy linh đan diệu dược có thể đi thẳng Đế vị.

Cũng ngay vào lúc này, thiên địa ầm ầm, tiếng sấm nổ vang truyền ra ngay trên đầu mọi người.

Uy áp kinh người tràn ra, đè mọi người không thở nổi, người cứng lại.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời từ lúc nào đã phủ đầy mây đen, ánh sét tiếng sấm xuyên qua, thiên uy mênh mông làm người ta cảm thây bản thân bé nhỏ.

- Đan kiếp! Lam Huân kinh hô, ánh mắt toát ra hoảng hốt.

- Quả nhiên đã tới! Dương Khai quát khẽ.

Trước khi Thái Diệu đan hình thành, hắn đã mơ hồ suy đoán, lần luyện chế này chỉ sợ sẽ dẫn phát đan kiếp.

Công hiệu Thái Diệu đan quá mức nghịch thiên, nhất định không được thiên địa cho phép, một khi nó sinh ra, sẽ bị pháp tắc thiên địa mọi nơi nghĩ cách phá hủy!

Nhìn trình độ đan kiếp dữ dội, sợ là còn dữ dằn hơn cả Đạo Nguyên tam tầng cảnh thăng cấp Đế Tôn Cảnh, mấy viên linh đan nho nhỏ làm sao ngăn cản nổi, chỉ một đòn là sẽ tan thành mây khói. Ngay cả mình có thể dốc hết sức bảo vệ, cũng chưa chắc có thể chống đỡ được đan kiếp này.

Đến lúc đó, tất cả cố gắng cùng mong chờ đều sẽ tan thành bong bóng.

Vào lúc mấu chốt, Dương Khai vỗ lò luyện đan, chợt động thần niệm.

Lập tức, Lưu Viêm hóa thành ánh lửa bắn ra khỏi Mặc Ngọc Đỉnh, trực tiếp bị Dương Khai thu vào Tiểu Huyền Giới.

Trong lúc không ai chú ý, Lưu Viêm đã đem cuốn đi toàn bộ Thái Diệu đan trong lò.

Lúc này tâm thần của mọi người đều tập trung vào đan kiếp, có ai chú ý động tác của Lưu Viêm? Dù cho thấy khí linh của Dương Khai quay về, cũng sẽ không ai ngờ nó lại lấy theo toàn bộ Thái Diệu đan.

Sau đó, một chuyện khiến mọi người kinh ngạc diễn ra.

Trong bầu trời, đan kiếp dần hội tụ lại tự dưng tiêu tán, mây đen cuồn cuộn tan rã, tiếng sấm dọa người cũng biến mất.

Trước sau không quá 10 nhịp thở, mọi thứ trở lại như thường, chỉ để lại một đám võ giả vẫn còn sợ hãi nhìn nhau. Lúc này, ngay cả có Lưu Viêm hỗ trợ, một lò Thái Diệu đan này có thành công hay không còn chưa chắc.

Tuy nhiên nếu thật luyện thành, vậy đan đạo của hắn sẽ có tăng lên cực lớn.

Bận rộn một hồi, Dương Khai mới thở ra.

Trước mắt tất cả dược liệu đều đã được bỏ vào lò đan, còn lại chỉ cần hắn khống chế độ lửa và biến đổi linh trận là được, đợi đến lúc là có thể ngưng đan.

Cũng đến lúc này, hắn mới rút ra thời gian, trầm giọng nói:

- Ta khuyến cáo các vị đừng nên có ý với phần gốc cây!

Vừa rồi hắn luôn chú ý luyện đan, nhưng sẽ không bỏ qua quan sát xung quanh.

Hắn tinh tường nhận ra, không ít người có hứng thú với phần gốc cây, chỉ là không biết mình còn cần hay không, cho nên mới không dám tùy tiện ra tay.

- Ồ, là vì sao? Trang Bất Phàm nghe vậy, thắc mắc.

