Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt ba người Tà Nguyệt Cốc động thủ, Lưu Viêm liền quyết định thật nhanh, lấy ra thánh linh chi vũ bảo vệ Trương Nhược Tích, từ đó, nàng mới có thể rảnh chân rảnh tay.

- Lệ… Một tiếng kêu to rõ truyền khắp nơi, thức tĩnh đám người Hoa Cổ đang đắm chìm trong chấn động và sợ hãi, ba người giương mắt nhìn lên, phía trước đâu còn thân ảnh Lưu Viêm, chỉ thấy một bộ dáng cổ quái thân dài mười mấy trượng, toàn thân con chim lửa ngọn lửa thiêu đốt đỏ bừng.

Trong cơ thể quái điểu kia, ẩn có sấm sét lướt nhanh, nhưng lại là người mang hai loại thuộc tính Lôi Hỏa bá đạo.

- Nàng không phải là người! Chu An lúc này mới hậu tri hậu giác mà hét lớn một tiếng.

Lưu Viêm hiện ra bản thê,r rốt cuộc khiến hắn lúc hiểu rõ lúc trước vì sao cảm giác có chút kỳ quái, lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Viêm, hắn đã cảm thấy toàn thân nữ tử này có chút không đúng, dường như không phải là tấm thân máu thịt, mà bây giờ, hắn hoàn toàn có thể kết luận, Lưu Viêm không phải là sinh linh.

- Đây là khí linh a! Hoa Cổ cũng kịp phản ứng, hai tròng mắt vốn sợ hãi bỗng nhiên toát ra thần quang tham lam, không nhịn được cất tiếng cười to: -Ha ha ha ha, thật là trời cũng giúp ta, lão phu đang lo Nghiệp Hỏa Xử không thể tăng lên cấp bậc, không nghĩ tới ở đây gặp được khí linh!

Trong khi hắn đang nói chuyện, liền mạnh mẽ hướng hai người khác quát lớn: -Hai vị sư đệ, sư huynh ta chỉ cần xin cái khí linh này, sau khi đắc thủ những vật khác mặc cho các ngươi chia đều, các ngươi không có ý kiến chứ?

Chu An và Hùng Trữ nghe vậy, liếc nhau, đều là gật gật đầu nói: -Nhưng dựa vào sư huynh làm chủ!

- Được! Hoa Cổ gật đầu một cái, âm trầm nhìn chăm chú Lưu Viêm, nói: -Xem hình thái ngươi, đã tự chủ thần trí. Có thể tu luyện đến tình trạng bây giờ, cũng thật không dễ, lão phu hảo tâm để lại cho ngươi một con đường sống, ngươi ngoãn ngoãn đi vào Nghiệp Hỏa Xử này của ta, ta đảm bảo không xóa bỏ thần niệm của ngươi. Thế nào?

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một kiện bí bảo hình cái chày, khí tức trên bí bảo này nồng đậm, linh tính mười phần, bất ngờ lại là Đạo Nguyên thượng phẩm cấp bậc!

Một kiện bí bảo như vậy, cũng là bí bảo cực kỳ khó có được. Nếu là có thể để khí linh như vậy của Lưu Viêm vào trong đó, lại được Hoa Cổ tăng thêm luyện hóa, Nghiệp Hỏa Xử nói không chừng có tư cách tấn thăng lên Đế Bảo?

Mà Hoa Cổ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, thậm chí cũng có thể mượn lực Đế Bảo, theo dõi Đế Tôn Cảnh huyền bí.

Cho nên hắn liền cảm thấy giá trị xa xỉ của Huyền Giới Chuâ. Cũng nhẫn nhịn bỏ những thứ yêu thích, chỉ cầu đánh bại Lưu Viêm phục tùng, dù sao tu vi cảnh giới của mình mới là lực lượng căn bản nhất.

Hoa Cổ nói xong, Lưu Viêm trả lời lại là một đạo hỏa trụ!

Ngọn lửa thông thiên kia từ trên trời rơi xuống, dường như hòa tan vào mặt đất, bí mật mang theo lực lượng nóng rực.

Ba người Tà Nguyệt Cốc vội vàng tránh ra!

