Chương trước
Chương sau
Trước đó hai vị đan sư, thậm chí cả Phạm Hoằng cuối cùng cũng bị Trác Ngưng Ti lén lút móc đi thì cũng thôi, nhưng bây giờ nữ nhân này dám lôi kéo Dương Khai ở ngay trước mặt mình, quả thật không coi mình ra gì mà.

Khang Tư Nhiên giận dữ không thôi!

- Khang chưởng quỹ làm gì nóng dữ vậy à. Trác Ngưng Ti tuyệt không sợ hắn, dù sao hai người đều là Hư Vương tam tầng cảnh, nguyên lực đã sớm chuyển hóa hết, chỉ là bất hạnh không có cơ duyên, không thể thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, nàng cười duyên nói: - Ta chỉ nói mấy câu với Dương đan sư mà thôi, liên quan gì tới ngươi chứ.

Khang Tư Nhiên mặt đầy sát khí, nhưng không tiện ra tay, chỉ có thể ôm một bụng lửa giận, cảm thấy phổi của mình đang thiêu đốt.

Thấy thế, Trác Ngưng Ti lại chuyển mắt sang Dương Khai, nói: - Dương đan sư, ngài cảm thấy đề nghị của thiếp thân thể nào? Về mặt thù lao, ngài không cần lo, cứ tính gấp đôi dựa theo Khang chưởng quỹ đã hứa, thế nào?

Nghe vậy, sắc mặt Khang Tư Nhiên càng thêm xanh mét.

Lúc trước ba người luyện đan sư Linh Đan Phường đều bị dụ dỗ như vậy, quay sang Đan Khí Các, hắn không hiểu sâu về Dương Khai, cũng không có giao tình gì, cho nên không rõ thái độ của Dương Khai thế nào.

Cực kỳ thấp thỏm nhìn Dương Khai, một lòng Khang Tư Nhiên chìm xuống tận đáy!

Dương Khai lại có vẻ động lòng, mỉm cười nói: - Có chuyện tốt như vậy?

Trác Ngưng Ti cười càng thêm tươi, gật đầu: - Đương nhiên, nếu như Dương đan sư không tin, vậy có thể hỏi Phạm đan sư. Mặt khác, ngoài thù lao ra, thiếp thân còn an bài bốn mỹ tỳ hầu hạ thiếp thân, à, chăm sóc sinh hoạt ngày thường cho Dương đan sư.

Một đời nam nhân, theo danh đuổi lợi, đơn giản là vì quyền thế, tài sắc mà thôi. Trác Ngưng Ti thân là nữ nhân kinh nghiệm già dặn, tự nhiên biết trong lòng những nam nhân này nghĩ cái gì, cho nên hốt thuốc đúng bệnh, thành công đào mất mấy vị luyện đan sư từ bên Khang Tư Nhiên.

Nàng tin tưởng chỉ cần Dương Khai không ngốc, vậy sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt.

- Trác chưởng quỹ đề nghị làm ta thật động lòng. Dương Khai chuyển ánh mắt gian tà qua mấy mỹ tỳ.

Thấy hắn như vậy, Phạm Hoằng không khỏi cười lạnh, ánh mắt khinh bỉ, như coi thường nhân phẩm của Dương Khai. Nhưng mà nghĩ lại, hình như mình không có tư cách này, liền trở nên ngượng ngùng.

- Dương đan sư ngài... Sắc mặt Khang Tư Nhiên xám ngắt, tuyệt vọng nhìn Dương Khai, ngàn lời đến bên miệng, cuối cùng chỉ hóa thành tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Dù là vừa rồi hắn ký Thần Hồn Khế với Dương Khai, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là khế ước không để tiết lộ đan phương.

Hiện tại Dương Khai còn chưa lấy được đan phương từ tay hắn, cho nên Thần Hồn Khế không thể phát huy tác dụng!

Khang Tư Nhiên ảo não, nếu sớm biết vậy, đã ghi các ước định trên khế ước thì tốt rồi, hiện giờ hối hận cũng đã trễ!

Trác Ngưng Ti cười hì hì, ánh mắt hưng phấn, như đã thấy được ngày Linh Đan Phường đóng cửa, nhìn thấy mình được thượng tầng thương hội coi trọng.

