Chương trước
Chương sau
Trong chốc lát, hai luồng ánh sáng lóe lên, hạ xuống trước mặt Dương Khai không xa, hiện ra hai bóng người.

Người bên trái mặc áo trắng như tuyết, mắt sáng mày kiếm, khí chất bất phàm, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức lợi hại, tựa như một thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ vậy.

Người này không ngờ có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, khiến Dương Khai không khỏi nhìn kỹ hắn vài lần.

Khí tức trên người đối phương khiến hắn cảm nhận được một loại áp lực mơ hồ, tựa như luồng khí tức bén nhọn đó có thể cách không cắt vào da thịt của hắn vậy, khiến hắn hơi khiếp sợ.

Trong lòng thầm nghĩ, không hổ là đệ tử tinh nhuệ của đại tông môn. Chỉ riêng khí tức không biết vô tình hay cố ý phát ra này, đã không phải là Đạo Nguyên tam tầng cảnh bình thường có thể làm được.

Người bên phải thì miệng rộng trán cao, thân hình khôi ngô, mặc một chiếc áo ngắn, thân dưới cũng chỉ có một chiếc quần cộc, bắp chân cuồn cuộn, lông chân đen như mực, trên cánh tay cũng vậy.

Người này nhìn qua giống như là một con tinh tinh đứng thẳng vậy, trông rất nhức mắt!

Người này có cảnh giới tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Sau khi hai người này hạ xuống, liền đồng loạt đưa ánh mắt về phía Dương Khai.

- Phong Lâm Thành Dương Khai, bái kiến hai vị! Dương Khai ôm quyền nói: - Không biết hai vị xưng hô thế nào?

Nam nhân áo trắng kia vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ, dường như không nghe thấy Dương Khai nói vậy. Ngược lại, nam tử to lớn như đại tinh tinh kia bỗng nhiên hét lớn nói: - Hầy, ngươi chính là tên Dương Khai kia sao?

Dương Khai ngạc nhiên, nhưng vẫn như cũ nghiêm trang gật gật đầu, nói: - Nếu như trong quý điện không có ai khác cũng có tên này, vậy thì chính là ta.

- Rất tốt! Nam tử khôi ngô nghe vậy, khẽ cười gằn, dùng một loại ánh mắt như thể đang đánh giá con mồi, quét lên quét xuống nhìn Dương Khai vài lần, rồi hùng hổ nói: - Ngươi là tên tiểu tử đoạt danh ngạch tiến vào bí cảnh của đại gia ta sao, ta thấy ngươi chán sống rồi mà.

Dương Khai nghe vậy, lập tức biết hai người này cũng không phải là đồng bạn tới đón hắn đi vào bí cảnh, mà đại khái là... tới gây phiền toái.

Hắn liền nhướng mày, nói: - Bằng hữu hiểu lầm rồi, chuyện này ta đơn phương giải thích có chút phức tạp, chi bằng ngươi đi hỏi Cao trưởng lão xem sao, ta nghĩ nàng sẽ cho ngươi một đáp án hài lòng.

- Hừ, không cần hỏi gì cả. Nam tử khôi ngô hừ lạnh một tiếng: - Cao trưởng lão đã nói với ta rằng, nàng sẽ thu lại danh ngạch của ta chuyển giao cho ngươi, đại gia không phục! Danh ngạch này của đại gia, chính là trải qua thảm chiến trong thi đấu tông môn chiếm được, ngươi dựa vào cái gì mà muốn cướp đi?

- Thi đấu tông môn sao? Dương Khai nhướng mày.

Lúc này, nam nhân áo trắng nãy giờ vẫn không mở miệng, chợt nói: - Ba tháng trước, đệ tử Thần Điện chúng ta có một lần tỷ thí trong nội bộ tông môn, chỉ có hai mươi đệ tử đứng đầu trong tỷ thí mới có tư cách tiến vào Tứ Quý Chi Địa, Tiết Nghị hắn... xếp hạng thứ 15!

