Chương trước
Chương sau
Theo lẽ thường, trên lệnh bài đều sẽ khắc chút hình đồ án hoặc chữ viết để hiển thị nguồn gốc và mục đích sử dụng của lệnh bài.

Tấm lệnh bài mà Tần Triều Dương đưa cho Dương Khai tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Trên tấm lệnh bài kia không có chữ, mặt chính là một hình vẽ sống động, một hình vẽ… ngọc nữ ra khỏi nước!

Cho dù là đường nét của đồ án là cứng nhắc, nhưng khi liếc nhìn qua, ngọc nữ trên mặt chính của tấm lệnh bài lại giống như có sinh mạng, đang chậm rãi đứng lên từ trong hồ nước tắm trong suốt, từng đường cong thân thể tuyệt đẹp, khiến người khác phải mộng tưởng triền miên, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, các vị trí tại nửa thân trên lúc ẩn lúc hiện dưới những giọt nước bắn tung tóe và mái tóc đẹp che đậy…

Mấu chốt nhất là, nửa thân dưới của nàng ta cũng không có mảnh vải che thân, ở nơi thần bí giữa chiếc bụng nhỏ và đôi chân đẹp, những giọt nước thấm nhuần khiến người nhìn không mà không thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, một thứ cảm giác hận mà ngàn vạn lần không sao thốt ra được, nhịn không được muốn lôi nàng từ trong lệnh bài bước ra ngoài, để nghiên cứu kỹ càng!

- Đáng ghét! Dương Khai nhìn một hồi, tức miệng mắng to, tâm tình xấu tới cực điểm.

Kẻ vẽ hình này trong lòng tuyệt đối là đen tối, lại am hiểu sâu sắc nỗi lòng của nam nhân, cố ý làm ra như vậy để khiến người thấy hận tới mức ngứa ngáy hàm răng.

Dương Khai lại lật mặt trái, cũng là một bức hình.

Trong hình vẽ cảnh người đầu bù xõa mặt, quần áo tả tơi, co quắp ở dưới đất, trước mặt đặt một cái bát mẻ, trong bát không có thứ gì.

Đây rõ ràng là hình ảnh của một tên ăn mày.

So sánh với hình ảnh ngọc nữ ở mặt chính thì cảm quan rõ ràng là hai loại tương phản.

Nhìn bức hình này Dương Khai tựa như có thể cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi tới, nhìn thấy được bộ dạng run lẩy bẩy của tên ăn mày kia.

- Tên ăn mày này…

Dương Khai cau mày, lẩm bẩm nói: - Rất giống một người!

Khi hắn nói câu này, trong đầu không khỏi nhớ lại một thân ảnh bỉ ổi.

- Đây là thứ mà vị cao nhân đó giao cho ta. Tần Triều Dương đứng bên cạnh yếu ớt giải thích.

- Tần lão ca... Ngươi xác định vị cao nhân đó không phải là… một tên lừa đảo chứ? Dương Khai ngạc nhiên nhìn hắn ta, nói: - Vật liệu của tấm lệnh bài này, xem ra cũng chỉ là một miếng gỗ bình thường? Tuy rằng hình ảnh chắc chắn là do bàn tay cao nhân làm ra, nhưng… cao nhân gì lại đùa cợt như vậy?

- Đây không phải là vật liệu bình thường gì đó đâu. Tần Triều Dương nghiêm túc nói: Lão phu đã xem xét kỹ càng rồi, đây là một tấm du mộc trăm năm tuổi.

- Có khác biệt sao? Dương Khai nói.

Tần Triều Dương khóe miệng giật giật, nói: - Hình như không có gì khác biệt.

Phàm là lệnh bài, nhất định là tượng trưng cho một loại quyền uy, đại biểu cho thân phận, thể hiện của sức mạnh, cho nên vật liệu dùng để chế tạo lệnh bài, tuyệt đối không phải là một tấm du mộc trăm năm đâu đâu cũng thấy được. Như Long Đảo Lệnh trong tay Dương Khai, vật liệu của nó rốt cuộc là cái gì, hắn căn bản là không nhận ra được.