Chỉ cần nàng có thể hung hăng đả kích Linh Đan Phường, thậm chí khiến nó đóng cửa, vậy nàng sẽ được bên trên ưu ái, có thể được điều khỏi chỗ nhỏ như Phong Lâm Thành này, đi tới quản lý nghiệp vụ thương hội ở thành trì lớn hơn.

Đang lúc nàng muốn thừa thế tiến lên xác định chuyện này, lại thấy Dương Khai khó xử nói: - Đáng tiếc...

- Đáng tiếc cái gì? Trác Ngưng Ti nhíu mày.

Đáng tiếc vừa rồi Dương mỗ đã ký Thần Hồn Khế với Khang chưởng quỹ... cho nên dù có lòng, chỉ sợ cũng không thể giúp được Trác chưởng quỹ. Dương Khai như vỗ trán thở dài, tràn đầy ảo não.

Khang Tư Nhiên ngẩn ra, sau đó mừng rỡ nhìn Dương Khai.

Hắn không tin Dương Khai không biết những điều hạn chế của Thần Hồn Khế, bây giờ Dương Khai nói vậy, nói rõ là không có ý đi Đan Khí Các, hắn làm sao không mừng rỡ được.

Ánh mắt hưng phấn nhìn Dương Khai, tràn đầy cảm kích.

Dù sao nếu như Dương Khai đi thật, hắn ngoài việc mắng mấy tiếng Dương Khai không giữ lời, vậy có thể làm được gì? Đến lúc đó Linh Đan Phường không còn luyện đan sư trấn thủ, vậy sẽ đóng cửa không xa.

Mà thái độ của Dương Khai, lại thành cọng cỏ cứu mạng, thoáng cái đánh giá về Dương Khai trong lòng hắn đã xoay chuyển 180 độ, hình bóng Dương Khai bỗng trở nên to lớn.

- Thần Hồn Khế! Trác Ngưng Ti cũng kinh hãi. - Khang chưởng quỹ thật là bạo tay, ngay cả Thần Hồn Khế quý giá cũng vận dụng tới.

Khang Tư Nhiên hừ lạnh nói: - Bị bắt buộc mà thôi.

- Trác chưởng quỹ, ngươi xem thế này được không. Dương Khai cười hì hì nhìn Trác Ngưng Ti. - Ta vừa luyện đan giúp Khang chưởng quỹ, vừa giúp cho Đan Khí Các, những gì ngươi hứa thì ta chỉ lấy một nửa, được chứ?

- Ngươi chết đi thì hơn. Ngưng không khách khí trừng Dương Khai.

Khi biết Dương Khai ký kết Thần Hồn Khế với Khang Tư Nhiên, theo bản năng nàng cảm giác mình không thể đào lấy được Dương Khai, cho nên không còn nịnh nọt nữa, mà nói chuyện thẳng thừng.

Nếu không đào được, còn khách khí với hắn làm gì?

Nữ nhân này trở mặt thật nhanh, làm cho Dương Khai cũng phải kinh ngạc.

Trác Ngưng Ti không muốn dây dưa với Dương Khai, dù sao nàng đã đạt được mục đích đến Linh Đan Phường lần này, cười lạnh nói: - Khang chưởng quỹ, hiện tại ngươi chỉ còn một luyện đan sư, ta muốn xem thử Linh Đan Phường của ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu! Chúng ta đi!

Nói rồi, vung tay dẫn theo mấy mỹ tỳ đi ra đường, Phạm Hoằng đã sớm không muốn ở chỗ này bị người ta coi thường, cũng vội đi theo.

Một trận phong ba liền tan đi, nhưng Khang Tư Nhiên lại nhíu chặt chân mày.

Hoàn cảnh khốn khó của Linh Đan Phường chẳng những không được cải thiện, vốn có Dương Khai đến, cộng thêm Phạm Hoằng, trong này có 2 vị đan sư trấn thủ, Khang Tư Nhiên có thể thở ra một chút, cũng có lòng tin chống đỡ 2 tháng, chờ cho tổng bộ phái luyện đan sư đến.

