Chương trước
Chương sau
Dương Khai vừa dứt lời, một người như tia chớp từ bên ngoài xông vào, thuận tay phất một cái đóng cửa lại.

Nhìn người đến, Dương Khai bật cười chắp tay: - Tần lão tiên sinh!

Người tới không phải người ngoài, chính là Tần Triêu Dương lão tổ Tần gia.

- Dương lão đệ! Tần Triêu Dương đáp lễ, sắc mặt hơi có chút lúng túng.

Dương Khai nói: - Tần lão tiên sinh không ở trong tộc dưỡng thương, làm sao cũng chạy đến đây?

Tần Triêu Dương sắc mặt không được tốt lắm, hiển nhiên là vừa rồi bị thương còn chưa có khỏi hẳn. Bất quá Dương Khai cảm thấy kỳ quái là, lão lại không có cùng đi với Đoàn Nguyên Sơn tới thăm mình, mà một thân một mình lén lén lút lút đến đây.

Dương Khai vừa chuyển tâm tư, liền nghĩ ra lão muốn làm gì.

- Thương thế lão phu không đáng ngại!

Tần Triêu Dương phất tay áo, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, nói: - Thật ra nghe nói Dương lão đệ bình yên quay trở về, lão phu liền vội chạy tới, vậy mà còn để cho thành chủ đại nhân bọn họ trước một bước!

- Cho nên tiên sinh liền núp ở bên ngoài à? Dương Khai cười hắc hắc.

- Có mấy lời không tiện nói ra trước mặt thành chủ đại nhân! Tần Triêu Dương lúng túng nói.

- Ôi...

Dương Khai thở dài, thành khẩn nhìn Tần Triêu Dương nói: - Ta đại khái biết ý của Tần lão tiên sinh, chỉ là... xin thứ cho ta cả gan từ chối!

Tần Triêu Dương ngạc nhiên nói: - Lão phu còn chưa nói Dương lão đệ đã biết?

Dương Khai cười khổ nói: - Tần lão tiên sinh tới nơi này chẳng lẽ không phải muốn cho ta gia nhập Tần gia sao?

- Ta có biểu hiện rõ ràng như vậy ư?

Tần Triêu Dương ngẩn ra.

Dương Khai gật gật đầu: - Tần lão tiên sinh trước đây cũng đã nói gần nói xa mấy lần, nếu ta còn không đoán ra, không phải là kẻ ngốc sao? Hơn nữa... nghe nói sản nghiệp của Khương gia cũng để cho Tần gia tới tiếp quản. Phần cơ nghiệp của Khương gia lớn như vậy, Tần gia cứ như thế một ngụm nuốt vào, nếu không đủ võ lực chấn nhiếp, chỉ sợ là không dọa được những người khác rục rịch ngóc đầu dậy!

- Lão đệ thật hiểu ta! Tần Triêu Dương nghe nói trong mắt sáng ngời, gật đầu không ngừng, nói: - Chính vì vậy, lão phu mới cố ý chạy tới đây, muốn mời lão đệ làm Thái thượng trưởng lão của Tần gia ta, địa vị cùng cấp với lão phu. Đến lúc đó ta và lão đệ liên thủ, tin rằng những lão già kia cũng không dám càn rỡ!

Dương Khai thở dài: - Ta mới vừa từ chối hứa hẹn chức phó thành chủ của Đoàn thành chủ!

Tần Triêu Dương vừa nghe nói, lập tức sắc mặt ảm đạm xuống, thất vọng nói:

- Như vậy ư...

Hai người đều là người thông minh sáng suốt, Dương Khai cũng không cần giải thích nhiều lắm, Tần Triêu Dương đã biết mình không có hy vọng rồi.

Dương Khai mới vừa từ chối lôi kéo của Đoàn Nguyên Sơn, nếu mới đó mà đáp ứng Tần Triêu Dương, ngày sau để Đoàn Nguyên Sơn biết chắc chắn sẽ đắc tội với lão. Đoàn Nguyên Sơn sẽ nghĩ là Dương Khai coi thường mình... làm không tốt lão sẽ ghi hận trong lòng.

