Chương trước
Chương sau
Trên đỉnh Cao Sơn, mây gió nổi lên, dị tượng xảy ra, hào quang năm màu diệu huy nửa bầu trời.

Thái Diệu Bảo Liên từ từ nở rộ nụ hoa trắng tinh không tì vết, từng tia độc đáo vận động truyền tại trong thiên địa, hương thơm tràn ngập làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Dương Khai khoanh chân ngồi cách đó không xa, tâm thần không linh, nhắm mắt dưỡng thần, giống như người thủ hộ một tấc không rời.

Khoảng cách chỗ này ngoài ba trăm dặm có mấy người vừa ngắm nhìn vị trí Cao Sơn vừa nhanh chóng tới gần, thiên địa dị tượng đó đập vào mắt làm mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không biết bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhưng mấy người chuyển này đều thuộc thế lực khác nhau, thời khắc này đều bị dị tượng kia hấp dẫn tại một chỗ.

Thực lực mọi người cũng khác nhau, từ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh tới tam tầng cảnh đều có.

Trong khi bay tới một người bỗng quay đầu hướng lại phía một người khác hỏi: - Kinh huynh, có thể nhìn ra phía trước rốt cuộc là tình huống gì không?

Người hắn hỏi bất ngờ chính là Kinh Lực xuất thân Nhân Vũ Tông lúc trước Dương Khai đã từng gặp ở Tuế Nguyệt Thần Điện. Người này tu vi mặc dù là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng lúc đối mặt với câu hỏi của Vô Thường lại biểu hiện hèn mọn, nhưng thời khắc này hắn nghiễm nhiên đã khôi phục tự tin cần có.

Nghe vậy hắn trầm tư một lát nói: - Thiên địa dị tượng bậc này hoặc là dị bảo xuất thế hoặc là linh dược trưởng thành…Từ mùi vị truyền tới này phán đoán đại khái có thể là vế sau.

- Ô? Người hỏi mắt sáng ngời hớn hở nói: - Kinh huynh cũng nghĩ như vậy? Hắn ngụ ý mình cũng suy đoán như vậy, chỉ là muốn tìm người chứng thực một chút, hắn nói tiếp: - Không biết Kinh huynh có thể nhìn ra đây rốt cuộc là loại linh dược gì không?

- Ta sao biết được. Kinh Lực liếc mắt: - Trời sinh linh dược đếm không hết, có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy bất kể là cái gì đều có giá trị bất phàm.

- Hắc hắc hắc… Bên cạnh một người thấp giọng cười liếm môi nói: - Có lẽ, cơ duyên của chúng ta sắp tới rồi.

Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều chấn động.

Kinh Lực trầm giọng nói: - Cơ duyên tới chỉ có thể dựa vào vận may, đến lúc đó cơ duyên này nếu bị Kinh mỗ đạt được chư vị nhất thiết không nên ghen tị nha, hahaha.

Hắn cười dài một tiếng bộ dáng như cơ duyên đã tới tay.

- Xùy, chỉ bằng ngươi cũng xứng với cơ duyên này? Trong đám người truyền tới tiếng khinh bỉ.

- Chu Hoài huynh tựa hồ rất có ý kiến với tại hạ a? Kinh Lực lạnh sâu kín hướng nhìn người nói chuyện kia vẻ mặt khiêu khích, hắn lúc đối mặt với Vô Thường quả thật không dám thở mạnh, dù sao Vô Thường hung danh tại ngoại, còn hắn dầu gì cũng là cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, sao có thể không có chút khoa trương.

- Bất cứ người nào có được cơ duyên này ta đều không có ý kiến, duy chỉ có ngươi là không được. Chu Hoài không cam lòng yếu thế, giữa hai người này dường như có ân oán gì cho nên có chút nhìn nhau không vừa mắt.

Kinh Lực thần sắc trầm xuống, đang lúc muốn nói thêm gì nữa bỗng có một người khẽ quát: - Mau nhìn, có người đã tới trước một bước.

Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều trầm xuống, đưa mắt nhìn xuống quả nhiên thấy ở chỗ đỉnh Cao Sơn kia có một bóng người đang lẳng lặng ngồi xếp bằng tại chỗ, mà sau lưng hắn cách không xa có một nụ hoa trắng nõn đang toả ra hào quang hoà hợp kèm theo vận động kỳ lạ mang tới vẻ thần kỳ ảo diệu.

