Chương trước
Chương sau
- Hừ! Lời của Hạ Sanh ngươi dù có hiềm nghi được lợi còn khoe, nhưng cũng đúng như ta muốn nói. Vô Thường ta không thiếu trời, không thiếu đất, cũng không muốn thiếu ân tình của ai khác! Vô Thường cũng tiếp lời.

Trang Bất Phàm cười nói:

- Công chúa điện hạ, của ngài là của ngài, không cần phải đùn đẩy!

Lam Huân nhất thời dở khóc dở cười.

Dương Khai lau mồ hôi lạnh nói:

- Nghe các ngươi nói như vậy, giống như ta làm sao cũng phải luyện chế thành công một lò Thái Diệu đan này, bằng không chẳng phải phụ khổ tâm của công chúa điện hạ?

- Thế nào, ngươi không có lòng tin? Lam Huân nhướng mày, hỏi.

- Cũng không phải không có lòng tin. Dương Khai mỉm cười.

- Chỉ là... không có luyện đan sư nào đảm bảo mình luyện chế đan dược là nhất định có thể thành công. Vì phòng ngừa lỡ như, ta vẫn phải hỏi trước... Nếu luyện chế thất bại, vậy phải làm sao?

- Giết ngươi! Vô Thường lạnh lùng nhìn hắn.

- Áp lực thật là lớn. Trên trán Dương Khai toát mồ hôi lạnh.

Lam Huân cười nói:

- Ngươi cố gắng là được.

Nói rồi, nàng lấy ra gốc Bích Huyết Chi của mình đưa cho Dương Khai, hắn nhận lấy, kiểm tra một hồi, gật đầu nói:

- Gốc của công chúa điện hạ rất tốt, dược linh tối thiểu phải 8000 năm, đủ để luyện chế. Hơn nữa... nhìn màu sắc và dấu vết thu hoạch, có lẽ không phải lấy được trong Tứ Quý Chi Địa.

- Đúng thế, đây là ta mang theo người, đã ở trong nhẫn không gian từ mấy năm trước. Lam Huân đáp.

- Được, giờ đã đủ nguyên liệu. Dương Khai không nói, thu Bích Huyết Chi vào nhẫn không gian, nhìn xung quanh, hô lên:

- Các vị còn muốn ta lại luyện chế một lò linh đan cấp Đạo Nguyên, chứng minh năng lực?

Hắn ngừng một chút, rồi nói:

- Phải nói trước, muốn ta chứng minh cũng được, nhưng các người nên biết, luyện đan rất tiêu hao tinh lực, nếu vì nguyên nhân này mà dẫn tới luyện chế Thái Diệu đan thất bại, ta sẽ không chịu trách nhiệm!

Vừa nói vậy, mọi người đều nhíu mày.

Bởi vì Dương Khai nói thật là đúng.

Nếu như mọi người muốn hắn chứng minh thực lực, hắn nhất định phải luyện chế ra một lò linh đan cấp Đạo Nguyên! Nhưng như vậy, hắn sẽ tiêu hao tinh thần sức lực, mà một ngày sau là Thái Diệu Bảo Liên sẽ trưởng thành, đến khi đó Dương Khai phải mở lò luyện đan ngay. Nói cách khác, trong vòng 2 ngày hắn phải luyện chế 2 lò linh đan, cường độ cao như thế, chỉ sợ không có luyện đan sư cấp Đạo Nguyên nào chịu nổi.

Trạng thái không ở tối cao, tuyệt đối có ảnh hưởng tới luyện chế Thái Diệu đan.

- Theo ta thấy, vậy thì không cần... Lam Huân mỉm cười.

- Lúc trước sở dĩ đề nghị như thế, là vì không xác định Dương huynh có phải thật là luyện đan sư hay không, nhưng bây giờ ta nghĩ các vị đã có thể xác định. Nếu như Dương huynh không phải luyện đan sư, làm sao có thể biết đan phương Thái Diệu đan, làm sao có thể phân biệt ra dược linh Bích Huyết Chi trong thời gian ngắn.

