Chương trước
Chương sau
Phong Lâm Thành, trong động phủ của Dương Khai.

Dương Khai ngồi bên bàn đối diện Mạc Tiểu Thất.

Sau khi rời khỏi chợ đen, Dương Khai liền vội vã dẫn Mạc Tiểu Thất về đây, bên đường còn cố ý dò xét xem có người theo dõi phía sau mình hay không, đồng thời còn quẹo mấy con đường.

Sau khi xác định an toàn, mới quay trở về động phủ.

- Dương đại ca thật là lợi hại nha!

Mạc Tiểu Thất hai tay chống má, gương mặt đầy ý mê say, đôi mắt đẹp tỏa sáng nhìn Dương Khai, không giấu giếm chút nào ý sùng bái và kính ngưỡng của mình: - Nói vài ba câu đã hù dọa cho đám người ghê tởm kia chạy đi, huynh làm thế nào làm được vậy?

Dương Khai cười khan một tiếng.

Đổi lại là người khác hỏi mình như vậy, khẳng định Dương Khai sẽ nghĩ là đối phương chế giễu mình, nhưng câu hỏi này từ miệng Mạc Tiểu Thất, thì đúng là khen ngợi.

- Do chính bọn họ suy nghĩ nhiều thôi! Dương Khai thuận miệng đáp một câu lấy lệ.

Chuyện ngày hôm nay, cũng đúng là do đám người Phi Thánh Cung kia tự mình suy nghĩ nhiều, cũng là do thế cục Phong Lâm Thành hiện nay tạo thành. Nếu không vì hiện tại Phong Lâm Thành rồng rắn hỗn tạp, một phen khoa trương của Dương Khai hôm nay có thể đưa đến tác dụng hay không đúng là còn chưa biết.

Nhưng hiện giờ trong Phong Lâm Thành, các thế lực lớn tới không ít người, Phi Thánh Cung tuy rằng không tầm thường, nhưng cũng không phải là đứng đầu nhất, đương nhiên Lưu Ích Chi có điều cố kỵ.

- Không đề cập chuyện này nữa, nhưng Tiểu Thất cô... vì sao lại ở chỗ này? Dương Khai đổi đầu đề câu chuyện.

- Ta trước nay luôn ở đây mà! Mạc Tiểu Thất nhìn Dương Khai với vẻ mặt khó hiểu, không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy: - Đúng rồi, ta mướn động phủ cách rất gần chỗ Dương đại ca nơi này đấy, nhưng trước giờ tại sao không hề gặp huynh!?

- Ta trước nay luôn đi ra ngoài không có ở nơi này, cho đến hôm nay mới quay trở về!

- Vậy à!

- Thật ra ta muốn hỏi, lần trước Tiểu Thất cô nương ở trong Ngọc Thanh Sơn... làm thế nào thoát ra được? Dương Khai đầy mặt nghi hoặc nhìn Mạc Tiểu Thất hỏi.

Dù sao lúc đó khi hắn từ trong Huyền Giới Châu đi ra, còn cố ý đi tìm Mạc Tiểu Thất, nhưng hoàn toàn không có một chút dấu vết, lúc đó hắn nghĩ rằng Mạc Tiểu Thất nhất định đã chết rồi, hơn nữa bị đốt cháy cặn bã đều không còn dư lại.

Nhưng không nghĩ tới hôm nay ở trong Phong Lâm Thành lại lần nữa gặp được đối phương.

- Ngày đó hả... ta là dùng vật này trốn thoát! Mạc Tiểu Thất vừa nói, vừa lấy ra một vật từ trong nhẫn không gian của mình, đặt ở trước mặt Dương Khai.

- Đây là... Dương Khai mi mắt híp lại, chăm chú nhìn trên bàn: là một tấm da thú tản ra dao động năng lượng cực kỳ quỷ dị.

Dao động năng lượng kia Dương Khai lại rất tinh tường, hiển nhiên chính là dao động của lực lượng không gian.

