Chương trước
Chương sau
Hắn và Cung Văn Sơn quả thực quen biết đã mấy chục năm, cũng hiểu rõ con người và tính cách của hắn ta, người này trước nay đều ưa mềm không ưa cứng, nếu ngươi dùng lời hay ý đẹp nói chuyện với hắn, vậy mọi thứ đều dễ bề thương lượng. Nhưng nếu như là uy hiếp hắn, vậy chính là sai càng thêm sai.

Cung Văn Sơn hiện tại không thể nghi ngờ là đã bị Vô Thường uy hiếp.

Khổng Kỳ dường như có thể dự đoán được cảnh tượng, Cung Văn Sơn phủi tay áo bỏ đi…

Ở cái nơi như thế này, nếu như Cung Văn Sơn đi rồi, e rằng không ai có thể mở ra cấm chế của Tuế Nguyệt Thần Điện.

Nghĩ tới đây, Khổng Kỳ cũng bất chấp việc đắc tội với Vô Thường, sắc mặt trầm xuống, khẽ mắng: - Vô Thường, ngươi tu luyện tới ngốc luôn rồi hả? Cung huynh cũng không nói không phá giải cấm chế, ngươi nói những lời đó là có ý gì?

Vo thường lạnh lùng liếc hắn một cái nói: - Ngươi là cái cọng hành nào? Ở đây tới phiên ngươi quơ tay múa chân sao.

Khổng Kỳ giận dữ, quát nói: - Lời ngươi nói có chút không bỏ ai vào mắt rồi đấy?

Hắn tuy không nổi tiếng như Vô Thường hay hạ sanh, nhưn tốt xấu gì cũng là người tài của Thất Diệu Thương Hội, tư chất bất thường, nào tránh khỏi có chút khó tính.

- Vậy thì làm sao? Vô Thường cười ngạo nghễ. - Muốn được ta để vào mắt, còn phải có chút thực lực mới được!

Tiêu Thần lúc này cũng không rõ đang nghĩ cái gì, bỗng nói như sợ thiện hạ không loạn: - Vô Thường huynh chỉ e là không để ai ở trong mắt, chặc chậc…

Lời này vừa nói ra. Lông mày của La Nguyên không khỏi nhíu lại, lạnh lẽo đánh ra một chiêu, chiến phủ lúc trước bị vầng sáng màu vàng đánh bật trở lại vụt cái đã bay lại.

Vô Thường tuy hung hăng một chút nhưng không phải là kẻ ngốc, Tiêu Thần rắp tâm hại người, chuốc thù cho hắn, hắn nào không nghe ra, cho nên hắn lập tức quay đầu nhìn Tiêu Thần, cười lạnh nói: - Tiêu huynh có điều gì chỉ giáo?

- Chỉ giáo thì không dám nhận! Tiêu Thần mỉm cười đáp. - Vô Thường huynh đã là người đứng đầu dưới đế vị, Tiêu mỗ nào dám chỉ giáo điều gì?

Lời này còn nghiêm trọng hơn lời ban nãy, lời vừa nói ra, thì ngay cả Tiêu Bạch Y vẫn luôn đứng bên cạnh không nói lời nào, cũng nổi lên một chút chiến ý.

- Được rồi, đừng có ồn nữa! Đừng có làm phiền Cung huynh phá giải cấm chế! Lam Huân bỗng mở miệng nói một câu.

Mọi người nghe vậy, đều quay đầu lại nhìn, phát hiện nguyên nhân của cuộc cãi vã – Cung Văn Sơn, không biết đã xếp bằng ngồi trước vầng sáng từ lúc nào, ánh mắt lười biếng quét qua như không thay vào đó là sự tập trung tinh thần lên vầng sáng kia, dường như muốn tìm kiếm manh mối gì từ trong đó.

- Coi như ngươi thức thời! Vô Thường hừ lạnh một tiếng, thầm cảm thấy Cung Văn Sơn chắc hẳn là vì sợ sự uy hiếp của mình.