- Công chúa điện hạ nói có lý! Trang Bất Phàm gật đầu:

- Chỉ từ việc Dương huynh đã bắt tay chuẩn bị dược liệu luyện đan trước khi chúng ta đến đây, đã không cần hoài nghi hắn là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên. Dương huynh cứ nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến ngày mai Thái Diệu Bảo Liên trưởng thành, sẽ ra tay luyện chế!

- Nếu các người đã nói vậy, ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt!

Dương Khai lập tức thuận thế tiến tới, nói rồi liền ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần!

Dù nói còn có người nghi thần nghi quỷ, nhưng có lời của Lam Huân cùng Trang Bất Phàm, dù cho bọn họ còn hoài nghi, nhưng không dám nói ra, đành phải chờ đến ngày mai, tất cả sẽ rõ ràng.

Tràng cảnh liền trở nên yên lặng.

Võ giả nơi này đều chọn chỗ ngồi xuống, làm cho mình đạt tới đỉnh cao.

Bởi vì bất cứ ai cũng hiểu rõ, nếu như Dương Khai luyện chế thất bại, vậy thì còn dễ nói, hắn sẽ phải gánh hết thất vọng cùng lửa giận của mọi người. Nhưng nếu hắn luyện chế thành công, ngoài ưu tiên đưa cho Lam Huân một viên Thái Diệu đan, số linh đan còn lại sẽ phải dựa theo thủ đoạn tranh giành!

Ở trước mặt cơ duyên bằng trời như thế, còn có đám người Vô Thường, Hạ Sanh, Trang Bất Phàm, Tiêu Thần cản đường, không ai sẽ rút lui!

Bỏ qua lần này, rất nhiều người đời này sẽ không thể thăng cấp Đế Tôn Cảnh! Nhưng nếu lấy được cơ duyên lần này, vậy rất nhiều người sẽ thăng cấp sớm.

Địa điểm mọi người nghỉ ngơi cũng có chút ý, vô tình bao bọc quanh chỗ Dương Khai cùng Thái Diệu Bảo Liên, phòng ngừa hắn chạy trốn.

Nhất là Vô Thường, căn bản không có ý nghỉ ngơi, khoanh chân ngồi đó luôn nhìn chằm chằm Dương Khai, một khi Dương Khai có động tĩnh gì là hắn sẽ lập tức phản ứng!

Đây là nguyên nhân trọng yếu mà mọi người đồng ý cho Dương Khai luyện chế Thái Diệu đan, mà không phải bắt đầu cướp lấy Thái Diệu Bảo Liên!

Thái Diệu Bảo Liên chỉ có một gốc! Không ai có lòng tin chiếm được, ngay cả cao ngạo như Vô Thường cũng không có tự tin này.

So với liều mạng tranh giành không có lòng tin, còn không bằng để Dương Khai luyện chế thành đan, đến lúc đó hy vọng sẽ tăng cao. Mà Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, bị nhiều người nhìn chằm chằm, cũng không thể nào luyện chế xong liền bỏ chạy.

Đối với chuyện này, trong lòng mỗi người đều rõ ràng, cho nên yên tâm chờ đợi ngài mai tới, cho Dương Khai luyện chế Thái Diệu đan!

- Sư huynh, tình huống không ổn.

Nghỉ ngơi một hồi, Tiêu Bạch Y bỗng nhiên tới cạnh Hạ Sanh, thần niệm truyền âm nói.

- Ta biết! Hạ Sanh thản nhiên trả lời.

- Yên tâm, ta đã an bài xong, đợi ngày mai Dương huynh luyện chế thành công, ta phối hợp với hắn mở một đường máu, chạy trốn về phía cửa ra, các sư đệ sư muội đều đang chờ tiếp ứng bên đó.

- Khó trách ta không thấy người khác tới, thì ra đều chờ ở cửa ra? Tiêu Bạch Y chợt hiểu.

Hạ Sanh mỉm cười, nói:

- Bảo vật như Thái Diệu đan, làm sao có thể rơi vào tay những tông môn khác? Đến lúc đó ngươi bảo Dương huynh phối hợp là được.

