Chương trước
Chương sau
Lần này Dương Khai và Tần Triều Dương chưa đi được bao xa thì đã phát giác được cường giả Đạo Nguyên cảnh khác đi tới.

Có lẽ là trợ thủ mà hai tên đệ tử Thanh Dương Thần Điện kia mời tới.

Người tới tốc độ cực nhanh, hơn nữa không chỉ một người, ước chừng khoảng bốn năm người, người dẫn đầu là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Dương Khai im lặng chờ đợi, không tiến về phía trước nữa, Tần Triều Dương cũng thu lại sắc mặt, thấp thỏm lo âu.

Không bao lâu, tia sáng lóe lên, một đám võ giả xuất hiện trước mặt hai người.

- Đào chấp sự, chính là hai tên này, tự tiện xông và dãy núi Thanh Phong của chúng ta, còn phát ngôn bừa bãi, ta và sư huynh không địch lại, đành xấu hổ rút lui, người xem, trên tay người kia còn cầm trường kiếm của sư huynh.

Tên sư đệ mập và tên sư huynh mặt xanh lúc trước cũng ở trong đám người, tên sư đệ mập hoa chân múa tay giải thích với một lão giả hơi luống tuổi, đồng thời chỉ chỉ Dương Khai.

Lão giả luống tuổi kia trông bộ dạng khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, vóc dáng không phải cao lớn, nhưng hai con mắt lại như có tinh quang lóe lên, trông rất lão luyện.

Người này hẳn là Đào chấp sự trong lời của tên sư đệ mập kia.

Võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, ở trong Thanh Dương Thần Điện mới chỉ đảm nhiệm ở vị trí chấp sự, vậy những người ở trên như hộ pháp, trưởng lão xem ra sẽ do võ giả mạnh mẽ hơn đảm nhiệm.

Dương Khai trong lòng thầm ngẫm nghĩ.

Tên sư đệ mập đó lời vừa mới dứt, tên sư huynh mặt xanh cũng kêu lớn: - Ê tên nhà quê, mau trả lại bí bảo cho đại gia ta, nếu không ta cho ngươi biết mùi.

Dương Khai nghe xong, khóe miệng giật một cái.

Hắn vốn chẳng có ý lấy bí bảo của đối phương làm của riêng, thanh trường kiếm này cũng chỉ là mọt món bí bảo Hư Vương cấp thượng phẩm mà thôi, sở dĩ hắn cầm trên tay là vì muốn trả lại cho tên nam tử mặt xanh khi gặp lại.

Nhưng đối phương nói như vậy, khiến cho hắn tiến thoái lưỡng nan, trả cũng không được, không trả cũng không xong.

Nếu trả lại, thì có vẻ hèn yếu quá, không trả lại, thì rõ ràng là khiêu khích. Việc này khiến Dương Khai âm thầm có chút đau đầu. Hận không thể tới phía trước xé rách miệng cái tên nam tử mặt xanh kia.

- Không được vô lễ! May mà Đào chấp sự xem ra là một người hiểu chuyện, không hề thiên về để tử tông môn nhà mình, có lẽ hắn cũng biết rất rõ cặp sư đệ mập và sư huynh mặt xanh này, biết phong cách hành sự của bọn chúng khác với ngươi thường.

Trong khi nói chuyện, thản nhiên liếc nhìn Dương Khai và Tần Triều Dương, lập tức trong lòng có chút nắm bắt.

Hai người Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, tu vi tuy không tính là cao, nhưng cũng không phải là thấp lắm, so sánh với võ giả bên ngoài, Đạo Nguyên cảnh dù sao cũng được coi là cường giả.

- Đại khái sự tình vừa rồi, bổn chấp sự cũng có chút hiểu, không biết hai vị có gì muốn nói không? Vị Đào chấp sự kia nói.