Chẳng những là hắn, mà những người khác có mặt tại đây cũng đều nghĩ như vậy, bởi ngay trước đó Cung Văn Sơn còn hỏi phá giải cấm chế sẽ có được lợi ích gì, sau khi bị Vô Thường nói dăm ba câu xong, còn không ngoan ngoãn khuất phục?

Nhất thời, có không ít người tỏ vẻ khinh bỉ, cho dù mọi người còn cần mượn sức mạnh của Cung Văn Sơn để tiến vào Tuế Nguyệt Thần Điện, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc mọi ngươi xem thường cách làm người của hắn.

Duy chỉ có một người, trên đầu mồ hôi lấm tấm, nhìn nghiêng mặt Cung Văn Sơn như có điều suy nghĩ, trong lòng thầm nói: - Tình hình không ổn rồi… Cung huynh trước giờ đều cứng đầu cứng cổ, căn bản sẽ không để ai uy hiếp, lần này lại phối hợp như thế này, không biết là giở trò gì đây… Nụ cười tà ác như vậy… thôi xong rồi, xong rồi!

Khổng Kỳ càng quan sát càng cảm thấy hành vi của Cung Văn Sơn bất thường, một thứ cảm giác bất an theo bản năng trỗi dậy.

Mà ngay tại lúc này, Cung Văn Sơn quan sát vầng sáng cấm chế dường như đã có thu hoạch, đưa tay xuất một chiêu, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái trận bàn tinh xảo, trận bàn chỉ to cỡ bằng bàn tay, bên trên khắc rất nhiều phù hiệu và đồ án phức tạp, trông vô cùng thần bí.

- Hỗn Thiên Bàn của Cung gia? Mắt Lam Huân bỗng sáng lên, nhìn chằm chằm vào chiếc trận bàn kia, nhưng rất nhanh sau đó lại lộ ra vẻ thất vọng, bởi vì thứ trên tay Cung Văn Sơn không phải Hỗn Thiên Bàn thực sự, mà chỉ là một vật phỏng chế.

Cung Văn Sơn hai tay bắt quyết, đánh ra từng đường pháp ấn, rót vào trong trận bàn, lập tức trận bàn liền hóa thành một luồng ánh sáng xuyên vào bên trong cấm chế, tựa như một chú cá linh hoạt bơi đi.

Mọi người đều không chuyển mắt mà quan sát, nhưng rất ít người có thể nhìn ra manh mối gì.

Dương Khai cũng chỉ có thể mơ hồ suy đoán, trận bàn đó là bí bảo có thể hỗ trợ tìm kiếm điểm yếu của cấm chế.

Sự việc quả đúng nhu những gì hắn nghĩ, Hỗn Thiên Bàn của Cung gia, tên gọi có thể phá giải tất cả cấm chế trận pháp trong thiên hạ, điểm dựa vào chính là năng lực quỷ dị có thể tìm kiếm điểm yếu hoặc trận nhãn. Bất quá Hỗn Thiên Bàn là vậy báu trấn tộc, cho dù thân phận của Cung Văn Sơn không thấp, cũng không thể mang theo bên người.

Trận bàn mà hắn lấy ra, chính là vật được người trong Cung gia phỏng chế theo Hỗn Thiên Bàn, tuy nói rằng nó có chênh lệch không nhỏ với Hỗn Thiên Bàn thực sự, nhưng khi dùng cũng có hiệu quả.

Luồng ánh sáng kia không ngừng len lỏi xuyên vào trong cấm chế, tốc độ nhanh vô cùng, tới một khắc, Cung Văn Sơn trước mắt bỗng sáng ngời, thấp giọng nói: - Tìm được rồi, hắc hắc hắc, quả nhiên giống như ta nghĩ sao?

Hắn lẩm bẩm một mình, cũng không biết rốt cuộc là đang nói cái gì.

Trong khi nói, tay xuất ra một chiêu, thu hồi lại trận bàn.

