Chương trước
Chương sau
Một đạo huyền quang từ Thăng Long Đàn bắn ra, mục tiêu nhắm thẳng vào đám người đang lui về sau.

Người này sắc mặt đại biến, không hề nghĩ ngợi liền dùng tốc độ nhanh hơn nữa hướng chạy ra ngoài, đồng thời tia sáng trên người chợt hiện, dường như vận dụng tất cả lực lượng phòng ngự.

Nhưng dù hắn nhanh hơn nữa cũng không nhanh hơn lực lượng của Thăng Long Đàn, chỉ trong thời gian một hơi thở, tia sáng kia liền truy kích tới người này, trực tiếp xuyên thủng thân thể người này. Lực phòng ngự không biết bao nhiêu tầng kia ở trước huyền quang này lại như giấy, yếu đuối không chịu nổi.

- A…a…a…

Một tiếng hét thảm truyền đến người này phù phù một tiếng liền ngã xuống đất, cùng dạng với những người lúc trước bị tia sáng đen giết chết, máu thịt xương cốt cả người nát hết, trình trạng thê thảm.

Những người ở bốn phía không khỏi biến sắc khiếp sợ.

Dù sau từ khi Dương Khai xuất thủ tới màn tử vong của hai người này cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba hơi thở.

Trong thời gian ngắn ngủi này, hai võ giả Hư Vương Cảnh đỉnh phong ở tầng thứ nhất lần lượt mất mạng, không quản Dương Khai vận dụng bí bảo hay chiêu thức gì cũng đủ để thể hiện sự mạnh mẽ và không dễ chọc của hắn.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt các võ giả bên cạnh Dương Khai nhìn hắn cũng thay đổi, tràn đầy kiêng kị cùng hoảng sợ, vô tình hay cố ý đều kéo giãn khoảng cách với hắn, biểu thị không muốn làm địch với những người khác.

Đây chính là hiệu quả Dương Khai kỳ vọng, hắn lật cổ tay, thu hồi Trảm Hồn Đao đường hoàng bước lên phía trước không coi các võ giả bốn phía ra gì, vô cùng phách lối.

- Gừ…

Bỗng một tiếng gầm rú cao vút truyền tới từ đám người, có chút như tiếng long ngâm, lại hơi giống như tiếng thú rống lên.

Sắc mặt mọi người cả kinh đồng loại nhìn lại nơi hướng ra thanh âm kia, thần sắc ngưng trọng.

Bởi vì ở vị trí kia, một nam nhân chừng ba mươi tuổi mặc áo gấm không biết vận dụng bí thuật gì, cả người biến thành đỏ bừng, dường như có thể nướng chín cả con tôm lớn, trên người tản ra một loại khí nóng, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một hư ảnh giao long màu lửa đỏ.

Hư ảnh Giao long kia như thật giương nanh múa vuốt, thần thái tách nhập, hơi chao đổi một cái liền bắn nhanh xuống chui vào thân thể người này.

Ngay sau đó, khí thế của nam nhân kia tăng mạnh, cùng với khí thế hắn phát ra ngoài kia còn xen lẫn từng tia khí tức như long uy.

- Đoàn Thiên Tứ! Là Đoàn Thiên Tứ.

Có người kinh hô.

- Là con trai trưởng của thành chủ đại nhân.

- Đã sớm nghe nói người này lúc nhỏ ngẫu nhiên gặp cơ duyên, chiếm được một Giao long chi hồn hoàn chỉnh, thì ra là thật…chuyến này xong rồi, có Giao long chi hồn tương trợ thì trở lực của hắn khi đi tới sẽ yếu đi rất nhiều.

Rất nhiều võ giả mau mồm mau miệng kêu, có người vẻ mặt không cam lòng, cũng có người gương mặt hâm mộ lại xen lẫn kiêng kỵ.

Dương Khai trong nháy mắt hiểu rõ thân phận của người này.

Dĩ nhiên là con trai trưởng Đoàn Thiên Tứ của thành chủ Đoàn Nguyên Sơn, hư ảnh Giao long kia chính là Giao long chi hồn trước kia hắn thu được, lợi dụng bí pháp kích phát ra, đối kháng với long uy hùng hồn chèn ép ở chỗ này.

