Chương trước
Chương sau
Mạc Tiểu Thất đưa cho Đoàn Nguyên Sơn mấy chiếc nhẫn, chứa đầy Thanh Tâm Ngọc, nhiều đếm không hết!

Quả thật làm Đoàn Nguyên Sơn mừng rỡ không thôi.

- Cô nương, những thứ này đều mang ra từ hầm mỏ đó? Đoàn Nguyên Sơn chợt hỏi.

Mạc Tiểu Thất gật đầu:

- Ở trong hầm mỏ, ta đánh ngất mấy võ giả Khương gia cướp nhẫn không gian của bọn họ, đều ở đây!

- Cô nương đại đức, xin nhận Đoàn mỗ cúi đầu! Đoàn Nguyên Sơn nói rồi, lập tức đứng lên, cúi đầu thật sâu trước Mạc Tiểu Thất.

Mạc Tiểu Thất vội xua tay, ngượng ngùng nói:

- Đoàn thành chủ quá lời, kỳ thật ta không làm gì cả.

Đoàn Nguyên Sơn lắc đầu, trầm giọng nói:

- Mặc kệ thế nào, ân tình của cô nương, Phong Lâm Thành ghi nhớ, nếu có thể vượt qua được kiếp nạn này, cô nương chính là thượng khách của Phong Lâm Thành!

Thanh Tâm Ngọc có tác dụng ít nhiều đối với võ giả, cho nên giá trị không nhỏ, có nhiều Thanh Tâm Ngọc như vậy, bản thân nó đã là gia tài khổng lồ.

Nếu là võ giả bình thường, dù biết rõ Phong Lâm Thành nguy hiểm sớm tối, cũng không thể lấy ra cống hiến Thanh Tâm Ngọc, nhưng Mạc Tiểu Thất lấy ra, hơn nữa còn không chút nhíu mày.

Điều này làm cho Đoàn Nguyên Sơn vô cùng cảm kích.

- Số Thanh Tâm Ngọc này cứ coi như phủ thành chủ thu mua, đợi ngày sau chúng ta sẽ đổi thành nguyên tinh tương ứng, đền bù cho cô nương. Đoàn Nguyên Sơn lại nói.

- Thật không sao mà. Mạc Tiểu Thất quả thật không biết phải nói thế nào.

Thần sắc Dương Khai chợt lóe, lên tiếng:

- Đoàn thành chủ, ta cũng có một chút Thanh Tâm Ngọc, nếu không đủ thì nói với ta một tiếng!

Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy, ánh mắt sáng lên, cười ha ha nói:

- Có được Dương huynh cùng cô nương hỗ trợ, Phong Lâm Thành lo gì khó giữ? Dương huynh đã khẳng khái như vậy, ở đây Đoàn mỗ cám ơn trước, nếu thật không đủ sẽ tự đến tìm Dương huynh. À, hiện tại Đoàn mỗ phải phân phát Thanh Tâm Ngọc, không biết Dương huynh có chịu theo Đoàn mỗ đi trước tường thành... cùng chống ngoại địch?

Dương Khai không đáp ngay, mà nhìn những người khác, rồi nói:

- Ta có thể đi, nhưng phải an trí bọn họ trước đã.

- Tự nhiên rồi! Vậy Đoàn mỗ đi trước một bước. Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy mừng rỡ, lúc này được một vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh hỗ trợ, sẽ có lợi rất lớn cho Phong Lâm Thành, hắn tự nhiên cảm tạ Dương Khai nhìn thấu đại thế, hiểu sâu đại nghĩa.

Nói rồi, hắn lóe lên rời lâu thuyến, bay thẳng tường thành.

Đợi cho Đoàn Nguyên Sơn đi rồi, Dương Khai mới quay sang Mạc Tiểu Thất:

- Tiểu Thất, động phủ của ta đã bị phủ thành chủ thu hồi, bọn họ cứ bố trí ở động phủ của ngươi.

- Không thành vấn đề. Mạc Tiểu Thất sảng khoái đồng ý.

Dương Khai gật đầu, theo Mạc Tiểu Thất chỉ dẫn, điều khiển lâu thuyền bay tới chỗ động phủ của nàng.

