Chương trước
Chương sau
Loan Phượng ấu thể chú định không đường có thể trốn, dưới nhiều võ giả nhìn chung quanh như vậy, nó có năng lực trốn đi nơi nào đây chứ? Vấn đề còn lại liền là ai có thể thu phục nó.

Tuy nhiên nhìn giá thế mọi người không người nào nhường nhau, trong khoảng thời gian ngắn nhất định là thương nghị không ra kết quả gì tốt.

Quả nhiên, những võ giả còn sống đều ở tại chỗ cãi vã om sòm một canh giờ, cũng không có đối sách gì không tệ, cục diện vẫn như cũ giằng co. Không khí từ từ đọng lại, dường như có bộ dạng lập tức muốn bạo phát chiến đấu lần thứ hai.

Trong toàn bộ quá trình, Loan Phượng ấu thể đều một mực nằm trên đất, trong miệng phát ra khinh minh.

Dương Khai trốn ở ngoài 30 dặm nhíu mày, đã không thể kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi nữa.

Một khi những người kia thương nghị ra Loan Phượng thuộc về ai, như vậy mục tiêu kế tiếp có thể là Mạc Tiểu Thất. Dù sao giá trị của nàng dường như cũng không thể nhỏ hơn so với Loan Phượng ấu thể.

Đang lúc Dương Khai chuẩn bị rút lui chỗ này, hắn bỗng nhiên cả người da thịt căng thẳng, không lý do có một loại cảm giác nguy cơ cùng kinh sợ xông lên đầu.

Điều này làm cho hắn không khỏi chau mày, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại đưa tới cảm giác của mình như vậy.

Quay đầu nhìn lại bên kia, bộ dáng của Mạc Tiểu Thất dường như cũng có điều phát giác, thời khắc này đang quay đầu nhìn bốn phía.

Bỗng nhiên bầu trời tối sầm lại, phảng phất có mây đen che đậy ánh sáng ở đỉnh đầu. Bóng ma to lớn che đậy mặt đất. Cùng lúc đó, nhiệt độ của không khí chợt tăng lên, khiến cây cối xanh tươi ở Ngọc Thanh Sơn cũng bắt đầu khô héo đốt cháy.

- Lệ... Chỗ đỉnh đầu, một tiếng kêu to cao vút bén nhọn vang tận mây xanh.

Dương Khai sợ hãi cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, ngay sau đó hoàn toàn cứng đờ ở tại chỗ.

Trong bầu trời, một sự tồn tại giống nhau như đúc với Loan Phượng ấu thể, đang vỗ hai cánh, bay qua đỉnh đầu.

Nhưng sự tồn tại đó lớn hơn vô số lần so với Loan Phượng ấu thể. Nghiễm nhiên chính là bản phóng đại của một con Loan Phượng ấu thể.

Nơi nó bay qua, ngay cả bầu trời cũng giữ lại dấu vết thiêu đốt. Không gian bể nát, uy áp cực lớn đến khó có thể tưởng tượng đánh úp lại xuống phía dưới như núi sụp đổ vậy, áp chế xương cốt của cả người Dương Khai vang lên tiếng răng rắc.

- Loan Phượng! Thánh linh thượng cổ? Dương Khai la thất thanh.

Đây mới thực là Loan Phượng trưởng thành. Là sự tồn tại cường đại mà chỉ có trong truyền thuyết mới xuất hiện, là tuyệt thế bá chủ có thể cùng Chân Long đấu sức!

Sâu trong nội tâm của Dương Khai rên rỉ không ngừng, tuy rằng hắn sớm đã đoán được, đã có Loan Phượng ấu thể, như vậy nhất định sẽ có Loan Phượng trưởng thành. Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Loan Phượng trưởng thành lại xuất hiện trước mắt mình!

Chỉ cần thân thể cao lớn đó mang đến lực uy hiếp gần như khiến Dương Khai không thể nhúc nhích. Đừng nói chi là Hỏa Diễm đen như mực thiêu đốt cả người nó, đó là Hắc viêm đủ để hủy diệt một giới.

Con ngươi của hắn run rẩy kịch liệt, muốn động ngón tay một cái, lại phát hiện căn bản không thể ra sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo Loan Phượng bay vù vù qua từ trên đỉnh đầu.