Mà da thú kia ước chừng chỉ lớn bằng bàn tay, trên da thú khắc rất nhiều đường vẽ và phù văn phức tạp khó hiểu, hợp thành một cái đồ án thần kỳ.

Dương Khai đưa tay chạm vào, cẩn thận cảm nhận.

Một hồi lâu, hắn mới cả kinh nói: - Vật này có công hiệu chuyển dời không gian ư?

Mạc Tiểu Thất nghe vậy nhìn Dương Khai cười hì hì, nói: - Dương đại ca quả nhiên là tu luyện lực lượng không gian. Ngay cả cái này đều có thể cảm nhận được!

- Cô nương biết ta tu luyện lực lượng không gian? Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng.

- Đúng vậy! Lúc huynh chiến đấu với người ta ở Ngọc Thanh Sơn, không phải từng sử dụng lực lượng không gian sao? Khi đó ta đã phát hiện! Bởi vì lúc huynh sử dụng lực lượng, loại cảm giác này có chút tương tự với Lý thúc!

- Lý thúc?

- Chính là Lý Vô Y thúc thúc! Ông ta cũng tu luyện lực lượng không gian, rất lợi hại! Vật này chính là ông chế ra, cho ta dùng để bảo vệ tánh mạng! Mạc Tiểu Thất cũng không có ý đề phòng Dương Khai, cũng không biết là bản tính nàng như thế, hay là vì trước nay Dương Khai không hề có ý gây bất lợi đối với nàng.

Nói xong, nàng giải thích: - Lý thúc nói vật này ở thời khắc mấu chốt có thể mở ra một đường hành lang hư không, cho nên dùng để chạy trốn là thích hợp nhất! Ta vốn có hai cái, lần trước ở trong Ngọc Thanh Sơn dùng mất một cái, hiện tại cũng chỉ còn lại có một cái này...

Mạc Tiểu Thất nói dứt lời, lộ ra ý tiếc nuối.

Có thể bằng vào một tấm da thú chứa pháp trận, trực tiếp mở ra đường hành lang hư không ư?

Dương Khai khiếp sợ ngay tại chỗ.

Tuy rằng hắn điều nghiên và trình độ về mặt lực lượng không gian cũng rất bất phàm, nhưng bằng vào năng lực của hắn hiện tại khẳng định không thể chế tạo ra những thứ này... hắn chỉ có thể bằng vào lực lượng không gian của bản thân để thuấn di, nhưng lại rất dễ bị quấy nhiễu.

Năng lượng thiên địa ở chung quanh một khi không ổn định, hắn thuấn di sẽ không thể phát huy ra tác dụng nhiều lắm.

Điều này liên quan với thực lực của hắn, cũng có quan hệ với trình độ lực lượng không gian của hắn, cũng như có quan hệ với pháp tắc thiên địa của Tinh Giới. Pháp tắc thiên địa của Tinh Giới nồng đậm hơn vô số lần so với cố hương Tinh Vực, cho nên Dương Khai thuấn di ở Tinh Giới bị áp chế cực lớn.

Mà Lý Vô Y kia, lại có thể chế tạo ra bảo vật như da thú trước mặt này, hiển nhiên trình độ trên lực lượng không gian là Dương Khai thúc ngựa cũng khó theo kịp.

- Dương đại ca ta thật xin lỗi a! Mạc Tiểu Thất bỗng nhiên lại nói xin lỗi, đầy mặt áy náy.

- Thế nào bỗng nhiên nói vậy? Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng.

- Lần trước thời điểm nguy hiểm, ta vốn muốn mang theo huynh cùng đi, nhưng Loan Phượng công kích tới quá nhanh, ta cũng chỉ có thể... chỉ có thể... Sau đó ta định đi vào bên trong tìm huynh, nhưng ta không thể đi vào, ta nghĩ nhất định là... huynh đã chết rồi!

Nghe vậy, Dương Khai bật cười.