Hoa Cổ vẫn như cũ không chết tâm, quát lên: -Ngươi cũng không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi nếu đem vật kia giữ lại đối phó với chúng ta. Lão phu có lẽ còn có thể kiêng kị một hai, nhưng hôm nay ngươi lại đem nó biến thành bình phong bảo vệ nàng, ngươi lấy cái gì đấu với chúng ta!

Vật mà hắn nói tới. Đương nhiên là lông vũ của Loan Phượng.

Hắn thấy, Lưu Viêm đưa bảo vật lợi hại nhất trong tay ra để làm phòng hộ, quả thực chính là một nét bút hỏng! Cứ như vậy nàng tuy rằng có thể bảo vệ được Trương Nhược Tích, nhưng khẳng định không phải là đối phủ của ba người bọn họ, sau khi ba người liên thủ giải quyết Lưu Viêm, Trương Nhược Tích thì làm sao có khả năng sống một mình?

Dứt khoát không bằng không quản Trương Nhược Tích chết sống. trực tiếp dùng thánh linh lực trong lông vũ Loan Phượng công kích ba người mình.

- Hô… Lại là một đảo hỏa trụ từ trên trời rơi xuống.

- Trước mặt lão phu đùa với lửa! Hoa Cổ hừ lạnh một tiếng, Nghiệp Hỏa Xử liền tích lưu vừa chuyển. Hướng không trung đón đỡ, Lưu Viêm phun ra hỏa trụ. Nhưng lại là một giọt chưa rơi xuống đất đã bị Nghiệp Hỏa Xử hút sạch sẽ, lúc này hắn mới một bộ nắm chắc phần thắng quát: -Xem ra thần trí ngươi cũng rất có hạn.

- Lệ! Tiếng kêu thanh thúy lại lần nữa vang lên, Lưu Viêm lên tiếng, một đoàn quả cầu lửa to như chậu rửa mặt, phô thiên cái địa nện xuống.

- Nói vô dụng ngươi vẫn làm! Hoa Cổ không kiên nhẫn quát lớn, Nghiệp Hỏa Xử lại lần nữa đón đỡ.

Rầm rầm oanh…

Từng tiếng nổ mạnh mẽ tơ lớn vang lên, linh khí thiên địa chợt hỗn loạn.

- Cái gì! Hoa Cố lúc này lại là sắc mặt bất ngờ đại biến, liền vội vàng đem Nghiệp Hỏa Xử của mình thu hồi lại, cúi đầu nhìn, phát hiện bí bảo cấp Đạo Nguyên thượng phẩm của mình nhưng lại quấn vòng quanh nhảy lên hình cung, sau khi vào tay, tinh thần lôi điện lực kia truyền đến thân mình, khiến hắn cả người tê dại.

- Lôi hệ lực cũng hùng hồn như thế? Hoa Cổ trong mắt tham lam cùng đoạt ý càng thêm rõ ràng, một khí linh nhưu vậy, quả thực vạn năm không gặp, nếu có thể đem nó thu phục, nói không chừng Hỏa Nghiệp Xử của mình chẳng những có thể tấn thăng cấp bậc Đế Bảo, còn có thể có được lực lượng lôi hệ!

- Sư huynh, chớ cùng nàng nhiều lời, nàng nếu không muốn hàng phục, vậy liền đánh tới khi nàng chịu phục thì thôi! Chu An tránh né hai lần công kích, vẻ mặt không nhịn được nữa.

- Được, nhưng cẩn thận một chút, cũng nhất định không được đả thương linh tính của nàng! Hoa Cổ gật đầu đồng thời không quên dặn dò một tiếng.

Chu An hừ lạnh nói: -Sư đệ xuất thủ không nặng không nhẹ, nếu quả thật đả thương nàng, đó cũng là nàng tự tìm.

Dứt lời, cổ tay Chu An run lên, trên tay xuất hiện một cây trường thương, thương hoa nhiều đóa nở rộ, hướng Lưu Viêm công tới.

Mà Hùng Trữ vấn luôn im lặng không lên tiếng kia cũng lấy ra sát chiêu của mình, hai tay tạo thành hình chữ thập, thúc giục nguyên lực, mạnh mẽ hướng phía trước vỗ tới.

- Hỗn Nguyên Thần Thương!

- Liệt Nhật Quỷ Thủ!