Nhưng vật liệu của tấm Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh trên tay này lại chỉ là một vật tầm thường.

Điều này khiến cho Dương Khai trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Cảm giác Tần Triều Dương không biết có phải bị lừa rồi không!

- Dương lão đệ, ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì. Tần Triều Dương trầm giọng nói: - Bất quá… ngươi thử xem có thể bóp nát tấm lệnh bài này không!

Dương Khai híp mắt lại nói: - Tần lão ca xác định để ta làm như vậy? Ngộ nhỡ bóp hỏng rồi…

- Vậy thì đúng là lão phu thực sự bị lừa, hỏng cũng không đáng tiếc!

Dương Khai gật gật đầu, nói: - Được, vậy để ta thử xem sao!

Dứt lời, hắn bèn nắm chặt tấm lệnh bài trên tay, dùng sức bóp.

Một âm thanh răng rắc truyền ra.

Dương Khai sắc mặt chợt biến đổi, Tần Triều Dương lại lộ ra vẻ mỉm cười, giống như đã lường được trước.

Tiếng vang truyền ra, không phải là tiếng vỡ của lệnh bài, mà là tiếng khớp tay của Dương Khai, tấm lệnh bài bị hắn nắm chặt vậy mà lại bình yên vô sự!

- Sao lại như vậy? Dương Khai mở to mắt nhìn, bộ dáng như không sao tin được.

Vật liệu của tấm lệnh bài, xem qua chỉ là một vật liệu gỗ hết sức bình thường, không phải là thiên tài địa bảo đặc thù gì, vậy mà đưới lực bóp của mình lại không hề hư tổn?

Dương Khai không tin, lại tiếp tục tăng thêm sức lực, nhưng bất luận hắn dùng sức như thế nào, tấm lệnh bài đó cũng không có chút hư tổn nào, thậm chí còn không cả biến dạng.

- Dương lão đệ, lần này ngươi có thể xác nhận được chưa? Người đó quả thực là một vị cao nhân! Tần Triều Dương cười ha hả nhìn Dương Khai bị bêu xấu,

- Lão phu những năm này cũng đã từng nhiều lần hoài nghi, nhưng dù lão phu dùng phương pháp gì đi chăng nữa thì cũng không thể nào phá hủy được tấm lệnh bài này, nếu không phải như thế, lão phu sao lại lấy nó ra?

- Đây quả thực là một vị cao nhân! Dương Khai sợ hãi biến đổi sắc mặt.

Cũng không biết vị cao nhân thần bí kia gia trì thêm sức mạnh gì cho tấm lệnh bài này, mà ngay cả một tấm gỗ bình thường cũng trở nên cứng rắn khó bị phá hủy tới vậy. Đế Tôn cảnh bình thường căn bản không thể làm được tới mức độ này.

Tới đây, Dương Khai cũng không còn hoài nghi gì nữa. Trịnh trọng trao trả lại lệnh bài cho Tần Triều Dương, hỏi: - Dùng tấm lệnh bài này như thế nào mới có thể vào được Tứ Quý Bí Cảnh?

Tần Triều Dương nói: - Cao nhân đó nói rằng, bảo ta tới Thanh Dương Thần Điện, tìm Thanh Dương Thần Điện đòi một vị trí trong danh sách!

- Thì ra là vậy! Dương Khai tỏ vẻ đã hiểu.

Thanh Dương Thần Điện cũng coi như là một đại tông môn hàng đầu tại Nam Vực, bất luận là về thực lực hay là danh vọng, đều chỉ dưới Tinh Thần Cung. Tông môn như vậy khẳng định có nhiều chỉ tiêu tiến vào. Tần Triều Dương dùng tấm lệnh bài này để đổi lấy một người trong đó, cũng là có thể chấp nhận được.

Cái chính là không biết, chủ nhân của tấm lệnh bài này có quan hệ như thế nào với Thanh Dương Thần Điện.

- Tứ Quý Chi Địa có phải sắp mở rồi không? Dương Khai hỏi.

