Chương trước
Chương sau
Tuy cách làm này của Dương Khai sẽ đắc tội không ít người, nhưng hắn không hề giải quyết tuyệt tình, không tùy tiện giết người, cũng không thực sực cướp bóc, cho nên sự việc cũng không nghiêm trọng lắm.

Nếu hắn thực sự cướp hết đồ của tất cả những người hắn gặp được, vậy thì triệt để toi rồi, chỉ đợi sau khi hắn rời khỏi Tứ Quý Chi Địa, sẽ trở thành cái đích của các đại tông môn…

Tới lúc đó, trừ phi hắn gia nhập Thanh Dương Thần Điện hoặc Cao Tuyết Đinh đồng ý che chở hắn, nếu không hắn nhất định sẽ bị cường giả của các đại tông môn tìm tới tính sổ.

Mà cách làm trước mắt này, đảm bảo không đắc tội người ta tới mức hết, cũng đảm bảo có thu hoạch.

Hai ngày sau, Dương Khai đã gom được hai trong số ba món dược liệu còn thiếu, chỉ còn một loại cuối cùng là vẫn chưa tìm được.

Căn cứ vào sự quan sát của hắn, Thái Diệu Bảo Liên này nhiều nhất chỉ khoảng hơn một ngày nữa là sẽ trưởng thành hoàn toàn, tới lúc đó nếu còn không tìm được vị thuốc bổ trợ cuối cùng, hắn chỉ đành nuốt sống.

Mà lúc đó, cách thời gian đóng cửa lối ra Tứ Quý Chi Địa cũng chỉ còn lại vỏn vẹn hai ngày mà thôi.

Dương Khai có chút lo lắng.

Vì nếu như hắn đoán không nhầm thì vấy vị cường giả chân chính chắc cũng đang chạy về phía lối ra, có lẽ cũng sắp chạy tới chỗ này rồi.

Khi đang nghĩ như vậy, Dương Khai bỗng hơi biến sắc, ngưng thần nhìn về một hướng, một lát sau, bất mãn bĩu môi nói: - Vậy mà đã tới rồi… hình như có hơi sớm một chút!

Ở phía chân trời bên kia, một luồng ánh sáng chói mắt đang cấp tốc bay về hướng này, khí tức pha tạp, hiển nhiên không chỉ có một người, mà một ai đó trong đấy, khiến Dương Khai có cảm giác không giống bình thường, so với những người khác thì có vẻ cường đại hơn một chút.

Người này dĩ nhiên là một trong số mấy người đủ để Dương Khai coi là cường giả Đạo Nguyên cảnh chân chính.

Chỉ là vẫn chưa tới gần nên Dương Khai cũng không biết là ai.

Ngay khi hắn đang quan sát, tia sáng kia đã lại gần đỉnh Cao Sơn, rất mau, dừng lại trước mặt Dương Khai, ánh sáng tản đi, lộ ra thân ảnh của mấy người.

Mấy người này chầm chậm lộ diện, một nam tử khoảng ba mươi tuổi ở trong đó liền chỉ vào Dương Khai, hét lớn một tiếng: - Trang sư huynh, chính là tên khốn khiếp này, lúc trước đã đánh cướp của ta với Từ sư muội, cướp nhẫn không gia của bọn ta!

Khi hắn nói chuyện, một nữ tử xinh đẹp da trắng trong nhóm người cũng ở một bên gật đầu, dùng ánh mắt căm thù tới tận xương tủy nhìn Dương Khai, giống như có thâm thù đại hận gì với hắn vậy.

Dương Khai định nhãn nhìn lên, phát hiện nam tử đang nói chuyện và nữ tử nói chuyện kia có chút quen mặt, rõ ràng hôm qua vừa mới thấy qua…

Bất quá kết cục của hai người họ cũng giống như những người khác tới đây, đều bị Dương Khai dùng thủ đoạn xuất thần nhập hóa kiềm chế, cướp nhẫn không gian để kiểm tra.

