Chương trước
Chương sau
Ôn Tử Sam vừa nói như vậy, mọi người lập tức sáng tỏ vì sao một cái Tứ Quý Chi Địa nhỏ nhoi mở ra, lại có thể kinh động được Thiên Xu Đại Đế.

Năm đó, khi Phệ Thiên Đại Đế bị tiêu diệt, Thiên Xu Đại Đế cũng tham dự trong đó. Cũng chính dựa vào thần thông của lão, mới tính toán ra hành tung của Phệ Thiên Đại Đế, dồn lão vào đường cùng.

Nếu không, đối mặt với đệ nhất cường giả Tinh Giới năm đó, ai dám tùy tiện ra tay chứ?

Đó không phải tự tìm đường chết thì là cái gì.

- Thiên Xu đại nhân... nói cái gì? Cao Tuyết Đình khẩn trương hỏi.

Ôn Tử Sam nói: - Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là Tứ Quý Chi Địa lần này mở ra sẽ xuất hiện Tinh Ấn, khiến ngài ấy có chút không tính toán ra!

- Tinh Ấn? Chân mày Cừu Nhiễm nhảy dựng:

- Tín vật để tiến vào Toái Tinh Hải sao?

- Ừm.

- Nhưng mà...

- Ta biết ngươi muốn nói gì. Ôn Tử Sam phất tay áo nói: - Bao năm qua, trước khi Toái Tinh Hải mở ra, Tinh Ấn đều sẽ lập tức xuất hiện, cho nên chúng ta cũng không ngờ được Tinh Ấn lại xuất hiện trong một cái bí cảnh. Tuy lần này chỉ là trùng hợp đúng lúc Tứ Quý Chi Địa mở ra, nhưng nếu Thiên Xu đại nhân đã truyền tin, thì lệnh cho các đệ tử nỗ lực tìm kiếm là được rồi. Dù sao Tinh Ấn cũng liên quan đến danh ngạch của đệ tử tiến vào Toái Tinh Hải sau này, nên không thể qua loa được.

- Điện chủ đại nhân nói như vậy, quả thật rất có lý. Cừu Nhiễm nghĩ nghĩ, rồi khẽ gật đầu nói: - Nếu vậy, ta sẽ truyền lệnh xuống, nhắc các đệ tử nỗ lực một chút. Đúng rồi, điện chủ đại nhân, nếu Thanh Dương Thần Điện chúng ta được Thiên Xu đại nhân truyền tin, vậy các thế lực khác...

- Những thế lực tương đối trở lên, khẳng định cũng đều đã nhận được.

Ôn Tử Sam nói.

- Cho nên... vì tranh đoạt Tinh Ấn, lần rèn luyện tại Tứ Quý Chi Địa này, chỉ sợ so với năm ngoái còn hung hiểm hơn vài lần. Cừu Nhiễm không khỏi tỏ ra lo lắng.

Ôn Tử Sam cười, nói: - Cây non luôn phải trải qua mưa gió, chăm sóc quá... chúng sẽ không vươn lên nổi.

- Điện chủ đại nhân nói đúng! Cừu Nhiễm cung kính nói.

- Tốt, nếu sự việc đã có biến, vậy thì nên xuất phát sớm một chút! Truyền lệnh xuống, sáng sớm ngày mai, mọi người tập hợp lên đường! Ôn Tử Sam quay đầu nhìn về phí Cao Tuyết Đình, nói.

- Rõ! Cao Tuyết Đình đáp.

Ôn Tử Sam lại ngoác miệng cười, nói: - Cao trưởng lão, ngươi cũng đừng quên chuyện đã đáp ứng ta đó nha...

Cao Tuyết Đình khẽ biến sắc, nghiến răng nói:

- Nhất thiết phải như vậy sao?

Ôn Tử Sam cười hắc hắc nói: - Thế nào? Định đổi ý sao? Điều này không tốt lắm đâu... Người bất tín thì không thành...