Hưu hưu hưu…

Mọi người không dám chần chừ rối rít tăng nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã đi tới phía trước cách Thái Diệu Bảo Liên không xa ánh mắt tham lam nhìn nó.

Kinh Lực tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc nhìn Dương Khai, âm thầm cảm thấy người này có chút quen như đã từng gặp ở đâu. Nhưng chờ tới sau khi nhận ra tu vi của đối phương thì không khỏi bĩu môi nói: - Một tên Đạo Nguyên nhất tầng cảnh rác rưởi…ta là ai chứ?

Sauk hi nói xong hắn liền không quan sát Dương Khai nữa.

Những người khác cũng vậy.

Đã nhận ra có người đi trước tới nơi có linh dược, bọn họ vốn còn có chút bối rối, nhưng vừa thấy Dương Khai tu vi thấp như vậy liền lập tức yên tâm.

Mấy người sau khi đến chỗ này, ánh mắt đều lướt qua Dương Khai, con ngươi lộ vẻ ngạc nhiên quan sát Thái Diệu Bảo Liên này, mỗi người đều biểu tình phấn chấn.

Tuy rằng không thể nhận biết đây rốt cuộc là linh dược gì, nhưng còn chưa trưởng thành đã sinh ra thiên địa dị tượng bậc này thì có thể tưởng tượng được mức độ trân quý của nó.

- Bàng Hải huynh, nếu Kinh mỗ nhớ không nhầm thì ngươi còn là một vị luyện đan sư phải không? Kinh Lực bỗng quay đầu nhìn lại một tên mập mạp trong đám người.

Tên mập nghe vậy mỉm cười nói: - Bàng mỗ quả nhiên có nghiên cứu chút ít về luyện đan, nhưng đan thuật thấp kém, chỉ có cấp Hư Vương mà thôi, không đáng nhắc tới.

Hắn tuy nói vậy nhưng biểu tình trên matwj lại kiêu ngạo, biểu tình kia dường như đang nói đây không phải chuyện không đáng nhắc tới mà là chuyện rất đáng tự hào.

Hắn tự bản thân có vốn để kiêu ngạo.

Luyện đan sư số lượng thưa thớt, luyện đan sư đẳng cấp cao lại càng không nhiều, thân phận địa vị tôn quý, hắn một giới võ giả, có thể tu luyện rất nhiều nâng thuật luyện đan của bản thân tới cấp Hư Vương cũng coi như là một nhân tài.

Luyện đan sư bình thường đều lấy luyện đan làm chính, tu luyện là phụ, lại tăng lên thuật luyện đan đồng thời thường mất đi thời gian tu luyện, cho nên tu vi của luyện đan sư thường không cao.

Không có gì bất ngờ xảy ra, luyện đan sư tu vi cấp Hư Vương đại đa số đều là Phản Hư Cảnh, hiếm thấy có Hư Vương Cảnh.

Nhưng Bàng Hải này lại là một vị cường giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Hắn đối với võ đạo, đan đạo cả hai lĩnh vực đều có kiến thụ, thậm chí so đại đa số võ giả, luyện đan sư đều lợi hại hơn nên tự nhiên sẽ rất kiêu ngạo.

- Cấp Hư Vương… Kinh Lực cũng là có hiểu biết, nghe vậy khẽ thét lên kiinh hãi, trên mặt nổi lên vẻ khâm phục tự đáy lòng mở miệng nói: - Bàng Hải huynh quả nhiên rất giỏi, Kinh mỗ bội phục.

Những người khác mặc dù không nói chuyện nhưng cũng đều toát ra ánh mắt khiếp sợ.

Bàng Hải hiển nhiên là đối với chuyện này rất thoả mãn, gò má mập mạp chưa ý cười, dối trá khoát tay nói: - Đâu có đâu có, Kinh huynh nghiêm trọng rồi, thật ra nếu không vì đan đạo làm trễ nải tu luyện, Bàng mỗ đã sớm tấn thăng Đạo Nguyên tam tầng cảnh mới phải.