- Ồ? Thì ra hai vị đây là người của Vô Hoa Điện, thật là thất kính thất kính! Dương Khai cười híp mắt nhìn nam tử đang nói chuyện, ôm quyền nói.

Hắn lúc trước không có tra xét xuất thân của hai người này, hôm nay thấy chúng ở cùng với Trang Bất Phàm, dĩ nhiên là hiểu ra.

Vô Hoa Điện dù sao cũng là một trong những tông môn đứng đầu ở Nam Vực, thân là đệ tử tinh anh của Vô Hoa Điện, đương nhiên kiêu ngạo vô cùng, bị một người vô duyên vô cớ cướp bóc, cục tức này làm sao nuốt cho trôi? Chỉ sợ hôm qua su khi bọn chúng rời đi, bèn tìm cách liên lạc với đại sư huynh Trang Bất Phàm, để Trang Bất Phàm tới trút giận thay bọn hắn.

Đương nhiên, điều quan trọng là Thái Diệu Bảo Liên kia! Khiến Trang Bất Phàm tới đây, không những có thể chèn ép Dương Khai, nói không chừng còn có thể cướp được thiên địa linh dược.

- Ta phỉ nhổ! Nam tư nói chuyện nghe vậy, nhổ một cái về phía Dương Khai, hừ lạnh nói: - Tiểu tử, bớt cái trò này lại đi, ngươi hiện tại nhận sai vẫn còn kịp, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu mấy cái thật kêu, tự tát mấy cái, Trang sư huynh chưa chắc không thể không tha cho ngươi, sư huynh trước giờ nhân nghĩa, thủ hạ trước giờ cũng không lạm sát vô tội, nhưng nếu ngươi vẫn tiếp tục ngoan cố phản kháng. Hừ hừ…..

Ý của hắn không nói cũng biết. Ngày hôm qua sau khi bị Dương Khai uy hiếp, hai người bảo sao nghe vậy này giờ có người chống lưng bèn ra vẻ hống hách bệ vệ.

- Băng hữu, lời này nói ra… ta nghe không hiểu. Dương Khai thuận miệng ứng phó nói.

- Đừng có mà giả bộ! Nam tử kia nổi giận quát lên một tiếng. - Ngươi đã làm qua những việc gì, trong lòng ngươi rõ nhất!

- Hà hà.. Dương Khai cười nhẹ một tiếng, ánh mắt chuyển sang Trang Bất Phàm. Nói;

- Trang huynh, ngươi nói sao?

Sau khi đích thân tới đây, Trang Bất Phàm một mực không mở lời, ánh mắt thi thoảng lại chuyển động qua lại giữa Dương Khai và Thái Diệu Bảo Liên, vẻ nghi hoặc càng ngày càng đậm.

Hắn có hai điều nghi hoặc…

Một là Thái Diệu Bảo Liên kia, hắn dù sao cũng là cường giả Đạo Nguyên cảnh thủ tịch ở Vô Hoa Điện, kiến thức rèn luyện không thể coi thường, hắn có thể mơ hồ nhìn ra sự huyền diệu và phẩm loại của Thái Diệu Bảo Liên, nhưng lại không dám khẳng định chắc chắn, trong lòng nghi thần nghi quỷ.

Hai là vì Dương Khai, vô luận là hắn quan sát như thế nào, đối phương cũng chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, tu vi như vậy, lại có thể dễ dàng khắc chế sư đệ và sư muội của mình, nếu không phải sư đệ sư muội của mình nói chuẩn xác, hắn e rằng cũng không dám tin.

Lúc này, nghe được lời hỏi thăm của Dương Khai, Trang Bất Phàm nhíu mày, ôm quyền nói: - Xin hỏi các hạ nên xưng hô thế nào?