Không lâu sau, đoàn người đến nơi.

Dương Khai an bài, người Trương gia cùng tiểu nhị Linh Đan Phường, hai vị đan sư đều vào động phủ.

- Lão phu nhân, các người nghỉ ngơi ỏ đây, nếu như Phong Lâm Thành lại có biến hóa, ta sẽ đến tìm các người, đưa mọi người rời khỏi đây. Dương Khai nói rồi, nhìn sang Trương Nhược Tích:

- Nhược Tích, chú ý người Trương gia.

- Vâng! Tiên sinh phải cẩn thận!

Trương Nhược Tích lo lắng nhìn Dương Khai.

- Tiểu Thất, chỗ ngươi có mật thất? Dương Khai lại hỏi.

- Có, đi theo ta. Tuy rằng Mạc Tiểu Thất không biết Dương Khai muốn làm gì, nhưng vẫn nhanh dẫn đường.

- Khang huynh ngươi cũng đến đây! Dương Khai gọi Khang Tư Nhiên.

Tuy rằng Khang Tư Nhiên khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, đi ngay theo sau.

Mạc Tiểu Thất thuê động phủ trong Phong Lâm Thành là hạng cao nhất, bất kể là linh khí hay diện tích, động phủ cũ của Dương Khai đều không thể so sánh.

Bên trong động phủ có cung cấp 5-6 mật thất dùng bế quan.

Đợi vào trong một mật thất, Dương Khai nháy mắt ra hiệu cho Mạc Tiểu Thất, Mạc Tiểu Thất tự hiểu liền lui ra.

- Dương huynh, ngươi dẫn ta vào đây làm gì? Khang Tư Nhiên mơ hồ, không biết đang lúc nguy cơ này, Dương Khai dẫn hắn vào mật thất vì cái gì, hiện tại không phải là lúc cùng hợp sức với võ giả bên ngoài, chống đỡ ma khí hay sao?

- Khang huynh xem cái này. Dương Khai nói rồi, ném ra một cái bình ngọc.

Khang Tư Nhiên khó hiểu tiếp nhận, dốc bình đổ ra một viên đan dược.

Ngay lập tức, cả người Khang Tư Nhiên chấn động mạnh, mắt sáng rực nhìn vào linh đan trên tay, tràn ngập thần sắc không tin nổi. Mở to mắt quan sát kỹ càng, hồi lâu sau mới xác định được mà hét lên:

- Đạo Nguyên đan?

Là chưởng quỹ Linh Đan Phường, linh đan diệu dược trải qua tay lão nhiều không đếm hết, cho nên Khang Tư Nhiên có nghiên cứu rất sâu về đan dược. Tuy rằng lão chưa từng thấy qua Đạo Nguyên đan thật, nhưng dựa vào từng trải cùng kiến thức, làm sao không biết Đạo Nguyên đan có hình dạng gì, mùi hương thế nào.

Viên linh đan trên tay, giống y như những gì nghe về Đạo Nguyên đan.

Điểm khác biệt, là trên Đạo Nguyên đan này sinh ra một vân như kinh mạch cơ thể người, hoa văn như bức tranh thiên địa hình thành, tô điểm bên ngoài linh dan.

- Đạo Nguyên đan có đan văn? Giọng Khang Tư Nhiên rít cao lên, hai tay run run không khống chế.

- Đây là ta lấy được trong Nguyên Đỉnh Sơn, quả nhiên không ngoài dự đoán của Khang huynh, nơi đó đúng là động phủ của Công Tôn Mộc, cũng để lại Đạo Nguyên đan của hắn luyện chế. Nhưng đáng tiếc, năm tháng quá lâu... chỉ còn bảo tồn được một viên này, còn lại đều thành phế phẩm!

Dương Khai tiếc rẻ giải thích.

Đương nhiên là nói bậy bạ.

Viên Đạo Nguyên đan có đan văn này là hắn tự luyện chế ra trước khi đột phá Đạo Nguyên Cảnh, luyện chế thành công xong, hắn cũng không có thời gian kiểm tra thành quả, lập tức tập trung vào thăng cấp.