Chốc lát sau, hắn từ trong nhẫn không gian lấy ra một vài thứ giống như trận kỳ trận cơ, thân hình tung lên một cái bèn nhảy lên giữa không trung, hai tay lật giở, từng cái trận kỳ và trận cơ rối rít bay ra.

Giờ khắc này, Cung Văn Sơn thần sắc nghiêm túc giống như đang làm một việc vô cùng thần thánh.

Những trận kỳ trận cơ kía không ở trong không trung mà lập tức biến mất, cũng không rõ là đã đi đâu.

Mà Cung Văn Sơn dùng dằng ước chừng khoảng thời gian một nén hương mới từ trên không đáp xuống với mồ hôi đầy đầu.

Hắn lau đi mồ hôi trên trán, xoay người lại, nói với mọi ngươi đang chờ đơi: - Được rồi!

- Được rồi ư? Đám võ giả ngạc nhiên, nhìn hắn, rồi lại nhìn vầng sáng cấm chế, ai nấy trên mặt đều lộ vẻ không tin.

Cung Văn Sơn toét miệng cười nói:

- Ta nói được rồi, vậy dĩ nhiên… chính là được rồi!

Trong lời nói lộ ra mười phần tự tin.

Khi nói, hai tay hắn hợp thành chữ thập, vỗ mạnh một cái, trong hư không, vô số tia sáng phóng ra, mà theo những kia sáng này, chiếc lồng cấm chế màu vàng bên ngoài Tuế Nguyệt Thần Điện cũng bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt.

- Mở ra cho ta! Cung Văn Sơn hét lớn một tiếng, hai tay từ từ tách ra hai bên, theo động tác của hắn, vết nứt ngày càng lớn, nhìn giống như hắn dùng tay xé rách cấm chế vậy.

- Thật là tốt quá! Lần này, chúng võ giả đều khiếp sợ.

Cấm chế do Tuế Nguyệt Đại Đế để lại, cho dù đã trải qua vô số năm, cũng tuyệt đối không phải võ giả bình thường có thể mở ra, vậy mà Cung Văn Sơn lại làm được.

- Cái danh của Cung gia, quả là danh bất hư truyền! Ngay cả Lam Huân cũng không khỏi tán thưởng một câu.

Nàng ta không thể không thừa nhận, về phương diện nghiên cứu trận pháp, Cung Văn Sơn bỏ xa nàng ta không chỉ tám con đường. Cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa nhìn ra được điểm yếu của cấm chế nằm ở đâu, mà Cung Văn Sơn đã phá giải mất rồi.

- Đa tạ Cung huynh nhé, sau khi về ta sẽ mời ngươi uống rượu! Khổng Kỳ cười ha hả một tiếng, là người đầu tiên chạy tới chỗ vết nứt, bóng người thoắt cái đã không thấy đâu.

Hắn theo bản năng cảm giác được, tiếp tục ở lại khẳng định sẽ có chuyện phiền phức, cho nên tẩu vi thượng sách.

Có hắn dẫn đầu, nhưng người khác dĩ nhiễn cũng tranh giành chạy về phía vết nứt.

Vô Thường, La Nguyên, Tiêu Thần và Lam Huân, cả Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu, ai ai cũng thúc động nguyên lực trong cơ thể, một mặt phòng tránh bị người khác bất chợt công kích, một mặt cũng muốn cảnh giác, sai khi vào trong Tuế Nguyệt Thần Điện sẽ gặp nguy cơ gì.

Đám người này xông lên trên đầu, những người khác đương nhiên không dám tranh với họ, với cái tính cách bùng nổ của Vô Thường, lỡ như chọc hắn giận, trực tiếp bị đập chết cũng là điều có thể.

Viu viu viu…

Tiếng xé gió vang lên, từng bóng người biến mất ở chỗ vết nứt.

Mà ngay tại lúc này, Cung Văn Sơn lại nhìn Vô Thường đầy thâm sâu, mỉm cười, nụ cười trên mặt tràn đầy sự châm chọc.