Tuy rằng là tới báo thù cho sư đệ sư muội, nhưng hắn vẫn tỏ ra dáng vẻ nho nhã lễ độ, cũng không có cấp bách ra tay với Dương Khai, có thể thấy tâm tính tu dưỡng thật sự rất tốt.

- Dương Khai! Dương Khai ôm quyền trả lời.

- Trang mỗ nhớ là… Dương huynh và người của Thanh Dương Thần Điện đi chung với nhau thì phải? Vẻ nghi hoặc trên mặt Trang Bất Phàm càng đậm. - Nhưng… tại sao ta chưa bao giờ được biết đến, Thanh Dương Thần Điện còn có nhân vật như Dương huynh đây?

Nghe vậy, Dương Khai nhíu mày, khen: - Trang huynh nhãn lực thật tốt, ta đích xác là tới cùng với người của Thanh Dương Thần Điện.

Đây là người đầu tiên nhớ là hắn tới đây cùng Thanh Dương Thần Điện, khi đó tụ tập trong sơn cốc vô danh có mấy trăm người, có thể trong biển người mênh mông nhớ được hành tung của Dương Khai, cũng thật là không dễ dàng.

- Trang huynh sở dĩ không biết là vì Dương mỗ không phải là người của Thanh Dương Thần Điện, chỉ là vì một số nguyên do nên mới đồng hành cùng với Cao trưởng lão thôi!

- Thì ra là vậy! Trang Bất Phàm khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa. Từ nhận định của hắn cho rằng, Dương Khai có một mối quan hệ nào đó với cao tầng của Thanh Dương Thần Điện, nên mới có thể cùng Cao Tuyết Đình tới sơn cốc vô danh, tiến vào bên trong Tứ Quý Chi Địa.

Hắn trầm ngâm một lát, từ từ nói: - Vốn dĩ thì… hai vị sư đệ sư muội của Trang mỗ bị thiệt thòi dưới tay của Dương huynh, cũng trách chúng học nghệ không tinh, không trách được người khác. Trang mỗ không nên tới nơi này, bày ra dáng vẻ tìm người thanh toán, điểm này, mong Dương huynh lượng thứ…

Hắn không hề vì tu vi của Dương Khai thấp mà tỏ chút ý tứ khinh thường nào, trái lại còn cố giải thích, trong lời nói còn mang một chút ý hận rèn sắt không thành thép, khiến nam tử và nữ tử sắc mặt đều ửng đó, có chút không biết dấu mặt vào đâu.

- Ta hiểu, ta hiểu! Dương Khai cười ha hả, trong lòng cảm thấy Trang Bất Phàm con người cũng được…

- Nhưng, người làm sư huynh, phải có dáng vẻ của người làm sư huynh, Trang Bất Phàm lời nói chợt chuyển, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, bình tĩnh nói: - Sư đệ sư muội đã có lời thỉnh cầu, Trang mỗ cũng không thể làm như không nghe thấy, sư huynh phải che chở cho sư đệ sư muội…

Lời vừa nói ra, mấy người đứng quây quần bên cạnh hắn đều toát ra sự cảm động, mỗi người đều nhìn bóng lưng của hắn, giống như một ngọn núi cao có thể ngăn chặn mưa to gió dữ, vô cùng an toàn.

- Dương huynh nói xem, việc này nên giải quyết như thế nào! Trang Bất Phàm thản nhiên nhìn Dương Khai nói.

Hắn dường như không muốn ỷ mạnh hiếp yếu, cho nên giao quyền chủ động cho Dương Khai, trong lời nói thể hiện sự tự tin vô cùng, cho dù là cái gì hắn cũng đều có thẻ dốc sức ngăn chặn.

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Đầu đuôi câu chuyện… Trang huynh chắc đã nghe kể qua rồi chứ?

Trang Bất Phàm gật đầu nói: - Phải, bọn chúng nói rất rõ ràng, nói rằng Dương huynh ra tay khắc chế bọn chúng, sau đó cướp của bọn chúng!