- Hẳn là vậy! Tần Triều Dương gật đầu, trầm tư một hồi, nói: - Lão phu hoài nghi, tất cả mọi thứ sớm đã nằm trong dự liệu của vị cao nhân đó, khi Ngọc nhi năm tuổi, người đó trao lệnh bài cho ta, nói với ta mười hai năm sau tới Thanh Dương Thần Điện. Tứ Quý Chi Địa có phải sắp mở hay không, lão phu cũng không biết, dù sao loại tin tức này sẽ không có ở Phong Lâm Thành. Nhưng hiện nay xem ra, có lẽ là như vậy.

- Tần lão ca là muốn ta thay ngươi tới Tứ Quý Chi Địa một chuyến, tìm kiếm Kiếp Ách Nan Quả sao.

Tần Triều Dương cười nói: - Nếu lão phu có được một nửa thực lực như Dương lão đệ, ta cũng sẽ không làm phiền ngươi, nhưng lão phu biến tình trạng của mình, tuy cũng là Đạo Nguyên cảnh, nhưng so với đám tinh anh của những tông môn kia thì vẫn còn kém xa. E rằng không có đường sống trở ra. Ta chết không có vấn đề gì, nhưng Ngọc nhi nó… Việc này, ta chỉ có thể nhờ ngươi!

- Khi nào thì xuất phát? Dương Khai trực tiếp hỏi.

Tần Triều Dương ngạc nhiên nói: - Dương lão đệ vậy là đồng ý ư?

Dương Khai toét miệng cười:

- Tại sao lại không đồng ý? Tần lão ca đã muốn cho ta cơ hội khó có được này, sao ta lại không biết nắm bắt chứ? Bí Cảnh Nam Vực, ta cũng muốn đi xem cho biết!

Nói tới đây, Dương Khai lộ vẻ chờ mong.

Việc lần này nói ra thì là Tần Triều Dương nhờ Dương Khai tiến vào Tứ Quý Chi Địa tìm kiếm Kiếp Ách Nan Quả, nhưng thay đổi lại hướng suy nghĩ thì đây lại là một cơ duyên!

Đám tinh anh đệ tử của các đại tông môn đều tranh nhau muốn tiến vào bí cảnh, trong đó hiển nhiên là có không ít đồ tốt.

Tạm không nói tới thiên tài địa bảo có trong đó, chỉ riêng việc đám thanh niên tài giỏi đã khiến Dương Khai muốn tiến vào một chuyến. Đây quả thực là cơ hội cực tốt để kiểm tra thực lực bản thân.

- Thật là tốt quá! Tần Triều Dương cũng không ngờ Dương Khai lại đồng ý sảng khoái như vậy, hắn vốn còn lo lắng Dương Khai sẽ từ chối, nào ngờ lại không cần phải đi khuyên, trong lúc vui mừng, kích động nói: - Vì ta cũng không biết Tứ Quý Chi Địa cụ thể khi nào mở, nhưng muộn sợ có biến nên Dương lão đệ nếu không có việc gì, vậy thì ngày mai chúng ta sẽ khởi hành được không? Chuyến này tới Thanh Dương Thần Điện cũng phải mất thời gian mười mấy ngày.

- Được. Dương Khai gật đầu, đứng dậy nói: - Vậy ta đi chuẩn bị một chút, ngày mai lại tới tìm ngươi.

- Cứ quyết định như vậy đi.

Chốc lát, Dương Khai đã rời khỏi Tần gia, quay lại Trương gia.

Mà sau khi Dương Khai rời đi không lâu, Tần Ngọc bỗng tới mật thất lần nữa, nhìn sắc mặt của Tần Triều Dương một lúc, liền hiểu ra, nhẹ giọng hỏi: - Lão tổ, Dương đại nhân… người đồng ý rồi ư?

- Đồng ý một cách rất sảng khoái! Tần Triều Dương vui vẻ nói: - Căn bản không cần ta nói nhiều, Dương lão đệ thực là một người sảng khoái!