Giao long tuy rằng không phải Chân Long nhất tộc nhưng dù sao đi nữa chỉ cần có một tia huyết mạch của Chân Long lúc này dùng ở đối kháng long uy thì không có gì tốt hơn..

Đoàn Thiên Tứ là một người biết nhẫn nhịn, lúc trước một mực không bộc lộ ra ưu thế của mình, chỉ tới khi khoảng cách tới Thăng Long Đàn gần vừa đủ mới bỗng nhiên phát chế nhân, hiển nhiên là có ý đồ lớn.

Nhưng…không chỉ mình hắn có tính toán này.

Ngay khi Đoàn Thiên Tứ kích phát Giao long chi hồn tăng thêm thân lực, cách đó không xa lại có một thanh niên quát trầm một tiếng, bên ngoài thân hình người này xuất hiện một hình tròn lớn có hình dạng chiếc chuông, dường như một chiếc lồng phòng ngự rất lớn.

Công kích từ võ giả bốn phía rơi vào trên người nhưng hắn không quan tâm, chỉ đưa ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm vào bảo vật trên Thăng Long Đàn, từng bước tiến vào đó.

Mà những công kích kia không thể phá huỷ phòng ngự của hắn, toàn bộ đều bị ngăn ở ngoài.

- Là Liệt Hoả Điện Bất Động Thiên Vương Chung. Người này là Liệt Hoả Điện Tông Tử Tấn.

Có võ giả đã nhận ra bí bảo người kia sử dụng.

- Bí bảo phòng ngự cấp Đạo Nguyên trung phẩm, Bất Động Thiên Vương Chung?

- Đây là anh gian, thế này đánh thế nào?

Nhiều võ giả Hư Vương Cảnh giận dữ kêu lên.

Tuy rằng với tu vi của Tông Tử Tấn cũng không thể nào phát huy ra toàn bộ uy năng của Bất Động Thiên Vương Chung, nhưng dù sao đây cũng là bí bảo phòng ngự cấp Đạo Nguyên trung phẩm, căn bản không phải võ giả Hư Vương Cảnh có thể đánh vỡ, trừ phi có mười mấy người liên thủ phát xuất toàn lực một kích mới có thể tạo thành uy hiếp với hắn.

Tông Tử Tấn vừa hướng phía trước đi tới vừa âm trầm nhìn những người công kích hắn cười lạnh nói: - Tông mỗ nhớ kỹ các ngươi, đợi chuyện ở đây kết thúc, Tông mỗ chắc sẽ thăm hỏi các ngươi cẩn thận.

Một lời nói ra không ít sắc mặt cường gia Hư Vương Cảnh đột nhiên tái nhợt.

- Tông thiếu, đây là hiểu lầm à, tại hạ lúc trước có mắt không tròng, không nhận ra Tông thiếu, có điều mạo phạm mong Tông thiếu thứ lỗi, nếu người báo ra tính danh sớm một chút ta thế nào cũng không có khả năng công kích người. Một người Hư Vương Cảnh vội vàng chịu thua, sợ Tông Tử Tấn sau này tính sổ với mình.

- Ta cũng vậy a Tông thiếu, có câu oan gia nên giải không nên kết, Tông thiếu sao phải vậy chứ.

Tông Tử Tấn liên tục cười lạnh không ngừng bước chân thản nhiên nói: - Tốt, nếu là hiểu lầm thì cứ coi như vậy…nhưng nếu còn có người dám quấy rầy bổn thiếu, ngày sau nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

- Không dám không dám.

- Tông thiếu đại lượng.

Đám võ giả vui mừng quá đỗi.

Tông Tử Tấn hiển nhiên cũng biết bây giờ không phải lúc dây dưa với đám người này, nếu không lui nhường một bước làm bọn họ liều mạng với mình thì cuối cùng cũng chỉ lợi cho người ngoài nên hắn cũng không bức bách quá đáng.

Ngoại trừ Đoàn Thiên Tử cùng Tông Tử Tấn cũng chỉ có Dương Khai hành động nhanh nhất.

Đều đã đến nước này hắn tự nhiên là thoáng vận chuyển một chút lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, ngăn cản long uy vô hình chèn ép, co nên từ trình độ nào đó mà nói hắn cũng là người thoải mái nhất.

Ba người vừa đi tới vừa quan sát lẫn nhau, ánh mắt nhìn nhau toé lửa.