Sau khi thăng cấp xong, lúc chờ Lưu Viêm ở gần Nguyên Đỉnh Sơn, mới có thời gian kiểm tra.

Lúc đó một lần hắn ra 6 viên, trong đó 5 viên Đạo Nguyên đan bình thường, chỉ có một viên này sinh ra đan văn!

Cũng may là thế, bằng không hắn khó mà giải thích được lai lịch Đạo Nguyên đan này.

Dù sao chỉ có linh đan sinh ra đan văn, mới có thể bảo tồn lâu dài, không mất dược tính.

Hiện tại hắn nói cho Khang Tư Nhiên rằng viên Đạo Nguyên đan này là ở Nguyên Đỉnh Sơn, năm đó Công Tôn Mộc tự tay luyện chế, coi như hợp tình hợp lý.

- Dương huynh, cái này... Tuy rằng Khang Tư Nhiên kích động tột cùng, nhưng không sinh ra một chút tham lam, mà nhìn sang Dương Khai, sau đó cắn răng:

- Thứ này quá quý giá, ngu huynh không thể nhận!

Dương Khai cười ha ha, nói:

- Khang huynh, ngươi nói lời này là xa lạ, nếu không có ngươi, ta đã không thể đi Nguyên Đỉnh Sơn, huống chi trước đó không phải chúng ta đã thương lượng trước, nếu có có Đạo Nguyên đan thì thuộc về ngươi, còn lại thuộc về ta. Nếu như vậy, ở trong Nguyên Đỉnh Sơn ta lấy được không chỉ một viên Đạo Nguyên đan, cũng lấy được những thứ cần thiết cho mình, thậm chí ta có thể thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, cũng nhờ có cơ duyên bên trong!

Lời này không phải Dương Khai nói bậy, nếu không phải dùng Vạn Bảo Dược Thang ở dưới Nguyên Đỉnh Sơn, nguyên lực của hắn không thể chuyển hóa nhanh như thế, chuyển hóa hoàn toàn nguyên lực, tự nhiên hắn không thể đột phá Đạo Nguyên Cảnh.

- Dù là nói vậy, nhưng mà ta không giúp được một chút nào, nếu lấy viên Đạo Nguyên đan này ra đấu giá, tối thiểu cũng phải mấy chục triệu nguyên tinh, thậm chí còn hơn. Vậy quý giá như vậy, Khang mỗ thật thẹn lấy nó! Khang Tư Nhiên lắc đầu không ngừng, thậm chí lật tay bỏ lại Đạo Nguyên đan vào bình ngọc, đưa lại cho Dương Khai.

Ngay cả trong mắt lão tràn đầy luyến tiếc, nhưng động tác không chút chần chờ, lời nói kiên quyết, hiển nhiên không phải giả vờ ra vẻ, mà là thật nghĩ thế.

Trong đại hội đấu giá lần trước, một trái Đạo Nguyên Quả chốt sàn đã bán ra 10 triệu nguyên tinh, dù rằng một trái Đạo Nguyên Cảnh có thể luyện chế một lò Đạo Nguyên đan, may mắn có thể ra mấy viên, nhưng so sánh lại thì cũng mạo hiểm lớn, lỡ như thất bại thì sẽ không có gì hết.

Nhưng mà Dương Khai lấy ra, còn là Đạo Nguyên đan thành phẩm, hơn nữa còn sinh ra đan văn, hiệu quả phi phàm!

Nói về giá trị, tuyệt đối gấp mấy lần Đạo Nguyên Quả!

Nói cách khác, bất kỳ võ giả nào ở Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh phong, chỉ cần lấy được một viên Đạo Nguyên đan này, tối thiểu có 7 phần cơ hội thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh!

- Khang huynh quả thật không lấy? Dương Khai mỉm cười nhìn Khang Tư Nhiên.

Khang Tư Nhiên kiên quyết lắc đầu, nhưng ánh mắt không ngừng liếc vào tay Dương Khai, cuối cùng hung ác, quay đầu đi, dứt khoát không thấy không phiền.

- Nếu vậy thì... Dương Khai chậm rì rì nói, sau đó mở bình ngọc đổ ra Đạo Nguyên đan, cầm trong tay ném lên ném xuống.