- Làm cái trò gì thế hả? Vô Thường chau mày, thấp thoáng có chút dự cảm không lành, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn mau chóng tiếng vào trong Tuế Nguyệt Thần Điện tranh đoạt Tinh Ấn và cơ duyên.

Nhưng một màn khiến hắn ngạc nhiên phát sinh, khi thân thể của hắn tiến vào trong khe nứt, một cỗ lực lượng vô hình từ phía trước đánh úp lại, trực tiếp đẩy hắn ra xa mấy chục trượng.

Vô Thường sắc mặt đại biến, vội vàng ổn định thân mình, ánh mắt âm trầm nhìn Cung Văn Sơn.

Cung Văn Sơn cười xuề một tiếng, ngón tay chỉ hắn ta, sau đó quơ quơ nói: - Người khác có thể vào, duy chỉ có ngươi không thể.

- Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ? Vô Thường hừ lạnh một tiếng, nào không biết Cung Văn Sơn giở trò trả đũa?

Ban nãy bản thân mình uy hiếp tính mạng của hắn, hắn cũng không có phản ứng gì mãnh liệt, lại không muôn ở đây đợi quá lâu với mình.

Có thể nói, đây là thời cơ và cách làm tuyệt nhất.

Ngẫm lại thì, tất cả mọi người đều vào trong Tuế Nguyệt Thần Điện, chỉ có mình Vô Thường bị chặn ở bên ngoài, nguyên nhân chỉ là vì sự dọa dẫm trước đó, thử hỏi hắn có thể không ảo não không?

- Tên này tâm địa thật đen tối. Dương Khai nhìn Cung Văn Sơn gương mặt cười hả hê, âm thầm kinh hãi.

Vừa nãy hắn cũng cho rằng Cung Văn Sơn là sợ Vô Thường nên mới đi phá giải cấm chế, nào ngờ hắn lại chơi cái chiêu này, quả thực không nên khiến người khác ghét bỏ mình quá.

Trong lòng nghĩ thế, bước chân cũng không có dừng lại mà vẫn tiến vào Tuế Nguyệt Thần Điện trước vẫn là hơn, mặc kệ Vô Thường và Cung Văn Sơn ở đằng sau phát sinh vấn đề gì, cũng không liên quan tới hắn.

Ngươi cảm thấy ngươi có thể ngăn cản được ta ư? Vô Thường lạnh lùng nhìn xuống phía dưới nói.

Cung Văn Sơn cười, nói: - Hiện nay quyền điều khiển cấm chế đã nằm hoàn toàn trong tay ta, ta muốn ai vào người đó có thể vào, ngươi nói ta có thể chặn ngươi được hay không?

- Đã là như vậy… giết ngươi là được! Vô Thường hừ lạnh một tiếng, hai tay giơ lên cao, trên hai tay bỗng xuất hiện hai loại năng lượng với màu sắc bất đồng, một là màu lửa đỏ, một là màu tuyết trắng, hai loại năng lượng này vừa xuất hiện, bèn phát ra hai loại khí tức tương phản, nhưng điều khiến người khác quỷ dị chính là, hai loại năng lượng này lại hoàn mỹ hợp lại thành một, hóa thành một quả cầu quang năng lượng xen lẫn hai màu trắng đỏ, trực tiếp công kích tới chỗ Cung Văn Sơn.

Cung Văn Sơn đứng nguyên tại chỗ, không tránh không né, chỉ cười châm chọc.

Quả cầu ánh sáng rơi xuống, lực lượng khủng bố ở bên trong khiến người xem biến sắc, đám người Dương Khai vốn đang chuẩn bị đi vào trong cấm chế liền vội vàng lẩn trốn, tránh khỏi bị ngộ thương.

