Chương trước
Chương sau
- Khương... Khương Sở Hà? Tần Ngọc bất chợt trợn tròn đôi mắt đẹp, nhìn ma nhân bị trấn áp lực lượng, không ngừng vùng vẫy trên mặt đất, trên mặt đầy vẻ không thể tin!

Nàng phát hiện ma nhân này dĩ nhiên là Khương Sở Hà, nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ của Khương gia!

Đều là một thành viên trẻ nồng cốt của các gia tộc lớn trong Phong Lâm Thành, Tần Ngọc cũng không ít lần giao thiệp với Khương Sở Hà, tự nhiên nhận ra đối phương... Thế nhưng nàng không thế nào nghĩ tới, ma nhân hoành hành giết chóc ở ngoài Phong Lâm Thành, lại là người mình quen biết.

Khương gia tùy ý khai thác hầm mỏ, dẫn tới phong ấn bị phá, ma khí tinh thuần của Đại Ma thượng cổ tiết ra ngoài, chuyện này ở trong Phong Lâm Thành, cũng chỉ có một số ít cường giả Đạo Nguyên Cảnh biết được, với các võ giả khác vẫn là một bí mật.

Cũng không phải là Đoàn Nguyên Sơn sợ công khai bí mật này sẽ dẫn phát hỗn loạn cái gì, mà lão vốn không có thời gian để thông báo công khai.

- Thế nào lại là hắn? Tần Ngọc không sao hiểu được.

- Ông trời của ta, đây không phải là Khương công tử sao?

- Đúng là Khương công tử? Nửa tháng trước ta mới uống rượu chung với hắn ở Túy Nguyệt Lâu... vì sao hắn...

Võ giả ở bốn phía sau khi nhận ra khuôn mặt Khương Sở Hà, ai nấy cũng đều khó có thể tin, nổi lên bàn tán.

Một võ giả trong đó lại lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, bởi vì đúng là nửa tháng trước hắn cùng đi với Khương Sở Hà tới trong hoa lâu lớn nhất Phong Lâm Thành ôm mỹ nữ, uống rượu ngon, rất là khoái hoạt... Nửa tháng không thấy, Khương đại công tử dáng vẻ đường đường phong độ hiên ngang, không ngờ lại liền biến thành bô dáng này... không khỏi khiến hắn vô cùng cảm khái...

- Trông chừng hắn, sợ cái gì? Hắn đã bị Dương tiểu huynh đệ trấn áp tu vi, đã là một phế nhân! Tần Triêu Dương ở một bên quát một tiếng đầy uy áp.

Các võ giả nghe vậy, khóe miệng không khỏi co giật một trận.

Một màn trước đó Tần Triêu Dương trong lúc bất ngờ, "hoảng sợ" tung một chưởng đánh cho Khương Sở Hà xương cốt đứt đoạn, bọn họ đều nhìn thấy trong mắt.

Bất quá lúc này cũng không ai dám vạch trần lão "hoảng sợ", đều rối rít vây lại, thi triển thủ pháp giam cầm Khương Sở Hà, rồi tò mò quan sát không dứt.

Khương Sở Hà dường như thần trí mất hết, đối mặt với một số khuôn mặt quen thuộc, cũng không có mảy may lộ ý quen biết, ngược lại từ trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm thét khiếp người.

Ngoài thành. Dương Khai một mình ngăn cửa ải, chắn ở phía trước lỗ thủng cuối cùng kia, thi triển ra Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, chống đỡ tấn công của vô số ma vật.

Đồng thời dùng Diệt Thế Ma Nhãn nhìn ra hướng phía trước, chỉ thấy ở trong ma khí cuồn cuộn vô số bên đó, một bóng người đang chật vật tả xung hữu đột, trên người tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Cũng không biết thi triển bí thuật gì, mà có thể ngăn cản ma khí ăn mòn, điên cuồng chạy về hướng bên này.