Hai vị võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh xuất thủ công kích, đều là mượn lực pháp tắc thiên địa, dẫn dắt lực lượng cảu thiên địa, khí thế bàng bạc, công kích sắc bén, một dòng ý thức mà hướng Lưu Viêm đánh tới.

Thân thể Lưu Viêm nhoáng lên một cái, một tầng ngọn lửa thiêu đốt xuất hiện ở bên cạnh thân thể không lồ, biến thành lá chắn, ngăn cản công kích hai bên.

Rầm rầm…

Một tiếng kêu thê lương của Lưu Viêm truyền ra, lá chắn lửa kia trong khoảnh khắc vỡ nát, tuy rằng cản trở phần lớn thương tổn, nhưng vẫn là có thừa lực đánh vào trong cơ thể, khiến thân thể nàng một trận biến ảo, suýt nữa không thể duy trì bộ dáng bản thân.

Trong nháy mắt lá chắn kia biến mất, thân ảnh Hoa Cổ quỷ bí xuất hiện ở phía trước cách Lưu Viêm không xa, thần sắc hắn lạnh lình, hướng về phía Lưu Viêm quát một tiếng: -Nhìn ánh mắt của lão phu.

Dứt lời, hai tròng mắt hắn toát ra lực lượng thần kỳ, biến thành hai cái lốc xoát, không ngừng xoay tròn, dường như phải kéo thần hồn Lưu Viêm ra.

Đây không thể nghi ngờ chính là một chiêu bí thuật thần hồn, Hoa Cổ tại thời cơ thỏa đáng nhất mới dùng đến, khiến Lưu Viêm căn bản tránh cũng không thể tránh, lập tức trúng chiêu.

Lưu Viêm tuy rằng trước đó không lâu mới tấn thăng đột phá đến cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh, chiến lực không tầm thường, nhưng đối phương dù sao người đông thế mạnh, hơn nữa tu vi cảnh giới mỗi người so với nàng đều cao hơn không ít, dưới sự liên thủ của ba người, nàng căn bản vô lực chống đỡ.

Sau khi trúng bí thuật thần hồn kia, thân thể Lưu Viêm bỗng nhiên ngừng lại giữa không trung, tần suất vẫy hai cánh cũng chậm lại, dường như thần trí cũng có chút hỗn loạn, đâu còn thừa lự phản kháng.

Mắt thấy cảnh này, Hoa Cổ mừng rõ trong lòng, thầm cảm thấy chuyện tiến triển thuận lợi có chút ngoài dự đoán của mọi người, hắn đã có thể mặc sức tưởng tượng cảnh tượng tuyệt vời đem khí linh của hỏa điểu này thu phục, tế luyện vào trong Nghiệp Hỏa Xử của mình, để bí bảo của bản thân tấn thăng Đế Bảo.

Một bức tranh tương lại tươi đẹp, dường như chính ở trước mặt hắn từ từ triển khai.

- Sư huynh cẩn thận! Chu An bỗng nhiên hét lớn một tiếng.

- Chuyện gì vậy? Hoa Cổ cả kinh, nhưng rất nhanh, hắn liền trợn tròn con ngươi, bởi vì hắn thấy được trong đôi đồng tử phía trước con chim lửa, có một ngọn lửa không tầm thường đang bốc cháy, ngọn lửa kia dường như có thể thiêu đốt thần hồn, vừa tiếp xúc, liền khiến thức hải hắn nhào lộn, nhức đầu vô cùng.

Thái Dương Chân Hỏa!

Từ lúc Lưu Viêm đi theo Dương Khai đến nay không biết cắn nuốt biết bao Thái Dương Chân Tinh tích chứa trong Thái Dương Chân Hỏa, thân đã dung hợp Càn Thiên Lôi Viêm và Khôn Lam Băng Diễm hai loại thiên địa kỳ hỏa, nếu không như thế, Lưu Viêm cũng không có khả năng lấy thân khí linh thu được linh trí bản thân, có thể nói Lưu Viêm một thân hỏa diễm cực kỳ phức tạp, nhưng mỗi một loại đều là vật cực kỳ khó mà có được.

Hoa Cổ muốn dùng bí thuật thần hồn đối phó Lưu Viêm, hiển nhiên ý nghĩ có chút viển vông.