Dương Khai nghiêm mặt, nói:

- Gốc cây này là nguồn gốc sinh ra Thái Diệu Bảo Liên, để lại gốc cây, nói không chừng trong vòng trăm năm, Tinh Giới này còn có thể tái xuất hiện một gốc Thái Diệu Bảo Liên, dành cho người có duyên. Nhưng nếu hái nó đi... vậy trong vòng vạn năm, thiên hạ này không còn loại linh dược đó, lần tái sinh sau, sẽ không biết đến năm tháng nào.

- Còn có chuyện này? Ánh mắt Lam Huân lóe sáng, với kiến thức lịch duyệt của nàng, lại chưa từng nghe lời đồn như thế.

- Các vị tin ta là được!

Dương Khai trầm giọng nói.

- Không liên quan tới ta! Vô Thường bỗng nhiên quát lên.

- Chuyện vạn năm sau, để người vạn năm sau giải quyết, nếu ngươi không cần phần gốc cây, vậy ta sẽ lấy!

- Ngươi dám! Dương Khai vừa nói, giận dữ quay đầu trừng Vô Thường, một tay giơ lên đặt trên Mặc Ngọc Đỉnh.

Hắn vừa hành động, tất cả võ giả đều đại biến sắc mặt, căng thẳng nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.

- Ngươi dám động tới nó, ta sẽ phá hủy lò linh đan này ngay bây giờ! Dương Khai trầm giọng quát, sắc mặt lạnh lùng.

- Nè nè... Khóe miệng Hạ Sanh co rút, kinh dị nhìn Dương Khai:

- Dương huynh, có cần vậy không... Chỉ lầ một cái gốc cây mà thôi, Vô Thường huynh muốn lấy thì cho hắn lấy là được, đừng lấy Thái Diệu đan ra uy hiếp.

Hắn không biết Dương Khai phát điên cái gì, lại vì chuyện này mà lấy Thái Diệu đan uy hiếp Vô Thường.

Nên biết, hắn hành động như vậy, không chỉ uy hiếp một mình Vô Thường, còn có tất cả mọi người nơi này.

Một chút không ổn, hắn sẽ chọc nhiều người nổi giận.

Dương Khai coi như không nghe, nói:

- Ai dám tới gần phần gốc 3 trượng, ta lập tức hủy diệt nước thuốc, không phải nói chơi!

Vừa ra lời này, Vô Thường thật không dám động đậy.

Dù nói phần gốc cây nhìn cũng là vật bất phàm, nhưng khẳng định không tốt bằng Thái Diệu đan. Nếu vì vậy mà chọc giận Dương Khai, rõ ràng mất nhiều hơn được.

- Vô Thường, bình tĩnh đừng nóng! Tiêu Thần cũng hoảng sợ, vội quát Vô Thường.

Vô Thường dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai, gằn giọng nói:

- Ngươi... dám uy hiếp ta!

- Không phải uy hiếp ngươi... Trong mắt Dương Khai lóe lên một tia kỳ dị, thản nhiên nói:

- Chỉ là muốn chừa chút hy vọng cho người đời sau mà thôi.

Bên cạnh, Lam Huân mỉm cười nói:

- Nghe nói phần lớn luyện đan sư khi hái linh dược quý giá, sẽ không diệt sạch đoạn tuyệt, mà ở trong tình huống cực hạn có thể, sẽ để lại một đường sống cho linh dược đó, đồng thời không bao giờ hái những linh dược chưa trưởng thành... Ban đầu ta còn hoài nghi chuyện này, hiện giờ xem ra quả nhiên là thật.

Dương Khai nói:

- Người xưa trồng cây, người sau hóng mát. Hôm nay chúng ta có thể gặp được Thái Diệu Bảo Liên, sao biết không phải trăm năm trước có một vị cao nhân để lại rễ cây mà sinh ra cơ duyên? Người xưa để lại cho chúng ta hy vọng, chúng ta cũng không thể làm quá đoạn tuyệt, bằng không sẽ tổn hại thiên đạo tuần hoàn.

Lời này, làm cho ánh mắt Lam Huân sáng ngời, toát ra nghiền ngẫm.

- Còn phải nói... Dương Khai tiếp tục.