Nhưng làm hắn không ngờ, đó là mới mời Dương Khai đến, Phạm Hoằng liền bỏ đi!

Tình huống hoàn toàn không thay đổi.

Hiện tại hắn mong chờ duy nhất là tiêu chuẩn luyện đan của Dương Khai có thể lợi hại hơn Phạm Hoằng, nhưng mà nghĩ lại... điều này có phần không thể. Dù sao Dương Khai đã là Hư Vương tam tầng cảnh, bản thân hắn cũng nói chỉ coi luyện đan là cách kiếm tiền, sẽ không đầu tư quá nhiều công sức.

Luyện đan sư như vậy, khẳng định chỉ coi luyện đan là nghề phụ, có thể may mắn luyện ra linh đan cấp Hư Vương đã không tệ rồi, Khang Tư Nhiên làm sao trông cậy Dương Khai có thể lợi hại cỡ nào?

Nhưng hành động của Dương Khai làm cho Khang Tư Nhiên có hảo cảm, tối thiểu, Dương Khai đúng là người giữ chữ tín.

Quay về sương phòng, Khang Tư Nhiên nghiêm nghị chắp tay, nói: - Dương đan sư, chuyện hôm nay, lão hủ cảm tạ, nếu không có ngài, vậy Linh Đan Phường cùng lão hủ sẽ mất hết thể diện.

Dương Khai xua tay: - Khang chưởng quỹ quá lời, Dương mỗ cũng không làm gì cả.

Khang Tư Nhiên cười, nói: - Lão hủ thật là không hiểu, nếu Trác chưởng quỹ đưa ra điều kiện hậu hĩnh như vậy, vì sao Dương đan sư...

- À, 3 ngày trước ta đi qua Đan Khí Các, muốn tìm bọn họ mua đan phương, lại bị tiểu nhị không tiệm không khách khí đuổi ra ngoài.

- Là vì chuyện này? Khang Tư Nhiên há to miệng.

- Vậy Khang chưởng quỹ nghĩ là vì sao? Dương Khai cười ha ha.

- Lão hủ hiểu rồi, vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện thù lao. Là thế này, Linh Đan Phường chúng ta có thể đưa ra hai phương thức trả công, một loại là lương tháng, Linh Đan Phường trả số lượng nguyên tinh cố định cho ngài, đương nhiên, lão hủ có thể trả gấp đôi lương tháng cho ngài.

Có lẽ vì cảm kích Dương Khai lựa chọn ở lại giúp hắn, có thể là vì Trác Ngưng Ti đưa ra điều kiện, Khang Tư Nhiên sẽ không keo kiệt với chuyện này, sảng khoái tỏ ý có thể trả lương gấp đôi.

- Loại thứ hai là rút phần trăm! Linh Đan Phường chúng ta phụ trách cung cấp các loại dược liệu cho ngài, Dương đan sư phụ trách luyện chế, cho ra linh đan bán đi, ngài và đan phường sẽ chia phần trăm, không biết ý của Dương đan sư...

- Loại thứ hai đi!

Dương Khai không cần nghĩ liền đáp ngay.

Khang Tư Nhiên không khỏi ngẩn ra!

Vốn hắn tưởng Dương Khai sẽ chọn cách thứ nhất, dù sao chỉ có những luyện đan sư có bản lĩnh mới chọn cách hai, bởi vì phân phối rút phần trăm, vậy là làm nhiều hưởng nhiều, luyện chế càng nhiều linh đan thì luyện đan sư có thể thu được tiền lời càng nhiều.

Theo hắn nghĩ, Dương Khai có khi chỉ là luyện đan sư gà mờ, lựa chọn kiểu thứ nhất thì tự nhiên có thể đảm bảo lợi ích lớn nhất. Nhưng hắn lại chọn loại thứ hai, làm cho Khang Tư Nhiên vô cùng bất ngờ.

Chẳng lẽ Dương đan sư này là cao thủ luyện đan chân nhân bất lộ tướng? Trong lòng Khang Tư Nhiên chấn động.

Vì cẩn thận, hắn vẫn hỏi: - Dương đan sư có cần suy nghĩ kỹ? Vị Phạm đan sư vừa đi cũng trả thù lao theo kiểu đầu tiên.