Đến lúc đó, Tần gia cũng không thể không xen vào.

Mời một vị thái thượng trưởng lão, lại đắc tội với phủ thành chủ, cuộc mua bán này đúng là không có lời, trong lòng Tần Triêu Dương cũng biết rõ sức mình.

Nhìn Tần Triêu Dương, Dương Khai có chút áy náy nói: - Đáng lẽ, Tần lão tiên sinh truyền cho ta pháp diễn hóa kết trận của Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, nếu Tần gia có việc cần tới ta phải vì nghĩa không được từ chối mới đúng, chỉ là chuyện này... nếu ta đáp ứng thì chỉ có hại không có lợi đối với Tần gia, nên đành để Tần lão tiên sinh thất vọng rồi!

- Lão phu biết!

Tần Triêu Dương gật gật đầu.

- Bất quá... Dương Khai chợt chuyển giọng, nói: - Nếu ngày sau Tần gia có chuyện gì cần hỗ trợ, thì ta có thể với thân phận bằng hữu ra tay. Đến lúc đó còn xin Tần lão tiên sinh không nên khách sáo!

Tần Triêu Dương nghe vậy, nhướn mày lên, cười hắc hắc nói: - Có câu nói này của Dương lão đệ, ta yên tâm!

Lão tỏ vẻ rất là vui mừng, rất là vui vẻ.

Tuy rằng chuyến này không có đạt thành mục đích, nhưng có lời bảo đảm của Dương Khai, coi như chuyến đi này không tệ.

Tần Triêu Dương thâm ý sâu sắc nói: - Có lẽ, rất nhanh lão phu sẽ có chuyện cần Dương lão đệ hỗ trợ!

Dương Khai gật gật đầu nói: - Ta chờ tin tức!

Ngày đó Tần Triêu Dương thông qua ngọc giản truyền thụ cho Dương Khai pháp kết trận hoàn chỉnh của Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, vốn chỉ là muốn đổi lấy một lời hứa hẹn của hắn, chính là ở thời điểm nguy cơ trước mắt bảo vệ an toàn cho Tần Ngọc, nếu như thành bị phá thì mang theo Tần Ngọc cùng đi.

Nhưng sự việc phát sinh ra ngoài dự liệu của mọi người: một hồi ma kiếp cứ như vậy hữu kinh vô hiểm vượt qua, lời hứa hẹn kia tự nhiên trở thành mất giá trị.

Mà Dương Khai nhận được chỗ tốt của người ta, lại từ chối lôi kéo của người ta, quả thật trong lòng rất áy náy, cũng cố ý tìm cơ hội hoàn trả mối nhân tình này.

Sau đó hai người lại tùy ý hàn huyên mấy câu, Tần Triêu Dương mới đứng dậy cáo từ.

Lão có thương thế trong người cần phải điều dưỡng, hơn nữa giờ này Tần gia đang tiếp thu mảng lớn sản nghiệp của Khương gia, trong tộc bận rộn túi bụi, quả thật có chút không thể phân thân, thời gian quý báu nên đương nhiên không thể trì hoãn quá nhiều.

Đợi Tần Triêu Dương đi rồi, lúc này Dương Khai mới hoàn toàn được thanh nhàn, cũng vội điều tức bản thân.

Một trường ma hóa vừa rồi, hắn cũng có chút hư nhược, thi triển ra lực lượng hơn xa tu vi của hắn như thế, cũng không phải là không có trả giá cao.

Liên tiếp mấy ngày, Dương Khai đều ở trong phòng.

Thẳng đến một ngày, hắn lại lần nữa mở ra hai mắt, ánh mắt sáng rực, thần thái sáng láng, đã không thấy mệt mỏi và hư nhược trước đó, hiển nhiên đã khôi phục như lúc ban đầu.

Cảm thụ một chút tình huống thân thể của mình, xác định không có để lại bất kỳ hậu hoạn nào, lúc này Dương Khai mới yên tâm.

Hắn cũng không có vội đi ra ngoài, mà tế ra Huyền Giới Châu, thân hình nhoáng lên một cái, liền vào bên trong Tiểu Huyền Giới.