Trong lời nói này có ý tư chất của hắn trên phương diện võ đạo không thể kém hơn so với những người khác mà chỉ vì luyện đan nên phân tâm, nếu không phải vì cái này hắn thậm chí có tâm có thể cùng đám người Hạ Sanh Vô Thường một phần cao thấp.

- Bàng Hải huynh, người là luyện đan sư cấp Hư Vương, chắc nhận biết linh dược này là cái gì? Lời Kinh Lực vừa chuyển, lên tiếng hỏi.

Những người khác cũng đều hướng Bàng Hải nhìn qua đợi hắn giải đáp.

Bàng Hải nghe vậy nghiêm sắc mặt hướng mắt nhìn Thái Diệu Bảo Liên, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói: - Nếu Bàng mỗ không nhìn lầm, đây chính là truyền thuyết nói tới….

Hắn cố ý dừng lại ở đây một chút để khiêu khích mọi người.

Dương Khai cũng tò mò mở mắt, muốn nghe cao kiến của người này.

Chỉ thấy Bàng Hải thần sắc khẳng định: - Huyền Sương Thánh Liên.

- Sặc. Dương Khai nhất thời nhịn không được, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Bàng Hải lập tức hung tợn trợn mắt nhìn hắn.

Ngược lại đám người Kinh Lực nghe thấy vậy mắt sáng ngời khẽ nói: - Đây lại là Huyền Sương Thánh Liên. Thứ đó nghe đồn thanh thức hải, tịnh hồn niệm, trên diện rộng tăng lên lực lượng thần thức.

Kinh Lực hiển nhiên đã từng nghe qua đại danh của Huyền Sương Thánh Liên, thời khắc này hai tròng mắt thần quang rạng rỡ.

Những người khác cũng phản ứng tương tự, chỉ thiếu mỗi khắc hai chữ tham lam lên trán.

- Không sai. Bàng Hải liên tục gật đầu:

- Đây tuyệt đối chính là Huyền Sương Thánh Liên không thể nghi ngờ.

- Ta tin Bàng Hải huynh. Kinh Lực nuốt nước miếng.

- Ta không phải không tin Bàng Hải huynh, chỉ là nhìn thần thái tiểu tử này dường như là biết chút gì đó. Chu Hoài như có điều suy nghĩ nhìn Dương Khai. - Hơn nữa hắn còn là người đầu tiên tới đây, không ngại hỏi hắn xem.

Hắn tuy rằng nói vậy nhưng cũng không có ý trưng cầu ý kiến những người khác mà trực tiếp hướng về phía Dương Khai quát: - Ngươi tiểu tử kia, Chu mỗ hỏi ngươi chuyện này, nếu là hiểu biết liền ngoan ngoãn trả lời, nếu không…hừ.

Gương mặt hắn lộ vẻ uy hiếp, ác ý tràn ngập.

- Ừ, ngươi hỏi. Dương Khai gật đầu.

- Ngươi ở đây bao lâu rồi? Chu Hoài hỏi.

- Ước chừng một canh giờ. Dương Khai đáp.

- Nói như vậy, thiên địa dị tượng một màn này có từ một canh giờ trước? Chu Hoài biến sắc cảnh giác đánh giá bốn phía, nghi ngờ lẩm bẩm: - Tại sao không có người tới đây?

Hắn tuy rằng cảm nhận được điều kỳ lạ nhưng lại không tiếp tục nghiên cứu kỹ, chỉ nghĩ tới những người khác cách nơi này quá xa, không phát hiện dị tượng này hoặc là đang trên đường chạy tới. Hắn hỏi tiếp: - Vừa rồi Bàng Hải huynh nói đây là Huyền Sương Thánh Liên, ngươi một bộ dạng cho là không đúng, chẳng lẽ…Ngươi biết đây là linh dược gì?

- Ta không biết. Dương Khai lắc đầu.

- Không biết còn làm ra vẻ kia thật buồn cười. Bàng Hải hừ lạnh một tiếng châm chọc nói.

Dương Khai lắc đầu nói: - Tuy rằng ta không biết đây là gì nhưng ta biết tuyệt đối không phải Huyền Sương Thánh Liên.