- Phần gốc không có hiệu quả thần kỳ như Thái Diệu Bảo Liên, chỉ có một chút hiệu lực rèn luyện nguyên lực thần thức. Tất cả tinh hoa của Thái Diệu Bảo Liên hiện tại đều nằm trong lò luyện đan. Vô Thường huynh, ngươi nhất định muốn lấy phần gốc, mà không muốn Thái Diệu đan?

Sắc mặt Vô Thường xanh mét, kỳ thật nghe Dương Khai nói phần gốc cây không có nhiều tác dụng, hắn liền bỏ đi ý muốn lấy, nhưng trước mắt bao người, hắn lại không có chỗ xuống thang, không hạ thể diện được, đành phải im lặng đứng đó, bộ dáng hung dữ.

Trong khi mọi người nói chuyện, phần gốc cây bỗng chấn động, hóa thành một mảnh hào quang nhiều màu, sau đó biến mất khỏi mắt mọi người, như chưa từng xuất hiện ở đây.

- Cái này... Tiêu Thần trợn mắt há mồm.

Dương Khai cười nói:

- Được rồi, hiện tại gốc cũng không còn, ta xem có ai tìm được nó. Ngừng một chút, hắn lại bổ sung:

- Đúng rồi, nếu như hái trước khi linh dược trưởng thành, Thái Diệu Bảo Liên cũng sẽ có kết cục này.

Nghe vậy, không ít người liền toát mồ hôi lạnh toàn thân, thầm may mắn có người biết hàng ở đây, bằng không chưa chờ nó trưởng thành liền hài, sợ rằng kết quả sẽ đổ bỏ hết.

Quay đầu lại, Dương Khai tiếp tục tập trung khống chế độ lửa, khắc linh trận.

Vô Thường khó xử đứng đó một hồi, hừ lạnh, sắc mặt xẹt qua hung tàn, hẳn là nảy ra ý tưởng hung ác gì.

Ục ục ục, trong Mặc Ngọc Đỉnh không ngừng vang ra tiếng.

Thời gian trôi qua, tâm tình mọi người ngày càng nóng vội, ánh mắt liếc nhau, trên đỉnh núi dần lan tỏa không khí quỷ dị phức tạp.

Mỗi người đều chờ đợi một khắc đan dược hình thành, đến khi đó, tràng cảnh sẽ không thể cứu vãn.

Dương Khai cũng biết rõ chuyện này, nhưng vẫn bình thản như không, dốc hết sức luyện đan.

Đến một lúc, thần sắc của hắn nghiêm lại, dốc hết nguyên lực truyền vào Mặc Ngọc Đỉnh, đồng thời đứng dậy, hai tay kết ấn, từng luồng năng lượng thấy được bằng mắt thường hóa thành những phù ấn rõ ràng nhập vào Mặc Ngọc Đỉnh rồi biến mất.

- Thu đan! Không biết người nào hô lên, tràng cảnh thoáng cái ngưng trọng, tiếng hít thở dồn dập, thể hiện rõ tâm tình mong chờ kích động của mọi người.

Đây là một bước luyện đan cuối cùng, nếu như xử lý tốt, như vậy một lò linh đan này coi như luyện chế thành công, nhưng nếu xử lý không tốt, vậy thì mọi cố gắng trước đó đều đổ bỏ.

Hai tay Dương Khai bay múa như bươm bướm, thần sắc nghiêm nghị, trên trán toát ra những giọt mồ hôi thật lớn, cả người như vớt ra từ trong nước, ướt hết quần áo, sắc mặt tái nhợt như đã tiêu hao rất lớn.

Nhưng ngay cả như vậy, động tác của hắn vẫn gọn gàng, cực kỳ trầm ổn.

- Bộ pháp quyết thu đan này... thần diệu đến thế? Ánh mắt Lam Huân lóe lên dị sắc, nhìn chằm chằm động tác của Dương Khai.

Dù là lần đầu nàng thấy được Cửu Thiên Huyền Đan Quyết, nhưng không cản trở nàng nhìn ra một chút điều từ pháp quyết thu đan này. Trong bộ pháp quyết này, như là để thu đan, nhưng mỗi một động tác một phù văn lại bao hàm huyền cơ, thầm hợp thiên đạo, làm người ta hoa mắt say mê.