Tiểu Huyền Giới như cũ hoàn toàn yên tĩnh, Dương Khai lặng lẽ cảm giác một lát, không khỏi kinh dị "ồ" một tiếng, hắn phát hiện ở một chỗ Tiểu Huyền Giới, có một lực lượng cường đại dị thường đang cuồn cuộn không ngừng.

Thân hình nhoáng một cái, hắn đi thẳng tới vị trí kia.

Phía trước, Lưu Viêm ngồi xếp bằng, một tay nâng lên, một tay hai ngón tay khép lại chỉ lên trời, bày ra một tư thế như đang vận chuyển huyền công.

Một thân lực lượng lôi hỏa của nàng cuồng bạo bất an, với nàng làm trung tâm, mặt đất phương viên mười mấy dặm sấm chớp ngoằn ngèo, ngọn lửa sôi trào.

Mà ở phía sau Lưu Viêm, lại có một hư ảnh to lớn, bay lượn, dường như muốn vỗ cánh bay đi.

- Loan Phượng! Dương Khai vừa thấy hư ảnh kia lập tức cả kinh kêu lên.

Hư ảnh kia bất ngờ chính là thân ảnh của thánh linh thượng cổ Loan Phượng hắn đã từng tận mắt nhìn thấy khoảng cách rất gần, chỉ có điều đây không phải là vật còn sống, mà chỉ là hình chiếu mà thôi.

Nhưng mặc dù là hình chiếu, cũng tản ra khí tức của thánh linh, mặt ngoài hư ảnh lửa đen nhào lộn, khí thế ngập trời, vô cùng cường đại.

Lưu Viêm biểu tình cực kỳ gian khổ, dường như đang thi triển bí thuật gì đó đến thời điểm mấu chốt.

Dương Khai nhìn một hồi, liền biết thời khắc này nàng đang luyện hóa một cây lông vũ của Loan Phượng kia. Tuy rằng tiến triển không mấy thuận lợi, nhưng cũng không gian khổ lắm.

Với chuyện này, hắn không thể giúp sức, mặc dù hắn thân là chủ nhân của Tiểu Huyền Giới, cũng không giúp được Lưu Viêm, tất cả chỉ dựa vào ý chí và quyết tâm của nàng.

Nếu luyện hóa thành công, Lưu Viêm nhất định sẽ tăng lên thực lực, còn nếu thất bại, rất có khả năng sẽ bị cắn trả!

Cũng may mà những năm gần đây Lưu Viêm luôn luôn cắn nuốt Thái Dương Chân Hỏa trong Thái Dương Chân Tinh để rèn luyện bản thân, sớm đã quen với loại năng lượng độ cao siêu cường này đi vào cơ thể, nếu không chỉ với thực lực Đạo Nguyên nhất tầng cảnh của nàng, căn bản không thể luyện hóa thần vũ Loan Phượng kia.

Bất quá dù vậy, thành hay bại cũng phải nhìn vận số của nàng.

Pháp thân thì ngồi ngay ngắn ở đàng xa, chăm chú theo dõi tình huống của Lưu Viêm.

Thấy bản thể đưa mắt nhìn tới, pháp thân chỉ khẽ gật gật đầu, hết thảy đều không cần nói.

Có pháp thân trông chừng, một khi Lưu Viêm xảy ra vấn đề gì, mình cũng có thể trước tiên biết được, cho nên Dương Khai rất yên tâm rời đi.

Lại lần nữa lắc thân mình một cái, hắn tới một địa phương khác trong Tiểu Huyền Giới.

Chỗ này một mảnh trống không, một thân ảnh ôm đầu gối ngồi dưới đất run lẩy bẩy; dường như núp trốn trong một góc không muốn người biết, cũng không biết gặp thứ gì hành hạ mà hoảng sợ; mái tóc rối tung, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, đôi mắt đẹp luôn cảnh giác nhìn bốn phía; trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hoảng hốt.

Dương Khai cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng lại hồn nhiên không biết, dường như không thấy.