- Lệ... Ngoài ba mươi dặm, Loan Phượng ấu thể phát ra tiếng rên rĩ khẩn thiết, nhấc lên thân thể cực kỳ hư nhược, dường như hài tử gặp được cha mẹ vậy, không ngừng kêu to đáp lại đối với trời cao.

Đám người La điện chủ, Cưu lão, Trần Thế Kỳ tất cả đều cứng đờ ở tại chỗ. Ngay lúc bóng ma sáng rỡ che đậy phủ xuống trên đỉnh đầu bọn họ, mỗi người đều biết tai vạ đến nơi. Mồ hôi lớn bằng hạt đậu lăn xuống trên trán bọn họ, mỗi người đều liều mạng thúc động lực lượng bản thân, muốn phải nhanh thoát đi chỗ này.

Nhưng dưới uy áp của thánh linh thượng cổ đè nén, bọn họ giống như đứa bé vậy, không chịu nổi một kích.

Cường giả Đạo Nguyên Cảnh đều như thế, những Hư Vương Cảnh cùng Phản Hư Cảnh càng không chịu nổi.

Thậm chí có mấy tên Phản Hư Cảnh thực lực quá kém trực tiếp hộc máu mà chết.

Loan Phượng quanh quẩn trên không trung, dường như là nhìn thấy thảm trạng con của mình. Hai con ngươi đột nhiên trở nên đỏ ngầu, lệ khí cuồng bạo tán dật ra từ trong cơ thể nó, cuốn ùa bốn phương.

Nó dừng ở giữa không trung, há ra cái miệng rộng, bụng hơi co rụt lại một cái rồi phồng lên, diệt thế Hắc viêm như biển gầm cuốn ùa xuống từ không trung.

- Không! La điện chủ liều chết cũng chỉ có thể hô lên một chữ như vậy, ngay sau đó, liền bị Hắc viêm đốt người, trong nháy mắt hóa thành hư vô.

Nơi mà Hắc viêm đi qua, hết thảy đều không còn gì tồn tại nữa. Hơn 200 võ giả còn sống ở đây không có một người nào trốn khỏi kiếp nạn này, tất cả đều bị đốt cháy đến chết, thần hồn câu diệt.

Ánh lửa màu đen ngất trời mặc dù cách xa trăm dặm cũng vẫn như cũ có thể nhìn rõ ràng. Ánh lửa đó dường như muốn nối liền thiên địa cùng chung đốt cháy, vô cùng hung tàn.

Mặt đất biến thành đất khô cằn, không có một ngọn cỏ, bên trong phương viên mười dặm biến thành một mảnh Tử Vực. Mảnh Tử Vực đó vẫn lấy tốc độ cực nhanh lan tràn ra xung quanh.

Ngoài ba mươi dặm, Dương Khai một trận rợn cả tóc gáy. Mắt thấy Hắc viêm tấn như lôi đình đốt cháy đến phía bên mình, hắn cũng không dám do dự nữa. Hắn thúc giục Kim Thánh Long lực lượng căn nguyên của mình, ngăn cản uy áp cuồng bạo đến từ Loan Phượng, cuối cùng khôi phục một chút xíu tự do.

Ngay sau đó, hắn trực tiếp tế ra Huyền Giới Châu, trốn vào trong đó.

Ngay vào khoảnh khắc Dương Khai tiêu mất bóng dáng, Hắc viêm liền đốt cháy vị trí chỗ hắn ẩn tàng, chỉ sợ chậm hơn một đường, hắn sẽ phải theo hậu trần của đám người La điện chủ.

- Hỏng rồi! Mới trốn vào trong Huyền Giới Châu, Dương Khai chợt nhớ tới mình quên dẫn theo Mạc Tiểu Thất.

Mạc Tiểu Thất tuy rằng một thân với bí bảo có uy năng cường đại, nhưng trước mặt dáng vẻ khí thế độc ác tuyệt thế của thánh linh thượng cổ chỉ sợ cũng không có lực ngăn cản. Vừa rồi quá mức khẩn cấp, hắn căn bản không có thời gian lo lắng chuyện của Mạc Tiểu Thất.

