Chương trước
Chương sau
Ngắm nhìn một trận, Dương Khai đưa mắt nhìn sang trên bí bảo lâu thuyền của Phi Thánh Cung. Thời khắc này, Ninh Viễn Thành đứng trên boong tàu, gương mặt biểu lộ nhàn nhã vô sự, dường như căn bản không lo lắng Lưu Ích Chi sẽ bị thua. Cây quạt trên tay lay động nhè nhẹ, thỉnh thoảng cùng mấy người bên cạnh chỉ chỉ chõ chõ về phía trước. Mấy tên Phi Thánh Cung đệ tử đương nhiên gật đầu không ngừng phụ họa. Mà ở bốn phía của lâu thuyền còn có một tầng quầng sáng chảy xuôi ánh huỳnh quang màu xanh biếc, bao lấy cả chiếc lâu thuyền vào trong đó.

Điều này hiển nhiên là phòng hộ cấm chế của lâu thuyền. Dương Khai khẽ nhíu mày. Giờ này hai đại Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh cường giả đang ở phương xa đánh nhau chết sống, đương nhiên là lúc hắn nhân cơ hội hạ thủ. Thế nhưng cấm chế của lâu thuyền vừa nhìn lại vô cùng chắc chắn, Dương Khai thậm chí cũng không nắm chắc một kích phá khai nó, muốn thần không biết quỷ không hay đột phá là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Dương Khai đoán chừng chỉ cần mình hơi vừa tiếp xúc gần lâu thuyền, thế tất sẽ bại lộ hành tung. Hắn suy tính hồi lâu, cuối cùng quyết định tạm thời án binh bất động, tiếp tục chờ đợi thời cơ. Nghĩ như vậy, hắn lần nữa đưa ánh mắt về phía chiến trường của hai đại Đạo Nguyên Cảnh. Qua thời gian dài như vậy, Phi Thánh Cung Lưu Ích Chi cùng nam nhân họ Hàn nọ vẫn như cũ đánh cân sức ngang tài. Người nào cũng không kém người nào, nhưng Dương Khai lại mơ hồ cảm giác chuyện có chút không đúng. Nếu nói là nam nhân họ Hàn không có chút tự tin với mình cứ tùy tiện xuất thủ công kích người của Phi Thánh Cung như vậy, cũng quá lỗ mãng rồi, chẳng những cuối cùng chẳng được tích sự gì, mà còn có thể vô cớ đắc tội đại địch Phi Thánh Cung này, người hơi có chút đầu óc cũng sẽ không làm như vậy. Nam nhân họ Hàn nếu lựa chọn xuất thủ ở chỗ này, như vậy nhất định là có sự dựa vào của mình.

Nghĩ tới đây, trong lòng của Dương Khai cả kinh. Lập tức có chút may mắn vì mình vừa rồi không lỗ mãng hành động. - Các hạ rốt cuộc là người nào, sao không xưng tên ra, lén lút mất mặt xấu hổ như thế, có ý tứ sao? Trong cao không, Lưu Ích Chi cầm trong tay một món trường đao bí bảo cấp Đạo Nguyên. Trên thân đao quang hoa lưu chuyển, sau một kích cùng nam nhân họ Hàn liều mạng, lui thân quát hỏi. Đối diện cách đó không xa, nam nhân họ Hàn cũng bay ra khỏi thật xa dưới tác dụng của cự lực. Một thanh trường kiếm trên tay thản nhiên chuyển một cái, nhắm vào Lưu Ích Chi, cười lạnh nói: - Không nhận ra ta là ai, là ngươi kiến thức nông cạn, lại còn oán người khác, thật là vô cùng buồn cười.

