Chương trước
Chương sau
Bốn phía một mảnh đen tối, trong bóng tối đó, dường như có thứ gì đang lặng lẽ ẩn núp.

Đó có lẽ là thức hải của Khương Sở Hà!

Dương Khai trong lòng chấn động, lập tức có suy đoán.

Nhưng tình huống hiện tại của hắn rất cổ quái, mặc dù thần niệm của mình đã được chiết lên người Tần Ngọc, khiến nàng phải dựa vào thi triển bí thuật chui vào thức hải của Khương Sở Hà để tìm hiểu đến cùng, nhưng tất cả quyền chủ động đều không ở phía Dương Khai.

Dương Khai chỉ có thể bị động theo sát bước chân thăm dò của Tần Ngọc, lấy ý chí của nàng làm chủ đạo, vừa xâm nhập vừa dò xét.

Loại cảm giác này tương đối kỳ lạ, khiến Dương Khai hơi chút khó chịu, nhưng lại khá tò mò.

Từng đạo huyền quang bắn ra từ trong linh thể thần hồn của Tần Ngọc, xua tan bóng tối xung quanh, lộ ra nước biển đang cuộn trào ở phía dưới.

Nước biển kia bất ngờ cũng hiện ra sắc thái đen như mực, giống như động sâu không thấy đáy, khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.

Bỗng nhiên, một hình ảnh lạ lẫm lóe lên trong đầu Dương Khai.

Dương Khai cẩn thẩn quan sát, phát hiện những hình ảnh kia bất ngờ đều là những gì Khương Sở Hà đã từng trải qua khi còn sống, hình ảnh đứt quãng, cũng không liên tục, nhưng từ trong hình ảnh này có thể theo dõi được quá trình trưởng thành của Khương Sở Hà.

Trong cảm nhận, Tần Ngọc đã thi triển thuật sưu hồn đối với Khương Sở Hà.

Tin tức mà những bức tranh này mang đến cũng không có tác dụng to lớn gì, cho nên Dương Khai và Tần Ngọc đều không để ý.

Một lúc lâu sau, bỗng nhiên một hình ảnh quỷ dị khác hiện ra trước mắt Dương Khai.

Đó là một đồ án pháp trận vô cùng huyền ảo, trong pháp trận, văn lộ đen như mực giống như hoa văn ma quỷ không ngừng nhuyễn động, đường đan xen ngang dọc, vô cùng phức tạp. Đồ án pháp trận này in trên một vách đá, theo sự nhuyễn động của văn lộ kia, mơ hồ có thể nghe được tiếng khẽ gầm như phát điên, dường như truyền đến từ sau vách đá kia.

Tiếng gầm khẽ kia lọt vào tai, khiến đầu óc Dương Khai chấn động mạnh, đột nhiên tâm thần có chút không yên.

Cùng lúc đó, ập vào trong đầu một loạt những hình ảnh rời rạc, dáng vẻ như sắp sụp đổ.

Dương Khai cả kinh, biết là Tần Ngọc bên kia chịu sự tấn công này, có chút không chịu nổi, vội vàng thúc giục ý chí của bản thân, với chiết thần làm cầu nối, đánh thức ý thức của Tần Ngọc.

Hình ảnh rời rạc lần nữa ổn định lại.

Nhưng cảnh tượng vừa thấy lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một cảnh tượng khác.

Đó là cảnh tượng của một trận đại chiến kinh thiên động địa.

Một quái vật khổng lồ toàn thân được bao phủ bởi ma khí đen như mực, cao tới hơn ba trượng, hình thể khiếp người. Thân hình to lớn, sừng sững giữa trời đất, phát ra tiếng gầm thét rung trời.

Tiếng gầm thét chấn động khắp nơi, mây trên bầu trời như sắp sụp đổ hóa thành hư không.

Trong ma khí cuồn cuộn, diện mạo thực của quái vật khổng lồ này cũng thoắt ẩn thoắt hiện.

Chỉ thấy tướng mạo nó xấu xí dữ tợn, trên mặt, một con ngươi to lớn chiếm nửa khuôn mặt, con ngươi khổng lồ kia cũng hiện ra màu đen như mực, sâu không thấy đáy, giống như một động không đáy, từ trong con ngươi khổng lồ kia, bắn ra từng đạo u quang đen như mực, dường như mang theo uy năng hủy thiên diệt địa, bắn tung ra hư không, xé rách không gian.