- Ngươi muốn làm gì? Khang Tư Nhiên lập tức cảnh giác nhìn Dương Khai.

- Coi như ăn kẹo vậy, linh đan thơm phác mũi, có lẽ mùi vị cũng không kém. Dương Khai nói rồi, thật ném linh đan lên, Đạo Nguyên đan bay lên, đánh một đường cong rơi xuống miệng hắn.

- Dừng tay! Khang Tư Nhiên cả kinh hoảng hốt, vung tay lên, hút lấy Đạo Nguyên đan trở về trước khi lọt vào miệng Dương Khai, lão giận dữ không thôi:

- Ghê tởm, thật là ghê tởm, Dương huynh ngươi đúng là lãng phí của trời mà, thiên địa không tha được!

- Dù sao ngươi cũng không lấy.

Dương Khai nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

- Vậy ngươi cũng không thể... Khang Tư Nhiên nói rời, thở dài:

- Thôi, Dương huynh có thể chân thành như vậy, Khang mỗ còn nhăn nhó thì quá nhỏ nhen. Khang mỗ nhận Đạo Nguyên đan này, ân tình của Dương huynh, Khang mỗ ghi trong lòng, ngày sau nhất định báo đáp. Dương huynh, xin nhận Khang mỗ bái tạ!

Nói đến đây, lão chỉnh lại quần áo, thần sắc nghiêm nghị, khom người thật sâu trước Dương Khai.

Dương Khai cười hắc hắc, cũng không tránh né, gật đầu nói:

- Vậy mới đúng.

Bỗng nhiên hắn nghiêm mặt, nói:

- Khang huynh, ngươi cứ bế quan luyện hóa dược hiệu linh đan trong này, nếu ta ước đoán không sai, tối thiểu trong vòng 7-8 ngày, Phong Lâm Thành sẽ không có vấn đề. Mấy ngày này đủ cho ngươi thăng cấp, ta ở bên ngoài chờ tin tốt của Khang huynh!

- Không thành công, liền thành nhân! Khang mỗ nhất định không phụ kỳ vọng của Dương huynh! Khang Tư Nhiên trầm giọng nói. Mạc Tiểu Thất đưa cho Đoàn Nguyên Sơn mấy chiếc nhẫn, chứa đầy Thanh Tâm Ngọc, nhiều đếm không hết!

Quả thật làm Đoàn Nguyên Sơn mừng rỡ không thôi.

- Cô nương, những thứ này đều mang ra từ hầm mỏ đó? Đoàn Nguyên Sơn chợt hỏi.

Mạc Tiểu Thất gật đầu:

- Ở trong hầm mỏ, ta đánh ngất mấy võ giả Khương gia cướp nhẫn không gian của bọn họ, đều ở đây!

- Cô nương đại đức, xin nhận Đoàn mỗ cúi đầu! Đoàn Nguyên Sơn nói rồi, lập tức đứng lên, cúi đầu thật sâu trước Mạc Tiểu Thất.

Mạc Tiểu Thất vội xua tay, ngượng ngùng nói:

- Đoàn thành chủ quá lời, kỳ thật ta không làm gì cả.

Đoàn Nguyên Sơn lắc đầu, trầm giọng nói:

- Mặc kệ thế nào, ân tình của cô nương, Phong Lâm Thành ghi nhớ, nếu có thể vượt qua được kiếp nạn này, cô nương chính là thượng khách của Phong Lâm Thành!

Thanh Tâm Ngọc có tác dụng ít nhiều đối với võ giả, cho nên giá trị không nhỏ, có nhiều Thanh Tâm Ngọc như vậy, bản thân nó đã là gia tài khổng lồ.

Nếu là võ giả bình thường, dù biết rõ Phong Lâm Thành nguy hiểm sớm tối, cũng không thể lấy ra cống hiến Thanh Tâm Ngọc, nhưng Mạc Tiểu Thất lấy ra, hơn nữa còn không chút nhíu mày.

Điều này làm cho Đoàn Nguyên Sơn vô cùng cảm kích.

- Số Thanh Tâm Ngọc này cứ coi như phủ thành chủ thu mua, đợi ngày sau chúng ta sẽ đổi thành nguyên tinh tương ứng, đền bù cho cô nương. Đoàn Nguyên Sơn lại nói.