Lưu Ích Chi nhướng mày, trầm giọng quát: - Ta biết các hạ họ Hàn. Nhưng trên đời này người họ Hàn nhiều biết bao? Ta cũng mặc kệ các hạ rốt cuộc là lai lịch ra sao. Nếu ngươi cứ thế rút lui, chuyện hôm nay Lưu mỗ đương nhiên xem như chưa phát sinh qua. Nhưng ngươi nếu còn muốn tiếp tục dây dưa. Vậy chính là địch nhân của Phi Thánh Cung ta, Lưu mỗ trên tay sẽ không lưu tình nữa! - Phi Thánh Cung! Nam nhân họ Hàn nghe vậy cười, châm chọc nói: - Thật là dọa người a, thế nào, ngươi cho là một Phi Thánh Cung nhỏ nhoi có thể khiến Hàn mỗ kiêng kỵ sao? Đừng nói là Phi Thánh Cung, là Tinh Thần Cung thì đã sao? Tinh Thần Cung muốn mạng của lão tử cũng không phải một năm hai năm, lão tử còn không phải sống tốt đây ư? - Hả? Lưu Ích Chi kinh hãi, gương mặt kinh ngạc nhìn nam nhân họ Hàn, vì ngôn luận lần này của ông ta mà hoảng sợ. Trong cả Nam Vực, Tinh Thần Cung xứng với cái tên bá chủ. Trong Nam Vực, Tinh Thần Cung hiệu lệnh thiên hạ, không dám không theo. Nhưng nhìn từ ngôn luận của nam nhân họ Hàn lần này, người này dường như cùng Tinh Thần Cung có chút xích mích gì đó, nhưng lại một mực tiêu dao tự tại còn sống, còn thật dễ chịu. - Ngươi... ngươi là... Chỗ sâu nơi đáy lòng của Lưu Ích Chi dâng mạnh lên một đoạn tin đồn mà mình đã nghe được vào mười mấy năm trước, sắc mặt cả kinh, chỉ vào nam tử họ Hàn nói: - Ta biết ngươi là ai rồi. Thì ra ngươi chính là Hàn Lãnh bị Tinh Thần Cung đuổi ra khỏi môn tường! Mười mấy năm trước, một vị cường giả dưới trướng cấp bậc Đế Tôn Cảnh trưởng lão của Tinh Thần Cung có một gã đệ tử phạm vào sai lầm lớn. Vốn là dựa theo cung quy của Tinh Thần Cung là phải bị xử tử, nhưng không biết tên đó đã lấy được tin tức từ đâu, lại giết hết mấy sư huynh tạm giam hắn, trốn ra Tinh Thần Cung, từ đó về sau trôi dạt mất tích. Năm đó chuyện này náo loạn phí phí dương dương, rất nhiều Tinh Thần Cung đệ tử đi ra ngoài tìm kiếm tin tức cùng dấu vết của tên phản đồ đó, muốn bắt trở về Tinh Thần Cung để xử trí. Đáng tiếc không một người đắc thủ, ngược lại bị tên phản đồ đó tìm cơ hội giết chết không ít người. Chuyện này vẫn là vết nhơ của Tinh Thần Cung. Người của những tông môn khác căn bản không dám ngay mặt nói đến, chỉ vào lúc không có ai mới tán gẫu qua chuyện này. Mười mấy năm qua, Tinh Thần Cung cũng một mực không buông lỏng qua việc tróc nã truy lùng tên phản đồ đó, đáng tiếc một mực không thể thành công. Sau đó còn có đồn đãi, nói phản đồ đó là con riêng của vị Đế Tôn Cảnh trưởng lão cường giả, năm đó cũng chính trưởng lão thả ra hắn. Dĩ nhiên, loại tin tức này là thật hay giả lại không có người nào biết. Lưu Ích Chi thân là Phi Thánh Cung cao tầng, đối với bí tân bực này đương nhiên có tiếp xúc, cũng biết tên phản đồ đó tên là Hàn Lãnh. Vốn là Lưu Ích Chi không ngờ tới thân phận chân thật của nam nhân họ Hàn, nhưng sau khi đối phương nói ra một phen thoại như vậy, lập tức có hiểu rõ. - Ngươi quả nhiên là tên Hàn Lãnh phản đồ của Tinh Thần