Bây giờ nghĩ lại, cho dù ra ngoài cứu nàng, chỉ sợ cũng đã chậm.

Dương Khai không khỏi có chút áo não.

Tuy rằng hắn cùng với Mạc Tiểu Thất chưa nói tới có giao tình gì, nhưng thiếu nữ đơn thuần đến vụng về ấy không chút tâm cơ nào, để nàng cứ như vậy chôn thân trong Hắc viêm, Dương Khai cũng có chút áy náy.

Chỉ mong nàng cát nhân tự có thiên tướng vậy!

Trong lòng của Dương Khai âm thầm suy nghĩ, mặc dù biết khả năng này cực kỳ bé nhỏ.

Ngọc Thanh Sơn đốt cháy, ánh sáng màu đen bao phủ trong vòng phạm vi trăm dặm, tất cả sinh linh đều bị diệt.

Cho đến lúc này, Loan Phượng bay múa ở trên không trung mới thân hình thoắt một cái, bỗng nhiên biến thành một nữ tử bộ dáng thiếu phụ, búi tóc vén lên, khí chất cao ngạo lạnh lùng, quần áo lộng lẫy.

Một đôi mắt đẹp của nàng không mang chút nào tình cảm, có chăng chỉ là băng hàn sát khí.

Duy chỉ có lúc nhìn tới Loan Phượng ấu thể trên mặt đất ngay trước mắt, mới có thể lộ ra từng tia tia ôn nhu hiếm thấy.

Loan Phượng ấu thể ấy thời khắc này xoay người một cái, bỗng nhiên biến thành một đứa trẻ bộ dáng thoạt nhìn chỉ chừng ba bốn tuổi, trên đầu cài một cái trùng thiên pháo, nhìn kháu khỉnh vô cùng.

Thiếu phụ đưa tay kéo một cái, một cỗ lực lượng không biết lập tức bao quanh đứa bé kia, kéo đến trước mặt mình.

Thiếu phụ trừng mắt hung hăng nhìn đứa trẻ một cái, dường như đang trách cứ nó. Đứa trẻ lại cười hì hì, dùng cả tay chân bò đến trong lòng ngực của thiếu phụ, bày ra một cái tư thế thoải mái, nhắm mắt ngáy o o.

Thiếu phụ kia thở dài sâu kín. Một tay ôm đứa trẻ, lấy tốc độ cực nhanh biến mất khỏi nơi đấy. Trước khi đi Chân mày to nhíu chặt liếc một cái về phương hướng chỗ Dương Khai trước đó, dường như có chút dáng vẻ nghi hoặc.

Ước chừng 10 ngày sau, Dương Khai mới lén lút chạy ra ngoài từ trong Huyền Giới Châu.

Hắn vừa xuất hiện, liền cảm thấy bốn phương tám hướng vọt tới một cỗ nhiệt lượng khó có thể nhịn. Hơn nữa đây không đơn thuần là nóng, trong đó còn hỗn loạn một loại thần hồn lực lượng dường như có thể đốt cháy.

Dương Khai hoảng hốt, vội vàng thả người bay lên.

Hắn nhìn xuống phía dưới, vẻ sợ hãi động dung.

Thời khắc này Ngọc Thanh Sơn với chiến trường ngày ấy làm trung tâm, phương viên trăm dặm đều là Hắc viêm đang thiêu đốt. Tuy rằng đã qua mười ngày, nhưng vẫn không có dấu hiệu dập tắt, nhất là phạm vi trung tâm mười dặm, Hắc viêm thiêu đốt lộ ra một cỗ khí tức diệt thế, chỉ sợ không có thời gian hơn mấy trăm ngàn năm, nơi đây không thể nào sinh ra thứ gì.

Trên đất cũng không có thi thể, tất cả thi thể đều bị đốt cháy sạch sẽ, ngay cả tro bụi cũng không để lại.

Hắn lại nhìn về địa phương mà Mạc Tiểu Thất ẩn thân trước đó, không khỏi sắc mặt ảm nhiên xuống.