Ý thức của Dương Khai vừa tiếp xúc với độc nhãn đen như mực kia, liền cảm thấy trong đầu óc đau đớn vô cùng, thức hải không ngừng nhào lộn, suýt chút nữa muốn sụp đổ.

Sợ tới mức hắn vội vàng dời đi ánh mắt.

- Hắc Đồng Cự Ma!

Trong đầu, kỳ lạ hiện ra một ý niệm, còn kèm theo cảm giác kinh hoàng và khủng hoảng kịch liệt.

Loại cảm giác này cũng không phải là bản thân Dương Khai có, mà là tâm trạng của Tần Ngọc. Có thể nhận ra chủng loại của Cự Ma này, cũng hoàn toàn là công lao của Tần Ngọc, chỉ có điều thời khắc này thần niệm của hai người kết nối thành một thể, cho nên suy nghĩ của nàng có thể truyền tới Dương Khai một cách rõ ràng, khiến hắn có thể hiểu một chút chân tướng.

Giờ khắc này, xung quanh Hắc Đồng Cự Ma hình thể khổng lồ kia, nhiều đạo nhân ảnh đứng sừng sững, những người kia mỗi người đều tản phát ra dao động khí huyết vô cùng cường đại và lực lượng khí tức khiếp người.

Những võ giả này, bất ngờ đều là cường giả Đế Tôn Cảnh.

Đếm qua một lượt, tối thiểu cũng có trên trăm người.

Trong đó, khí tức trên người của mười mấy vị cường giả tán phát ra còn kinh khủng hơn tinh sứ Tiêu Vũ Dương đến từ Tinh Thần Cung mà Dương Khai đã từng gặp.

Tục truyền, Tiêu Vũ Dương đã là tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, như vậy, mười mấy vị võ giả thoạt nhìn mạnh hơn hắn rất nhiều kia, đương nhiên là Đế Tôn tam tầng cảnh.

Trên mỗi người bọn họ đều có khí phái của một tông sư phái, khiến người khác không dám coi thường.

Nhưng thời khắc này, hơn trăm Đế Tôn Cảnh giống như con muỗi vây quanh Hắc Đồng Cự Ma khổng lồ, từng đạo bí thuật, từng món Đế Bảo toát ra quầng sáng chói mắt đánh về phía Hắc Đồng Cự Ma kia.

Tiếng hét điên cuồng phát ra từ Hắc Đồng Cự Ma chấn động thiên địa.

Ngoài hơn trăm Đế Tôn Cảnh này, xung quanh Hắc Đồng Cự Ma, còn có hơn 20 chiến hạm khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung.

Những chiến hạm này mỗi một chiếc đều dài ít nhất mười mấy trượng, từng cột sáng trắng nõn bắn ra từ chiến hạm, đánh về phía Hắc Đồng Cự Ma.

Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt không còn ánh sáng.

Cử động của Hắc Đồng Cự Ma dường như có chút không ổn, tuy rằng thỉnh thoảng chuyển động thân mình, nhưng vẫn không thể tránh khỏi vô số công kích kia, sau khi bị những công kích kia đánh vào người, ma khí bao phủ bên ngoài thân thể không ngừng nhào lộn, liên tục gào thét trong đau đớn.

Trong con ngươi đen khổng lồ của nó, huyền quang màu đen không ngừng bắn ra, trên tay còn cầm một gậy Lang Nha khổng lồ, khi múa lên quả thực có thể khiến tinh tú trên bầu trời đều bị đập rớt xuống.

Không ngừng có bóng người từ trên không rơi xuống, không ngừng có chiến hạm toát ra tia lửa, bị chém thành hai khúc.

Dương Khai và Tần Ngọc nhìn hoa cả mắt, quả thực không thể tin vào mắt mình, thật lâu không thể ổn định chấn động đang nhào lộn trong lòng.

Hình ảnh bỗng nhiên lại thay đổi!

Sau khi Dương Khai thấy rõ cảnh tưởng phía trước, không khỏi mi mắt co rụt lại.

Bởi vì phía trước, cảnh tượng tan hoang, mặt đất chu vi trăm dặm gần như biến thành phế thổ, lưu lại các loại dấu vết sau trận chiến.