- Ồ? Dương Khai nhướng mày, nói: - Nói ta khắc chế bọn chúng, ta không phủ nhận, nhưng nói là đánh cướp… hà hà, ta đây cũng không dám gật bừa!

- Sao? Trang Bất Phàm nhíu mày, có chút không vui nói: - Việc Dương huynh làm, lại không dám nhận sao?

- Không phải không dám thừa nhận, chỉ là việc mình không làm, sao có thể thừa nhận đây? Đây chẳng phải là úp bô cứt lên đầu ta sao. Dương Khai tỏ vẻ cực kỳ oan ức, nhìn một nam một nữ nọ, nói: - Ngươi nói ta đánh cướp của các ngươi, vậy các ngươi nói xem, các ngươi đã mất thứ đồ gì rồi!

- Ặc… Nam tử nghe vậy, nhất thời nghẹn lời.

Hắn quả thực không mất đồ, Dương Khai khi đó cướp nhẫn không gian của bọn chúng, sau khi kiểm tra xong, bèn trả lại, việc này chúng không có nói rõ cho Trang Bất Phàm hay.

Thấy biểu tình của hắn, Dương Khai trong lòng đã tỏ, cười lớn nói: - Trang huynh, ngươi có vẻ còn chưa nắm rõ toàn bộ sự tình nhỉ.

Trang Bất Phàm sắc mặt hơi trầm xuống, quay đầu nhìn nam tử nọ, hỏi: - Chuyện là thế nào?

Nam tử kia vâng vâng dạ dạ, ánh mắt mơ hồ, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Trang Bất Phàm lại quay ra hỏi nữ tử kia, nói: - Từ sư muội, các ngươi rốt cuộc có bị cướp đồ hay không?

Nữ tử họ Từ kia khẽ cắn môi, lắc đầu nói: - Không có, là không có…

- Vậy chẳng phải xong rồi sao! Dương Khai trực tiếp cắt ngang lời nàng ta, nhìn Trang Bất Phàm nói:

- Bọn chúng đều không mất đồ, lấy đâu ra cách nói bị cướp, còn về việc động thủ.. ừm, võ giả tu luyện, làm gì có chuyện không có chút xung đột nào? Cũng không thể vì hai vị là bằng hữu của Vô Hoa Điện, ta liền không thể đụng tới các ngươi. Lời nói tới đây, âm thanh của Dương Khai trầm xuống, sắc mặt lạnh lùng: - Thêm nữa, ta động thủ với bọn họ cũng là có nguyên nhân.

- Vì gốc linh thảo sau lưng ngươi ư? Trang Bất Phàm cũng là người thông minh, vừa nói liền đã nghĩ ngay tới điểm mấu chốt.

- Không sai! Dương Khai nghiêm mặt nói: - Với nhãn lực của Trang huynh, có lẽ cũng đã nhìn ra, gốc linh dược này vẫn còn chưa tới lúc trưởng thành, nếu tùy tiện hái sẽ ảnh hưởng rất lớn tới dược lực, cho nên ta mới ngồi canh chừng ở đây, tránh cho kẻ nào không biết nhìn hàng, uống phí của trời, mấy ngày này ta cũng đã đuổi rất nhiều người đi, hôm qua khi hai vị sư đệ sư muội của ngươi tới…

- Ừm, ngươi không cần nói nữa, chuyện tiếp theo ta có thể nghĩ ra. Trang Bất Phàm khẽ gật đầu.

Đơn giản chính là hai người của Vô Hoa Điện này thấy linh dược trân quý, Dương Khai tu vi thấp, nên muốn đuổi Dương Khai đi mà thôi, kết quả lật thuyền trong mương, bại trong tay Dương Khai, cuối cùng nhất thời giận quá, bèn tìm Trang Bất Phàm tới để trút giận cho mình… Tuy cách làm này của Dương Khai sẽ đắc tội không ít người, nhưng hắn không hề giải quyết tuyệt tình, không tùy tiện giết người, cũng không thực sực cướp bóc, cho nên sự việc cũng không nghiêm trọng lắm.