- Bộ dáng này... Dương Khai nhìn nàng, thấp giọng thì thầm: - Không sai biệt lắm rồi chứ?

Nói đến đây, hắn đưa tay búng tách một cái.

Thanh âm không lớn, nhưng truyền vào trong tai Hoa Thanh Ti lại như tiếng thần chung mộ cổ chấn động lòng người, nàng run lên bần bật, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện bóng tối vô biên một mực bao phủ quanh nàng, rốt cục bị ánh mắt sáng rỡ thay thế đâm thủng.

Mà một thân ảnh khiến nàng nguyền rủa vô số lần ở trong lòng, hận không thể chém ngàn vạn đao lại xuất hiện ở trước mặt mình cách không xa: đang giương mắt nhìn mình.

Vừa thấy khuôn mặt người kia, Hoa Thanh Ti mấy ngày nay ủy khuất và kinh sợ, vào giờ khắc này biến thành ngọn lửa báo thù, trong miệng quát một tiếng: - Lão nương liều mạng với ngươi!

Nói dứt lời, nàng tựa như như mũi tên rời cung bắn thẳng tới hướng Dương Khai.

Thân mình mềm mại uốn éo, liền hóa thành trăm con bướm che phủ trời đất, lập tức bao phủ Dương Khai kín mít.

Dương Khai giơ tay lên, dựng lên chưởng đao, không quản không hỏi tới trăm con bướm kia, bổ thẳng tới chỗ hư không phía trước.

"Ầm" một tiếng... chưởng đao chém trúng thứ gì.

- A... A... Thân ảnh Hoa Thanh Ti hiện ra trong hư không lảo đảo nghiêng ngã, trên trăm con bướm kia cũng không còn sót lại chút gì, nàng hai tay ôm đầu, không ngừng thối lui về sau, đau đến nước mắt nước mũi đều chảy ra.

- Xem ra... Dương Khai vẫn ung dung nhìn nàng, thản nhiên nói: - Cô nương vẫn còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình mà... Nếu như thế, ta sẽ cho cô nương thêm chút thời gian, chờ cô nương nghĩ kỹ lại... chúng ta hãy bàn tiếp!

Khi nói dứt lời, hắn liền muốn làm lại một sách.

Hoa Thanh Ti đột nhiên gào thét ầm ĩ: - Không cần! Không cần a! Ta sai rồi! Ta cũng không dám càn rỡ nữa, ngươi... ngươi tha cho ta đi!

Bất cứ người nào ở trong bóng tối khôn cùng, mỗi ngày bị một số tồn tại kỳ lạ cổ quái đánh chết vô số lần, cảm thụ hiệu quả tử vong thật sự kia... chỉ sợ đều không thể kiên trì lâu được nữa.

Lần đầu tiên lúc bị đánh chết, Hoa Thanh Ti còn cho là mình thật sự đã chết!

Nhưng không nghĩ tới chỉ qua thời gian chốc lát, mình lại lần nữa sống lại...

Nhưng sống không bằng chết, bởi vì qua không bao lâu, nàng lại bị số tồn tại kỳ lạ cổ quái kia giết chết.

Sau nhiều lần như thế, nàng mới hoàn toàn hiểu rõ, mình đã trúng phải một ảo thuật vô cùng cao minh, trong luân hồi sống chết kia không thể tự kềm chế.

Mỗi ngày chết tới mấy trăm lần, Hoa Thanh Ti gần như chết lặng.

Nếu không nhờ nàng có thực lực đủ mạnh, thì chỉ riêng hành hạ như vậy cũng đủ để cho nàng phát điên.

Thời khắc này chợt nhìn thấy Dương Khai kẻ đầu têu gây họa này, tự nhiên là trong lòng nàng tức giận, sinh lòng cam đảm tấn công hắn.

Kết quả vẫn bị người ta một chiêu kiềm chế!

Hoa Thanh Ti hoàn toàn tuyệt vọng!

- Rất tốt! Cô nương có thể hiểu chuyện như thế, làm ta rất vui vẻ! Dương Khai liếc nhìn nàng một cái, gật gật đầu, làm mặt tỉnh đứng tại chỗ... Dương Khai vừa dứt lời, một người như tia chớp từ bên ngoài xông vào, thuận tay phất một cái đóng cửa lại.