Tần Triều Dương vội ôm quyền nói: - Phong Lâm Thành Tần gia chi chủ, tần triều ngọc, ra mắt Đào chấp sự, ta và Dương huynh mạo muội tới Thanh Dương Thần Điện, không phải là để gây hấn sinh chuyện, chỉ là ban nãy hai vị đệ tử của quý điện đây bỗng dưng ra tay, ta và Dương huynh bị bức bất đắc dĩ, chỉ đành phòng thủ, xin Đào chấp sự minh giám!

- Phong Lâm Thành… Đào chấp sự kia nghe vậy, lông mày bỗng hơi nhíu lại, thản nhiên nói: - Đoạn thời gian gần đây, bổn chấp sự hình như đã từng nghe thấy ba chữ Phong Lâm Thành này…

Hai võ giả Đạo Nguyên cảnh khác đứng ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Đầu tiên là chuyện thánh linh Loan Phượng hiện thân ở Ngọc Thanh Sơn phụ cận Phong Lâm Thành, tiếp đó lại là việc phong ấn của Cự Ma thượng cổ bị hư hại, ma khí vây thành, v.v…

Những việc này cũng không phải là bí mật gì, người có lòng ắt sẽ dò hỏi ra.

- Phong Lâm Thành lẽ nào lại xảy ra chuyện gì? Đào chấp sự có chút bất ngờ hỏi, hắn cho rằng Dương Khai và Tần Triều Dương là người mang tin tức từ Phong Lâm Thành tới.

Nghe hắn nói như vậy, Tần Triều Dương lập tức hiểu ra, đối phương không biết mục đích tới của mình, nghĩ rằng tên sư đệ mập và tên sư huynh mặt xanh kia chưa nói rõ duyên cớ.

Tần Triều Dương nói: - Không phải Phong Lâm Thành xảy ra chuyện, Tần mỗ lần này tới, là vì việc riêng.

- Việc riêng? Đào chấp sự nghe vậy, khẽ nhíu mày, hỏi: - Ngươi có giao hảo với ai của Thanh Dương Thần Điện ta.

- Không phải. Tần Triều Dương lắc lắc đầu.

- Vậy các ngươi tới là muốn gia nhập thanh phong thần điện ư? Đào chấp sự lại hỏi.

- Cũng không phải!

Đào chấp sự có chút mất kiên nhẫn, chính tại lúc này, tên sư đệ mập xít lại gần, ghé vào tai Đào chấp sự, nói nhỏ một câu.

Đào chấp sự trong mắt lóe hàn quang, chăm chú nhìn hai người đối diện, gật đầu nói: - Thì ra là vậy, chẳng trách bọn chúng lại ra tay với các ngươi.

Dừng một chút, hắn lại nói: - Niệm tình các ngươi tu luyện tới Đạo Nguyên cảnh không dễ dàng gì, lại là lần đầu phạm phải, mỗi người để lại một cánh tay, liền có thể rời đi!

Tần Triều Dương thân thể chấn động, trợn to con mắt, không thể tin được nhìn về phía trước.

Dương Khai cũng nhíu mày, âm thầm cảm thấy chuyện có chút khó giải quyết. Tên Đào chấp sự này suy nghĩ có giống người bình thường hơn một chút, nhưng phong cách hành sự cũng gọn gàng dứt khoát, căn bản không cho hai người cơ hội giải thích.

Đào chấp sự thấy hai người biến sắc, khẽ cười nói: - Thế nào? Không nỡ à? Bổn chấp sự cũng không ngại giúp các ngươi một tay!

- Đào chấp sự! Dương Khai chợt hét lên một tiếng.

- Ngươi còn điều gì muốn nói? Đào chấp sự đưa mắt nhìn vế phía Dương Khai.

Dương Khai khẽ cười, nói: - Lẽ nào Đào chấp sự chỉ vì ta và Tần lão huynh muốn cầu kiến Ôn điện chủ của quý điện mà muốn chúng ta tự chặt tay mình sao? Đây là cái đạo lý gì vậy? Thanh Dương Thần Điện tiếp đãi khách khứa như vậy sao? Tông môn đứng đầu Nam Vực thực là trăm nghe không bằng một thấy!