Cao Tuyết Đình oán hận nói: - Thuộc hạ hiểu rõ! Nhất định sẽ không để điện chủ đại nhân... thất vọng!

Nói xong câu cuối cùng, hàm răng nàng nghiến ken két, mắt đẹp vằn lên từng đường tơ máu đỏ!

- Ta mỏi mắt chờ đó! Ôn Tử Sam cười ha hả, dường như tâm trạng rất tốt vậy, chớp mắt một cái liền không thấy bóng dáng.

Mọi người đều ném ánh mắt nghi hoặc về phía Cao Tuyết Đình, không biết rốt cuộc giữa nàng và điện chủ đã xảy ra chuyện gì.

- Cao tỷ tỷ... Trần Thiến hơi lo lắng nói.

- Không cần nói gì hết, ngày mai sẽ biết. Tâm trạng Cao Tuyết Đình kích động đến cực điểm, bộ ngực đầy đặn kịch liệt phập phồng, hiển nhiên đã tức giận không nhẹ, căn bản cũng không giải thích gì.

- Tốt... Đi!

Đến tối, Dương Khai liền nhận được tin, hai ngày nữa tới Lạc Anh Phong tập hợp.

Khiến hắn bất ngờ chính là, người truyền tin cho hắn lại chính là tên Tiêu Bạch Y kia.

Đối phương sau khi bỏ lại một câu lạnh như băng, liền quay đầu đi thẳng, không có chút biểu hiện muốn nói chuyện cùng hắn.

Dương Khai dĩ nhiên cũng không để ý chuyện này, hắn chỉ mơ hồ đoán được, việc tập trung sớm hơn dự kiến có liên quan đến chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Sáng sớm hôm sau, hắn liền chạy thẳng về phía Lạc Anh Phong.

Không lâu sau, hắn đã tới quảng trường trên đỉnh núi.

Nơi này đã tụ tập không ít người, có Đạo Nguyên cảnh, cũng có Đế Tôn Cảnh. Cừu Nhiễm và Trần Thiến lần trước Dương Khai đã thấy qua cũng đều ở trong đó. Thấy hắn đến, hai ngươi này chỉ liếc qua một cái rồi không chú ý đến nữa.

Mà những đệ tử Đạo Nguyên Cảnh khác thì đều tò mò đánh giá Dương Khai.

Dường như là vì chuyện Dương Khai và Tiết Nghị đánh một trận đã được truyền ra ngoài, nên mọi người đối với một kẻ xa lạ như hắn đều cảm thấy rất hứng thú. Đợi đến khi nhận ra hắn chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, có mấy người không khỏi hơi biến sắc.

Tiêu Bạch Y cũng đứng ở trong đám người, không thèm nhìn thẳng mặt Dương Khai, mà chỉ liếc nhìn hắn một cái.

Dương Khai chưa từng gặp mặt những người này, nên dĩ nhiên hắn cũng sẽ không tự đi bắt chuyện làm quen, hắn tìm đại một góc vắng, lẳng lặng đứng chờ ở đó.

Lại nói, từ khi tới Tinh Giới đến nay, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy được cảnh đệ tử đại tông môn tập trung. Nhưng hắn tự nhận, một kẻ ngoại lai như hắn cũng không kém gì, nên cũng không cảm thấy tự ti.

Ngay khi hắn đang yên lặng đứng chờ, bỗng nhiên thấy có một người tiến về phía mình.

Hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy được một thanh niên khoảng 20 tuổi, vóc dáng bình thường đang nhìn hắn cười híp mắt.

Người thanh niên này chẳng những dáng vẻ bình thường, mà ăn mặc cũng hết sức tùy tiện. Người như vậy nhét vào trong đám đông, bất cứ ai cũng sẽ không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.

Nhưng khi hắn đi về phía Dương Khai, đám đông đệ tử vốn đang tụm năm tụm ba đột nhiên yên lặng như tờ, vội vàng tập trung sự chú ý về phía bên này.