Mắt nhìn quả cầu kia sắp nuốt chửng Cung Văn Sơn, hắn chỉ tùy ý vẫy tay, một luồng ánh sáng vàng bỗng tách từ trong cấm chế ra, bao phủ toàn thân hắn. Hắn và Cung Văn Sơn quả thực quen biết đã mấy chục năm, cũng hiểu rõ con người và tính cách của hắn ta, người này trước nay đều ưa mềm không ưa cứng, nếu ngươi dùng lời hay ý đẹp nói chuyện với hắn, vậy mọi thứ đều dễ bề thương lượng. Nhưng nếu như là uy hiếp hắn, vậy chính là sai càng thêm sai.

Cung Văn Sơn hiện tại không thể nghi ngờ là đã bị Vô Thường uy hiếp.

Khổng Kỳ dường như có thể dự đoán được cảnh tượng, Cung Văn Sơn phủi tay áo bỏ đi…

Ở cái nơi như thế này, nếu như Cung Văn Sơn đi rồi, e rằng không ai có thể mở ra cấm chế của Tuế Nguyệt Thần Điện.

Nghĩ tới đây, Khổng Kỳ cũng bất chấp việc đắc tội với Vô Thường, sắc mặt trầm xuống, khẽ mắng: - Vô Thường, ngươi tu luyện tới ngốc luôn rồi hả? Cung huynh cũng không nói không phá giải cấm chế, ngươi nói những lời đó là có ý gì?

Vo thường lạnh lùng liếc hắn một cái nói: - Ngươi là cái cọng hành nào? Ở đây tới phiên ngươi quơ tay múa chân sao.

Khổng Kỳ giận dữ, quát nói: - Lời ngươi nói có chút không bỏ ai vào mắt rồi đấy?

Hắn tuy không nổi tiếng như Vô Thường hay hạ sanh, nhưn tốt xấu gì cũng là người tài của Thất Diệu Thương Hội, tư chất bất thường, nào tránh khỏi có chút khó tính.

- Vậy thì làm sao? Vô Thường cười ngạo nghễ. - Muốn được ta để vào mắt, còn phải có chút thực lực mới được!

Tiêu Thần lúc này cũng không rõ đang nghĩ cái gì, bỗng nói như sợ thiện hạ không loạn: - Vô Thường huynh chỉ e là không để ai ở trong mắt, chặc chậc…

Lời này vừa nói ra. Lông mày của La Nguyên không khỏi nhíu lại, lạnh lẽo đánh ra một chiêu, chiến phủ lúc trước bị vầng sáng màu vàng đánh bật trở lại vụt cái đã bay lại.

Vô Thường tuy hung hăng một chút nhưng không phải là kẻ ngốc, Tiêu Thần rắp tâm hại người, chuốc thù cho hắn, hắn nào không nghe ra, cho nên hắn lập tức quay đầu nhìn Tiêu Thần, cười lạnh nói: - Tiêu huynh có điều gì chỉ giáo?

- Chỉ giáo thì không dám nhận! Tiêu Thần mỉm cười đáp. - Vô Thường huynh đã là người đứng đầu dưới đế vị, Tiêu mỗ nào dám chỉ giáo điều gì?

Lời này còn nghiêm trọng hơn lời ban nãy, lời vừa nói ra, thì ngay cả Tiêu Bạch Y vẫn luôn đứng bên cạnh không nói lời nào, cũng nổi lên một chút chiến ý.

- Được rồi, đừng có ồn nữa! Đừng có làm phiền Cung huynh phá giải cấm chế! Lam Huân bỗng mở miệng nói một câu.

Mọi người nghe vậy, đều quay đầu lại nhìn, phát hiện nguyên nhân của cuộc cãi vã – Cung Văn Sơn, không biết đã xếp bằng ngồi trước vầng sáng từ lúc nào, ánh mắt lười biếng quét qua như không thay vào đó là sự tập trung tinh thần lên vầng sáng kia, dường như muốn tìm kiếm manh mối gì từ trong đó.

- Coi như ngươi thức thời! Vô Thường hừ lạnh một tiếng, thầm cảm thấy Cung Văn Sơn chắc hẳn là vì sợ sự uy hiếp của mình.