Ngữ khí châm chọc của hắn, khiến người đối điện đều trợn mắt mà nhìn.

Đào chấp sự lại cười lạnh một tiếng, nói: - Các ngươi tự ý xông vào dãy núi Thanh Dương, bổn chấp sự có thể lấy đi tính mạng của các ngươi, hôm nay tha cho các ngươi không chết, các ngươi đáng lẽ nên cảm ơn ân đức mà chặt một cánh tay xuống rồi rời đi, nếu còn nhiều lời nữa, thì các ngươi không cần phải đi.

Hắn phô ra bộ dáng tự tin.

Cũng không có gì kỳ quái, hắn là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, Dương Khai và Tần Triều Dương là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, vừa nhìn liền hiểu ngay, Đào chấp sự không cảm thấy họ là đối thủ của mình, huống chi, bên cạnh hắn còn có hai đồng bạn là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh nữa.

Dương Khai nói: - Vẻn vẹn chỉ vì chúng ta có yêu cầu đó?

- Phải!

- Vậy thì kỳ lạ rồi. Tông quy của quý điện không cho phép người ngoài cầu kiến Ôn điện chủ sao?

- Đương nhiên là không có, bất quá… các ngươi có tư cách gì mà cầu kiến điện chủ đại nhân?

Điện chủ Thanh Dương Thần Điện Ôn Tử Sam là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh có thực lực có danh tiếng, là nhân vật đỉnh cao trong đám võ giả, không phải ai nói gặp là có thể gặp, muốn gặp hắn, ít nhất cũng phải là Đế Tôn cảnh mới được. Dương Khai và Tần Triều Dương hai người chỉ là võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, lại đưa ra cái yêu cầu này, rõ ràng là khiến người khác… không thể nào nhịn nổi!

Cái này giống như việc một tên ăn mày quần áo dơ dáy, muốn cầu kiến hoàng nữ tôn quý của một quốc gia, đám hộ vệ tự nhiên chẳng thà đánh đuổi tên ăn mày, chứ không để hắn làm vấy bẩn đôi mắt của hoàng nữ.

- Ta và Tần lão ca đã vượt ngàn dặm đường xa tới đây, ắt có lý do cầu kiến Ôn điện chủ. Dương Khai trầm giọng nói. - Chi bằng như vậy, Đào chấp sự đem chuyện này hồi bẩm với Ôn điện chủ, còn việc gặp hay không gặp, đó cũng là việc của điện chủ đại nhân!

- Hỗn xược! Điện chủ đại nhân công việc lu bù, sao lại gặp đám tiểu nhân vật như các ngươi! Đào chấp sự hừ lạnh một tiếng.

Dương Khai hứng thú quan sát hắn: - Đào chấp sự nói như vậy… chẳng nhẽ là vì ngay cả ngươi cũng không gặp được Ôn điện chủ đấy chứ?

Nói xong, cũng không đợi hắn ta phủ nhận, Dương Khai làm ra dáng vẻ như đã tỉnh ngộ, lẩm bẩm: - Phải rồi, với địa vị của Đào chấp sự, muốn gặp Ôn điện chủ e rằng không phải chuyện dễ dàng gì, thế này đi, Đào chấp sự, ngươi về bẩm báo một chút với người mà ngươi có thể tiếp cận được như trưởng lão hay hộ pháp chẳng hạn, để họ tới chuyển lời cho Ôn điện chủ xem thế nào?

- Bổn chấp sự làm việc, không cần ngươi phải dạy! Đào chấp sự bộ dạng như có chút thẹn quá hóa giận, hiển nhiên là bị Dương Khai nói trúng rồi.

Dương Khai không làm gì cả, thản nhiên nói: - Đào chấp sự, ta và Tần lão huynh tới đây, không những là có nguyên nhân cần cầu kiến Ôn điện chủ, mà còn có chỗ dựa khiến hắn không thể không gặp! Ngươi xác định muốn đuổi chúng ra khỏi dãy núi Thanh Dương!

Đào chấp sự nghe vậy, mí mắt không khỏi co rút lại.