- Vậy lão tổ có nói với đại nhân nhưng nguy hiểm trong đó không? Ở trong đó, việc giết người đoạt bảo là vô cùng bình thường, đệ tử của các đại tông môn tranh đấu với nhau trong tối ngoài sáng, cũng không có ai cấm cản. Dương đại nhân tuy thực lực không tầm thường, nhưng cũng chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, ngộ nhỡ…

Tần Triều Dương nghe vậy, bèn rơi vào trầm măc, một lúc sau mới nói: - Ta thấy Dương lão đệ không phải là người đoản mệnh…

- Lão tổ người khi nào mà lại nhìn người qua tướng mạo vậy? Tần Ngọc nghiến răng nói.

Tần Triều Dương sắc mặt ngượng ngùng, bất đắc dĩ nói: - Đây cũng là do chẳng có cách nào khác… Trong Phong Lâm Thành, Tần gia ta không có người để tin, ngoại trừ Dương lão đệ, ta không nghĩ ra được ai khác… Lão tổ tự mình đi ư?

Tần Ngọc sắc mặt ảm đạm, nói: - Lão tổ nếu như đích thân đi, chỉ e thực sự không thể quay về được, con mới bắt đầu tiếp quản sản nghiệp, người mà đi, ai có thể duy trì cục diện trước mắt đây?

Ngừng lại một chút, nàng lại nói: - Thôi vậy, lão tổ, người giao Bách Vạn Kiếm và cách sử dụng của Tần gia ta cho đại nhân đi.

- Bách Vạn Kiếm! Tần Triều Dương nghe vậy, sắc mặt đại biến. - Ngọc nhi, đó là thứ mà tổ tiên Tần gia đã để lại…

- Ngọc nhi biết Bách Vạn Kiếm có quan hệ trọng đại, nhưng nay Tần gia ta đã không có ai có thể sử dụng Đế Bảo này, Dương đại nhân tuy rằng tu vi chỉ thiếu chút xíu, nhưng con nghĩ với thực lực của ngài ấy, ít nhiều cũng có thể phát huy được chút ít uy lực của Bách Vạn Kiếm, hoặc giả có thể giúp ngài ấy một phần sức trong Tứ Quý Chi Địa, gặp hung hóa cát. Dương đại nhân đã chịu vì Tần gia mà một mình xông vào chốn nguy hiểm, Tần gia ta sao cũng không thể không thể hiện chút thành ý. Nếu thực như vậy, con trong lòng sẽ không yên.

- Con đã nói tới như vậy… thôi đi, đợi ngày mai hắn tới, ta sẽ đưa Bách Vạn Kiếm cho hắn, hy vọng hắn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của con! Tần Triều Dương thở dài, cuối cùng cũng thoả hiệp.

Dương Khai một mạch quay lại Trương gia, chỉ giao phó chút việc với Trương Nhược Tích, bảo hắn có việc phải ra ngoài một chuyến, nàng ta hãy ở trong gia tộc tu luyện cho tốt.

Trương Nhược Tích mặt lộ vẻ không nỡ, nhưng cũng một ngụm nuốt xuống, không nói gì nhiều, chỉ là Dương Khai có thể nhìn ra được, tiểu nha đầu này hiện tại tựa như đang quyết tâm nín nhịn, tất cả tâm trí đều đặt vào việc bế quan tu luyện, đề cao cảnh giới tu vi.

Nghĩ ngợi một chút, Dương Khai lại thay đổi chủ ý nói: - Ngươi có muốn đi cùng với ta hay không?

- Tiên sinh đồng ý mang ta đi ư? Trương Nhược Tích mắt đẹp sáng ngời, vui mừng hỏi.

- Mang ngươi đi cũng không sao, chỉ là ngươi không thể ở bên cạnh ta. Dương Khai nói.

- Lời tiên sinh nói khiến ta hồ đồ mất rồi. Trương Nhược Tích mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Dương Khai mỉm cười, vung tay lên một cái, nguyên lực bọc lấy nàng ta, Trương Nhược Tích thét lên một tiếng kinh hãi, trực tiếp tiến vào trong Tiểu Huyền Giới. Theo lẽ thường, trên lệnh bài đều sẽ khắc chút hình đồ án hoặc chữ viết để hiển thị nguồn gốc và mục đích sử dụng của lệnh bài.