- Thật không sao mà. Mạc Tiểu Thất quả thật không biết phải nói thế nào.

Thần sắc Dương Khai chợt lóe, lên tiếng:

- Đoàn thành chủ, ta cũng có một chút Thanh Tâm Ngọc, nếu không đủ thì nói với ta một tiếng!

Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy, ánh mắt sáng lên, cười ha ha nói:

- Có được Dương huynh cùng cô nương hỗ trợ, Phong Lâm Thành lo gì khó giữ? Dương huynh đã khẳng khái như vậy, ở đây Đoàn mỗ cám ơn trước, nếu thật không đủ sẽ tự đến tìm Dương huynh. À, hiện tại Đoàn mỗ phải phân phát Thanh Tâm Ngọc, không biết Dương huynh có chịu theo Đoàn mỗ đi trước tường thành... cùng chống ngoại địch?

Dương Khai không đáp ngay, mà nhìn những người khác, rồi nói:

- Ta có thể đi, nhưng phải an trí bọn họ trước đã.

- Tự nhiên rồi! Vậy Đoàn mỗ đi trước một bước. Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy mừng rỡ, lúc này được một vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh hỗ trợ, sẽ có lợi rất lớn cho Phong Lâm Thành, hắn tự nhiên cảm tạ Dương Khai nhìn thấu đại thế, hiểu sâu đại nghĩa.

Nói rồi, hắn lóe lên rời lâu thuyến, bay thẳng tường thành.

Đợi cho Đoàn Nguyên Sơn đi rồi, Dương Khai mới quay sang Mạc Tiểu Thất:

- Tiểu Thất, động phủ của ta đã bị phủ thành chủ thu hồi, bọn họ cứ bố trí ở động phủ của ngươi.

- Không thành vấn đề. Mạc Tiểu Thất sảng khoái đồng ý.

Dương Khai gật đầu, theo Mạc Tiểu Thất chỉ dẫn, điều khiển lâu thuyền bay tới chỗ động phủ của nàng.

Không lâu sau, đoàn người đến nơi.

Dương Khai an bài, người Trương gia cùng tiểu nhị Linh Đan Phường, hai vị đan sư đều vào động phủ.

- Lão phu nhân, các người nghỉ ngơi ỏ đây, nếu như Phong Lâm Thành lại có biến hóa, ta sẽ đến tìm các người, đưa mọi người rời khỏi đây. Dương Khai nói rồi, nhìn sang Trương Nhược Tích:

- Nhược Tích, chú ý người Trương gia.

- Vâng! Tiên sinh phải cẩn thận!

Trương Nhược Tích lo lắng nhìn Dương Khai.

- Tiểu Thất, chỗ ngươi có mật thất? Dương Khai lại hỏi.

- Có, đi theo ta. Tuy rằng Mạc Tiểu Thất không biết Dương Khai muốn làm gì, nhưng vẫn nhanh dẫn đường.

- Khang huynh ngươi cũng đến đây! Dương Khai gọi Khang Tư Nhiên.

Tuy rằng Khang Tư Nhiên khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, đi ngay theo sau.

Mạc Tiểu Thất thuê động phủ trong Phong Lâm Thành là hạng cao nhất, bất kể là linh khí hay diện tích, động phủ cũ của Dương Khai đều không thể so sánh.

Bên trong động phủ có cung cấp 5-6 mật thất dùng bế quan.

Đợi vào trong một mật thất, Dương Khai nháy mắt ra hiệu cho Mạc Tiểu Thất, Mạc Tiểu Thất tự hiểu liền lui ra.

- Dương huynh, ngươi dẫn ta vào đây làm gì? Khang Tư Nhiên mơ hồ, không biết đang lúc nguy cơ này, Dương Khai dẫn hắn vào mật thất vì cái gì, hiện tại không phải là lúc cùng hợp sức với võ giả bên ngoài, chống đỡ ma khí hay sao?

- Khang huynh xem cái này. Dương Khai nói rồi, ném ra một cái bình ngọc.

Khang Tư Nhiên khó hiểu tiếp nhận, dốc bình đổ ra một viên đan dược.