- Thì ra là Tiết huynh! Dương Khai lúc này mới biết tên của đại hán to lớn kia, rồi lại tò mò nhìn nam nhân áo trắng nói: - Các hạ xưng hô như thế nào?

- Đó chính là Tiêu sư huynh, Tiêu Bạch Y! Tiết Nghị hừ lạnh một tiếng.

- Ta có chút tò mò, không biết thứ hạng của Tiêu huynh trong tỷ thí tông môn là... Dương Khai thử dò hỏi.

- Tiêu sư huynh đứng thứ hai! Tiết Nghị đắc ý nói. Sau khi nói xong, hắn hơi sửng sốt, quát lớn: - Tiểu tử khốn nạn, đừng mơ tưởng chuyển đổi đề tài, hôm nay ta mời Tiêu sư huynh theo, chính là muốn nói cho ngươi biết, muốn đoạt danh ngạch từ trong tay của bổn đại gia, phải hỏi xem bổn đại gia có đáp ứng hay không cái đã! Đừng tưởng rằng có Cao trưởng lão làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm, cẩn thận ta bóp vỡ đầu của ngươi đó!

Vừa nói xong, bàn tay to như chiếc quạt của hắn đã nắm lại, hung tợn uy hiếp Dương Khai.

Dương Khai cười, nói: - Vậy phải như thế nào, Tiết huynh mới đáp ứng nhường lại danh ngạch này?

- Rất đơn giản! Tiêu Bạch Y thản nhiên nói: - Danh ngạch của chúng ta đều là thông qua tỷ thí tông môn mà có. Nói cách khác, chỉ cường giả mới có, nếu ngươi có thể giết chết Tiết sư đệ, thì danh ngạch kia tự nhiên sẽ thuộc về ngươi, ta nghĩ những người khác cũng sẽ không nói thêm điều gì.

- Không sai! Tiết Nghị ở bên cạnh gật mạnh đầu, nói: - Giết chết ta, hoặc là... bị ta giết, người còn sống sẽ có được danh ngạch!

- Như vậy không tốt đâu. Dương Khai tỏ vẻ chần chờ.

Hai gia hỏa này nói chuyện máu tanh như vậy, khiến trong lòng hắn phát cáu. Nếu hắn bị Tiết Nghị giết chết thì không sao, nhưng nếu hắn giết chết Tiết Nghị, chỉ sợ sẽ gây ra phiền phức lớn hơn.

- Không có gì không tốt cả. Vẻ mặt Tiêu Bạch Y vẫn lạnh lùng như cũ: - Hay là... ngươi sợ?

- Tiêu huynh khích tướng ta làm gì chứ? Dương Khai cười khổ nói.

- Hắc hắc, nếu thật sự là ngươi sợ, thì bây giờ rời khỏi Thanh Dương sơn mạch vẫn còn kịp đó. Với tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh nhỏ bé của ngươi, bổn đại gia cũng sợ không cẩn thận sẽ giết chết ngươi mất! Tiết Nghị lớn lối cười nói.

- Ai! Dương Khai thở dài, nói: - Ý đồ của hai vị ý đến đây, ta hiểu được.

Không ngờ hắn chỉ muốn một cái danh ngạch tiến vào Tứ Quý Chi Địa, lại dẫn tới chuyện phiền toái như vậy. Nếu như có thể, dĩ nhiên hắn không muốn tranh đấu với võ giả trong Thanh Dương Thần Điện làm gì.

Nhưng thấy Tiết Nghị khí thế hung hăng như vậy, hắn biết cho dù có nhường nhịn cũng không giải quyết được chuyện gì.

Dù sao hắn cũng đã đáp ứng với Tần Triêu Dương, lại còn sử dụng cả Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh của vị cao nhân kia để lại, Tứ Quý Chi Địa không đi không được.