Ngay cả mấy vị cường giả Đế Tôn Cảnh cũng đều chú ý đến một màn bên này. Thiếu nữ tên Trần Thiến kia còn tỏ ra hơi lo lắng.

Thanh niên đi tới, đứng trước mặt Dương Khai không xa, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, rồi nở nụ cười rực rỡ ấm áp, nói: - Ngươi chính là người từ bên ngoài tới, đã đánh bại Tiết Nghị sao?

- Dương Khai! Dương Khai híp mắt nhìn hắn, tự giới thiệu, đồng thời lặng lẽ phát ra thần niệm quét qua người này.

Tuy nhiên khiến Dương Khai hơi biến sắc chính là, hắn lại không hề phát hiện được tu vi của người này mạnh yếu ra sao. Hắn dùng thần niệm quét qua người này, liền cảm thấy người này như không hề tồn tại vậy, nếu hắn không dùng mắt thường nhìn thấy được, chỉ sợ đã cho rằng trước mặt hắn không hề có ai.

Người này... tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài!

Kết hợp lại phản ứng của những tên đệ tử khác và nhóm Đế Tôn Cảnh kia, Dương Khai âm thầm suy đoán ra.

Người thanh niên mỉm cười, nói: - Thì ra là Dương huynh, ừm, ta tên là Hạ Sanh!

- Hạ huynh tìm ta có việc gì sao? Dương Khai đối đáp qua loa, rồi đi thẳng vào vấn đề, trong lòng âm thầm cảnh giác.

- Không có gì, chỉ là nói chuyện vài câu mà thôi. Hạ Sanh vẫn duy trì nụ cười tươi rói trên môi, nói: - Nghe nói Tiết Nghị bại trong tay ngươi, cho nên ta cảm thấy có chút hứng thú.

Dương Khai nhướng mày nói: - Hạ huynh muốn báo thù cho đồng môn sao?

- Ha ha... Hạ Sanh cười lên một tràng, tỏ vẻ như thể chỉ có mình hắn ở đó vậy, khoát tay nói: - Dương huynh nghĩ như vậy không được tốt cho lắm, ta cũng không có ý đó, chỉ có điều tuy rằng Tiết Nghị chỉ là một tên phế vật, nhưng có thể dùng tu vi thấp hơn một tiểu cảnh giới mà chiến thắng hắn, chắc rằng Dương huynh cũng có chút chân tài thực học.

Nói đến đây, vẻ mặt Hạ Sanh bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, khí chất và sắc thái toàn thân đều thay đổi cực lớn, trở nên khoa trương mà tự tin, nói: - Người như ta và ngươi, sau này đã chú định sẽ chủ quản vùng trời này, trở thành bá chủ thiên hạ, hãy để cho những lão gia hỏa đó ăn phân hết đi thôi

Mặt Dương Khai đen sạm lại, miệng méo xệch, bản năng mách bảo hắn có chút không ổn. Quả nhiên, từ bên cạnh chợt truyền đến một tiếng quát lớn

- Khốn nạn! Cừu Nhiễm tức sùi bọt mép, phẫn nộ nhìn về phía Hạ Sanh quát: - Còn dám ăn nói lung tung, hãy xem bổn tọa vả vào cái miệng của ngươi!

- Phó điện chủ đại nhân... Hạ Sanh lại lần nữa khôi phục thái độ bình thường trước kia, kinh hãi nói: - Đệ tử không có nói ngươi, cũng không có ý đó... xin ngài bớt giận!

Dường như Cừu Nhiễm đã biết rõ bản tính của tên này, cho nên cũng không thật sự muôn giáo huấn hắn, chỉ bùi ngùi thở dài nói: - Thượng bất chính... hạ tắc loạn mà!

Cũng không "thượng bất chính" trong miệng lão là ai.