Nơi đó, tựa hồ bị Hắc viêm lan đến gần, ánh lửa thiêu đốt hơn nữa hắc ám. Còn Mạc Tiểu Thất sớm đã không thấy bóng dáng.

Cô gái kia... chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít. Dương Khai trong lòng âm thầm nghĩ ngợi.

Lúc đó nếu có cơ hội, hắn khẳng định sẽ không thấy chết mà không cứu được. Chẳng qua là khi đó hắn cùng với Mạc Tiểu Thất khoảng cách không gần, sống chết chỉ trong nháy mắt, hắn cũng không có thời gian lo lắng nhiều lắm.

Chẳng lẽ đây là số mệnh sao? Nếu không phải mình bị Mạc Tiểu Thất chít một cái, cũng sẽ không cách xa như vậy. Nếu lúc đó nàng ở ngay bên cạnh mình, Dương Khai hoàn toàn có thể mang nàng cùng chung trốn vào trong Huyền Giới Châu.

Dương Khai lắc đầu, hắn phải rời đi chỗ này.

Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên như có phát hiện vậy, ánh mắt nhìn lại một cái phương vị.

Bên kia, dường như có thứ gì tàn phế lưu lại.

Trước mặt Loan Phượng Diệt Thế Hắc Viêm, có thể lưu lại gì đó tuyệt đối không phải là phàm vật. Sắc mặt của hắn vui mừng, vội vàng bay vù vù qua bên đó.

Đợi đến khi tới gần, hắn mới chính thức thấy rõ vật kia rốt cuộc là cái gì.

Rốt cuộc là một chiếc lông chim, dài ngắn chừng hai thước, không phải là màu đen, mà là tản ra hào quang lửa đỏ, đang lẳng lặng nằm ở trong một góc.

Lông vũ của Loan Phượng? Dương Khai nhướng mày lên, vội vàng tiến đến.

Hắn không dám tùy tiện đưa tay cầm lấy, mà là thi triển ra Kim Huyết Ti, thu lấy nó đến trước mặt mình.

Ngoài ý liệu, lông vũ này của Loan Phượng cũng không nóng rực, xuyên thấu qua Kim Huyết Ti, Dương Khai có thể cảm giác được thời khắc này nó cũng không có nửa điểm uy hiếp. Nó giống như là một món vật bình thường, nhưng nếu cẩn thận cảm giác, có thể đã nhận ra bên trong chiếc lông chim tích chứa tuyệt thế hung ác cùng lực lượng dao động kinh khủng.

Đây là đồ tốt nha!

Thánh linh chi vũ nếu giao cho luyện khí sư xuất sắc, tuyệt đối có thể luyện chế được một kiện bí bảo không tầm thường, mặc dù là Đế Bảo cũng có thể! Dù sao đây đã coi như là vật liệu luyện khí đứng đầu nhất.

Dương Khai dò xét một lát, vui sướng hài lòng thu nó vào.

Chuyến này tới Ngọc Thanh Sơn cũng không tính là không mảy may thu hoạch. Từ chỗ của Mạc Tiểu Thất chiếm được thuộc tính băng Tử Thanh Song Kiếm, lại nhặt một chiếc lông vũ của Loan Phượng, so với thời gian tiêu tốn, thu hoạch như vậy đã coi như là vô cùng phong phú.

Chỉ đáng tiếc Mạc Tiểu Thất...

Dương Khai thở dài trong lòng một tiếng, điều chỉnh chút tâm tình, bay ra ngoài.

Mục tiêu của hắn là Phong Lâm Thành!

Đi tới Tinh Giới liền bị Khấu Vũ bắt được, bị bất đắc dĩ đi vào Bích Vũ Tông, hắn vẫn không có thời gian đi lĩnh lược nhiều đặc sắc của Tinh Giới. Cho nên đối với Phong Lâm Thành phụ cận đó, hắn vẫn rất mong đợi.

Hắn giờ này chỉ có Hư Vương tam tầng cảnh tu vi, hơn nữa lực lượng trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa thành nguyên lực, ngay cả tư cách đánh sâu vào Đạo Nguyên Cảnh cũng không cụ bị được. Cho nên việc cấp bách hiện giờ của hắn là phải chuyển hóa lực lượng. Loan Phượng ấu thể chú định không đường có thể trốn, dưới nhiều võ giả nhìn chung quanh như vậy, nó có năng lực trốn đi nơi nào đây chứ? Vấn đề còn lại liền là ai có thể thu phục nó.