Dương Khai cho hắn cảm giác quá mức trầm ổn, tuyệt đối không phải một võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh có thể biểu hiện ra, cứ như điện chủ đại nhan thật sự sẽ tiếp kiến hắn vậy.

Nếu bọn chúng thực sự mang tới tình báo quan trọng gì cho điện chủ, lại bị mình chặn ở đây, hơn nữa còn đuổi đi, đợi ngày sau điện chủ đại nhân biết được, bản thân khó mà có thể thoát khỏi liên quan.

Nghĩ tới đây, Đào chấp sự đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, mở miệng nói: - Hai người có chỗ dựa gì mà điện chủ đại nhân không gặp hai người không được? Nói ra xem xem, nếu thật là như thế, bổn chấp sự tự nhiên sẽ đi thông báo cho các ngươi.

Dương Khai nghe vậy, liếc nhìn Tần Triều Dương một cái.

Tần Triều Dương biết việc đã tới nước này, phải lấy ra một cái gì đó, nếu không ngay cả cửa lớn của Thanh Dương Thần Điện cũng đừng mong bước vào.

Hắn đưa tay vào lấy Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh trong nhẫn không gian ra, hơi vận dụng một chút sức mạnh, ném về phía Đào chấp sự, nói: - Chấp sự đại nhân chỉ cần mang vật này giao cho điện chủ đại nhân, hắn tự khắc sẽ hiểu rõ.

Khi nói lời này, Tần Triều Dương tuy rằng coi như điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện vị cao nhân gặp được năm đó không lấy hắn ra làm trò đùa. Nếu như tấm Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh đó không có tác dụng, vậy hắn và Dương Khai hôm nay e rằng khó tránh khỏi kiếp nạn.

- Đây là cái gì?

Đào chấp sự đưa tay tiếp nhận tấm lệnh bài, đặt trong lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát.

Hai tên Đạo Nguyên cảnh bên cạnh cũng ghé tới nhìn.

Rất mau, sắc mặt của Đào chấp sự liền biến đổi, ban đầu từ nghi hoặc tới khó hiểu, xong lập tức ngạc nhiên, phẫn nộ quát lên: - Cuồng đồ to gan, nghĩ rằng tùy tiện khắc ra một tấm lệnh bài không ra cái thể thống gì là có thể lừa được bổn chấp sự sao? Ta thấy các ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ thì phải!

Phản ứng của Đào chấp sự hoàn toàn nằm trong dự tính của Dương Khai.

Bất cứ ai nhìn thấy tấm lệnh bài này, e rằng đều sẽ hoài nghi, khi hắn lần đầu tiên nhì thấy tấm lệnh bài này cũng không coi nó ra gì, chỉ là sau khi tự mình thử nghiệm, mới biết người làm ra lệnh bài đích thực là một vị cao nhân, hơn nữa còn là cao nhân vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Một vị cao nhân như vậy, không có lẽ gì lại đi trêu đùa một võ giả Đạo Nguyên cảnh như Tần Triều Dương. Cho nên Dương Khai cảm thấy tấm lệnh bài này là thật, tượng trưng cho một loại thân phận và địa vị!

Cho nên hắn tự tin cười nói: - Đào chấp sự, tấm lệnh bài này tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng không phải do ta tùy tiện khắc ra, nó được một vị cường giả tuyệt đỉnh làm ra. Ngươi xem không hiểu cũng không sao, ta tin điện chủ đại nhân người sẽ hiểu!

- Hay, hay lắm, hai cái tên khốn nhà ngươi, thực sự coi bổn chấp sự dễ nói chuyện như vậy sao, không biết các ngươi sau khi bị chặt đứt tứ chi, lột bỏ da đầu có còn cho là như vậy nữa không! Đào chấp sự sắc mặt bỗng trở nên dữ tợn, khi nói chuyện, cái tay cầm lệnh bài hung hăng nắm chặt.

Một màn khiến người ta khiếp sợ bỗng phát sinh.