- Không cần. Dương Khai lắc đầu.

- Vậy... được rồi. Nếu là người ta lựa chọn, Khang Tư Nhiên cũng không thể nói thêm.

Hai người liền nhanh chóng quyết định tỷ lệ ăn chia.

Vốn là đan phường với luyện đan sư thường có tỷ lệ chia 3:7, luyện đan sư chiếm 3, đan phường thu 7, dù sao toàn bộ nguyên liệu đến tiêu thụ đều do đan phường bỏ ra, đan sư chỉ phụ trách luyện chế mà thôi, bên phía đan phường còn phải gánh vác tiêu hao dược liệu, luyện đan sư thu 3 phần lợi nhuận là công bằng rồi.

Nhưng mà Khang Tư Nhiên chủ động muốn chia 4:6, Dương Khai tự nhiên không có lý nào lại từ chối.

Mọi chuyện xác định xong, Khang Tư Nhiên nói:

- Vậy coi như hai ta đã bàn xong, Dương đan sư xem, có cần về nghỉ ngơi vài ngày?

Dương Khai cười nhìn hắn: - Cục diện Linh Đan Phường hiện tại, có thời gian cho ta nghỉ ngơi hay sao? Chuyện không nên kéo dài, chúng ta bắt đầu thôi, Khang chưởng quỹ đưa mục lục đan phương cho ta, ta tìm hiểu 2 ngày sẽ bắt đầu luyện chế linh đan.

- Không vội không vội, mài đao không sợ lỡ đốn củi mà. Khang Tư Nhiên vừa nói, vừa lấy ra các loại đan phương chuẩn bị sẵn, đưa cho Dương Khai:

- Dương đan sư, mời theo ta đi phòng luyện đan.

Linh Đan Phường có phòng luyện đan riêng, bên trong bố trí Ly Hỏa đại trận, có thể rút lấy hỏa lực trong lòng đất để cho luyện đan sư sử dụng, ở sâu mấy chục trượng dưới cửa hàng. Vốn là cho 3 vị luyện đan sư cùng sử dụng, nhưng hiện tại liền thành địa bàn của Dương Khai. Trước đó hai vị đan sư, thậm chí cả Phạm Hoằng cuối cùng cũng bị Trác Ngưng Ti lén lút móc đi thì cũng thôi, nhưng bây giờ nữ nhân này dám lôi kéo Dương Khai ở ngay trước mặt mình, quả thật không coi mình ra gì mà.

Khang Tư Nhiên giận dữ không thôi!

- Khang chưởng quỹ làm gì nóng dữ vậy à. Trác Ngưng Ti tuyệt không sợ hắn, dù sao hai người đều là Hư Vương tam tầng cảnh, nguyên lực đã sớm chuyển hóa hết, chỉ là bất hạnh không có cơ duyên, không thể thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, nàng cười duyên nói: - Ta chỉ nói mấy câu với Dương đan sư mà thôi, liên quan gì tới ngươi chứ.

Khang Tư Nhiên mặt đầy sát khí, nhưng không tiện ra tay, chỉ có thể ôm một bụng lửa giận, cảm thấy phổi của mình đang thiêu đốt.

Thấy thế, Trác Ngưng Ti lại chuyển mắt sang Dương Khai, nói: - Dương đan sư, ngài cảm thấy đề nghị của thiếp thân thể nào? Về mặt thù lao, ngài không cần lo, cứ tính gấp đôi dựa theo Khang chưởng quỹ đã hứa, thế nào?

Nghe vậy, sắc mặt Khang Tư Nhiên càng thêm xanh mét.

Lúc trước ba người luyện đan sư Linh Đan Phường đều bị dụ dỗ như vậy, quay sang Đan Khí Các, hắn không hiểu sâu về Dương Khai, cũng không có giao tình gì, cho nên không rõ thái độ của Dương Khai thế nào.

Cực kỳ thấp thỏm nhìn Dương Khai, một lòng Khang Tư Nhiên chìm xuống tận đáy!

Dương Khai lại có vẻ động lòng, mỉm cười nói: - Có chuyện tốt như vậy?