Hạ Sanh lại lần nữa nhìn Dương Khai, cười nói:

- Một lần nữa xin giới thiệu một chút, ra mắt Dương huynh, ta tên là Hạ Sanh, đệ nhất trong tỷ võ tông môn lần này!

- Ta đã đoán được. Dương Khai khẽ gật đầu.

Tiêu Bạch Y lúc trước hắn đã gặp xếp thứ hai trong tỷ võ tông môn, mà Hạ Sanh khiến Dương Khai có cảm giác dường như còn mạnh hơn so với Tiêu Bạch Y, nên dĩ nhiên phải là đệ nhất.

- Ta và ngươi sau này sẽ còn có nhiều cơ hội gặp mặt, cho nên chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực!

Hạ Sanh nói.

- Tốt! Hy vọng Hạ huynh sẽ không rơi ở phía sau quá xa. Dương Khai cười gian.

Nụ cười trên mặt Hạ Sanh hơi thu lại, tuy nhiên rất nhanh hắn đã khôi phục điệu bộ như cũ, toét miệng cười rồi nói: - Thú vị, thú vị! Dương huynh quả nhiên là một người tuyệt vời, so với Tiểu Bạch thú vị hơn nhiều.

Cách đó không xa, Tiêu Bạch Y lập tức cả giận nói: - Ngươi gọi ai là Tiểu Bạch đó... Có tin ta quyết đấu với ngươi ngay bây giờ không?

Hạ Sanh nhún vai, tỏ vẻ không biết làm thế nào.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng màu tím chợt lóe lên.

Ôn Tử Sam lập tức hiện ra trước mặt mọi người.

Hắn đảo mắt nhìn qua, ngạc nhiên nói: - Cao trưởng lão dẫn đội... còn chưa tới sao?

Trần Thiến tiến lên một bước trả lời:

- Cao tỷ tỷ sẽ lập tức tới ngay.

- Nữ nhân... đúng là phiền toái mà! Ôn Tử Sam lẩm bẩm một câu, sau khi nói xong, bỗng nhiên nhìn lên trời, cười nói: - Đã tới rồi.

Cũng không biết tại sao, vào giờ khắc này, hắn lại tỏ ra vô cùng mong đợi, hai mắt cũng đều sáng lên lấp lánh!

Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, quả nhiên thấy được một dải ánh sáng màu trắng đang bắn đến, tốc độ rất nhanh.

Trong chốc lát, luồng sáng trắng đã hạ xuống trước mặt mọi người, ánh sáng tản đi, lộ ra thân hình yêu kiều của Cao Tuyết Đình.

- Cao trưởng lão, chúng đệ tử đã tập hợp xong rồi, ngươi xem... Cừu Nhiễm tiến lên một bước nói với Cao Tuyết Đình. Dù sao lần này tiến vào bí cảnh Tứ Quý Chi Địa, là do Cao Tuyết Đình toàn quyền phụ trách, nàng cũng chính là người chỉ huy các đệ tử đi tới cửa ra vào. Chỉ có điều, do xảy ra chút việc ngoài ý muốn, cho nên trước khi đi, có một vài việc muốn thông báo cho mọi người, trọng tâm nhất chính là chuyện về Tinh Ấn!

Nhưng Cừu Nhiễm còn chưa dứt lời, hai mắt đã trợn tròn như gặp ma giữa ban ngày, kinh ngạc nhìn nhìn Cao Tuyết Đình, trong lòng thầm rên rỉ: - Nữ nhân này không phải là Cao trưởng lão!

Hình ảnh đập vào mắt, khiến lão suýt nữa thốt ra: - Yêu nghiệt phương nào, lại dám giả mạo trưởng lão của bổn điện, còn không mau mau hiện nguyên hình ra!