Nếu hắn thực sự cướp hết đồ của tất cả những người hắn gặp được, vậy thì triệt để toi rồi, chỉ đợi sau khi hắn rời khỏi Tứ Quý Chi Địa, sẽ trở thành cái đích của các đại tông môn…

Tới lúc đó, trừ phi hắn gia nhập Thanh Dương Thần Điện hoặc Cao Tuyết Đinh đồng ý che chở hắn, nếu không hắn nhất định sẽ bị cường giả của các đại tông môn tìm tới tính sổ.

Mà cách làm trước mắt này, đảm bảo không đắc tội người ta tới mức hết, cũng đảm bảo có thu hoạch.

Hai ngày sau, Dương Khai đã gom được hai trong số ba món dược liệu còn thiếu, chỉ còn một loại cuối cùng là vẫn chưa tìm được.

Căn cứ vào sự quan sát của hắn, Thái Diệu Bảo Liên này nhiều nhất chỉ khoảng hơn một ngày nữa là sẽ trưởng thành hoàn toàn, tới lúc đó nếu còn không tìm được vị thuốc bổ trợ cuối cùng, hắn chỉ đành nuốt sống.

Mà lúc đó, cách thời gian đóng cửa lối ra Tứ Quý Chi Địa cũng chỉ còn lại vỏn vẹn hai ngày mà thôi.

Dương Khai có chút lo lắng.

Vì nếu như hắn đoán không nhầm thì vấy vị cường giả chân chính chắc cũng đang chạy về phía lối ra, có lẽ cũng sắp chạy tới chỗ này rồi.

Khi đang nghĩ như vậy, Dương Khai bỗng hơi biến sắc, ngưng thần nhìn về một hướng, một lát sau, bất mãn bĩu môi nói: - Vậy mà đã tới rồi… hình như có hơi sớm một chút!

Ở phía chân trời bên kia, một luồng ánh sáng chói mắt đang cấp tốc bay về hướng này, khí tức pha tạp, hiển nhiên không chỉ có một người, mà một ai đó trong đấy, khiến Dương Khai có cảm giác không giống bình thường, so với những người khác thì có vẻ cường đại hơn một chút.

Người này dĩ nhiên là một trong số mấy người đủ để Dương Khai coi là cường giả Đạo Nguyên cảnh chân chính.

Chỉ là vẫn chưa tới gần nên Dương Khai cũng không biết là ai.

Ngay khi hắn đang quan sát, tia sáng kia đã lại gần đỉnh Cao Sơn, rất mau, dừng lại trước mặt Dương Khai, ánh sáng tản đi, lộ ra thân ảnh của mấy người.

Mấy người này chầm chậm lộ diện, một nam tử khoảng ba mươi tuổi ở trong đó liền chỉ vào Dương Khai, hét lớn một tiếng: - Trang sư huynh, chính là tên khốn khiếp này, lúc trước đã đánh cướp của ta với Từ sư muội, cướp nhẫn không gia của bọn ta!

Khi hắn nói chuyện, một nữ tử xinh đẹp da trắng trong nhóm người cũng ở một bên gật đầu, dùng ánh mắt căm thù tới tận xương tủy nhìn Dương Khai, giống như có thâm thù đại hận gì với hắn vậy.

Dương Khai định nhãn nhìn lên, phát hiện nam tử đang nói chuyện và nữ tử nói chuyện kia có chút quen mặt, rõ ràng hôm qua vừa mới thấy qua…

Bất quá kết cục của hai người họ cũng giống như những người khác tới đây, đều bị Dương Khai dùng thủ đoạn xuất thần nhập hóa kiềm chế, cướp nhẫn không gian để kiểm tra.