- Răng rắc

Lệnh bài vỡ rồi! Lần này Dương Khai và Tần Triều Dương chưa đi được bao xa thì đã phát giác được cường giả Đạo Nguyên cảnh khác đi tới.

Có lẽ là trợ thủ mà hai tên đệ tử Thanh Dương Thần Điện kia mời tới.

Người tới tốc độ cực nhanh, hơn nữa không chỉ một người, ước chừng khoảng bốn năm người, người dẫn đầu là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Dương Khai im lặng chờ đợi, không tiến về phía trước nữa, Tần Triều Dương cũng thu lại sắc mặt, thấp thỏm lo âu.

Không bao lâu, tia sáng lóe lên, một đám võ giả xuất hiện trước mặt hai người.

- Đào chấp sự, chính là hai tên này, tự tiện xông và dãy núi Thanh Phong của chúng ta, còn phát ngôn bừa bãi, ta và sư huynh không địch lại, đành xấu hổ rút lui, người xem, trên tay người kia còn cầm trường kiếm của sư huynh.

Tên sư đệ mập và tên sư huynh mặt xanh lúc trước cũng ở trong đám người, tên sư đệ mập hoa chân múa tay giải thích với một lão giả hơi luống tuổi, đồng thời chỉ chỉ Dương Khai.

Lão giả luống tuổi kia trông bộ dạng khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, vóc dáng không phải cao lớn, nhưng hai con mắt lại như có tinh quang lóe lên, trông rất lão luyện.

Người này hẳn là Đào chấp sự trong lời của tên sư đệ mập kia.

Võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, ở trong Thanh Dương Thần Điện mới chỉ đảm nhiệm ở vị trí chấp sự, vậy những người ở trên như hộ pháp, trưởng lão xem ra sẽ do võ giả mạnh mẽ hơn đảm nhiệm.

Dương Khai trong lòng thầm ngẫm nghĩ.

Tên sư đệ mập đó lời vừa mới dứt, tên sư huynh mặt xanh cũng kêu lớn: - Ê tên nhà quê, mau trả lại bí bảo cho đại gia ta, nếu không ta cho ngươi biết mùi.

Dương Khai nghe xong, khóe miệng giật một cái.

Hắn vốn chẳng có ý lấy bí bảo của đối phương làm của riêng, thanh trường kiếm này cũng chỉ là mọt món bí bảo Hư Vương cấp thượng phẩm mà thôi, sở dĩ hắn cầm trên tay là vì muốn trả lại cho tên nam tử mặt xanh khi gặp lại.

Nhưng đối phương nói như vậy, khiến cho hắn tiến thoái lưỡng nan, trả cũng không được, không trả cũng không xong.

Nếu trả lại, thì có vẻ hèn yếu quá, không trả lại, thì rõ ràng là khiêu khích. Việc này khiến Dương Khai âm thầm có chút đau đầu. Hận không thể tới phía trước xé rách miệng cái tên nam tử mặt xanh kia.

- Không được vô lễ! May mà Đào chấp sự xem ra là một người hiểu chuyện, không hề thiên về để tử tông môn nhà mình, có lẽ hắn cũng biết rất rõ cặp sư đệ mập và sư huynh mặt xanh này, biết phong cách hành sự của bọn chúng khác với ngươi thường.

Trong khi nói chuyện, thản nhiên liếc nhìn Dương Khai và Tần Triều Dương, lập tức trong lòng có chút nắm bắt.

Hai người Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, tu vi tuy không tính là cao, nhưng cũng không phải là thấp lắm, so sánh với võ giả bên ngoài, Đạo Nguyên cảnh dù sao cũng được coi là cường giả.

- Đại khái sự tình vừa rồi, bổn chấp sự cũng có chút hiểu, không biết hai vị có gì muốn nói không? Vị Đào chấp sự kia nói.