Nói tới đây, biểu tình Dương Khai bỗng nghiêm túc, nghiêm trang nói: - Huyền Sương Thánh Liên sống ở nơi cực hàn, hoa nở bảy múi, rễ sâu hơn thân dài, mùi thơm mê người, cùng linh dược trược mắt này đều không giống, quan trọng nhất là… Ngữ khí của hắn bỗng nhiên trầm thấp, khoé miệng cười tà nói: - Huyền Sương Thánh Liên nở rộ là lúc phương viên trăm dặm không người nào có thể tới gần, mùi thơm kia đủ để ảnh hưởng tới thần niệm của cường giả Đế Tôn, làm nảy sinh một loại ảo giác không thể tự kiềm chế, sẽ hãm sâu trong đó vĩnh viễn trầm luân, nếu không có người giải cứu, chri sợ muốn hao hết tinh lực mà bỏ mạng.

Hắn buông tay nói: - Chư vị thời khắc này căn bản không bị ảnh hưởng, cũng không sinh ra ảo giác gì, đây sao có thể là Huyền Sương Thánh Liên?

Nói một phen, mọi người đều trợn mắt há mồm, Băng Hải mặt đỏ tới tận mang tai.

Hắn thật ra cũng không biết đây rốt cuộc là linh dược gì, chỉ có điều cảm thấy những người khác cũng không biết nên thuận miệng nói ra bốn chữ Huyền Sương Thánh Liên mà thôi, dù sao không ai có thể xác nhận, ngược lại còn có thể lấy tiên cơ cho mình.

Bởi vì làm như vậy, hắn liền có thể tìm một vài từ ngữ có lợi cho mình, dễ dàng hành động kế tiếp.

Nhưng không nghĩ tới chớp mắt một cái đã bị Dương Khai phá hỏng, hơn nữa đối phương nói chuẩn xác làm hắn không thể phản biện, trong lúc nhất thời không khỏi thẹn quá hoá giận.

- Vị bằng hữu này…nói rất phải. Chu Hoài mắt sáng ngời quay đầu nhìn Bàng Hải nói: - Bàng Hải huynh, huynh nhìn kiểu gì vậy?

Ta xem cả nhà ngươi mười tám đời tổ tong a… Bàng Hải trong lòng tức giận mắng mỏ. Trên đỉnh Cao Sơn, mây gió nổi lên, dị tượng xảy ra, hào quang năm màu diệu huy nửa bầu trời.

Thái Diệu Bảo Liên từ từ nở rộ nụ hoa trắng tinh không tì vết, từng tia độc đáo vận động truyền tại trong thiên địa, hương thơm tràn ngập làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Dương Khai khoanh chân ngồi cách đó không xa, tâm thần không linh, nhắm mắt dưỡng thần, giống như người thủ hộ một tấc không rời.

Khoảng cách chỗ này ngoài ba trăm dặm có mấy người vừa ngắm nhìn vị trí Cao Sơn vừa nhanh chóng tới gần, thiên địa dị tượng đó đập vào mắt làm mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không biết bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhưng mấy người chuyển này đều thuộc thế lực khác nhau, thời khắc này đều bị dị tượng kia hấp dẫn tại một chỗ.

Thực lực mọi người cũng khác nhau, từ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh tới tam tầng cảnh đều có.

Trong khi bay tới một người bỗng quay đầu hướng lại phía một người khác hỏi: - Kinh huynh, có thể nhìn ra phía trước rốt cuộc là tình huống gì không?

Người hắn hỏi bất ngờ chính là Kinh Lực xuất thân Nhân Vũ Tông lúc trước Dương Khai đã từng gặp ở Tuế Nguyệt Thần Điện. Người này tu vi mặc dù là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng lúc đối mặt với câu hỏi của Vô Thường lại biểu hiện hèn mọn, nhưng thời khắc này hắn nghiễm nhiên đã khôi phục tự tin cần có.

Nghe vậy hắn trầm tư một lát nói: - Thiên địa dị tượng bậc này hoặc là dị bảo xuất thế hoặc là linh dược trưởng thành…Từ mùi vị truyền tới này phán đoán đại khái có thể là vế sau.

- Ô? Người hỏi mắt sáng ngời hớn hở nói: - Kinh huynh cũng nghĩ như vậy? Hắn ngụ ý mình cũng suy đoán như vậy, chỉ là muốn tìm người chứng thực một chút, hắn nói tiếp: - Không biết Kinh huynh có thể nhìn ra đây rốt cuộc là loại linh dược gì không?