- A! Vị đại nhân này đúng là ân nhân cứu mạng của tại hạ! Đa tạ đa tạ! Ân đức của đại nhân, tại hạ ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định sáng sớm thắp một nén nhang dập đầu ba bái, cầu xin đại nhân sống lâu trăm tuổi!

Người kia vừa bay nhanh hướng đến gần Dương Khai, vừa nói luôn mồm!

Dương Khai nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vì thân pháp của người này lại cực kỳ linh hoạt, tuy rằng lẻ loi một mình xông xáo trong thiên quân vạn mã, lại là bộ dáng thành thạo, không có mảy may bị các ma vật kia công kích trúng, ngược lại còn có lòng thanh thản nói lời cảm tạ Dương Khai.

Dương Khai một đầu đen lại, tức giận nói:

- Trăm tuổi đối với chúng ta mà nói đâu phải sống lâu gì? Đây là ngươi đang nguyền rủa ta chết sớm siêu sinh hay sao!

- Nói sai nói sai... Người kia dường như cũng phát hiện nói như vậy có chút không ổn, khi nói chuyện, đã vọt tới mười mấy trượng phía trước Dương Khai.

- Đừng nói nhảm, mau vào đi! Dương Khai lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, mắt thấy lỗ thủng phía sau sẽ lập tức bổ sung khép lại, sau khi nói xong cũng lười đi để ý tới người này, xoay người một cái, liền theo lỗ thủng vọt vào bên trong thành.

- Đại nhân chờ ta một chút! Người kia hú lên quái dị, đột nhiên tăng nhanh tốc độ không ít, thoáng cái liền theo sát Dương Khai phóng vào thành.

Không có mục tiêu công kích, vô số ma vật cùng ma khí kia quả nhiên tiếp tục vọt tới hướng tường thành.

Nhưng các trận pháp sư một mực chậm rãi đợi thời cơ làm sao cho chúng được như mong muốn, trận bàn trên tay mọi người phát ra quầng sáng chói mắt, hóa thành đạo đạo năng lượng bắn nhanh vào trong Pháp trận, lỗ thủng bị đánh vỡ kia nhanh chóng khép lại, rất nhanh được chữa trị hoàn toàn!

"Rầm Rầm..." Ma vật không ngừng đánh vào quầng sáng trận pháp, ma khí cũng không ngừng nhào lộn, nhưng mọi người đều nhẹ thở ra một hơi, bởi vì chỉ cần pháp trận phòng ngự hoàn hảo không hao tổn, thì không cần lo lắng nhiều lắm.

- Mấy người các ngươi, mau mau tăng cường những phân đoạn chỗ yếu, không được để ma vật công phá pháp trận lần nữa! Tần Triêu Dương hướng về phía mấy trận pháp sư kia quát một tiếng.

Mấy người nhận lệnh, đều vội vàng khống chế tốt trận bàn trên tay mình.

- Dương tiểu huynh đệ! Lần này nhờ có tiểu huynh đệ, nếu không, chỉ sợ Phong Lâm Thành... Tần Triêu Dương trên mặt còn hoảng sợ chắp tay hướng về phía Dương Khai cảm tạ.

Ma khí, ma vật ở ngoài thành hung tàn như thế, lão không dám coi thường chỗ lổ thủng kia, vạn nhất trận pháp không thể chữa trị, thì ma khí che phủ trời đất kia nhất định sẽ xâm nhập bên trong thành, đến lúc đó mấy trăm ngàn võ giả trong Phong Lâm Thành, có bao nhiêu người có thể ngăn cản?

Gần như lão có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Phong Lâm Thành một mảnh sinh linh đồ thán! Nếu thật như thế, thì lão chính là tội nhân của Phong Lâm Thành, dù sao đoạn tường thành này là do lão phụ trách bảo vệ.

- Tần lão tiên sinh không cần khách sáo, chuyện ai cũng phải làm mà thôi! Dương Khai phất tay áo, không có đặt lời của lão ở trong lòng, mà chỉ tò mò quan sát người mới từ ngoài thành chạy vào kia.

Ngay sau đó, hắn liền lộ vẻ ngạc nhiên, hô nhỏ nói:

- Là lão lừa đảo!