Cũng may trong phút cuối lão đã nuốt câu nói kia xuống được. Nhưng biểu hiện trên mặt lão thì vô cùng đặc sắc. Ôn Tử Sam vừa nói như vậy, mọi người lập tức sáng tỏ vì sao một cái Tứ Quý Chi Địa nhỏ nhoi mở ra, lại có thể kinh động được Thiên Xu Đại Đế.

Năm đó, khi Phệ Thiên Đại Đế bị tiêu diệt, Thiên Xu Đại Đế cũng tham dự trong đó. Cũng chính dựa vào thần thông của lão, mới tính toán ra hành tung của Phệ Thiên Đại Đế, dồn lão vào đường cùng.

Nếu không, đối mặt với đệ nhất cường giả Tinh Giới năm đó, ai dám tùy tiện ra tay chứ?

Đó không phải tự tìm đường chết thì là cái gì.

- Thiên Xu đại nhân... nói cái gì? Cao Tuyết Đình khẩn trương hỏi.

Ôn Tử Sam nói: - Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là Tứ Quý Chi Địa lần này mở ra sẽ xuất hiện Tinh Ấn, khiến ngài ấy có chút không tính toán ra!

- Tinh Ấn? Chân mày Cừu Nhiễm nhảy dựng:

- Tín vật để tiến vào Toái Tinh Hải sao?

- Ừm.

- Nhưng mà...

- Ta biết ngươi muốn nói gì. Ôn Tử Sam phất tay áo nói: - Bao năm qua, trước khi Toái Tinh Hải mở ra, Tinh Ấn đều sẽ lập tức xuất hiện, cho nên chúng ta cũng không ngờ được Tinh Ấn lại xuất hiện trong một cái bí cảnh. Tuy lần này chỉ là trùng hợp đúng lúc Tứ Quý Chi Địa mở ra, nhưng nếu Thiên Xu đại nhân đã truyền tin, thì lệnh cho các đệ tử nỗ lực tìm kiếm là được rồi. Dù sao Tinh Ấn cũng liên quan đến danh ngạch của đệ tử tiến vào Toái Tinh Hải sau này, nên không thể qua loa được.

- Điện chủ đại nhân nói như vậy, quả thật rất có lý. Cừu Nhiễm nghĩ nghĩ, rồi khẽ gật đầu nói: - Nếu vậy, ta sẽ truyền lệnh xuống, nhắc các đệ tử nỗ lực một chút. Đúng rồi, điện chủ đại nhân, nếu Thanh Dương Thần Điện chúng ta được Thiên Xu đại nhân truyền tin, vậy các thế lực khác...

- Những thế lực tương đối trở lên, khẳng định cũng đều đã nhận được.

Ôn Tử Sam nói.

- Cho nên... vì tranh đoạt Tinh Ấn, lần rèn luyện tại Tứ Quý Chi Địa này, chỉ sợ so với năm ngoái còn hung hiểm hơn vài lần. Cừu Nhiễm không khỏi tỏ ra lo lắng.

Ôn Tử Sam cười, nói: - Cây non luôn phải trải qua mưa gió, chăm sóc quá... chúng sẽ không vươn lên nổi.

- Điện chủ đại nhân nói đúng! Cừu Nhiễm cung kính nói.

- Tốt, nếu sự việc đã có biến, vậy thì nên xuất phát sớm một chút! Truyền lệnh xuống, sáng sớm ngày mai, mọi người tập hợp lên đường! Ôn Tử Sam quay đầu nhìn về phí Cao Tuyết Đình, nói.

- Rõ! Cao Tuyết Đình đáp.

Ôn Tử Sam lại ngoác miệng cười, nói: - Cao trưởng lão, ngươi cũng đừng quên chuyện đã đáp ứng ta đó nha...

Cao Tuyết Đình khẽ biến sắc, nghiến răng nói:

- Nhất thiết phải như vậy sao?

Ôn Tử Sam cười hắc hắc nói: - Thế nào? Định đổi ý sao? Điều này không tốt lắm đâu... Người bất tín thì không thành...