- Ta sao biết được. Kinh Lực liếc mắt: - Trời sinh linh dược đếm không hết, có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy bất kể là cái gì đều có giá trị bất phàm.

- Hắc hắc hắc… Bên cạnh một người thấp giọng cười liếm môi nói: - Có lẽ, cơ duyên của chúng ta sắp tới rồi.

Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều chấn động.

Kinh Lực trầm giọng nói: - Cơ duyên tới chỉ có thể dựa vào vận may, đến lúc đó cơ duyên này nếu bị Kinh mỗ đạt được chư vị nhất thiết không nên ghen tị nha, hahaha.

Hắn cười dài một tiếng bộ dáng như cơ duyên đã tới tay.

- Xùy, chỉ bằng ngươi cũng xứng với cơ duyên này? Trong đám người truyền tới tiếng khinh bỉ.

- Chu Hoài huynh tựa hồ rất có ý kiến với tại hạ a? Kinh Lực lạnh sâu kín hướng nhìn người nói chuyện kia vẻ mặt khiêu khích, hắn lúc đối mặt với Vô Thường quả thật không dám thở mạnh, dù sao Vô Thường hung danh tại ngoại, còn hắn dầu gì cũng là cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, sao có thể không có chút khoa trương.

- Bất cứ người nào có được cơ duyên này ta đều không có ý kiến, duy chỉ có ngươi là không được. Chu Hoài không cam lòng yếu thế, giữa hai người này dường như có ân oán gì cho nên có chút nhìn nhau không vừa mắt.

Kinh Lực thần sắc trầm xuống, đang lúc muốn nói thêm gì nữa bỗng có một người khẽ quát: - Mau nhìn, có người đã tới trước một bước.

Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều trầm xuống, đưa mắt nhìn xuống quả nhiên thấy ở chỗ đỉnh Cao Sơn kia có một bóng người đang lẳng lặng ngồi xếp bằng tại chỗ, mà sau lưng hắn cách không xa có một nụ hoa trắng nõn đang toả ra hào quang hoà hợp kèm theo vận động kỳ lạ mang tới vẻ thần kỳ ảo diệu.

Hưu hưu hưu…

Mọi người không dám chần chừ rối rít tăng nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã đi tới phía trước cách Thái Diệu Bảo Liên không xa ánh mắt tham lam nhìn nó.

Kinh Lực tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc nhìn Dương Khai, âm thầm cảm thấy người này có chút quen như đã từng gặp ở đâu. Nhưng chờ tới sau khi nhận ra tu vi của đối phương thì không khỏi bĩu môi nói: - Một tên Đạo Nguyên nhất tầng cảnh rác rưởi…ta là ai chứ?

Sauk hi nói xong hắn liền không quan sát Dương Khai nữa.

Những người khác cũng vậy.

Đã nhận ra có người đi trước tới nơi có linh dược, bọn họ vốn còn có chút bối rối, nhưng vừa thấy Dương Khai tu vi thấp như vậy liền lập tức yên tâm.

Mấy người sau khi đến chỗ này, ánh mắt đều lướt qua Dương Khai, con ngươi lộ vẻ ngạc nhiên quan sát Thái Diệu Bảo Liên này, mỗi người đều biểu tình phấn chấn.

Tuy rằng không thể nhận biết đây rốt cuộc là linh dược gì, nhưng còn chưa trưởng thành đã sinh ra thiên địa dị tượng bậc này thì có thể tưởng tượng được mức độ trân quý của nó.

- Bàng Hải huynh, nếu Kinh mỗ nhớ không nhầm thì ngươi còn là một vị luyện đan sư phải không? Kinh Lực bỗng quay đầu nhìn lại một tên mập mạp trong đám người.

Tên mập nghe vậy mỉm cười nói: - Bàng mỗ quả nhiên có nghiên cứu chút ít về luyện đan, nhưng đan thuật thấp kém, chỉ có cấp Hư Vương mà thôi, không đáng nhắc tới.

Hắn tuy nói vậy nhưng biểu tình trên matwj lại kiêu ngạo, biểu tình kia dường như đang nói đây không phải chuyện không đáng nhắc tới mà là chuyện rất đáng tự hào.