Tần Triều Dương vội ôm quyền nói: - Phong Lâm Thành Tần gia chi chủ, tần triều ngọc, ra mắt Đào chấp sự, ta và Dương huynh mạo muội tới Thanh Dương Thần Điện, không phải là để gây hấn sinh chuyện, chỉ là ban nãy hai vị đệ tử của quý điện đây bỗng dưng ra tay, ta và Dương huynh bị bức bất đắc dĩ, chỉ đành phòng thủ, xin Đào chấp sự minh giám!

- Phong Lâm Thành… Đào chấp sự kia nghe vậy, lông mày bỗng hơi nhíu lại, thản nhiên nói: - Đoạn thời gian gần đây, bổn chấp sự hình như đã từng nghe thấy ba chữ Phong Lâm Thành này…

Hai võ giả Đạo Nguyên cảnh khác đứng ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Đầu tiên là chuyện thánh linh Loan Phượng hiện thân ở Ngọc Thanh Sơn phụ cận Phong Lâm Thành, tiếp đó lại là việc phong ấn của Cự Ma thượng cổ bị hư hại, ma khí vây thành, v.v…

Những việc này cũng không phải là bí mật gì, người có lòng ắt sẽ dò hỏi ra.

- Phong Lâm Thành lẽ nào lại xảy ra chuyện gì? Đào chấp sự có chút bất ngờ hỏi, hắn cho rằng Dương Khai và Tần Triều Dương là người mang tin tức từ Phong Lâm Thành tới.

Nghe hắn nói như vậy, Tần Triều Dương lập tức hiểu ra, đối phương không biết mục đích tới của mình, nghĩ rằng tên sư đệ mập và tên sư huynh mặt xanh kia chưa nói rõ duyên cớ.

Tần Triều Dương nói: - Không phải Phong Lâm Thành xảy ra chuyện, Tần mỗ lần này tới, là vì việc riêng.

- Việc riêng? Đào chấp sự nghe vậy, khẽ nhíu mày, hỏi: - Ngươi có giao hảo với ai của Thanh Dương Thần Điện ta.

- Không phải. Tần Triều Dương lắc lắc đầu.

- Vậy các ngươi tới là muốn gia nhập thanh phong thần điện ư? Đào chấp sự lại hỏi.

- Cũng không phải!

Đào chấp sự có chút mất kiên nhẫn, chính tại lúc này, tên sư đệ mập xít lại gần, ghé vào tai Đào chấp sự, nói nhỏ một câu.

Đào chấp sự trong mắt lóe hàn quang, chăm chú nhìn hai người đối diện, gật đầu nói: - Thì ra là vậy, chẳng trách bọn chúng lại ra tay với các ngươi.

Dừng một chút, hắn lại nói: - Niệm tình các ngươi tu luyện tới Đạo Nguyên cảnh không dễ dàng gì, lại là lần đầu phạm phải, mỗi người để lại một cánh tay, liền có thể rời đi!

Tần Triều Dương thân thể chấn động, trợn to con mắt, không thể tin được nhìn về phía trước.

Dương Khai cũng nhíu mày, âm thầm cảm thấy chuyện có chút khó giải quyết. Tên Đào chấp sự này suy nghĩ có giống người bình thường hơn một chút, nhưng phong cách hành sự cũng gọn gàng dứt khoát, căn bản không cho hai người cơ hội giải thích.

Đào chấp sự thấy hai người biến sắc, khẽ cười nói: - Thế nào? Không nỡ à? Bổn chấp sự cũng không ngại giúp các ngươi một tay!

- Đào chấp sự! Dương Khai chợt hét lên một tiếng.

- Ngươi còn điều gì muốn nói? Đào chấp sự đưa mắt nhìn vế phía Dương Khai.

Dương Khai khẽ cười, nói: - Lẽ nào Đào chấp sự chỉ vì ta và Tần lão huynh muốn cầu kiến Ôn điện chủ của quý điện mà muốn chúng ta tự chặt tay mình sao? Đây là cái đạo lý gì vậy? Thanh Dương Thần Điện tiếp đãi khách khứa như vậy sao? Tông môn đứng đầu Nam Vực thực là trăm nghe không bằng một thấy!

Ngữ khí châm chọc của hắn, khiến người đối điện đều trợn mắt mà nhìn.