Cao Tuyết Đình oán hận nói: - Thuộc hạ hiểu rõ! Nhất định sẽ không để điện chủ đại nhân... thất vọng!

Nói xong câu cuối cùng, hàm răng nàng nghiến ken két, mắt đẹp vằn lên từng đường tơ máu đỏ!

- Ta mỏi mắt chờ đó! Ôn Tử Sam cười ha hả, dường như tâm trạng rất tốt vậy, chớp mắt một cái liền không thấy bóng dáng.

Mọi người đều ném ánh mắt nghi hoặc về phía Cao Tuyết Đình, không biết rốt cuộc giữa nàng và điện chủ đã xảy ra chuyện gì.

- Cao tỷ tỷ... Trần Thiến hơi lo lắng nói.

- Không cần nói gì hết, ngày mai sẽ biết. Tâm trạng Cao Tuyết Đình kích động đến cực điểm, bộ ngực đầy đặn kịch liệt phập phồng, hiển nhiên đã tức giận không nhẹ, căn bản cũng không giải thích gì.

- Tốt... Đi!

Đến tối, Dương Khai liền nhận được tin, hai ngày nữa tới Lạc Anh Phong tập hợp.

Khiến hắn bất ngờ chính là, người truyền tin cho hắn lại chính là tên Tiêu Bạch Y kia.

Đối phương sau khi bỏ lại một câu lạnh như băng, liền quay đầu đi thẳng, không có chút biểu hiện muốn nói chuyện cùng hắn.

Dương Khai dĩ nhiên cũng không để ý chuyện này, hắn chỉ mơ hồ đoán được, việc tập trung sớm hơn dự kiến có liên quan đến chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Sáng sớm hôm sau, hắn liền chạy thẳng về phía Lạc Anh Phong.

Không lâu sau, hắn đã tới quảng trường trên đỉnh núi.

Nơi này đã tụ tập không ít người, có Đạo Nguyên cảnh, cũng có Đế Tôn Cảnh. Cừu Nhiễm và Trần Thiến lần trước Dương Khai đã thấy qua cũng đều ở trong đó. Thấy hắn đến, hai ngươi này chỉ liếc qua một cái rồi không chú ý đến nữa.

Mà những đệ tử Đạo Nguyên Cảnh khác thì đều tò mò đánh giá Dương Khai.

Dường như là vì chuyện Dương Khai và Tiết Nghị đánh một trận đã được truyền ra ngoài, nên mọi người đối với một kẻ xa lạ như hắn đều cảm thấy rất hứng thú. Đợi đến khi nhận ra hắn chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, có mấy người không khỏi hơi biến sắc.

Tiêu Bạch Y cũng đứng ở trong đám người, không thèm nhìn thẳng mặt Dương Khai, mà chỉ liếc nhìn hắn một cái.

Dương Khai chưa từng gặp mặt những người này, nên dĩ nhiên hắn cũng sẽ không tự đi bắt chuyện làm quen, hắn tìm đại một góc vắng, lẳng lặng đứng chờ ở đó.

Lại nói, từ khi tới Tinh Giới đến nay, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy được cảnh đệ tử đại tông môn tập trung. Nhưng hắn tự nhận, một kẻ ngoại lai như hắn cũng không kém gì, nên cũng không cảm thấy tự ti.

Ngay khi hắn đang yên lặng đứng chờ, bỗng nhiên thấy có một người tiến về phía mình.

Hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy được một thanh niên khoảng 20 tuổi, vóc dáng bình thường đang nhìn hắn cười híp mắt.

Người thanh niên này chẳng những dáng vẻ bình thường, mà ăn mặc cũng hết sức tùy tiện. Người như vậy nhét vào trong đám đông, bất cứ ai cũng sẽ không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.

Nhưng khi hắn đi về phía Dương Khai, đám đông đệ tử vốn đang tụm năm tụm ba đột nhiên yên lặng như tờ, vội vàng tập trung sự chú ý về phía bên này.