Tấm lệnh bài mà Tần Triều Dương đưa cho Dương Khai tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Trên tấm lệnh bài kia không có chữ, mặt chính là một hình vẽ sống động, một hình vẽ… ngọc nữ ra khỏi nước!

Cho dù là đường nét của đồ án là cứng nhắc, nhưng khi liếc nhìn qua, ngọc nữ trên mặt chính của tấm lệnh bài lại giống như có sinh mạng, đang chậm rãi đứng lên từ trong hồ nước tắm trong suốt, từng đường cong thân thể tuyệt đẹp, khiến người khác phải mộng tưởng triền miên, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, các vị trí tại nửa thân trên lúc ẩn lúc hiện dưới những giọt nước bắn tung tóe và mái tóc đẹp che đậy…

Mấu chốt nhất là, nửa thân dưới của nàng ta cũng không có mảnh vải che thân, ở nơi thần bí giữa chiếc bụng nhỏ và đôi chân đẹp, những giọt nước thấm nhuần khiến người nhìn không mà không thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, một thứ cảm giác hận mà ngàn vạn lần không sao thốt ra được, nhịn không được muốn lôi nàng từ trong lệnh bài bước ra ngoài, để nghiên cứu kỹ càng!

- Đáng ghét! Dương Khai nhìn một hồi, tức miệng mắng to, tâm tình xấu tới cực điểm.

Kẻ vẽ hình này trong lòng tuyệt đối là đen tối, lại am hiểu sâu sắc nỗi lòng của nam nhân, cố ý làm ra như vậy để khiến người thấy hận tới mức ngứa ngáy hàm răng.

Dương Khai lại lật mặt trái, cũng là một bức hình.

Trong hình vẽ cảnh người đầu bù xõa mặt, quần áo tả tơi, co quắp ở dưới đất, trước mặt đặt một cái bát mẻ, trong bát không có thứ gì.

Đây rõ ràng là hình ảnh của một tên ăn mày.

So sánh với hình ảnh ngọc nữ ở mặt chính thì cảm quan rõ ràng là hai loại tương phản.

Nhìn bức hình này Dương Khai tựa như có thể cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi tới, nhìn thấy được bộ dạng run lẩy bẩy của tên ăn mày kia.

- Tên ăn mày này…

Dương Khai cau mày, lẩm bẩm nói: - Rất giống một người!

Khi hắn nói câu này, trong đầu không khỏi nhớ lại một thân ảnh bỉ ổi.

- Đây là thứ mà vị cao nhân đó giao cho ta. Tần Triều Dương đứng bên cạnh yếu ớt giải thích.

- Tần lão ca... Ngươi xác định vị cao nhân đó không phải là… một tên lừa đảo chứ? Dương Khai ngạc nhiên nhìn hắn ta, nói: - Vật liệu của tấm lệnh bài này, xem ra cũng chỉ là một miếng gỗ bình thường? Tuy rằng hình ảnh chắc chắn là do bàn tay cao nhân làm ra, nhưng… cao nhân gì lại đùa cợt như vậy?

- Đây không phải là vật liệu bình thường gì đó đâu. Tần Triều Dương nghiêm túc nói: Lão phu đã xem xét kỹ càng rồi, đây là một tấm du mộc trăm năm tuổi.

- Có khác biệt sao? Dương Khai nói.

Tần Triều Dương khóe miệng giật giật, nói: - Hình như không có gì khác biệt.

Phàm là lệnh bài, nhất định là tượng trưng cho một loại quyền uy, đại biểu cho thân phận, thể hiện của sức mạnh, cho nên vật liệu dùng để chế tạo lệnh bài, tuyệt đối không phải là một tấm du mộc trăm năm đâu đâu cũng thấy được. Như Long Đảo Lệnh trong tay Dương Khai, vật liệu của nó rốt cuộc là cái gì, hắn căn bản là không nhận ra được.