Hắc Đồng Cự Mạ khổng lồ kia ngã xuống đất, gậy Lang Nha kia cũng ném qua một bên, trên người đầy vết thương chảy ra máu đen như mực, có vài vết thương thậm chí còn lật cả thịt ra, lộ ra xương bên trong trắng hếu, khiến người không rét mà run.

Hắc Đồng Cự Ma đã bị giết chết!

Tuy rằng không thấy quá trình chiến đấu cụ thể, nhưng Dương Khai cũng có thể tượng tượng được mức độ gian khổ của trận chiến này.

Phóng mắt nhìn tới, trên mặt đất, từng cỗ thi thể cường giả Đế Tôn Cảnh nằm ngang dọc, hơn trăm vị Đế Tôn Cảnh, giờ này còn sống không đến hai phần mười, mỗi người đều bị thương, thần tình cực kỳ bi ai, mà hơn 20 chiến hạm siêu cấp kia, thời khắc này đã bị tiêu diệt hết, tất cả đều vỡ nát, nằm ngang dọc trên chiến trường thượng cổ này, bốc lên khói xanh, dường như là đang tự thuật bi thương viễn cổ.

Hình ảnh lại chuyển.

Thi thể khổng lồ của Hắc Đồng Cự Ma bị ném vào trong miệng núi lửa, nhiệt độ kinh khủng của ngọn lửa trong suốt thời gian dài lại không thể làm tổn hại nó chút nào.

Thi thể bị cường giả lôi ra khỏi miệng núi lửa, tụ tập những cường giả đương thời, khắc pháp trận, dựa vào lực của cường giả để luyện hóa.

Trong pháp trận cực kỳ huyền diệu, mấy chục cường giả Đế Tôn khoanh chân ngồi xung quanh, thi thể Hắc Đồng Cự Ma được đặt tại vị trí trung tâm, theo động tác của mấy chục vị cường giả Đế Tôn Cảnh, từng đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh vào trong thi thể.

Mà trong trận pháp, cũng hiện lên ngọn lửa trắng cháy hừng hực, không ngừng đốt cháy.

Thi thể Hắc Đồng Cự Ma dần dần tan ra, cuối cùng chỉ còn một chút xíu, một vị cường giả trong đó bỏ nó vào trong một vật chứa có tính chất đặc biệt, chôn ở nơi đất sâu vạn trượng, và bày trận pháp phong ấn.

Thời gian trôi qua, thế sự xoay vần, bình đựng vật mạnh mẽ kia lặng lẽ ngủ say dưới đất, không ai biết đến.

Cho đến khi lực phong ấn dần dần suy yếu, ma khí thẩm thấu qua bình chứa, tiết ra ngoài.

...

Trong mật thất, cũng không biết đã bao lâu, Tần Ngọc bỗng nhiên toàn thân chấn động, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, từ từ mở mắt.

Cùng lúc đó, Dương Khai cũng mở mắt, hít sâu một hơi, áp chế khí huyết nhào lộn trong ngực.

Thấy trạng thái của Tần Ngọc không ổn, hắn vội vàng đi tới bên cạnh đối phương, đưa tay nàng điểm chỉ ở mấy điểm đại yếu huyệt của nàng, lúc này mới khiến trạng thái của Tần Ngọc trở nên ổn định.

- Đa tạ đại nhân! Tần Ngọc lên tiếng nói cảm ơn, nhưng vẫn không thể áp chế run rẩy của bản thân.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt nhau.

Bởi vì cảnh tượng nhìn thấy khi thi triển bí thuật vừa rồi, hiển nhiên chính là chuyện ma khí thượng cổ kia đã từng trải qua trước khi bị tiết ra ngoài, ma khí thượng cổ kia thừa hưởng ý chí của Hắc Đồng Cự Ma, ăn mòn vào thân thể của Khương Sở Hà, vì vậy Tần Ngọc và Dương Khai mới biết được.

Mặc dù cũng không toàn bộ, nhưng cũng đủ để hiểu rõ một chút chân tướng của sự việc.

- Việc này rất khó giải quyết. Dương Khai lẩm bẩm một câu. - Trước hết phải bẩm báo với Đoàn thành chủ.