Ngay cả mấy vị cường giả Đế Tôn Cảnh cũng đều chú ý đến một màn bên này. Thiếu nữ tên Trần Thiến kia còn tỏ ra hơi lo lắng.

Thanh niên đi tới, đứng trước mặt Dương Khai không xa, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, rồi nở nụ cười rực rỡ ấm áp, nói: - Ngươi chính là người từ bên ngoài tới, đã đánh bại Tiết Nghị sao?

- Dương Khai! Dương Khai híp mắt nhìn hắn, tự giới thiệu, đồng thời lặng lẽ phát ra thần niệm quét qua người này.

Tuy nhiên khiến Dương Khai hơi biến sắc chính là, hắn lại không hề phát hiện được tu vi của người này mạnh yếu ra sao. Hắn dùng thần niệm quét qua người này, liền cảm thấy người này như không hề tồn tại vậy, nếu hắn không dùng mắt thường nhìn thấy được, chỉ sợ đã cho rằng trước mặt hắn không hề có ai.

Người này... tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài!

Kết hợp lại phản ứng của những tên đệ tử khác và nhóm Đế Tôn Cảnh kia, Dương Khai âm thầm suy đoán ra.

Người thanh niên mỉm cười, nói: - Thì ra là Dương huynh, ừm, ta tên là Hạ Sanh!

- Hạ huynh tìm ta có việc gì sao? Dương Khai đối đáp qua loa, rồi đi thẳng vào vấn đề, trong lòng âm thầm cảnh giác.

- Không có gì, chỉ là nói chuyện vài câu mà thôi. Hạ Sanh vẫn duy trì nụ cười tươi rói trên môi, nói: - Nghe nói Tiết Nghị bại trong tay ngươi, cho nên ta cảm thấy có chút hứng thú.

Dương Khai nhướng mày nói: - Hạ huynh muốn báo thù cho đồng môn sao?

- Ha ha... Hạ Sanh cười lên một tràng, tỏ vẻ như thể chỉ có mình hắn ở đó vậy, khoát tay nói: - Dương huynh nghĩ như vậy không được tốt cho lắm, ta cũng không có ý đó, chỉ có điều tuy rằng Tiết Nghị chỉ là một tên phế vật, nhưng có thể dùng tu vi thấp hơn một tiểu cảnh giới mà chiến thắng hắn, chắc rằng Dương huynh cũng có chút chân tài thực học.

Nói đến đây, vẻ mặt Hạ Sanh bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, khí chất và sắc thái toàn thân đều thay đổi cực lớn, trở nên khoa trương mà tự tin, nói: - Người như ta và ngươi, sau này đã chú định sẽ chủ quản vùng trời này, trở thành bá chủ thiên hạ, hãy để cho những lão gia hỏa đó ăn phân hết đi thôi

Mặt Dương Khai đen sạm lại, miệng méo xệch, bản năng mách bảo hắn có chút không ổn. Quả nhiên, từ bên cạnh chợt truyền đến một tiếng quát lớn

- Khốn nạn! Cừu Nhiễm tức sùi bọt mép, phẫn nộ nhìn về phía Hạ Sanh quát: - Còn dám ăn nói lung tung, hãy xem bổn tọa vả vào cái miệng của ngươi!

- Phó điện chủ đại nhân... Hạ Sanh lại lần nữa khôi phục thái độ bình thường trước kia, kinh hãi nói: - Đệ tử không có nói ngươi, cũng không có ý đó... xin ngài bớt giận!

Dường như Cừu Nhiễm đã biết rõ bản tính của tên này, cho nên cũng không thật sự muôn giáo huấn hắn, chỉ bùi ngùi thở dài nói: - Thượng bất chính... hạ tắc loạn mà!

Cũng không "thượng bất chính" trong miệng lão là ai.