- Ồ? Thì ra hai vị đây là người của Vô Hoa Điện, thật là thất kính thất kính! Dương Khai cười híp mắt nhìn nam tử đang nói chuyện, ôm quyền nói.

Hắn lúc trước không có tra xét xuất thân của hai người này, hôm nay thấy chúng ở cùng với Trang Bất Phàm, dĩ nhiên là hiểu ra.

Vô Hoa Điện dù sao cũng là một trong những tông môn đứng đầu ở Nam Vực, thân là đệ tử tinh anh của Vô Hoa Điện, đương nhiên kiêu ngạo vô cùng, bị một người vô duyên vô cớ cướp bóc, cục tức này làm sao nuốt cho trôi? Chỉ sợ hôm qua su khi bọn chúng rời đi, bèn tìm cách liên lạc với đại sư huynh Trang Bất Phàm, để Trang Bất Phàm tới trút giận thay bọn hắn.

Đương nhiên, điều quan trọng là Thái Diệu Bảo Liên kia! Khiến Trang Bất Phàm tới đây, không những có thể chèn ép Dương Khai, nói không chừng còn có thể cướp được thiên địa linh dược.

- Ta phỉ nhổ! Nam tư nói chuyện nghe vậy, nhổ một cái về phía Dương Khai, hừ lạnh nói: - Tiểu tử, bớt cái trò này lại đi, ngươi hiện tại nhận sai vẫn còn kịp, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu mấy cái thật kêu, tự tát mấy cái, Trang sư huynh chưa chắc không thể không tha cho ngươi, sư huynh trước giờ nhân nghĩa, thủ hạ trước giờ cũng không lạm sát vô tội, nhưng nếu ngươi vẫn tiếp tục ngoan cố phản kháng. Hừ hừ…..

Ý của hắn không nói cũng biết. Ngày hôm qua sau khi bị Dương Khai uy hiếp, hai người bảo sao nghe vậy này giờ có người chống lưng bèn ra vẻ hống hách bệ vệ.

- Băng hữu, lời này nói ra… ta nghe không hiểu. Dương Khai thuận miệng ứng phó nói.

- Đừng có mà giả bộ! Nam tử kia nổi giận quát lên một tiếng. - Ngươi đã làm qua những việc gì, trong lòng ngươi rõ nhất!

- Hà hà.. Dương Khai cười nhẹ một tiếng, ánh mắt chuyển sang Trang Bất Phàm. Nói;

- Trang huynh, ngươi nói sao?

Sau khi đích thân tới đây, Trang Bất Phàm một mực không mở lời, ánh mắt thi thoảng lại chuyển động qua lại giữa Dương Khai và Thái Diệu Bảo Liên, vẻ nghi hoặc càng ngày càng đậm.

Hắn có hai điều nghi hoặc…

Một là Thái Diệu Bảo Liên kia, hắn dù sao cũng là cường giả Đạo Nguyên cảnh thủ tịch ở Vô Hoa Điện, kiến thức rèn luyện không thể coi thường, hắn có thể mơ hồ nhìn ra sự huyền diệu và phẩm loại của Thái Diệu Bảo Liên, nhưng lại không dám khẳng định chắc chắn, trong lòng nghi thần nghi quỷ.

Hai là vì Dương Khai, vô luận là hắn quan sát như thế nào, đối phương cũng chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, tu vi như vậy, lại có thể dễ dàng khắc chế sư đệ và sư muội của mình, nếu không phải sư đệ sư muội của mình nói chuẩn xác, hắn e rằng cũng không dám tin.

Lúc này, nghe được lời hỏi thăm của Dương Khai, Trang Bất Phàm nhíu mày, ôm quyền nói: - Xin hỏi các hạ nên xưng hô thế nào?