Hắn tự bản thân có vốn để kiêu ngạo.

Luyện đan sư số lượng thưa thớt, luyện đan sư đẳng cấp cao lại càng không nhiều, thân phận địa vị tôn quý, hắn một giới võ giả, có thể tu luyện rất nhiều nâng thuật luyện đan của bản thân tới cấp Hư Vương cũng coi như là một nhân tài.

Luyện đan sư bình thường đều lấy luyện đan làm chính, tu luyện là phụ, lại tăng lên thuật luyện đan đồng thời thường mất đi thời gian tu luyện, cho nên tu vi của luyện đan sư thường không cao.

Không có gì bất ngờ xảy ra, luyện đan sư tu vi cấp Hư Vương đại đa số đều là Phản Hư Cảnh, hiếm thấy có Hư Vương Cảnh.

Nhưng Bàng Hải này lại là một vị cường giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Hắn đối với võ đạo, đan đạo cả hai lĩnh vực đều có kiến thụ, thậm chí so đại đa số võ giả, luyện đan sư đều lợi hại hơn nên tự nhiên sẽ rất kiêu ngạo.

- Cấp Hư Vương… Kinh Lực cũng là có hiểu biết, nghe vậy khẽ thét lên kiinh hãi, trên mặt nổi lên vẻ khâm phục tự đáy lòng mở miệng nói: - Bàng Hải huynh quả nhiên rất giỏi, Kinh mỗ bội phục.

Những người khác mặc dù không nói chuyện nhưng cũng đều toát ra ánh mắt khiếp sợ.

Bàng Hải hiển nhiên là đối với chuyện này rất thoả mãn, gò má mập mạp chưa ý cười, dối trá khoát tay nói: - Đâu có đâu có, Kinh huynh nghiêm trọng rồi, thật ra nếu không vì đan đạo làm trễ nải tu luyện, Bàng mỗ đã sớm tấn thăng Đạo Nguyên tam tầng cảnh mới phải.

Trong lời nói này có ý tư chất của hắn trên phương diện võ đạo không thể kém hơn so với những người khác mà chỉ vì luyện đan nên phân tâm, nếu không phải vì cái này hắn thậm chí có tâm có thể cùng đám người Hạ Sanh Vô Thường một phần cao thấp.

- Bàng Hải huynh, người là luyện đan sư cấp Hư Vương, chắc nhận biết linh dược này là cái gì? Lời Kinh Lực vừa chuyển, lên tiếng hỏi.

Những người khác cũng đều hướng Bàng Hải nhìn qua đợi hắn giải đáp.

Bàng Hải nghe vậy nghiêm sắc mặt hướng mắt nhìn Thái Diệu Bảo Liên, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói: - Nếu Bàng mỗ không nhìn lầm, đây chính là truyền thuyết nói tới….

Hắn cố ý dừng lại ở đây một chút để khiêu khích mọi người.

Dương Khai cũng tò mò mở mắt, muốn nghe cao kiến của người này.

Chỉ thấy Bàng Hải thần sắc khẳng định: - Huyền Sương Thánh Liên.

- Sặc. Dương Khai nhất thời nhịn không được, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Bàng Hải lập tức hung tợn trợn mắt nhìn hắn.

Ngược lại đám người Kinh Lực nghe thấy vậy mắt sáng ngời khẽ nói: - Đây lại là Huyền Sương Thánh Liên. Thứ đó nghe đồn thanh thức hải, tịnh hồn niệm, trên diện rộng tăng lên lực lượng thần thức.

Kinh Lực hiển nhiên đã từng nghe qua đại danh của Huyền Sương Thánh Liên, thời khắc này hai tròng mắt thần quang rạng rỡ.

Những người khác cũng phản ứng tương tự, chỉ thiếu mỗi khắc hai chữ tham lam lên trán.

- Không sai. Bàng Hải liên tục gật đầu:

- Đây tuyệt đối chính là Huyền Sương Thánh Liên không thể nghi ngờ.

- Ta tin Bàng Hải huynh. Kinh Lực nuốt nước miếng.