Dương Khai trong lòng lúc này âm thầm kêu khổ, không có mảy may vui sướng, bởi vì hắn cùng Đoàn Thiên Tử và Tông Tử Tấn khác nhau, không có chỗ dựa, không có bối cảnh, nếu thực sự thi triển thủ đoạn lấy đi toàn bộ bảo vật trên Thăng Long Đàn đi tất sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Hắn đang suy nghĩ có cần để Đoàn Thiên Tứ cùng Tông Tử Tấn xuống tay trước để chia sẻ chút áp lực.

Nhưng rất nhanh hắn liền phủ định ý nghĩ này bởi vì không quản mình tới lúc đó lấy đi bao nhiêu bảo vật đều sẽ bị người để mắt tới. Một khi đã như vậy thì hoặc là không làm hoặc là phải làm đến cùng…

Đang lúc hắn quyết định thì Đoàn Thiên Tứ hai tay bấm quyết, ngay sau đó điểm mạnh vài cái treenngwowfi mình, kèm theo đó, cả người Đoàn Thiên Tứ vốn không yếu khí thế đột nhiên tăng vọt.

Hắn lại không tiếc hao tổn sự dụng bí thuật uy năng to lớn.

Ngay sau đó hắn cười ha hả, tốc độ bay nhanh thoát ra nhiều trượng, một chút đã tới bên cạnh Thăng Long Đàn.

Thấy tình hình này trong lòng Dương Khai khẽ động, mà Tông Tử Tấn kia đồng dạng cũng biến sắc cắn răng tăng tốc.

- Đều là của ta! Đoàn Thiên Tứ cười lớn đưa tay liền cầm một bí bảo dạng một thanh trường kiếm.

Mười mấy kiện bảo vật trên Thăng Long Đàn,chỉ có bảo vật hình trường kiếm nhìn tốt nhất, quang hoa lưu chuyển, toàn thân hiện lên u quang, nhìn đã thấy không phải vật phàm.

Đoàn Thiên Tứ cũng là một người cẩn thận, trong lúc cầm bí bảo này còn cố ý quan sát bốn phía, âm thầm vận chuyển lực lượng trong cơ thể, sẵn sàng phòng bị bất trắc.

Có thể làm mọi người bất ngờ chính là hắn lại ung dung cầm trường kiếm kia lên.

Kết quả như vậy làm hắn cũng ngẩn ngơ, nhưng thực lại quá vui mừng.

Đang lúc hắn muốn thu hoạch món đầu tiên vào nhẫn không gian đã xảy ra chuyện bất ngờ.

Trường kiếm kia rời khỏi Thăng Long Đàn không tới thời gian một hơi thở liền vặn vẹo,biến thành một cành cây khô, chẳng những không có bộ dáng ban đầu mà còn hoàn toàn không có linh tính…

Gió thổi tới, cành cây khô kia trong chốc lát cắt thành hai khúc rơi xuống đất.

Nụ cười của Đoàn Thiên Tứ lập tức cứng đơ.

Rất nhiều võ giả đang nhìn hắn biểu tình cũng đa dạng, có nghi ngờ, có kinh ngạc, có hả hê, lại có như đang suy nghĩ…

- Đây…đây không lẽ là giả? Một hồi lâu, Đoàn Thiên Tứ mới không cam lòng nổi giận gầm lên một tiếng, ném đoạn cây khô còn lại trên tay, lại chụp tới một món bí bảo khác.

Món bí bảo thứ hai bị hắn lấy ra cũng vậy, sau khi rời khỏi Thăng Long Đan liền biến thành một hòn đá bình thường.

- Ảo thuật, đây là ảo thuật, chúng ta đều bị lừa.

Trong đám người bỗng có tiếng kinh hô.

Cũng không cần người này nhắc nhở, gần như mọi người đều ý thức được điều này.

Dù sao quá trình Đoàn Thiên Tứ cầm hai món bí bảo kia lên đều là trước mặt bao người, hắn cơ bản không có cơ hội giở trò bịp bợm, cũng không có khả năng đánh tráo. Vì vậy, cách giải thích duy nhất chính là những bảo vật trên Thăng Long Đàn kia đều không phải là thật mà là một màn ảo thuật, tạo thành ảo giác thị giác cho các võ giả.