Trên điểm này ý nghĩ của hắn và Mạc Tiểu Thất thật giống nhau: đều nghĩ là đối phương khẳng định mất mạng dưới Diệt Thế Hắc Viêm, nhưng không nghĩ tới mỗi người đều có thủ đoạn chạy trốn...

- Ngày đó, Dương đại ca làm thế nào thoát ra được? Mạc Tiểu Thất hỏi.

- Ta tinh thông lực lượng không gian mà! Dương Khai thuận miệng bịa ra.

- À, đúng rồi! Lý thúc từng nói, người tinh thông lực lượng không gian, bản lãnh chạy trốn là nhất lưu! Mạc Tiểu Thất chợt hiểu.

Thấy bộ dáng nàng rất tin không nghi ngờ, trong lòng Dương Khai không giải thích được dâng lên một cảm giác áy náy...

Kế tiếp, hai người lại tùy ý nói chuyện với nhau.

Bất quá Dương Khai vô tình hay cố ý tìm hiểu, hắn cũng dọ thám biết tu vi cảnh giới của vị Lý Vô Y kia, rõ ràng là một cường giả Đế Tôn Cảnh! Hắn không có ý tìm hiểu xuất thân lai lịch của Mạc Tiểu Thất, có đôi khi, biết càng ít, càng tốt cho bản thân.

Lai lịch của Mạc Tiểu Thất hiển nhiên bất phàm, Dương Khai biết rõ trong lòng.

- Dương đại ca! Nếu huynh không có chuyện gì làm, theo ta đi tìm bảo tàng một chuyến được không? Mạc Tiểu Thất bỗng nhiên lại hưng phấn bừng bừng đề nghị.

- Bảo tàng?

- Đúng vậy đúng vậy! Mạc Tiểu Thất gật đầu không ngừng, vừa nói vừa từ trong nhẫn không gian lấy ra một tấm da thú: - Hôm nay ta mua được một tấm bản đồ bảo tàng nè! Người kia nói cho ta biết là bảo tàng của Phệ Thiên Đại Đế lưu lại, nói không chừng bên trong còn có Phệ Thiên Chiến Pháp!

"Vật này... Thế nào nhìn quen mắt như vậy a?" Dương Khai đầy mặt nghi hoặc, cầm lên tấm da thú cẩn thận quan sát một phen, ngay sau đó, gương mặt đen lại.

- Vật này mua bao nhiêu nguyên tinh? Dương Khai ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Thất, hỏi.

- Bảy ngàn đấy! Mạc Tiểu Thất dương dương đắc ý: - Không mắc phải không? Nếu như thật có thể tìm được Phệ Thiên Chiến Pháp thì coi như phát tài rồi!

- Đồ gian thương khốn kiếp! Dương Khai không nhịn được thấp giọng mắng một câu.

- Dương đại ca nói cái gì?

- Không có gì! Dương Khai ho nhẹ một tiếng, cân nhắc một chút, mở miệng nói vào trọng tâm: - Tiểu Thất này, ra cửa ở bên ngoài lòng người hiểm ác, không phải mỗi người đều ôn thuận thiện lương như cô đâu, phàm mọi chuyện đều phải xem xét nhìn rõ!

- Ta biết mà! Phượng di trước kia thường nói như vậy với ta!

- Trong Tinh Giới, hạng người lừa ngươi gạt ta rất nhiều, cho nên người ta nói không thể tin hết!

- Cái này ta cũng biết mà!

- Ôi... Tàng bảo đồ này là giả! Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, không thể không nói rõ một chút, trông cậy vào tiểu nha đầu này tự mình lĩnh ngộ, quả thực có chút quá làm khó nàng.

- Làm sao có thể? Người kia bộ dáng nói rất thành thực ở trong này khẳng định có bảo tàng của Phệ Thiên Đại Đế... Đó chính là một trong 10 đại Đế Tôn thật lâu trước đây đấy? Mạc Tiểu Thất nhìn Dương Khai với vẻ mặt không thể tin, thất thần nói: - Chẳng lẽ Đại Đế cũng sẽ gạt người?