Trước ở ngoài thành, Dương Khai không thấy rõ gương mặt người kia, lúc này vào bên trong thành, hắn mới phát hiện người một mình dũng mãnh xông xáo như chỗ không người từ ngoài thành chạy vào, lại là lão lừa đảo bỉ ổi kia!

Lão già này lúc trước ở trong chợ đen lừa Mạc Tiểu Thất mấy ngàn nguyên tinh, sau đó trước khi Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, lại ở chung quanh chào hàng Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan tổ truyền của lão, nghe lão nói có thể mọc ra thịt xương, sống lại người chết... bộ dáng lão dường như làm ăn rất trung thực!

Dương Khai tuyệt đối không nghĩ tới, lão lừa đảo này lại còn có chỗ hơn người như thế.

Cũng không phải là tùy tiện Hư Vương Cảnh nào đều có thể tới lui tự nhiên trong ma khí kia. Tuy rằng thời khắc này trông lão lừa đảo thở hồng hộc, một bộ dáng sống sót sau tai nạn, nhưng tối thiểu lão vẫn còn sống.

Dương Khai lập tức vô cùng kinh ngạc nghi hoặc, cũng không biết trên người lão già này rốt cuộc có chỗ thần bí gì, không ngờ có thể đặt mình ở trong ma khí một thời gian dài, chống đỡ được lực ăn mòn và ma hóa của ma khí đối với lão!

Chỉ bằng vào điểm này, lão lừa đảo đã không phải người thường có thể sánh bằng!

- Vị đại nhân này đừng nói chuyện khó nghe như vậy chứ... Lão lừa đảo nghe vậy, sắc mặt vô cùng lúng túng, cười hà hà nói:

- Lão phu cũng chỉ lăn lộn kiếm cơm ăn, cũng không lừa gạt người nào!

- Vậy sao? Dương Khai cười hà hà, chăm chú nhìn lão thâm ý sâu sắc.

Lão lừa đảo nghiêm túc nói:

- Lão phu làm ăn, từ trước đến nay không lừa trẻ gạt già, giá cả vừa phải, cũng tuyệt đối không ép mua ép bán... Chỉ là có người hiểu lầm lão phu mà thôi, nói lão phu là tên lường gạt gì đó, đây tuyệt đối là bêu xấu: Lão phu là người làm ăn, trọng yếu nhất là thành tín!

- Là lão già này sao! Lần trước lão bán cho ta Kim Thương Hoàn kia rốt cuộc là tình huống cái gì... Bỗng nhiên, trong đám người đi ra một võ giả, gương mặt nổi giận nhìn lão lừa đảo, dường như đã bị thua thiệt gì đó trên tay lão.

- Vật kia vô dụng sao? Lão lừa đảo làm ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn người kia, kỳ quái nói:

- Không phải vậy chứ?! Vật kia là luyện chế theo bí phương tổ truyền của lão phu, hiệu quả tuyệt đối tốt phi thường! Vị huynh đài này, không phải là ngươi dùng không đúng phương pháp chứ?

Người kia ngạc nhiên nói:

- Vật kia trừ uống vào, còn có cách dùng gì khác sao?

Lão lừa đảo vỗ đùi, vô cùng đau đớn nói:

- Thật ngu xuẩn mà! Kim Thương Hoàn kia sao có thể uống vào? Phải dùng cối nghiền nát thành bột, sau đó... bôi...!

Chỉ thấy người hỏi kia thoáng cái trợn to cặp mắt, tròng mắt như sắp lọt ra ngoài.

- Bôi cái gì? Bôi chỗ nào? Một bên, Tần Ngọc nghe nói rất là tò mò, gương mặt khờ dại hỏi thăm.

Tần Triêu Dương không khỏi ho nhẹ một tiếng, cũng không biết nên trả lời như thế nào, sắc mặt vô cùng lúng túng.

Lão lừa đảo liếc nhìn Tần Ngọc một cái, phất tay nói:

- Con gái nhỏ, đừng hỏi nhiều như vậy!