Trác Ngưng Ti cười càng thêm tươi, gật đầu: - Đương nhiên, nếu như Dương đan sư không tin, vậy có thể hỏi Phạm đan sư. Mặt khác, ngoài thù lao ra, thiếp thân còn an bài bốn mỹ tỳ hầu hạ thiếp thân, à, chăm sóc sinh hoạt ngày thường cho Dương đan sư.

Một đời nam nhân, theo danh đuổi lợi, đơn giản là vì quyền thế, tài sắc mà thôi. Trác Ngưng Ti thân là nữ nhân kinh nghiệm già dặn, tự nhiên biết trong lòng những nam nhân này nghĩ cái gì, cho nên hốt thuốc đúng bệnh, thành công đào mất mấy vị luyện đan sư từ bên Khang Tư Nhiên.

Nàng tin tưởng chỉ cần Dương Khai không ngốc, vậy sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt.

- Trác chưởng quỹ đề nghị làm ta thật động lòng. Dương Khai chuyển ánh mắt gian tà qua mấy mỹ tỳ.

Thấy hắn như vậy, Phạm Hoằng không khỏi cười lạnh, ánh mắt khinh bỉ, như coi thường nhân phẩm của Dương Khai. Nhưng mà nghĩ lại, hình như mình không có tư cách này, liền trở nên ngượng ngùng.

- Dương đan sư ngài... Sắc mặt Khang Tư Nhiên xám ngắt, tuyệt vọng nhìn Dương Khai, ngàn lời đến bên miệng, cuối cùng chỉ hóa thành tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Dù là vừa rồi hắn ký Thần Hồn Khế với Dương Khai, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là khế ước không để tiết lộ đan phương.

Hiện tại Dương Khai còn chưa lấy được đan phương từ tay hắn, cho nên Thần Hồn Khế không thể phát huy tác dụng!

Khang Tư Nhiên ảo não, nếu sớm biết vậy, đã ghi các ước định trên khế ước thì tốt rồi, hiện giờ hối hận cũng đã trễ!

Trác Ngưng Ti cười hì hì, ánh mắt hưng phấn, như đã thấy được ngày Linh Đan Phường đóng cửa, nhìn thấy mình được thượng tầng thương hội coi trọng.

Chỉ cần nàng có thể hung hăng đả kích Linh Đan Phường, thậm chí khiến nó đóng cửa, vậy nàng sẽ được bên trên ưu ái, có thể được điều khỏi chỗ nhỏ như Phong Lâm Thành này, đi tới quản lý nghiệp vụ thương hội ở thành trì lớn hơn.

Đang lúc nàng muốn thừa thế tiến lên xác định chuyện này, lại thấy Dương Khai khó xử nói: - Đáng tiếc...

- Đáng tiếc cái gì? Trác Ngưng Ti nhíu mày.

Đáng tiếc vừa rồi Dương mỗ đã ký Thần Hồn Khế với Khang chưởng quỹ... cho nên dù có lòng, chỉ sợ cũng không thể giúp được Trác chưởng quỹ. Dương Khai như vỗ trán thở dài, tràn đầy ảo não.

Khang Tư Nhiên ngẩn ra, sau đó mừng rỡ nhìn Dương Khai.

Hắn không tin Dương Khai không biết những điều hạn chế của Thần Hồn Khế, bây giờ Dương Khai nói vậy, nói rõ là không có ý đi Đan Khí Các, hắn làm sao không mừng rỡ được.

Ánh mắt hưng phấn nhìn Dương Khai, tràn đầy cảm kích.

Dù sao nếu như Dương Khai đi thật, hắn ngoài việc mắng mấy tiếng Dương Khai không giữ lời, vậy có thể làm được gì? Đến lúc đó Linh Đan Phường không còn luyện đan sư trấn thủ, vậy sẽ đóng cửa không xa.

Mà thái độ của Dương Khai, lại thành cọng cỏ cứu mạng, thoáng cái đánh giá về Dương Khai trong lòng hắn đã xoay chuyển 180 độ, hình bóng Dương Khai bỗng trở nên to lớn.

- Thần Hồn Khế! Trác Ngưng Ti cũng kinh hãi. - Khang chưởng quỹ thật là bạo tay, ngay cả Thần Hồn Khế quý giá cũng vận dụng tới.