- Đại Đế gạt người hay không gạt người, ta không biết, nhưng người bán vật này nhất định là đã lừa gạt cô nương!

Mạc Tiểu Thất ngẩn ra, cẩn thận ngẫm nghĩ, một hồi lâu mới mơ hồ có hơi hiểu rõ, khẽ quát một tiếng nói:

- Tên lường gạt đáng ghét, dám lường gạt ta, ta đi tìm lão!

- Quên đi quên đi! Người kia khẳng định đã không còn ở đó, biển người mênh mông, cô nương đi đâu mà tìm? Dương Khai vội ngăn nàng lại.

Mạc Tiểu Thất tức thì chu miệng, vừa giậm chân vừa quơ quả đấm nhỏ nói: - Tức chết ta mà! Đừng để ta gặp lại lão, bằng không sẽ đánh lão phù mặt!

Sau khi nói ra mấy câu hung ác, tâm tình của nàng dường như bình tĩnh không ít. Ngẫm nghĩ một lúc, nàng từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra 7, 8 tấm bản đồ bảo tàng, nói: - Này Dương đại ca, huynh xem thử những thứ này là thiệt hay giả?

Dương Khai chú mắt nhìn lại, khóe miệng không khỏi co giật mấy cái.

- Vậy cái này thì sao? Mạc Tiểu Thất lại lấy ra một vật, rõ ràng là một khối đá đen như mực vô dụng, chỉ có thể dùng để thưởng thức bầu trời đêm.

- Ha Ha...

Dương Khai cười khan.

- Vậy bản công pháp tuyệt thế này thì sao? Mạc Tiểu Thất lần nữa thảy ra một vật.

Dương Khai đảo mắt nhìn lướt qua, lập tức bật cười thân thể lay động.

Một bản công pháp tuyệt thế thật tốt, trang sách hơi ố vàng, thoạt nhìn đã lâu năm, trên trang bìa viết bốn chữ to rồng bay phượng múa: Công Pháp Tuyệt Thế!

Dường như sợ người khác không biết đây là một bản công pháp tuyệt thế vậy.

Bất quá phải là một người đơn thuần tới mức nào, mới có thể sau một chuyến đi dạo chợ đen, bị người dụ hoặc mua nhiều vật vô dụng như vậy chứ? Nếu người trên đời ai cũng giống như Mạc Tiểu Thất, thì những tên lường gạt kia chẳng phải là đã sớm phát tài lớn rồi sao?

Dương Khai trầm mặc làm cho Mạc Tiểu Thất sắc mặt như đưa đám, thẳng đến đầu đều cúi gằm sát ngực, cả người tựa hồ đều bao phủ trong một tầng bóng tối không nhìn thấy.

Nhìn dáng vẻ của nàng bị đả kích to lớn, Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, đang muốn an ủi nàng một phen, để nàng vấp ngã một lần, sau này sẽ cảnh giác nhiều hơn... bỗng nhiên Mạc Tiểu Thất lại ngẩng đầu lên, cười hì hì, nói: - Vật này khẳng định là không giả!

Vừa nói, nàng vừa cẩn thận lấy ra một khối đá hình trứng có màu lam nhạt, đặt lên bàn.

Thấy bộ dáng nàng bình tĩnh nói chắc chắn, Dương Khai cũng không khỏi hưng phấn, thả ra thần niệm cảm nhận, lại phát hiện vật kia không hề có dao động linh khí, thoạt nhìn giống như một hòn đá chân chính.

Nhưng cổ quái là, lớp ngoài vật thoạt nhìn giống như hòn đá này, lại có lực lượng kỳ lạ cản trở thần niệm của mình xâm nhập.

- Đây là vật gì? Dương Khai cau mày hỏi.