Trong nhất thời, các võ giả đang không ngừng tiến lên phía trước dừng lại bước chân, biểu tình trên mặt dở khóc dở cười.

Nhưng không ai nghĩ tới kết cục cuối cùng lại là bộ dạng này.

Thăng Long Đàn, Thăng Long Đàn, cá vượt Long Môn hoá rồng trong truyền thuyết dĩ nhiên là một âm mưu lớn tày trời.

Dương Khai cũng ngây ngốc tại chỗ.

Trong nháy mắt khi Đoàn Thiên Tứ thi triển bí thuật tiến về phía trước, hắn còn lòng nóng như lửa đốt, nhưng khi lúc này xuất hiện một cảnh tượng hài kịch như vậy lại làm cho hắn có chút trở tay không kịp.

Bỗng nhiên sắc mặt hắn biến đổi, khép mắt lại rồi lại mở ra.

Không có ai phát hiện mắt trái của hắn biến thành một thụ nhân màu vàng.

Ngay sau đó hắn vội vã xông lên phía trước.

Bên kia, Tông Tử Tấn cũng đến gần Thăng Long Đàn, cùng Đoàn Thiên Tứ liếc nhau không ngừng cầm lên bảo vật ở Thăng Long Đàn, sau đó lại cảm giác mất mát mà bỏ lại.

Những thứ bí tịch công pháp nhìn như không tầm thường kia bất ngờ tất cả đều là những vật vô cùng bình thường, căn bản không có tác dụng gì lớn, sau khi bị ném xuống đất liền biến thành phấn vụn, tan biến ngay sau khi gió thổi qua.

Rất nhanh Dương Khai cũng gia nhập vào trong số đó.

Hắn cầm lên một bình ngọc, mở ra nhìn, miệng tức giận quát một tiếng liền thuận tay ném đi.

Không bao lâu, dưới sự hợp lực kiểm tra của ba người, những thứ trên Thăng Long Đàn kia không gì là thật.

- Tại sao có thể như vậy? Đoàn Thiên Tứ dường như vẫn không thể chấp nhận kết cục này, gương mặt thất vọng lẩm bẩm nói

- Xem ra…chúng ta đều bị đùa bỡn a.. Tông Tử Tấn tự cười giễu. Một đạo huyền quang từ Thăng Long Đàn bắn ra, mục tiêu nhắm thẳng vào đám người đang lui về sau.

Người này sắc mặt đại biến, không hề nghĩ ngợi liền dùng tốc độ nhanh hơn nữa hướng chạy ra ngoài, đồng thời tia sáng trên người chợt hiện, dường như vận dụng tất cả lực lượng phòng ngự.

Nhưng dù hắn nhanh hơn nữa cũng không nhanh hơn lực lượng của Thăng Long Đàn, chỉ trong thời gian một hơi thở, tia sáng kia liền truy kích tới người này, trực tiếp xuyên thủng thân thể người này. Lực phòng ngự không biết bao nhiêu tầng kia ở trước huyền quang này lại như giấy, yếu đuối không chịu nổi.

- A…a…a…

Một tiếng hét thảm truyền đến người này phù phù một tiếng liền ngã xuống đất, cùng dạng với những người lúc trước bị tia sáng đen giết chết, máu thịt xương cốt cả người nát hết, trình trạng thê thảm.

Những người ở bốn phía không khỏi biến sắc khiếp sợ.

Dù sau từ khi Dương Khai xuất thủ tới màn tử vong của hai người này cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba hơi thở.

Trong thời gian ngắn ngủi này, hai võ giả Hư Vương Cảnh đỉnh phong ở tầng thứ nhất lần lượt mất mạng, không quản Dương Khai vận dụng bí bảo hay chiêu thức gì cũng đủ để thể hiện sự mạnh mẽ và không dễ chọc của hắn.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt các võ giả bên cạnh Dương Khai nhìn hắn cũng thay đổi, tràn đầy kiêng kị cùng hoảng sợ, vô tình hay cố ý đều kéo giãn khoảng cách với hắn, biểu thị không muốn làm địch với những người khác.

Đây chính là hiệu quả Dương Khai kỳ vọng, hắn lật cổ tay, thu hồi Trảm Hồn Đao đường hoàng bước lên phía trước không coi các võ giả bốn phía ra gì, vô cùng phách lối.