Đang lúc hắn chuẩn bị lấy ra la bàn truyền tin, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ.

Dương Khai cả kinh, quay đầu nhìn về phía Khương Sở Hà, chỉ thấy thời khắc này ma khí toàn thân của tên này đã bắt đầu khởi động, dường như muốn liều mạng thoát khỏi cấm chế mà mình đã hạ với hắn, đáng tiếc dù sau khi bị ma hóa, thực lực vẫn không đủ, dẫn đến lực lượng của bản thân trở nên hỗn loạn, căn bản không thể áp chế nổi.

Một cỗ khí tức nguy hiểm lập tức tràn ra.

- Đi! Dương Khai thấy vậy, nào biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Khẽ quát một tiếng, liền bọc Tần Ngọc trong nguyên lực của mình, thân hình thoắt một cái, thi triển bí thuật không gian, biến mất khỏi mật thất.

Đến khi xuất hiện trở lại, hắn và Tần Ngọc đã ở sân bên ngoài.

Vừa đặt chân xuống, liền nghe bên dưới truyền đến một tiếng nổ lớn, mặt đất rung lên một cái. Ngay sau đó, một cỗ lực lượng ngút trời từ trong lòng đất nổ ra, trong đó còn có thịt nát xương gãy.

Ma khí đen như mực biến thành linh xà, du tẩu xung quanh!

Mấy võ giả Hư Vương Cảnh bảo vệ bên ngoài mật thất Tần gia không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, chờ đến khi kịp phản ứng đã không còn kịp rồi, nhìn thấy ma khí của linh xà kia sắp xâm nhập vào cơ thể bọn họ, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ:

- Ngưng!

Không gian đột nhiên trở nên ngưng trọng vạn phần, mấy võ giả Tần gia đến nhấc tay đều cảm thấy vô cùng khó khăn.

Ma khí vọt tới gần kề kia cũng trong nháy mắt dừng lại giữa không trung, không thể tiến thêm chút nào.

Kim Huyết Ti lóe lên, hóa thành một đạo kim quang giữa không trung, phá hủy những ma khí này, lúc này mới giải thoát nguy hiểm cho bọn họ. Bốn phía một mảnh đen tối, trong bóng tối đó, dường như có thứ gì đang lặng lẽ ẩn núp.

Đó có lẽ là thức hải của Khương Sở Hà!

Dương Khai trong lòng chấn động, lập tức có suy đoán.

Nhưng tình huống hiện tại của hắn rất cổ quái, mặc dù thần niệm của mình đã được chiết lên người Tần Ngọc, khiến nàng phải dựa vào thi triển bí thuật chui vào thức hải của Khương Sở Hà để tìm hiểu đến cùng, nhưng tất cả quyền chủ động đều không ở phía Dương Khai.

Dương Khai chỉ có thể bị động theo sát bước chân thăm dò của Tần Ngọc, lấy ý chí của nàng làm chủ đạo, vừa xâm nhập vừa dò xét.

Loại cảm giác này tương đối kỳ lạ, khiến Dương Khai hơi chút khó chịu, nhưng lại khá tò mò.

Từng đạo huyền quang bắn ra từ trong linh thể thần hồn của Tần Ngọc, xua tan bóng tối xung quanh, lộ ra nước biển đang cuộn trào ở phía dưới.

Nước biển kia bất ngờ cũng hiện ra sắc thái đen như mực, giống như động sâu không thấy đáy, khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.

Bỗng nhiên, một hình ảnh lạ lẫm lóe lên trong đầu Dương Khai.

Dương Khai cẩn thẩn quan sát, phát hiện những hình ảnh kia bất ngờ đều là những gì Khương Sở Hà đã từng trải qua khi còn sống, hình ảnh đứt quãng, cũng không liên tục, nhưng từ trong hình ảnh này có thể theo dõi được quá trình trưởng thành của Khương Sở Hà.

Trong cảm nhận, Tần Ngọc đã thi triển thuật sưu hồn đối với Khương Sở Hà.

Tin tức mà những bức tranh này mang đến cũng không có tác dụng to lớn gì, cho nên Dương Khai và Tần Ngọc đều không để ý.

Một lúc lâu sau, bỗng nhiên một hình ảnh quỷ dị khác hiện ra trước mắt Dương Khai.