Tuy nhiên nhìn giá thế mọi người không người nào nhường nhau, trong khoảng thời gian ngắn nhất định là thương nghị không ra kết quả gì tốt.

Quả nhiên, những võ giả còn sống đều ở tại chỗ cãi vã om sòm một canh giờ, cũng không có đối sách gì không tệ, cục diện vẫn như cũ giằng co. Không khí từ từ đọng lại, dường như có bộ dạng lập tức muốn bạo phát chiến đấu lần thứ hai.

Trong toàn bộ quá trình, Loan Phượng ấu thể đều một mực nằm trên đất, trong miệng phát ra khinh minh.

Dương Khai trốn ở ngoài 30 dặm nhíu mày, đã không thể kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi nữa.

Một khi những người kia thương nghị ra Loan Phượng thuộc về ai, như vậy mục tiêu kế tiếp có thể là Mạc Tiểu Thất. Dù sao giá trị của nàng dường như cũng không thể nhỏ hơn so với Loan Phượng ấu thể.

Đang lúc Dương Khai chuẩn bị rút lui chỗ này, hắn bỗng nhiên cả người da thịt căng thẳng, không lý do có một loại cảm giác nguy cơ cùng kinh sợ xông lên đầu.

Điều này làm cho hắn không khỏi chau mày, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại đưa tới cảm giác của mình như vậy.

Quay đầu nhìn lại bên kia, bộ dáng của Mạc Tiểu Thất dường như cũng có điều phát giác, thời khắc này đang quay đầu nhìn bốn phía.

Bỗng nhiên bầu trời tối sầm lại, phảng phất có mây đen che đậy ánh sáng ở đỉnh đầu. Bóng ma to lớn che đậy mặt đất. Cùng lúc đó, nhiệt độ của không khí chợt tăng lên, khiến cây cối xanh tươi ở Ngọc Thanh Sơn cũng bắt đầu khô héo đốt cháy.

- Lệ... Chỗ đỉnh đầu, một tiếng kêu to cao vút bén nhọn vang tận mây xanh.

Dương Khai sợ hãi cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, ngay sau đó hoàn toàn cứng đờ ở tại chỗ.

Trong bầu trời, một sự tồn tại giống nhau như đúc với Loan Phượng ấu thể, đang vỗ hai cánh, bay qua đỉnh đầu.

Nhưng sự tồn tại đó lớn hơn vô số lần so với Loan Phượng ấu thể. Nghiễm nhiên chính là bản phóng đại của một con Loan Phượng ấu thể.

Nơi nó bay qua, ngay cả bầu trời cũng giữ lại dấu vết thiêu đốt. Không gian bể nát, uy áp cực lớn đến khó có thể tưởng tượng đánh úp lại xuống phía dưới như núi sụp đổ vậy, áp chế xương cốt của cả người Dương Khai vang lên tiếng răng rắc.

- Loan Phượng! Thánh linh thượng cổ? Dương Khai la thất thanh.

Đây mới thực là Loan Phượng trưởng thành. Là sự tồn tại cường đại mà chỉ có trong truyền thuyết mới xuất hiện, là tuyệt thế bá chủ có thể cùng Chân Long đấu sức!

Sâu trong nội tâm của Dương Khai rên rỉ không ngừng, tuy rằng hắn sớm đã đoán được, đã có Loan Phượng ấu thể, như vậy nhất định sẽ có Loan Phượng trưởng thành. Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Loan Phượng trưởng thành lại xuất hiện trước mắt mình!

Chỉ cần thân thể cao lớn đó mang đến lực uy hiếp gần như khiến Dương Khai không thể nhúc nhích. Đừng nói chi là Hỏa Diễm đen như mực thiêu đốt cả người nó, đó là Hắc viêm đủ để hủy diệt một giới.

Con ngươi của hắn run rẩy kịch liệt, muốn động ngón tay một cái, lại phát hiện căn bản không thể ra sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo Loan Phượng bay vù vù qua từ trên đỉnh đầu.