Chẳng những là hắn, mà những người khác có mặt tại đây cũng đều nghĩ như vậy, bởi ngay trước đó Cung Văn Sơn còn hỏi phá giải cấm chế sẽ có được lợi ích gì, sau khi bị Vô Thường nói dăm ba câu xong, còn không ngoan ngoãn khuất phục?

Nhất thời, có không ít người tỏ vẻ khinh bỉ, cho dù mọi người còn cần mượn sức mạnh của Cung Văn Sơn để tiến vào Tuế Nguyệt Thần Điện, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc mọi ngươi xem thường cách làm người của hắn.

Duy chỉ có một người, trên đầu mồ hôi lấm tấm, nhìn nghiêng mặt Cung Văn Sơn như có điều suy nghĩ, trong lòng thầm nói: - Tình hình không ổn rồi… Cung huynh trước giờ đều cứng đầu cứng cổ, căn bản sẽ không để ai uy hiếp, lần này lại phối hợp như thế này, không biết là giở trò gì đây… Nụ cười tà ác như vậy… thôi xong rồi, xong rồi!

Khổng Kỳ càng quan sát càng cảm thấy hành vi của Cung Văn Sơn bất thường, một thứ cảm giác bất an theo bản năng trỗi dậy.

Mà ngay tại lúc này, Cung Văn Sơn quan sát vầng sáng cấm chế dường như đã có thu hoạch, đưa tay xuất một chiêu, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái trận bàn tinh xảo, trận bàn chỉ to cỡ bằng bàn tay, bên trên khắc rất nhiều phù hiệu và đồ án phức tạp, trông vô cùng thần bí.

- Hỗn Thiên Bàn của Cung gia? Mắt Lam Huân bỗng sáng lên, nhìn chằm chằm vào chiếc trận bàn kia, nhưng rất nhanh sau đó lại lộ ra vẻ thất vọng, bởi vì thứ trên tay Cung Văn Sơn không phải Hỗn Thiên Bàn thực sự, mà chỉ là một vật phỏng chế.

Cung Văn Sơn hai tay bắt quyết, đánh ra từng đường pháp ấn, rót vào trong trận bàn, lập tức trận bàn liền hóa thành một luồng ánh sáng xuyên vào bên trong cấm chế, tựa như một chú cá linh hoạt bơi đi.

Mọi người đều không chuyển mắt mà quan sát, nhưng rất ít người có thể nhìn ra manh mối gì.

Dương Khai cũng chỉ có thể mơ hồ suy đoán, trận bàn đó là bí bảo có thể hỗ trợ tìm kiếm điểm yếu của cấm chế.

Sự việc quả đúng nhu những gì hắn nghĩ, Hỗn Thiên Bàn của Cung gia, tên gọi có thể phá giải tất cả cấm chế trận pháp trong thiên hạ, điểm dựa vào chính là năng lực quỷ dị có thể tìm kiếm điểm yếu hoặc trận nhãn. Bất quá Hỗn Thiên Bàn là vậy báu trấn tộc, cho dù thân phận của Cung Văn Sơn không thấp, cũng không thể mang theo bên người.

Trận bàn mà hắn lấy ra, chính là vật được người trong Cung gia phỏng chế theo Hỗn Thiên Bàn, tuy nói rằng nó có chênh lệch không nhỏ với Hỗn Thiên Bàn thực sự, nhưng khi dùng cũng có hiệu quả.

Luồng ánh sáng kia không ngừng len lỏi xuyên vào trong cấm chế, tốc độ nhanh vô cùng, tới một khắc, Cung Văn Sơn trước mắt bỗng sáng ngời, thấp giọng nói: - Tìm được rồi, hắc hắc hắc, quả nhiên giống như ta nghĩ sao?

Hắn lẩm bẩm một mình, cũng không biết rốt cuộc là đang nói cái gì.

Trong khi nói, tay xuất ra một chiêu, thu hồi lại trận bàn.