- Nếu hai vị đã có thịnh tình như vậy... Dương mỗ từ chối thì bất kính, Tiêu huynh, kết quả và tình tiết chuyện này, xin ngươi hãy làm chứng!

- Yên tâm. Tiêu Bạch Y thấy Dương Khai vậy mà lại đáp ứng, hơi tỏ ra ngoài ý muốn. Hắn vốn cho là mình và Tiết Nghị tới đây, dọa dẫm đối phương một phen, đối phương sẽ sợ tới mức tè ra quần mà chạy mất, nhưng không ngờ kết quả lại không phải như vậy...

Hắn thản nhiên nói: - Ta lần này đồng ý theo Tiết sư đệ tới đây, chính là để chứng kiến chuyện này. Bất kể hai người các ngươi thắng bại như thế nào, hoặc là ai đang ở trong hiểm cảnh, ta cũng sẽ không nhúng tay can thiệp.

- Tiêu huynh có vẻ là người rất đáng giá tín nhiệm. Dương Khai toét miệng cười: - Vậy làm phiền.

- Ngươi cũng cố đừng dễ dàng bị giết chết, nếu không đồn đãi ra ngoài, đối với danh tiếng Thần Điện ta sẽ không được tốt lắm. Tiêu Bạch Y hai co mắt lại.

Tại một nơi trên không trung, có hai bóng người đang ẩn giấu trên đó, lẳng lặng quan sát phía dưới.

Trần Thiến nói: - Tên họ Dương này... lá gan cũng không nhỏ. Đối mặt với Tiết Nghị cao hơn hắn một tầng cảnh giới, không ngờ cũng không chút nao núng.

- Can đảm không liên quan gì đến thực lực! Cao Tuyết Đình thản nhiên nói.

Vừa nói xong, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn vào một chỗ trong hư không, khẽ chu miệng nói: - Không chút đàng hoàng! Chuyện nhỏ này mà cũng phải tới xem náo nhiệt, còn ra thể thống gì!

Trần Thiến nghe vậy, cũng nhìn về hướng đó, hé môi cười nói: - Điện chủ đại nhân chắc là đang buồn...

Đúng lúc này, bên tai hai nàng truyền đến giọng nói của Ôn Tử Sam:

- Hai vị mỹ nhân, có hứng thú tới uống một ly với bổn điện chủ không, bổn điện chủ đã chuẩn bị sẵn rồi

- Không có hứng thú!

- Không muốn đi!

Không chờ hắn nói hết lời, hai nàng gần như đồng thanh cự tuyệt, không hề có đường thương lượng.

Ôn Tử Sam hơi sửng sốt, gương mặt tỏ ra thương tâm muốn chết, bùi ngùi thở dài: - Có rượu không bạn, cuộc sống không trọn vẹn mà...

- Ngươi đàng hoàng một chút cho ta coi, cẩn thận kẻo ta qua lật cái bàn của ngươi lên đó! Cao Tuyết Đình lạnh lùng nhìn bên kia nói.

Ôn Tử Sam vỗ trán, tuyệt vọng nói: - Sao ta lại có thể dạy ngươi trở thành một người lạnh lùng như vậy chứ Không giống ta chút nào mà!

Cao Tuyết Đình hừ nói: - Ngươi là cha ta hay sao, tại sao ta lại phải giống ngươi chứ?

Ôn Tử Sam lập tức không nói nên lời.

Cao Tuyết Đình khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười.

- Tiêu sư huynh, hắn đã đáp ứng đánh với ta rồi sao? Tiết Nghị quay đầu hỏi.

- Đã đáp ứng rồi! Tiêu Bạch Y gật gật đầu.

- Ta có thể ra tay được chưa? Tiết Nghị hỏi câu nữa.

Hắn căn bản cũng không chờ Tiêu Bạch Y trả lời, vừa nói ra khỏi miệng, thân hình đã phóng thẳng tới trước mặt Dương Khai, vung quyền đánh về phía Dương Khai.