Đào chấp sự lại cười lạnh một tiếng, nói: - Các ngươi tự ý xông vào dãy núi Thanh Dương, bổn chấp sự có thể lấy đi tính mạng của các ngươi, hôm nay tha cho các ngươi không chết, các ngươi đáng lẽ nên cảm ơn ân đức mà chặt một cánh tay xuống rồi rời đi, nếu còn nhiều lời nữa, thì các ngươi không cần phải đi.

Hắn phô ra bộ dáng tự tin.

Cũng không có gì kỳ quái, hắn là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, Dương Khai và Tần Triều Dương là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, vừa nhìn liền hiểu ngay, Đào chấp sự không cảm thấy họ là đối thủ của mình, huống chi, bên cạnh hắn còn có hai đồng bạn là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh nữa.

Dương Khai nói: - Vẻn vẹn chỉ vì chúng ta có yêu cầu đó?

- Phải!

- Vậy thì kỳ lạ rồi. Tông quy của quý điện không cho phép người ngoài cầu kiến Ôn điện chủ sao?

- Đương nhiên là không có, bất quá… các ngươi có tư cách gì mà cầu kiến điện chủ đại nhân?

Điện chủ Thanh Dương Thần Điện Ôn Tử Sam là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh có thực lực có danh tiếng, là nhân vật đỉnh cao trong đám võ giả, không phải ai nói gặp là có thể gặp, muốn gặp hắn, ít nhất cũng phải là Đế Tôn cảnh mới được. Dương Khai và Tần Triều Dương hai người chỉ là võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, lại đưa ra cái yêu cầu này, rõ ràng là khiến người khác… không thể nào nhịn nổi!

Cái này giống như việc một tên ăn mày quần áo dơ dáy, muốn cầu kiến hoàng nữ tôn quý của một quốc gia, đám hộ vệ tự nhiên chẳng thà đánh đuổi tên ăn mày, chứ không để hắn làm vấy bẩn đôi mắt của hoàng nữ.

- Ta và Tần lão ca đã vượt ngàn dặm đường xa tới đây, ắt có lý do cầu kiến Ôn điện chủ. Dương Khai trầm giọng nói. - Chi bằng như vậy, Đào chấp sự đem chuyện này hồi bẩm với Ôn điện chủ, còn việc gặp hay không gặp, đó cũng là việc của điện chủ đại nhân!

- Hỗn xược! Điện chủ đại nhân công việc lu bù, sao lại gặp đám tiểu nhân vật như các ngươi! Đào chấp sự hừ lạnh một tiếng.

Dương Khai hứng thú quan sát hắn: - Đào chấp sự nói như vậy… chẳng nhẽ là vì ngay cả ngươi cũng không gặp được Ôn điện chủ đấy chứ?

Nói xong, cũng không đợi hắn ta phủ nhận, Dương Khai làm ra dáng vẻ như đã tỉnh ngộ, lẩm bẩm: - Phải rồi, với địa vị của Đào chấp sự, muốn gặp Ôn điện chủ e rằng không phải chuyện dễ dàng gì, thế này đi, Đào chấp sự, ngươi về bẩm báo một chút với người mà ngươi có thể tiếp cận được như trưởng lão hay hộ pháp chẳng hạn, để họ tới chuyển lời cho Ôn điện chủ xem thế nào?

- Bổn chấp sự làm việc, không cần ngươi phải dạy! Đào chấp sự bộ dạng như có chút thẹn quá hóa giận, hiển nhiên là bị Dương Khai nói trúng rồi.

Dương Khai không làm gì cả, thản nhiên nói: - Đào chấp sự, ta và Tần lão huynh tới đây, không những là có nguyên nhân cần cầu kiến Ôn điện chủ, mà còn có chỗ dựa khiến hắn không thể không gặp! Ngươi xác định muốn đuổi chúng ra khỏi dãy núi Thanh Dương!

Đào chấp sự nghe vậy, mí mắt không khỏi co rút lại.