- Ta không phải không tin Bàng Hải huynh, chỉ là nhìn thần thái tiểu tử này dường như là biết chút gì đó. Chu Hoài như có điều suy nghĩ nhìn Dương Khai. - Hơn nữa hắn còn là người đầu tiên tới đây, không ngại hỏi hắn xem.

Hắn tuy rằng nói vậy nhưng cũng không có ý trưng cầu ý kiến những người khác mà trực tiếp hướng về phía Dương Khai quát: - Ngươi tiểu tử kia, Chu mỗ hỏi ngươi chuyện này, nếu là hiểu biết liền ngoan ngoãn trả lời, nếu không…hừ.

Gương mặt hắn lộ vẻ uy hiếp, ác ý tràn ngập.

- Ừ, ngươi hỏi. Dương Khai gật đầu.

- Ngươi ở đây bao lâu rồi? Chu Hoài hỏi.

- Ước chừng một canh giờ. Dương Khai đáp.

- Nói như vậy, thiên địa dị tượng một màn này có từ một canh giờ trước? Chu Hoài biến sắc cảnh giác đánh giá bốn phía, nghi ngờ lẩm bẩm: - Tại sao không có người tới đây?

Hắn tuy rằng cảm nhận được điều kỳ lạ nhưng lại không tiếp tục nghiên cứu kỹ, chỉ nghĩ tới những người khác cách nơi này quá xa, không phát hiện dị tượng này hoặc là đang trên đường chạy tới. Hắn hỏi tiếp: - Vừa rồi Bàng Hải huynh nói đây là Huyền Sương Thánh Liên, ngươi một bộ dạng cho là không đúng, chẳng lẽ…Ngươi biết đây là linh dược gì?

- Ta không biết. Dương Khai lắc đầu.

- Không biết còn làm ra vẻ kia thật buồn cười. Bàng Hải hừ lạnh một tiếng châm chọc nói.

Dương Khai lắc đầu nói: - Tuy rằng ta không biết đây là gì nhưng ta biết tuyệt đối không phải Huyền Sương Thánh Liên.

Nói tới đây, biểu tình Dương Khai bỗng nghiêm túc, nghiêm trang nói: - Huyền Sương Thánh Liên sống ở nơi cực hàn, hoa nở bảy múi, rễ sâu hơn thân dài, mùi thơm mê người, cùng linh dược trược mắt này đều không giống, quan trọng nhất là… Ngữ khí của hắn bỗng nhiên trầm thấp, khoé miệng cười tà nói: - Huyền Sương Thánh Liên nở rộ là lúc phương viên trăm dặm không người nào có thể tới gần, mùi thơm kia đủ để ảnh hưởng tới thần niệm của cường giả Đế Tôn, làm nảy sinh một loại ảo giác không thể tự kiềm chế, sẽ hãm sâu trong đó vĩnh viễn trầm luân, nếu không có người giải cứu, chri sợ muốn hao hết tinh lực mà bỏ mạng.

Hắn buông tay nói: - Chư vị thời khắc này căn bản không bị ảnh hưởng, cũng không sinh ra ảo giác gì, đây sao có thể là Huyền Sương Thánh Liên?

Nói một phen, mọi người đều trợn mắt há mồm, Băng Hải mặt đỏ tới tận mang tai.

Hắn thật ra cũng không biết đây rốt cuộc là linh dược gì, chỉ có điều cảm thấy những người khác cũng không biết nên thuận miệng nói ra bốn chữ Huyền Sương Thánh Liên mà thôi, dù sao không ai có thể xác nhận, ngược lại còn có thể lấy tiên cơ cho mình.

Bởi vì làm như vậy, hắn liền có thể tìm một vài từ ngữ có lợi cho mình, dễ dàng hành động kế tiếp.

Nhưng không nghĩ tới chớp mắt một cái đã bị Dương Khai phá hỏng, hơn nữa đối phương nói chuẩn xác làm hắn không thể phản biện, trong lúc nhất thời không khỏi thẹn quá hoá giận.

- Vị bằng hữu này…nói rất phải. Chu Hoài mắt sáng ngời quay đầu nhìn Bàng Hải nói: - Bàng Hải huynh, huynh nhìn kiểu gì vậy?

Ta xem cả nhà ngươi mười tám đời tổ tong a… Bàng Hải trong lòng tức giận mắng mỏ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.