Khang Tư Nhiên hừ lạnh nói: - Bị bắt buộc mà thôi.

- Trác chưởng quỹ, ngươi xem thế này được không. Dương Khai cười hì hì nhìn Trác Ngưng Ti. - Ta vừa luyện đan giúp Khang chưởng quỹ, vừa giúp cho Đan Khí Các, những gì ngươi hứa thì ta chỉ lấy một nửa, được chứ?

- Ngươi chết đi thì hơn. Ngưng không khách khí trừng Dương Khai.

Khi biết Dương Khai ký kết Thần Hồn Khế với Khang Tư Nhiên, theo bản năng nàng cảm giác mình không thể đào lấy được Dương Khai, cho nên không còn nịnh nọt nữa, mà nói chuyện thẳng thừng.

Nếu không đào được, còn khách khí với hắn làm gì?

Nữ nhân này trở mặt thật nhanh, làm cho Dương Khai cũng phải kinh ngạc.

Trác Ngưng Ti không muốn dây dưa với Dương Khai, dù sao nàng đã đạt được mục đích đến Linh Đan Phường lần này, cười lạnh nói: - Khang chưởng quỹ, hiện tại ngươi chỉ còn một luyện đan sư, ta muốn xem thử Linh Đan Phường của ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu! Chúng ta đi!

Nói rồi, vung tay dẫn theo mấy mỹ tỳ đi ra đường, Phạm Hoằng đã sớm không muốn ở chỗ này bị người ta coi thường, cũng vội đi theo.

Một trận phong ba liền tan đi, nhưng Khang Tư Nhiên lại nhíu chặt chân mày.

Hoàn cảnh khốn khó của Linh Đan Phường chẳng những không được cải thiện, vốn có Dương Khai đến, cộng thêm Phạm Hoằng, trong này có 2 vị đan sư trấn thủ, Khang Tư Nhiên có thể thở ra một chút, cũng có lòng tin chống đỡ 2 tháng, chờ cho tổng bộ phái luyện đan sư đến.

Nhưng làm hắn không ngờ, đó là mới mời Dương Khai đến, Phạm Hoằng liền bỏ đi!

Tình huống hoàn toàn không thay đổi.

Hiện tại hắn mong chờ duy nhất là tiêu chuẩn luyện đan của Dương Khai có thể lợi hại hơn Phạm Hoằng, nhưng mà nghĩ lại... điều này có phần không thể. Dù sao Dương Khai đã là Hư Vương tam tầng cảnh, bản thân hắn cũng nói chỉ coi luyện đan là cách kiếm tiền, sẽ không đầu tư quá nhiều công sức.

Luyện đan sư như vậy, khẳng định chỉ coi luyện đan là nghề phụ, có thể may mắn luyện ra linh đan cấp Hư Vương đã không tệ rồi, Khang Tư Nhiên làm sao trông cậy Dương Khai có thể lợi hại cỡ nào?

Nhưng hành động của Dương Khai làm cho Khang Tư Nhiên có hảo cảm, tối thiểu, Dương Khai đúng là người giữ chữ tín.

Quay về sương phòng, Khang Tư Nhiên nghiêm nghị chắp tay, nói: - Dương đan sư, chuyện hôm nay, lão hủ cảm tạ, nếu không có ngài, vậy Linh Đan Phường cùng lão hủ sẽ mất hết thể diện.

Dương Khai xua tay: - Khang chưởng quỹ quá lời, Dương mỗ cũng không làm gì cả.

Khang Tư Nhiên cười, nói: - Lão hủ thật là không hiểu, nếu Trác chưởng quỹ đưa ra điều kiện hậu hĩnh như vậy, vì sao Dương đan sư...

- À, 3 ngày trước ta đi qua Đan Khí Các, muốn tìm bọn họ mua đan phương, lại bị tiểu nhị không tiệm không khách khí đuổi ra ngoài.

- Là vì chuyện này? Khang Tư Nhiên há to miệng.

- Vậy Khang chưởng quỹ nghĩ là vì sao? Dương Khai cười ha ha.