Mạc Tiểu Thất cười thần bí: - Trứng thú! Phong Lâm Thành, trong động phủ của Dương Khai.

Dương Khai ngồi bên bàn đối diện Mạc Tiểu Thất.

Sau khi rời khỏi chợ đen, Dương Khai liền vội vã dẫn Mạc Tiểu Thất về đây, bên đường còn cố ý dò xét xem có người theo dõi phía sau mình hay không, đồng thời còn quẹo mấy con đường.

Sau khi xác định an toàn, mới quay trở về động phủ.

- Dương đại ca thật là lợi hại nha!

Mạc Tiểu Thất hai tay chống má, gương mặt đầy ý mê say, đôi mắt đẹp tỏa sáng nhìn Dương Khai, không giấu giếm chút nào ý sùng bái và kính ngưỡng của mình: - Nói vài ba câu đã hù dọa cho đám người ghê tởm kia chạy đi, huynh làm thế nào làm được vậy?

Dương Khai cười khan một tiếng.

Đổi lại là người khác hỏi mình như vậy, khẳng định Dương Khai sẽ nghĩ là đối phương chế giễu mình, nhưng câu hỏi này từ miệng Mạc Tiểu Thất, thì đúng là khen ngợi.

- Do chính bọn họ suy nghĩ nhiều thôi! Dương Khai thuận miệng đáp một câu lấy lệ.

Chuyện ngày hôm nay, cũng đúng là do đám người Phi Thánh Cung kia tự mình suy nghĩ nhiều, cũng là do thế cục Phong Lâm Thành hiện nay tạo thành. Nếu không vì hiện tại Phong Lâm Thành rồng rắn hỗn tạp, một phen khoa trương của Dương Khai hôm nay có thể đưa đến tác dụng hay không đúng là còn chưa biết.

Nhưng hiện giờ trong Phong Lâm Thành, các thế lực lớn tới không ít người, Phi Thánh Cung tuy rằng không tầm thường, nhưng cũng không phải là đứng đầu nhất, đương nhiên Lưu Ích Chi có điều cố kỵ.

- Không đề cập chuyện này nữa, nhưng Tiểu Thất cô... vì sao lại ở chỗ này? Dương Khai đổi đầu đề câu chuyện.

- Ta trước nay luôn ở đây mà! Mạc Tiểu Thất nhìn Dương Khai với vẻ mặt khó hiểu, không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy: - Đúng rồi, ta mướn động phủ cách rất gần chỗ Dương đại ca nơi này đấy, nhưng trước giờ tại sao không hề gặp huynh!?

- Ta trước nay luôn đi ra ngoài không có ở nơi này, cho đến hôm nay mới quay trở về!

- Vậy à!

- Thật ra ta muốn hỏi, lần trước Tiểu Thất cô nương ở trong Ngọc Thanh Sơn... làm thế nào thoát ra được? Dương Khai đầy mặt nghi hoặc nhìn Mạc Tiểu Thất hỏi.

Dù sao lúc đó khi hắn từ trong Huyền Giới Châu đi ra, còn cố ý đi tìm Mạc Tiểu Thất, nhưng hoàn toàn không có một chút dấu vết, lúc đó hắn nghĩ rằng Mạc Tiểu Thất nhất định đã chết rồi, hơn nữa bị đốt cháy cặn bã đều không còn dư lại.

Nhưng không nghĩ tới hôm nay ở trong Phong Lâm Thành lại lần nữa gặp được đối phương.

- Ngày đó hả... ta là dùng vật này trốn thoát! Mạc Tiểu Thất vừa nói, vừa lấy ra một vật từ trong nhẫn không gian của mình, đặt ở trước mặt Dương Khai.

- Đây là... Dương Khai mi mắt híp lại, chăm chú nhìn trên bàn: là một tấm da thú tản ra dao động năng lượng cực kỳ quỷ dị.

Dao động năng lượng kia Dương Khai lại rất tinh tường, hiển nhiên chính là dao động của lực lượng không gian.