Chốc lát sau, hắn từ trong nhẫn không gian lấy ra một vài thứ giống như trận kỳ trận cơ, thân hình tung lên một cái bèn nhảy lên giữa không trung, hai tay lật giở, từng cái trận kỳ và trận cơ rối rít bay ra.

Giờ khắc này, Cung Văn Sơn thần sắc nghiêm túc giống như đang làm một việc vô cùng thần thánh.

Những trận kỳ trận cơ kía không ở trong không trung mà lập tức biến mất, cũng không rõ là đã đi đâu.

Mà Cung Văn Sơn dùng dằng ước chừng khoảng thời gian một nén hương mới từ trên không đáp xuống với mồ hôi đầy đầu.

Hắn lau đi mồ hôi trên trán, xoay người lại, nói với mọi ngươi đang chờ đơi: - Được rồi!

- Được rồi ư? Đám võ giả ngạc nhiên, nhìn hắn, rồi lại nhìn vầng sáng cấm chế, ai nấy trên mặt đều lộ vẻ không tin.

Cung Văn Sơn toét miệng cười nói:

- Ta nói được rồi, vậy dĩ nhiên… chính là được rồi!

Trong lời nói lộ ra mười phần tự tin.

Khi nói, hai tay hắn hợp thành chữ thập, vỗ mạnh một cái, trong hư không, vô số tia sáng phóng ra, mà theo những kia sáng này, chiếc lồng cấm chế màu vàng bên ngoài Tuế Nguyệt Thần Điện cũng bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt.

- Mở ra cho ta! Cung Văn Sơn hét lớn một tiếng, hai tay từ từ tách ra hai bên, theo động tác của hắn, vết nứt ngày càng lớn, nhìn giống như hắn dùng tay xé rách cấm chế vậy.

- Thật là tốt quá! Lần này, chúng võ giả đều khiếp sợ.

Cấm chế do Tuế Nguyệt Đại Đế để lại, cho dù đã trải qua vô số năm, cũng tuyệt đối không phải võ giả bình thường có thể mở ra, vậy mà Cung Văn Sơn lại làm được.

- Cái danh của Cung gia, quả là danh bất hư truyền! Ngay cả Lam Huân cũng không khỏi tán thưởng một câu.

Nàng ta không thể không thừa nhận, về phương diện nghiên cứu trận pháp, Cung Văn Sơn bỏ xa nàng ta không chỉ tám con đường. Cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa nhìn ra được điểm yếu của cấm chế nằm ở đâu, mà Cung Văn Sơn đã phá giải mất rồi.

- Đa tạ Cung huynh nhé, sau khi về ta sẽ mời ngươi uống rượu! Khổng Kỳ cười ha hả một tiếng, là người đầu tiên chạy tới chỗ vết nứt, bóng người thoắt cái đã không thấy đâu.

Hắn theo bản năng cảm giác được, tiếp tục ở lại khẳng định sẽ có chuyện phiền phức, cho nên tẩu vi thượng sách.

Có hắn dẫn đầu, nhưng người khác dĩ nhiễn cũng tranh giành chạy về phía vết nứt.

Vô Thường, La Nguyên, Tiêu Thần và Lam Huân, cả Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu, ai ai cũng thúc động nguyên lực trong cơ thể, một mặt phòng tránh bị người khác bất chợt công kích, một mặt cũng muốn cảnh giác, sai khi vào trong Tuế Nguyệt Thần Điện sẽ gặp nguy cơ gì.

Đám người này xông lên trên đầu, những người khác đương nhiên không dám tranh với họ, với cái tính cách bùng nổ của Vô Thường, lỡ như chọc hắn giận, trực tiếp bị đập chết cũng là điều có thể.

Viu viu viu…

Tiếng xé gió vang lên, từng bóng người biến mất ở chỗ vết nứt.

Mà ngay tại lúc này, Cung Văn Sơn lại nhìn Vô Thường đầy thâm sâu, mỉm cười, nụ cười trên mặt tràn đầy sự châm chọc.