Ngay lập tức, cả người Khang Tư Nhiên chấn động mạnh, mắt sáng rực nhìn vào linh đan trên tay, tràn ngập thần sắc không tin nổi. Mở to mắt quan sát kỹ càng, hồi lâu sau mới xác định được mà hét lên:

- Đạo Nguyên đan?

Là chưởng quỹ Linh Đan Phường, linh đan diệu dược trải qua tay lão nhiều không đếm hết, cho nên Khang Tư Nhiên có nghiên cứu rất sâu về đan dược. Tuy rằng lão chưa từng thấy qua Đạo Nguyên đan thật, nhưng dựa vào từng trải cùng kiến thức, làm sao không biết Đạo Nguyên đan có hình dạng gì, mùi hương thế nào.

Viên linh đan trên tay, giống y như những gì nghe về Đạo Nguyên đan.

Điểm khác biệt, là trên Đạo Nguyên đan này sinh ra một vân như kinh mạch cơ thể người, hoa văn như bức tranh thiên địa hình thành, tô điểm bên ngoài linh dan.

- Đạo Nguyên đan có đan văn? Giọng Khang Tư Nhiên rít cao lên, hai tay run run không khống chế.

- Đây là ta lấy được trong Nguyên Đỉnh Sơn, quả nhiên không ngoài dự đoán của Khang huynh, nơi đó đúng là động phủ của Công Tôn Mộc, cũng để lại Đạo Nguyên đan của hắn luyện chế. Nhưng đáng tiếc, năm tháng quá lâu... chỉ còn bảo tồn được một viên này, còn lại đều thành phế phẩm!

Dương Khai tiếc rẻ giải thích.

Đương nhiên là nói bậy bạ.

Viên Đạo Nguyên đan có đan văn này là hắn tự luyện chế ra trước khi đột phá Đạo Nguyên Cảnh, luyện chế thành công xong, hắn cũng không có thời gian kiểm tra thành quả, lập tức tập trung vào thăng cấp.

Sau khi thăng cấp xong, lúc chờ Lưu Viêm ở gần Nguyên Đỉnh Sơn, mới có thời gian kiểm tra.

Lúc đó một lần hắn ra 6 viên, trong đó 5 viên Đạo Nguyên đan bình thường, chỉ có một viên này sinh ra đan văn!

Cũng may là thế, bằng không hắn khó mà giải thích được lai lịch Đạo Nguyên đan này.

Dù sao chỉ có linh đan sinh ra đan văn, mới có thể bảo tồn lâu dài, không mất dược tính.

Hiện tại hắn nói cho Khang Tư Nhiên rằng viên Đạo Nguyên đan này là ở Nguyên Đỉnh Sơn, năm đó Công Tôn Mộc tự tay luyện chế, coi như hợp tình hợp lý.

- Dương huynh, cái này... Tuy rằng Khang Tư Nhiên kích động tột cùng, nhưng không sinh ra một chút tham lam, mà nhìn sang Dương Khai, sau đó cắn răng:

- Thứ này quá quý giá, ngu huynh không thể nhận!

Dương Khai cười ha ha, nói:

- Khang huynh, ngươi nói lời này là xa lạ, nếu không có ngươi, ta đã không thể đi Nguyên Đỉnh Sơn, huống chi trước đó không phải chúng ta đã thương lượng trước, nếu có có Đạo Nguyên đan thì thuộc về ngươi, còn lại thuộc về ta. Nếu như vậy, ở trong Nguyên Đỉnh Sơn ta lấy được không chỉ một viên Đạo Nguyên đan, cũng lấy được những thứ cần thiết cho mình, thậm chí ta có thể thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, cũng nhờ có cơ duyên bên trong!

Lời này không phải Dương Khai nói bậy, nếu không phải dùng Vạn Bảo Dược Thang ở dưới Nguyên Đỉnh Sơn, nguyên lực của hắn không thể chuyển hóa nhanh như thế, chuyển hóa hoàn toàn nguyên lực, tự nhiên hắn không thể đột phá Đạo Nguyên Cảnh.