Cung! - Thì đã sao? Đối diện, Hàn Lãnh không e dè thừa nhận, trên mặt mang một bộ nụ cười gian kế như ý, cười hắc hắc nói: - Bây giờ nhận ra, đã muộn rồi! Lưu Ích Chi nghe vậy, trong lòng máy động, theo bản năng khẽ hô: - Không xong. Dứt lời, ông ta liền xoay người một cái, muốn bay đi về phía lâu thuyền, sắc mặt cũng biến thành hoảng hốt, dường như sắp gặp phải chuyện gì đáng sợ. Nhưng vào lúc này, thần sắc của Hàn Lãnh nghiêm lại, bấm lên linh quyết, kèm theo pháp quyết biến ảo, trên bầu trời một vầng trăng sáng lại tia sáng đại phóng, chói mắt, khiến người ta gần như thấy không rõ hết thảy phía trước. Một đạo cột sáng trắng nõn bỗng nhiên bắn nhanh xuống từ trên vầng trăng sáng, trực tiếp rót vào bên trong thân thể của Hàn Lãnh. Ngay sau đó, lấy thân thể của Hàn Lãnh làm trung tâm, từng đạo ánh trăng phát xạ ra bốn phương tám hướng. Trước sau bất quá thời gian ba hơi thở, trong vòng phương viên mấy chục dặm chỉ nháy mắt bị một loại lực lượng vô danh bao phủ, cũng giống như bị loại lực lượng này ngăn cách cả thế giới. Đặt mình bên trong phương viên mấy chục dặm nơi đây, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy được ánh trăng màu bạc đầy trời. Những thứ ánh trăng đó hình thái không đồng nhất, có trăng tròn, có trăng khuyết, cũng có trăng rằm, độc không thấy một ánh sao. Thời khắc này dường như đã thành một cái thế giới khác. - Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận! Sắc mặt của Lưu Ích Chi đột nhiên trở nên tái nhợt vô cùng, một hơi vạch trần nguyên nhân biến hóa này. - Ha ha ha Thân thể của Hàn Lãnh sớm đã biến mất không thấy, thời khắc này chỉ có thanh âm của ông ta phát ra ở bốn phương tám hướng, làm người ta phân biệt không rõ nơi phát ra: - Không sai, ngươi có thể biết được trận pháp này, cũng có thể chết mà nhắm mắt. - Ngươi bố trí xong khi nào? Lưu Ích Chi xanh mặt hỏi. - Biết các ngươi là người của Phi Thánh Cung, dĩ nhiên là có thể biết được hành tung lộ tuyến của các ngươi. Ta bố trí trước một cái đại trận có gì đặc biệt hơn người đâu? Chỉ trách vị thiếu cung chủ kia của các ngươi quá không coi ai ra gì, cho rằng Phi Thánh Cung không người nào dám trêu sao? Thanh âm của Hàn Lãnh tiếp tục bay tới. Cách đó không xa, trên lâu thuyền, sắc mặt của Ninh Viễn Thành cũng khó nhìn vô cùng. Hắn tuy rằng đợi trên lâu thuyền, nhìn như cực kỳ an toàn, nhưng thời khắc này cũng đã bị Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận bao vào trong đó. Mà từ thần thái như vào đại địch của Lưu Ích Chi xem ra, hắn cũng đoán được trận pháp này có chút không giống bình thường. Ninh Viễn Thành nghĩ một chút, hắn bỗng nhiên nói với những Phi Thánh Cung đệ tử trên lâu thuyền: - Các ngươi mau mau ra ngoài chi viện Lưu chấp sự, bổn công tử ở chỗ này tiếp ứng các ngươi! Trên lâu thuyền, trừ hắn ra còn có mười mấy võ giả Hư Vương Cảnh, hơn nữa đa số đều là Hư Vương lưỡng tam tầng cảnh, liên hợp với nhau trái lại cũng là một cỗ lực lượng không yếu.