Đó là một đồ án pháp trận vô cùng huyền ảo, trong pháp trận, văn lộ đen như mực giống như hoa văn ma quỷ không ngừng nhuyễn động, đường đan xen ngang dọc, vô cùng phức tạp. Đồ án pháp trận này in trên một vách đá, theo sự nhuyễn động của văn lộ kia, mơ hồ có thể nghe được tiếng khẽ gầm như phát điên, dường như truyền đến từ sau vách đá kia.

Tiếng gầm khẽ kia lọt vào tai, khiến đầu óc Dương Khai chấn động mạnh, đột nhiên tâm thần có chút không yên.

Cùng lúc đó, ập vào trong đầu một loạt những hình ảnh rời rạc, dáng vẻ như sắp sụp đổ.

Dương Khai cả kinh, biết là Tần Ngọc bên kia chịu sự tấn công này, có chút không chịu nổi, vội vàng thúc giục ý chí của bản thân, với chiết thần làm cầu nối, đánh thức ý thức của Tần Ngọc.

Hình ảnh rời rạc lần nữa ổn định lại.

Nhưng cảnh tượng vừa thấy lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một cảnh tượng khác.

Đó là cảnh tượng của một trận đại chiến kinh thiên động địa.

Một quái vật khổng lồ toàn thân được bao phủ bởi ma khí đen như mực, cao tới hơn ba trượng, hình thể khiếp người. Thân hình to lớn, sừng sững giữa trời đất, phát ra tiếng gầm thét rung trời.

Tiếng gầm thét chấn động khắp nơi, mây trên bầu trời như sắp sụp đổ hóa thành hư không.

Trong ma khí cuồn cuộn, diện mạo thực của quái vật khổng lồ này cũng thoắt ẩn thoắt hiện.

Chỉ thấy tướng mạo nó xấu xí dữ tợn, trên mặt, một con ngươi to lớn chiếm nửa khuôn mặt, con ngươi khổng lồ kia cũng hiện ra màu đen như mực, sâu không thấy đáy, giống như một động không đáy, từ trong con ngươi khổng lồ kia, bắn ra từng đạo u quang đen như mực, dường như mang theo uy năng hủy thiên diệt địa, bắn tung ra hư không, xé rách không gian.

Ý thức của Dương Khai vừa tiếp xúc với độc nhãn đen như mực kia, liền cảm thấy trong đầu óc đau đớn vô cùng, thức hải không ngừng nhào lộn, suýt chút nữa muốn sụp đổ.

Sợ tới mức hắn vội vàng dời đi ánh mắt.

- Hắc Đồng Cự Ma!

Trong đầu, kỳ lạ hiện ra một ý niệm, còn kèm theo cảm giác kinh hoàng và khủng hoảng kịch liệt.

Loại cảm giác này cũng không phải là bản thân Dương Khai có, mà là tâm trạng của Tần Ngọc. Có thể nhận ra chủng loại của Cự Ma này, cũng hoàn toàn là công lao của Tần Ngọc, chỉ có điều thời khắc này thần niệm của hai người kết nối thành một thể, cho nên suy nghĩ của nàng có thể truyền tới Dương Khai một cách rõ ràng, khiến hắn có thể hiểu một chút chân tướng.

Giờ khắc này, xung quanh Hắc Đồng Cự Ma hình thể khổng lồ kia, nhiều đạo nhân ảnh đứng sừng sững, những người kia mỗi người đều tản phát ra dao động khí huyết vô cùng cường đại và lực lượng khí tức khiếp người.

Những võ giả này, bất ngờ đều là cường giả Đế Tôn Cảnh.

Đếm qua một lượt, tối thiểu cũng có trên trăm người.

Trong đó, khí tức trên người của mười mấy vị cường giả tán phát ra còn kinh khủng hơn tinh sứ Tiêu Vũ Dương đến từ Tinh Thần Cung mà Dương Khai đã từng gặp.

Tục truyền, Tiêu Vũ Dương đã là tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, như vậy, mười mấy vị võ giả thoạt nhìn mạnh hơn hắn rất nhiều kia, đương nhiên là Đế Tôn tam tầng cảnh.

Trên mỗi người bọn họ đều có khí phái của một tông sư phái, khiến người khác không dám coi thường.