Cho dù Dương Khai phản ứng thần tốc, nhưng cũng không ngờ tên tinh tinh này lại xảo trá như vậy, nhất thời không kịp quan sát, quả đấm của đối phương đã đánh tới trước mặt.

Quyền phong tàn sát bừa bãi, xung quanh quả đấm kia ẩn chứa lực phá hoại cực mạnh, lực lượng này ngưng tụ vào một chỗ, trở nên hết sức sắc bén.

Dương Khai dưới sự kinh hãi, chỉ có thể liên tiếp lui về sau.

Thân thể cao lớn của Tiết Nghị không hợp chút nào với sự nhanh nhẹn của hắn. Hắn vẫn cứ như giòi đục xương chân vậy, duy trì khoảng cách gần sát với Dương Khai, cười gằn nói: - Tiểu tử, nếu có thể sống được, sau này tự giải quyết cho tốt nha!

Dứt lời, một quyền kia liền đánh thẳng vào mặt Dương Khai.

Một tiếng bạo liệt vang lên, lực lượng cuồng bạo càn quét ra xung quanh. Thân hình Dương Khai không khống chế được bay ngược về sau, đập thẳng lên vách tường cung điện, khiến vách tường chắc chắn bị phá ra một lỗ to.

Ầm ầm...

Liên tiếp những tiếng vang từ bên trong cung điện truyền ra, dường như là Dương Khai bị đánh, đã bay xuyên qua vài bức tường liên tiếp vậy. Một hồi lâu sau, âm thanh va đập mới từ từ biến mất.

- Không hứng thú gì hết! Tiết Nghị lắc lắc quả đấm lớn của mình, hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn về hướng Dương Khai bị đánh bay, nói: - Tiêu sư huynh, đi thôi!

Tiêu Bạch Y không nhúc nhích tí nào, híp mắt nhìn về phía trước, ánh mắt sắc bén tựa như có thể xuyên thủng hư không.

Bỗng nhiên, hắn chợt biến sắc, khẽ quát: - Vẫn chưa xong đâu...

- Hử? Tiết Nghị nghe vậy, quay mạnh đầu lại.

Chỉ thấy từ trong lỗ thủng của vách tường, một bóng người từ từ đi ra, vừa đi vừa buông thõng hai cánh tay, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt tỏ ra rất đau đớn.

- Đỡ được sao... khoảnh khắc chỉ mành treo chuông! Ôn Tử Sam híp mắt nhìn xuống dưới, khen: - Phản ứng không tồi!

Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, Ôn Tử Sam nhạy bén thấy được, Dương Khai bỗng nhiên bắt chéo hai tay lên, chắn trước mặt của mình.

Một kích long trời lở đất kia của Tiết Nghị, đã đánh thẳng vào hai tay, cũng không đánh trúng đầu Dương Khai. Nếu không, với lực đạo mãnh liệt của hắn, cho dù Dương Khai không bị đánh bể đầu cũng phải hôn mê.

- Thân thể tiểu tử họ Dương này rất mạnh! Con ngươi Cao Tuyết Đình cũng co rụt lại.

Trần Thiến nói: - Ta nhớ, Tiết Nghị đã tu luyện qua Kim Cương Thiên Vương Thân rồi phải không?

Cao Tuyết Đình gật gật đầu: - Lúc còn ở cảnh giới Hư Vương Cảnh, hắn đã bắt đầu tu luyện. Nếu như ta không nhìn lầm, hắn phải tu luyện đến tầng thứ sáu rồi. Bàn về thân thể mạnh mẽ, trong số đệ tử Đạo Nguyên cảnh, ngoại trừ người kia ra thì hắn chính là người đứng đầu.

- Trực tiếp nhận một kích của Tiết Nghị, lại nhìn như không có tổn thương gì, tên họ Dương này vậy mà cũng tu luyện qua công pháp tôi luyện thân thể! Trần Thiến như có điều suy nghĩ. Trong chốc lát, hai luồng ánh sáng lóe lên, hạ xuống trước mặt Dương Khai không xa, hiện ra hai bóng người.