Chỉ một thoáng, Hoa Cổ liền quát to một tiếng, thoát ra lui về phía sau, lấy tay ôm đầu, không cam lòng hướng về phía Lưu Viêm giận dữ hét lên: -Ngươi như này là không muốn khuất phục lão phu?

Hắn có chút tang tâm bệnh cuồng, tâm thần giận dữ hét lên: -Được, nếu ngươi không muốn khuất phục, vậy lão phu sẽ phá hủy thần trí ngươi!

Nói đến đây, hai tay hắn kết ấn, Nghiệp Hỏa Xử kia đột nhiên trở nên lớn hơn, hóa thành một đạo ánh lử, trong hư không khẽ run lên, tựa như mũi tên rời cung hướng Lưu Viêm bắn nhanh tới.

Cùng lúc đó, Chu An và Hùng Trữ hai người sát chiêu lại hiển lộ, khí thế hung hăng.

Ba người liên thủ, trong lòng Lưu viêm rốt cuộc toát ra ý bối rối, thân thể ngăn lại, vô số Lôi Hỏa bay ra ngoài, trong đó còn kèm theo Băng Diễm màu làm nhạt, cần phản ngăn cản.

Tiếng vang long trời lở đất truyền ra, năng lượng cuồng bạo bắn ra tung tóe, công kích của Chu AN và Hùng Trữ bị ngăn cản lại, nhưng Nghiệp Hỏa Xử này vẫn như cũ thẳng tắp hướng Lưu Viêm vọt tới, tốc độ không giảm chút nào.

Theo tư thế này, Nghiệp Hỏa Xử thế tất yếu xuyên qua thân thể Lưu Viêm, khiến nàng bị thương nặng.

- Tự ngươi tìm! Hoa Cổ trong mắt lóe lên một tia đau lòng, lại không có chút nào hối hận, dù sao một khí linh bản thân có thần trí, so với khí linh hỗn độn không biết giá trị muốn lớn hơn bao nhiêu, đáng tiếc đối phương không muốn khuất phục, hắn cũng chỉ có thể thống hạ sát thủ.

Nhưng đúng lúc này, một cỗ lực lượng dao động không tầm thường truyền đến, một đạo thân ảnh anh vĩ, như quỷ mị mà xuất hiện trước mặt Lưu Viêm, đưa một tay ra, khinh phiêu phiêu đi trước vỗ, trong miệng than nhẹ nói: -Trục Xuất!

Bàn tay to chụp được, hư không mở rộng, một hắc động đen như mực thản nhiên hình thành.

Nghiệp Hỏa Xử một đầu đâm vào trong hắc động.

- Không xong! Hoa Cổ sắc mặt đại biến, thúc giục nguyên lực, tâm thần vội vàng gọi, trước khi hắc động kia khép lại, đem bí bảo của bản thân gọi trở về.

Mắt thấy hắc động kia nhanh chóng khép lại, trên trán Hoa Cổ một mảnh mồ hôi lạnh đổ xuống.

Hắn mặc dù không có gặp qua bí thuật tương tự, nhưng cũng biết, vừa rồi nếu không phải mình tùy thời nhanh nhẹn, bí bảo của bản thân chỉ sợ liền vĩnh viễn biến mất.

- Người nào! Chu An mắt thấy sắp thành lại bại, không khỏi hét lớn một tiếng, sắc mặt bất thiện hướng người vừa đến nhìn tới.

Hùng Trữ cúng hí mắt hướng phía trướng quan sát.

Ở bầu trời đó, một thanh niên lẳng lawngjd đứng sừng sững, chắn trước mặt con chim lửa, ánh mắt lạnh sâm mà quét xuống phía dưới, sắc mặt xanh mét, dường như vô cùng tức giận.

Tâm tình Dương Khai đương nhiên rất kém cỏi, vốn hắn cảm thấy phía dưới khe núi này rất an toàn, bản thân lại dò xét hoàn cảnh xung quanh, cũng không có dấu hiệu yêu thú chiếm chứ, cho nên mới yên tâm mà đem Trương Nhược Tích và Lưu Viêm ở tại chỗ này, thậm chí đem trọng bảo Huyền Giới Châu cũng để lại.