- Gừ…

Bỗng một tiếng gầm rú cao vút truyền tới từ đám người, có chút như tiếng long ngâm, lại hơi giống như tiếng thú rống lên.

Sắc mặt mọi người cả kinh đồng loại nhìn lại nơi hướng ra thanh âm kia, thần sắc ngưng trọng.

Bởi vì ở vị trí kia, một nam nhân chừng ba mươi tuổi mặc áo gấm không biết vận dụng bí thuật gì, cả người biến thành đỏ bừng, dường như có thể nướng chín cả con tôm lớn, trên người tản ra một loại khí nóng, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một hư ảnh giao long màu lửa đỏ.

Hư ảnh Giao long kia như thật giương nanh múa vuốt, thần thái tách nhập, hơi chao đổi một cái liền bắn nhanh xuống chui vào thân thể người này.

Ngay sau đó, khí thế của nam nhân kia tăng mạnh, cùng với khí thế hắn phát ra ngoài kia còn xen lẫn từng tia khí tức như long uy.

- Đoàn Thiên Tứ! Là Đoàn Thiên Tứ.

Có người kinh hô.

- Là con trai trưởng của thành chủ đại nhân.

- Đã sớm nghe nói người này lúc nhỏ ngẫu nhiên gặp cơ duyên, chiếm được một Giao long chi hồn hoàn chỉnh, thì ra là thật…chuyến này xong rồi, có Giao long chi hồn tương trợ thì trở lực của hắn khi đi tới sẽ yếu đi rất nhiều.

Rất nhiều võ giả mau mồm mau miệng kêu, có người vẻ mặt không cam lòng, cũng có người gương mặt hâm mộ lại xen lẫn kiêng kỵ.

Dương Khai trong nháy mắt hiểu rõ thân phận của người này.

Dĩ nhiên là con trai trưởng Đoàn Thiên Tứ của thành chủ Đoàn Nguyên Sơn, hư ảnh Giao long kia chính là Giao long chi hồn trước kia hắn thu được, lợi dụng bí pháp kích phát ra, đối kháng với long uy hùng hồn chèn ép ở chỗ này.

Giao long tuy rằng không phải Chân Long nhất tộc nhưng dù sao đi nữa chỉ cần có một tia huyết mạch của Chân Long lúc này dùng ở đối kháng long uy thì không có gì tốt hơn..

Đoàn Thiên Tứ là một người biết nhẫn nhịn, lúc trước một mực không bộc lộ ra ưu thế của mình, chỉ tới khi khoảng cách tới Thăng Long Đàn gần vừa đủ mới bỗng nhiên phát chế nhân, hiển nhiên là có ý đồ lớn.

Nhưng…không chỉ mình hắn có tính toán này.

Ngay khi Đoàn Thiên Tứ kích phát Giao long chi hồn tăng thêm thân lực, cách đó không xa lại có một thanh niên quát trầm một tiếng, bên ngoài thân hình người này xuất hiện một hình tròn lớn có hình dạng chiếc chuông, dường như một chiếc lồng phòng ngự rất lớn.

Công kích từ võ giả bốn phía rơi vào trên người nhưng hắn không quan tâm, chỉ đưa ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm vào bảo vật trên Thăng Long Đàn, từng bước tiến vào đó.

Mà những công kích kia không thể phá huỷ phòng ngự của hắn, toàn bộ đều bị ngăn ở ngoài.

- Là Liệt Hoả Điện Bất Động Thiên Vương Chung. Người này là Liệt Hoả Điện Tông Tử Tấn.

Có võ giả đã nhận ra bí bảo người kia sử dụng.

- Bí bảo phòng ngự cấp Đạo Nguyên trung phẩm, Bất Động Thiên Vương Chung?

- Đây là anh gian, thế này đánh thế nào?

Nhiều võ giả Hư Vương Cảnh giận dữ kêu lên.

Tuy rằng với tu vi của Tông Tử Tấn cũng không thể nào phát huy ra toàn bộ uy năng của Bất Động Thiên Vương Chung, nhưng dù sao đây cũng là bí bảo phòng ngự cấp Đạo Nguyên trung phẩm, căn bản không phải võ giả Hư Vương Cảnh có thể đánh vỡ, trừ phi có mười mấy người liên thủ phát xuất toàn lực một kích mới có thể tạo thành uy hiếp với hắn.