Người bên trái mặc áo trắng như tuyết, mắt sáng mày kiếm, khí chất bất phàm, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức lợi hại, tựa như một thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ vậy.

Người này không ngờ có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, khiến Dương Khai không khỏi nhìn kỹ hắn vài lần.

Khí tức trên người đối phương khiến hắn cảm nhận được một loại áp lực mơ hồ, tựa như luồng khí tức bén nhọn đó có thể cách không cắt vào da thịt của hắn vậy, khiến hắn hơi khiếp sợ.

Trong lòng thầm nghĩ, không hổ là đệ tử tinh nhuệ của đại tông môn. Chỉ riêng khí tức không biết vô tình hay cố ý phát ra này, đã không phải là Đạo Nguyên tam tầng cảnh bình thường có thể làm được.

Người bên phải thì miệng rộng trán cao, thân hình khôi ngô, mặc một chiếc áo ngắn, thân dưới cũng chỉ có một chiếc quần cộc, bắp chân cuồn cuộn, lông chân đen như mực, trên cánh tay cũng vậy.

Người này nhìn qua giống như là một con tinh tinh đứng thẳng vậy, trông rất nhức mắt!

Người này có cảnh giới tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Sau khi hai người này hạ xuống, liền đồng loạt đưa ánh mắt về phía Dương Khai.

- Phong Lâm Thành Dương Khai, bái kiến hai vị! Dương Khai ôm quyền nói: - Không biết hai vị xưng hô thế nào?

Nam nhân áo trắng kia vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ, dường như không nghe thấy Dương Khai nói vậy. Ngược lại, nam tử to lớn như đại tinh tinh kia bỗng nhiên hét lớn nói: - Hầy, ngươi chính là tên Dương Khai kia sao?

Dương Khai ngạc nhiên, nhưng vẫn như cũ nghiêm trang gật gật đầu, nói: - Nếu như trong quý điện không có ai khác cũng có tên này, vậy thì chính là ta.

- Rất tốt! Nam tử khôi ngô nghe vậy, khẽ cười gằn, dùng một loại ánh mắt như thể đang đánh giá con mồi, quét lên quét xuống nhìn Dương Khai vài lần, rồi hùng hổ nói: - Ngươi là tên tiểu tử đoạt danh ngạch tiến vào bí cảnh của đại gia ta sao, ta thấy ngươi chán sống rồi mà.

Dương Khai nghe vậy, lập tức biết hai người này cũng không phải là đồng bạn tới đón hắn đi vào bí cảnh, mà đại khái là... tới gây phiền toái.

Hắn liền nhướng mày, nói: - Bằng hữu hiểu lầm rồi, chuyện này ta đơn phương giải thích có chút phức tạp, chi bằng ngươi đi hỏi Cao trưởng lão xem sao, ta nghĩ nàng sẽ cho ngươi một đáp án hài lòng.

- Hừ, không cần hỏi gì cả. Nam tử khôi ngô hừ lạnh một tiếng: - Cao trưởng lão đã nói với ta rằng, nàng sẽ thu lại danh ngạch của ta chuyển giao cho ngươi, đại gia không phục! Danh ngạch này của đại gia, chính là trải qua thảm chiến trong thi đấu tông môn chiếm được, ngươi dựa vào cái gì mà muốn cướp đi?

- Thi đấu tông môn sao? Dương Khai nhướng mày.

Lúc này, nam nhân áo trắng nãy giờ vẫn không mở miệng, chợt nói: - Ba tháng trước, đệ tử Thần Điện chúng ta có một lần tỷ thí trong nội bộ tông môn, chỉ có hai mươi đệ tử đứng đầu trong tỷ thí mới có tư cách tiến vào Tứ Quý Chi Địa, Tiết Nghị hắn... xếp hạng thứ 15!