- Lệ... Ngoài ba mươi dặm, Loan Phượng ấu thể phát ra tiếng rên rĩ khẩn thiết, nhấc lên thân thể cực kỳ hư nhược, dường như hài tử gặp được cha mẹ vậy, không ngừng kêu to đáp lại đối với trời cao.

Đám người La điện chủ, Cưu lão, Trần Thế Kỳ tất cả đều cứng đờ ở tại chỗ. Ngay lúc bóng ma sáng rỡ che đậy phủ xuống trên đỉnh đầu bọn họ, mỗi người đều biết tai vạ đến nơi. Mồ hôi lớn bằng hạt đậu lăn xuống trên trán bọn họ, mỗi người đều liều mạng thúc động lực lượng bản thân, muốn phải nhanh thoát đi chỗ này.

Nhưng dưới uy áp của thánh linh thượng cổ đè nén, bọn họ giống như đứa bé vậy, không chịu nổi một kích.

Cường giả Đạo Nguyên Cảnh đều như thế, những Hư Vương Cảnh cùng Phản Hư Cảnh càng không chịu nổi.

Thậm chí có mấy tên Phản Hư Cảnh thực lực quá kém trực tiếp hộc máu mà chết.

Loan Phượng quanh quẩn trên không trung, dường như là nhìn thấy thảm trạng con của mình. Hai con ngươi đột nhiên trở nên đỏ ngầu, lệ khí cuồng bạo tán dật ra từ trong cơ thể nó, cuốn ùa bốn phương.

Nó dừng ở giữa không trung, há ra cái miệng rộng, bụng hơi co rụt lại một cái rồi phồng lên, diệt thế Hắc viêm như biển gầm cuốn ùa xuống từ không trung.

- Không! La điện chủ liều chết cũng chỉ có thể hô lên một chữ như vậy, ngay sau đó, liền bị Hắc viêm đốt người, trong nháy mắt hóa thành hư vô.

Nơi mà Hắc viêm đi qua, hết thảy đều không còn gì tồn tại nữa. Hơn 200 võ giả còn sống ở đây không có một người nào trốn khỏi kiếp nạn này, tất cả đều bị đốt cháy đến chết, thần hồn câu diệt.

Ánh lửa màu đen ngất trời mặc dù cách xa trăm dặm cũng vẫn như cũ có thể nhìn rõ ràng. Ánh lửa đó dường như muốn nối liền thiên địa cùng chung đốt cháy, vô cùng hung tàn.

Mặt đất biến thành đất khô cằn, không có một ngọn cỏ, bên trong phương viên mười dặm biến thành một mảnh Tử Vực. Mảnh Tử Vực đó vẫn lấy tốc độ cực nhanh lan tràn ra xung quanh.

Ngoài ba mươi dặm, Dương Khai một trận rợn cả tóc gáy. Mắt thấy Hắc viêm tấn như lôi đình đốt cháy đến phía bên mình, hắn cũng không dám do dự nữa. Hắn thúc giục Kim Thánh Long lực lượng căn nguyên của mình, ngăn cản uy áp cuồng bạo đến từ Loan Phượng, cuối cùng khôi phục một chút xíu tự do.

Ngay sau đó, hắn trực tiếp tế ra Huyền Giới Châu, trốn vào trong đó.

Ngay vào khoảnh khắc Dương Khai tiêu mất bóng dáng, Hắc viêm liền đốt cháy vị trí chỗ hắn ẩn tàng, chỉ sợ chậm hơn một đường, hắn sẽ phải theo hậu trần của đám người La điện chủ.

- Hỏng rồi! Mới trốn vào trong Huyền Giới Châu, Dương Khai chợt nhớ tới mình quên dẫn theo Mạc Tiểu Thất.

Mạc Tiểu Thất tuy rằng một thân với bí bảo có uy năng cường đại, nhưng trước mặt dáng vẻ khí thế độc ác tuyệt thế của thánh linh thượng cổ chỉ sợ cũng không có lực ngăn cản. Vừa rồi quá mức khẩn cấp, hắn căn bản không có thời gian lo lắng chuyện của Mạc Tiểu Thất.