Nhưng vật liệu của tấm Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh trên tay này lại chỉ là một vật tầm thường.

Điều này khiến cho Dương Khai trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Cảm giác Tần Triều Dương không biết có phải bị lừa rồi không!

- Dương lão đệ, ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì. Tần Triều Dương trầm giọng nói: - Bất quá… ngươi thử xem có thể bóp nát tấm lệnh bài này không!

Dương Khai híp mắt lại nói: - Tần lão ca xác định để ta làm như vậy? Ngộ nhỡ bóp hỏng rồi…

- Vậy thì đúng là lão phu thực sự bị lừa, hỏng cũng không đáng tiếc!

Dương Khai gật gật đầu, nói: - Được, vậy để ta thử xem sao!

Dứt lời, hắn bèn nắm chặt tấm lệnh bài trên tay, dùng sức bóp.

Một âm thanh răng rắc truyền ra.

Dương Khai sắc mặt chợt biến đổi, Tần Triều Dương lại lộ ra vẻ mỉm cười, giống như đã lường được trước.

Tiếng vang truyền ra, không phải là tiếng vỡ của lệnh bài, mà là tiếng khớp tay của Dương Khai, tấm lệnh bài bị hắn nắm chặt vậy mà lại bình yên vô sự!

- Sao lại như vậy? Dương Khai mở to mắt nhìn, bộ dáng như không sao tin được.

Vật liệu của tấm lệnh bài, xem qua chỉ là một vật liệu gỗ hết sức bình thường, không phải là thiên tài địa bảo đặc thù gì, vậy mà đưới lực bóp của mình lại không hề hư tổn?

Dương Khai không tin, lại tiếp tục tăng thêm sức lực, nhưng bất luận hắn dùng sức như thế nào, tấm lệnh bài đó cũng không có chút hư tổn nào, thậm chí còn không cả biến dạng.

- Dương lão đệ, lần này ngươi có thể xác nhận được chưa? Người đó quả thực là một vị cao nhân! Tần Triều Dương cười ha hả nhìn Dương Khai bị bêu xấu,

- Lão phu những năm này cũng đã từng nhiều lần hoài nghi, nhưng dù lão phu dùng phương pháp gì đi chăng nữa thì cũng không thể nào phá hủy được tấm lệnh bài này, nếu không phải như thế, lão phu sao lại lấy nó ra?

- Đây quả thực là một vị cao nhân! Dương Khai sợ hãi biến đổi sắc mặt.

Cũng không biết vị cao nhân thần bí kia gia trì thêm sức mạnh gì cho tấm lệnh bài này, mà ngay cả một tấm gỗ bình thường cũng trở nên cứng rắn khó bị phá hủy tới vậy. Đế Tôn cảnh bình thường căn bản không thể làm được tới mức độ này.

Tới đây, Dương Khai cũng không còn hoài nghi gì nữa. Trịnh trọng trao trả lại lệnh bài cho Tần Triều Dương, hỏi: - Dùng tấm lệnh bài này như thế nào mới có thể vào được Tứ Quý Bí Cảnh?

Tần Triều Dương nói: - Cao nhân đó nói rằng, bảo ta tới Thanh Dương Thần Điện, tìm Thanh Dương Thần Điện đòi một vị trí trong danh sách!

- Thì ra là vậy! Dương Khai tỏ vẻ đã hiểu.

Thanh Dương Thần Điện cũng coi như là một đại tông môn hàng đầu tại Nam Vực, bất luận là về thực lực hay là danh vọng, đều chỉ dưới Tinh Thần Cung. Tông môn như vậy khẳng định có nhiều chỉ tiêu tiến vào. Tần Triều Dương dùng tấm lệnh bài này để đổi lấy một người trong đó, cũng là có thể chấp nhận được.

Cái chính là không biết, chủ nhân của tấm lệnh bài này có quan hệ như thế nào với Thanh Dương Thần Điện.

- Tứ Quý Chi Địa có phải sắp mở rồi không? Dương Khai hỏi.