Tần Ngọc chu miệng, giận dữ không thôi.

Lúc này lão lừa đảo mới lần nữa quan sát võ giả kia, trên mặt nổi lên ý bỉ ổi, thấp giọng hỏi:

- Huynh đài! Chẳng lẽ thật sự ăn hết rồi sao?

Võ giả kia sắc mặt đỏ lên, ngượng ngùng im lặng.

Lão lừa đảo vỗ tay một cái, cười to nói:

- Quả nhiên là ăn hết! Ha ha... Huynh đài thật có phúc, Kim Thương Hoàn kia tuy rằng cũng có thể uống, nhưng nếu như trực tiếp uống vào, thì trong bảy bảy 49 ngày kim thương không xìu... À... để ta tính xem: lần trước gặp huynh đài là...

- Khốn kiếp! Võ giả kia lập tức có chút thẹn quá thành giận, xông lên đánh thẳng về phía lão lừa đảo, vừa đánh vừa kêu to:

- Có cừu báo cừu, có oán báo oán, các huynh đệ nào từng có thua thiệt với lão già này, cùng nhau lên đi!

Một lời vừa ra, "vù vù..." liền xông tới mấy chục người!

Bùm bùm một trận tiếng động, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng hét thảm và tiếng cầu xin tha thứ của lão lừa đảo... làm cho Tần Ngọc ở một bên nhìn thấy sợ hết hồn hết vía, lộ vẻ mặt không đành lòng.

Chốc lát, đám người tản ra, chỉ để lại lão lừa đảo một mình nằm trên đất mặt mũi sưng vù... dường như một thiếu nữ bị mấy chục nam nhân hiếp đáp, khóe mắt có xẹt qua hai giọt nước mắt, vô cùng thê thảm.

Ánh mắt mọi người đều nhìn vào võ giả trước tiên kêu gọi người hội tụ tới kia, mỗi người đều lộ ra vẻ chợt hiểu, thầm nghĩ không trách được vị huynh đệ này mấy ngày nay đều mặc áo bào rất rộng, hơn nữa thường thường khom lưng... vốn nghĩ là hắn bị thương cái gì, thì ra là có ẩn tình khó nói a!

Võ giả kia bị nhiều ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình, sắc mặt đỏ lên, hú một tiếng quái dị, cấp tốc thoát đi tại chỗ.

"Khụ..." Lúc này Tần Triêu Dương ho nhẹ một tiếng, ân cần nhìn Dương Khai nói:

- Dương tiểu huynh đệ không bị thương tích gì chứ?

- Ta không sao! Dương Khai lắc lắc đầu.

- Vậy thì tốt!

Tần Triêu Dương thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Chuyện bên này phủ thành chủ đã biết, lần này có thể lần nữa chữa trị pháp trận, là nhờ có tiểu huynh đệ xuất lực. Đoàn thành chủ nói đợi qua ma kiếp lần này, muốn tiểu huynh đệ đảm nhiệm vị trí phó thành chủ thứ ba của Phong Lâm Thành, không biết ý Dương tiểu huynh đệ thế nào!

- Phó thành chủ? Dương Khai nhướng mày, bật cười nói:

- Đoàn thành chủ quá yêu rồi! Nhưng ta đối với phó thành chủ cái gì, không có hứng thú!

- Ha ha... Dương tiểu huynh đệ sợ là đã quen một thân một mình nhàn du đây đó, không chịu nổi ước thúc, chức phó chức thành chủ này nhìn như vinh quang rực sáng, kì thực phải lao tâm tổn sức thật nhiều! Dương tiểu huynh đệ có lựa chọn như thế cũng là cử chỉ sáng suốt! Tần Triêu Dương cười lớn một tiếng, thần sắc không khỏi buông lỏng rất nhiều, lại nói tiếp:

- Cùng với làm phó thành chủ, lão phu cảm thấy còn không bằng Dương tiểu huynh đệ lựa chọn một gia tộc, làm một vị Thái thượng cung phụng để tiêu dao tự tại... - Khương... Khương Sở Hà? Tần Ngọc bất chợt trợn tròn đôi mắt đẹp, nhìn ma nhân bị trấn áp lực lượng, không ngừng vùng vẫy trên mặt đất, trên mặt đầy vẻ không thể tin!