Nhìn người đến, Dương Khai bật cười chắp tay: - Tần lão tiên sinh!

Người tới không phải người ngoài, chính là Tần Triêu Dương lão tổ Tần gia.

- Dương lão đệ! Tần Triêu Dương đáp lễ, sắc mặt hơi có chút lúng túng.

Dương Khai nói: - Tần lão tiên sinh không ở trong tộc dưỡng thương, làm sao cũng chạy đến đây?

Tần Triêu Dương sắc mặt không được tốt lắm, hiển nhiên là vừa rồi bị thương còn chưa có khỏi hẳn. Bất quá Dương Khai cảm thấy kỳ quái là, lão lại không có cùng đi với Đoàn Nguyên Sơn tới thăm mình, mà một thân một mình lén lén lút lút đến đây.

Dương Khai vừa chuyển tâm tư, liền nghĩ ra lão muốn làm gì.

- Thương thế lão phu không đáng ngại!

Tần Triêu Dương phất tay áo, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, nói: - Thật ra nghe nói Dương lão đệ bình yên quay trở về, lão phu liền vội chạy tới, vậy mà còn để cho thành chủ đại nhân bọn họ trước một bước!

- Cho nên tiên sinh liền núp ở bên ngoài à? Dương Khai cười hắc hắc.

- Có mấy lời không tiện nói ra trước mặt thành chủ đại nhân! Tần Triêu Dương lúng túng nói.

- Ôi...

Dương Khai thở dài, thành khẩn nhìn Tần Triêu Dương nói: - Ta đại khái biết ý của Tần lão tiên sinh, chỉ là... xin thứ cho ta cả gan từ chối!

Tần Triêu Dương ngạc nhiên nói: - Lão phu còn chưa nói Dương lão đệ đã biết?

Dương Khai cười khổ nói: - Tần lão tiên sinh tới nơi này chẳng lẽ không phải muốn cho ta gia nhập Tần gia sao?

- Ta có biểu hiện rõ ràng như vậy ư?

Tần Triêu Dương ngẩn ra.

Dương Khai gật gật đầu: - Tần lão tiên sinh trước đây cũng đã nói gần nói xa mấy lần, nếu ta còn không đoán ra, không phải là kẻ ngốc sao? Hơn nữa... nghe nói sản nghiệp của Khương gia cũng để cho Tần gia tới tiếp quản. Phần cơ nghiệp của Khương gia lớn như vậy, Tần gia cứ như thế một ngụm nuốt vào, nếu không đủ võ lực chấn nhiếp, chỉ sợ là không dọa được những người khác rục rịch ngóc đầu dậy!

- Lão đệ thật hiểu ta! Tần Triêu Dương nghe nói trong mắt sáng ngời, gật đầu không ngừng, nói: - Chính vì vậy, lão phu mới cố ý chạy tới đây, muốn mời lão đệ làm Thái thượng trưởng lão của Tần gia ta, địa vị cùng cấp với lão phu. Đến lúc đó ta và lão đệ liên thủ, tin rằng những lão già kia cũng không dám càn rỡ!

Dương Khai thở dài: - Ta mới vừa từ chối hứa hẹn chức phó thành chủ của Đoàn thành chủ!

Tần Triêu Dương vừa nghe nói, lập tức sắc mặt ảm đạm xuống, thất vọng nói:

- Như vậy ư...

Hai người đều là người thông minh sáng suốt, Dương Khai cũng không cần giải thích nhiều lắm, Tần Triêu Dương đã biết mình không có hy vọng rồi.

Dương Khai mới vừa từ chối lôi kéo của Đoàn Nguyên Sơn, nếu mới đó mà đáp ứng Tần Triêu Dương, ngày sau để Đoàn Nguyên Sơn biết chắc chắn sẽ đắc tội với lão. Đoàn Nguyên Sơn sẽ nghĩ là Dương Khai coi thường mình... làm không tốt lão sẽ ghi hận trong lòng.