- Lão hủ hiểu rồi, vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện thù lao. Là thế này, Linh Đan Phường chúng ta có thể đưa ra hai phương thức trả công, một loại là lương tháng, Linh Đan Phường trả số lượng nguyên tinh cố định cho ngài, đương nhiên, lão hủ có thể trả gấp đôi lương tháng cho ngài.

Có lẽ vì cảm kích Dương Khai lựa chọn ở lại giúp hắn, có thể là vì Trác Ngưng Ti đưa ra điều kiện, Khang Tư Nhiên sẽ không keo kiệt với chuyện này, sảng khoái tỏ ý có thể trả lương gấp đôi.

- Loại thứ hai là rút phần trăm! Linh Đan Phường chúng ta phụ trách cung cấp các loại dược liệu cho ngài, Dương đan sư phụ trách luyện chế, cho ra linh đan bán đi, ngài và đan phường sẽ chia phần trăm, không biết ý của Dương đan sư...

- Loại thứ hai đi!

Dương Khai không cần nghĩ liền đáp ngay.

Khang Tư Nhiên không khỏi ngẩn ra!

Vốn hắn tưởng Dương Khai sẽ chọn cách thứ nhất, dù sao chỉ có những luyện đan sư có bản lĩnh mới chọn cách hai, bởi vì phân phối rút phần trăm, vậy là làm nhiều hưởng nhiều, luyện chế càng nhiều linh đan thì luyện đan sư có thể thu được tiền lời càng nhiều.

Theo hắn nghĩ, Dương Khai có khi chỉ là luyện đan sư gà mờ, lựa chọn kiểu thứ nhất thì tự nhiên có thể đảm bảo lợi ích lớn nhất. Nhưng hắn lại chọn loại thứ hai, làm cho Khang Tư Nhiên vô cùng bất ngờ.

Chẳng lẽ Dương đan sư này là cao thủ luyện đan chân nhân bất lộ tướng? Trong lòng Khang Tư Nhiên chấn động.

Vì cẩn thận, hắn vẫn hỏi: - Dương đan sư có cần suy nghĩ kỹ? Vị Phạm đan sư vừa đi cũng trả thù lao theo kiểu đầu tiên.

- Không cần. Dương Khai lắc đầu.

- Vậy... được rồi. Nếu là người ta lựa chọn, Khang Tư Nhiên cũng không thể nói thêm.

Hai người liền nhanh chóng quyết định tỷ lệ ăn chia.

Vốn là đan phường với luyện đan sư thường có tỷ lệ chia 3:7, luyện đan sư chiếm 3, đan phường thu 7, dù sao toàn bộ nguyên liệu đến tiêu thụ đều do đan phường bỏ ra, đan sư chỉ phụ trách luyện chế mà thôi, bên phía đan phường còn phải gánh vác tiêu hao dược liệu, luyện đan sư thu 3 phần lợi nhuận là công bằng rồi.

Nhưng mà Khang Tư Nhiên chủ động muốn chia 4:6, Dương Khai tự nhiên không có lý nào lại từ chối.

Mọi chuyện xác định xong, Khang Tư Nhiên nói:

- Vậy coi như hai ta đã bàn xong, Dương đan sư xem, có cần về nghỉ ngơi vài ngày?

Dương Khai cười nhìn hắn: - Cục diện Linh Đan Phường hiện tại, có thời gian cho ta nghỉ ngơi hay sao? Chuyện không nên kéo dài, chúng ta bắt đầu thôi, Khang chưởng quỹ đưa mục lục đan phương cho ta, ta tìm hiểu 2 ngày sẽ bắt đầu luyện chế linh đan.

- Không vội không vội, mài đao không sợ lỡ đốn củi mà. Khang Tư Nhiên vừa nói, vừa lấy ra các loại đan phương chuẩn bị sẵn, đưa cho Dương Khai:

- Dương đan sư, mời theo ta đi phòng luyện đan.

Linh Đan Phường có phòng luyện đan riêng, bên trong bố trí Ly Hỏa đại trận, có thể rút lấy hỏa lực trong lòng đất để cho luyện đan sư sử dụng, ở sâu mấy chục trượng dưới cửa hàng. Vốn là cho 3 vị luyện đan sư cùng sử dụng, nhưng hiện tại liền thành địa bàn của Dương Khai.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.