Nàng phát hiện ma nhân này dĩ nhiên là Khương Sở Hà, nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ của Khương gia!

Đều là một thành viên trẻ nồng cốt của các gia tộc lớn trong Phong Lâm Thành, Tần Ngọc cũng không ít lần giao thiệp với Khương Sở Hà, tự nhiên nhận ra đối phương... Thế nhưng nàng không thế nào nghĩ tới, ma nhân hoành hành giết chóc ở ngoài Phong Lâm Thành, lại là người mình quen biết.

Khương gia tùy ý khai thác hầm mỏ, dẫn tới phong ấn bị phá, ma khí tinh thuần của Đại Ma thượng cổ tiết ra ngoài, chuyện này ở trong Phong Lâm Thành, cũng chỉ có một số ít cường giả Đạo Nguyên Cảnh biết được, với các võ giả khác vẫn là một bí mật.

Cũng không phải là Đoàn Nguyên Sơn sợ công khai bí mật này sẽ dẫn phát hỗn loạn cái gì, mà lão vốn không có thời gian để thông báo công khai.

- Thế nào lại là hắn? Tần Ngọc không sao hiểu được.

- Ông trời của ta, đây không phải là Khương công tử sao?

- Đúng là Khương công tử? Nửa tháng trước ta mới uống rượu chung với hắn ở Túy Nguyệt Lâu... vì sao hắn...

Võ giả ở bốn phía sau khi nhận ra khuôn mặt Khương Sở Hà, ai nấy cũng đều khó có thể tin, nổi lên bàn tán.

Một võ giả trong đó lại lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, bởi vì đúng là nửa tháng trước hắn cùng đi với Khương Sở Hà tới trong hoa lâu lớn nhất Phong Lâm Thành ôm mỹ nữ, uống rượu ngon, rất là khoái hoạt... Nửa tháng không thấy, Khương đại công tử dáng vẻ đường đường phong độ hiên ngang, không ngờ lại liền biến thành bô dáng này... không khỏi khiến hắn vô cùng cảm khái...

- Trông chừng hắn, sợ cái gì? Hắn đã bị Dương tiểu huynh đệ trấn áp tu vi, đã là một phế nhân! Tần Triêu Dương ở một bên quát một tiếng đầy uy áp.

Các võ giả nghe vậy, khóe miệng không khỏi co giật một trận.

Một màn trước đó Tần Triêu Dương trong lúc bất ngờ, "hoảng sợ" tung một chưởng đánh cho Khương Sở Hà xương cốt đứt đoạn, bọn họ đều nhìn thấy trong mắt.

Bất quá lúc này cũng không ai dám vạch trần lão "hoảng sợ", đều rối rít vây lại, thi triển thủ pháp giam cầm Khương Sở Hà, rồi tò mò quan sát không dứt.

Khương Sở Hà dường như thần trí mất hết, đối mặt với một số khuôn mặt quen thuộc, cũng không có mảy may lộ ý quen biết, ngược lại từ trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm thét khiếp người.

Ngoài thành. Dương Khai một mình ngăn cửa ải, chắn ở phía trước lỗ thủng cuối cùng kia, thi triển ra Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, chống đỡ tấn công của vô số ma vật.

Đồng thời dùng Diệt Thế Ma Nhãn nhìn ra hướng phía trước, chỉ thấy ở trong ma khí cuồn cuộn vô số bên đó, một bóng người đang chật vật tả xung hữu đột, trên người tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Cũng không biết thi triển bí thuật gì, mà có thể ngăn cản ma khí ăn mòn, điên cuồng chạy về hướng bên này.

- A! Vị đại nhân này đúng là ân nhân cứu mạng của tại hạ! Đa tạ đa tạ! Ân đức của đại nhân, tại hạ ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định sáng sớm thắp một nén nhang dập đầu ba bái, cầu xin đại nhân sống lâu trăm tuổi!