- Làm cái trò gì thế hả? Vô Thường chau mày, thấp thoáng có chút dự cảm không lành, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn mau chóng tiếng vào trong Tuế Nguyệt Thần Điện tranh đoạt Tinh Ấn và cơ duyên.

Nhưng một màn khiến hắn ngạc nhiên phát sinh, khi thân thể của hắn tiến vào trong khe nứt, một cỗ lực lượng vô hình từ phía trước đánh úp lại, trực tiếp đẩy hắn ra xa mấy chục trượng.

Vô Thường sắc mặt đại biến, vội vàng ổn định thân mình, ánh mắt âm trầm nhìn Cung Văn Sơn.

Cung Văn Sơn cười xuề một tiếng, ngón tay chỉ hắn ta, sau đó quơ quơ nói: - Người khác có thể vào, duy chỉ có ngươi không thể.

- Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ? Vô Thường hừ lạnh một tiếng, nào không biết Cung Văn Sơn giở trò trả đũa?

Ban nãy bản thân mình uy hiếp tính mạng của hắn, hắn cũng không có phản ứng gì mãnh liệt, lại không muôn ở đây đợi quá lâu với mình.

Có thể nói, đây là thời cơ và cách làm tuyệt nhất.

Ngẫm lại thì, tất cả mọi người đều vào trong Tuế Nguyệt Thần Điện, chỉ có mình Vô Thường bị chặn ở bên ngoài, nguyên nhân chỉ là vì sự dọa dẫm trước đó, thử hỏi hắn có thể không ảo não không?

- Tên này tâm địa thật đen tối. Dương Khai nhìn Cung Văn Sơn gương mặt cười hả hê, âm thầm kinh hãi.

Vừa nãy hắn cũng cho rằng Cung Văn Sơn là sợ Vô Thường nên mới đi phá giải cấm chế, nào ngờ hắn lại chơi cái chiêu này, quả thực không nên khiến người khác ghét bỏ mình quá.

Trong lòng nghĩ thế, bước chân cũng không có dừng lại mà vẫn tiến vào Tuế Nguyệt Thần Điện trước vẫn là hơn, mặc kệ Vô Thường và Cung Văn Sơn ở đằng sau phát sinh vấn đề gì, cũng không liên quan tới hắn.

Ngươi cảm thấy ngươi có thể ngăn cản được ta ư? Vô Thường lạnh lùng nhìn xuống phía dưới nói.

Cung Văn Sơn cười, nói: - Hiện nay quyền điều khiển cấm chế đã nằm hoàn toàn trong tay ta, ta muốn ai vào người đó có thể vào, ngươi nói ta có thể chặn ngươi được hay không?

- Đã là như vậy… giết ngươi là được! Vô Thường hừ lạnh một tiếng, hai tay giơ lên cao, trên hai tay bỗng xuất hiện hai loại năng lượng với màu sắc bất đồng, một là màu lửa đỏ, một là màu tuyết trắng, hai loại năng lượng này vừa xuất hiện, bèn phát ra hai loại khí tức tương phản, nhưng điều khiến người khác quỷ dị chính là, hai loại năng lượng này lại hoàn mỹ hợp lại thành một, hóa thành một quả cầu quang năng lượng xen lẫn hai màu trắng đỏ, trực tiếp công kích tới chỗ Cung Văn Sơn.

Cung Văn Sơn đứng nguyên tại chỗ, không tránh không né, chỉ cười châm chọc.

Quả cầu ánh sáng rơi xuống, lực lượng khủng bố ở bên trong khiến người xem biến sắc, đám người Dương Khai vốn đang chuẩn bị đi vào trong cấm chế liền vội vàng lẩn trốn, tránh khỏi bị ngộ thương.

Mắt nhìn quả cầu kia sắp nuốt chửng Cung Văn Sơn, hắn chỉ tùy ý vẫy tay, một luồng ánh sáng vàng bỗng tách từ trong cấm chế ra, bao phủ toàn thân hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.