- Dù là nói vậy, nhưng mà ta không giúp được một chút nào, nếu lấy viên Đạo Nguyên đan này ra đấu giá, tối thiểu cũng phải mấy chục triệu nguyên tinh, thậm chí còn hơn. Vậy quý giá như vậy, Khang mỗ thật thẹn lấy nó! Khang Tư Nhiên lắc đầu không ngừng, thậm chí lật tay bỏ lại Đạo Nguyên đan vào bình ngọc, đưa lại cho Dương Khai.

Ngay cả trong mắt lão tràn đầy luyến tiếc, nhưng động tác không chút chần chờ, lời nói kiên quyết, hiển nhiên không phải giả vờ ra vẻ, mà là thật nghĩ thế.

Trong đại hội đấu giá lần trước, một trái Đạo Nguyên Quả chốt sàn đã bán ra 10 triệu nguyên tinh, dù rằng một trái Đạo Nguyên Cảnh có thể luyện chế một lò Đạo Nguyên đan, may mắn có thể ra mấy viên, nhưng so sánh lại thì cũng mạo hiểm lớn, lỡ như thất bại thì sẽ không có gì hết.

Nhưng mà Dương Khai lấy ra, còn là Đạo Nguyên đan thành phẩm, hơn nữa còn sinh ra đan văn, hiệu quả phi phàm!

Nói về giá trị, tuyệt đối gấp mấy lần Đạo Nguyên Quả!

Nói cách khác, bất kỳ võ giả nào ở Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh phong, chỉ cần lấy được một viên Đạo Nguyên đan này, tối thiểu có 7 phần cơ hội thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh!

- Khang huynh quả thật không lấy? Dương Khai mỉm cười nhìn Khang Tư Nhiên.

Khang Tư Nhiên kiên quyết lắc đầu, nhưng ánh mắt không ngừng liếc vào tay Dương Khai, cuối cùng hung ác, quay đầu đi, dứt khoát không thấy không phiền.

- Nếu vậy thì... Dương Khai chậm rì rì nói, sau đó mở bình ngọc đổ ra Đạo Nguyên đan, cầm trong tay ném lên ném xuống.

- Ngươi muốn làm gì? Khang Tư Nhiên lập tức cảnh giác nhìn Dương Khai.

- Coi như ăn kẹo vậy, linh đan thơm phác mũi, có lẽ mùi vị cũng không kém. Dương Khai nói rồi, thật ném linh đan lên, Đạo Nguyên đan bay lên, đánh một đường cong rơi xuống miệng hắn.

- Dừng tay! Khang Tư Nhiên cả kinh hoảng hốt, vung tay lên, hút lấy Đạo Nguyên đan trở về trước khi lọt vào miệng Dương Khai, lão giận dữ không thôi:

- Ghê tởm, thật là ghê tởm, Dương huynh ngươi đúng là lãng phí của trời mà, thiên địa không tha được!

- Dù sao ngươi cũng không lấy.

Dương Khai nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

- Vậy ngươi cũng không thể... Khang Tư Nhiên nói rời, thở dài:

- Thôi, Dương huynh có thể chân thành như vậy, Khang mỗ còn nhăn nhó thì quá nhỏ nhen. Khang mỗ nhận Đạo Nguyên đan này, ân tình của Dương huynh, Khang mỗ ghi trong lòng, ngày sau nhất định báo đáp. Dương huynh, xin nhận Khang mỗ bái tạ!

Nói đến đây, lão chỉnh lại quần áo, thần sắc nghiêm nghị, khom người thật sâu trước Dương Khai.

Dương Khai cười hắc hắc, cũng không tránh né, gật đầu nói:

- Vậy mới đúng.

Bỗng nhiên hắn nghiêm mặt, nói:

- Khang huynh, ngươi cứ bế quan luyện hóa dược hiệu linh đan trong này, nếu ta ước đoán không sai, tối thiểu trong vòng 7-8 ngày, Phong Lâm Thành sẽ không có vấn đề. Mấy ngày này đủ cho ngươi thăng cấp, ta ở bên ngoài chờ tin tốt của Khang huynh!

- Không thành công, liền thành nhân! Khang mỗ nhất định không phụ kỳ vọng của Dương huynh! Khang Tư Nhiên trầm giọng nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.