Nhưng thời khắc này, hơn trăm Đế Tôn Cảnh giống như con muỗi vây quanh Hắc Đồng Cự Ma khổng lồ, từng đạo bí thuật, từng món Đế Bảo toát ra quầng sáng chói mắt đánh về phía Hắc Đồng Cự Ma kia.

Tiếng hét điên cuồng phát ra từ Hắc Đồng Cự Ma chấn động thiên địa.

Ngoài hơn trăm Đế Tôn Cảnh này, xung quanh Hắc Đồng Cự Ma, còn có hơn 20 chiến hạm khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung.

Những chiến hạm này mỗi một chiếc đều dài ít nhất mười mấy trượng, từng cột sáng trắng nõn bắn ra từ chiến hạm, đánh về phía Hắc Đồng Cự Ma.

Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt không còn ánh sáng.

Cử động của Hắc Đồng Cự Ma dường như có chút không ổn, tuy rằng thỉnh thoảng chuyển động thân mình, nhưng vẫn không thể tránh khỏi vô số công kích kia, sau khi bị những công kích kia đánh vào người, ma khí bao phủ bên ngoài thân thể không ngừng nhào lộn, liên tục gào thét trong đau đớn.

Trong con ngươi đen khổng lồ của nó, huyền quang màu đen không ngừng bắn ra, trên tay còn cầm một gậy Lang Nha khổng lồ, khi múa lên quả thực có thể khiến tinh tú trên bầu trời đều bị đập rớt xuống.

Không ngừng có bóng người từ trên không rơi xuống, không ngừng có chiến hạm toát ra tia lửa, bị chém thành hai khúc.

Dương Khai và Tần Ngọc nhìn hoa cả mắt, quả thực không thể tin vào mắt mình, thật lâu không thể ổn định chấn động đang nhào lộn trong lòng.

Hình ảnh bỗng nhiên lại thay đổi!

Sau khi Dương Khai thấy rõ cảnh tưởng phía trước, không khỏi mi mắt co rụt lại.

Bởi vì phía trước, cảnh tượng tan hoang, mặt đất chu vi trăm dặm gần như biến thành phế thổ, lưu lại các loại dấu vết sau trận chiến.

Hắc Đồng Cự Mạ khổng lồ kia ngã xuống đất, gậy Lang Nha kia cũng ném qua một bên, trên người đầy vết thương chảy ra máu đen như mực, có vài vết thương thậm chí còn lật cả thịt ra, lộ ra xương bên trong trắng hếu, khiến người không rét mà run.

Hắc Đồng Cự Ma đã bị giết chết!

Tuy rằng không thấy quá trình chiến đấu cụ thể, nhưng Dương Khai cũng có thể tượng tượng được mức độ gian khổ của trận chiến này.

Phóng mắt nhìn tới, trên mặt đất, từng cỗ thi thể cường giả Đế Tôn Cảnh nằm ngang dọc, hơn trăm vị Đế Tôn Cảnh, giờ này còn sống không đến hai phần mười, mỗi người đều bị thương, thần tình cực kỳ bi ai, mà hơn 20 chiến hạm siêu cấp kia, thời khắc này đã bị tiêu diệt hết, tất cả đều vỡ nát, nằm ngang dọc trên chiến trường thượng cổ này, bốc lên khói xanh, dường như là đang tự thuật bi thương viễn cổ.

Hình ảnh lại chuyển.

Thi thể khổng lồ của Hắc Đồng Cự Ma bị ném vào trong miệng núi lửa, nhiệt độ kinh khủng của ngọn lửa trong suốt thời gian dài lại không thể làm tổn hại nó chút nào.

Thi thể bị cường giả lôi ra khỏi miệng núi lửa, tụ tập những cường giả đương thời, khắc pháp trận, dựa vào lực của cường giả để luyện hóa.

Trong pháp trận cực kỳ huyền diệu, mấy chục cường giả Đế Tôn khoanh chân ngồi xung quanh, thi thể Hắc Đồng Cự Ma được đặt tại vị trí trung tâm, theo động tác của mấy chục vị cường giả Đế Tôn Cảnh, từng đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh vào trong thi thể.

Mà trong trận pháp, cũng hiện lên ngọn lửa trắng cháy hừng hực, không ngừng đốt cháy.