Đến lúc đó, Tần gia cũng không thể không xen vào.

Mời một vị thái thượng trưởng lão, lại đắc tội với phủ thành chủ, cuộc mua bán này đúng là không có lời, trong lòng Tần Triêu Dương cũng biết rõ sức mình.

Nhìn Tần Triêu Dương, Dương Khai có chút áy náy nói: - Đáng lẽ, Tần lão tiên sinh truyền cho ta pháp diễn hóa kết trận của Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, nếu Tần gia có việc cần tới ta phải vì nghĩa không được từ chối mới đúng, chỉ là chuyện này... nếu ta đáp ứng thì chỉ có hại không có lợi đối với Tần gia, nên đành để Tần lão tiên sinh thất vọng rồi!

- Lão phu biết!

Tần Triêu Dương gật gật đầu.

- Bất quá... Dương Khai chợt chuyển giọng, nói: - Nếu ngày sau Tần gia có chuyện gì cần hỗ trợ, thì ta có thể với thân phận bằng hữu ra tay. Đến lúc đó còn xin Tần lão tiên sinh không nên khách sáo!

Tần Triêu Dương nghe vậy, nhướn mày lên, cười hắc hắc nói: - Có câu nói này của Dương lão đệ, ta yên tâm!

Lão tỏ vẻ rất là vui mừng, rất là vui vẻ.

Tuy rằng chuyến này không có đạt thành mục đích, nhưng có lời bảo đảm của Dương Khai, coi như chuyến đi này không tệ.

Tần Triêu Dương thâm ý sâu sắc nói: - Có lẽ, rất nhanh lão phu sẽ có chuyện cần Dương lão đệ hỗ trợ!

Dương Khai gật gật đầu nói: - Ta chờ tin tức!

Ngày đó Tần Triêu Dương thông qua ngọc giản truyền thụ cho Dương Khai pháp kết trận hoàn chỉnh của Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, vốn chỉ là muốn đổi lấy một lời hứa hẹn của hắn, chính là ở thời điểm nguy cơ trước mắt bảo vệ an toàn cho Tần Ngọc, nếu như thành bị phá thì mang theo Tần Ngọc cùng đi.

Nhưng sự việc phát sinh ra ngoài dự liệu của mọi người: một hồi ma kiếp cứ như vậy hữu kinh vô hiểm vượt qua, lời hứa hẹn kia tự nhiên trở thành mất giá trị.

Mà Dương Khai nhận được chỗ tốt của người ta, lại từ chối lôi kéo của người ta, quả thật trong lòng rất áy náy, cũng cố ý tìm cơ hội hoàn trả mối nhân tình này.

Sau đó hai người lại tùy ý hàn huyên mấy câu, Tần Triêu Dương mới đứng dậy cáo từ.

Lão có thương thế trong người cần phải điều dưỡng, hơn nữa giờ này Tần gia đang tiếp thu mảng lớn sản nghiệp của Khương gia, trong tộc bận rộn túi bụi, quả thật có chút không thể phân thân, thời gian quý báu nên đương nhiên không thể trì hoãn quá nhiều.

Đợi Tần Triêu Dương đi rồi, lúc này Dương Khai mới hoàn toàn được thanh nhàn, cũng vội điều tức bản thân.

Một trường ma hóa vừa rồi, hắn cũng có chút hư nhược, thi triển ra lực lượng hơn xa tu vi của hắn như thế, cũng không phải là không có trả giá cao.

Liên tiếp mấy ngày, Dương Khai đều ở trong phòng.

Thẳng đến một ngày, hắn lại lần nữa mở ra hai mắt, ánh mắt sáng rực, thần thái sáng láng, đã không thấy mệt mỏi và hư nhược trước đó, hiển nhiên đã khôi phục như lúc ban đầu.

Cảm thụ một chút tình huống thân thể của mình, xác định không có để lại bất kỳ hậu hoạn nào, lúc này Dương Khai mới yên tâm.

Hắn cũng không có vội đi ra ngoài, mà tế ra Huyền Giới Châu, thân hình nhoáng lên một cái, liền vào bên trong Tiểu Huyền Giới.