Theo động tác của Dương Khai, mơ hồ có khí tức thiên đạo lan tỏa, làm người ta cảm thấy nặng nề.

Cửu Thiên Huyền Đan Quyết, dù sao cũng là quyết Đại Đạo Đan Âm nhập vào đầu Dương Khai, bản thân nó sinh ra trong thiên địa, chứa đựng ý chí, Lam Huân cảm thấy huyền diệu cũng là đương nhiên.

Lam Huân là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh cũng nhìn ra điểm này, rất nhiều võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng có thể nhìn ra được.

Không biết sao, theo Dương Khai thi triển pháp quyết thu đan, rất nhiều võ giả không kiềm chế được chìm đắm trong huyền diệu của pháp quyết, tâm tình căng thẳng chở đợi lại bỗng nhiên tiêu tán.

Đến một lúc, Dương Khai chợt quát lên:

- Ngưng!

Hắn như dùng hết sức lực, vừa quát lên, hai tay khép lại giữa, người lảo đảo.

Theo động tác của hắn, bên trong lò luyện đan phát ra tiếng vang nhỏ.

Đồng thời, hào quang xuyên qua Mặc Ngọc Đỉnh mà bùng nổ.

Đan thành!

Nháy mắt, mọi người đều ý thức được, Thái Diệu đan... luyện thành!

Lập tức, mọi người đều vận chuyển nguyên lực, muốn lao về phía Dương Khai, cướp lấy linh đan diệu dược có thể đi thẳng Đế vị.

Cũng ngay vào lúc này, thiên địa ầm ầm, tiếng sấm nổ vang truyền ra ngay trên đầu mọi người.

Uy áp kinh người tràn ra, đè mọi người không thở nổi, người cứng lại.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời từ lúc nào đã phủ đầy mây đen, ánh sét tiếng sấm xuyên qua, thiên uy mênh mông làm người ta cảm thây bản thân bé nhỏ.

- Đan kiếp! Lam Huân kinh hô, ánh mắt toát ra hoảng hốt.

- Quả nhiên đã tới! Dương Khai quát khẽ.

Trước khi Thái Diệu đan hình thành, hắn đã mơ hồ suy đoán, lần luyện chế này chỉ sợ sẽ dẫn phát đan kiếp.

Công hiệu Thái Diệu đan quá mức nghịch thiên, nhất định không được thiên địa cho phép, một khi nó sinh ra, sẽ bị pháp tắc thiên địa mọi nơi nghĩ cách phá hủy!

Nhìn trình độ đan kiếp dữ dội, sợ là còn dữ dằn hơn cả Đạo Nguyên tam tầng cảnh thăng cấp Đế Tôn Cảnh, mấy viên linh đan nho nhỏ làm sao ngăn cản nổi, chỉ một đòn là sẽ tan thành mây khói. Ngay cả mình có thể dốc hết sức bảo vệ, cũng chưa chắc có thể chống đỡ được đan kiếp này.

Đến lúc đó, tất cả cố gắng cùng mong chờ đều sẽ tan thành bong bóng.

Vào lúc mấu chốt, Dương Khai vỗ lò luyện đan, chợt động thần niệm.

Lập tức, Lưu Viêm hóa thành ánh lửa bắn ra khỏi Mặc Ngọc Đỉnh, trực tiếp bị Dương Khai thu vào Tiểu Huyền Giới.

Trong lúc không ai chú ý, Lưu Viêm đã đem cuốn đi toàn bộ Thái Diệu đan trong lò.

Lúc này tâm thần của mọi người đều tập trung vào đan kiếp, có ai chú ý động tác của Lưu Viêm? Dù cho thấy khí linh của Dương Khai quay về, cũng sẽ không ai ngờ nó lại lấy theo toàn bộ Thái Diệu đan.

Sau đó, một chuyện khiến mọi người kinh ngạc diễn ra.

Trong bầu trời, đan kiếp dần hội tụ lại tự dưng tiêu tán, mây đen cuồn cuộn tan rã, tiếng sấm dọa người cũng biến mất.

Trước sau không quá 10 nhịp thở, mọi thứ trở lại như thường, chỉ để lại một đám võ giả vẫn còn sợ hãi nhìn nhau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.