- Thì ra là Tiết huynh! Dương Khai lúc này mới biết tên của đại hán to lớn kia, rồi lại tò mò nhìn nam nhân áo trắng nói: - Các hạ xưng hô như thế nào?

- Đó chính là Tiêu sư huynh, Tiêu Bạch Y! Tiết Nghị hừ lạnh một tiếng.

- Ta có chút tò mò, không biết thứ hạng của Tiêu huynh trong tỷ thí tông môn là... Dương Khai thử dò hỏi.

- Tiêu sư huynh đứng thứ hai! Tiết Nghị đắc ý nói. Sau khi nói xong, hắn hơi sửng sốt, quát lớn: - Tiểu tử khốn nạn, đừng mơ tưởng chuyển đổi đề tài, hôm nay ta mời Tiêu sư huynh theo, chính là muốn nói cho ngươi biết, muốn đoạt danh ngạch từ trong tay của bổn đại gia, phải hỏi xem bổn đại gia có đáp ứng hay không cái đã! Đừng tưởng rằng có Cao trưởng lão làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm, cẩn thận ta bóp vỡ đầu của ngươi đó!

Vừa nói xong, bàn tay to như chiếc quạt của hắn đã nắm lại, hung tợn uy hiếp Dương Khai.

Dương Khai cười, nói: - Vậy phải như thế nào, Tiết huynh mới đáp ứng nhường lại danh ngạch này?

- Rất đơn giản! Tiêu Bạch Y thản nhiên nói: - Danh ngạch của chúng ta đều là thông qua tỷ thí tông môn mà có. Nói cách khác, chỉ cường giả mới có, nếu ngươi có thể giết chết Tiết sư đệ, thì danh ngạch kia tự nhiên sẽ thuộc về ngươi, ta nghĩ những người khác cũng sẽ không nói thêm điều gì.

- Không sai! Tiết Nghị ở bên cạnh gật mạnh đầu, nói: - Giết chết ta, hoặc là... bị ta giết, người còn sống sẽ có được danh ngạch!

- Như vậy không tốt đâu. Dương Khai tỏ vẻ chần chờ.

Hai gia hỏa này nói chuyện máu tanh như vậy, khiến trong lòng hắn phát cáu. Nếu hắn bị Tiết Nghị giết chết thì không sao, nhưng nếu hắn giết chết Tiết Nghị, chỉ sợ sẽ gây ra phiền phức lớn hơn.

- Không có gì không tốt cả. Vẻ mặt Tiêu Bạch Y vẫn lạnh lùng như cũ: - Hay là... ngươi sợ?

- Tiêu huynh khích tướng ta làm gì chứ? Dương Khai cười khổ nói.

- Hắc hắc, nếu thật sự là ngươi sợ, thì bây giờ rời khỏi Thanh Dương sơn mạch vẫn còn kịp đó. Với tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh nhỏ bé của ngươi, bổn đại gia cũng sợ không cẩn thận sẽ giết chết ngươi mất! Tiết Nghị lớn lối cười nói.

- Ai! Dương Khai thở dài, nói: - Ý đồ của hai vị ý đến đây, ta hiểu được.

Không ngờ hắn chỉ muốn một cái danh ngạch tiến vào Tứ Quý Chi Địa, lại dẫn tới chuyện phiền toái như vậy. Nếu như có thể, dĩ nhiên hắn không muốn tranh đấu với võ giả trong Thanh Dương Thần Điện làm gì.

Nhưng thấy Tiết Nghị khí thế hung hăng như vậy, hắn biết cho dù có nhường nhịn cũng không giải quyết được chuyện gì.

Dù sao hắn cũng đã đáp ứng với Tần Triêu Dương, lại còn sử dụng cả Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh của vị cao nhân kia để lại, Tứ Quý Chi Địa không đi không được.