Tiểu Huyền Giới như cũ hoàn toàn yên tĩnh, Dương Khai lặng lẽ cảm giác một lát, không khỏi kinh dị "ồ" một tiếng, hắn phát hiện ở một chỗ Tiểu Huyền Giới, có một lực lượng cường đại dị thường đang cuồn cuộn không ngừng.

Thân hình nhoáng một cái, hắn đi thẳng tới vị trí kia.

Phía trước, Lưu Viêm ngồi xếp bằng, một tay nâng lên, một tay hai ngón tay khép lại chỉ lên trời, bày ra một tư thế như đang vận chuyển huyền công.

Một thân lực lượng lôi hỏa của nàng cuồng bạo bất an, với nàng làm trung tâm, mặt đất phương viên mười mấy dặm sấm chớp ngoằn ngèo, ngọn lửa sôi trào.

Mà ở phía sau Lưu Viêm, lại có một hư ảnh to lớn, bay lượn, dường như muốn vỗ cánh bay đi.

- Loan Phượng! Dương Khai vừa thấy hư ảnh kia lập tức cả kinh kêu lên.

Hư ảnh kia bất ngờ chính là thân ảnh của thánh linh thượng cổ Loan Phượng hắn đã từng tận mắt nhìn thấy khoảng cách rất gần, chỉ có điều đây không phải là vật còn sống, mà chỉ là hình chiếu mà thôi.

Nhưng mặc dù là hình chiếu, cũng tản ra khí tức của thánh linh, mặt ngoài hư ảnh lửa đen nhào lộn, khí thế ngập trời, vô cùng cường đại.

Lưu Viêm biểu tình cực kỳ gian khổ, dường như đang thi triển bí thuật gì đó đến thời điểm mấu chốt.

Dương Khai nhìn một hồi, liền biết thời khắc này nàng đang luyện hóa một cây lông vũ của Loan Phượng kia. Tuy rằng tiến triển không mấy thuận lợi, nhưng cũng không gian khổ lắm.

Với chuyện này, hắn không thể giúp sức, mặc dù hắn thân là chủ nhân của Tiểu Huyền Giới, cũng không giúp được Lưu Viêm, tất cả chỉ dựa vào ý chí và quyết tâm của nàng.

Nếu luyện hóa thành công, Lưu Viêm nhất định sẽ tăng lên thực lực, còn nếu thất bại, rất có khả năng sẽ bị cắn trả!

Cũng may mà những năm gần đây Lưu Viêm luôn luôn cắn nuốt Thái Dương Chân Hỏa trong Thái Dương Chân Tinh để rèn luyện bản thân, sớm đã quen với loại năng lượng độ cao siêu cường này đi vào cơ thể, nếu không chỉ với thực lực Đạo Nguyên nhất tầng cảnh của nàng, căn bản không thể luyện hóa thần vũ Loan Phượng kia.

Bất quá dù vậy, thành hay bại cũng phải nhìn vận số của nàng.

Pháp thân thì ngồi ngay ngắn ở đàng xa, chăm chú theo dõi tình huống của Lưu Viêm.

Thấy bản thể đưa mắt nhìn tới, pháp thân chỉ khẽ gật gật đầu, hết thảy đều không cần nói.

Có pháp thân trông chừng, một khi Lưu Viêm xảy ra vấn đề gì, mình cũng có thể trước tiên biết được, cho nên Dương Khai rất yên tâm rời đi.

Lại lần nữa lắc thân mình một cái, hắn tới một địa phương khác trong Tiểu Huyền Giới.

Chỗ này một mảnh trống không, một thân ảnh ôm đầu gối ngồi dưới đất run lẩy bẩy; dường như núp trốn trong một góc không muốn người biết, cũng không biết gặp thứ gì hành hạ mà hoảng sợ; mái tóc rối tung, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, đôi mắt đẹp luôn cảnh giác nhìn bốn phía; trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hoảng hốt.

Dương Khai cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng lại hồn nhiên không biết, dường như không thấy.