Những người kia nghe vậy, cũng không dám ít nhiều chần chờ, rối rít thi triển thân pháp bay lên từ trên lâu thuyền, nghênh đón Lưu Ích Chi. - Không được ra! Lưu Ích Chi theo bản năng hô lên một tiếng, nhưng đã muộn. Trong nháy mắt mấy người kia bay ra ngoài, trên bầu trời, vô số ánh trăng bạc có hình thái bất đồng nhoáng lên một cái, bắn nhanh ra từng đạo ánh trăng trong suốt. Những thứ ánh trăng đó nhìn như bình hòa vô cùng, không hề sát thương. Thế nhưng rất nhiều Phi Thánh Cung đệ tử có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, trước khi chưa hiểu rõ uy lực của trận pháp này, dĩ nhiên sẽ không tùy tiện để ánh trăng đánh trúng, cho nên rối rít né tránh. Nhưng một người Hư Vương lưỡng tầng cảnh võ giả trong đó không tránh kịp, một cái đã bị ánh trăng quét trúng nửa người. Vô thanh vô tức, nửa người trái của Hư Vương lưỡng tầng cảnh võ giả đó lại cứ như vậy hòa tan hết ra. Hộ thân thánh nguyên của hắn căn bản không đưa đến một chút tác dụng. Dường như đã nhận ra một tia khác thường, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một màn gần như khiến hắn hồn phi phách tán... Tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền ra, người này trực tiếp một đầu rơi vào trên đất, vẫn chưa kịp rơi xuống đất, người đã không có khí tức. Một màn quỷ dị như vậy ập vào mi mắt của những người khác, gần như khiến mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh, cả người rét run. - Các ngươi... Ai! Lưu Ích Chi thở dài một tiếng nặng nề, trong lòng mặc dù có chút oán thầm với Ninh Viễn Thành, nhưng cũng không nói thêm điều gì, mà là sửa lời nói: - Nếu các ngươi đi ra rồi, như vậy theo ta một đường phá trận! Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận quả thật rất giỏi, nhưng giờ này người bố trí nó cũng không coi là nhiều cao minh, để bọn ta liên thủ mở một đường máu. Những Hư Vương Cảnh vốn vào thời điểm gặp được đồng bạn chết thảm đều hoảng hốt thất thố, được Lưu Ích Chi trấn an một cái như vậy, nỗi lòng lập tức vững vàng không ít, rối rít thần tình chấn động, tụ họp đến bên phía ông ta. Tiếng cười lạnh của Hàn Lãnh truyền đến từ bốn phương tám hướng, căn bản không hiển lộ thân ảnh của mình. Dưới sự khống chế thúc giục của người này, vô số ánh trăng bạc lần nữa vụt qua một cái. Từng ánh trăng bắn ra ngang dọc, bắn chụm đến phía một đám người Phi Thánh Cung. - Trở! Lưu Ích Chi quát một tiếng chói tai, dẫn đầu bổ ra trường đao trên tay của mình. Ánh đao hiện ra, tạo thành một đạo mũi nhọn dài mười mấy trượng, đánh qua phương hướng phía trước. Những người khác cũng không dám sơ suất, vội vàng thi triển ra oai của bí thuật, tế ra bí bảo.

Chỉ một thoáng, hào quang đủ mọi màu sắc lóe lên, cùng đánh vào từng đạo ngân quang. Tuy nhiên sau một hồi giằng co, ngân quang liền đột phá một đám người của Phi Thánh Cung liên thủ, chèn ép đến phía trước. Mi mắt của Lưu Ích Chi co rụt lại, chợt quát lớn: - Tan! Có người phản ứng nhanh nghe được, lập tức nhanh chóng đi ra phía bên cạnh. Người phản ứng hơi chậm một chút, ngược lại cũng may mắn trốn khỏi một kiếp dưới sự nhắc nhở của Lưu Ích Chi. Nhưng kể từ đó, đám người Phi Thánh Cung vừa mới đoàn kết với nhau lập tức bị đánh chia năm xẻ bảy. Vẫn không chờ bọn họ tiếp tục đoàn kết, uy năng của Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận lần nữa bị thúc giục, lại là vô số đạo ánh trăng sáng lóe lên mà đến. Lần này, Phi Thánh Cung võ giả sẽ không có vận tốt như vậy. Bọn họ vừa mới ổn định thân hình, thậm chí còn chưa kịp lấy hơi, trong đó có ba người căn bản không kịp né tránh ánh trăng công kích, trực tiếp bị đánh trúng ngay mặt. Ngắm nhìn một trận, Dương Khai đưa mắt nhìn sang trên bí bảo lâu thuyền của Phi Thánh Cung. Thời khắc này, Ninh Viễn Thành đứng trên boong tàu, gương mặt biểu lộ nhàn nhã vô sự, dường như căn bản không lo lắng Lưu Ích Chi sẽ bị thua. Cây quạt trên tay lay động nhè nhẹ, thỉnh thoảng cùng mấy người bên cạnh chỉ chỉ chõ chõ về phía trước. Mấy tên Phi Thánh Cung đệ tử đương nhiên gật đầu không ngừng phụ họa. Mà ở bốn phía của lâu thuyền còn có một tầng quầng sáng chảy xuôi ánh huỳnh quang màu xanh biếc, bao lấy cả chiếc lâu thuyền vào trong đó.