- Nếu hắn không phối hợp thì sao? Tiêu Bạch Y hỏi.

- Đánh hắn! Đánh ngất đem đi. Hạ Sanh đáp.

Khóe miệng Tiêu Bạch Y co rút, ngượng ngùng nói:

- Ta không phải đối thủ!

- Cái gì? Hạ Sanh quay đầu, kinh ngạc nhìn Tiêu Bạch Y, giật mình nói:

- Tiểu Bạch à, khi nào mà ngươi không tự tin như vậy. Dương huynh quả thật thắng được Tiết Nghị, đã là giỏi lắm rồi, nếu ngươi ở tu vi như hắn còn chưa chắc làm được, nhưng dù sao hắn chênh lệch quá lớn với chúng ta.

- Có một chuyện, ta ngại nói! Tiêu Bạch Y bỗng nhiên nghiêm mặt.

- Chuyện gì?

- Ở tr Tuế Nguyệt Thần Điện, ta giao đấu với hắn. Tiêu Bạch Y nói:

- Kết quả... ta thua.

- Ngươi nói đùa với ta? Hạ Sanh sắp lọt mắt ra.

- Chuyện nhục nhã như thế, ta làm sao nói đùa. Tiêu Bạch Y nghiêm mặt nói:

- Hơn nữa, theo ta thấy, không chỉ riêng ta không phải đối thủ của hắn, ngay cả Trang Bất Phàm cũng không phải.

- Vậy là... ý gì? Hạ Sanh hỏi rồi, lập tức chợt hiểu, liếc về phía Trang Bất Phàm, kinh hãi:

- Ngươi nói là... trước khi chúng ta đến đây, hai người này đã đại chiến, kết quả... là Trang Bất Phàm thua?

- Chắc chắn!

- Sao lại thế được?

Tiêu Bạch Y cười lạnh:

- Không gì không thể, ngươi cảm thấy vì sao vừa rồi Trang Bất Phàm luôn nói chuyện giúp tiểu tử Dương Khai?

Hạ Sanh nhướng mày, nói:

- Ý của ngươi là, trước đó Dương Khai nương tình, cho nên Trang Bất Phàm mới...

- Còn có nguyên nhân khác nữa sao? Tiêu Bạch Y hỏi lại hắn.

- Khè... Hạ Sanh cuối cùng không nhịn được hít vào một hơi lạnh, lầm bầm:

- Trước đó hai người này đã đại chiến một tận, ta cũng biết, nhưng ta cho rằng Dương Khai thua... hắn chỉ là có Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, làm sao đến được trình độ này?

- Quỷ mới biết, hắn còn là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên nữa, ngươi tin không?

Khóe miệng Hạ Sanh co rút, không nói nữa.

Hồi lâu sau, hắn mới nghiêm mặt:

- Được rồi, đến lúc đó ta liên lạc với Dương huynh, tin rằng hắn sẽ phối hợp, muốn sống thì chỉ có hợp tác với chúng ta.

- Chỉ mong là vậy... Tiêu Bạch Y không chắc chắn đáp.

Trong lúc hai người Thanh Dương Thần Điện âm thầm trao đổi, những võ giả khác cũng đang nói chuyện tương tự, những người quen nhau đều âm thầm kết đồng minh, chuẩn bị chống đỡ những kẻ địch mạnh mẽ. Về phần đến khi đó thật cướp được Thái Diệu đan thì phải xử lý thế nào, trước mắt không cần tính toán.

Đối với phần lớn võ giả, hiện tại cần phải tính toán là làm sao cướp được Thái Diệu đan từ trong tay những Đạo Nguyên Cảnh mạnh nhất.

Thời gian từ từ trôi qua.

Dương Khai giành giật từng giây khôi phục lực lượng.

Luyện chế Thái Diệu đan, đối với hắn cũng là một loại thử thách, cho nên hắn nhất định phải dùng trạng thái toàn thịnh nghênh đón, có một chút sai lầm, sẽ có thể dẫn tới luyện chế thất bại.