Nhưng không nghĩ tới, mình mới đi không bao lâu, bên này nhưng lại đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến hắn không thể không vội vàng chạy về. Trong nháy mắt ba người Tà Nguyệt Cốc động thủ, Lưu Viêm liền quyết định thật nhanh, lấy ra thánh linh chi vũ bảo vệ Trương Nhược Tích, từ đó, nàng mới có thể rảnh chân rảnh tay.

- Lệ… Một tiếng kêu to rõ truyền khắp nơi, thức tĩnh đám người Hoa Cổ đang đắm chìm trong chấn động và sợ hãi, ba người giương mắt nhìn lên, phía trước đâu còn thân ảnh Lưu Viêm, chỉ thấy một bộ dáng cổ quái thân dài mười mấy trượng, toàn thân con chim lửa ngọn lửa thiêu đốt đỏ bừng.

Trong cơ thể quái điểu kia, ẩn có sấm sét lướt nhanh, nhưng lại là người mang hai loại thuộc tính Lôi Hỏa bá đạo.

- Nàng không phải là người! Chu An lúc này mới hậu tri hậu giác mà hét lớn một tiếng.

Lưu Viêm hiện ra bản thê,r rốt cuộc khiến hắn lúc hiểu rõ lúc trước vì sao cảm giác có chút kỳ quái, lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Viêm, hắn đã cảm thấy toàn thân nữ tử này có chút không đúng, dường như không phải là tấm thân máu thịt, mà bây giờ, hắn hoàn toàn có thể kết luận, Lưu Viêm không phải là sinh linh.

- Đây là khí linh a! Hoa Cổ cũng kịp phản ứng, hai tròng mắt vốn sợ hãi bỗng nhiên toát ra thần quang tham lam, không nhịn được cất tiếng cười to: -Ha ha ha ha, thật là trời cũng giúp ta, lão phu đang lo Nghiệp Hỏa Xử không thể tăng lên cấp bậc, không nghĩ tới ở đây gặp được khí linh!

Trong khi hắn đang nói chuyện, liền mạnh mẽ hướng hai người khác quát lớn: -Hai vị sư đệ, sư huynh ta chỉ cần xin cái khí linh này, sau khi đắc thủ những vật khác mặc cho các ngươi chia đều, các ngươi không có ý kiến chứ?

Chu An và Hùng Trữ nghe vậy, liếc nhau, đều là gật gật đầu nói: -Nhưng dựa vào sư huynh làm chủ!

- Được! Hoa Cổ gật đầu một cái, âm trầm nhìn chăm chú Lưu Viêm, nói: -Xem hình thái ngươi, đã tự chủ thần trí. Có thể tu luyện đến tình trạng bây giờ, cũng thật không dễ, lão phu hảo tâm để lại cho ngươi một con đường sống, ngươi ngoãn ngoãn đi vào Nghiệp Hỏa Xử này của ta, ta đảm bảo không xóa bỏ thần niệm của ngươi. Thế nào?

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một kiện bí bảo hình cái chày, khí tức trên bí bảo này nồng đậm, linh tính mười phần, bất ngờ lại là Đạo Nguyên thượng phẩm cấp bậc!

Một kiện bí bảo như vậy, cũng là bí bảo cực kỳ khó có được. Nếu là có thể để khí linh như vậy của Lưu Viêm vào trong đó, lại được Hoa Cổ tăng thêm luyện hóa, Nghiệp Hỏa Xử nói không chừng có tư cách tấn thăng lên Đế Bảo?

Mà Hoa Cổ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, thậm chí cũng có thể mượn lực Đế Bảo, theo dõi Đế Tôn Cảnh huyền bí.

Cho nên hắn liền cảm thấy giá trị xa xỉ của Huyền Giới Chuâ. Cũng nhẫn nhịn bỏ những thứ yêu thích, chỉ cầu đánh bại Lưu Viêm phục tùng, dù sao tu vi cảnh giới của mình mới là lực lượng căn bản nhất.

Hoa Cổ nói xong, Lưu Viêm trả lời lại là một đạo hỏa trụ!

Ngọn lửa thông thiên kia từ trên trời rơi xuống, dường như hòa tan vào mặt đất, bí mật mang theo lực lượng nóng rực.

Ba người Tà Nguyệt Cốc vội vàng tránh ra!