Bây giờ nghĩ lại, cho dù ra ngoài cứu nàng, chỉ sợ cũng đã chậm.

Dương Khai không khỏi có chút áo não.

Tuy rằng hắn cùng với Mạc Tiểu Thất chưa nói tới có giao tình gì, nhưng thiếu nữ đơn thuần đến vụng về ấy không chút tâm cơ nào, để nàng cứ như vậy chôn thân trong Hắc viêm, Dương Khai cũng có chút áy náy.

Chỉ mong nàng cát nhân tự có thiên tướng vậy!

Trong lòng của Dương Khai âm thầm suy nghĩ, mặc dù biết khả năng này cực kỳ bé nhỏ.

Ngọc Thanh Sơn đốt cháy, ánh sáng màu đen bao phủ trong vòng phạm vi trăm dặm, tất cả sinh linh đều bị diệt.

Cho đến lúc này, Loan Phượng bay múa ở trên không trung mới thân hình thoắt một cái, bỗng nhiên biến thành một nữ tử bộ dáng thiếu phụ, búi tóc vén lên, khí chất cao ngạo lạnh lùng, quần áo lộng lẫy.

Một đôi mắt đẹp của nàng không mang chút nào tình cảm, có chăng chỉ là băng hàn sát khí.

Duy chỉ có lúc nhìn tới Loan Phượng ấu thể trên mặt đất ngay trước mắt, mới có thể lộ ra từng tia tia ôn nhu hiếm thấy.

Loan Phượng ấu thể ấy thời khắc này xoay người một cái, bỗng nhiên biến thành một đứa trẻ bộ dáng thoạt nhìn chỉ chừng ba bốn tuổi, trên đầu cài một cái trùng thiên pháo, nhìn kháu khỉnh vô cùng.

Thiếu phụ đưa tay kéo một cái, một cỗ lực lượng không biết lập tức bao quanh đứa bé kia, kéo đến trước mặt mình.

Thiếu phụ trừng mắt hung hăng nhìn đứa trẻ một cái, dường như đang trách cứ nó. Đứa trẻ lại cười hì hì, dùng cả tay chân bò đến trong lòng ngực của thiếu phụ, bày ra một cái tư thế thoải mái, nhắm mắt ngáy o o.

Thiếu phụ kia thở dài sâu kín. Một tay ôm đứa trẻ, lấy tốc độ cực nhanh biến mất khỏi nơi đấy. Trước khi đi Chân mày to nhíu chặt liếc một cái về phương hướng chỗ Dương Khai trước đó, dường như có chút dáng vẻ nghi hoặc.

Ước chừng 10 ngày sau, Dương Khai mới lén lút chạy ra ngoài từ trong Huyền Giới Châu.

Hắn vừa xuất hiện, liền cảm thấy bốn phương tám hướng vọt tới một cỗ nhiệt lượng khó có thể nhịn. Hơn nữa đây không đơn thuần là nóng, trong đó còn hỗn loạn một loại thần hồn lực lượng dường như có thể đốt cháy.

Dương Khai hoảng hốt, vội vàng thả người bay lên.

Hắn nhìn xuống phía dưới, vẻ sợ hãi động dung.

Thời khắc này Ngọc Thanh Sơn với chiến trường ngày ấy làm trung tâm, phương viên trăm dặm đều là Hắc viêm đang thiêu đốt. Tuy rằng đã qua mười ngày, nhưng vẫn không có dấu hiệu dập tắt, nhất là phạm vi trung tâm mười dặm, Hắc viêm thiêu đốt lộ ra một cỗ khí tức diệt thế, chỉ sợ không có thời gian hơn mấy trăm ngàn năm, nơi đây không thể nào sinh ra thứ gì.

Trên đất cũng không có thi thể, tất cả thi thể đều bị đốt cháy sạch sẽ, ngay cả tro bụi cũng không để lại.

Hắn lại nhìn về địa phương mà Mạc Tiểu Thất ẩn thân trước đó, không khỏi sắc mặt ảm nhiên xuống.