- Bộ dáng này... Dương Khai nhìn nàng, thấp giọng thì thầm: - Không sai biệt lắm rồi chứ?

Nói đến đây, hắn đưa tay búng tách một cái.

Thanh âm không lớn, nhưng truyền vào trong tai Hoa Thanh Ti lại như tiếng thần chung mộ cổ chấn động lòng người, nàng run lên bần bật, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện bóng tối vô biên một mực bao phủ quanh nàng, rốt cục bị ánh mắt sáng rỡ thay thế đâm thủng.

Mà một thân ảnh khiến nàng nguyền rủa vô số lần ở trong lòng, hận không thể chém ngàn vạn đao lại xuất hiện ở trước mặt mình cách không xa: đang giương mắt nhìn mình.

Vừa thấy khuôn mặt người kia, Hoa Thanh Ti mấy ngày nay ủy khuất và kinh sợ, vào giờ khắc này biến thành ngọn lửa báo thù, trong miệng quát một tiếng: - Lão nương liều mạng với ngươi!

Nói dứt lời, nàng tựa như như mũi tên rời cung bắn thẳng tới hướng Dương Khai.

Thân mình mềm mại uốn éo, liền hóa thành trăm con bướm che phủ trời đất, lập tức bao phủ Dương Khai kín mít.

Dương Khai giơ tay lên, dựng lên chưởng đao, không quản không hỏi tới trăm con bướm kia, bổ thẳng tới chỗ hư không phía trước.

"Ầm" một tiếng... chưởng đao chém trúng thứ gì.

- A... A... Thân ảnh Hoa Thanh Ti hiện ra trong hư không lảo đảo nghiêng ngã, trên trăm con bướm kia cũng không còn sót lại chút gì, nàng hai tay ôm đầu, không ngừng thối lui về sau, đau đến nước mắt nước mũi đều chảy ra.

- Xem ra... Dương Khai vẫn ung dung nhìn nàng, thản nhiên nói: - Cô nương vẫn còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình mà... Nếu như thế, ta sẽ cho cô nương thêm chút thời gian, chờ cô nương nghĩ kỹ lại... chúng ta hãy bàn tiếp!

Khi nói dứt lời, hắn liền muốn làm lại một sách.

Hoa Thanh Ti đột nhiên gào thét ầm ĩ: - Không cần! Không cần a! Ta sai rồi! Ta cũng không dám càn rỡ nữa, ngươi... ngươi tha cho ta đi!

Bất cứ người nào ở trong bóng tối khôn cùng, mỗi ngày bị một số tồn tại kỳ lạ cổ quái đánh chết vô số lần, cảm thụ hiệu quả tử vong thật sự kia... chỉ sợ đều không thể kiên trì lâu được nữa.

Lần đầu tiên lúc bị đánh chết, Hoa Thanh Ti còn cho là mình thật sự đã chết!

Nhưng không nghĩ tới chỉ qua thời gian chốc lát, mình lại lần nữa sống lại...

Nhưng sống không bằng chết, bởi vì qua không bao lâu, nàng lại bị số tồn tại kỳ lạ cổ quái kia giết chết.

Sau nhiều lần như thế, nàng mới hoàn toàn hiểu rõ, mình đã trúng phải một ảo thuật vô cùng cao minh, trong luân hồi sống chết kia không thể tự kềm chế.

Mỗi ngày chết tới mấy trăm lần, Hoa Thanh Ti gần như chết lặng.

Nếu không nhờ nàng có thực lực đủ mạnh, thì chỉ riêng hành hạ như vậy cũng đủ để cho nàng phát điên.

Thời khắc này chợt nhìn thấy Dương Khai kẻ đầu têu gây họa này, tự nhiên là trong lòng nàng tức giận, sinh lòng cam đảm tấn công hắn.

Kết quả vẫn bị người ta một chiêu kiềm chế!

Hoa Thanh Ti hoàn toàn tuyệt vọng!

- Rất tốt! Cô nương có thể hiểu chuyện như thế, làm ta rất vui vẻ! Dương Khai liếc nhìn nàng một cái, gật gật đầu, làm mặt tỉnh đứng tại chỗ...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.