Hoa Cổ vẫn như cũ không chết tâm, quát lên: -Ngươi cũng không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi nếu đem vật kia giữ lại đối phó với chúng ta. Lão phu có lẽ còn có thể kiêng kị một hai, nhưng hôm nay ngươi lại đem nó biến thành bình phong bảo vệ nàng, ngươi lấy cái gì đấu với chúng ta!

Vật mà hắn nói tới. Đương nhiên là lông vũ của Loan Phượng.

Hắn thấy, Lưu Viêm đưa bảo vật lợi hại nhất trong tay ra để làm phòng hộ, quả thực chính là một nét bút hỏng! Cứ như vậy nàng tuy rằng có thể bảo vệ được Trương Nhược Tích, nhưng khẳng định không phải là đối phủ của ba người bọn họ, sau khi ba người liên thủ giải quyết Lưu Viêm, Trương Nhược Tích thì làm sao có khả năng sống một mình?

Dứt khoát không bằng không quản Trương Nhược Tích chết sống. trực tiếp dùng thánh linh lực trong lông vũ Loan Phượng công kích ba người mình.

- Hô… Lại là một đảo hỏa trụ từ trên trời rơi xuống.

- Trước mặt lão phu đùa với lửa! Hoa Cổ hừ lạnh một tiếng, Nghiệp Hỏa Xử liền tích lưu vừa chuyển. Hướng không trung đón đỡ, Lưu Viêm phun ra hỏa trụ. Nhưng lại là một giọt chưa rơi xuống đất đã bị Nghiệp Hỏa Xử hút sạch sẽ, lúc này hắn mới một bộ nắm chắc phần thắng quát: -Xem ra thần trí ngươi cũng rất có hạn.

- Lệ! Tiếng kêu thanh thúy lại lần nữa vang lên, Lưu Viêm lên tiếng, một đoàn quả cầu lửa to như chậu rửa mặt, phô thiên cái địa nện xuống.

- Nói vô dụng ngươi vẫn làm! Hoa Cổ không kiên nhẫn quát lớn, Nghiệp Hỏa Xử lại lần nữa đón đỡ.

Rầm rầm oanh…

Từng tiếng nổ mạnh mẽ tơ lớn vang lên, linh khí thiên địa chợt hỗn loạn.

- Cái gì! Hoa Cố lúc này lại là sắc mặt bất ngờ đại biến, liền vội vàng đem Nghiệp Hỏa Xử của mình thu hồi lại, cúi đầu nhìn, phát hiện bí bảo cấp Đạo Nguyên thượng phẩm của mình nhưng lại quấn vòng quanh nhảy lên hình cung, sau khi vào tay, tinh thần lôi điện lực kia truyền đến thân mình, khiến hắn cả người tê dại.

- Lôi hệ lực cũng hùng hồn như thế? Hoa Cổ trong mắt tham lam cùng đoạt ý càng thêm rõ ràng, một khí linh nhưu vậy, quả thực vạn năm không gặp, nếu có thể đem nó thu phục, nói không chừng Hỏa Nghiệp Xử của mình chẳng những có thể tấn thăng cấp bậc Đế Bảo, còn có thể có được lực lượng lôi hệ!

- Sư huynh, chớ cùng nàng nhiều lời, nàng nếu không muốn hàng phục, vậy liền đánh tới khi nàng chịu phục thì thôi! Chu An tránh né hai lần công kích, vẻ mặt không nhịn được nữa.

- Được, nhưng cẩn thận một chút, cũng nhất định không được đả thương linh tính của nàng! Hoa Cổ gật đầu đồng thời không quên dặn dò một tiếng.

Chu An hừ lạnh nói: -Sư đệ xuất thủ không nặng không nhẹ, nếu quả thật đả thương nàng, đó cũng là nàng tự tìm.

Dứt lời, cổ tay Chu An run lên, trên tay xuất hiện một cây trường thương, thương hoa nhiều đóa nở rộ, hướng Lưu Viêm công tới.

Mà Hùng Trữ vấn luôn im lặng không lên tiếng kia cũng lấy ra sát chiêu của mình, hai tay tạo thành hình chữ thập, thúc giục nguyên lực, mạnh mẽ hướng phía trước vỗ tới.

- Hỗn Nguyên Thần Thương!

- Liệt Nhật Quỷ Thủ!