Người kia vừa bay nhanh hướng đến gần Dương Khai, vừa nói luôn mồm!

Dương Khai nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vì thân pháp của người này lại cực kỳ linh hoạt, tuy rằng lẻ loi một mình xông xáo trong thiên quân vạn mã, lại là bộ dáng thành thạo, không có mảy may bị các ma vật kia công kích trúng, ngược lại còn có lòng thanh thản nói lời cảm tạ Dương Khai.

Dương Khai một đầu đen lại, tức giận nói:

- Trăm tuổi đối với chúng ta mà nói đâu phải sống lâu gì? Đây là ngươi đang nguyền rủa ta chết sớm siêu sinh hay sao!

- Nói sai nói sai... Người kia dường như cũng phát hiện nói như vậy có chút không ổn, khi nói chuyện, đã vọt tới mười mấy trượng phía trước Dương Khai.

- Đừng nói nhảm, mau vào đi! Dương Khai lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, mắt thấy lỗ thủng phía sau sẽ lập tức bổ sung khép lại, sau khi nói xong cũng lười đi để ý tới người này, xoay người một cái, liền theo lỗ thủng vọt vào bên trong thành.

- Đại nhân chờ ta một chút! Người kia hú lên quái dị, đột nhiên tăng nhanh tốc độ không ít, thoáng cái liền theo sát Dương Khai phóng vào thành.

Không có mục tiêu công kích, vô số ma vật cùng ma khí kia quả nhiên tiếp tục vọt tới hướng tường thành.

Nhưng các trận pháp sư một mực chậm rãi đợi thời cơ làm sao cho chúng được như mong muốn, trận bàn trên tay mọi người phát ra quầng sáng chói mắt, hóa thành đạo đạo năng lượng bắn nhanh vào trong Pháp trận, lỗ thủng bị đánh vỡ kia nhanh chóng khép lại, rất nhanh được chữa trị hoàn toàn!

"Rầm Rầm..." Ma vật không ngừng đánh vào quầng sáng trận pháp, ma khí cũng không ngừng nhào lộn, nhưng mọi người đều nhẹ thở ra một hơi, bởi vì chỉ cần pháp trận phòng ngự hoàn hảo không hao tổn, thì không cần lo lắng nhiều lắm.

- Mấy người các ngươi, mau mau tăng cường những phân đoạn chỗ yếu, không được để ma vật công phá pháp trận lần nữa! Tần Triêu Dương hướng về phía mấy trận pháp sư kia quát một tiếng.

Mấy người nhận lệnh, đều vội vàng khống chế tốt trận bàn trên tay mình.

- Dương tiểu huynh đệ! Lần này nhờ có tiểu huynh đệ, nếu không, chỉ sợ Phong Lâm Thành... Tần Triêu Dương trên mặt còn hoảng sợ chắp tay hướng về phía Dương Khai cảm tạ.

Ma khí, ma vật ở ngoài thành hung tàn như thế, lão không dám coi thường chỗ lổ thủng kia, vạn nhất trận pháp không thể chữa trị, thì ma khí che phủ trời đất kia nhất định sẽ xâm nhập bên trong thành, đến lúc đó mấy trăm ngàn võ giả trong Phong Lâm Thành, có bao nhiêu người có thể ngăn cản?

Gần như lão có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Phong Lâm Thành một mảnh sinh linh đồ thán! Nếu thật như thế, thì lão chính là tội nhân của Phong Lâm Thành, dù sao đoạn tường thành này là do lão phụ trách bảo vệ.

- Tần lão tiên sinh không cần khách sáo, chuyện ai cũng phải làm mà thôi! Dương Khai phất tay áo, không có đặt lời của lão ở trong lòng, mà chỉ tò mò quan sát người mới từ ngoài thành chạy vào kia.

Ngay sau đó, hắn liền lộ vẻ ngạc nhiên, hô nhỏ nói:

- Là lão lừa đảo!