Một khi luyện chế thất bại, bản thân sẽ thành mục tiêu trút giận cho mọi người nơi này, đến khi đó, dù hắn có bản lĩnh to lớn cỡ nào, cũng không thể chống đỡ nổi.

Xung quanh quỷ dị, cùng với thần niệm liên lạc, ngay cả Vô Thường luôn nhìn chằm chằm vẫn không ảnh hưởng đến hắn, tâm cảnh dần ổn định, trở nên không linh.

Dưới áp lực to lớn, hắn chìm vào trạng thái thần kỳ.

Dược hương lan tỏa, quầng sáng dao động.

Dị tượng thiên địa ngày càng rõ ràng, mây màu trên trời biến ảo không ngừng.

Đóa hoa trắng tinh của Thái Diệu Bảo Liên cũng dần nở ra...

Đến một lúc, thiên địa ầm ầm, linh khí rung chuyển, tất cả dị tượng thiên địa lúc này hội tụ thành một cỗ năng lượng khủng bố, từ trên bầu trời chiếu thằng xuống, như vòng xoáy truyền vào Thái Diệu Bảo Liên.

Linh dược mỏng manh chịu dựng truyền vào mà vẫn nguyên lành, ngược lại càng tăng cường thần diệu của nó.

Phù văn nhỏ cỡ hạt gạo bỗng hiện ra xung quanh Thái Diệu Bảo Liên, ẩn chứa huyền cơ to lớn.

Trong thiên địa mơ hồ có tiên âm vang lên, chuông trống vang rền, làm người ta chấn động tinh thần, trước bao ánh mắt, cánh hoa Thái Diệu Bảo Liên cuối cùng nở ra!

Mùi hương càng nồng nặc bay ra lan tỏa, người ta hít vào liền chấn động tinh thần. Mùi hương mê người làm người ta thèm thuồng, hận không thể xông lên nuốt lấy Thái Diệu Bảo Liên, thưởng thức tuyệt vời của nó!

Bị xủi bẩy vô hình, không ít võ giả nhìn Thái Diệu Bảo Liên toát ra ánh mắt tham lam, cũng có mấy người rục rịch! - Hừ! Lời của Hạ Sanh ngươi dù có hiềm nghi được lợi còn khoe, nhưng cũng đúng như ta muốn nói. Vô Thường ta không thiếu trời, không thiếu đất, cũng không muốn thiếu ân tình của ai khác! Vô Thường cũng tiếp lời.

Trang Bất Phàm cười nói:

- Công chúa điện hạ, của ngài là của ngài, không cần phải đùn đẩy!

Lam Huân nhất thời dở khóc dở cười.

Dương Khai lau mồ hôi lạnh nói:

- Nghe các ngươi nói như vậy, giống như ta làm sao cũng phải luyện chế thành công một lò Thái Diệu đan này, bằng không chẳng phải phụ khổ tâm của công chúa điện hạ?

- Thế nào, ngươi không có lòng tin? Lam Huân nhướng mày, hỏi.

- Cũng không phải không có lòng tin. Dương Khai mỉm cười.

- Chỉ là... không có luyện đan sư nào đảm bảo mình luyện chế đan dược là nhất định có thể thành công. Vì phòng ngừa lỡ như, ta vẫn phải hỏi trước... Nếu luyện chế thất bại, vậy phải làm sao?

- Giết ngươi! Vô Thường lạnh lùng nhìn hắn.

- Áp lực thật là lớn. Trên trán Dương Khai toát mồ hôi lạnh.

Lam Huân cười nói:

- Ngươi cố gắng là được.

Nói rồi, nàng lấy ra gốc Bích Huyết Chi của mình đưa cho Dương Khai, hắn nhận lấy, kiểm tra một hồi, gật đầu nói:

- Gốc của công chúa điện hạ rất tốt, dược linh tối thiểu phải 8000 năm, đủ để luyện chế. Hơn nữa... nhìn màu sắc và dấu vết thu hoạch, có lẽ không phải lấy được trong Tứ Quý Chi Địa.

- Đúng thế, đây là ta mang theo người, đã ở trong nhẫn không gian từ mấy năm trước. Lam Huân đáp.