Nơi đó, tựa hồ bị Hắc viêm lan đến gần, ánh lửa thiêu đốt hơn nữa hắc ám. Còn Mạc Tiểu Thất sớm đã không thấy bóng dáng.

Cô gái kia... chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít. Dương Khai trong lòng âm thầm nghĩ ngợi.

Lúc đó nếu có cơ hội, hắn khẳng định sẽ không thấy chết mà không cứu được. Chẳng qua là khi đó hắn cùng với Mạc Tiểu Thất khoảng cách không gần, sống chết chỉ trong nháy mắt, hắn cũng không có thời gian lo lắng nhiều lắm.

Chẳng lẽ đây là số mệnh sao? Nếu không phải mình bị Mạc Tiểu Thất chít một cái, cũng sẽ không cách xa như vậy. Nếu lúc đó nàng ở ngay bên cạnh mình, Dương Khai hoàn toàn có thể mang nàng cùng chung trốn vào trong Huyền Giới Châu.

Dương Khai lắc đầu, hắn phải rời đi chỗ này.

Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên như có phát hiện vậy, ánh mắt nhìn lại một cái phương vị.

Bên kia, dường như có thứ gì tàn phế lưu lại.

Trước mặt Loan Phượng Diệt Thế Hắc Viêm, có thể lưu lại gì đó tuyệt đối không phải là phàm vật. Sắc mặt của hắn vui mừng, vội vàng bay vù vù qua bên đó.

Đợi đến khi tới gần, hắn mới chính thức thấy rõ vật kia rốt cuộc là cái gì.

Rốt cuộc là một chiếc lông chim, dài ngắn chừng hai thước, không phải là màu đen, mà là tản ra hào quang lửa đỏ, đang lẳng lặng nằm ở trong một góc.

Lông vũ của Loan Phượng? Dương Khai nhướng mày lên, vội vàng tiến đến.

Hắn không dám tùy tiện đưa tay cầm lấy, mà là thi triển ra Kim Huyết Ti, thu lấy nó đến trước mặt mình.

Ngoài ý liệu, lông vũ này của Loan Phượng cũng không nóng rực, xuyên thấu qua Kim Huyết Ti, Dương Khai có thể cảm giác được thời khắc này nó cũng không có nửa điểm uy hiếp. Nó giống như là một món vật bình thường, nhưng nếu cẩn thận cảm giác, có thể đã nhận ra bên trong chiếc lông chim tích chứa tuyệt thế hung ác cùng lực lượng dao động kinh khủng.

Đây là đồ tốt nha!

Thánh linh chi vũ nếu giao cho luyện khí sư xuất sắc, tuyệt đối có thể luyện chế được một kiện bí bảo không tầm thường, mặc dù là Đế Bảo cũng có thể! Dù sao đây đã coi như là vật liệu luyện khí đứng đầu nhất.

Dương Khai dò xét một lát, vui sướng hài lòng thu nó vào.

Chuyến này tới Ngọc Thanh Sơn cũng không tính là không mảy may thu hoạch. Từ chỗ của Mạc Tiểu Thất chiếm được thuộc tính băng Tử Thanh Song Kiếm, lại nhặt một chiếc lông vũ của Loan Phượng, so với thời gian tiêu tốn, thu hoạch như vậy đã coi như là vô cùng phong phú.

Chỉ đáng tiếc Mạc Tiểu Thất...

Dương Khai thở dài trong lòng một tiếng, điều chỉnh chút tâm tình, bay ra ngoài.

Mục tiêu của hắn là Phong Lâm Thành!

Đi tới Tinh Giới liền bị Khấu Vũ bắt được, bị bất đắc dĩ đi vào Bích Vũ Tông, hắn vẫn không có thời gian đi lĩnh lược nhiều đặc sắc của Tinh Giới. Cho nên đối với Phong Lâm Thành phụ cận đó, hắn vẫn rất mong đợi.

Hắn giờ này chỉ có Hư Vương tam tầng cảnh tu vi, hơn nữa lực lượng trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa thành nguyên lực, ngay cả tư cách đánh sâu vào Đạo Nguyên Cảnh cũng không cụ bị được. Cho nên việc cấp bách hiện giờ của hắn là phải chuyển hóa lực lượng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.