Hai vị võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh xuất thủ công kích, đều là mượn lực pháp tắc thiên địa, dẫn dắt lực lượng cảu thiên địa, khí thế bàng bạc, công kích sắc bén, một dòng ý thức mà hướng Lưu Viêm đánh tới.

Thân thể Lưu Viêm nhoáng lên một cái, một tầng ngọn lửa thiêu đốt xuất hiện ở bên cạnh thân thể không lồ, biến thành lá chắn, ngăn cản công kích hai bên.

Rầm rầm…

Một tiếng kêu thê lương của Lưu Viêm truyền ra, lá chắn lửa kia trong khoảnh khắc vỡ nát, tuy rằng cản trở phần lớn thương tổn, nhưng vẫn là có thừa lực đánh vào trong cơ thể, khiến thân thể nàng một trận biến ảo, suýt nữa không thể duy trì bộ dáng bản thân.

Trong nháy mắt lá chắn kia biến mất, thân ảnh Hoa Cổ quỷ bí xuất hiện ở phía trước cách Lưu Viêm không xa, thần sắc hắn lạnh lình, hướng về phía Lưu Viêm quát một tiếng: -Nhìn ánh mắt của lão phu.

Dứt lời, hai tròng mắt hắn toát ra lực lượng thần kỳ, biến thành hai cái lốc xoát, không ngừng xoay tròn, dường như phải kéo thần hồn Lưu Viêm ra.

Đây không thể nghi ngờ chính là một chiêu bí thuật thần hồn, Hoa Cổ tại thời cơ thỏa đáng nhất mới dùng đến, khiến Lưu Viêm căn bản tránh cũng không thể tránh, lập tức trúng chiêu.

Lưu Viêm tuy rằng trước đó không lâu mới tấn thăng đột phá đến cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh, chiến lực không tầm thường, nhưng đối phương dù sao người đông thế mạnh, hơn nữa tu vi cảnh giới mỗi người so với nàng đều cao hơn không ít, dưới sự liên thủ của ba người, nàng căn bản vô lực chống đỡ.

Sau khi trúng bí thuật thần hồn kia, thân thể Lưu Viêm bỗng nhiên ngừng lại giữa không trung, tần suất vẫy hai cánh cũng chậm lại, dường như thần trí cũng có chút hỗn loạn, đâu còn thừa lự phản kháng.

Mắt thấy cảnh này, Hoa Cổ mừng rõ trong lòng, thầm cảm thấy chuyện tiến triển thuận lợi có chút ngoài dự đoán của mọi người, hắn đã có thể mặc sức tưởng tượng cảnh tượng tuyệt vời đem khí linh của hỏa điểu này thu phục, tế luyện vào trong Nghiệp Hỏa Xử của mình, để bí bảo của bản thân tấn thăng Đế Bảo.

Một bức tranh tương lại tươi đẹp, dường như chính ở trước mặt hắn từ từ triển khai.

- Sư huynh cẩn thận! Chu An bỗng nhiên hét lớn một tiếng.

- Chuyện gì vậy? Hoa Cổ cả kinh, nhưng rất nhanh, hắn liền trợn tròn con ngươi, bởi vì hắn thấy được trong đôi đồng tử phía trước con chim lửa, có một ngọn lửa không tầm thường đang bốc cháy, ngọn lửa kia dường như có thể thiêu đốt thần hồn, vừa tiếp xúc, liền khiến thức hải hắn nhào lộn, nhức đầu vô cùng.

Thái Dương Chân Hỏa!

Từ lúc Lưu Viêm đi theo Dương Khai đến nay không biết cắn nuốt biết bao Thái Dương Chân Tinh tích chứa trong Thái Dương Chân Hỏa, thân đã dung hợp Càn Thiên Lôi Viêm và Khôn Lam Băng Diễm hai loại thiên địa kỳ hỏa, nếu không như thế, Lưu Viêm cũng không có khả năng lấy thân khí linh thu được linh trí bản thân, có thể nói Lưu Viêm một thân hỏa diễm cực kỳ phức tạp, nhưng mỗi một loại đều là vật cực kỳ khó mà có được.

Hoa Cổ muốn dùng bí thuật thần hồn đối phó Lưu Viêm, hiển nhiên ý nghĩ có chút viển vông.