- Được, giờ đã đủ nguyên liệu. Dương Khai không nói, thu Bích Huyết Chi vào nhẫn không gian, nhìn xung quanh, hô lên:

- Các vị còn muốn ta lại luyện chế một lò linh đan cấp Đạo Nguyên, chứng minh năng lực?

Hắn ngừng một chút, rồi nói:

- Phải nói trước, muốn ta chứng minh cũng được, nhưng các người nên biết, luyện đan rất tiêu hao tinh lực, nếu vì nguyên nhân này mà dẫn tới luyện chế Thái Diệu đan thất bại, ta sẽ không chịu trách nhiệm!

Vừa nói vậy, mọi người đều nhíu mày.

Bởi vì Dương Khai nói thật là đúng.

Nếu như mọi người muốn hắn chứng minh thực lực, hắn nhất định phải luyện chế ra một lò linh đan cấp Đạo Nguyên! Nhưng như vậy, hắn sẽ tiêu hao tinh thần sức lực, mà một ngày sau là Thái Diệu Bảo Liên sẽ trưởng thành, đến khi đó Dương Khai phải mở lò luyện đan ngay. Nói cách khác, trong vòng 2 ngày hắn phải luyện chế 2 lò linh đan, cường độ cao như thế, chỉ sợ không có luyện đan sư cấp Đạo Nguyên nào chịu nổi.

Trạng thái không ở tối cao, tuyệt đối có ảnh hưởng tới luyện chế Thái Diệu đan.

- Theo ta thấy, vậy thì không cần... Lam Huân mỉm cười.

- Lúc trước sở dĩ đề nghị như thế, là vì không xác định Dương huynh có phải thật là luyện đan sư hay không, nhưng bây giờ ta nghĩ các vị đã có thể xác định. Nếu như Dương huynh không phải luyện đan sư, làm sao có thể biết đan phương Thái Diệu đan, làm sao có thể phân biệt ra dược linh Bích Huyết Chi trong thời gian ngắn.

- Công chúa điện hạ nói có lý! Trang Bất Phàm gật đầu:

- Chỉ từ việc Dương huynh đã bắt tay chuẩn bị dược liệu luyện đan trước khi chúng ta đến đây, đã không cần hoài nghi hắn là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên. Dương huynh cứ nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến ngày mai Thái Diệu Bảo Liên trưởng thành, sẽ ra tay luyện chế!

- Nếu các người đã nói vậy, ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt!

Dương Khai lập tức thuận thế tiến tới, nói rồi liền ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần!

Dù nói còn có người nghi thần nghi quỷ, nhưng có lời của Lam Huân cùng Trang Bất Phàm, dù cho bọn họ còn hoài nghi, nhưng không dám nói ra, đành phải chờ đến ngày mai, tất cả sẽ rõ ràng.

Tràng cảnh liền trở nên yên lặng.

Võ giả nơi này đều chọn chỗ ngồi xuống, làm cho mình đạt tới đỉnh cao.

Bởi vì bất cứ ai cũng hiểu rõ, nếu như Dương Khai luyện chế thất bại, vậy thì còn dễ nói, hắn sẽ phải gánh hết thất vọng cùng lửa giận của mọi người. Nhưng nếu hắn luyện chế thành công, ngoài ưu tiên đưa cho Lam Huân một viên Thái Diệu đan, số linh đan còn lại sẽ phải dựa theo thủ đoạn tranh giành!

Ở trước mặt cơ duyên bằng trời như thế, còn có đám người Vô Thường, Hạ Sanh, Trang Bất Phàm, Tiêu Thần cản đường, không ai sẽ rút lui!

Bỏ qua lần này, rất nhiều người đời này sẽ không thể thăng cấp Đế Tôn Cảnh! Nhưng nếu lấy được cơ duyên lần này, vậy rất nhiều người sẽ thăng cấp sớm.

Địa điểm mọi người nghỉ ngơi cũng có chút ý, vô tình bao bọc quanh chỗ Dương Khai cùng Thái Diệu Bảo Liên, phòng ngừa hắn chạy trốn.