- Nếu hai vị đã có thịnh tình như vậy... Dương mỗ từ chối thì bất kính, Tiêu huynh, kết quả và tình tiết chuyện này, xin ngươi hãy làm chứng!

- Yên tâm. Tiêu Bạch Y thấy Dương Khai vậy mà lại đáp ứng, hơi tỏ ra ngoài ý muốn. Hắn vốn cho là mình và Tiết Nghị tới đây, dọa dẫm đối phương một phen, đối phương sẽ sợ tới mức tè ra quần mà chạy mất, nhưng không ngờ kết quả lại không phải như vậy...

Hắn thản nhiên nói: - Ta lần này đồng ý theo Tiết sư đệ tới đây, chính là để chứng kiến chuyện này. Bất kể hai người các ngươi thắng bại như thế nào, hoặc là ai đang ở trong hiểm cảnh, ta cũng sẽ không nhúng tay can thiệp.

- Tiêu huynh có vẻ là người rất đáng giá tín nhiệm. Dương Khai toét miệng cười: - Vậy làm phiền.

- Ngươi cũng cố đừng dễ dàng bị giết chết, nếu không đồn đãi ra ngoài, đối với danh tiếng Thần Điện ta sẽ không được tốt lắm. Tiêu Bạch Y hai co mắt lại.

Tại một nơi trên không trung, có hai bóng người đang ẩn giấu trên đó, lẳng lặng quan sát phía dưới.

Trần Thiến nói: - Tên họ Dương này... lá gan cũng không nhỏ. Đối mặt với Tiết Nghị cao hơn hắn một tầng cảnh giới, không ngờ cũng không chút nao núng.

- Can đảm không liên quan gì đến thực lực! Cao Tuyết Đình thản nhiên nói.

Vừa nói xong, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn vào một chỗ trong hư không, khẽ chu miệng nói: - Không chút đàng hoàng! Chuyện nhỏ này mà cũng phải tới xem náo nhiệt, còn ra thể thống gì!

Trần Thiến nghe vậy, cũng nhìn về hướng đó, hé môi cười nói: - Điện chủ đại nhân chắc là đang buồn...

Đúng lúc này, bên tai hai nàng truyền đến giọng nói của Ôn Tử Sam:

- Hai vị mỹ nhân, có hứng thú tới uống một ly với bổn điện chủ không, bổn điện chủ đã chuẩn bị sẵn rồi

- Không có hứng thú!

- Không muốn đi!

Không chờ hắn nói hết lời, hai nàng gần như đồng thanh cự tuyệt, không hề có đường thương lượng.

Ôn Tử Sam hơi sửng sốt, gương mặt tỏ ra thương tâm muốn chết, bùi ngùi thở dài: - Có rượu không bạn, cuộc sống không trọn vẹn mà...

- Ngươi đàng hoàng một chút cho ta coi, cẩn thận kẻo ta qua lật cái bàn của ngươi lên đó! Cao Tuyết Đình lạnh lùng nhìn bên kia nói.

Ôn Tử Sam vỗ trán, tuyệt vọng nói: - Sao ta lại có thể dạy ngươi trở thành một người lạnh lùng như vậy chứ Không giống ta chút nào mà!

Cao Tuyết Đình hừ nói: - Ngươi là cha ta hay sao, tại sao ta lại phải giống ngươi chứ?

Ôn Tử Sam lập tức không nói nên lời.

Cao Tuyết Đình khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười.

- Tiêu sư huynh, hắn đã đáp ứng đánh với ta rồi sao? Tiết Nghị quay đầu hỏi.

- Đã đáp ứng rồi! Tiêu Bạch Y gật gật đầu.

- Ta có thể ra tay được chưa? Tiết Nghị hỏi câu nữa.

Hắn căn bản cũng không chờ Tiêu Bạch Y trả lời, vừa nói ra khỏi miệng, thân hình đã phóng thẳng tới trước mặt Dương Khai, vung quyền đánh về phía Dương Khai.