Trước ở ngoài thành, Dương Khai không thấy rõ gương mặt người kia, lúc này vào bên trong thành, hắn mới phát hiện người một mình dũng mãnh xông xáo như chỗ không người từ ngoài thành chạy vào, lại là lão lừa đảo bỉ ổi kia!

Lão già này lúc trước ở trong chợ đen lừa Mạc Tiểu Thất mấy ngàn nguyên tinh, sau đó trước khi Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, lại ở chung quanh chào hàng Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan tổ truyền của lão, nghe lão nói có thể mọc ra thịt xương, sống lại người chết... bộ dáng lão dường như làm ăn rất trung thực!

Dương Khai tuyệt đối không nghĩ tới, lão lừa đảo này lại còn có chỗ hơn người như thế.

Cũng không phải là tùy tiện Hư Vương Cảnh nào đều có thể tới lui tự nhiên trong ma khí kia. Tuy rằng thời khắc này trông lão lừa đảo thở hồng hộc, một bộ dáng sống sót sau tai nạn, nhưng tối thiểu lão vẫn còn sống.

Dương Khai lập tức vô cùng kinh ngạc nghi hoặc, cũng không biết trên người lão già này rốt cuộc có chỗ thần bí gì, không ngờ có thể đặt mình ở trong ma khí một thời gian dài, chống đỡ được lực ăn mòn và ma hóa của ma khí đối với lão!

Chỉ bằng vào điểm này, lão lừa đảo đã không phải người thường có thể sánh bằng!

- Vị đại nhân này đừng nói chuyện khó nghe như vậy chứ... Lão lừa đảo nghe vậy, sắc mặt vô cùng lúng túng, cười hà hà nói:

- Lão phu cũng chỉ lăn lộn kiếm cơm ăn, cũng không lừa gạt người nào!

- Vậy sao? Dương Khai cười hà hà, chăm chú nhìn lão thâm ý sâu sắc.

Lão lừa đảo nghiêm túc nói:

- Lão phu làm ăn, từ trước đến nay không lừa trẻ gạt già, giá cả vừa phải, cũng tuyệt đối không ép mua ép bán... Chỉ là có người hiểu lầm lão phu mà thôi, nói lão phu là tên lường gạt gì đó, đây tuyệt đối là bêu xấu: Lão phu là người làm ăn, trọng yếu nhất là thành tín!

- Là lão già này sao! Lần trước lão bán cho ta Kim Thương Hoàn kia rốt cuộc là tình huống cái gì... Bỗng nhiên, trong đám người đi ra một võ giả, gương mặt nổi giận nhìn lão lừa đảo, dường như đã bị thua thiệt gì đó trên tay lão.

- Vật kia vô dụng sao? Lão lừa đảo làm ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn người kia, kỳ quái nói:

- Không phải vậy chứ?! Vật kia là luyện chế theo bí phương tổ truyền của lão phu, hiệu quả tuyệt đối tốt phi thường! Vị huynh đài này, không phải là ngươi dùng không đúng phương pháp chứ?

Người kia ngạc nhiên nói:

- Vật kia trừ uống vào, còn có cách dùng gì khác sao?

Lão lừa đảo vỗ đùi, vô cùng đau đớn nói:

- Thật ngu xuẩn mà! Kim Thương Hoàn kia sao có thể uống vào? Phải dùng cối nghiền nát thành bột, sau đó... bôi...!

Chỉ thấy người hỏi kia thoáng cái trợn to cặp mắt, tròng mắt như sắp lọt ra ngoài.

- Bôi cái gì? Bôi chỗ nào? Một bên, Tần Ngọc nghe nói rất là tò mò, gương mặt khờ dại hỏi thăm.

Tần Triêu Dương không khỏi ho nhẹ một tiếng, cũng không biết nên trả lời như thế nào, sắc mặt vô cùng lúng túng.

Lão lừa đảo liếc nhìn Tần Ngọc một cái, phất tay nói:

- Con gái nhỏ, đừng hỏi nhiều như vậy!