Nhất là Vô Thường, căn bản không có ý nghỉ ngơi, khoanh chân ngồi đó luôn nhìn chằm chằm Dương Khai, một khi Dương Khai có động tĩnh gì là hắn sẽ lập tức phản ứng!

Đây là nguyên nhân trọng yếu mà mọi người đồng ý cho Dương Khai luyện chế Thái Diệu đan, mà không phải bắt đầu cướp lấy Thái Diệu Bảo Liên!

Thái Diệu Bảo Liên chỉ có một gốc! Không ai có lòng tin chiếm được, ngay cả cao ngạo như Vô Thường cũng không có tự tin này.

So với liều mạng tranh giành không có lòng tin, còn không bằng để Dương Khai luyện chế thành đan, đến lúc đó hy vọng sẽ tăng cao. Mà Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, bị nhiều người nhìn chằm chằm, cũng không thể nào luyện chế xong liền bỏ chạy.

Đối với chuyện này, trong lòng mỗi người đều rõ ràng, cho nên yên tâm chờ đợi ngài mai tới, cho Dương Khai luyện chế Thái Diệu đan!

- Sư huynh, tình huống không ổn.

Nghỉ ngơi một hồi, Tiêu Bạch Y bỗng nhiên tới cạnh Hạ Sanh, thần niệm truyền âm nói.

- Ta biết! Hạ Sanh thản nhiên trả lời.

- Yên tâm, ta đã an bài xong, đợi ngày mai Dương huynh luyện chế thành công, ta phối hợp với hắn mở một đường máu, chạy trốn về phía cửa ra, các sư đệ sư muội đều đang chờ tiếp ứng bên đó.

- Khó trách ta không thấy người khác tới, thì ra đều chờ ở cửa ra? Tiêu Bạch Y chợt hiểu.

Hạ Sanh mỉm cười, nói:

- Bảo vật như Thái Diệu đan, làm sao có thể rơi vào tay những tông môn khác? Đến lúc đó ngươi bảo Dương huynh phối hợp là được.

- Nếu hắn không phối hợp thì sao? Tiêu Bạch Y hỏi.

- Đánh hắn! Đánh ngất đem đi. Hạ Sanh đáp.

Khóe miệng Tiêu Bạch Y co rút, ngượng ngùng nói:

- Ta không phải đối thủ!

- Cái gì? Hạ Sanh quay đầu, kinh ngạc nhìn Tiêu Bạch Y, giật mình nói:

- Tiểu Bạch à, khi nào mà ngươi không tự tin như vậy. Dương huynh quả thật thắng được Tiết Nghị, đã là giỏi lắm rồi, nếu ngươi ở tu vi như hắn còn chưa chắc làm được, nhưng dù sao hắn chênh lệch quá lớn với chúng ta.

- Có một chuyện, ta ngại nói! Tiêu Bạch Y bỗng nhiên nghiêm mặt.

- Chuyện gì?

- Ở tr Tuế Nguyệt Thần Điện, ta giao đấu với hắn. Tiêu Bạch Y nói:

- Kết quả... ta thua.

- Ngươi nói đùa với ta? Hạ Sanh sắp lọt mắt ra.

- Chuyện nhục nhã như thế, ta làm sao nói đùa. Tiêu Bạch Y nghiêm mặt nói:

- Hơn nữa, theo ta thấy, không chỉ riêng ta không phải đối thủ của hắn, ngay cả Trang Bất Phàm cũng không phải.

- Vậy là... ý gì? Hạ Sanh hỏi rồi, lập tức chợt hiểu, liếc về phía Trang Bất Phàm, kinh hãi:

- Ngươi nói là... trước khi chúng ta đến đây, hai người này đã đại chiến, kết quả... là Trang Bất Phàm thua?

- Chắc chắn!

- Sao lại thế được?

Tiêu Bạch Y cười lạnh:

- Không gì không thể, ngươi cảm thấy vì sao vừa rồi Trang Bất Phàm luôn nói chuyện giúp tiểu tử Dương Khai?