Tuy rằng là tới báo thù cho sư đệ sư muội, nhưng hắn vẫn tỏ ra dáng vẻ nho nhã lễ độ, cũng không có cấp bách ra tay với Dương Khai, có thể thấy tâm tính tu dưỡng thật sự rất tốt.

- Dương Khai! Dương Khai ôm quyền trả lời.

- Trang mỗ nhớ là… Dương huynh và người của Thanh Dương Thần Điện đi chung với nhau thì phải? Vẻ nghi hoặc trên mặt Trang Bất Phàm càng đậm. - Nhưng… tại sao ta chưa bao giờ được biết đến, Thanh Dương Thần Điện còn có nhân vật như Dương huynh đây?

Nghe vậy, Dương Khai nhíu mày, khen: - Trang huynh nhãn lực thật tốt, ta đích xác là tới cùng với người của Thanh Dương Thần Điện.

Đây là người đầu tiên nhớ là hắn tới đây cùng Thanh Dương Thần Điện, khi đó tụ tập trong sơn cốc vô danh có mấy trăm người, có thể trong biển người mênh mông nhớ được hành tung của Dương Khai, cũng thật là không dễ dàng.

- Trang huynh sở dĩ không biết là vì Dương mỗ không phải là người của Thanh Dương Thần Điện, chỉ là vì một số nguyên do nên mới đồng hành cùng với Cao trưởng lão thôi!

- Thì ra là vậy! Trang Bất Phàm khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa. Từ nhận định của hắn cho rằng, Dương Khai có một mối quan hệ nào đó với cao tầng của Thanh Dương Thần Điện, nên mới có thể cùng Cao Tuyết Đình tới sơn cốc vô danh, tiến vào bên trong Tứ Quý Chi Địa.

Hắn trầm ngâm một lát, từ từ nói: - Vốn dĩ thì… hai vị sư đệ sư muội của Trang mỗ bị thiệt thòi dưới tay của Dương huynh, cũng trách chúng học nghệ không tinh, không trách được người khác. Trang mỗ không nên tới nơi này, bày ra dáng vẻ tìm người thanh toán, điểm này, mong Dương huynh lượng thứ…

Hắn không hề vì tu vi của Dương Khai thấp mà tỏ chút ý tứ khinh thường nào, trái lại còn cố giải thích, trong lời nói còn mang một chút ý hận rèn sắt không thành thép, khiến nam tử và nữ tử sắc mặt đều ửng đó, có chút không biết dấu mặt vào đâu.

- Ta hiểu, ta hiểu! Dương Khai cười ha hả, trong lòng cảm thấy Trang Bất Phàm con người cũng được…

- Nhưng, người làm sư huynh, phải có dáng vẻ của người làm sư huynh, Trang Bất Phàm lời nói chợt chuyển, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, bình tĩnh nói: - Sư đệ sư muội đã có lời thỉnh cầu, Trang mỗ cũng không thể làm như không nghe thấy, sư huynh phải che chở cho sư đệ sư muội…

Lời vừa nói ra, mấy người đứng quây quần bên cạnh hắn đều toát ra sự cảm động, mỗi người đều nhìn bóng lưng của hắn, giống như một ngọn núi cao có thể ngăn chặn mưa to gió dữ, vô cùng an toàn.

- Dương huynh nói xem, việc này nên giải quyết như thế nào! Trang Bất Phàm thản nhiên nhìn Dương Khai nói.

Hắn dường như không muốn ỷ mạnh hiếp yếu, cho nên giao quyền chủ động cho Dương Khai, trong lời nói thể hiện sự tự tin vô cùng, cho dù là cái gì hắn cũng đều có thẻ dốc sức ngăn chặn.

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Đầu đuôi câu chuyện… Trang huynh chắc đã nghe kể qua rồi chứ?

Trang Bất Phàm gật đầu nói: - Phải, bọn chúng nói rất rõ ràng, nói rằng Dương huynh ra tay khắc chế bọn chúng, sau đó cướp của bọn chúng!