Cho dù Dương Khai phản ứng thần tốc, nhưng cũng không ngờ tên tinh tinh này lại xảo trá như vậy, nhất thời không kịp quan sát, quả đấm của đối phương đã đánh tới trước mặt.

Quyền phong tàn sát bừa bãi, xung quanh quả đấm kia ẩn chứa lực phá hoại cực mạnh, lực lượng này ngưng tụ vào một chỗ, trở nên hết sức sắc bén.

Dương Khai dưới sự kinh hãi, chỉ có thể liên tiếp lui về sau.

Thân thể cao lớn của Tiết Nghị không hợp chút nào với sự nhanh nhẹn của hắn. Hắn vẫn cứ như giòi đục xương chân vậy, duy trì khoảng cách gần sát với Dương Khai, cười gằn nói: - Tiểu tử, nếu có thể sống được, sau này tự giải quyết cho tốt nha!

Dứt lời, một quyền kia liền đánh thẳng vào mặt Dương Khai.

Một tiếng bạo liệt vang lên, lực lượng cuồng bạo càn quét ra xung quanh. Thân hình Dương Khai không khống chế được bay ngược về sau, đập thẳng lên vách tường cung điện, khiến vách tường chắc chắn bị phá ra một lỗ to.

Ầm ầm...

Liên tiếp những tiếng vang từ bên trong cung điện truyền ra, dường như là Dương Khai bị đánh, đã bay xuyên qua vài bức tường liên tiếp vậy. Một hồi lâu sau, âm thanh va đập mới từ từ biến mất.

- Không hứng thú gì hết! Tiết Nghị lắc lắc quả đấm lớn của mình, hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn về hướng Dương Khai bị đánh bay, nói: - Tiêu sư huynh, đi thôi!

Tiêu Bạch Y không nhúc nhích tí nào, híp mắt nhìn về phía trước, ánh mắt sắc bén tựa như có thể xuyên thủng hư không.

Bỗng nhiên, hắn chợt biến sắc, khẽ quát: - Vẫn chưa xong đâu...

- Hử? Tiết Nghị nghe vậy, quay mạnh đầu lại.

Chỉ thấy từ trong lỗ thủng của vách tường, một bóng người từ từ đi ra, vừa đi vừa buông thõng hai cánh tay, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt tỏ ra rất đau đớn.

- Đỡ được sao... khoảnh khắc chỉ mành treo chuông! Ôn Tử Sam híp mắt nhìn xuống dưới, khen: - Phản ứng không tồi!

Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, Ôn Tử Sam nhạy bén thấy được, Dương Khai bỗng nhiên bắt chéo hai tay lên, chắn trước mặt của mình.

Một kích long trời lở đất kia của Tiết Nghị, đã đánh thẳng vào hai tay, cũng không đánh trúng đầu Dương Khai. Nếu không, với lực đạo mãnh liệt của hắn, cho dù Dương Khai không bị đánh bể đầu cũng phải hôn mê.

- Thân thể tiểu tử họ Dương này rất mạnh! Con ngươi Cao Tuyết Đình cũng co rụt lại.

Trần Thiến nói: - Ta nhớ, Tiết Nghị đã tu luyện qua Kim Cương Thiên Vương Thân rồi phải không?

Cao Tuyết Đình gật gật đầu: - Lúc còn ở cảnh giới Hư Vương Cảnh, hắn đã bắt đầu tu luyện. Nếu như ta không nhìn lầm, hắn phải tu luyện đến tầng thứ sáu rồi. Bàn về thân thể mạnh mẽ, trong số đệ tử Đạo Nguyên cảnh, ngoại trừ người kia ra thì hắn chính là người đứng đầu.

- Trực tiếp nhận một kích của Tiết Nghị, lại nhìn như không có tổn thương gì, tên họ Dương này vậy mà cũng tu luyện qua công pháp tôi luyện thân thể! Trần Thiến như có điều suy nghĩ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.