Tông Tử Tấn vừa hướng phía trước đi tới vừa âm trầm nhìn những người công kích hắn cười lạnh nói: - Tông mỗ nhớ kỹ các ngươi, đợi chuyện ở đây kết thúc, Tông mỗ chắc sẽ thăm hỏi các ngươi cẩn thận.

Một lời nói ra không ít sắc mặt cường gia Hư Vương Cảnh đột nhiên tái nhợt.

- Tông thiếu, đây là hiểu lầm à, tại hạ lúc trước có mắt không tròng, không nhận ra Tông thiếu, có điều mạo phạm mong Tông thiếu thứ lỗi, nếu người báo ra tính danh sớm một chút ta thế nào cũng không có khả năng công kích người. Một người Hư Vương Cảnh vội vàng chịu thua, sợ Tông Tử Tấn sau này tính sổ với mình.

- Ta cũng vậy a Tông thiếu, có câu oan gia nên giải không nên kết, Tông thiếu sao phải vậy chứ.

Tông Tử Tấn liên tục cười lạnh không ngừng bước chân thản nhiên nói: - Tốt, nếu là hiểu lầm thì cứ coi như vậy…nhưng nếu còn có người dám quấy rầy bổn thiếu, ngày sau nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

- Không dám không dám.

- Tông thiếu đại lượng.

Đám võ giả vui mừng quá đỗi.

Tông Tử Tấn hiển nhiên cũng biết bây giờ không phải lúc dây dưa với đám người này, nếu không lui nhường một bước làm bọn họ liều mạng với mình thì cuối cùng cũng chỉ lợi cho người ngoài nên hắn cũng không bức bách quá đáng.

Ngoại trừ Đoàn Thiên Tử cùng Tông Tử Tấn cũng chỉ có Dương Khai hành động nhanh nhất.

Đều đã đến nước này hắn tự nhiên là thoáng vận chuyển một chút lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, ngăn cản long uy vô hình chèn ép, co nên từ trình độ nào đó mà nói hắn cũng là người thoải mái nhất.

Ba người vừa đi tới vừa quan sát lẫn nhau, ánh mắt nhìn nhau toé lửa.

Dương Khai trong lòng lúc này âm thầm kêu khổ, không có mảy may vui sướng, bởi vì hắn cùng Đoàn Thiên Tử và Tông Tử Tấn khác nhau, không có chỗ dựa, không có bối cảnh, nếu thực sự thi triển thủ đoạn lấy đi toàn bộ bảo vật trên Thăng Long Đàn đi tất sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Hắn đang suy nghĩ có cần để Đoàn Thiên Tứ cùng Tông Tử Tấn xuống tay trước để chia sẻ chút áp lực.

Nhưng rất nhanh hắn liền phủ định ý nghĩ này bởi vì không quản mình tới lúc đó lấy đi bao nhiêu bảo vật đều sẽ bị người để mắt tới. Một khi đã như vậy thì hoặc là không làm hoặc là phải làm đến cùng…

Đang lúc hắn quyết định thì Đoàn Thiên Tứ hai tay bấm quyết, ngay sau đó điểm mạnh vài cái treenngwowfi mình, kèm theo đó, cả người Đoàn Thiên Tứ vốn không yếu khí thế đột nhiên tăng vọt.

Hắn lại không tiếc hao tổn sự dụng bí thuật uy năng to lớn.

Ngay sau đó hắn cười ha hả, tốc độ bay nhanh thoát ra nhiều trượng, một chút đã tới bên cạnh Thăng Long Đàn.

Thấy tình hình này trong lòng Dương Khai khẽ động, mà Tông Tử Tấn kia đồng dạng cũng biến sắc cắn răng tăng tốc.

- Đều là của ta! Đoàn Thiên Tứ cười lớn đưa tay liền cầm một bí bảo dạng một thanh trường kiếm.

Mười mấy kiện bảo vật trên Thăng Long Đàn,chỉ có bảo vật hình trường kiếm nhìn tốt nhất, quang hoa lưu chuyển, toàn thân hiện lên u quang, nhìn đã thấy không phải vật phàm.

Đoàn Thiên Tứ cũng là một người cẩn thận, trong lúc cầm bí bảo này còn cố ý quan sát bốn phía, âm thầm vận chuyển lực lượng trong cơ thể, sẵn sàng phòng bị bất trắc.