- Hẳn là vậy! Tần Triều Dương gật đầu, trầm tư một hồi, nói: - Lão phu hoài nghi, tất cả mọi thứ sớm đã nằm trong dự liệu của vị cao nhân đó, khi Ngọc nhi năm tuổi, người đó trao lệnh bài cho ta, nói với ta mười hai năm sau tới Thanh Dương Thần Điện. Tứ Quý Chi Địa có phải sắp mở hay không, lão phu cũng không biết, dù sao loại tin tức này sẽ không có ở Phong Lâm Thành. Nhưng hiện nay xem ra, có lẽ là như vậy.

- Tần lão ca là muốn ta thay ngươi tới Tứ Quý Chi Địa một chuyến, tìm kiếm Kiếp Ách Nan Quả sao.

Tần Triều Dương cười nói: - Nếu lão phu có được một nửa thực lực như Dương lão đệ, ta cũng sẽ không làm phiền ngươi, nhưng lão phu biến tình trạng của mình, tuy cũng là Đạo Nguyên cảnh, nhưng so với đám tinh anh của những tông môn kia thì vẫn còn kém xa. E rằng không có đường sống trở ra. Ta chết không có vấn đề gì, nhưng Ngọc nhi nó… Việc này, ta chỉ có thể nhờ ngươi!

- Khi nào thì xuất phát? Dương Khai trực tiếp hỏi.

Tần Triều Dương ngạc nhiên nói: - Dương lão đệ vậy là đồng ý ư?

Dương Khai toét miệng cười:

- Tại sao lại không đồng ý? Tần lão ca đã muốn cho ta cơ hội khó có được này, sao ta lại không biết nắm bắt chứ? Bí Cảnh Nam Vực, ta cũng muốn đi xem cho biết!

Nói tới đây, Dương Khai lộ vẻ chờ mong.

Việc lần này nói ra thì là Tần Triều Dương nhờ Dương Khai tiến vào Tứ Quý Chi Địa tìm kiếm Kiếp Ách Nan Quả, nhưng thay đổi lại hướng suy nghĩ thì đây lại là một cơ duyên!

Đám tinh anh đệ tử của các đại tông môn đều tranh nhau muốn tiến vào bí cảnh, trong đó hiển nhiên là có không ít đồ tốt.

Tạm không nói tới thiên tài địa bảo có trong đó, chỉ riêng việc đám thanh niên tài giỏi đã khiến Dương Khai muốn tiến vào một chuyến. Đây quả thực là cơ hội cực tốt để kiểm tra thực lực bản thân.

- Thật là tốt quá! Tần Triều Dương cũng không ngờ Dương Khai lại đồng ý sảng khoái như vậy, hắn vốn còn lo lắng Dương Khai sẽ từ chối, nào ngờ lại không cần phải đi khuyên, trong lúc vui mừng, kích động nói: - Vì ta cũng không biết Tứ Quý Chi Địa cụ thể khi nào mở, nhưng muộn sợ có biến nên Dương lão đệ nếu không có việc gì, vậy thì ngày mai chúng ta sẽ khởi hành được không? Chuyến này tới Thanh Dương Thần Điện cũng phải mất thời gian mười mấy ngày.

- Được. Dương Khai gật đầu, đứng dậy nói: - Vậy ta đi chuẩn bị một chút, ngày mai lại tới tìm ngươi.

- Cứ quyết định như vậy đi.

Chốc lát, Dương Khai đã rời khỏi Tần gia, quay lại Trương gia.

Mà sau khi Dương Khai rời đi không lâu, Tần Ngọc bỗng tới mật thất lần nữa, nhìn sắc mặt của Tần Triều Dương một lúc, liền hiểu ra, nhẹ giọng hỏi: - Lão tổ, Dương đại nhân… người đồng ý rồi ư?

- Đồng ý một cách rất sảng khoái! Tần Triều Dương vui vẻ nói: - Căn bản không cần ta nói nhiều, Dương lão đệ thực là một người sảng khoái!