Hạ Sanh lại lần nữa nhìn Dương Khai, cười nói:

- Một lần nữa xin giới thiệu một chút, ra mắt Dương huynh, ta tên là Hạ Sanh, đệ nhất trong tỷ võ tông môn lần này!

- Ta đã đoán được. Dương Khai khẽ gật đầu.

Tiêu Bạch Y lúc trước hắn đã gặp xếp thứ hai trong tỷ võ tông môn, mà Hạ Sanh khiến Dương Khai có cảm giác dường như còn mạnh hơn so với Tiêu Bạch Y, nên dĩ nhiên phải là đệ nhất.

- Ta và ngươi sau này sẽ còn có nhiều cơ hội gặp mặt, cho nên chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực!

Hạ Sanh nói.

- Tốt! Hy vọng Hạ huynh sẽ không rơi ở phía sau quá xa. Dương Khai cười gian.

Nụ cười trên mặt Hạ Sanh hơi thu lại, tuy nhiên rất nhanh hắn đã khôi phục điệu bộ như cũ, toét miệng cười rồi nói: - Thú vị, thú vị! Dương huynh quả nhiên là một người tuyệt vời, so với Tiểu Bạch thú vị hơn nhiều.

Cách đó không xa, Tiêu Bạch Y lập tức cả giận nói: - Ngươi gọi ai là Tiểu Bạch đó... Có tin ta quyết đấu với ngươi ngay bây giờ không?

Hạ Sanh nhún vai, tỏ vẻ không biết làm thế nào.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng màu tím chợt lóe lên.

Ôn Tử Sam lập tức hiện ra trước mặt mọi người.

Hắn đảo mắt nhìn qua, ngạc nhiên nói: - Cao trưởng lão dẫn đội... còn chưa tới sao?

Trần Thiến tiến lên một bước trả lời:

- Cao tỷ tỷ sẽ lập tức tới ngay.

- Nữ nhân... đúng là phiền toái mà! Ôn Tử Sam lẩm bẩm một câu, sau khi nói xong, bỗng nhiên nhìn lên trời, cười nói: - Đã tới rồi.

Cũng không biết tại sao, vào giờ khắc này, hắn lại tỏ ra vô cùng mong đợi, hai mắt cũng đều sáng lên lấp lánh!

Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, quả nhiên thấy được một dải ánh sáng màu trắng đang bắn đến, tốc độ rất nhanh.

Trong chốc lát, luồng sáng trắng đã hạ xuống trước mặt mọi người, ánh sáng tản đi, lộ ra thân hình yêu kiều của Cao Tuyết Đình.

- Cao trưởng lão, chúng đệ tử đã tập hợp xong rồi, ngươi xem... Cừu Nhiễm tiến lên một bước nói với Cao Tuyết Đình. Dù sao lần này tiến vào bí cảnh Tứ Quý Chi Địa, là do Cao Tuyết Đình toàn quyền phụ trách, nàng cũng chính là người chỉ huy các đệ tử đi tới cửa ra vào. Chỉ có điều, do xảy ra chút việc ngoài ý muốn, cho nên trước khi đi, có một vài việc muốn thông báo cho mọi người, trọng tâm nhất chính là chuyện về Tinh Ấn!

Nhưng Cừu Nhiễm còn chưa dứt lời, hai mắt đã trợn tròn như gặp ma giữa ban ngày, kinh ngạc nhìn nhìn Cao Tuyết Đình, trong lòng thầm rên rỉ: - Nữ nhân này không phải là Cao trưởng lão!

Hình ảnh đập vào mắt, khiến lão suýt nữa thốt ra: - Yêu nghiệt phương nào, lại dám giả mạo trưởng lão của bổn điện, còn không mau mau hiện nguyên hình ra!

Cũng may trong phút cuối lão đã nuốt câu nói kia xuống được. Nhưng biểu hiện trên mặt lão thì vô cùng đặc sắc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.