Điều này hiển nhiên là phòng hộ cấm chế của lâu thuyền. Dương Khai khẽ nhíu mày. Giờ này hai đại Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh cường giả đang ở phương xa đánh nhau chết sống, đương nhiên là lúc hắn nhân cơ hội hạ thủ. Thế nhưng cấm chế của lâu thuyền vừa nhìn lại vô cùng chắc chắn, Dương Khai thậm chí cũng không nắm chắc một kích phá khai nó, muốn thần không biết quỷ không hay đột phá là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Dương Khai đoán chừng chỉ cần mình hơi vừa tiếp xúc gần lâu thuyền, thế tất sẽ bại lộ hành tung. Hắn suy tính hồi lâu, cuối cùng quyết định tạm thời án binh bất động, tiếp tục chờ đợi thời cơ. Nghĩ như vậy, hắn lần nữa đưa ánh mắt về phía chiến trường của hai đại Đạo Nguyên Cảnh. Qua thời gian dài như vậy, Phi Thánh Cung Lưu Ích Chi cùng nam nhân họ Hàn nọ vẫn như cũ đánh cân sức ngang tài. Người nào cũng không kém người nào, nhưng Dương Khai lại mơ hồ cảm giác chuyện có chút không đúng. Nếu nói là nam nhân họ Hàn không có chút tự tin với mình cứ tùy tiện xuất thủ công kích người của Phi Thánh Cung như vậy, cũng quá lỗ mãng rồi, chẳng những cuối cùng chẳng được tích sự gì, mà còn có thể vô cớ đắc tội đại địch Phi Thánh Cung này, người hơi có chút đầu óc cũng sẽ không làm như vậy. Nam nhân họ Hàn nếu lựa chọn xuất thủ ở chỗ này, như vậy nhất định là có sự dựa vào của mình.

Nghĩ tới đây, trong lòng của Dương Khai cả kinh. Lập tức có chút may mắn vì mình vừa rồi không lỗ mãng hành động. - Các hạ rốt cuộc là người nào, sao không xưng tên ra, lén lút mất mặt xấu hổ như thế, có ý tứ sao? Trong cao không, Lưu Ích Chi cầm trong tay một món trường đao bí bảo cấp Đạo Nguyên. Trên thân đao quang hoa lưu chuyển, sau một kích cùng nam nhân họ Hàn liều mạng, lui thân quát hỏi. Đối diện cách đó không xa, nam nhân họ Hàn cũng bay ra khỏi thật xa dưới tác dụng của cự lực. Một thanh trường kiếm trên tay thản nhiên chuyển một cái, nhắm vào Lưu Ích Chi, cười lạnh nói: - Không nhận ra ta là ai, là ngươi kiến thức nông cạn, lại còn oán người khác, thật là vô cùng buồn cười.