Mà da thú kia ước chừng chỉ lớn bằng bàn tay, trên da thú khắc rất nhiều đường vẽ và phù văn phức tạp khó hiểu, hợp thành một cái đồ án thần kỳ.

Dương Khai đưa tay chạm vào, cẩn thận cảm nhận.

Một hồi lâu, hắn mới cả kinh nói: - Vật này có công hiệu chuyển dời không gian ư?

Mạc Tiểu Thất nghe vậy nhìn Dương Khai cười hì hì, nói: - Dương đại ca quả nhiên là tu luyện lực lượng không gian. Ngay cả cái này đều có thể cảm nhận được!

- Cô nương biết ta tu luyện lực lượng không gian? Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng.

- Đúng vậy! Lúc huynh chiến đấu với người ta ở Ngọc Thanh Sơn, không phải từng sử dụng lực lượng không gian sao? Khi đó ta đã phát hiện! Bởi vì lúc huynh sử dụng lực lượng, loại cảm giác này có chút tương tự với Lý thúc!

- Lý thúc?

- Chính là Lý Vô Y thúc thúc! Ông ta cũng tu luyện lực lượng không gian, rất lợi hại! Vật này chính là ông chế ra, cho ta dùng để bảo vệ tánh mạng! Mạc Tiểu Thất cũng không có ý đề phòng Dương Khai, cũng không biết là bản tính nàng như thế, hay là vì trước nay Dương Khai không hề có ý gây bất lợi đối với nàng.

Nói xong, nàng giải thích: - Lý thúc nói vật này ở thời khắc mấu chốt có thể mở ra một đường hành lang hư không, cho nên dùng để chạy trốn là thích hợp nhất! Ta vốn có hai cái, lần trước ở trong Ngọc Thanh Sơn dùng mất một cái, hiện tại cũng chỉ còn lại có một cái này...

Mạc Tiểu Thất nói dứt lời, lộ ra ý tiếc nuối.

Có thể bằng vào một tấm da thú chứa pháp trận, trực tiếp mở ra đường hành lang hư không ư?

Dương Khai khiếp sợ ngay tại chỗ.

Tuy rằng hắn điều nghiên và trình độ về mặt lực lượng không gian cũng rất bất phàm, nhưng bằng vào năng lực của hắn hiện tại khẳng định không thể chế tạo ra những thứ này... hắn chỉ có thể bằng vào lực lượng không gian của bản thân để thuấn di, nhưng lại rất dễ bị quấy nhiễu.

Năng lượng thiên địa ở chung quanh một khi không ổn định, hắn thuấn di sẽ không thể phát huy ra tác dụng nhiều lắm.

Điều này liên quan với thực lực của hắn, cũng có quan hệ với trình độ lực lượng không gian của hắn, cũng như có quan hệ với pháp tắc thiên địa của Tinh Giới. Pháp tắc thiên địa của Tinh Giới nồng đậm hơn vô số lần so với cố hương Tinh Vực, cho nên Dương Khai thuấn di ở Tinh Giới bị áp chế cực lớn.

Mà Lý Vô Y kia, lại có thể chế tạo ra bảo vật như da thú trước mặt này, hiển nhiên trình độ trên lực lượng không gian là Dương Khai thúc ngựa cũng khó theo kịp.

- Dương đại ca ta thật xin lỗi a! Mạc Tiểu Thất bỗng nhiên lại nói xin lỗi, đầy mặt áy náy.

- Thế nào bỗng nhiên nói vậy? Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng.

- Lần trước thời điểm nguy hiểm, ta vốn muốn mang theo huynh cùng đi, nhưng Loan Phượng công kích tới quá nhanh, ta cũng chỉ có thể... chỉ có thể... Sau đó ta định đi vào bên trong tìm huynh, nhưng ta không thể đi vào, ta nghĩ nhất định là... huynh đã chết rồi!

Nghe vậy, Dương Khai bật cười.