- Ồ? Dương Khai nhướng mày, nói: - Nói ta khắc chế bọn chúng, ta không phủ nhận, nhưng nói là đánh cướp… hà hà, ta đây cũng không dám gật bừa!

- Sao? Trang Bất Phàm nhíu mày, có chút không vui nói: - Việc Dương huynh làm, lại không dám nhận sao?

- Không phải không dám thừa nhận, chỉ là việc mình không làm, sao có thể thừa nhận đây? Đây chẳng phải là úp bô cứt lên đầu ta sao. Dương Khai tỏ vẻ cực kỳ oan ức, nhìn một nam một nữ nọ, nói: - Ngươi nói ta đánh cướp của các ngươi, vậy các ngươi nói xem, các ngươi đã mất thứ đồ gì rồi!

- Ặc… Nam tử nghe vậy, nhất thời nghẹn lời.

Hắn quả thực không mất đồ, Dương Khai khi đó cướp nhẫn không gian của bọn chúng, sau khi kiểm tra xong, bèn trả lại, việc này chúng không có nói rõ cho Trang Bất Phàm hay.

Thấy biểu tình của hắn, Dương Khai trong lòng đã tỏ, cười lớn nói: - Trang huynh, ngươi có vẻ còn chưa nắm rõ toàn bộ sự tình nhỉ.

Trang Bất Phàm sắc mặt hơi trầm xuống, quay đầu nhìn nam tử nọ, hỏi: - Chuyện là thế nào?

Nam tử kia vâng vâng dạ dạ, ánh mắt mơ hồ, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Trang Bất Phàm lại quay ra hỏi nữ tử kia, nói: - Từ sư muội, các ngươi rốt cuộc có bị cướp đồ hay không?

Nữ tử họ Từ kia khẽ cắn môi, lắc đầu nói: - Không có, là không có…

- Vậy chẳng phải xong rồi sao! Dương Khai trực tiếp cắt ngang lời nàng ta, nhìn Trang Bất Phàm nói:

- Bọn chúng đều không mất đồ, lấy đâu ra cách nói bị cướp, còn về việc động thủ.. ừm, võ giả tu luyện, làm gì có chuyện không có chút xung đột nào? Cũng không thể vì hai vị là bằng hữu của Vô Hoa Điện, ta liền không thể đụng tới các ngươi. Lời nói tới đây, âm thanh của Dương Khai trầm xuống, sắc mặt lạnh lùng: - Thêm nữa, ta động thủ với bọn họ cũng là có nguyên nhân.

- Vì gốc linh thảo sau lưng ngươi ư? Trang Bất Phàm cũng là người thông minh, vừa nói liền đã nghĩ ngay tới điểm mấu chốt.

- Không sai! Dương Khai nghiêm mặt nói: - Với nhãn lực của Trang huynh, có lẽ cũng đã nhìn ra, gốc linh dược này vẫn còn chưa tới lúc trưởng thành, nếu tùy tiện hái sẽ ảnh hưởng rất lớn tới dược lực, cho nên ta mới ngồi canh chừng ở đây, tránh cho kẻ nào không biết nhìn hàng, uống phí của trời, mấy ngày này ta cũng đã đuổi rất nhiều người đi, hôm qua khi hai vị sư đệ sư muội của ngươi tới…

- Ừm, ngươi không cần nói nữa, chuyện tiếp theo ta có thể nghĩ ra. Trang Bất Phàm khẽ gật đầu.

Đơn giản chính là hai người của Vô Hoa Điện này thấy linh dược trân quý, Dương Khai tu vi thấp, nên muốn đuổi Dương Khai đi mà thôi, kết quả lật thuyền trong mương, bại trong tay Dương Khai, cuối cùng nhất thời giận quá, bèn tìm Trang Bất Phàm tới để trút giận cho mình…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.