Tần Ngọc chu miệng, giận dữ không thôi.

Lúc này lão lừa đảo mới lần nữa quan sát võ giả kia, trên mặt nổi lên ý bỉ ổi, thấp giọng hỏi:

- Huynh đài! Chẳng lẽ thật sự ăn hết rồi sao?

Võ giả kia sắc mặt đỏ lên, ngượng ngùng im lặng.

Lão lừa đảo vỗ tay một cái, cười to nói:

- Quả nhiên là ăn hết! Ha ha... Huynh đài thật có phúc, Kim Thương Hoàn kia tuy rằng cũng có thể uống, nhưng nếu như trực tiếp uống vào, thì trong bảy bảy 49 ngày kim thương không xìu... À... để ta tính xem: lần trước gặp huynh đài là...

- Khốn kiếp! Võ giả kia lập tức có chút thẹn quá thành giận, xông lên đánh thẳng về phía lão lừa đảo, vừa đánh vừa kêu to:

- Có cừu báo cừu, có oán báo oán, các huynh đệ nào từng có thua thiệt với lão già này, cùng nhau lên đi!

Một lời vừa ra, "vù vù..." liền xông tới mấy chục người!

Bùm bùm một trận tiếng động, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng hét thảm và tiếng cầu xin tha thứ của lão lừa đảo... làm cho Tần Ngọc ở một bên nhìn thấy sợ hết hồn hết vía, lộ vẻ mặt không đành lòng.

Chốc lát, đám người tản ra, chỉ để lại lão lừa đảo một mình nằm trên đất mặt mũi sưng vù... dường như một thiếu nữ bị mấy chục nam nhân hiếp đáp, khóe mắt có xẹt qua hai giọt nước mắt, vô cùng thê thảm.

Ánh mắt mọi người đều nhìn vào võ giả trước tiên kêu gọi người hội tụ tới kia, mỗi người đều lộ ra vẻ chợt hiểu, thầm nghĩ không trách được vị huynh đệ này mấy ngày nay đều mặc áo bào rất rộng, hơn nữa thường thường khom lưng... vốn nghĩ là hắn bị thương cái gì, thì ra là có ẩn tình khó nói a!

Võ giả kia bị nhiều ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình, sắc mặt đỏ lên, hú một tiếng quái dị, cấp tốc thoát đi tại chỗ.

"Khụ..." Lúc này Tần Triêu Dương ho nhẹ một tiếng, ân cần nhìn Dương Khai nói:

- Dương tiểu huynh đệ không bị thương tích gì chứ?

- Ta không sao! Dương Khai lắc lắc đầu.

- Vậy thì tốt!

Tần Triêu Dương thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Chuyện bên này phủ thành chủ đã biết, lần này có thể lần nữa chữa trị pháp trận, là nhờ có tiểu huynh đệ xuất lực. Đoàn thành chủ nói đợi qua ma kiếp lần này, muốn tiểu huynh đệ đảm nhiệm vị trí phó thành chủ thứ ba của Phong Lâm Thành, không biết ý Dương tiểu huynh đệ thế nào!

- Phó thành chủ? Dương Khai nhướng mày, bật cười nói:

- Đoàn thành chủ quá yêu rồi! Nhưng ta đối với phó thành chủ cái gì, không có hứng thú!

- Ha ha... Dương tiểu huynh đệ sợ là đã quen một thân một mình nhàn du đây đó, không chịu nổi ước thúc, chức phó chức thành chủ này nhìn như vinh quang rực sáng, kì thực phải lao tâm tổn sức thật nhiều! Dương tiểu huynh đệ có lựa chọn như thế cũng là cử chỉ sáng suốt! Tần Triêu Dương cười lớn một tiếng, thần sắc không khỏi buông lỏng rất nhiều, lại nói tiếp:

- Cùng với làm phó thành chủ, lão phu cảm thấy còn không bằng Dương tiểu huynh đệ lựa chọn một gia tộc, làm một vị Thái thượng cung phụng để tiêu dao tự tại...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.