Lưu Ích Chi nhướng mày, trầm giọng quát: - Ta biết các hạ họ Hàn. Nhưng trên đời này người họ Hàn nhiều biết bao? Ta cũng mặc kệ các hạ rốt cuộc là lai lịch ra sao. Nếu ngươi cứ thế rút lui, chuyện hôm nay Lưu mỗ đương nhiên xem như chưa phát sinh qua. Nhưng ngươi nếu còn muốn tiếp tục dây dưa. Vậy chính là địch nhân của Phi Thánh Cung ta, Lưu mỗ trên tay sẽ không lưu tình nữa! - Phi Thánh Cung! Nam nhân họ Hàn nghe vậy cười, châm chọc nói: - Thật là dọa người a, thế nào, ngươi cho là một Phi Thánh Cung nhỏ nhoi có thể khiến Hàn mỗ kiêng kỵ sao? Đừng nói là Phi Thánh Cung, là Tinh Thần Cung thì đã sao? Tinh Thần Cung muốn mạng của lão tử cũng không phải một năm hai năm, lão tử còn không phải sống tốt đây ư? - Hả? Lưu Ích Chi kinh hãi, gương mặt kinh ngạc nhìn nam nhân họ Hàn, vì ngôn luận lần này của ông ta mà hoảng sợ. Trong cả Nam Vực, Tinh Thần Cung xứng với cái tên bá chủ. Trong Nam Vực, Tinh Thần Cung hiệu lệnh thiên hạ, không dám không theo. Nhưng nhìn từ ngôn luận của nam nhân họ Hàn lần này, người này dường như cùng Tinh Thần Cung có chút xích mích gì đó, nhưng lại một mực tiêu dao tự tại còn sống, còn thật dễ chịu. - Ngươi... ngươi là... Chỗ sâu nơi đáy lòng của Lưu Ích Chi dâng mạnh lên một đoạn tin đồn mà mình đã nghe được vào mười mấy năm trước, sắc mặt cả kinh, chỉ vào nam tử họ Hàn nói: - Ta biết ngươi là ai rồi. Thì ra ngươi chính là Hàn Lãnh bị Tinh Thần Cung đuổi ra khỏi môn tường! Mười mấy năm trước, một vị cường giả dưới trướng cấp bậc Đế Tôn Cảnh trưởng lão của Tinh Thần Cung có một gã đệ tử phạm vào sai lầm lớn. Vốn là dựa theo cung quy của Tinh Thần Cung là phải bị xử tử, nhưng không biết tên đó đã lấy được tin tức từ đâu, lại giết hết mấy sư huynh tạm giam hắn, trốn ra Tinh Thần Cung, từ đó về sau trôi dạt mất tích. Năm đó chuyện này náo loạn phí phí dương dương, rất nhiều Tinh Thần Cung đệ tử đi ra ngoài tìm kiếm tin tức cùng dấu vết của tên phản đồ đó, muốn bắt trở về Tinh Thần Cung để xử trí. Đáng tiếc không một người đắc thủ, ngược lại bị tên phản đồ đó tìm cơ hội giết chết không ít người. Chuyện này vẫn là vết nhơ của Tinh Thần Cung. Người của những tông môn khác căn bản không dám ngay mặt nói đến, chỉ vào lúc không có ai mới tán gẫu qua chuyện này. Mười mấy năm qua, Tinh Thần Cung cũng một mực không buông lỏng qua việc tróc nã truy lùng tên phản đồ đó, đáng tiếc một mực không thể thành công. Sau đó còn có đồn đãi, nói phản đồ đó là con riêng của vị Đế Tôn Cảnh trưởng lão cường giả, năm đó cũng chính trưởng lão thả ra hắn. Dĩ nhiên, loại tin tức này là thật hay giả lại không có người nào biết. Lưu Ích Chi thân là Phi Thánh Cung cao tầng, đối với bí tân bực này đương nhiên có tiếp xúc, cũng biết tên phản đồ đó tên là Hàn Lãnh. Vốn là Lưu Ích Chi không ngờ tới thân phận chân thật của nam nhân họ Hàn, nhưng sau khi đối phương nói ra một phen thoại như vậy, lập tức có hiểu rõ. - Ngươi quả nhiên là tên Hàn Lãnh phản đồ của Tinh Thần