Có thể làm mọi người bất ngờ chính là hắn lại ung dung cầm trường kiếm kia lên.

Kết quả như vậy làm hắn cũng ngẩn ngơ, nhưng thực lại quá vui mừng.

Đang lúc hắn muốn thu hoạch món đầu tiên vào nhẫn không gian đã xảy ra chuyện bất ngờ.

Trường kiếm kia rời khỏi Thăng Long Đàn không tới thời gian một hơi thở liền vặn vẹo,biến thành một cành cây khô, chẳng những không có bộ dáng ban đầu mà còn hoàn toàn không có linh tính…

Gió thổi tới, cành cây khô kia trong chốc lát cắt thành hai khúc rơi xuống đất.

Nụ cười của Đoàn Thiên Tứ lập tức cứng đơ.

Rất nhiều võ giả đang nhìn hắn biểu tình cũng đa dạng, có nghi ngờ, có kinh ngạc, có hả hê, lại có như đang suy nghĩ…

- Đây…đây không lẽ là giả? Một hồi lâu, Đoàn Thiên Tứ mới không cam lòng nổi giận gầm lên một tiếng, ném đoạn cây khô còn lại trên tay, lại chụp tới một món bí bảo khác.

Món bí bảo thứ hai bị hắn lấy ra cũng vậy, sau khi rời khỏi Thăng Long Đan liền biến thành một hòn đá bình thường.

- Ảo thuật, đây là ảo thuật, chúng ta đều bị lừa.

Trong đám người bỗng có tiếng kinh hô.

Cũng không cần người này nhắc nhở, gần như mọi người đều ý thức được điều này.

Dù sao quá trình Đoàn Thiên Tứ cầm hai món bí bảo kia lên đều là trước mặt bao người, hắn cơ bản không có cơ hội giở trò bịp bợm, cũng không có khả năng đánh tráo. Vì vậy, cách giải thích duy nhất chính là những bảo vật trên Thăng Long Đàn kia đều không phải là thật mà là một màn ảo thuật, tạo thành ảo giác thị giác cho các võ giả.

Trong nhất thời, các võ giả đang không ngừng tiến lên phía trước dừng lại bước chân, biểu tình trên mặt dở khóc dở cười.

Nhưng không ai nghĩ tới kết cục cuối cùng lại là bộ dạng này.

Thăng Long Đàn, Thăng Long Đàn, cá vượt Long Môn hoá rồng trong truyền thuyết dĩ nhiên là một âm mưu lớn tày trời.

Dương Khai cũng ngây ngốc tại chỗ.

Trong nháy mắt khi Đoàn Thiên Tứ thi triển bí thuật tiến về phía trước, hắn còn lòng nóng như lửa đốt, nhưng khi lúc này xuất hiện một cảnh tượng hài kịch như vậy lại làm cho hắn có chút trở tay không kịp.

Bỗng nhiên sắc mặt hắn biến đổi, khép mắt lại rồi lại mở ra.

Không có ai phát hiện mắt trái của hắn biến thành một thụ nhân màu vàng.

Ngay sau đó hắn vội vã xông lên phía trước.

Bên kia, Tông Tử Tấn cũng đến gần Thăng Long Đàn, cùng Đoàn Thiên Tứ liếc nhau không ngừng cầm lên bảo vật ở Thăng Long Đàn, sau đó lại cảm giác mất mát mà bỏ lại.

Những thứ bí tịch công pháp nhìn như không tầm thường kia bất ngờ tất cả đều là những vật vô cùng bình thường, căn bản không có tác dụng gì lớn, sau khi bị ném xuống đất liền biến thành phấn vụn, tan biến ngay sau khi gió thổi qua.

Rất nhanh Dương Khai cũng gia nhập vào trong số đó.

Hắn cầm lên một bình ngọc, mở ra nhìn, miệng tức giận quát một tiếng liền thuận tay ném đi.

Không bao lâu, dưới sự hợp lực kiểm tra của ba người, những thứ trên Thăng Long Đàn kia không gì là thật.

- Tại sao có thể như vậy? Đoàn Thiên Tứ dường như vẫn không thể chấp nhận kết cục này, gương mặt thất vọng lẩm bẩm nói

- Xem ra…chúng ta đều bị đùa bỡn a.. Tông Tử Tấn tự cười giễu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.