- Vậy lão tổ có nói với đại nhân nhưng nguy hiểm trong đó không? Ở trong đó, việc giết người đoạt bảo là vô cùng bình thường, đệ tử của các đại tông môn tranh đấu với nhau trong tối ngoài sáng, cũng không có ai cấm cản. Dương đại nhân tuy thực lực không tầm thường, nhưng cũng chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, ngộ nhỡ…

Tần Triều Dương nghe vậy, bèn rơi vào trầm măc, một lúc sau mới nói: - Ta thấy Dương lão đệ không phải là người đoản mệnh…

- Lão tổ người khi nào mà lại nhìn người qua tướng mạo vậy? Tần Ngọc nghiến răng nói.

Tần Triều Dương sắc mặt ngượng ngùng, bất đắc dĩ nói: - Đây cũng là do chẳng có cách nào khác… Trong Phong Lâm Thành, Tần gia ta không có người để tin, ngoại trừ Dương lão đệ, ta không nghĩ ra được ai khác… Lão tổ tự mình đi ư?

Tần Ngọc sắc mặt ảm đạm, nói: - Lão tổ nếu như đích thân đi, chỉ e thực sự không thể quay về được, con mới bắt đầu tiếp quản sản nghiệp, người mà đi, ai có thể duy trì cục diện trước mắt đây?

Ngừng lại một chút, nàng lại nói: - Thôi vậy, lão tổ, người giao Bách Vạn Kiếm và cách sử dụng của Tần gia ta cho đại nhân đi.

- Bách Vạn Kiếm! Tần Triều Dương nghe vậy, sắc mặt đại biến. - Ngọc nhi, đó là thứ mà tổ tiên Tần gia đã để lại…

- Ngọc nhi biết Bách Vạn Kiếm có quan hệ trọng đại, nhưng nay Tần gia ta đã không có ai có thể sử dụng Đế Bảo này, Dương đại nhân tuy rằng tu vi chỉ thiếu chút xíu, nhưng con nghĩ với thực lực của ngài ấy, ít nhiều cũng có thể phát huy được chút ít uy lực của Bách Vạn Kiếm, hoặc giả có thể giúp ngài ấy một phần sức trong Tứ Quý Chi Địa, gặp hung hóa cát. Dương đại nhân đã chịu vì Tần gia mà một mình xông vào chốn nguy hiểm, Tần gia ta sao cũng không thể không thể hiện chút thành ý. Nếu thực như vậy, con trong lòng sẽ không yên.

- Con đã nói tới như vậy… thôi đi, đợi ngày mai hắn tới, ta sẽ đưa Bách Vạn Kiếm cho hắn, hy vọng hắn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của con! Tần Triều Dương thở dài, cuối cùng cũng thoả hiệp.

Dương Khai một mạch quay lại Trương gia, chỉ giao phó chút việc với Trương Nhược Tích, bảo hắn có việc phải ra ngoài một chuyến, nàng ta hãy ở trong gia tộc tu luyện cho tốt.

Trương Nhược Tích mặt lộ vẻ không nỡ, nhưng cũng một ngụm nuốt xuống, không nói gì nhiều, chỉ là Dương Khai có thể nhìn ra được, tiểu nha đầu này hiện tại tựa như đang quyết tâm nín nhịn, tất cả tâm trí đều đặt vào việc bế quan tu luyện, đề cao cảnh giới tu vi.

Nghĩ ngợi một chút, Dương Khai lại thay đổi chủ ý nói: - Ngươi có muốn đi cùng với ta hay không?

- Tiên sinh đồng ý mang ta đi ư? Trương Nhược Tích mắt đẹp sáng ngời, vui mừng hỏi.

- Mang ngươi đi cũng không sao, chỉ là ngươi không thể ở bên cạnh ta. Dương Khai nói.

- Lời tiên sinh nói khiến ta hồ đồ mất rồi. Trương Nhược Tích mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Dương Khai mỉm cười, vung tay lên một cái, nguyên lực bọc lấy nàng ta, Trương Nhược Tích thét lên một tiếng kinh hãi, trực tiếp tiến vào trong Tiểu Huyền Giới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.