Cung! - Thì đã sao? Đối diện, Hàn Lãnh không e dè thừa nhận, trên mặt mang một bộ nụ cười gian kế như ý, cười hắc hắc nói: - Bây giờ nhận ra, đã muộn rồi! Lưu Ích Chi nghe vậy, trong lòng máy động, theo bản năng khẽ hô: - Không xong. Dứt lời, ông ta liền xoay người một cái, muốn bay đi về phía lâu thuyền, sắc mặt cũng biến thành hoảng hốt, dường như sắp gặp phải chuyện gì đáng sợ. Nhưng vào lúc này, thần sắc của Hàn Lãnh nghiêm lại, bấm lên linh quyết, kèm theo pháp quyết biến ảo, trên bầu trời một vầng trăng sáng lại tia sáng đại phóng, chói mắt, khiến người ta gần như thấy không rõ hết thảy phía trước. Một đạo cột sáng trắng nõn bỗng nhiên bắn nhanh xuống từ trên vầng trăng sáng, trực tiếp rót vào bên trong thân thể của Hàn Lãnh. Ngay sau đó, lấy thân thể của Hàn Lãnh làm trung tâm, từng đạo ánh trăng phát xạ ra bốn phương tám hướng. Trước sau bất quá thời gian ba hơi thở, trong vòng phương viên mấy chục dặm chỉ nháy mắt bị một loại lực lượng vô danh bao phủ, cũng giống như bị loại lực lượng này ngăn cách cả thế giới. Đặt mình bên trong phương viên mấy chục dặm nơi đây, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy được ánh trăng màu bạc đầy trời. Những thứ ánh trăng đó hình thái không đồng nhất, có trăng tròn, có trăng khuyết, cũng có trăng rằm, độc không thấy một ánh sao. Thời khắc này dường như đã thành một cái thế giới khác. - Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận! Sắc mặt của Lưu Ích Chi đột nhiên trở nên tái nhợt vô cùng, một hơi vạch trần nguyên nhân biến hóa này. - Ha ha ha Thân thể của Hàn Lãnh sớm đã biến mất không thấy, thời khắc này chỉ có thanh âm của ông ta phát ra ở bốn phương tám hướng, làm người ta phân biệt không rõ nơi phát ra: - Không sai, ngươi có thể biết được trận pháp này, cũng có thể chết mà nhắm mắt. - Ngươi bố trí xong khi nào? Lưu Ích Chi xanh mặt hỏi. - Biết các ngươi là người của Phi Thánh Cung, dĩ nhiên là có thể biết được hành tung lộ tuyến của các ngươi. Ta bố trí trước một cái đại trận có gì đặc biệt hơn người đâu? Chỉ trách vị thiếu cung chủ kia của các ngươi quá không coi ai ra gì, cho rằng Phi Thánh Cung không người nào dám trêu sao? Thanh âm của Hàn Lãnh tiếp tục bay tới. Cách đó không xa, trên lâu thuyền, sắc mặt của Ninh Viễn Thành cũng khó nhìn vô cùng. Hắn tuy rằng đợi trên lâu thuyền, nhìn như cực kỳ an toàn, nhưng thời khắc này cũng đã bị Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận bao vào trong đó. Mà từ thần thái như vào đại địch của Lưu Ích Chi xem ra, hắn cũng đoán được trận pháp này có chút không giống bình thường. Ninh Viễn Thành nghĩ một chút, hắn bỗng nhiên nói với những Phi Thánh Cung đệ tử trên lâu thuyền: - Các ngươi mau mau ra ngoài chi viện Lưu chấp sự, bổn công tử ở chỗ này tiếp ứng các ngươi! Trên lâu thuyền, trừ hắn ra còn có mười mấy võ giả Hư Vương Cảnh, hơn nữa đa số đều là Hư Vương lưỡng tam tầng cảnh, liên hợp với nhau trái lại cũng là một cỗ lực lượng không yếu.