Chỉ một thoáng, Hoa Cổ liền quát to một tiếng, thoát ra lui về phía sau, lấy tay ôm đầu, không cam lòng hướng về phía Lưu Viêm giận dữ hét lên: -Ngươi như này là không muốn khuất phục lão phu?

Hắn có chút tang tâm bệnh cuồng, tâm thần giận dữ hét lên: -Được, nếu ngươi không muốn khuất phục, vậy lão phu sẽ phá hủy thần trí ngươi!

Nói đến đây, hai tay hắn kết ấn, Nghiệp Hỏa Xử kia đột nhiên trở nên lớn hơn, hóa thành một đạo ánh lử, trong hư không khẽ run lên, tựa như mũi tên rời cung hướng Lưu Viêm bắn nhanh tới.

Cùng lúc đó, Chu An và Hùng Trữ hai người sát chiêu lại hiển lộ, khí thế hung hăng.

Ba người liên thủ, trong lòng Lưu viêm rốt cuộc toát ra ý bối rối, thân thể ngăn lại, vô số Lôi Hỏa bay ra ngoài, trong đó còn kèm theo Băng Diễm màu làm nhạt, cần phản ngăn cản.

Tiếng vang long trời lở đất truyền ra, năng lượng cuồng bạo bắn ra tung tóe, công kích của Chu AN và Hùng Trữ bị ngăn cản lại, nhưng Nghiệp Hỏa Xử này vẫn như cũ thẳng tắp hướng Lưu Viêm vọt tới, tốc độ không giảm chút nào.

Theo tư thế này, Nghiệp Hỏa Xử thế tất yếu xuyên qua thân thể Lưu Viêm, khiến nàng bị thương nặng.

- Tự ngươi tìm! Hoa Cổ trong mắt lóe lên một tia đau lòng, lại không có chút nào hối hận, dù sao một khí linh bản thân có thần trí, so với khí linh hỗn độn không biết giá trị muốn lớn hơn bao nhiêu, đáng tiếc đối phương không muốn khuất phục, hắn cũng chỉ có thể thống hạ sát thủ.

Nhưng đúng lúc này, một cỗ lực lượng dao động không tầm thường truyền đến, một đạo thân ảnh anh vĩ, như quỷ mị mà xuất hiện trước mặt Lưu Viêm, đưa một tay ra, khinh phiêu phiêu đi trước vỗ, trong miệng than nhẹ nói: -Trục Xuất!

Bàn tay to chụp được, hư không mở rộng, một hắc động đen như mực thản nhiên hình thành.

Nghiệp Hỏa Xử một đầu đâm vào trong hắc động.

- Không xong! Hoa Cổ sắc mặt đại biến, thúc giục nguyên lực, tâm thần vội vàng gọi, trước khi hắc động kia khép lại, đem bí bảo của bản thân gọi trở về.

Mắt thấy hắc động kia nhanh chóng khép lại, trên trán Hoa Cổ một mảnh mồ hôi lạnh đổ xuống.

Hắn mặc dù không có gặp qua bí thuật tương tự, nhưng cũng biết, vừa rồi nếu không phải mình tùy thời nhanh nhẹn, bí bảo của bản thân chỉ sợ liền vĩnh viễn biến mất.

- Người nào! Chu An mắt thấy sắp thành lại bại, không khỏi hét lớn một tiếng, sắc mặt bất thiện hướng người vừa đến nhìn tới.

Hùng Trữ cúng hí mắt hướng phía trướng quan sát.

Ở bầu trời đó, một thanh niên lẳng lawngjd đứng sừng sững, chắn trước mặt con chim lửa, ánh mắt lạnh sâm mà quét xuống phía dưới, sắc mặt xanh mét, dường như vô cùng tức giận.

Tâm tình Dương Khai đương nhiên rất kém cỏi, vốn hắn cảm thấy phía dưới khe núi này rất an toàn, bản thân lại dò xét hoàn cảnh xung quanh, cũng không có dấu hiệu yêu thú chiếm chứ, cho nên mới yên tâm mà đem Trương Nhược Tích và Lưu Viêm ở tại chỗ này, thậm chí đem trọng bảo Huyền Giới Châu cũng để lại.

Nhưng không nghĩ tới, mình mới đi không bao lâu, bên này nhưng lại đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến hắn không thể không vội vàng chạy về.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.