Trên điểm này ý nghĩ của hắn và Mạc Tiểu Thất thật giống nhau: đều nghĩ là đối phương khẳng định mất mạng dưới Diệt Thế Hắc Viêm, nhưng không nghĩ tới mỗi người đều có thủ đoạn chạy trốn...

- Ngày đó, Dương đại ca làm thế nào thoát ra được? Mạc Tiểu Thất hỏi.

- Ta tinh thông lực lượng không gian mà! Dương Khai thuận miệng bịa ra.

- À, đúng rồi! Lý thúc từng nói, người tinh thông lực lượng không gian, bản lãnh chạy trốn là nhất lưu! Mạc Tiểu Thất chợt hiểu.

Thấy bộ dáng nàng rất tin không nghi ngờ, trong lòng Dương Khai không giải thích được dâng lên một cảm giác áy náy...

Kế tiếp, hai người lại tùy ý nói chuyện với nhau.

Bất quá Dương Khai vô tình hay cố ý tìm hiểu, hắn cũng dọ thám biết tu vi cảnh giới của vị Lý Vô Y kia, rõ ràng là một cường giả Đế Tôn Cảnh! Hắn không có ý tìm hiểu xuất thân lai lịch của Mạc Tiểu Thất, có đôi khi, biết càng ít, càng tốt cho bản thân.

Lai lịch của Mạc Tiểu Thất hiển nhiên bất phàm, Dương Khai biết rõ trong lòng.

- Dương đại ca! Nếu huynh không có chuyện gì làm, theo ta đi tìm bảo tàng một chuyến được không? Mạc Tiểu Thất bỗng nhiên lại hưng phấn bừng bừng đề nghị.

- Bảo tàng?

- Đúng vậy đúng vậy! Mạc Tiểu Thất gật đầu không ngừng, vừa nói vừa từ trong nhẫn không gian lấy ra một tấm da thú: - Hôm nay ta mua được một tấm bản đồ bảo tàng nè! Người kia nói cho ta biết là bảo tàng của Phệ Thiên Đại Đế lưu lại, nói không chừng bên trong còn có Phệ Thiên Chiến Pháp!

"Vật này... Thế nào nhìn quen mắt như vậy a?" Dương Khai đầy mặt nghi hoặc, cầm lên tấm da thú cẩn thận quan sát một phen, ngay sau đó, gương mặt đen lại.

- Vật này mua bao nhiêu nguyên tinh? Dương Khai ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Thất, hỏi.

- Bảy ngàn đấy! Mạc Tiểu Thất dương dương đắc ý: - Không mắc phải không? Nếu như thật có thể tìm được Phệ Thiên Chiến Pháp thì coi như phát tài rồi!

- Đồ gian thương khốn kiếp! Dương Khai không nhịn được thấp giọng mắng một câu.

- Dương đại ca nói cái gì?

- Không có gì! Dương Khai ho nhẹ một tiếng, cân nhắc một chút, mở miệng nói vào trọng tâm: - Tiểu Thất này, ra cửa ở bên ngoài lòng người hiểm ác, không phải mỗi người đều ôn thuận thiện lương như cô đâu, phàm mọi chuyện đều phải xem xét nhìn rõ!

- Ta biết mà! Phượng di trước kia thường nói như vậy với ta!

- Trong Tinh Giới, hạng người lừa ngươi gạt ta rất nhiều, cho nên người ta nói không thể tin hết!

- Cái này ta cũng biết mà!

- Ôi... Tàng bảo đồ này là giả! Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, không thể không nói rõ một chút, trông cậy vào tiểu nha đầu này tự mình lĩnh ngộ, quả thực có chút quá làm khó nàng.

- Làm sao có thể? Người kia bộ dáng nói rất thành thực ở trong này khẳng định có bảo tàng của Phệ Thiên Đại Đế... Đó chính là một trong 10 đại Đế Tôn thật lâu trước đây đấy? Mạc Tiểu Thất nhìn Dương Khai với vẻ mặt không thể tin, thất thần nói: - Chẳng lẽ Đại Đế cũng sẽ gạt người?