Những người kia nghe vậy, cũng không dám ít nhiều chần chờ, rối rít thi triển thân pháp bay lên từ trên lâu thuyền, nghênh đón Lưu Ích Chi. - Không được ra! Lưu Ích Chi theo bản năng hô lên một tiếng, nhưng đã muộn. Trong nháy mắt mấy người kia bay ra ngoài, trên bầu trời, vô số ánh trăng bạc có hình thái bất đồng nhoáng lên một cái, bắn nhanh ra từng đạo ánh trăng trong suốt. Những thứ ánh trăng đó nhìn như bình hòa vô cùng, không hề sát thương. Thế nhưng rất nhiều Phi Thánh Cung đệ tử có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, trước khi chưa hiểu rõ uy lực của trận pháp này, dĩ nhiên sẽ không tùy tiện để ánh trăng đánh trúng, cho nên rối rít né tránh. Nhưng một người Hư Vương lưỡng tầng cảnh võ giả trong đó không tránh kịp, một cái đã bị ánh trăng quét trúng nửa người. Vô thanh vô tức, nửa người trái của Hư Vương lưỡng tầng cảnh võ giả đó lại cứ như vậy hòa tan hết ra. Hộ thân thánh nguyên của hắn căn bản không đưa đến một chút tác dụng. Dường như đã nhận ra một tia khác thường, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một màn gần như khiến hắn hồn phi phách tán... Tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền ra, người này trực tiếp một đầu rơi vào trên đất, vẫn chưa kịp rơi xuống đất, người đã không có khí tức. Một màn quỷ dị như vậy ập vào mi mắt của những người khác, gần như khiến mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh, cả người rét run. - Các ngươi... Ai! Lưu Ích Chi thở dài một tiếng nặng nề, trong lòng mặc dù có chút oán thầm với Ninh Viễn Thành, nhưng cũng không nói thêm điều gì, mà là sửa lời nói: - Nếu các ngươi đi ra rồi, như vậy theo ta một đường phá trận! Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận quả thật rất giỏi, nhưng giờ này người bố trí nó cũng không coi là nhiều cao minh, để bọn ta liên thủ mở một đường máu. Những Hư Vương Cảnh vốn vào thời điểm gặp được đồng bạn chết thảm đều hoảng hốt thất thố, được Lưu Ích Chi trấn an một cái như vậy, nỗi lòng lập tức vững vàng không ít, rối rít thần tình chấn động, tụ họp đến bên phía ông ta. Tiếng cười lạnh của Hàn Lãnh truyền đến từ bốn phương tám hướng, căn bản không hiển lộ thân ảnh của mình. Dưới sự khống chế thúc giục của người này, vô số ánh trăng bạc lần nữa vụt qua một cái. Từng ánh trăng bắn ra ngang dọc, bắn chụm đến phía một đám người Phi Thánh Cung. - Trở! Lưu Ích Chi quát một tiếng chói tai, dẫn đầu bổ ra trường đao trên tay của mình. Ánh đao hiện ra, tạo thành một đạo mũi nhọn dài mười mấy trượng, đánh qua phương hướng phía trước. Những người khác cũng không dám sơ suất, vội vàng thi triển ra oai của bí thuật, tế ra bí bảo.

Chỉ một thoáng, hào quang đủ mọi màu sắc lóe lên, cùng đánh vào từng đạo ngân quang. Tuy nhiên sau một hồi giằng co, ngân quang liền đột phá một đám người của Phi Thánh Cung liên thủ, chèn ép đến phía trước. Mi mắt của Lưu Ích Chi co rụt lại, chợt quát lớn: - Tan! Có người phản ứng nhanh nghe được, lập tức nhanh chóng đi ra phía bên cạnh. Người phản ứng hơi chậm một chút, ngược lại cũng may mắn trốn khỏi một kiếp dưới sự nhắc nhở của Lưu Ích Chi. Nhưng kể từ đó, đám người Phi Thánh Cung vừa mới đoàn kết với nhau lập tức bị đánh chia năm xẻ bảy. Vẫn không chờ bọn họ tiếp tục đoàn kết, uy năng của Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận lần nữa bị thúc giục, lại là vô số đạo ánh trăng sáng lóe lên mà đến. Lần này, Phi Thánh Cung võ giả sẽ không có vận tốt như vậy. Bọn họ vừa mới ổn định thân hình, thậm chí còn chưa kịp lấy hơi, trong đó có ba người căn bản không kịp né tránh ánh trăng công kích, trực tiếp bị đánh trúng ngay mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.