Dương Khai cho hắn cảm giác quá mức trầm ổn, tuyệt đối không phải một võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh có thể biểu hiện ra, cứ như điện chủ đại nhan thật sự sẽ tiếp kiến hắn vậy.

Nếu bọn chúng thực sự mang tới tình báo quan trọng gì cho điện chủ, lại bị mình chặn ở đây, hơn nữa còn đuổi đi, đợi ngày sau điện chủ đại nhân biết được, bản thân khó mà có thể thoát khỏi liên quan.

Nghĩ tới đây, Đào chấp sự đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, mở miệng nói: - Hai người có chỗ dựa gì mà điện chủ đại nhân không gặp hai người không được? Nói ra xem xem, nếu thật là như thế, bổn chấp sự tự nhiên sẽ đi thông báo cho các ngươi.

Dương Khai nghe vậy, liếc nhìn Tần Triều Dương một cái.

Tần Triều Dương biết việc đã tới nước này, phải lấy ra một cái gì đó, nếu không ngay cả cửa lớn của Thanh Dương Thần Điện cũng đừng mong bước vào.

Hắn đưa tay vào lấy Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh trong nhẫn không gian ra, hơi vận dụng một chút sức mạnh, ném về phía Đào chấp sự, nói: - Chấp sự đại nhân chỉ cần mang vật này giao cho điện chủ đại nhân, hắn tự khắc sẽ hiểu rõ.

Khi nói lời này, Tần Triều Dương tuy rằng coi như điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện vị cao nhân gặp được năm đó không lấy hắn ra làm trò đùa. Nếu như tấm Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh đó không có tác dụng, vậy hắn và Dương Khai hôm nay e rằng khó tránh khỏi kiếp nạn.

- Đây là cái gì?

Đào chấp sự đưa tay tiếp nhận tấm lệnh bài, đặt trong lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát.

Hai tên Đạo Nguyên cảnh bên cạnh cũng ghé tới nhìn.

Rất mau, sắc mặt của Đào chấp sự liền biến đổi, ban đầu từ nghi hoặc tới khó hiểu, xong lập tức ngạc nhiên, phẫn nộ quát lên: - Cuồng đồ to gan, nghĩ rằng tùy tiện khắc ra một tấm lệnh bài không ra cái thể thống gì là có thể lừa được bổn chấp sự sao? Ta thấy các ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ thì phải!

Phản ứng của Đào chấp sự hoàn toàn nằm trong dự tính của Dương Khai.

Bất cứ ai nhìn thấy tấm lệnh bài này, e rằng đều sẽ hoài nghi, khi hắn lần đầu tiên nhì thấy tấm lệnh bài này cũng không coi nó ra gì, chỉ là sau khi tự mình thử nghiệm, mới biết người làm ra lệnh bài đích thực là một vị cao nhân, hơn nữa còn là cao nhân vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Một vị cao nhân như vậy, không có lẽ gì lại đi trêu đùa một võ giả Đạo Nguyên cảnh như Tần Triều Dương. Cho nên Dương Khai cảm thấy tấm lệnh bài này là thật, tượng trưng cho một loại thân phận và địa vị!

Cho nên hắn tự tin cười nói: - Đào chấp sự, tấm lệnh bài này tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng không phải do ta tùy tiện khắc ra, nó được một vị cường giả tuyệt đỉnh làm ra. Ngươi xem không hiểu cũng không sao, ta tin điện chủ đại nhân người sẽ hiểu!

- Hay, hay lắm, hai cái tên khốn nhà ngươi, thực sự coi bổn chấp sự dễ nói chuyện như vậy sao, không biết các ngươi sau khi bị chặt đứt tứ chi, lột bỏ da đầu có còn cho là như vậy nữa không! Đào chấp sự sắc mặt bỗng trở nên dữ tợn, khi nói chuyện, cái tay cầm lệnh bài hung hăng nắm chặt.

Một màn khiến người ta khiếp sợ bỗng phát sinh.

- Răng rắc

Lệnh bài vỡ rồi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.