Thi thể Hắc Đồng Cự Ma dần dần tan ra, cuối cùng chỉ còn một chút xíu, một vị cường giả trong đó bỏ nó vào trong một vật chứa có tính chất đặc biệt, chôn ở nơi đất sâu vạn trượng, và bày trận pháp phong ấn.

Thời gian trôi qua, thế sự xoay vần, bình đựng vật mạnh mẽ kia lặng lẽ ngủ say dưới đất, không ai biết đến.

Cho đến khi lực phong ấn dần dần suy yếu, ma khí thẩm thấu qua bình chứa, tiết ra ngoài.

...

Trong mật thất, cũng không biết đã bao lâu, Tần Ngọc bỗng nhiên toàn thân chấn động, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, từ từ mở mắt.

Cùng lúc đó, Dương Khai cũng mở mắt, hít sâu một hơi, áp chế khí huyết nhào lộn trong ngực.

Thấy trạng thái của Tần Ngọc không ổn, hắn vội vàng đi tới bên cạnh đối phương, đưa tay nàng điểm chỉ ở mấy điểm đại yếu huyệt của nàng, lúc này mới khiến trạng thái của Tần Ngọc trở nên ổn định.

- Đa tạ đại nhân! Tần Ngọc lên tiếng nói cảm ơn, nhưng vẫn không thể áp chế run rẩy của bản thân.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt nhau.

Bởi vì cảnh tượng nhìn thấy khi thi triển bí thuật vừa rồi, hiển nhiên chính là chuyện ma khí thượng cổ kia đã từng trải qua trước khi bị tiết ra ngoài, ma khí thượng cổ kia thừa hưởng ý chí của Hắc Đồng Cự Ma, ăn mòn vào thân thể của Khương Sở Hà, vì vậy Tần Ngọc và Dương Khai mới biết được.

Mặc dù cũng không toàn bộ, nhưng cũng đủ để hiểu rõ một chút chân tướng của sự việc.

- Việc này rất khó giải quyết. Dương Khai lẩm bẩm một câu. - Trước hết phải bẩm báo với Đoàn thành chủ.

Đang lúc hắn chuẩn bị lấy ra la bàn truyền tin, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ.

Dương Khai cả kinh, quay đầu nhìn về phía Khương Sở Hà, chỉ thấy thời khắc này ma khí toàn thân của tên này đã bắt đầu khởi động, dường như muốn liều mạng thoát khỏi cấm chế mà mình đã hạ với hắn, đáng tiếc dù sau khi bị ma hóa, thực lực vẫn không đủ, dẫn đến lực lượng của bản thân trở nên hỗn loạn, căn bản không thể áp chế nổi.

Một cỗ khí tức nguy hiểm lập tức tràn ra.

- Đi! Dương Khai thấy vậy, nào biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Khẽ quát một tiếng, liền bọc Tần Ngọc trong nguyên lực của mình, thân hình thoắt một cái, thi triển bí thuật không gian, biến mất khỏi mật thất.

Đến khi xuất hiện trở lại, hắn và Tần Ngọc đã ở sân bên ngoài.

Vừa đặt chân xuống, liền nghe bên dưới truyền đến một tiếng nổ lớn, mặt đất rung lên một cái. Ngay sau đó, một cỗ lực lượng ngút trời từ trong lòng đất nổ ra, trong đó còn có thịt nát xương gãy.

Ma khí đen như mực biến thành linh xà, du tẩu xung quanh!

Mấy võ giả Hư Vương Cảnh bảo vệ bên ngoài mật thất Tần gia không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, chờ đến khi kịp phản ứng đã không còn kịp rồi, nhìn thấy ma khí của linh xà kia sắp xâm nhập vào cơ thể bọn họ, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ:

- Ngưng!

Không gian đột nhiên trở nên ngưng trọng vạn phần, mấy võ giả Tần gia đến nhấc tay đều cảm thấy vô cùng khó khăn.

Ma khí vọt tới gần kề kia cũng trong nháy mắt dừng lại giữa không trung, không thể tiến thêm chút nào.

Kim Huyết Ti lóe lên, hóa thành một đạo kim quang giữa không trung, phá hủy những ma khí này, lúc này mới giải thoát nguy hiểm cho bọn họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.