Hạ Sanh nhướng mày, nói:

- Ý của ngươi là, trước đó Dương Khai nương tình, cho nên Trang Bất Phàm mới...

- Còn có nguyên nhân khác nữa sao? Tiêu Bạch Y hỏi lại hắn.

- Khè... Hạ Sanh cuối cùng không nhịn được hít vào một hơi lạnh, lầm bầm:

- Trước đó hai người này đã đại chiến một tận, ta cũng biết, nhưng ta cho rằng Dương Khai thua... hắn chỉ là có Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, làm sao đến được trình độ này?

- Quỷ mới biết, hắn còn là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên nữa, ngươi tin không?

Khóe miệng Hạ Sanh co rút, không nói nữa.

Hồi lâu sau, hắn mới nghiêm mặt:

- Được rồi, đến lúc đó ta liên lạc với Dương huynh, tin rằng hắn sẽ phối hợp, muốn sống thì chỉ có hợp tác với chúng ta.

- Chỉ mong là vậy... Tiêu Bạch Y không chắc chắn đáp.

Trong lúc hai người Thanh Dương Thần Điện âm thầm trao đổi, những võ giả khác cũng đang nói chuyện tương tự, những người quen nhau đều âm thầm kết đồng minh, chuẩn bị chống đỡ những kẻ địch mạnh mẽ. Về phần đến khi đó thật cướp được Thái Diệu đan thì phải xử lý thế nào, trước mắt không cần tính toán.

Đối với phần lớn võ giả, hiện tại cần phải tính toán là làm sao cướp được Thái Diệu đan từ trong tay những Đạo Nguyên Cảnh mạnh nhất.

Thời gian từ từ trôi qua.

Dương Khai giành giật từng giây khôi phục lực lượng.

Luyện chế Thái Diệu đan, đối với hắn cũng là một loại thử thách, cho nên hắn nhất định phải dùng trạng thái toàn thịnh nghênh đón, có một chút sai lầm, sẽ có thể dẫn tới luyện chế thất bại.

Một khi luyện chế thất bại, bản thân sẽ thành mục tiêu trút giận cho mọi người nơi này, đến khi đó, dù hắn có bản lĩnh to lớn cỡ nào, cũng không thể chống đỡ nổi.

Xung quanh quỷ dị, cùng với thần niệm liên lạc, ngay cả Vô Thường luôn nhìn chằm chằm vẫn không ảnh hưởng đến hắn, tâm cảnh dần ổn định, trở nên không linh.

Dưới áp lực to lớn, hắn chìm vào trạng thái thần kỳ.

Dược hương lan tỏa, quầng sáng dao động.

Dị tượng thiên địa ngày càng rõ ràng, mây màu trên trời biến ảo không ngừng.

Đóa hoa trắng tinh của Thái Diệu Bảo Liên cũng dần nở ra...

Đến một lúc, thiên địa ầm ầm, linh khí rung chuyển, tất cả dị tượng thiên địa lúc này hội tụ thành một cỗ năng lượng khủng bố, từ trên bầu trời chiếu thằng xuống, như vòng xoáy truyền vào Thái Diệu Bảo Liên.

Linh dược mỏng manh chịu dựng truyền vào mà vẫn nguyên lành, ngược lại càng tăng cường thần diệu của nó.

Phù văn nhỏ cỡ hạt gạo bỗng hiện ra xung quanh Thái Diệu Bảo Liên, ẩn chứa huyền cơ to lớn.

Trong thiên địa mơ hồ có tiên âm vang lên, chuông trống vang rền, làm người ta chấn động tinh thần, trước bao ánh mắt, cánh hoa Thái Diệu Bảo Liên cuối cùng nở ra!

Mùi hương càng nồng nặc bay ra lan tỏa, người ta hít vào liền chấn động tinh thần. Mùi hương mê người làm người ta thèm thuồng, hận không thể xông lên nuốt lấy Thái Diệu Bảo Liên, thưởng thức tuyệt vời của nó!

Bị xủi bẩy vô hình, không ít võ giả nhìn Thái Diệu Bảo Liên toát ra ánh mắt tham lam, cũng có mấy người rục rịch!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.