- Đại Đế gạt người hay không gạt người, ta không biết, nhưng người bán vật này nhất định là đã lừa gạt cô nương!

Mạc Tiểu Thất ngẩn ra, cẩn thận ngẫm nghĩ, một hồi lâu mới mơ hồ có hơi hiểu rõ, khẽ quát một tiếng nói:

- Tên lường gạt đáng ghét, dám lường gạt ta, ta đi tìm lão!

- Quên đi quên đi! Người kia khẳng định đã không còn ở đó, biển người mênh mông, cô nương đi đâu mà tìm? Dương Khai vội ngăn nàng lại.

Mạc Tiểu Thất tức thì chu miệng, vừa giậm chân vừa quơ quả đấm nhỏ nói: - Tức chết ta mà! Đừng để ta gặp lại lão, bằng không sẽ đánh lão phù mặt!

Sau khi nói ra mấy câu hung ác, tâm tình của nàng dường như bình tĩnh không ít. Ngẫm nghĩ một lúc, nàng từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra 7, 8 tấm bản đồ bảo tàng, nói: - Này Dương đại ca, huynh xem thử những thứ này là thiệt hay giả?

Dương Khai chú mắt nhìn lại, khóe miệng không khỏi co giật mấy cái.

- Vậy cái này thì sao? Mạc Tiểu Thất lại lấy ra một vật, rõ ràng là một khối đá đen như mực vô dụng, chỉ có thể dùng để thưởng thức bầu trời đêm.

- Ha Ha...

Dương Khai cười khan.

- Vậy bản công pháp tuyệt thế này thì sao? Mạc Tiểu Thất lần nữa thảy ra một vật.

Dương Khai đảo mắt nhìn lướt qua, lập tức bật cười thân thể lay động.

Một bản công pháp tuyệt thế thật tốt, trang sách hơi ố vàng, thoạt nhìn đã lâu năm, trên trang bìa viết bốn chữ to rồng bay phượng múa: Công Pháp Tuyệt Thế!

Dường như sợ người khác không biết đây là một bản công pháp tuyệt thế vậy.

Bất quá phải là một người đơn thuần tới mức nào, mới có thể sau một chuyến đi dạo chợ đen, bị người dụ hoặc mua nhiều vật vô dụng như vậy chứ? Nếu người trên đời ai cũng giống như Mạc Tiểu Thất, thì những tên lường gạt kia chẳng phải là đã sớm phát tài lớn rồi sao?

Dương Khai trầm mặc làm cho Mạc Tiểu Thất sắc mặt như đưa đám, thẳng đến đầu đều cúi gằm sát ngực, cả người tựa hồ đều bao phủ trong một tầng bóng tối không nhìn thấy.

Nhìn dáng vẻ của nàng bị đả kích to lớn, Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, đang muốn an ủi nàng một phen, để nàng vấp ngã một lần, sau này sẽ cảnh giác nhiều hơn... bỗng nhiên Mạc Tiểu Thất lại ngẩng đầu lên, cười hì hì, nói: - Vật này khẳng định là không giả!

Vừa nói, nàng vừa cẩn thận lấy ra một khối đá hình trứng có màu lam nhạt, đặt lên bàn.

Thấy bộ dáng nàng bình tĩnh nói chắc chắn, Dương Khai cũng không khỏi hưng phấn, thả ra thần niệm cảm nhận, lại phát hiện vật kia không hề có dao động linh khí, thoạt nhìn giống như một hòn đá chân chính.

Nhưng cổ quái là, lớp ngoài vật thoạt nhìn giống như hòn đá này, lại có lực lượng kỳ lạ cản trở thần niệm của mình xâm nhập.

- Đây là vật gì? Dương Khai cau mày hỏi.

Mạc Tiểu Thất cười thần bí: - Trứng thú!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.